"Đây rốt cuộc là thứ gì?" Tả Mạc vừa làm vừa liếc mắt nhìn Hắc kim phù binh, thấy bộ mặt hắn giống mình như đúc, Tả Mạc chỉ cảm thấy kỳ quặc không nói nên lời.
Vệ trầm ngâm nói: "Thứ này của ngươi có vẻ giống con rối đồ đằng."
"Con rối đồ đằng?" Tả Mạc hơi kinh ngạc, hắn thu lại ánh mắt, nhìn Vệ: "Đó là cái gì? Có tác dụng gì?"
"Đồ đằng của bộ lạc thời viễn cổ là tượng trưng của mỗi bộ lạc, bọn họ vô cùng cường đại nhưng rất nhiều đồ đằng không nguyện ý dâng hiến thân mình, bọn họ sẽ ban xuống một ít con rối có một phần sức mạnh của họ. Trong thời đại viễn cổ, con rối đồ đằng cực kỳ thịnh hành, bọn họ có được một chút lực lượng của đồ đằng, song thực lực không mạnh mẽ như đồ đằng! Mà có một số con rối đồ đằng thực ra là hỏa chủng do bản thân đồ đằng lưu lại cho chính mình, một khi đồ đằng bị hủy diệt, những con rối đồ đằng này có thể thông qua một số bí pháp, một lần nữa thức tỉnh lại ký ức của đồ dằng, trở thành đồ đằng mới!"
Bồ yêu cũng chăm chú lắng nghe, những thứ quá mức xa xưa này ngay cả hắn cũng không quá rõ.
Trong lòng Tả Mạc khẽ động, phù binh vốn là phương pháp kết hợp bùa chú và con rối, cái tên con rối đồ đằng càng khiến hắn nhớ tới mảnh đồ đằng được đưa vào.
"Vậy hiến tế là cái gì?" Tả Mạc hỏi tiếp.
"Hiến tế là phân đoạn trọng yếu trong tệ tự, bình thường mà nói, cũng là tín hiệu khởi động nghi thức." Vệ giải thích: "Thời điểm Hắc kim phù binh của ngươi mở mắt bỗng khiến ta nhớ tới đám tế tự kia, tế tự thời viễn cổ bình thường đều cần phải hiến tế. Chúng như dã thú mới tỉnh ngủ, khó nhịn nổi cơn đói! Đây cũng là làm bừa thôi, còn về phần Hắc kim phù binh của ngươi có diệu dụng gì, vẫn cần bản thân ngươi tìm tòi. Những thứ liên quan đến đồ đằng đã cách chúng ta quá xa rồi!
Ba người im lặng, thời viễn cổ cách bọn họ thật quá xa xôi!
Con rối đồ đằng...
Xem ra mình luôn làm ra những thứ kỳ quái, Tả Mạc không khỏi cười khổ.
Rõ ràng là dựa theo ngọc giản luyện chế của Cổ Hướng Thiên, làm sao mà Hắc kim phù binh được luyện chế ra lại hoàn toàn khác với trong ngọc giản chứ?
Được rồi, dù sao cũng thử cái là biết.
Tả Mạc tay cầm giấy phù, dựa theo phương pháp thôi động pháp quyết được ghi trong ngọc giản.
Không có phản ứng.
Tả Mạc sứng sốt, sao lại không có phản ứng, hắn vội vàng lấy ngọc giản ra, đọc kỹ một lần nữa, không sai mà! Tả Mạc bỗng có dự cảm không hay, liệu có phải...
Hắn cố ổm định tâm thần, lại thôi động pháp quyết.
Vẫn không có phản ứng!
Khóe mắt Tả Mạc giật giật hai cái, dự cảm không hay càng lúc càng mãnh liệt, cắn răng thử lại.
Vẫn không có phản ứng!
Sao lại không có phản ứng chứ? Chẳng lẽ là luyện hỏng rồi? Tả Mạc cúi đầu nhìn tờ giấy phù trong tay, sắc mặt khó coi vô cùng! Mất nhiều công sức như vậy, tiêu tốn nhiều tài liệu tốt như vậy, còn làm ra cái hiến tế gì gì với thanh thế dọa người đến thế, khiến anh đây mong chờ cả nửa ngày, hóa ra cũng chỉ là phế phẩm à?
Cái trò quỷ gì thế này! Tả Mạc thẹn quá hóa giận, không nói hai lời, cầm tờ giấy phù đập thẳng xuống bàn!
"Trời sinh ta chiến."
Một giọng nói lười biếng như mới tỉnh ngủ bỗng vang lên.
Bốn chữ vốn đầy hùng tráng khí khái, song lại vang lên yếu ớt không chút sức mạnh.
Theo sau những lời đó là một cái ngáp thật dài.
Sắc mặt Tả Mạc đen kịt như đáy nồi, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Hắc kim phù binh. Hắc kim phù binh màu vàng đen lại ngáp một cái, khóe miệng còn chảy ra một giọt nước bọt sáng bóng, ánh mắt nhập nhèm như vừa tỉnh ngủ nhìn Tả Mạc.
"Đại ca, có chuyện gì vậy?"
Tả Mạc hóa đá tại chỗ, Bồ yêu với Vệ cũng ngây ra như phỗng.
Ngoại trừ toàn thân màu vàng đen, bộ dáng vô lại của tên này quả thực giống Tả Mạc như đúc!
Thấy không ai trả lời, hắc kim phù binh lại ngáp một cái rõ dài: "Không có việc gì à? Không có việc gì thì ta đi ngủ đây, buồn ngủ quá à!" Nói xong bèn lắc lắc đầu với Tả Mạc, bộp một tiếng, biến mất không thấy đâu nữa."
Tả Mạc dần khôi phục lại tinh thần, lòng nảy sinh xung động muốn gào khóc không ngừng, cái thứ này, cái thứ này còn là phù binh sao? Cái tên phù binh hùng tráng uy vũ, thấy chết không ngại kia đi nơi nào rồi? Tốn nhiều tinh lực với tài liệu như vậy cuối cùng lại tạo thành một thằng lười như vế, Tả Mạc thấy bản thân mình đúng là ngu tới mức có thể đâm đầu vào tường được rồi!
Càng nghĩ, Tả Mạc càng hoài niệm Hắc kim phù binh với vẻ mặt hờ hững, im lặng không nói, không biết mệt mỏi, không biết đến đau đớn!
Hắc kim phù binh kia thật tốt!
Khinh bỉ thay cái tay mình!
Trong ánh mắt đồng cảm của Bồ yêu và Vệ, Tả Mạc khóc không ra nước mắt, hối hận tới mức ruột cũng hóa đen.
oOo
Tông Như nhỏ giọng tụng niệm, nhẹ nhàng lay động Chuyển Kinh Đồng, kinh văn trên Chuyển Kinh Đồng sáng lên như sóng gợn, lưu chuyển không ngừng.
Từng sợi nguyện lực như chất độc màu xám, ngoan cường thấm vào trong Thập Tự Chuyển Kinh Đồng.
Thập Tự Chuyển Kinh Đồng trên tay hắn do Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bản làm thân ống, Hàng Ma xử làm cán, Tông Như ngày ngày tụng niệm kinh văn trên Đạt Già Kim Thân, dùng nguyện lực tẩy luyện, hai món pháp bảo cuối cùng cũng có dấu hiệu dung hợp.
Tuy rằng chỉ mới là hình đạng cơ bản song đã rất có thần diệu.
Việc trước mắt đang cần là phải tiếp tục luyện hóa thật kiên trì bền bỉ, lúc đó uy năng của thanh Thập Tự Chuyển Kinh Đồng mới có thể thực sự đạt tới mức đại thành. Song chỉ cần là Thập Tự Chuyển Kinh Đồng hiện tại cũng đã là pháp bảo đứng thứ hai doanh trại!
Cửu Chuyển Tiêu Thổ bàn vốn đã là cấp sáu, lại dùng nhiều phương pháp luyện hóa của thiền tu, giờ càng trở nên ôn hòa nội liễm.
Ngoại trừ giảng bài, Tông Như đem toàn bộ thời gian chuyển hết vào Thập Tự Chuyển Kinh Đồng.
oOo
Tả Mạc đang trong cơn ảo não, bị Bao Dịch đang vội vã trở về tìm được.
Bao Dịch vẻ mặt đầy lo lắng báo lại tin tức cho Tả Mạc, Thương Vị Minh chạy tới khi nghe Bao Dịch nói tới Trữ Nhất lập tức biến sắc.
Tả Mạc có phần không cho là đúng: "Bọn chúng chỉ có chút mánh khóe vậy thôi à?"
Trong mắt hắn, so với Bồ yêu, Điền gia này thực sự kém quá xa. Mánh khóe nhỏ như vậy đối với kẻ chui ra từ trong núi xác biển thi như Tả Mạc, thực không khiến hắn hứng thú nổi.
Chẳng qua chỉ là chút náo động nhỏ!
Thương Vị Minh thấy Tả Mạc có vẻ không quá để ý, lập tức lo lắng nói: "Đại nhân, Trữ Nhất kia là kẻ giết người không chớp mắt! Một thân tu vi không ai chống nổi! Hắn có một pháp bảo lợi hại tới cực điểm tên là Huyết Sát Tu La tán, bá đạo vô cùng, huyết quang đó âm hiểm khó phòng, đã có không biết bao nhiêu người ngã xuống dưới cái ô ấy!"
"Lợi hại vậy sao?" Tả Mạc sửng sốt: "So với Thiên Lung Huyễn Cảnh bàn còn lợi hại hơn?"
Thương Vị Minh vội vàng nói: "Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn làm sao so sánh nổi với Huyết Sát Tu La Tán được chứ? Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn tuy trong Hư Linh thành cũng có thể tính là pháp bảo lợi hại, nhưng nếu phóng tầm mắt ra toàn bộ Vân Hải giới, vậy chẳng có danh hiệu gì. Huyết Sát Tu La Tán danh tiếng lừng lẫy khắp Vân Hải giới, Trữ Nhất dựa vào cái ô này, tru sát không dưới bảy mươi tu giả, ngay cả cao thủ kim đan kỳ cũng có hơn mười người ngã xuống dưới tay hắn! Huyết Sát Tu La Tán trong bảng pháp bảo của bản giới xếp thứ mười, thực sự vô cùng lợi hại!"
"Lợi hại tới vậy sao?" Tả Mạc giật nảy mình.
Bảng pháp bảo gì gì đó, Tả Mạc chẳng có khái niệm, nhưng mà lợi hại hơn Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn, cái này cũng đủ khiến hắn không thể không coi trọng rồi! Ngày trước bị thu vào trong Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn, tất nhiên có phần do hắn không phòng bị, nhưng bản thân uy lực của pháp bảo cũng khiến Tả Mạc cực kỳ kinh ngạc!
Lực lượng mà Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn biểu hiện ra vượt qua bất cứ pháp bảo nào Tả Mạc từng gặp, cũng khiến hắn một lần nữa nhìn ra được tác dụng rất lớn của pháp bảo, bằng không, hắn cũng không cam lòng xuất ra gần như toàn bộ gia sản để mua thêm trang phục và đạo cụ cho mọi người.
Song hắn cũng hiểu, pháp bảo có thể mua được trên thị trường so với pháp bảo đỉnh cấp thực sự có một khoảng chênh lệch không cách nào vượt qua.
Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn hắn đã tự mình nếm qua, đã là pháp bảo hiếm thấy rồi, vậy mà Huyết Sát Tu La Tán kia còn lợi hại hơn, này là biếu mình rồi!
Phản ứng đầu tiên của Tả Mạc là, phải ra tay trước, phái một nhóm người nửa đường chặn giết Trữ Nhất. Trữ Nhất có lợi hại thế nào đi nữa, Huyết Sát Tu La Tán kia có lợi hại thế nào thì nhiều người đánh vẫn có thể giết hắn!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, lập tức lan khắp đầu Tả Mạc, không cách nào ngăn cản nổi. Ngồi nhà chờ người khác giết tới cửa, đó không phải phong cách của Tiểu Mạc ca. Hắn hận bản thân không thể mãi là kẻ ra tay trước.
Về phần tin tức Bao Dịch nghe được có đúng hay không, hắn không buồn nghĩ nhiều.
Trữ Nhất đáng thương, vẫn còn chìm đắm trong niềm vui thu được Bát Quái Nguyên Kính, nào biết đã bị một kẻ gán lên người cái mác "kẻ địch".
Tả Mạc nhanh chóng xác lập mục tiêu, rồi bắt đầu suy nghĩ xem có nên đánh hay không, đánh rồi có điểm tốt nào không? Không đánh thì có chỗ xấu nào?
Chỉ trong chốc lát, Tả Mạc đã quyết định đánh!
Tiên hạ thủ vi cường, làm vậy có thể khiến họ chiếm được tiên cơ. Đối phương ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, chiếm thế chủ động. Nếu có thể giết chết Trữ nhất, vậy hai kẻ khác chắc chắn sẽ sợ hãi. Hơn nữa đối phương tuyệt đối sẽ không ngờ Tả Mạc lại chủ động xuất kích, đánh lến chư vậy sẽ cực kỳ bất ngờ, cũng là thứ Tả Mạc thích nhất! Ưu thế về nhân số của bọn họ cũng có thể phát huy hoàn toàn, quần ẩu như vậy là hắn thích nhất!
Còn nếu không đánh, chờ đối phương đánh tới của, trong Hư Linh thành này, đám Tả Mạc ngược lại lại càng bó tay bó chân.
Có nhiều điểm tốt như vậy, sao lại không đánh?
Nhân thủ ngược lại lại khá dễ dàng, hắn, thêm vào Vi Thắng, lại thêm Tạ Sơn, Tông Như, bốn kim đan, chống lại Trữ nhất, cho dù Huyết Sát Tu La Tán có lợi hại đến mấy bọn họ hẳn cũng có vài phần thắng. Nếu thực sự không được, vậy thêm cả Thúc Long, lại tăng thêm được một phần thắng.
Tả Mạc cần thận suy nghĩ lại, quả nhiên trong ba người, Trữ Nhất là lợi hại nhất.
Hắn không chút do dự lựa chọn Trữ Nhất làm mục tiêu đầu tiên!
Có câu, bắt giặc phải bắt vương trước!
oOo
Thập Phẩm nhìn sơn động sâu thẳm, vẻ mặt nặng nề, lần trước bị áp chế như vậy! Lực lượng của côn trùng trong đó rất mạnh, số lượng cũng rất nhiều, vượt xa sức tưởng tượng của hắn!
Giờ nhớ lại cảnh tượng hôm đó, hắn vẫn cảm thấy run sợ.
Chính một chút run sợ này khiến hắn cảm thấy xấu hổ! Hắn là linh thú lập chí trở thành thập phẩm, sao lại cảm thấy run sợ được? Thập Phẩm vốn ngoan cường cảm thấy nơi đây đã trở thành ma chướng của hắn, nếu không loại bỏ ma chướng này, tâm lý hắn sẽ mãi mãi lưu lại kẽ hở!
Huống hồ, chủ nhân đã từng nói qua, vứt bỏ ở đâu, tìm lại ở đó!
Hắn không nuốt nổi cơn tức này!
Không được, nhất định phải tìm lại!
Đám côn trùng kia, ông đến đây!
Trong mắt Thập Phẩm hiện vẻ tàn khốc, không chút do dự tiến vào trong sơn động.
Vệ trầm ngâm nói: "Thứ này của ngươi có vẻ giống con rối đồ đằng."
"Con rối đồ đằng?" Tả Mạc hơi kinh ngạc, hắn thu lại ánh mắt, nhìn Vệ: "Đó là cái gì? Có tác dụng gì?"
"Đồ đằng của bộ lạc thời viễn cổ là tượng trưng của mỗi bộ lạc, bọn họ vô cùng cường đại nhưng rất nhiều đồ đằng không nguyện ý dâng hiến thân mình, bọn họ sẽ ban xuống một ít con rối có một phần sức mạnh của họ. Trong thời đại viễn cổ, con rối đồ đằng cực kỳ thịnh hành, bọn họ có được một chút lực lượng của đồ đằng, song thực lực không mạnh mẽ như đồ đằng! Mà có một số con rối đồ đằng thực ra là hỏa chủng do bản thân đồ đằng lưu lại cho chính mình, một khi đồ đằng bị hủy diệt, những con rối đồ đằng này có thể thông qua một số bí pháp, một lần nữa thức tỉnh lại ký ức của đồ dằng, trở thành đồ đằng mới!"
Bồ yêu cũng chăm chú lắng nghe, những thứ quá mức xa xưa này ngay cả hắn cũng không quá rõ.
Trong lòng Tả Mạc khẽ động, phù binh vốn là phương pháp kết hợp bùa chú và con rối, cái tên con rối đồ đằng càng khiến hắn nhớ tới mảnh đồ đằng được đưa vào.
"Vậy hiến tế là cái gì?" Tả Mạc hỏi tiếp.
"Hiến tế là phân đoạn trọng yếu trong tệ tự, bình thường mà nói, cũng là tín hiệu khởi động nghi thức." Vệ giải thích: "Thời điểm Hắc kim phù binh của ngươi mở mắt bỗng khiến ta nhớ tới đám tế tự kia, tế tự thời viễn cổ bình thường đều cần phải hiến tế. Chúng như dã thú mới tỉnh ngủ, khó nhịn nổi cơn đói! Đây cũng là làm bừa thôi, còn về phần Hắc kim phù binh của ngươi có diệu dụng gì, vẫn cần bản thân ngươi tìm tòi. Những thứ liên quan đến đồ đằng đã cách chúng ta quá xa rồi!
Ba người im lặng, thời viễn cổ cách bọn họ thật quá xa xôi!
Con rối đồ đằng...
Xem ra mình luôn làm ra những thứ kỳ quái, Tả Mạc không khỏi cười khổ.
Rõ ràng là dựa theo ngọc giản luyện chế của Cổ Hướng Thiên, làm sao mà Hắc kim phù binh được luyện chế ra lại hoàn toàn khác với trong ngọc giản chứ?
Được rồi, dù sao cũng thử cái là biết.
Tả Mạc tay cầm giấy phù, dựa theo phương pháp thôi động pháp quyết được ghi trong ngọc giản.
Không có phản ứng.
Tả Mạc sứng sốt, sao lại không có phản ứng, hắn vội vàng lấy ngọc giản ra, đọc kỹ một lần nữa, không sai mà! Tả Mạc bỗng có dự cảm không hay, liệu có phải...
Hắn cố ổm định tâm thần, lại thôi động pháp quyết.
Vẫn không có phản ứng!
Khóe mắt Tả Mạc giật giật hai cái, dự cảm không hay càng lúc càng mãnh liệt, cắn răng thử lại.
Vẫn không có phản ứng!
Sao lại không có phản ứng chứ? Chẳng lẽ là luyện hỏng rồi? Tả Mạc cúi đầu nhìn tờ giấy phù trong tay, sắc mặt khó coi vô cùng! Mất nhiều công sức như vậy, tiêu tốn nhiều tài liệu tốt như vậy, còn làm ra cái hiến tế gì gì với thanh thế dọa người đến thế, khiến anh đây mong chờ cả nửa ngày, hóa ra cũng chỉ là phế phẩm à?
Cái trò quỷ gì thế này! Tả Mạc thẹn quá hóa giận, không nói hai lời, cầm tờ giấy phù đập thẳng xuống bàn!
"Trời sinh ta chiến."
Một giọng nói lười biếng như mới tỉnh ngủ bỗng vang lên.
Bốn chữ vốn đầy hùng tráng khí khái, song lại vang lên yếu ớt không chút sức mạnh.
Theo sau những lời đó là một cái ngáp thật dài.
Sắc mặt Tả Mạc đen kịt như đáy nồi, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Hắc kim phù binh. Hắc kim phù binh màu vàng đen lại ngáp một cái, khóe miệng còn chảy ra một giọt nước bọt sáng bóng, ánh mắt nhập nhèm như vừa tỉnh ngủ nhìn Tả Mạc.
"Đại ca, có chuyện gì vậy?"
Tả Mạc hóa đá tại chỗ, Bồ yêu với Vệ cũng ngây ra như phỗng.
Ngoại trừ toàn thân màu vàng đen, bộ dáng vô lại của tên này quả thực giống Tả Mạc như đúc!
Thấy không ai trả lời, hắc kim phù binh lại ngáp một cái rõ dài: "Không có việc gì à? Không có việc gì thì ta đi ngủ đây, buồn ngủ quá à!" Nói xong bèn lắc lắc đầu với Tả Mạc, bộp một tiếng, biến mất không thấy đâu nữa."
Tả Mạc dần khôi phục lại tinh thần, lòng nảy sinh xung động muốn gào khóc không ngừng, cái thứ này, cái thứ này còn là phù binh sao? Cái tên phù binh hùng tráng uy vũ, thấy chết không ngại kia đi nơi nào rồi? Tốn nhiều tinh lực với tài liệu như vậy cuối cùng lại tạo thành một thằng lười như vế, Tả Mạc thấy bản thân mình đúng là ngu tới mức có thể đâm đầu vào tường được rồi!
Càng nghĩ, Tả Mạc càng hoài niệm Hắc kim phù binh với vẻ mặt hờ hững, im lặng không nói, không biết mệt mỏi, không biết đến đau đớn!
Hắc kim phù binh kia thật tốt!
Khinh bỉ thay cái tay mình!
Trong ánh mắt đồng cảm của Bồ yêu và Vệ, Tả Mạc khóc không ra nước mắt, hối hận tới mức ruột cũng hóa đen.
oOo
Tông Như nhỏ giọng tụng niệm, nhẹ nhàng lay động Chuyển Kinh Đồng, kinh văn trên Chuyển Kinh Đồng sáng lên như sóng gợn, lưu chuyển không ngừng.
Từng sợi nguyện lực như chất độc màu xám, ngoan cường thấm vào trong Thập Tự Chuyển Kinh Đồng.
Thập Tự Chuyển Kinh Đồng trên tay hắn do Cửu Chuyển Tiêu Thổ Bản làm thân ống, Hàng Ma xử làm cán, Tông Như ngày ngày tụng niệm kinh văn trên Đạt Già Kim Thân, dùng nguyện lực tẩy luyện, hai món pháp bảo cuối cùng cũng có dấu hiệu dung hợp.
Tuy rằng chỉ mới là hình đạng cơ bản song đã rất có thần diệu.
Việc trước mắt đang cần là phải tiếp tục luyện hóa thật kiên trì bền bỉ, lúc đó uy năng của thanh Thập Tự Chuyển Kinh Đồng mới có thể thực sự đạt tới mức đại thành. Song chỉ cần là Thập Tự Chuyển Kinh Đồng hiện tại cũng đã là pháp bảo đứng thứ hai doanh trại!
Cửu Chuyển Tiêu Thổ bàn vốn đã là cấp sáu, lại dùng nhiều phương pháp luyện hóa của thiền tu, giờ càng trở nên ôn hòa nội liễm.
Ngoại trừ giảng bài, Tông Như đem toàn bộ thời gian chuyển hết vào Thập Tự Chuyển Kinh Đồng.
oOo
Tả Mạc đang trong cơn ảo não, bị Bao Dịch đang vội vã trở về tìm được.
Bao Dịch vẻ mặt đầy lo lắng báo lại tin tức cho Tả Mạc, Thương Vị Minh chạy tới khi nghe Bao Dịch nói tới Trữ Nhất lập tức biến sắc.
Tả Mạc có phần không cho là đúng: "Bọn chúng chỉ có chút mánh khóe vậy thôi à?"
Trong mắt hắn, so với Bồ yêu, Điền gia này thực sự kém quá xa. Mánh khóe nhỏ như vậy đối với kẻ chui ra từ trong núi xác biển thi như Tả Mạc, thực không khiến hắn hứng thú nổi.
Chẳng qua chỉ là chút náo động nhỏ!
Thương Vị Minh thấy Tả Mạc có vẻ không quá để ý, lập tức lo lắng nói: "Đại nhân, Trữ Nhất kia là kẻ giết người không chớp mắt! Một thân tu vi không ai chống nổi! Hắn có một pháp bảo lợi hại tới cực điểm tên là Huyết Sát Tu La tán, bá đạo vô cùng, huyết quang đó âm hiểm khó phòng, đã có không biết bao nhiêu người ngã xuống dưới cái ô ấy!"
"Lợi hại vậy sao?" Tả Mạc sửng sốt: "So với Thiên Lung Huyễn Cảnh bàn còn lợi hại hơn?"
Thương Vị Minh vội vàng nói: "Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn làm sao so sánh nổi với Huyết Sát Tu La Tán được chứ? Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn tuy trong Hư Linh thành cũng có thể tính là pháp bảo lợi hại, nhưng nếu phóng tầm mắt ra toàn bộ Vân Hải giới, vậy chẳng có danh hiệu gì. Huyết Sát Tu La Tán danh tiếng lừng lẫy khắp Vân Hải giới, Trữ Nhất dựa vào cái ô này, tru sát không dưới bảy mươi tu giả, ngay cả cao thủ kim đan kỳ cũng có hơn mười người ngã xuống dưới tay hắn! Huyết Sát Tu La Tán trong bảng pháp bảo của bản giới xếp thứ mười, thực sự vô cùng lợi hại!"
"Lợi hại tới vậy sao?" Tả Mạc giật nảy mình.
Bảng pháp bảo gì gì đó, Tả Mạc chẳng có khái niệm, nhưng mà lợi hại hơn Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn, cái này cũng đủ khiến hắn không thể không coi trọng rồi! Ngày trước bị thu vào trong Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn, tất nhiên có phần do hắn không phòng bị, nhưng bản thân uy lực của pháp bảo cũng khiến Tả Mạc cực kỳ kinh ngạc!
Lực lượng mà Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn biểu hiện ra vượt qua bất cứ pháp bảo nào Tả Mạc từng gặp, cũng khiến hắn một lần nữa nhìn ra được tác dụng rất lớn của pháp bảo, bằng không, hắn cũng không cam lòng xuất ra gần như toàn bộ gia sản để mua thêm trang phục và đạo cụ cho mọi người.
Song hắn cũng hiểu, pháp bảo có thể mua được trên thị trường so với pháp bảo đỉnh cấp thực sự có một khoảng chênh lệch không cách nào vượt qua.
Thiên Lung Ảo Cảnh Bàn hắn đã tự mình nếm qua, đã là pháp bảo hiếm thấy rồi, vậy mà Huyết Sát Tu La Tán kia còn lợi hại hơn, này là biếu mình rồi!
Phản ứng đầu tiên của Tả Mạc là, phải ra tay trước, phái một nhóm người nửa đường chặn giết Trữ Nhất. Trữ Nhất có lợi hại thế nào đi nữa, Huyết Sát Tu La Tán kia có lợi hại thế nào thì nhiều người đánh vẫn có thể giết hắn!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, lập tức lan khắp đầu Tả Mạc, không cách nào ngăn cản nổi. Ngồi nhà chờ người khác giết tới cửa, đó không phải phong cách của Tiểu Mạc ca. Hắn hận bản thân không thể mãi là kẻ ra tay trước.
Về phần tin tức Bao Dịch nghe được có đúng hay không, hắn không buồn nghĩ nhiều.
Trữ Nhất đáng thương, vẫn còn chìm đắm trong niềm vui thu được Bát Quái Nguyên Kính, nào biết đã bị một kẻ gán lên người cái mác "kẻ địch".
Tả Mạc nhanh chóng xác lập mục tiêu, rồi bắt đầu suy nghĩ xem có nên đánh hay không, đánh rồi có điểm tốt nào không? Không đánh thì có chỗ xấu nào?
Chỉ trong chốc lát, Tả Mạc đã quyết định đánh!
Tiên hạ thủ vi cường, làm vậy có thể khiến họ chiếm được tiên cơ. Đối phương ở ngoài sáng, bọn họ ở trong tối, chiếm thế chủ động. Nếu có thể giết chết Trữ nhất, vậy hai kẻ khác chắc chắn sẽ sợ hãi. Hơn nữa đối phương tuyệt đối sẽ không ngờ Tả Mạc lại chủ động xuất kích, đánh lến chư vậy sẽ cực kỳ bất ngờ, cũng là thứ Tả Mạc thích nhất! Ưu thế về nhân số của bọn họ cũng có thể phát huy hoàn toàn, quần ẩu như vậy là hắn thích nhất!
Còn nếu không đánh, chờ đối phương đánh tới của, trong Hư Linh thành này, đám Tả Mạc ngược lại lại càng bó tay bó chân.
Có nhiều điểm tốt như vậy, sao lại không đánh?
Nhân thủ ngược lại lại khá dễ dàng, hắn, thêm vào Vi Thắng, lại thêm Tạ Sơn, Tông Như, bốn kim đan, chống lại Trữ nhất, cho dù Huyết Sát Tu La Tán có lợi hại đến mấy bọn họ hẳn cũng có vài phần thắng. Nếu thực sự không được, vậy thêm cả Thúc Long, lại tăng thêm được một phần thắng.
Tả Mạc cần thận suy nghĩ lại, quả nhiên trong ba người, Trữ Nhất là lợi hại nhất.
Hắn không chút do dự lựa chọn Trữ Nhất làm mục tiêu đầu tiên!
Có câu, bắt giặc phải bắt vương trước!
oOo
Thập Phẩm nhìn sơn động sâu thẳm, vẻ mặt nặng nề, lần trước bị áp chế như vậy! Lực lượng của côn trùng trong đó rất mạnh, số lượng cũng rất nhiều, vượt xa sức tưởng tượng của hắn!
Giờ nhớ lại cảnh tượng hôm đó, hắn vẫn cảm thấy run sợ.
Chính một chút run sợ này khiến hắn cảm thấy xấu hổ! Hắn là linh thú lập chí trở thành thập phẩm, sao lại cảm thấy run sợ được? Thập Phẩm vốn ngoan cường cảm thấy nơi đây đã trở thành ma chướng của hắn, nếu không loại bỏ ma chướng này, tâm lý hắn sẽ mãi mãi lưu lại kẽ hở!
Huống hồ, chủ nhân đã từng nói qua, vứt bỏ ở đâu, tìm lại ở đó!
Hắn không nuốt nổi cơn tức này!
Không được, nhất định phải tìm lại!
Đám côn trùng kia, ông đến đây!
Trong mắt Thập Phẩm hiện vẻ tàn khốc, không chút do dự tiến vào trong sơn động.
/915
|