Toái Thạch trấn không lớn, cư dân cũng không đông. Bởi đây là nơi ngay gần sa mạc, khi hậu vô cùng khô nóng, hơn nữa đất đai lại cằn cỗi không có sản vật đặc thù gì, nơi đây rất lạc hậu. Duy nhất có thể khiến người ta bị hấp dẫn đó là sản vật quật thiết nghĩ (kiến đào sắt) ở một chỗ trên sa mạc, đây là loại côn trùng rất hữu ích, rất được dân chơi côn trùng của ma tộc yêu thích.
Hàng năm đều có một số ma tộc chạy tới đây tìm kiếm quật thiết nghĩ, vào thời điểm này, Toái Thạch trấn mới có được chút sinh khí.
Nhưng đối với cư dân trong trấn thì họ không cảm thấy chút hoang vắng nào.
Tích ma đại thúc thoáng nhìn thì rất thô tráng, lại có một cái tên rất thanh tú, An Nhã. Nói thật, Tả Mạc cảm thấy cái tên thanh tú này chẳng chút liên quan với Tích ma đại thúc.
An Nhã đại thúc rất hiền lành, cho dù ngữ khí của hắn có chút hung hăng, nhưng hắn đối với hai người Tả Mạc vô cùng chiếu cố, đặc biệt là với A Quỷ, rất hiền lành. Trong mắt An Nhã đại thuc thỉnh thoảng hiện lên nét đau thương, điều này khiến Tả Mạc không khỏi suy đoán rằng trước kia An Nhã đại thúc có phải từng có một nữ nhi giống như A Quỷ không.
Có thể nhận ra, An Nhã đại thúc ở Toái Thạch trấn rất có uy tín, hắn phụ trách hướng dẫn đám người trẻ tuổi trong trấn tu luyện ma công, là thần tượng của rất nhiều thanh niên ma tộc.
“Chú ý nhịp bước của các ngươi, trước khi các ngươi học phi hành, nhịp bước là thứ duy nhất hữu ích với các ngươi!”
“Sức mạnh! Ta dạy các ngươi như thế nào? Muốn tập trung sức mạnh, làm thế nào để phát ra có uy lực. Yếu xìu, các ngươi không sợ bị A Quỷ cười sao?”
Nghe thấy vậy đám thanh niên ma tộc không khỏi đỏ mặt.
“Nỗ lực lên!” Tả Mạc nằm trên lưng A Quỷ nói theo, sắc mặt của đám thanh niên ma tộc càng đỏ hơn.
A Quỷ vẫn giống như trước đây, không có bất cứ phản ứng nào.
Đám thanh niên trong trấn rất nhanh đã thân quen với Tả Mạc và A Quỷ, không bị quấy nhiễu bởi thói thường nên những thiếu niên này rất thiện lương và sống tình cảm. Trong mắt họ, Tả Mạc và A Quỷ là những người tàn tật, những gì hai người đã trải qua khiến đám thiếu niên rất tò mò.
Tuy A Quỷ không nói gì nhưng những câu chuyện lảm nhảm của Tả Mạc lại khiến mọi người vui vẻ, họ rất nhanh hòa mình vào đám đông.
Lúc còn ở sa mạc, A Quỷ đi bộ một ngày một đêm rồi mới bỏ Tả Mạc xuống để nghỉ ngơi. Điều kì lạ là sau khi tới Toái Thạch trấn nàng chưa từng bỏ Tả Mạc xuống. An Nhã đại thúc đã vài lần muốn đưa Tả Mạc xuống nhưng khi nhìn thấy bộ dạng phòng bị của A Quỷ liền thôi không động tới nữa.
Tả Mạc đành phải nằm ngủ trên lưng A Quỷ, nhưng điều khiến rất hài lòng chính là ngoại trừ việc không bỏ hắn xuống, A Quỷ dường như nghe hiểu được một ít những gì hắn nói.
Giống như bây giờ vậy, ra ngoài phơi nắng, nhìn lũ thiếu niên tu luyện.
Những gì An Nhã đại thúc truyền thụ đều là cơ sở, Tả Mạc tuy bị liệt toàn thân nhưng ánh mắt vẫn rất chuẩn xác. Kinh nghiệm thực chiến của An Nhã đại thúc vô cùng phong phú, truyền thụ đều là những thứ cơ bản và có tính ứng dụng rất cao. Ngay cả Tả Mạc cũng được lợi không ít.
Hắn có tu luyện qua ma công, thậm chí tu luyện ra ma thể nhưng những nội dung cơ bản như này chính là thứ hắn thiếu. Nhất là bây giờ bị liệt toàn thân, Tả Mạc nghe An Nhã đại thúc giảng giải truyền thụ thường thu hoạch được kha khá. Đến một ngày, hắn vô cùng mừng rỡ phát hiện ra bản thân có thể cử động một ngón tay rồi.
Từ đó về sau, chỉ cần An Nhã đại thúc giảng bài, hắn nhất định sẽ đi nghe. An Nhã đại thúc đối với việc này không có ý kiến gì, hắn truyền thụ không phải là thứ gì đó cao siêu, tự nhiên không cần phải bí mật.
“Làm tốt lắm, Tiểu Đông!” An Nhã đại thúc tán thưởng: “Qua một thời gian nữa là có thể kích phát ma văn rồi.”
Tiểu tử được khen lộ vẻ kích động, Đông Tử là một trong những thiếu niên có thiên phú xuất sắc nhất, cơ sở vô cùng vững chắc, trình độ cao hơn so với những thiếu niên khác.
Kích phát ma văn là cái gì? Tả Mạc nghi hoặc.
Cũng may Vệ “cao quý, có thân phận” đối với việc này còn biết chút ít: “Trên người những ma tộc cấp thấp thường là có ma văn nhưng đều là loại thấp, hơn nữa phát triển không toàn diện, bọn họ cần dùng các loại thủ đoạn để kích phát ma văn khiến nó phát huy tác dụng.”
Tả Mạc kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy sao?”
Bồ yêu cười lạnh nói: “Ma tộc rất nặng nề trong huyết thống, nguyên nhân là như này. Huyết mạch của ma tộc càng cao quý, ma văn trên người họ càng cường đại, càng hoàn chỉnh, tự nhiên sẽ càng lợi hai. Hừ, đây là thứ dễ truyền thừa nhất.”
Tả Mạc bỗng nghĩ tới một vấn đề: “Vậy chạm khắc ma văn có được không?”
Vệ cùng Bồ yêu thoáng ngẩn ra.
“Lúc trước chúng ta không phải đã chạm khắc phù trận sao? Nếu phù trận có thể vậy sao ma văn không thể? Những phù trận kia còn đi kèm ma văn nữa đó!” Tả Mạc hưng phấn nói.
“Ngươi có thể thử xem.” Bồ yêu tùy ý nói, hắn đối với vấn đề này không thấy hứng thú. Trước đây hắn rất trông đợi vào ma văn, hi vọng một ngày nào đó mình sẽ có được thân thể. Nhưng đối với hắn bây giờ điều này không còn ý nghĩa nữa, giờ đây hắn không thể rời khỏi Vệ.
Đã như vậy, còn tìm hiểu ma văn để làm gì, có chỗ nào tốt hơn thức hải chứ?
Vệ thoáng rơi vào trầm tư, những lời Tả Mạc vừa nói đối với hắn là một cú sốc. Ma văn là do trời sinh, đối với ma tộc, đây là sức mạnh mà trời giao cho bọn họ, trước đây chưa ai từng chạm khắc ma văn, ít nhất là ở thời đại hắn sống, không ai làm thế.
Tả Mạc không để ý tới hai tên gia này nữa, giờ đây trong tay hắn có hoa văn của Kim Sí Đại Bàng, trong đó có rất nhiều ma văn, đó đều là những thứ năm xưa Bồ yêu giao cho hắn.
Hắn quyết định phải xem bọn họ kích hoạt ma văn như nào, trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy nên rất tò mò.
Hơn nữa, trong đầu hắn đang có một ý tưởng rất lớn mật.
----------------------------
“Đại nhân, ngài thấy bao giờ thì ông chủ sẽ trở về?” Lôi Bằng chép chép miệng, không biết đang nghĩ gì.
“Không biết.” Mẹ trẻ không ngẩng đầu nói.
“Không biết đại nhân đang ở đâu, có gặp nguy hiểm hay không?” Lôi Bằng cau mày lẩm bẩm.
“Ngươi nhàn quá phải không?” Mẹ trẻ ngẩng đầu.
“Không nhàn không nhàn!” Lôi Bằng vừa thấy ánh mắt của mẹ trẻ thì nhảy dựng lên, nói vội: “Đại nhân không biết, Huyền Vũ doanh mới thành lập có trình độ gà mờ đến thế nào đâu…”
“Ta thấy ngươi quá nhàn rỗi rồi đó!” Mẹ trẻ cắt lời Lôi Bằng, lườm một cái, Lôi Bằng nhất thời ủ rũ, mẹ trẻ thản nhiên nói: “Trở về nói với Ma Phàm, ngày mai ta sẽ đi kiểm tra tiến độ tu luyện của các ngươi.”
“Lão đại, không thể…” Lôi Bằng như sắp khóc, nếu Ma Phàm và Niên Lục biết mẹ trẻ là do mình đưa tới… Chỉ nghĩ tới đây thôi hắn đã rét run lên rồi.
Mẹ trẻ cười e thẹn.
“Ta đi đây ta đi đây!” Lôi Băng như vừa lăn vừa bò chạy trối chết.
Lôi Bằng đi rồi, mẹ trẻ mới không nhìn nữa, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Vi Thắng đã đem tin tức truyền đến, giao thủ với họ chính là tu giả nguyên anh kỳ của Huyền Không tự, hơn nữa đối phương đã thiệt mạng.
Mẹ trẻ hiểu rất rõ, Huyền Không tự tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, chết mất một vị nguyên anh kỳ và ba tên đệ tử, nếu như bọn họ vì thế mà từ bỏ ý đồ thì đã không gọi là Huyền Không tự. So với các môn phái khác thì thiện tu rất đoàn kết, cùng có tính bài ngoại rất cao, khi gặp phải kẻ thù đến từ bên ngoài, sức mạnh bộc phát vô cùng kinh người.
Mẹ trẻ khi nhận được tin tức của Tả Mạc lập tức chuẩn bị chiến đấu. Hơn nữa chỉ hắn biết, lúc trước đã có một chi chiến bộ xuất hiện ở Vân Hải giới nhưng không biết vì sao đột nhiên đối phương lại biến mất.
Đối phương thông qua truyền tống trận để tới đây, thật bạo tay, làm người khác há hốc mồm nhìn. Truyền tống vượt giới tốn hao phi thường lớn, huống hồ hiển nhiên đối phương không chỉ vượt một giới.
Tuy đến tận bây giờ vẫn chưa điều tra ra được chi chiến bộ kia thuộc thế lực nào nhưng mẹ trẻ dám khẳng định trăm phần trăm đó là chiến bộ của Huyền Không tự!
Nhưng đối phương đột nhiên biến mất, Huyền Không tự đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, mẹ trẻ khẳng định có biến cố gì đó đã phát sinh mới khiến Huyền Không tự không có thời gian để ý tới bọn họ.
Nhưng điều gì tới cũng phải tới, nhất định chiến bộ của Huyền Không tự sẽ tiến vào Vân Hải giới, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Vì phòng ngừa đối phươg một lần nữa đột ngột xuất hiện tại Vân Hải giới, Vân Hải giới đã cấm thiết lập truyền tống trận tư, hơn nữa, tất cả những truyền tống trận vốn có đều được bảo hộ kĩ lưỡng. Mặc dù vậy mẹ trẻ vẫn biết rõ, phương pháp này không thể cắt đứt được hậu hoạn, đối phương chỉ cần không quan tâm tới phí tổn, trà trộn vào Vân Hải giới bố trí một tòa truyền tống trận, đó không phải việc gì quá khó khăn.
Huyền Không tự lại quan tâm tới phí tổn sao?
Sớm muộn gì cũng tới, mẹ trẻ không sợ. Hắn chính là kẻ đi lên từ con số không, cho tới tận bây giờ, chưa từng xuất hiện tâm lý sợ hãi khi chiến đấu. Mặc dù hắn tự tin nhưng đối diện với gã khổng lồ Huyền Không tự cũng không được thoải mái cho lắm.
Cũng may bọn họ chiến đấu ở sân nhà.
Đó chính là may mắn lớn nhất của mẹ trẻ, trong khoảng thời gian này, hắn đã bắt tay vào bố trí. Bây giờ Quy đảo đã sớm không phải là tiểu thế lực ai muốn nắn muốn nhào thế nào cũng được, nắm giữ tài nguyên một giới, thực lực bản thân cũng không kém, Quy đảo rất nhanh lột xác. Toàn bộ Quy đảo luôn trong trạng thái chuẩn bị. Điên cuồng tu luyện, điên cuồng chuẩn bị.
Huyền Không tự thì sao chứ?
Tới đây cũng phải mất một chút da!
Trong mắt mẹ trẻ hiện lên một đạo hàn quang.
Nhưng trước mắt hắn vẫn còn vài vấn đề khác cần giải quyết. Tin tức sư huynh truyền đến tuy không nói gì thêm nhưng mẹ trẻ tinh tế nhận ra trong đó ẩn chứa sự khác thường.
- chỉ sợ sư huynh gặp phải phiền phức rồi!
Thông tin bên trong không nói hắn đang làm cái gì, cũng không nói khi nào trở về, chỉ nói với họ là tất cả đều tốt. Sư huynh tuyệt đối không nghĩ tới việc Huyền Không tự sẽ trả thù, thời điểm này không thể nhanh chóng trở về nhất định là có vấn đề. Hoặc là có chuyện gì đó mà chưa thể về được!
Trong tay sư huynh có truyền tống phù, bản thân hắn cũng có thể bố trí truyền tống trận, trên người mang theo rất nhiều tài liệu, theo lý thuyết thì dù là ở ma giới cũng phải sớm về trở về rồi chứ.
Đây vốn chỉ là suy đoán của mẹ trẻ nhưng tin tức hôm nay sư huynh truyền về lại chứng thực được suy đoán của hắn.
Sư huynh hỏi hắn, Toái Thạch giới là nơi nào.
Quả nhiên…
“Đại nhân, Dã Lăng và Thời Đông đại nhân tới rồi.” Thuẫn Vệ khúc ngoài cửa bẩm báo.
Mẹ trẻ bình tâm lại: “Mời bọn họ vào.”
Hộ vệ của mẹ trẻ tại Quy đảo là nghiêm ngặt nhất, ngay cả Tả Mạc cũng không so được, thực lực của Tả Mạc tương đối mạnh, bình thường không cần hộ vệ, trừ thời điểm chiến đấu.
“Đại nhân!”
Dã Lăng và Thời Đông hành lễ.
Bỗng nhiên bị gọi tới khiến bọn họ không khỏi có chút nghi hoặc.
Hàng năm đều có một số ma tộc chạy tới đây tìm kiếm quật thiết nghĩ, vào thời điểm này, Toái Thạch trấn mới có được chút sinh khí.
Nhưng đối với cư dân trong trấn thì họ không cảm thấy chút hoang vắng nào.
Tích ma đại thúc thoáng nhìn thì rất thô tráng, lại có một cái tên rất thanh tú, An Nhã. Nói thật, Tả Mạc cảm thấy cái tên thanh tú này chẳng chút liên quan với Tích ma đại thúc.
An Nhã đại thúc rất hiền lành, cho dù ngữ khí của hắn có chút hung hăng, nhưng hắn đối với hai người Tả Mạc vô cùng chiếu cố, đặc biệt là với A Quỷ, rất hiền lành. Trong mắt An Nhã đại thuc thỉnh thoảng hiện lên nét đau thương, điều này khiến Tả Mạc không khỏi suy đoán rằng trước kia An Nhã đại thúc có phải từng có một nữ nhi giống như A Quỷ không.
Có thể nhận ra, An Nhã đại thúc ở Toái Thạch trấn rất có uy tín, hắn phụ trách hướng dẫn đám người trẻ tuổi trong trấn tu luyện ma công, là thần tượng của rất nhiều thanh niên ma tộc.
“Chú ý nhịp bước của các ngươi, trước khi các ngươi học phi hành, nhịp bước là thứ duy nhất hữu ích với các ngươi!”
“Sức mạnh! Ta dạy các ngươi như thế nào? Muốn tập trung sức mạnh, làm thế nào để phát ra có uy lực. Yếu xìu, các ngươi không sợ bị A Quỷ cười sao?”
Nghe thấy vậy đám thanh niên ma tộc không khỏi đỏ mặt.
“Nỗ lực lên!” Tả Mạc nằm trên lưng A Quỷ nói theo, sắc mặt của đám thanh niên ma tộc càng đỏ hơn.
A Quỷ vẫn giống như trước đây, không có bất cứ phản ứng nào.
Đám thanh niên trong trấn rất nhanh đã thân quen với Tả Mạc và A Quỷ, không bị quấy nhiễu bởi thói thường nên những thiếu niên này rất thiện lương và sống tình cảm. Trong mắt họ, Tả Mạc và A Quỷ là những người tàn tật, những gì hai người đã trải qua khiến đám thiếu niên rất tò mò.
Tuy A Quỷ không nói gì nhưng những câu chuyện lảm nhảm của Tả Mạc lại khiến mọi người vui vẻ, họ rất nhanh hòa mình vào đám đông.
Lúc còn ở sa mạc, A Quỷ đi bộ một ngày một đêm rồi mới bỏ Tả Mạc xuống để nghỉ ngơi. Điều kì lạ là sau khi tới Toái Thạch trấn nàng chưa từng bỏ Tả Mạc xuống. An Nhã đại thúc đã vài lần muốn đưa Tả Mạc xuống nhưng khi nhìn thấy bộ dạng phòng bị của A Quỷ liền thôi không động tới nữa.
Tả Mạc đành phải nằm ngủ trên lưng A Quỷ, nhưng điều khiến rất hài lòng chính là ngoại trừ việc không bỏ hắn xuống, A Quỷ dường như nghe hiểu được một ít những gì hắn nói.
Giống như bây giờ vậy, ra ngoài phơi nắng, nhìn lũ thiếu niên tu luyện.
Những gì An Nhã đại thúc truyền thụ đều là cơ sở, Tả Mạc tuy bị liệt toàn thân nhưng ánh mắt vẫn rất chuẩn xác. Kinh nghiệm thực chiến của An Nhã đại thúc vô cùng phong phú, truyền thụ đều là những thứ cơ bản và có tính ứng dụng rất cao. Ngay cả Tả Mạc cũng được lợi không ít.
Hắn có tu luyện qua ma công, thậm chí tu luyện ra ma thể nhưng những nội dung cơ bản như này chính là thứ hắn thiếu. Nhất là bây giờ bị liệt toàn thân, Tả Mạc nghe An Nhã đại thúc giảng giải truyền thụ thường thu hoạch được kha khá. Đến một ngày, hắn vô cùng mừng rỡ phát hiện ra bản thân có thể cử động một ngón tay rồi.
Từ đó về sau, chỉ cần An Nhã đại thúc giảng bài, hắn nhất định sẽ đi nghe. An Nhã đại thúc đối với việc này không có ý kiến gì, hắn truyền thụ không phải là thứ gì đó cao siêu, tự nhiên không cần phải bí mật.
“Làm tốt lắm, Tiểu Đông!” An Nhã đại thúc tán thưởng: “Qua một thời gian nữa là có thể kích phát ma văn rồi.”
Tiểu tử được khen lộ vẻ kích động, Đông Tử là một trong những thiếu niên có thiên phú xuất sắc nhất, cơ sở vô cùng vững chắc, trình độ cao hơn so với những thiếu niên khác.
Kích phát ma văn là cái gì? Tả Mạc nghi hoặc.
Cũng may Vệ “cao quý, có thân phận” đối với việc này còn biết chút ít: “Trên người những ma tộc cấp thấp thường là có ma văn nhưng đều là loại thấp, hơn nữa phát triển không toàn diện, bọn họ cần dùng các loại thủ đoạn để kích phát ma văn khiến nó phát huy tác dụng.”
Tả Mạc kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy sao?”
Bồ yêu cười lạnh nói: “Ma tộc rất nặng nề trong huyết thống, nguyên nhân là như này. Huyết mạch của ma tộc càng cao quý, ma văn trên người họ càng cường đại, càng hoàn chỉnh, tự nhiên sẽ càng lợi hai. Hừ, đây là thứ dễ truyền thừa nhất.”
Tả Mạc bỗng nghĩ tới một vấn đề: “Vậy chạm khắc ma văn có được không?”
Vệ cùng Bồ yêu thoáng ngẩn ra.
“Lúc trước chúng ta không phải đã chạm khắc phù trận sao? Nếu phù trận có thể vậy sao ma văn không thể? Những phù trận kia còn đi kèm ma văn nữa đó!” Tả Mạc hưng phấn nói.
“Ngươi có thể thử xem.” Bồ yêu tùy ý nói, hắn đối với vấn đề này không thấy hứng thú. Trước đây hắn rất trông đợi vào ma văn, hi vọng một ngày nào đó mình sẽ có được thân thể. Nhưng đối với hắn bây giờ điều này không còn ý nghĩa nữa, giờ đây hắn không thể rời khỏi Vệ.
Đã như vậy, còn tìm hiểu ma văn để làm gì, có chỗ nào tốt hơn thức hải chứ?
Vệ thoáng rơi vào trầm tư, những lời Tả Mạc vừa nói đối với hắn là một cú sốc. Ma văn là do trời sinh, đối với ma tộc, đây là sức mạnh mà trời giao cho bọn họ, trước đây chưa ai từng chạm khắc ma văn, ít nhất là ở thời đại hắn sống, không ai làm thế.
Tả Mạc không để ý tới hai tên gia này nữa, giờ đây trong tay hắn có hoa văn của Kim Sí Đại Bàng, trong đó có rất nhiều ma văn, đó đều là những thứ năm xưa Bồ yêu giao cho hắn.
Hắn quyết định phải xem bọn họ kích hoạt ma văn như nào, trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy nên rất tò mò.
Hơn nữa, trong đầu hắn đang có một ý tưởng rất lớn mật.
----------------------------
“Đại nhân, ngài thấy bao giờ thì ông chủ sẽ trở về?” Lôi Bằng chép chép miệng, không biết đang nghĩ gì.
“Không biết.” Mẹ trẻ không ngẩng đầu nói.
“Không biết đại nhân đang ở đâu, có gặp nguy hiểm hay không?” Lôi Bằng cau mày lẩm bẩm.
“Ngươi nhàn quá phải không?” Mẹ trẻ ngẩng đầu.
“Không nhàn không nhàn!” Lôi Bằng vừa thấy ánh mắt của mẹ trẻ thì nhảy dựng lên, nói vội: “Đại nhân không biết, Huyền Vũ doanh mới thành lập có trình độ gà mờ đến thế nào đâu…”
“Ta thấy ngươi quá nhàn rỗi rồi đó!” Mẹ trẻ cắt lời Lôi Bằng, lườm một cái, Lôi Bằng nhất thời ủ rũ, mẹ trẻ thản nhiên nói: “Trở về nói với Ma Phàm, ngày mai ta sẽ đi kiểm tra tiến độ tu luyện của các ngươi.”
“Lão đại, không thể…” Lôi Bằng như sắp khóc, nếu Ma Phàm và Niên Lục biết mẹ trẻ là do mình đưa tới… Chỉ nghĩ tới đây thôi hắn đã rét run lên rồi.
Mẹ trẻ cười e thẹn.
“Ta đi đây ta đi đây!” Lôi Băng như vừa lăn vừa bò chạy trối chết.
Lôi Bằng đi rồi, mẹ trẻ mới không nhìn nữa, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Vi Thắng đã đem tin tức truyền đến, giao thủ với họ chính là tu giả nguyên anh kỳ của Huyền Không tự, hơn nữa đối phương đã thiệt mạng.
Mẹ trẻ hiểu rất rõ, Huyền Không tự tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, chết mất một vị nguyên anh kỳ và ba tên đệ tử, nếu như bọn họ vì thế mà từ bỏ ý đồ thì đã không gọi là Huyền Không tự. So với các môn phái khác thì thiện tu rất đoàn kết, cùng có tính bài ngoại rất cao, khi gặp phải kẻ thù đến từ bên ngoài, sức mạnh bộc phát vô cùng kinh người.
Mẹ trẻ khi nhận được tin tức của Tả Mạc lập tức chuẩn bị chiến đấu. Hơn nữa chỉ hắn biết, lúc trước đã có một chi chiến bộ xuất hiện ở Vân Hải giới nhưng không biết vì sao đột nhiên đối phương lại biến mất.
Đối phương thông qua truyền tống trận để tới đây, thật bạo tay, làm người khác há hốc mồm nhìn. Truyền tống vượt giới tốn hao phi thường lớn, huống hồ hiển nhiên đối phương không chỉ vượt một giới.
Tuy đến tận bây giờ vẫn chưa điều tra ra được chi chiến bộ kia thuộc thế lực nào nhưng mẹ trẻ dám khẳng định trăm phần trăm đó là chiến bộ của Huyền Không tự!
Nhưng đối phương đột nhiên biến mất, Huyền Không tự đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, mẹ trẻ khẳng định có biến cố gì đó đã phát sinh mới khiến Huyền Không tự không có thời gian để ý tới bọn họ.
Nhưng điều gì tới cũng phải tới, nhất định chiến bộ của Huyền Không tự sẽ tiến vào Vân Hải giới, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Vì phòng ngừa đối phươg một lần nữa đột ngột xuất hiện tại Vân Hải giới, Vân Hải giới đã cấm thiết lập truyền tống trận tư, hơn nữa, tất cả những truyền tống trận vốn có đều được bảo hộ kĩ lưỡng. Mặc dù vậy mẹ trẻ vẫn biết rõ, phương pháp này không thể cắt đứt được hậu hoạn, đối phương chỉ cần không quan tâm tới phí tổn, trà trộn vào Vân Hải giới bố trí một tòa truyền tống trận, đó không phải việc gì quá khó khăn.
Huyền Không tự lại quan tâm tới phí tổn sao?
Sớm muộn gì cũng tới, mẹ trẻ không sợ. Hắn chính là kẻ đi lên từ con số không, cho tới tận bây giờ, chưa từng xuất hiện tâm lý sợ hãi khi chiến đấu. Mặc dù hắn tự tin nhưng đối diện với gã khổng lồ Huyền Không tự cũng không được thoải mái cho lắm.
Cũng may bọn họ chiến đấu ở sân nhà.
Đó chính là may mắn lớn nhất của mẹ trẻ, trong khoảng thời gian này, hắn đã bắt tay vào bố trí. Bây giờ Quy đảo đã sớm không phải là tiểu thế lực ai muốn nắn muốn nhào thế nào cũng được, nắm giữ tài nguyên một giới, thực lực bản thân cũng không kém, Quy đảo rất nhanh lột xác. Toàn bộ Quy đảo luôn trong trạng thái chuẩn bị. Điên cuồng tu luyện, điên cuồng chuẩn bị.
Huyền Không tự thì sao chứ?
Tới đây cũng phải mất một chút da!
Trong mắt mẹ trẻ hiện lên một đạo hàn quang.
Nhưng trước mắt hắn vẫn còn vài vấn đề khác cần giải quyết. Tin tức sư huynh truyền đến tuy không nói gì thêm nhưng mẹ trẻ tinh tế nhận ra trong đó ẩn chứa sự khác thường.
- chỉ sợ sư huynh gặp phải phiền phức rồi!
Thông tin bên trong không nói hắn đang làm cái gì, cũng không nói khi nào trở về, chỉ nói với họ là tất cả đều tốt. Sư huynh tuyệt đối không nghĩ tới việc Huyền Không tự sẽ trả thù, thời điểm này không thể nhanh chóng trở về nhất định là có vấn đề. Hoặc là có chuyện gì đó mà chưa thể về được!
Trong tay sư huynh có truyền tống phù, bản thân hắn cũng có thể bố trí truyền tống trận, trên người mang theo rất nhiều tài liệu, theo lý thuyết thì dù là ở ma giới cũng phải sớm về trở về rồi chứ.
Đây vốn chỉ là suy đoán của mẹ trẻ nhưng tin tức hôm nay sư huynh truyền về lại chứng thực được suy đoán của hắn.
Sư huynh hỏi hắn, Toái Thạch giới là nơi nào.
Quả nhiên…
“Đại nhân, Dã Lăng và Thời Đông đại nhân tới rồi.” Thuẫn Vệ khúc ngoài cửa bẩm báo.
Mẹ trẻ bình tâm lại: “Mời bọn họ vào.”
Hộ vệ của mẹ trẻ tại Quy đảo là nghiêm ngặt nhất, ngay cả Tả Mạc cũng không so được, thực lực của Tả Mạc tương đối mạnh, bình thường không cần hộ vệ, trừ thời điểm chiến đấu.
“Đại nhân!”
Dã Lăng và Thời Đông hành lễ.
Bỗng nhiên bị gọi tới khiến bọn họ không khỏi có chút nghi hoặc.
/915
|