“Thủy Nguyệt, mấy ngày nay sống thế nào?” Một người bạn lớn tiếng reo lên.
“Hắn có thể sống thế nào chứ? Các ngươi ai đã nhìn thấy hắn ra ngoài vui chơi chưa?” Một người bạn khác khinh bỉ tức giận nói.
Thủy Nguyệt cười cười, không trả lời.
“Ta thấy vấn đề ta vừa hỏi thật ngu ngốc.” Người bạn tỏ vẻ bó tay: “Được rồi, chúng ta đi, vất vả lắm mới kiếm được tiền, không đi ra ngoài sảng khoái một phen thì thật có lỗi với bản thân.”
“Đúng là một kẻ hoang phí!” Một người bạn nói với vẻ đố kị.
Thủy Nguyệt cười cười, phất phất tay với mấy người bạn. Hắn không cao to, thể hình còn hơi gầy, tóc tai ngổn ngang mềm mại, da hơi tái, thoáng nhìn thì rất sáng sủa nhã nhặn, nhất là nụ cười cực kì dễ nhìn. Thi thoảng dọc đường có thiếu nữ cười đầy e thẹn, còn có một số thiếu nữ ma tộc can đảm hơn không ngừng nháy mắt đưa tình.
Bỗng Thủy Nguyệt khẽ biến sắc, chân đi chậm lại. Nhưng rất nhanh sắc mặt hắn lại bình thường trở lại, thoáng nhìn thì giống ngày thường chỉ là bước chân nhanh hơn bình thường.
Vừa trở về nhà, Thủy Nguyệt nhanh chóng đóng cửa, tới tận lúc này trong mắt hắn mới hiện lên sự phấn khích.
Hắn mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra một huyết long rất đẹp, huyết long uốn lượn, cặp mắt khiến người ta cảm thấy sự hung lệ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể từ lòng bàn tay bay ra vậy.
“Là thật! Là thật!” Hắn thì thầm, kích động đến mức nói năng lộn xộn, vừa cười vừa khóc.
Hắn nhớ tới phụ thân và gia gia đã mất, trước khi bọn họ lâm chung đều đã dặn.
Chờ huyết triệu!
Rất nhiều lần hắn đã hoài nghi, huyết triệu có thật sự tồn tại hay không. Gia gia không gặp, phụ thân không gặp, hắn cũng không biết huyết triệu là cái gì, hoa văn rồng ảm đạm ở lòng bàn tay với hắn chỉ là thứ để tưởng nhớ phụ thân và gia gia. Huyết triệu chỉ tồn tại ở một góc sâu trong tâm hồn hắn, một nơi đã lâu không được hắn chú ý tới.
Gia tộc Thủy Nguyệt, hắn cười bất lực, lúc gia gia lớn tuổi luôn nói về khoảng thời gian huy hoàng của gia tộc Thủy Nguyệt. Nhưng từ nhỏ đến giờ, hắn chỉ coi đó là câu chuyện cổ tích vì hắn chưa bao giờ cảm thụ được vinh quang của gia tộc Thủy Nguyệt. Bạn bè của hắn đều chưa từng nghe qua về gia tộc Thủy Nguyệt.
Đến như ma công Thủy Nguyệt cũng chỉ tốt hơn chút xíu so với ma công phổ thông. Thủy Nguyệt từ khi rất nhỏ đã hiểu chuyện, tu luyện cực kì khắc khổ bởi vậy trong đám ma cùng tuổi thực lực của hắn xếp vào loại trung bình. Gia gia từng ca thán vô số lần rằng nếu như ma công Thủy Nguyệt trọn vẹn thì trình độ của Thủy Nguyệt nhất định sẽ vượt xa hiện nay.
Mỗi lần nghe thấy gia gia kêu ca về việc này Thủy Nguyệt đều vội vàng an ùi, nói rằng ma công hắn đang tu luyện cũng có rất nhiều điều lợi hạị…
Hắn chưa từng tin rằng ma công Thủy Nguyệt thực sự trọn vẹn, nhưng hắn cũng rất hiểu lí do của gia gia và phụ thân.
Những người già luôn chìm đắm trong hoài niệm.
Không lâu sau khi gia gia qua đời, phụ thân hắn cũng tạ thế, Thủy Nguyệt phải tự học cách làm thế nào để nuôi sống bản thân. Cũng may từ nhỏ hắn đã tu luyện rất khắc khổ, thực lực so với đám bạn cùng lứa thì mạnh hơn không ít, hơn nữa hắn là kẻ nhẫn nại có thể chịu khổ, dần dần, không ai bởi vì hắn nhỏ tuổi mà khinh miệt hắn.
Bởi săn ma thai nhiều nên mặc dù còn trẻ nhưng kinh nghiệm thực chiến của hắn rất phong phú.
Rất lâu rồi hắn đã nghĩ cả cuộc đời này của hắn sẽ trôi qua như vậy.
Cho tới tận lúc này, huyết triệu đã xuất hiện!
Thủy Nguyệt dần bình tĩnh lại, đôi mắt cũng trở nên trong sáng, hắn đứng dậy, bắt đầu lặng lẽ thu thập vật dụng để đi đường.
Không có tư tưởng đấu tranh, không có sự chống cự, hắn cũng không biết vì sao. Có lẽ căn dặn của các bậc cha ông trong khoảng thời gian dài đã ăn sâu vào máu hắn, dù cho hắn từng tự nói với bản thân vô số lần rằng huyệt triệu không có tồn tại.
Vì các bậc cha ông mà giữ gìn.
Khuôn mặt tái nhợt yếu ớt bỗng phủ đầy những hoài niệm tuổi thơ.
---------------------------
Tằng Liên Nhi cảm thấy chút kì quái, bây giờ Tả Mạc không điên cuồng tu luyện nữa, điều này khiến nàng nhận ra điều gì đó bất thường. Mấy ngày nay, nàng đã tận mắt thấy Tả Mạc điên cuồng tu luyện. Hắn điên cuồng tới mức tận dụng tất cả thời gian, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy rung động.
Hắn vượt qua hết tất cả khô khan trong tu luyện, dường như không biết mệt mỏi.
Trong mắt nàng, Tả Mạc vận dụng thần lực vô cùng đơn giản, hơn nữa còn rất nhiều chỗ không thích hợp, không thể tinh diệu bằng nàng. Nhưng nếu giao thủ, nàng cảm thấy kẻ còn sống sau cùng nhất định là Tả Mạc.
Tên gia hỏa này thật quá điên cuồng!
Mỗi khi nghĩ tới điều này, nàng không kìm được lại nhìn về phía A Quỷ. Tổ hợp những hình ảnh kinh tâm động phách kia không kìm được lại hiện lên trong đầu, mỗi lần như thế, tim nàng đều đập mạnh.
Nàng yên lặng và bàng quang, tưởng chừng tất cả mọi thứ đều không có quan hệ gì với nàng.
Nhưng giờ đây, Tả Mạc thật quá khác thường rồi!
Hắn không tu luyện nữa! Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn không tu luyện.
Tuy biểu hiện của Tả Mạc rất bình tĩnh nhưng Tằng Liên Nhi nhạy cảm phát hiện ra trong mắt hắn xuất hiện sự kích động.
Có chuyện gì sắp xảy ra sao?
Đúng lúc này, Tả Mạc bỗng đứng dậy.
Cùng lúc đó, xa xa phía chân trởi bỗng xuất hiện một loạt những chấm đen.
Đó là…
Trong lòng Tằng Liên Nhi khẽ động, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào những điểm đen, mặt cố gắng bày ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì lại kích động không thôi. Thị nữ Nghiên Nhi đứng bên cạnh nàng thì không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Một chi chiến bộ!
Hai mắt Tằng Liên Nhi vô cùng lợi hại, tuy rằng nhân số của đối phương chỉ hơn trăm người nhưng trận hình rất nghiêm chỉnh khiến nàng không chút mất công liền đoán được đó là một chi chiến bộ. Hơn nữa chiến bộ này có khả năng chiến đấu rất mạnh!
Một ngọn cờ đen xì dựng đằng trước đội ngũ, trên mặt viết một chữ “Vệ” rất to.
Tốc độ của chiến bộ không quá nhanh nhưng trận hình rất nghiêm chỉnh, không chút sơ hở, khiến nàng cảm thấy rung động chính là khi đối phương nhìn thấy nàng thì đột nhiên gập lại!
Giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, toàn bộ chiến bộ không hề báo trước tăng tốc, thanh âm cuồng dã giống như vô số dã thú gào lên, ầm ầm lao xuống!
Tằng Liên Nhi không kìm được nắm chặt tay, nàng cảm giác thấy bản thân đang bị một sợi dây vô hình siết chặt!
“Tiểu thư!” Mặt Nghiên Nhi trắng bệch, thất thanh kêu lên, trong tiếng kêu tràn ngập sự sợ hãi, cố gắng kéo tay áo Tằng Liên Nhi, muốn nàng tránh đi.
Tằng Liên Nhi không chút thay đổi, dù sắc mặt có hơi trắng bệch ra bởi vì nàng thấy Tả Mạc không chút nhúc nhích.
Lẽ nào…
Một ý nghĩ táo bạo bỗng hiện ra trong đầu nàng.
Ầm!
Bùn đất bắn tung tóe như tự nhiên có một bức tường bằng đất được dựng lên che mất tầm mắt của mọi người!
Tả Mạc đứng cách đó hai trượng, cả ngươi vẫn thẳng như thương, mặt không biến sắc.
Tường đất tan đi, toàn bộ chiến bộ dần hiện ra trong mắt Tằng Liên Nhi. Lúc này trong đầu Tằng Liên Nhi liền toát ra một từ: bách chiến chi sư. Tiểu đội này chỉ có hơn trăm người, trong mắt nàng thì thực lực của từng người không đáng nhắc tới. Nhưng khi đội ngũ mệt mỏi phong trần xuất hiện trước mắt nàng thì nàng không thể nào bỏ qua sự tồn tại của họ được.
Bọn họ tự nhiên như một thể, chiến trận sâm nghiêm, giống như một cỗ máy giết chóc.
“Đại nhân!”
Rất nhiều giọng nói khàn khàn nhưng trên mặt mọi người tỏ vẻ hưng phấn, hừng hực sĩ khí. Mắt họ đều nhìn chằm chằm về phía Tả Mạc, trong đó tràn ngập sự sùng bái tôn kính, không chút che giấu.
Nhìn những khuôn mặt đầy bụi bặm và mệt mỏi, mũi Tả Mạc cay cay, hắn cố nén kích động trong lòng, cười lớn nói: “Mọi người khổ cực rồi!”
“Mọi người nghỉ ngơi chút đi.” Tả Mạc nhẹ giọng nói với Thúc Long.
Thúc Long hơi do dự.
Tả Mạc biết rõ hắn lo lắng điều gì, nói thẳng: “Ta đột phá Nguyên Anh rồi!”
Trên mặt Thúc Long hiện ra vẻ mừng rỡ, lúc này mới gật đầu, lập tức hạ lệnh nghỉ ngơi. Mệnh lệnh vừa ban xuống, mọi người phịch hết mông xuống đất.
Tả Mạc đi tới kiểm tra từng người xem bọn họ có bị thương gì không. Hành quân đường dài như thế, dọc đường xảy ra vô số chiến đấu lớn nhỏ, bọn họ đều cố gắng cầm cự, bây giờ có thể buông lỏng rồi, mệt mỏi và nội thương sẽ như thủy triều trào tới.
Chiếc miệng nhỏ nhắn của Nghiên Nhi mở to hết cỡ, tất cả sự việc phát sinh trước mắt đều vượt quá sức tưởng tượng của nàng. Chi chiến bộ này…lại thuộc về tên gia hỏa kia!
Nàng không hiểu vì sao tiểu thư lại đi theo người kia, chẳng lẽ vì hắn đã đánh thức tiểu thư? Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nam nhân gầy yếu như thế…
Nhưng nếu tiểu thư đã quyết định rồi thì nàng không nói nhiều nữa, dù sao cũng vẫn đi theo bên cạnh tiểu thư.
Cho tới tận khi sự việc trước mắt hiện ra, nàng bị sốc tới mức đầu óc trống rỗng.
Tằng Liên Nhi lặng im, từ đầu đến cuối chưa nói một lời, chỉ nhìn Tả Mạc thật lâu.
Không biết nàng đang nghĩ gì.
---------------------------
“Giới chủ! Tra được rồi, chi chiến bộ này là đồ tể Vệ Doanh!” Triều Ngọc bẩm báo.
“Hả?” Tằng Dịch cảm thấy được sự run rẩy trong lời nói của Triều Ngọc, không khỏi kinh ngạc. Hắn biết rất rõ thủ hạ này của mình, xưa nay tâm đen gan lớn, có thể khiến Triều Ngọc thất thố như thế khẳng định không phải sự việc bình thường.
“Đồ tể Vệ Doanh…” Tằng Dịch hơi trầm ngâm rồi hỏi: “Lai lịch như thế nào?”
“Không biết, đột nhiên xuất hiện một chi chiến bộ, nhân số rất ít chỉ hơn một trăm người. Nhưng vào khoảng thời gian trước, lúc bọn họ đi qua Sơn Đạt giới, bị đám đạo phỉ vây công bọn họ liền tàn sát ba ngàn đạo phỉ, không hề bị tổn thương gì.” Nói đến đây, trong mắt Triều Ngọc không khỏi hiện lên hình ảnh tanh máu, sắc mặt có chút khó coi.
“Sơn Đạt giới, giới của đạo phỉ!” Sắc mặt Tằng Dịch dần ngưng trọng: “Một trăm… Ba ngàn… Không bị làm sao…”
Tin tức này khiến hắn vô cùng khiếp sợ, Sơn Đạt giới cách nơi này không xa, danh tiếng giới của đạo phỉ gần xa đều biết. Mặt dù trong mắt hắn trình độ của đám đạo phỉ không ra gì nhưng ba ngàn đạo phỉ thì không đơn giản chỉ là một con số, mà nếu đối phương chỉ có một trăm người, đó chính là một việc vô cùng kinh khủng.
Nếu như đổi lại là chiến bộ của hắn, hắn không khỏi lắc đầu. Trừ phi hắn mang đội, mang toàn bộ thống lĩnh, ma giáo mới có khả năng đạt được chiến quả như vậy.
Trong đầu hắn bỗng hiện lên gương mặt của thiếu niên kia, âm thầm kinh hãi, lai lịch của tên gia hỏa này khẳng định không đơn giản.
Nghĩ đến nữ nhi của mình, hắn không khỏi cười khổ. Nghĩ nhiều thế cũng vô dụng, ngoài trừ giao hảo với đối phương hắn còn có thể làm gì chứ?
Trầm ngâm trong giây lát, hắn bỗng nói: “Kêu Thiên Diệu vệ đi theo tiểu thư, bất luận tiểu thư đi đâu bọn họ cũng phải đi theo, dù cho tiểu thư đuổi bọn họ đi bọn họ cũng phải đi theo.”
“Thiên Diệu vệ!” Triều Ngọc há hốc mồm, chết đứng tại chỗ.
“Hắn có thể sống thế nào chứ? Các ngươi ai đã nhìn thấy hắn ra ngoài vui chơi chưa?” Một người bạn khác khinh bỉ tức giận nói.
Thủy Nguyệt cười cười, không trả lời.
“Ta thấy vấn đề ta vừa hỏi thật ngu ngốc.” Người bạn tỏ vẻ bó tay: “Được rồi, chúng ta đi, vất vả lắm mới kiếm được tiền, không đi ra ngoài sảng khoái một phen thì thật có lỗi với bản thân.”
“Đúng là một kẻ hoang phí!” Một người bạn nói với vẻ đố kị.
Thủy Nguyệt cười cười, phất phất tay với mấy người bạn. Hắn không cao to, thể hình còn hơi gầy, tóc tai ngổn ngang mềm mại, da hơi tái, thoáng nhìn thì rất sáng sủa nhã nhặn, nhất là nụ cười cực kì dễ nhìn. Thi thoảng dọc đường có thiếu nữ cười đầy e thẹn, còn có một số thiếu nữ ma tộc can đảm hơn không ngừng nháy mắt đưa tình.
Bỗng Thủy Nguyệt khẽ biến sắc, chân đi chậm lại. Nhưng rất nhanh sắc mặt hắn lại bình thường trở lại, thoáng nhìn thì giống ngày thường chỉ là bước chân nhanh hơn bình thường.
Vừa trở về nhà, Thủy Nguyệt nhanh chóng đóng cửa, tới tận lúc này trong mắt hắn mới hiện lên sự phấn khích.
Hắn mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay hiện ra một huyết long rất đẹp, huyết long uốn lượn, cặp mắt khiến người ta cảm thấy sự hung lệ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể từ lòng bàn tay bay ra vậy.
“Là thật! Là thật!” Hắn thì thầm, kích động đến mức nói năng lộn xộn, vừa cười vừa khóc.
Hắn nhớ tới phụ thân và gia gia đã mất, trước khi bọn họ lâm chung đều đã dặn.
Chờ huyết triệu!
Rất nhiều lần hắn đã hoài nghi, huyết triệu có thật sự tồn tại hay không. Gia gia không gặp, phụ thân không gặp, hắn cũng không biết huyết triệu là cái gì, hoa văn rồng ảm đạm ở lòng bàn tay với hắn chỉ là thứ để tưởng nhớ phụ thân và gia gia. Huyết triệu chỉ tồn tại ở một góc sâu trong tâm hồn hắn, một nơi đã lâu không được hắn chú ý tới.
Gia tộc Thủy Nguyệt, hắn cười bất lực, lúc gia gia lớn tuổi luôn nói về khoảng thời gian huy hoàng của gia tộc Thủy Nguyệt. Nhưng từ nhỏ đến giờ, hắn chỉ coi đó là câu chuyện cổ tích vì hắn chưa bao giờ cảm thụ được vinh quang của gia tộc Thủy Nguyệt. Bạn bè của hắn đều chưa từng nghe qua về gia tộc Thủy Nguyệt.
Đến như ma công Thủy Nguyệt cũng chỉ tốt hơn chút xíu so với ma công phổ thông. Thủy Nguyệt từ khi rất nhỏ đã hiểu chuyện, tu luyện cực kì khắc khổ bởi vậy trong đám ma cùng tuổi thực lực của hắn xếp vào loại trung bình. Gia gia từng ca thán vô số lần rằng nếu như ma công Thủy Nguyệt trọn vẹn thì trình độ của Thủy Nguyệt nhất định sẽ vượt xa hiện nay.
Mỗi lần nghe thấy gia gia kêu ca về việc này Thủy Nguyệt đều vội vàng an ùi, nói rằng ma công hắn đang tu luyện cũng có rất nhiều điều lợi hạị…
Hắn chưa từng tin rằng ma công Thủy Nguyệt thực sự trọn vẹn, nhưng hắn cũng rất hiểu lí do của gia gia và phụ thân.
Những người già luôn chìm đắm trong hoài niệm.
Không lâu sau khi gia gia qua đời, phụ thân hắn cũng tạ thế, Thủy Nguyệt phải tự học cách làm thế nào để nuôi sống bản thân. Cũng may từ nhỏ hắn đã tu luyện rất khắc khổ, thực lực so với đám bạn cùng lứa thì mạnh hơn không ít, hơn nữa hắn là kẻ nhẫn nại có thể chịu khổ, dần dần, không ai bởi vì hắn nhỏ tuổi mà khinh miệt hắn.
Bởi săn ma thai nhiều nên mặc dù còn trẻ nhưng kinh nghiệm thực chiến của hắn rất phong phú.
Rất lâu rồi hắn đã nghĩ cả cuộc đời này của hắn sẽ trôi qua như vậy.
Cho tới tận lúc này, huyết triệu đã xuất hiện!
Thủy Nguyệt dần bình tĩnh lại, đôi mắt cũng trở nên trong sáng, hắn đứng dậy, bắt đầu lặng lẽ thu thập vật dụng để đi đường.
Không có tư tưởng đấu tranh, không có sự chống cự, hắn cũng không biết vì sao. Có lẽ căn dặn của các bậc cha ông trong khoảng thời gian dài đã ăn sâu vào máu hắn, dù cho hắn từng tự nói với bản thân vô số lần rằng huyệt triệu không có tồn tại.
Vì các bậc cha ông mà giữ gìn.
Khuôn mặt tái nhợt yếu ớt bỗng phủ đầy những hoài niệm tuổi thơ.
---------------------------
Tằng Liên Nhi cảm thấy chút kì quái, bây giờ Tả Mạc không điên cuồng tu luyện nữa, điều này khiến nàng nhận ra điều gì đó bất thường. Mấy ngày nay, nàng đã tận mắt thấy Tả Mạc điên cuồng tu luyện. Hắn điên cuồng tới mức tận dụng tất cả thời gian, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy rung động.
Hắn vượt qua hết tất cả khô khan trong tu luyện, dường như không biết mệt mỏi.
Trong mắt nàng, Tả Mạc vận dụng thần lực vô cùng đơn giản, hơn nữa còn rất nhiều chỗ không thích hợp, không thể tinh diệu bằng nàng. Nhưng nếu giao thủ, nàng cảm thấy kẻ còn sống sau cùng nhất định là Tả Mạc.
Tên gia hỏa này thật quá điên cuồng!
Mỗi khi nghĩ tới điều này, nàng không kìm được lại nhìn về phía A Quỷ. Tổ hợp những hình ảnh kinh tâm động phách kia không kìm được lại hiện lên trong đầu, mỗi lần như thế, tim nàng đều đập mạnh.
Nàng yên lặng và bàng quang, tưởng chừng tất cả mọi thứ đều không có quan hệ gì với nàng.
Nhưng giờ đây, Tả Mạc thật quá khác thường rồi!
Hắn không tu luyện nữa! Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn không tu luyện.
Tuy biểu hiện của Tả Mạc rất bình tĩnh nhưng Tằng Liên Nhi nhạy cảm phát hiện ra trong mắt hắn xuất hiện sự kích động.
Có chuyện gì sắp xảy ra sao?
Đúng lúc này, Tả Mạc bỗng đứng dậy.
Cùng lúc đó, xa xa phía chân trởi bỗng xuất hiện một loạt những chấm đen.
Đó là…
Trong lòng Tằng Liên Nhi khẽ động, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào những điểm đen, mặt cố gắng bày ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng thì lại kích động không thôi. Thị nữ Nghiên Nhi đứng bên cạnh nàng thì không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Một chi chiến bộ!
Hai mắt Tằng Liên Nhi vô cùng lợi hại, tuy rằng nhân số của đối phương chỉ hơn trăm người nhưng trận hình rất nghiêm chỉnh khiến nàng không chút mất công liền đoán được đó là một chi chiến bộ. Hơn nữa chiến bộ này có khả năng chiến đấu rất mạnh!
Một ngọn cờ đen xì dựng đằng trước đội ngũ, trên mặt viết một chữ “Vệ” rất to.
Tốc độ của chiến bộ không quá nhanh nhưng trận hình rất nghiêm chỉnh, không chút sơ hở, khiến nàng cảm thấy rung động chính là khi đối phương nhìn thấy nàng thì đột nhiên gập lại!
Giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, toàn bộ chiến bộ không hề báo trước tăng tốc, thanh âm cuồng dã giống như vô số dã thú gào lên, ầm ầm lao xuống!
Tằng Liên Nhi không kìm được nắm chặt tay, nàng cảm giác thấy bản thân đang bị một sợi dây vô hình siết chặt!
“Tiểu thư!” Mặt Nghiên Nhi trắng bệch, thất thanh kêu lên, trong tiếng kêu tràn ngập sự sợ hãi, cố gắng kéo tay áo Tằng Liên Nhi, muốn nàng tránh đi.
Tằng Liên Nhi không chút thay đổi, dù sắc mặt có hơi trắng bệch ra bởi vì nàng thấy Tả Mạc không chút nhúc nhích.
Lẽ nào…
Một ý nghĩ táo bạo bỗng hiện ra trong đầu nàng.
Ầm!
Bùn đất bắn tung tóe như tự nhiên có một bức tường bằng đất được dựng lên che mất tầm mắt của mọi người!
Tả Mạc đứng cách đó hai trượng, cả ngươi vẫn thẳng như thương, mặt không biến sắc.
Tường đất tan đi, toàn bộ chiến bộ dần hiện ra trong mắt Tằng Liên Nhi. Lúc này trong đầu Tằng Liên Nhi liền toát ra một từ: bách chiến chi sư. Tiểu đội này chỉ có hơn trăm người, trong mắt nàng thì thực lực của từng người không đáng nhắc tới. Nhưng khi đội ngũ mệt mỏi phong trần xuất hiện trước mắt nàng thì nàng không thể nào bỏ qua sự tồn tại của họ được.
Bọn họ tự nhiên như một thể, chiến trận sâm nghiêm, giống như một cỗ máy giết chóc.
“Đại nhân!”
Rất nhiều giọng nói khàn khàn nhưng trên mặt mọi người tỏ vẻ hưng phấn, hừng hực sĩ khí. Mắt họ đều nhìn chằm chằm về phía Tả Mạc, trong đó tràn ngập sự sùng bái tôn kính, không chút che giấu.
Nhìn những khuôn mặt đầy bụi bặm và mệt mỏi, mũi Tả Mạc cay cay, hắn cố nén kích động trong lòng, cười lớn nói: “Mọi người khổ cực rồi!”
“Mọi người nghỉ ngơi chút đi.” Tả Mạc nhẹ giọng nói với Thúc Long.
Thúc Long hơi do dự.
Tả Mạc biết rõ hắn lo lắng điều gì, nói thẳng: “Ta đột phá Nguyên Anh rồi!”
Trên mặt Thúc Long hiện ra vẻ mừng rỡ, lúc này mới gật đầu, lập tức hạ lệnh nghỉ ngơi. Mệnh lệnh vừa ban xuống, mọi người phịch hết mông xuống đất.
Tả Mạc đi tới kiểm tra từng người xem bọn họ có bị thương gì không. Hành quân đường dài như thế, dọc đường xảy ra vô số chiến đấu lớn nhỏ, bọn họ đều cố gắng cầm cự, bây giờ có thể buông lỏng rồi, mệt mỏi và nội thương sẽ như thủy triều trào tới.
Chiếc miệng nhỏ nhắn của Nghiên Nhi mở to hết cỡ, tất cả sự việc phát sinh trước mắt đều vượt quá sức tưởng tượng của nàng. Chi chiến bộ này…lại thuộc về tên gia hỏa kia!
Nàng không hiểu vì sao tiểu thư lại đi theo người kia, chẳng lẽ vì hắn đã đánh thức tiểu thư? Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một nam nhân gầy yếu như thế…
Nhưng nếu tiểu thư đã quyết định rồi thì nàng không nói nhiều nữa, dù sao cũng vẫn đi theo bên cạnh tiểu thư.
Cho tới tận khi sự việc trước mắt hiện ra, nàng bị sốc tới mức đầu óc trống rỗng.
Tằng Liên Nhi lặng im, từ đầu đến cuối chưa nói một lời, chỉ nhìn Tả Mạc thật lâu.
Không biết nàng đang nghĩ gì.
---------------------------
“Giới chủ! Tra được rồi, chi chiến bộ này là đồ tể Vệ Doanh!” Triều Ngọc bẩm báo.
“Hả?” Tằng Dịch cảm thấy được sự run rẩy trong lời nói của Triều Ngọc, không khỏi kinh ngạc. Hắn biết rất rõ thủ hạ này của mình, xưa nay tâm đen gan lớn, có thể khiến Triều Ngọc thất thố như thế khẳng định không phải sự việc bình thường.
“Đồ tể Vệ Doanh…” Tằng Dịch hơi trầm ngâm rồi hỏi: “Lai lịch như thế nào?”
“Không biết, đột nhiên xuất hiện một chi chiến bộ, nhân số rất ít chỉ hơn một trăm người. Nhưng vào khoảng thời gian trước, lúc bọn họ đi qua Sơn Đạt giới, bị đám đạo phỉ vây công bọn họ liền tàn sát ba ngàn đạo phỉ, không hề bị tổn thương gì.” Nói đến đây, trong mắt Triều Ngọc không khỏi hiện lên hình ảnh tanh máu, sắc mặt có chút khó coi.
“Sơn Đạt giới, giới của đạo phỉ!” Sắc mặt Tằng Dịch dần ngưng trọng: “Một trăm… Ba ngàn… Không bị làm sao…”
Tin tức này khiến hắn vô cùng khiếp sợ, Sơn Đạt giới cách nơi này không xa, danh tiếng giới của đạo phỉ gần xa đều biết. Mặt dù trong mắt hắn trình độ của đám đạo phỉ không ra gì nhưng ba ngàn đạo phỉ thì không đơn giản chỉ là một con số, mà nếu đối phương chỉ có một trăm người, đó chính là một việc vô cùng kinh khủng.
Nếu như đổi lại là chiến bộ của hắn, hắn không khỏi lắc đầu. Trừ phi hắn mang đội, mang toàn bộ thống lĩnh, ma giáo mới có khả năng đạt được chiến quả như vậy.
Trong đầu hắn bỗng hiện lên gương mặt của thiếu niên kia, âm thầm kinh hãi, lai lịch của tên gia hỏa này khẳng định không đơn giản.
Nghĩ đến nữ nhi của mình, hắn không khỏi cười khổ. Nghĩ nhiều thế cũng vô dụng, ngoài trừ giao hảo với đối phương hắn còn có thể làm gì chứ?
Trầm ngâm trong giây lát, hắn bỗng nói: “Kêu Thiên Diệu vệ đi theo tiểu thư, bất luận tiểu thư đi đâu bọn họ cũng phải đi theo, dù cho tiểu thư đuổi bọn họ đi bọn họ cũng phải đi theo.”
“Thiên Diệu vệ!” Triều Ngọc há hốc mồm, chết đứng tại chỗ.
/915
|