Cục diễn hỗn loạn tới cực điểm.
Thi hải trúc trong tay Trúc Trượng lão nhân là một kiện kỳ bảo, mỗi lần vung lên là một đoàn hắc khí chui ra, tử khí đậm đặc mang theo bao nhiêu oan hồn. Có lời đồn rằng thi hải trúc chỉ sinh trưởng tại địa phương cực hung, tử khí nồng nặc chính là chất dinh dưỡng nuôi nó.
Thân Vô Hợi ngàn lần không thể nghĩ tới, tại một địa phương nhỏ bé như Vân Hải giới lại có thể thấy được pháp bảo lợi hại như vậy.
Phù hoả trong tay hắn có thể nói đã đạt tới mức xuất thần nhập hoá, nhưng khi đối diện với thi hải trúc nho nhỏ lại không thể kiềm chế. Ngược lại, Cát Hải có tu vi cao hơn so với Trúc Trượng lão nhân nhưng trong mắt Thân Vô Hợi thì lại không có nhiều uy hiếp.
Thực lực của Lê Thứ không tồi, bản thân là đệ tử nội môn, tuy rằng tu vi mới đạt tới kim đan kỳ nhưng với tầng tầng các loại bí pháp khiến thiên hoàn nhỏ nhoi kia biến hoá đến vô cùng.
Lữ Chấn ở bên thì đang thua kém rất nhiều. Linh lực của hắn so với Lê Thứ thâm hậu hơn nhiều nhưng bất luận là thi triển pháp quyết hay là pháp bảo đều không thể bằng được Lê Thứ.
Nhưng ngay cả như vậy, thực lực của hắn ở giữa đám kim đan của Vân Hải giới vẫn rất nổi bật, vững vàng chống lại ba gã cao thủ!
Đây chính là chênh lệch giữa môn phái lớn và môn phái nhỏ.
Đại môn phái tuỳ tiện đưa ra một vị đệ tử đã có thể so sánh với một số chưởng môn của môn phái nhỏ. Đây chính do những tích luỹ từ ngàn năm mà có, bọn họ có tài nguyên phong phú, có pháp quyết cao thâm, có sư phụ với thực lực kinh người, điều này khiến khởi điểm của họ đã vượt xa những tu giả thông thường.
Thật sự đánh nhau khiến Lê Thứ tỉnh táo lại.
Chiến đấu không khó khăn như hắn vẫn nghĩ, ngoại trừ bất ngời thi hải trúc thì trình độ của các tu giả khác không khiến hắn cảm thấy áp lực, không bằng chiến đấu ở trong môn phái.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy tự hào.
Điều này khiến hắn càng thả lòng, trình độ bản thân được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Thiên hoàn trong tay biến ảo bất định, đủ loại trận pháp giống như đèn kéo quân, lưu chuyển không ngừng.
Những tu giả bị hắn áp chế vẻ mặt đầy kinh hãi, thực lực của Lê Thứ quá lớn, ngoài dự liệu của bọn họ.
Bảy tên tu giả kim đan bị hắn kiềm chế một cách vững vàng.
Trận pháp biến ảo bất định giống như sợi tơ vô hình dẫn dắt con rối khiến bọn họ mệt mỏi ứng phó.
Lê Thứ bình tĩnh tự tin, không thể nhìn ra chút khẩn trương nào, hắn vẫn chú ý sự phát triển của cục diện. Thi hải trúc tuy rằng lợi hại nhưng hắn không chút lo lắng, có thể đảm nhiện vị trí trưởng lão tỏng môn phái sao chỉ có chút thực lực được?
Lại nói tiếp, nếu luận pháp bảo thì có môn phái nào có thể đánh đồng cùng Thiên Hoàn chứ?
Sự chú ý của hắn đa số đều đặt lên những tu giả có thân phận bất minh kia, với hắn, nhóm người này mới là nhân tố không ổn định, bọn họ có khả năng mang tới biến số lớn nhất.
Nhưng khiến hắn cảm thấy an toàn chính là nhóm người này mỗi người đều chiến đấu một cách riêng rẽ.
Cần phải nỗ lực nhiều hơn, sớm thu thập những gia hoả của Vân Hải giới này, sát khí chợt loé lên trong mắt Lê Thứ rồi biến mất, trong tay không biết từ lúc nào có thêm một chiếc chuông đồng. Chiếc chuông đồng này nhìn qua rất phổ thông, chóp gỗ cây lê, thân chuông bằng đồng thau, đầy những phù văn phức tạp màu đỏ, giăng khắp nơi giống như huyết quản, thật đáng sợ.
Huyết hoa văn chuông này là pháp bảo do sư phụ ban thưởng.
Nhìn chuôi gỗ lê rất bình thường được lấy từ gốc khổ lê ngàn năm, thân chuông thì dùng mười ba loại kim loại hiếm thấy luyện chế mà thành, lúc luyện thành vang lên tiếng chuông ba ngày sau mới dứt.
Lê Thứ luôn giữ nó như trân bảo, ngoại trừ lúc luyện hoá còn lại cực kì ít khi đem ra chiến đấu. Sư huynh đệ biết rõ hắn có pháp bảo phòng thân nhưng người gặp qua nó thì rất ít.
Lúc này hắn muốn tốc chiến tốc thắng mới đưa ra pháp bảo này!
Nhưng vào lúc này Lê Thứ chợt cảm thấy nguy hiểm, một điểm quang mang đột nhiên nổ tung trước mặt hắn!
Nguy hiểm tới cực điểm khiến Lê Thứ rợn hết cả tóc gáy.
Sắc mặt đại biến, Lê Thứ vội vàng lui lại, thiên hoàn trong tay bắn ra một đạo quang mang che trước người hắn.
Binh!
Phù trận không còn sáng nữa, giống như thuỷ tinh vỡ tan.
Toái mang như tuyết bay khắp trời, một điểm u quang bỗng hiện ra trước mặt Lê Thứ.
“Thích khách Mặt Nạ!”
Lần đầu tiên trên mặt Lê Thứ hiện lên sự kinh hãi, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận, chết tiệt! Mình sao lại có thể bỏ qua tên gia hoả này chứ?
Điểm u quang kia như giò bám vào xương, hàn ý lành lạnh bức tới trái tim của Lê Thứ.
Giữa ranh giới của sinh và tử, Lê Thứ bất chấp tất cả, linh lực trong tay truyền vào huyết hoa văn chuông.
Đinh!
Một luồng sóng mang đỏ như máu với trung tâm là huyết hoa văn chuông ầm ầm khuếch tán.
Điểm u mang này khi gặp phải đạo huyết quang đột nhiên đại thịnh, phát ra tiếng rít vô cùng thê lương và chói tai!
Một nhân ảnh mơ hồ dần xuất hiện.
Biến cố phát sinh vô cùng đột ngột này khiến tu giả xung quanh không kịp đưa ra phản ứng, cho tới khi sóng huyết sắc này đã ở trước mặt thì mọi người mới bừng tỉnh.
Cơn sóng huyết này lướt qua khiến huyết sắc trên mặt mọi người giống như bị rút mất.
Bọn họ vẫn đứng nguyên tại chỗ, giống như con rối bị dính định thân thuật. Toàn thân không có vết thương nào nhưng da thì trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.
Tu giả khác nhìn thấy không khỏi hoảng sợ, nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng chiến, rời xa Lê Thứ! Uy lực của huyết hoa văn chuông khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Duy nhất không lùi lại chính là thích khách Mặt Nạ. Hắn không lùi lại, cả người hoá thành một chiếc bóng mơ hồ, không thể nhìn rõ được.
Mỗi lần điểm u quang tiếp xúc với huyết quang đều khiến không khí nóng lên, quang mang bạo chướng.
Khiến người ta không hiểu chính là điểm u quang này không biết là vật gì, vô cùng bá đạo, ngay cả Lê Thứ cũng bị nó áp chế không ngóc nổi đầu dậy.
Ba ba ba!
Quang điểm yếu ớt, mỗi một lần va chạm với huyết quang đều khiến huyết hoa văn chuông trong tay Lê Thứ run lên.
Thân ảnh của thích khách Mặt Nạ giống như u hồn, không ngừng thay đổi vị trí, hắn đi lại tới lui tìm kiếm cơ hội đưa ra một kích trí mạng.
Điều này gây ra áp lực rất lớn lên Lê Thứ, từng tiếng chuông vang lên, hắn cảm giác bản thân sắp không thể cầm được chuông nữa!
Cảm giác tử vong rất gần, gần như sát ngay trước mặt hắn.
Lần đầu tiên Lê Thứ gặp phải tình huống nghiêm trọng như này, hắn cắn răng, nắm chặt huyết hoa văn chuông trong tay, cố gắng toàn lực điều khiển huyết hoa văn chuông.
Thích khách Mặt Nạ giảo hoạt vô cùng, hắn đoán được với linh lực của Lê Thứ mà điều khiển pháp bảo cấp cao như huyết hoa văn chuông thì sẽ tốc độ tiêu hao sẽ phi thường kinh người. Cho nên hắn không ngừng cứng đối cứng nhằm tăng tốc độ tiêu hao linh lực của Lê Thứ.
Dưới sự tấn công như cuồng phong bão táp của thích khách Mặt Nạ, Lê Thứ lung lay sắp đổ.
“Sư huynh!” Lữ Chấn thấy Lê Thứ gặp nguy hiểm, bỏ qua đối thủ trước mặt, thanh hoàn trong tay chợt đánh về phía thích khách Mặt Nạ.
Thân hình của thích khách Mặt Nạ như quỷ mị, chợt loé lên rồi biến mất, nhanh chóng xuất hiện phía sau Lữ Chấn. U quang chợt loé lên rồi biến mất, nhanh như tên bắn.
Ầm!
Linh giáp trên người Lữ Chấn ầm ầm nổ tung, thân thể chấn động, đứng đờ ra.
Trên ngực hắn xuất hiện một lỗ máu to bằng chiếc chén.
“Sư đệ!” Khoé miệng Lê Thứ như muốn nứt ra, bi phẫn trong lòng khó nói hết.
Địa vị Lữ Chấn và hắn khác biệt rất lớn, giao tình cũng không sâu nhưng đối phương vì cứu hắn mà chết, Lê Thứ bị sốc!
Khuôn mặt anh tuấn của Lê Thứ tái nhợt, bỗng xuất hiện một chút huyết sắc.
Thiên hoàn bỗng nở ra vô số quang mang, từng đạo phù văn giống như nước chảy từ trong thiên hoàn tràn ra ngoài. Những phù văn này sáng ngời, nhiều đến nỗi người ta nghĩ rằng nó không có giới hạn vậy.
Lê Thứ đứng đờ ra, huyết hoa văn chuông trong tay nhẹ lay động, khẽ quát: “Thiên hoàn huyết minh!”
Chỉ thấy những phù văn đang phiêu phù trong không trung đột nhiên dừng lại tạo thành những quầng sáng, hàng trăm quầng sáng trong không trung tập trung thành một phù trận khổng lồ. Từng tiếng chuông yếu ớt kèm theo đó là từng lớp tia máu đang rung động theo phù trận!
Trong nháy mắt, toàn bộ quầng sáng bùng nổ!
Ầm!
Trong phù trận, tất cả mọi thứ ầm ầm tan vỡ!
Mấy tên tu giả trốn không kịp ngay cả kêu lên cũng không kịp, ầm ầm tan vỡ. Mấy tên tu giả lúc trước còn đứng bất động như con rối cũng trong nháy mắt biến thành tro bụi!
Một tiếng rên rất nhẹ vang lên, một điểm u quang từ trong phù trận bạo liệt, ngay sau đó một thân ảnh từ trong phù trận lao ra!
Trước mặt mọi người giống như quỷ mị, chợt loé lên rồi biến mất, không để lại chút dấu vết nào.
Ba!
Quầng sáng phù trận giống như tuyết lở, ầm ầm tan vỡ, dần biến mất trong không trung.
Một tia máu chảy xuống từ khoé miệng Lê Thứ, hắn nhìn vào mặt đất, nơi đó có một bãi máu nho nhỏ, khoé miệng không tự chủ được mà giật giật, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Chiêu thiên hoàn huyết minh này là tuyệt chiêu bảo mạng của hắn, ngay cả chiêu này cũng không thể lưu thích khách Mặt Nạ lại.
Thực lực sâu không thể dò được!
Lê Thứ lau vết máu nơi khoé miệng, nhanh chóng chỉnh trang lại y phục, không thèm nhìn những tu giả xung quanh.
Không ai dám bước lên.
Chiêu vừa rồi đã doạ khiếp những tu giả này.
Ngay cả thích khách Mặt Nạ dưới chiêu này cũng phải chịu thiệt thòi, thực lực của vị thiếu niên này thật là mạnh!
Quả nhiên không hổ là đệ tử của Thiên Hoàn!
Chiêu này của Lê Thứ có thể chấn nhiếp toàn trường. Chỉ không ai ngờ tới, Tả Mạc, kẻ bị mọi người bỏ qua đang cúi đầu đứng kia lúc này đang cảm thấy vô cùng kì quái.
Chiêu vừa rồi của Lê Thứ hắn thấy cực kì quen mắt, đó không phải bản sao cường hoá của “thiên hoàn nguyệt minh trận” mà hắn trông cậy vào để thành danh sao? Quầng sáng quen thuộc kia, huyết hồng chuông uy lực doạ người kia, tạo nên chiêu “thiên hoàn nguyệt minh trận” không chút khác biệt!
Nguyên lai gốc của “thiên hoàn nguyệt minh trận” là từ Thiên Hoàn!
Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngay sau đó hắn bỗng bĩu môi.
Nhưng lúc này hắn không có nhiều thời gian để cảm khái, thích khách Mặt Nạ xuất hiện hắn đã sớm biết, không chút bất ngờ nào. Lúc này hắn đang cố gắng làm rõ, tia ba động truyền tới từ tế đàn khi có khi không kia rốt cuộc là thứ gì.
Trận chiến trước mắt hắn rất mong càng kịch liệt càng tốt, như vậy hắn mới có thể lợi dụng cơ hội.
Thân Vô Hợi vô cùng tức giận.
Lữ Chấn chết hắn không để ý, một đệ tử ngoại môn chết đi không đáng để hắn phải nghĩ. Nhưng thích khách Mặt Nạ đột nhiên xuất hiện, hắn lại bị hai gã gia hoả giữ chân, Lê Thứ suýt nữa chết khiến hắn giận tới tím mặt.
Lê Thứ như nào cũng là đệ tử nội môn!
Một vị đệ tử nội môn suýt chút nữa chết trước mặt hắn, không biết sẽ phải nghe bao nhiêu lời chế nhạo nữa. Lê Thứ bị thương tới kinh mạch, khi trở về nhất định tránh không được mấy lão gia hoả kia oán giận vài câu.
Nghĩ đến điều này, Thân Vô Hợi tâm cao khí ngạo sao có thể không giận chứ?
“Thi hải trúc cũng muốn làm khó lão phu sao?” Thân Vô Hợi hét lên một tiếng, linh lực cả người sôi trào: “Nếm thử vô muội hoả của lão phu xem sao!”
Một lũ hoả diễm vô sắc trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Ầm!
Trong nháy mắt khi lũ hoả diễm vô sắc trong suốt xuất hiện, trong lòng mọi người không khỏi chấn động!
Đúng lúc này, cảm ứng được điều gì đó, Tả Mạc bỗng mở mắt.
Thi hải trúc trong tay Trúc Trượng lão nhân là một kiện kỳ bảo, mỗi lần vung lên là một đoàn hắc khí chui ra, tử khí đậm đặc mang theo bao nhiêu oan hồn. Có lời đồn rằng thi hải trúc chỉ sinh trưởng tại địa phương cực hung, tử khí nồng nặc chính là chất dinh dưỡng nuôi nó.
Thân Vô Hợi ngàn lần không thể nghĩ tới, tại một địa phương nhỏ bé như Vân Hải giới lại có thể thấy được pháp bảo lợi hại như vậy.
Phù hoả trong tay hắn có thể nói đã đạt tới mức xuất thần nhập hoá, nhưng khi đối diện với thi hải trúc nho nhỏ lại không thể kiềm chế. Ngược lại, Cát Hải có tu vi cao hơn so với Trúc Trượng lão nhân nhưng trong mắt Thân Vô Hợi thì lại không có nhiều uy hiếp.
Thực lực của Lê Thứ không tồi, bản thân là đệ tử nội môn, tuy rằng tu vi mới đạt tới kim đan kỳ nhưng với tầng tầng các loại bí pháp khiến thiên hoàn nhỏ nhoi kia biến hoá đến vô cùng.
Lữ Chấn ở bên thì đang thua kém rất nhiều. Linh lực của hắn so với Lê Thứ thâm hậu hơn nhiều nhưng bất luận là thi triển pháp quyết hay là pháp bảo đều không thể bằng được Lê Thứ.
Nhưng ngay cả như vậy, thực lực của hắn ở giữa đám kim đan của Vân Hải giới vẫn rất nổi bật, vững vàng chống lại ba gã cao thủ!
Đây chính là chênh lệch giữa môn phái lớn và môn phái nhỏ.
Đại môn phái tuỳ tiện đưa ra một vị đệ tử đã có thể so sánh với một số chưởng môn của môn phái nhỏ. Đây chính do những tích luỹ từ ngàn năm mà có, bọn họ có tài nguyên phong phú, có pháp quyết cao thâm, có sư phụ với thực lực kinh người, điều này khiến khởi điểm của họ đã vượt xa những tu giả thông thường.
Thật sự đánh nhau khiến Lê Thứ tỉnh táo lại.
Chiến đấu không khó khăn như hắn vẫn nghĩ, ngoại trừ bất ngời thi hải trúc thì trình độ của các tu giả khác không khiến hắn cảm thấy áp lực, không bằng chiến đấu ở trong môn phái.
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy tự hào.
Điều này khiến hắn càng thả lòng, trình độ bản thân được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Thiên hoàn trong tay biến ảo bất định, đủ loại trận pháp giống như đèn kéo quân, lưu chuyển không ngừng.
Những tu giả bị hắn áp chế vẻ mặt đầy kinh hãi, thực lực của Lê Thứ quá lớn, ngoài dự liệu của bọn họ.
Bảy tên tu giả kim đan bị hắn kiềm chế một cách vững vàng.
Trận pháp biến ảo bất định giống như sợi tơ vô hình dẫn dắt con rối khiến bọn họ mệt mỏi ứng phó.
Lê Thứ bình tĩnh tự tin, không thể nhìn ra chút khẩn trương nào, hắn vẫn chú ý sự phát triển của cục diện. Thi hải trúc tuy rằng lợi hại nhưng hắn không chút lo lắng, có thể đảm nhiện vị trí trưởng lão tỏng môn phái sao chỉ có chút thực lực được?
Lại nói tiếp, nếu luận pháp bảo thì có môn phái nào có thể đánh đồng cùng Thiên Hoàn chứ?
Sự chú ý của hắn đa số đều đặt lên những tu giả có thân phận bất minh kia, với hắn, nhóm người này mới là nhân tố không ổn định, bọn họ có khả năng mang tới biến số lớn nhất.
Nhưng khiến hắn cảm thấy an toàn chính là nhóm người này mỗi người đều chiến đấu một cách riêng rẽ.
Cần phải nỗ lực nhiều hơn, sớm thu thập những gia hoả của Vân Hải giới này, sát khí chợt loé lên trong mắt Lê Thứ rồi biến mất, trong tay không biết từ lúc nào có thêm một chiếc chuông đồng. Chiếc chuông đồng này nhìn qua rất phổ thông, chóp gỗ cây lê, thân chuông bằng đồng thau, đầy những phù văn phức tạp màu đỏ, giăng khắp nơi giống như huyết quản, thật đáng sợ.
Huyết hoa văn chuông này là pháp bảo do sư phụ ban thưởng.
Nhìn chuôi gỗ lê rất bình thường được lấy từ gốc khổ lê ngàn năm, thân chuông thì dùng mười ba loại kim loại hiếm thấy luyện chế mà thành, lúc luyện thành vang lên tiếng chuông ba ngày sau mới dứt.
Lê Thứ luôn giữ nó như trân bảo, ngoại trừ lúc luyện hoá còn lại cực kì ít khi đem ra chiến đấu. Sư huynh đệ biết rõ hắn có pháp bảo phòng thân nhưng người gặp qua nó thì rất ít.
Lúc này hắn muốn tốc chiến tốc thắng mới đưa ra pháp bảo này!
Nhưng vào lúc này Lê Thứ chợt cảm thấy nguy hiểm, một điểm quang mang đột nhiên nổ tung trước mặt hắn!
Nguy hiểm tới cực điểm khiến Lê Thứ rợn hết cả tóc gáy.
Sắc mặt đại biến, Lê Thứ vội vàng lui lại, thiên hoàn trong tay bắn ra một đạo quang mang che trước người hắn.
Binh!
Phù trận không còn sáng nữa, giống như thuỷ tinh vỡ tan.
Toái mang như tuyết bay khắp trời, một điểm u quang bỗng hiện ra trước mặt Lê Thứ.
“Thích khách Mặt Nạ!”
Lần đầu tiên trên mặt Lê Thứ hiện lên sự kinh hãi, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận, chết tiệt! Mình sao lại có thể bỏ qua tên gia hoả này chứ?
Điểm u quang kia như giò bám vào xương, hàn ý lành lạnh bức tới trái tim của Lê Thứ.
Giữa ranh giới của sinh và tử, Lê Thứ bất chấp tất cả, linh lực trong tay truyền vào huyết hoa văn chuông.
Đinh!
Một luồng sóng mang đỏ như máu với trung tâm là huyết hoa văn chuông ầm ầm khuếch tán.
Điểm u mang này khi gặp phải đạo huyết quang đột nhiên đại thịnh, phát ra tiếng rít vô cùng thê lương và chói tai!
Một nhân ảnh mơ hồ dần xuất hiện.
Biến cố phát sinh vô cùng đột ngột này khiến tu giả xung quanh không kịp đưa ra phản ứng, cho tới khi sóng huyết sắc này đã ở trước mặt thì mọi người mới bừng tỉnh.
Cơn sóng huyết này lướt qua khiến huyết sắc trên mặt mọi người giống như bị rút mất.
Bọn họ vẫn đứng nguyên tại chỗ, giống như con rối bị dính định thân thuật. Toàn thân không có vết thương nào nhưng da thì trắng bệch, không có chút huyết sắc nào.
Tu giả khác nhìn thấy không khỏi hoảng sợ, nhanh chóng nhảy ra khỏi vòng chiến, rời xa Lê Thứ! Uy lực của huyết hoa văn chuông khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi.
Duy nhất không lùi lại chính là thích khách Mặt Nạ. Hắn không lùi lại, cả người hoá thành một chiếc bóng mơ hồ, không thể nhìn rõ được.
Mỗi lần điểm u quang tiếp xúc với huyết quang đều khiến không khí nóng lên, quang mang bạo chướng.
Khiến người ta không hiểu chính là điểm u quang này không biết là vật gì, vô cùng bá đạo, ngay cả Lê Thứ cũng bị nó áp chế không ngóc nổi đầu dậy.
Ba ba ba!
Quang điểm yếu ớt, mỗi một lần va chạm với huyết quang đều khiến huyết hoa văn chuông trong tay Lê Thứ run lên.
Thân ảnh của thích khách Mặt Nạ giống như u hồn, không ngừng thay đổi vị trí, hắn đi lại tới lui tìm kiếm cơ hội đưa ra một kích trí mạng.
Điều này gây ra áp lực rất lớn lên Lê Thứ, từng tiếng chuông vang lên, hắn cảm giác bản thân sắp không thể cầm được chuông nữa!
Cảm giác tử vong rất gần, gần như sát ngay trước mặt hắn.
Lần đầu tiên Lê Thứ gặp phải tình huống nghiêm trọng như này, hắn cắn răng, nắm chặt huyết hoa văn chuông trong tay, cố gắng toàn lực điều khiển huyết hoa văn chuông.
Thích khách Mặt Nạ giảo hoạt vô cùng, hắn đoán được với linh lực của Lê Thứ mà điều khiển pháp bảo cấp cao như huyết hoa văn chuông thì sẽ tốc độ tiêu hao sẽ phi thường kinh người. Cho nên hắn không ngừng cứng đối cứng nhằm tăng tốc độ tiêu hao linh lực của Lê Thứ.
Dưới sự tấn công như cuồng phong bão táp của thích khách Mặt Nạ, Lê Thứ lung lay sắp đổ.
“Sư huynh!” Lữ Chấn thấy Lê Thứ gặp nguy hiểm, bỏ qua đối thủ trước mặt, thanh hoàn trong tay chợt đánh về phía thích khách Mặt Nạ.
Thân hình của thích khách Mặt Nạ như quỷ mị, chợt loé lên rồi biến mất, nhanh chóng xuất hiện phía sau Lữ Chấn. U quang chợt loé lên rồi biến mất, nhanh như tên bắn.
Ầm!
Linh giáp trên người Lữ Chấn ầm ầm nổ tung, thân thể chấn động, đứng đờ ra.
Trên ngực hắn xuất hiện một lỗ máu to bằng chiếc chén.
“Sư đệ!” Khoé miệng Lê Thứ như muốn nứt ra, bi phẫn trong lòng khó nói hết.
Địa vị Lữ Chấn và hắn khác biệt rất lớn, giao tình cũng không sâu nhưng đối phương vì cứu hắn mà chết, Lê Thứ bị sốc!
Khuôn mặt anh tuấn của Lê Thứ tái nhợt, bỗng xuất hiện một chút huyết sắc.
Thiên hoàn bỗng nở ra vô số quang mang, từng đạo phù văn giống như nước chảy từ trong thiên hoàn tràn ra ngoài. Những phù văn này sáng ngời, nhiều đến nỗi người ta nghĩ rằng nó không có giới hạn vậy.
Lê Thứ đứng đờ ra, huyết hoa văn chuông trong tay nhẹ lay động, khẽ quát: “Thiên hoàn huyết minh!”
Chỉ thấy những phù văn đang phiêu phù trong không trung đột nhiên dừng lại tạo thành những quầng sáng, hàng trăm quầng sáng trong không trung tập trung thành một phù trận khổng lồ. Từng tiếng chuông yếu ớt kèm theo đó là từng lớp tia máu đang rung động theo phù trận!
Trong nháy mắt, toàn bộ quầng sáng bùng nổ!
Ầm!
Trong phù trận, tất cả mọi thứ ầm ầm tan vỡ!
Mấy tên tu giả trốn không kịp ngay cả kêu lên cũng không kịp, ầm ầm tan vỡ. Mấy tên tu giả lúc trước còn đứng bất động như con rối cũng trong nháy mắt biến thành tro bụi!
Một tiếng rên rất nhẹ vang lên, một điểm u quang từ trong phù trận bạo liệt, ngay sau đó một thân ảnh từ trong phù trận lao ra!
Trước mặt mọi người giống như quỷ mị, chợt loé lên rồi biến mất, không để lại chút dấu vết nào.
Ba!
Quầng sáng phù trận giống như tuyết lở, ầm ầm tan vỡ, dần biến mất trong không trung.
Một tia máu chảy xuống từ khoé miệng Lê Thứ, hắn nhìn vào mặt đất, nơi đó có một bãi máu nho nhỏ, khoé miệng không tự chủ được mà giật giật, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Chiêu thiên hoàn huyết minh này là tuyệt chiêu bảo mạng của hắn, ngay cả chiêu này cũng không thể lưu thích khách Mặt Nạ lại.
Thực lực sâu không thể dò được!
Lê Thứ lau vết máu nơi khoé miệng, nhanh chóng chỉnh trang lại y phục, không thèm nhìn những tu giả xung quanh.
Không ai dám bước lên.
Chiêu vừa rồi đã doạ khiếp những tu giả này.
Ngay cả thích khách Mặt Nạ dưới chiêu này cũng phải chịu thiệt thòi, thực lực của vị thiếu niên này thật là mạnh!
Quả nhiên không hổ là đệ tử của Thiên Hoàn!
Chiêu này của Lê Thứ có thể chấn nhiếp toàn trường. Chỉ không ai ngờ tới, Tả Mạc, kẻ bị mọi người bỏ qua đang cúi đầu đứng kia lúc này đang cảm thấy vô cùng kì quái.
Chiêu vừa rồi của Lê Thứ hắn thấy cực kì quen mắt, đó không phải bản sao cường hoá của “thiên hoàn nguyệt minh trận” mà hắn trông cậy vào để thành danh sao? Quầng sáng quen thuộc kia, huyết hồng chuông uy lực doạ người kia, tạo nên chiêu “thiên hoàn nguyệt minh trận” không chút khác biệt!
Nguyên lai gốc của “thiên hoàn nguyệt minh trận” là từ Thiên Hoàn!
Tả Mạc bừng tỉnh đại ngộ, nhưng ngay sau đó hắn bỗng bĩu môi.
Nhưng lúc này hắn không có nhiều thời gian để cảm khái, thích khách Mặt Nạ xuất hiện hắn đã sớm biết, không chút bất ngờ nào. Lúc này hắn đang cố gắng làm rõ, tia ba động truyền tới từ tế đàn khi có khi không kia rốt cuộc là thứ gì.
Trận chiến trước mắt hắn rất mong càng kịch liệt càng tốt, như vậy hắn mới có thể lợi dụng cơ hội.
Thân Vô Hợi vô cùng tức giận.
Lữ Chấn chết hắn không để ý, một đệ tử ngoại môn chết đi không đáng để hắn phải nghĩ. Nhưng thích khách Mặt Nạ đột nhiên xuất hiện, hắn lại bị hai gã gia hoả giữ chân, Lê Thứ suýt nữa chết khiến hắn giận tới tím mặt.
Lê Thứ như nào cũng là đệ tử nội môn!
Một vị đệ tử nội môn suýt chút nữa chết trước mặt hắn, không biết sẽ phải nghe bao nhiêu lời chế nhạo nữa. Lê Thứ bị thương tới kinh mạch, khi trở về nhất định tránh không được mấy lão gia hoả kia oán giận vài câu.
Nghĩ đến điều này, Thân Vô Hợi tâm cao khí ngạo sao có thể không giận chứ?
“Thi hải trúc cũng muốn làm khó lão phu sao?” Thân Vô Hợi hét lên một tiếng, linh lực cả người sôi trào: “Nếm thử vô muội hoả của lão phu xem sao!”
Một lũ hoả diễm vô sắc trong suốt xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Ầm!
Trong nháy mắt khi lũ hoả diễm vô sắc trong suốt xuất hiện, trong lòng mọi người không khỏi chấn động!
Đúng lúc này, cảm ứng được điều gì đó, Tả Mạc bỗng mở mắt.
/915
|