Cằm Tả Mạc suýt chút nữa rơi xuống đất khi Thập phẩm kéo theo một kẻ nhỏ bé áo màu trắng có kích cỡ tương tự nó bay đến trước mặt hắn.
“Thỉnh chủ nhân đặt tên!” Thập phẩm nghiêm nghị nói.
Tả Mạc tò mò nhìn tiểu bạch nhân, tiểu bạch nhân tựa hồ có chút xấu hổ trốn sau lưng Thập phẩm, sợ hãi nhìn hắn. Đầu tiểu bạch nhân tương tự như Thập phẩm, khuôn mặt cũng anh tuấn tinh xảo, nét mặt càng nhu hòa, còn nét mặt Thập phẩm thì lạnh lùng nghiêm nghị hơn, tạo thành hai người có khí chất bất đồng. Tiểu bạch nhân khí chât ôn hòa, Thập phẩm khí chất lãnh khốc.
Tả Mạc nhìn chằm chằm cả buổi vẫn không biết rốt cuộc tiểu bạch nhân là nam hay nữ.
Tả Mạc chỉ vào tiểu bạch nhân, xoay qua hỏi thập phẩm: “Hắn là gì của ngươi?”
“Huynh đệ!” Thập phẩm vẻ mặt nghiêm túc chăm chú.
Ồ, thế chính là nam rồi, thật là đáng tiếc a… Hử, tại sao ta lại thấy tiếc nuối chứ…
“Vậy gọi là Dương Quang đi.” Sức tưởng tượng cằn cỗi làm hắn không thể nghĩ ra cái tên nào hay hơn, thuận miệng đáp.
“Dương Quang…” Thập phẩm nghiêng đầu, sắc mặt nghiêm nghị, nó cảm thấy tên này không tệ: “Đa tạ chủ nhân đặt tên!”
Trên mặt Dương Quang lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Hai đứa nhanh chóng bay đi mất hút, không biết là đi chơi cái gì.
Tả Mạc lắc đầu, tiếp tục kế hoạch phát tài của hắn.
oOo
Trong sơn động, Cố Minh Công cả người như bị sét đánh trúng khi nhìn xác trùng chi chít dày đặc trên mặt đất.
“Đại… Đại nhân…” Giọng nói hắn đầy rung động , đầu lưỡi tựa như bị cuốn lại, lắp bắp hỏi: “Đây là… Tất cả là do người nào giết?”
“À, là do linh thú của ta giết.” Tả Mạc đáp xong lập tức sốt ruột hỏi: “Những xác trùng này có thể luyện chế Hắc Lan Diệp giáp không?”
Cố Minh Công ngây người, linh thú giết? Trời ạ, linh thú này lợi hại đến cỡ nào a!
Thâm Nham Diệp trùng chính là ngũ phẩm yêu thú. Một thân giáp cứng, phi kiếm dưới ngũ phẩm khó thương tổn. Hơn nữa Thâm Nham Diệp trung cơ bản không có nhược điểm, chúng không sợ độc, không sợ lửa, không sợ hàn băng lại sống quần cư, cực kì khó chơi.
Hắn từ trên đất nhặt lên một xác trùng, con Thâm Nham Diệp trùng này sớm đã chết, vỏ ngoài không có vết trầy xước nhưng khi bóc vỏ ra, thịt trùng bên trong cơ hồ bị một vết thương do kiếm gây ra xuyên suốt toàn thân.
Kiếm ý thật lợi hai!
Linh thú thật lợi hại!
Cố Minh Công từ trong chấn động phục hồi lại: “Có thể luyện chế! Có thể luyện chế! Không ngại đại nhân chê cười, thuộc hạ chưa từng nhìn thấy qua nhiều Thâm Nham Diệp trùng như thế, thật là dọa người mà!”
Nghe có thể luyện chế được Hắc Lan Diệp giáp, tảng đá trong lòng Tả Mạc rơi xuống, vẻ mặt vui mừng rạo rực.
Đây có thể luyện chế được biết bao nhiêu là Hắc Lan Diệp giáp. Nói không chừng có thể cho mỗi người một bộ.
“Đại nhân đã xem xét bên trong động chưa?” Cố Minh Công đột nhiên hỏi.
Tả Mạc vừa nghe, chẳng lẽ trong động còn có huyền cơ, vội vàng hỏi: “Chưa từng, có gì sao?”
Cố Minh Công giải thích: “Đại nhân có điều không biết, Thâm Nham Diệp trùng còn có chỗ đặc biệt, chúng nó thích nuốt địa kim để cường hóa giáp xác. Cho nên chỗ ở của Thâm Nham Diệp trùng thường là trên quáng mạch, đại nhân đừng ngại dò xét một lần, nếu có thể tìm được quáng mạch này, lợi ích không nhỏ.”
Tả Mạc nghe vậy tim không khỏi đập thình thịch.
Quáng mạch đối với bất cứ thế lực nào mà nói đều cực kỳ quan trọng, nó có ý nghĩa thu nhập ổn định. Dù cho giàu có hơn, nếu không có nơi tạo thu nhập ổn định thì cũng đã dịnh trước thế lực này không thể tồn tại lâu dài. Điều kiện trên Quy đảo phi thường tốt, bất kể là linh điền hay động hàn tằm, đều là thứ mang lại thu nhập vô cùng ổn định
Nếu như có thể nhiều thêm một cái quáng mạch thì như hổ thêm cánh.
Tả Mạc quyết định dò xét bên trong động một lần, hơn nữa chuyện này cũng nhắc nhở hắn trên đảo còn rất nhiều hang động chưa xem xét, sợ rằng còn có rất nhiều bí mật chưa được phát hiện. Đợi dò xét xong cái sơn động này, nhất định phải dò xét toàn bộ đảo một lượt.
Động hàn tằm cũng chưa dò xét hết, bên trong lạnh lẽo thấu xương, nửa bước khó đi.
Vốn cẩn thận, Tả Mạc không một mình thâm nhập sơn động mà lôi kéo mọi người cùng tìm tòi. Quả nhiên, bọn họ tìm được một cái Nham Văn Cương Mẫu quáng mạch ở bên trong.
Nham Văn Cương Mẫu là tài liệu tứ phẩm, dùng rộng rãi trong luyện chế các loại pháp bảo, giá cả đắt đỏ.
Quáng mạch Nham Văn Cương Mẫu, mấy vạn mẫu linh điền, động hàn tằm, gia sản Quy đảo giàu có vượt qua bất cứ môn phái nào ở Hư Linh thành.
Bất quá tin tức về quáng mạch chỉ có mấy người cùng dò xét với hắn biết rõ. Lúc này trên đảo đông người phức tạp, bên ngoài lại hỗn loạn bất an, nếu tin tức về quáng mạch tiết lộ ra ngoài chỉ sợ mấy tên gia hỏa tham lam trực tiếp giết tới cửa.
Trong khoảng thời gian này ít tiếng chút mới là tốt.
oOo
Hư Linh phái vô cùng hỗn loạn, mỗi ngày đều có người giết tới cửa, hung hăng tra hỏi vị trí Thái Dương thần điện, bọn Lữ Chấn chịu chẳng nổi phiền nhiễu.
“Ai, bên trên bao giờ mới có thể phái người tới đây!” Hoàng Kiệt sắc mặt khổ sở, rên rỉ nói. Nếu không phải kiêng kỵ thế lực phía sau hai người, bọn họ đã sớm bị nhưng tu gia kia chen chúc đến tháo thành tám khối.
“Nhanh thôi!” Lữ Chấn cố gắng giữ bình tĩnh.
Đúng lúc này, ngọn đèn trên bàn bỗng nhiên tuôn ra một đoàn hỏa quang, một thanh âm uy nghiêm vang lên trong phòng.
“Nhanh đến nghênh tiếp!”
Lữ Chấn cùng Hoàng Kiệt sau khi sửng sốt chợt lộ ra vẻ vui mừng như điên, đồng thời bay ra. Chỉ thấy Lữ Chấn lấy ra một cái chuông nhạc nho nhỏ bằng ngọc lắc nhẹ hai cái.
Tiếng chuông du dương truyền khắp toàn bộ Hư Linh phái.
Lát sau, vô số đệ tử Hư Linh phái thần sắc trang nghiêm, đội hình chỉnh tề từ trên núi nối đuôi nhau bay xuống.
Đám tu giả kim đan chờ đợi từ sớm đã không còn kiên nhẫn, lúc này mỗi người mở to hai mắt, muốn nhìn xem Hư Linh phái chơi trò mê hoặc gì. Mà một ít người có tâm tư, sắc mặt khẽ đổi, nghĩ đến môn phái phía sau Hư Linh phái trong lời đồn. Chẳng lẽ thế lực phía sau Hư Linh phái muốn xuất hiện?
Vô số đệ tử Hu Linh phái cung kính xếp thành hai hàng kéo dài liên tục đến tận bên ngoài Hư Linh thành, thần sắc nghiêm trang, lặng ngắt như tờ, thế trận to lớn làm đám kim đan trong Hư Linh thành sắc mặt ngưng trọng.
Lữ Chấn, Hoàng Kiệt tự mình xuất hiện ngay đầu đội ngũ.
Ngay thời điểm mọi người kiển chân chờ đợi, ở chân trời bỗng nhiên xuất hiện một đường hỏa quang. Đường hỏa quang này lúc đầu còn không rõ ràng, nhưng chỉ trong chớp mắt nó liền tăng vọt lên vô số lần. Chỉ thấy hỏa quang tràn ngập, thiêu đỏ không gian, che phủ bầu trời.
Bầu trời vốn xanh thẫm, trong sáng bây giờ không còn nữa.
Hỏa thế bừng bừng như nuốt chửng bầu trời.
Cỏ cây trên mặt đất khô vàng cháy đen, sông ngòi như bị đun sôi bốc hơi nghi ngút với tốc độ mắt thường có thể thấy được! Dòng suối nhỏ thì trực tiếp cạn khô thấy đáy.
Giống như tận thế!
Toàn bộ kim đan tận mắt thấy cảnh này không khỏi lộ vẻ hoảng sợ, người nhát gan hai chân run rẩy.
Trong đầu bọn họ chỉ có hai chữ…
Nguyên anh!
Uy thế như vậy chỉ có thể là tu giả nguyên anh kỳ!
Hỏa quang đầy trời như tìm được nơi phát tiết, cấp tốc hướng hai người Lữ Chấn Hoàng kiệt vọt tới, ngay lúc tới gần hai người bỗng thay đổi, hóa thành hai người. Đứng đầu là một ông lão áo đỏ, bên cạnh là một vị thiếu niên.
Bầu trời vừa rồi còn đầy liệt hỏa giờ xanh biếc như tẩy, không một tia khói lửa.
"Đệ tử Lữ Chấn, Hoàng Kiệt, bái kiến Thân trưởng lão!"
Lữ Chấn Hoàng Kiệt hai người cung kính quỳ rạp dưới đất dập đầu ba cái. Toàn bộ đệ tử Hư Linh phái phía sau bọn họ đồng thời cúi lạy sát đất, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.
Thân trưởng lão sắc mặt hồng nhuận, có một cái bướu thịt trên trán, ánh mắt sắc bén như lửa, nhìn thấy cảnh như vậy lộ ra mấy phần khen ngợi: “Không tệ, khó có lúc các người làm không tệ. Lần này tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng công lớn hơn tội. Làm xong sự việc này các ngươi có thể trở về bản môn.”
Lữ Chấn, Hoàng Kiệt hai người mừng như điên, đây là vấn đề bọn họ lo lắng nhất, nhưng nghe ý tứ của Thân trưởng lão, phía trên cũng không có ý định truy cứu sai lầm lần này của họ, hơn nữa còn cho phép bọn họ trở về bản môn, tâm nguyện nhiều năm được đền bù, hai người nước mắt chảy dài, lần nữa cùng lúc bái lạy: “Tạ ơn trưởng lão!”
"Tốt, đứng lên đi." Thân trưởng lão nhàn nhạt nói.
"Vâng!" Hai người lúc này mới đứng lên.
Lúc này người trẻ tuổi bên cạnh Thân trưởng lão mới bước lên, chắp tay chúc mừng: “Chúc mừng hai vị sư đệ.”
Hai người cũng không dám chậm trễ, vôi vàng hành lễ: “Tham kiến Lê sư huynh.”
Nếu có Ninh Nhất ở đây nhất định có thể nhận ra được người đã cùng hắn mưu đồ bí mật – Lê Thứ. Tuy rằng Lê Thứ trên danh nghĩa là sư huynh hai người Lữ Chấn nhưng quyền hạn lại lớn hơn hai người rất nhiều. Hơn nữa, một khi hai người về lại môn phái cần dựa dẫm nhiều vào Lê Thứ, đương nhiên không dám đắc tội.
Từ đầu đến cuối, bọn họ không dùng đến khóe mắt liếc nhìn đám tu giả xung quanh.
Nhóm kim đan hung hăng cứng đầu kia lúc này mỗi người đều câm như hến, không chút âm thanh.
Tu giả Nguyên Anh kỳ tuyệt đối có thể quét ngang Vân Hải giới!
Những tu giả từng chạy đến Hư Linh phái ép hỏi Lữ Chấn sắc mặt mỗi người lúc này như đất, nếu chút nữa đối phương tính sổ, bọn họ một người cũng không thoát. Trước mặt tu giả nguyên anh kỳ, bọn họ không có hề chút năng lực chống cự.
Tu giả kim đan kỳ có thể lợi dụng ưu thế áp đảo trực tiếp vờn đến chết. Trên chiến trường, tỷ lệ tử vong của tu giả kim đan kỳ không thấp có thể nói rõ vấn đề.
Nhưng đối với tu giả nguyên anh kỳ mà nói, phương pháp này vô dụng! Chỉ cần bất kỳ kẽ hở nào, cho dù là cực nhỏ cũng đủ để tu giả nguyên anh kỳ chạy thoát.
Bởi vậy tỷ lệ tử vong trên chiến trường của nguyên anh kỳ cực thấp.
Có thể giết chết tu giả nguyên anh kỳ chỉ có thể là tu giả nguyên anh kỳ!
Nghĩ đến uy thế hủy thiên diệt địa vừa rồi của đối phương, không người nào có thể dâng lên chút ý chí chiến đấu.
Lúc trước có nhiều dự đoán về Hư Linh phái nhưng không ai nghĩ đến sẽ có tu giả nguyên anh kỳ! Mà những người tinh ý càng chú ý đến xưng hô của đám Lữ Chấn, trưởng lão, lẽ nào trong môn phái của họ còn có tu giả nguyên anh kỳ khác?
Môn phái có tu giả nguyên anh kỳ đã khiến người ta ngước nhìn.
Môn phái gì mà không chỉ có một gã nguyên anh?
Cục diện vô cùng hỗn loạn bởi vì một gã tu giả nguyên anh đến đã nhanh chóng ổn định! Cũng không nhìn thấy có người tranh đấu trên phố, dường như mọi người đột nhiên trở nên khách khí hòa thuận.
Bắt đầu có tu giả lần lượt rời đi, bọn họ cảm thấy hy vọng xa vời liền dứt khoát bỏ đi.
Nhưng y nguyên có rất nhiều kim đan ở lại, nếu như nói lúc trước là tin đồn vu vơ thì khi xuất hiện tu giả nguyên anh kỳ, mọi người càng tin tưởng di chỉ là có thật.
Nếu không phải là sự thực, tu giả nguyên anh kỳ sao có thế buồn chán chạy tới?
“Thỉnh chủ nhân đặt tên!” Thập phẩm nghiêm nghị nói.
Tả Mạc tò mò nhìn tiểu bạch nhân, tiểu bạch nhân tựa hồ có chút xấu hổ trốn sau lưng Thập phẩm, sợ hãi nhìn hắn. Đầu tiểu bạch nhân tương tự như Thập phẩm, khuôn mặt cũng anh tuấn tinh xảo, nét mặt càng nhu hòa, còn nét mặt Thập phẩm thì lạnh lùng nghiêm nghị hơn, tạo thành hai người có khí chất bất đồng. Tiểu bạch nhân khí chât ôn hòa, Thập phẩm khí chất lãnh khốc.
Tả Mạc nhìn chằm chằm cả buổi vẫn không biết rốt cuộc tiểu bạch nhân là nam hay nữ.
Tả Mạc chỉ vào tiểu bạch nhân, xoay qua hỏi thập phẩm: “Hắn là gì của ngươi?”
“Huynh đệ!” Thập phẩm vẻ mặt nghiêm túc chăm chú.
Ồ, thế chính là nam rồi, thật là đáng tiếc a… Hử, tại sao ta lại thấy tiếc nuối chứ…
“Vậy gọi là Dương Quang đi.” Sức tưởng tượng cằn cỗi làm hắn không thể nghĩ ra cái tên nào hay hơn, thuận miệng đáp.
“Dương Quang…” Thập phẩm nghiêng đầu, sắc mặt nghiêm nghị, nó cảm thấy tên này không tệ: “Đa tạ chủ nhân đặt tên!”
Trên mặt Dương Quang lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Hai đứa nhanh chóng bay đi mất hút, không biết là đi chơi cái gì.
Tả Mạc lắc đầu, tiếp tục kế hoạch phát tài của hắn.
oOo
Trong sơn động, Cố Minh Công cả người như bị sét đánh trúng khi nhìn xác trùng chi chít dày đặc trên mặt đất.
“Đại… Đại nhân…” Giọng nói hắn đầy rung động , đầu lưỡi tựa như bị cuốn lại, lắp bắp hỏi: “Đây là… Tất cả là do người nào giết?”
“À, là do linh thú của ta giết.” Tả Mạc đáp xong lập tức sốt ruột hỏi: “Những xác trùng này có thể luyện chế Hắc Lan Diệp giáp không?”
Cố Minh Công ngây người, linh thú giết? Trời ạ, linh thú này lợi hại đến cỡ nào a!
Thâm Nham Diệp trùng chính là ngũ phẩm yêu thú. Một thân giáp cứng, phi kiếm dưới ngũ phẩm khó thương tổn. Hơn nữa Thâm Nham Diệp trung cơ bản không có nhược điểm, chúng không sợ độc, không sợ lửa, không sợ hàn băng lại sống quần cư, cực kì khó chơi.
Hắn từ trên đất nhặt lên một xác trùng, con Thâm Nham Diệp trùng này sớm đã chết, vỏ ngoài không có vết trầy xước nhưng khi bóc vỏ ra, thịt trùng bên trong cơ hồ bị một vết thương do kiếm gây ra xuyên suốt toàn thân.
Kiếm ý thật lợi hai!
Linh thú thật lợi hại!
Cố Minh Công từ trong chấn động phục hồi lại: “Có thể luyện chế! Có thể luyện chế! Không ngại đại nhân chê cười, thuộc hạ chưa từng nhìn thấy qua nhiều Thâm Nham Diệp trùng như thế, thật là dọa người mà!”
Nghe có thể luyện chế được Hắc Lan Diệp giáp, tảng đá trong lòng Tả Mạc rơi xuống, vẻ mặt vui mừng rạo rực.
Đây có thể luyện chế được biết bao nhiêu là Hắc Lan Diệp giáp. Nói không chừng có thể cho mỗi người một bộ.
“Đại nhân đã xem xét bên trong động chưa?” Cố Minh Công đột nhiên hỏi.
Tả Mạc vừa nghe, chẳng lẽ trong động còn có huyền cơ, vội vàng hỏi: “Chưa từng, có gì sao?”
Cố Minh Công giải thích: “Đại nhân có điều không biết, Thâm Nham Diệp trùng còn có chỗ đặc biệt, chúng nó thích nuốt địa kim để cường hóa giáp xác. Cho nên chỗ ở của Thâm Nham Diệp trùng thường là trên quáng mạch, đại nhân đừng ngại dò xét một lần, nếu có thể tìm được quáng mạch này, lợi ích không nhỏ.”
Tả Mạc nghe vậy tim không khỏi đập thình thịch.
Quáng mạch đối với bất cứ thế lực nào mà nói đều cực kỳ quan trọng, nó có ý nghĩa thu nhập ổn định. Dù cho giàu có hơn, nếu không có nơi tạo thu nhập ổn định thì cũng đã dịnh trước thế lực này không thể tồn tại lâu dài. Điều kiện trên Quy đảo phi thường tốt, bất kể là linh điền hay động hàn tằm, đều là thứ mang lại thu nhập vô cùng ổn định
Nếu như có thể nhiều thêm một cái quáng mạch thì như hổ thêm cánh.
Tả Mạc quyết định dò xét bên trong động một lần, hơn nữa chuyện này cũng nhắc nhở hắn trên đảo còn rất nhiều hang động chưa xem xét, sợ rằng còn có rất nhiều bí mật chưa được phát hiện. Đợi dò xét xong cái sơn động này, nhất định phải dò xét toàn bộ đảo một lượt.
Động hàn tằm cũng chưa dò xét hết, bên trong lạnh lẽo thấu xương, nửa bước khó đi.
Vốn cẩn thận, Tả Mạc không một mình thâm nhập sơn động mà lôi kéo mọi người cùng tìm tòi. Quả nhiên, bọn họ tìm được một cái Nham Văn Cương Mẫu quáng mạch ở bên trong.
Nham Văn Cương Mẫu là tài liệu tứ phẩm, dùng rộng rãi trong luyện chế các loại pháp bảo, giá cả đắt đỏ.
Quáng mạch Nham Văn Cương Mẫu, mấy vạn mẫu linh điền, động hàn tằm, gia sản Quy đảo giàu có vượt qua bất cứ môn phái nào ở Hư Linh thành.
Bất quá tin tức về quáng mạch chỉ có mấy người cùng dò xét với hắn biết rõ. Lúc này trên đảo đông người phức tạp, bên ngoài lại hỗn loạn bất an, nếu tin tức về quáng mạch tiết lộ ra ngoài chỉ sợ mấy tên gia hỏa tham lam trực tiếp giết tới cửa.
Trong khoảng thời gian này ít tiếng chút mới là tốt.
oOo
Hư Linh phái vô cùng hỗn loạn, mỗi ngày đều có người giết tới cửa, hung hăng tra hỏi vị trí Thái Dương thần điện, bọn Lữ Chấn chịu chẳng nổi phiền nhiễu.
“Ai, bên trên bao giờ mới có thể phái người tới đây!” Hoàng Kiệt sắc mặt khổ sở, rên rỉ nói. Nếu không phải kiêng kỵ thế lực phía sau hai người, bọn họ đã sớm bị nhưng tu gia kia chen chúc đến tháo thành tám khối.
“Nhanh thôi!” Lữ Chấn cố gắng giữ bình tĩnh.
Đúng lúc này, ngọn đèn trên bàn bỗng nhiên tuôn ra một đoàn hỏa quang, một thanh âm uy nghiêm vang lên trong phòng.
“Nhanh đến nghênh tiếp!”
Lữ Chấn cùng Hoàng Kiệt sau khi sửng sốt chợt lộ ra vẻ vui mừng như điên, đồng thời bay ra. Chỉ thấy Lữ Chấn lấy ra một cái chuông nhạc nho nhỏ bằng ngọc lắc nhẹ hai cái.
Tiếng chuông du dương truyền khắp toàn bộ Hư Linh phái.
Lát sau, vô số đệ tử Hư Linh phái thần sắc trang nghiêm, đội hình chỉnh tề từ trên núi nối đuôi nhau bay xuống.
Đám tu giả kim đan chờ đợi từ sớm đã không còn kiên nhẫn, lúc này mỗi người mở to hai mắt, muốn nhìn xem Hư Linh phái chơi trò mê hoặc gì. Mà một ít người có tâm tư, sắc mặt khẽ đổi, nghĩ đến môn phái phía sau Hư Linh phái trong lời đồn. Chẳng lẽ thế lực phía sau Hư Linh phái muốn xuất hiện?
Vô số đệ tử Hu Linh phái cung kính xếp thành hai hàng kéo dài liên tục đến tận bên ngoài Hư Linh thành, thần sắc nghiêm trang, lặng ngắt như tờ, thế trận to lớn làm đám kim đan trong Hư Linh thành sắc mặt ngưng trọng.
Lữ Chấn, Hoàng Kiệt tự mình xuất hiện ngay đầu đội ngũ.
Ngay thời điểm mọi người kiển chân chờ đợi, ở chân trời bỗng nhiên xuất hiện một đường hỏa quang. Đường hỏa quang này lúc đầu còn không rõ ràng, nhưng chỉ trong chớp mắt nó liền tăng vọt lên vô số lần. Chỉ thấy hỏa quang tràn ngập, thiêu đỏ không gian, che phủ bầu trời.
Bầu trời vốn xanh thẫm, trong sáng bây giờ không còn nữa.
Hỏa thế bừng bừng như nuốt chửng bầu trời.
Cỏ cây trên mặt đất khô vàng cháy đen, sông ngòi như bị đun sôi bốc hơi nghi ngút với tốc độ mắt thường có thể thấy được! Dòng suối nhỏ thì trực tiếp cạn khô thấy đáy.
Giống như tận thế!
Toàn bộ kim đan tận mắt thấy cảnh này không khỏi lộ vẻ hoảng sợ, người nhát gan hai chân run rẩy.
Trong đầu bọn họ chỉ có hai chữ…
Nguyên anh!
Uy thế như vậy chỉ có thể là tu giả nguyên anh kỳ!
Hỏa quang đầy trời như tìm được nơi phát tiết, cấp tốc hướng hai người Lữ Chấn Hoàng kiệt vọt tới, ngay lúc tới gần hai người bỗng thay đổi, hóa thành hai người. Đứng đầu là một ông lão áo đỏ, bên cạnh là một vị thiếu niên.
Bầu trời vừa rồi còn đầy liệt hỏa giờ xanh biếc như tẩy, không một tia khói lửa.
"Đệ tử Lữ Chấn, Hoàng Kiệt, bái kiến Thân trưởng lão!"
Lữ Chấn Hoàng Kiệt hai người cung kính quỳ rạp dưới đất dập đầu ba cái. Toàn bộ đệ tử Hư Linh phái phía sau bọn họ đồng thời cúi lạy sát đất, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.
Thân trưởng lão sắc mặt hồng nhuận, có một cái bướu thịt trên trán, ánh mắt sắc bén như lửa, nhìn thấy cảnh như vậy lộ ra mấy phần khen ngợi: “Không tệ, khó có lúc các người làm không tệ. Lần này tuy rằng có chút ngoài ý muốn, nhưng công lớn hơn tội. Làm xong sự việc này các ngươi có thể trở về bản môn.”
Lữ Chấn, Hoàng Kiệt hai người mừng như điên, đây là vấn đề bọn họ lo lắng nhất, nhưng nghe ý tứ của Thân trưởng lão, phía trên cũng không có ý định truy cứu sai lầm lần này của họ, hơn nữa còn cho phép bọn họ trở về bản môn, tâm nguyện nhiều năm được đền bù, hai người nước mắt chảy dài, lần nữa cùng lúc bái lạy: “Tạ ơn trưởng lão!”
"Tốt, đứng lên đi." Thân trưởng lão nhàn nhạt nói.
"Vâng!" Hai người lúc này mới đứng lên.
Lúc này người trẻ tuổi bên cạnh Thân trưởng lão mới bước lên, chắp tay chúc mừng: “Chúc mừng hai vị sư đệ.”
Hai người cũng không dám chậm trễ, vôi vàng hành lễ: “Tham kiến Lê sư huynh.”
Nếu có Ninh Nhất ở đây nhất định có thể nhận ra được người đã cùng hắn mưu đồ bí mật – Lê Thứ. Tuy rằng Lê Thứ trên danh nghĩa là sư huynh hai người Lữ Chấn nhưng quyền hạn lại lớn hơn hai người rất nhiều. Hơn nữa, một khi hai người về lại môn phái cần dựa dẫm nhiều vào Lê Thứ, đương nhiên không dám đắc tội.
Từ đầu đến cuối, bọn họ không dùng đến khóe mắt liếc nhìn đám tu giả xung quanh.
Nhóm kim đan hung hăng cứng đầu kia lúc này mỗi người đều câm như hến, không chút âm thanh.
Tu giả Nguyên Anh kỳ tuyệt đối có thể quét ngang Vân Hải giới!
Những tu giả từng chạy đến Hư Linh phái ép hỏi Lữ Chấn sắc mặt mỗi người lúc này như đất, nếu chút nữa đối phương tính sổ, bọn họ một người cũng không thoát. Trước mặt tu giả nguyên anh kỳ, bọn họ không có hề chút năng lực chống cự.
Tu giả kim đan kỳ có thể lợi dụng ưu thế áp đảo trực tiếp vờn đến chết. Trên chiến trường, tỷ lệ tử vong của tu giả kim đan kỳ không thấp có thể nói rõ vấn đề.
Nhưng đối với tu giả nguyên anh kỳ mà nói, phương pháp này vô dụng! Chỉ cần bất kỳ kẽ hở nào, cho dù là cực nhỏ cũng đủ để tu giả nguyên anh kỳ chạy thoát.
Bởi vậy tỷ lệ tử vong trên chiến trường của nguyên anh kỳ cực thấp.
Có thể giết chết tu giả nguyên anh kỳ chỉ có thể là tu giả nguyên anh kỳ!
Nghĩ đến uy thế hủy thiên diệt địa vừa rồi của đối phương, không người nào có thể dâng lên chút ý chí chiến đấu.
Lúc trước có nhiều dự đoán về Hư Linh phái nhưng không ai nghĩ đến sẽ có tu giả nguyên anh kỳ! Mà những người tinh ý càng chú ý đến xưng hô của đám Lữ Chấn, trưởng lão, lẽ nào trong môn phái của họ còn có tu giả nguyên anh kỳ khác?
Môn phái có tu giả nguyên anh kỳ đã khiến người ta ngước nhìn.
Môn phái gì mà không chỉ có một gã nguyên anh?
Cục diện vô cùng hỗn loạn bởi vì một gã tu giả nguyên anh đến đã nhanh chóng ổn định! Cũng không nhìn thấy có người tranh đấu trên phố, dường như mọi người đột nhiên trở nên khách khí hòa thuận.
Bắt đầu có tu giả lần lượt rời đi, bọn họ cảm thấy hy vọng xa vời liền dứt khoát bỏ đi.
Nhưng y nguyên có rất nhiều kim đan ở lại, nếu như nói lúc trước là tin đồn vu vơ thì khi xuất hiện tu giả nguyên anh kỳ, mọi người càng tin tưởng di chỉ là có thật.
Nếu không phải là sự thực, tu giả nguyên anh kỳ sao có thế buồn chán chạy tới?
/915
|