"Từ nay trở đi, hòn đảo mây này sẽ đổi tên thành Quy Đảo!" Tả Mạc vô cùng đắc ý tuyên bố.
Bên dưới lại chẳng ai hưởng ứng, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, vẫn là Lôi bằng to gan mở miệng hỏi: "Đại nhân, sao lại gọi là Quy Đảo?"
"Thế nào? Cảm thấy cái tên này không hay?" Tả Mạc nhíu mày, từ từ hỏi.
"Không! Không! Không!" Lôi Bằng cuống quýt xua tay, mặt đỏ bừng bừng, một lúc sau mới yếu ớt nói: "Chỉ có điều... chỉ có điều... cái tên này.... hơi thiếu phong độ!"
Mọi người xung quanh đều lộ vẻ băn khoăn.
Tả Mạc ha ha cười nhạt vài tiếng, vẻ mặt coi thường nói: "Vương bát ngàn năm rùa vạn năm, nghe câu này chưa?"
"Nghe rồi!" Mọi người liên tiếp gật đầu.
"Sống lâu mới kiếm được nhiều." Tả Mạc ra vẻ tình ý sâu xa nhắc nhở mọi người: "Xem xem, những kẻ huênh hoang phong cách kia, tất cả đều chỉ là quỷ đoản mệnh, vì sao? Vì quá bắt mắt nên dễ gây chú ý! Có câu, cái gì ấy nhỉ..."
Tả Mạc nhất thời không nhớ ra, cau mày vắt óc suy nghĩ.
"Là gì?" Mọi người phía dưới ai nấy vươn cổ, chờ câu tiếp theo.
"A, ta nhớ ra rồi." Tả Mạc phấn chấn tinh thần, giang hai tay ra nhìn bầu trời, kéo dài giọng, dùng ngữ khí thâm tình khiến người ta nổi cả da gà đọc: "Dáng vẻ nổi bật hơn người của hắn trong đám đông thật chói mắt, như ánh mặt trời khiến người khác không cách nào bỏ qua!"
Mọi người đều rùng mình, lông tóc dựng thẳng, thân thể khẽ run.
Chỉ thấy Tả Mạc cúi đầu nhìn lướt qua mọi người đang ngơ ngẩn không hiểu chi, giọng điệu khôi phục lại như bình thường, chỉ vào Lôi bằng nói: "Nếu trong trận doanh của đối phương có người như thế, ngươi sẽ làm gì?"
"Đánh hắn trước tiên!" Lôi bằng hung hăng nói, sát khí đằng đằng.
"Sao lại đánh hắn trước tiên?" Tả Mạc tiếp tục dẫn dắt.
"Người như vậy hoặc là cao thủ hoặc là thủ lĩnh, có... có.... có giá trị chiến lược càng cao!" Lôi Bằng lắp bắp nói, dưới áp bức của mẹ trẻ, học tập chiến đấu là môn bắt buộc đối với mọi thành viên của Chu Tước doanh. Ngay cả kẻ thô kệch như Lôi Bằng cũng có thể thuận miệng nói vài câu.
"Nói không sai!" Tả Mạc biểu dương Lôi bằng một câu rồi tiếp tục nói: "Đánh kẻ dẫn đầu trước tiên, ta nói chính là đạo lý này. Càng ít tiếng càng sống lâu được, sống lâu mới có thể kiếm được càng nhiều. Cái tên Quy Đảo không khiến người ta chú ý mới là thích hợp nhất cho chúng ta. Nguyên tắc của chúng ta trước giờ vẫn là ít tiếng, giả bộ kinh sợ, sau đó, he he, các ngươi biết rồi đấy!"
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, cùng gật đầu liên tiếp, mắt sáng rực lên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hẹn mà cùng nhìn nhau cười gian: "He he, chúng ta hiểu rồi!"
Đúng lúc này Thương Vị Minh đi vào, mồ hôi lạnh chảy dài xuống đất.
Hắn rất muốn nói cho đại nhân biết, giết Nhâm gia tam lão sẽ tạo thành động tĩnh lớn tới mức nào đối với Hư Linh thành. Giờ chỉ sợ toàn bộ Hư Linh thành đều đã sôi lên sùng sục, có kín tiếng, có cúi thấp tới đâu chắc cũng chẳng ai dám tín.
Đương nhiên, những lời này chỉ xoay chuyển trong đầu hắn, hắn theo lsy trí ngậm miệng, ông chủ chắc chắn có suy tính của mình, một nhân vật nhỏ như mình chắc chắn không cách nào hiểu được thâm ý của ông chủ.
Hắn đã biết, ông chủ vốn không phải ông chủ gìm đây là một đoàn đội chiến đấu điển hình. Có điều, vậy cũng chẳng liên quan đến hắn, cho dù đối phương để hắn đi làm gì hắn đều sẽ thực hiện không chút do dự, tan xương nát thịt cũng không từ.
Đợi tiếng cười trong phòng ngừng hắn, hắn quay sang báo cáo với Tả mạc mỗi mục sản nghiệp ở Quy Đảo: "Đại nhân, đã kiểm tra xong."
Khi Tả Mạc nhìn thấy kết quả thống kê, con mắt lập tức trợn tròn lên.
Diện tích của Quy đảo là bốn vạn bảy ngàn mẫu, khiến Tả Mạc cảm khái, quả không hổ danh đảo mây cỡ trung đứng đầu. Một loạt số liệu kế tiếp khiến nước bọt Tả Mạc lập tức chảy thẳng xuống.
Linh điền trên đảo có một vạn năm ngàn mẫu, trong đó linh điền cấp ba là một vạn hai ngàn, linh điền cấp bốn là ba ngàn.
Thấy chữ số khổng lồ như vậy, hắn lập tức xuất thần. Năm đó toàn bộ Vô Không kiếm môn cũng chẳng có nhiều linh điền như vậy, càng đừng nói tới linh điền cấp ba! Nhiều linh điền cấp ba như vậy thậm chí có thể chống đỡ cho một môn phái không nhỏ. Đấy là vẫn chưa đề cập tới ba ngàn mẫu linh điền cấp bốn, đây là một khoản tiền lớn, rất lớn!
Kiếm lớn rồi!
Tả Mạc mừng như điên, ánh mắt đảo qua, cả người lại đột nhiên cứng lại!
Một vạn hai ngàn mẫu linh điền cấp ba mà lại chỉ có ba mươi linh thực phu!
Ba mươi linh thực phu!
Ngược lại với con số khổng lồ của linh điền, số lượng linh thực phu kém quá xa! Ba mươi linh thực phu, thậm chí không ai có ngọc bài Hạ Hoa, không ngờ toàn bộ đều là linh thực phu cấp Xuân Nha.
Nói cách khác, có khoảng một vạn mẫu linh điền cấp ba ở tìnht rạng hoang phế! Linh thực phu cấp Xuân Nha mỗi người chỉ trồng được tối đa năm mươi mẫu linh điền cấp ba, tổng cộng mới chỉ một ngàn năm trăm mẫu! Linh điền cấp bốn vào tay họ cũng chỉ là lãng phí, chẳng cách nào phát huy tác dụng chân chính!
Vừa nghĩ tới vài vạn mẫu linh điền lại để hoang, Tả Mạc chỉ thấy lòng đau nhói.
"Linh thực phu khó thuê hay sao?" Tả Mạc hỏi Thương Vị Minh.
Thương Vị Minh lắc đầu: "Không dễ thuê. Tuy rằng gần nhất tán tu tới đây tương đối nhiều song linh thực vu vẫn khan hiếm, rất nhiều nhà đều đang treo biển thuê linh thực phu."
Tả Mạc nghiến răng, vẻ mặt đau lòng, trong lòng cũng thầm nhớ kỹ chuyện này!
Thật quá lãng phí!
Tả Mạc nhanh chóng phát hiện, dùng không hết không chỉ là linh điền.
Trên đảo có ba mươi sáu cái linh tuyền nhưng mới dùng có sáu, lại còn nuôi dưỡng loại bình thường nhất.
Linh hồ trên đảo to to nhỏ nhỏ, có tới ba cái, song chẳng có cái nào được dùng. Thậm chí xung quanh linh hồ cỏ mọc thành bụi. Nghe nói Nhâm gia tam lão chẳng hề hứng thú với linh hồ nên ngay cả cỏ dại cũng chẳng dọn.
Khai phá được nguyên vẹn nhất là một cái động trên đảo, động Tuyết Tằm. Động này vốn cực sâu, lạnh lẽo vô cùng, trong động có một bầy Tuyết Vân Tằm sinh sống, tơ do Tuyết Vân Tằm nhả ra là tài liệu cấp bốn cao cấp, rất được ưa chuộng. Tơ tằm Lưu vân là thu nhập lớn nhất hàng năm trên đảo.
Trên đảo còn rất nhiều động khác, có điều đều không được khai phá sử dụng.
Tả Mạc xem xong, cảm giác đầu tiên trong lòng là Nhâm Gia đúng là phá hỏng đồ tốt!
Cảm giác thứ hai, kiếm lớn rồi!
Song quyết định đầu tiên của Tả Mạc lại là hạ lệnh cho mọi người lục soát toàn bộ Quy đảo một lần. Với tính cách không biết tiến thủ như Nhâm gia tam lão, Tả Mạc cảm thấy khả năng ba lão già này bỏ qua đồ tốt sẽ rất cao.
Một nơi rộng tới bốn vạn bảy ngàn mẫu thì đã không phải là nhỏ nữa rồi, bố trí phòng ngự ra sao cũng là vấn đề, điều này khiến Công Tôn sai đau đầu không thôi.
Còn tâm tư của tả Mạc đều đặt lên chuyện làm sao mới có thể vận dụng tốt tài nguyên ở Quy đảo.
oOo
"Nhâm gia bị diệt rồi?"
"Thật không? Nhâm gia làm sao lại bị diệt được? Ba kim đan cơ mà!"
"Thật đấy! Nghe nói đám người kia cũng chỉ có ba người ra tay, vẫn còn một người đứng ngoài. Nhâm đại tiểu thư cũng đã chết, chính ả ta gây họa!"
"Ha ha, ta đã từng nói rồi mà. Với tính tình của Nhâm đại tiểu thư, Nhâm gia ắt bị diệt!"
"Coi như trời cao có mắt!"
"Có điều sắp tới chúng ta cũng phải cẩn thận một chút, chỉ tiện tay một cái đã đồ sát cả Nhâm gia, rõ ràng chẳng phải loại mà đám nhân vật nhỏ chúng ta trêu vào được!"
...
Như dự liệu của Thương Vị Minh, tin tức Nhâm gia bị diệt lập tức lan truyền trong Hư Linh thành. Vài đảo mây xung quanh Quy đảo lại càng như gặp phải đại địch, chỉ sợ đám người lai lịch bất minh này nổi lên ý xấu, ra tay với mình.
Điền gia, vài trưởng bối chủ sự tề tụ trong đường, sắc mặt mọi người đều rất nặng nề.
"Không ngờ Nhâm gia đã bị diệt rồi." Điền Vĩnh Thanh tổn thức không thôi: "Nhâm gia tam kim đan thoáng cái đã chẳng còn,
"Đừng nhiều lời vô dụng." Điền Hoành Ba lộ vẻ không cho là đúng: "Đám người lai lịch không rõ đó chiếm mất đảo mây họ Nhâm rồi, đó là địa bàn chúng ta vẫn luôn nghĩ cách thôn tính! Tròn một vạn năm ngàn mẫu linh điền, cấp bốn có hơn ba ngàn mẫu, còn lại đều là cấp ba! Đấy là còn chưa nói tới tơ tằm Lưu Vân. Toàn bộ của cải Nhâm gia đều dựa cả vào nó!"
"Nếu chúng ta có thể thu được đảo mây họ Nhâm, thực lực nhất định sẽ tăng vọt!" Một trưởng lão khác nói: "Không ngờ lại bị một đám người ngoài đoạt trước!"
Mọi người đều im lặng, Điền gia sở trường nhất là linh thực, bọn họ khao khát linh điền hơn xa các gia tộc khác. Họ vốn đã mưu đồ rất lâu, đang chuẩn bị một đòn đoạt luôn đảo mây họ Nhâm, nào ngờ Tả Mạc lại nửa đường chặn giết, chiếm được trước.
"Tạm thời đừng nên vọng động." Điền Vĩnh Thanh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Đám người này lai lịch không rõ, lúc này ra tay hậu quả khó lường. Chúng ta nên phái người thăm dò đôi chút xem họ có bán đảo hay không? Chỉ cần có giá là có thể thương lượng!"
"Chỗ tốt như vậy ai lại ngu đến mức đem bán đi?" Điền Hoành Ba không cho là đúng.
"Chắc gì." Điền Vĩnh Thanh cười lạnh nói: "Linh điền có nhiều nữa mà không có linh thực phu thì cũng chỉ bỏ hoang được thôi! Chỉ có một điểm duy nhất khiến đối phương phân vân là tơ tằm Lưu Vân."
Đám người trong hội truơnrg lão cười thầm, gần bảy phần linh thực phu trên thị trường Hư Linh thành đều là từ Điền gia. Điền gia tam gia tinh thông linh thực, đa số linh thực phu lấy được ngọc bài cấp cao đều hy vọng có thể tiến theo một bước, vậy nên dồn dập gia nhập Điền gia.
Điền gia có được nhiều linh thực phu nhất, cũng vì vậy nên họ khao khát linh điền nhất. Mà xung quanh Hư Linh thành, đảo mây có nhiều linh điền nhất lại không phải của Điền gia mà là đảo mây họ Nhâm.
"Nói vậy nhưng cũng không phải không thể được." Một trưởng lão khác mở miệng nói: "Có lẽ chúng ta có thể dùng Tinh Vân đảo để đổi lại, trên đảo đó có một mỏ quặng Tinh Vân cấp bốn, so sánh với tơ tằm Lưu Vân cũng chẳng kém!"
Xoạt, không ít trưởng lão đồng thời hít một hơi lạnh, mỏ quặng Tinh vân sản xuất ra sắt Tinh Vân cấp bốn, đây là một trong những thu nhập quan trọng nhất của Điền gia.
"Cái giá này cũng thật quá lớn!" Điền Hoành Ba lộ vẻ đau lòng.
Điền Vĩnh Thanh khoát khoát tay: "Đừng nóng, bọn họ chỉ mới dừng chân, nếu không phải Nhâm Tịnh ngu ngốc tới trêu chọc họ, họ sẽ tuyệt đối hung hăng làm càn như vậy! Trước mắt chúng ta cần yên tĩnh một thời gian, từ từ tiếp xúc với họ."
"Nếu bọn họ ra tay thì sao?" Một trưởng lão lo lắng nói.
Điền Vĩnh Thanh nhẹ nhàng cười nói: "Nếu chúng cho rằng diệt được Nhâm gia là có thể chọc tới Điền gia chúng ta, vậy chính là ngày chết của chúng!"
Nhìn những người bên dưới vẻ mặt nghi hoặc, Điền Vĩnh Thanh lạnh lùng nói: "Đại gia gia qua một hai tháng nữa sẽ xuất quan rồi."
Đám trưởng lão lập tức ngẩn ngơ, rồi sau đó lộ vẻ mừng như điên.
Điền Vĩnh Thanh như ngại một tin tốt không đủ, nói tiếp: "Còn một tin tốt nữa, Điền gia chiến bộ của chúng ta, Điền Dạ sắp trở về!"
Bên dưới bỗng im bặt, rất nhiều trưởng lão lộ vẻ kinh sợ.
Bên dưới lại chẳng ai hưởng ứng, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, vẫn là Lôi bằng to gan mở miệng hỏi: "Đại nhân, sao lại gọi là Quy Đảo?"
"Thế nào? Cảm thấy cái tên này không hay?" Tả Mạc nhíu mày, từ từ hỏi.
"Không! Không! Không!" Lôi Bằng cuống quýt xua tay, mặt đỏ bừng bừng, một lúc sau mới yếu ớt nói: "Chỉ có điều... chỉ có điều... cái tên này.... hơi thiếu phong độ!"
Mọi người xung quanh đều lộ vẻ băn khoăn.
Tả Mạc ha ha cười nhạt vài tiếng, vẻ mặt coi thường nói: "Vương bát ngàn năm rùa vạn năm, nghe câu này chưa?"
"Nghe rồi!" Mọi người liên tiếp gật đầu.
"Sống lâu mới kiếm được nhiều." Tả Mạc ra vẻ tình ý sâu xa nhắc nhở mọi người: "Xem xem, những kẻ huênh hoang phong cách kia, tất cả đều chỉ là quỷ đoản mệnh, vì sao? Vì quá bắt mắt nên dễ gây chú ý! Có câu, cái gì ấy nhỉ..."
Tả Mạc nhất thời không nhớ ra, cau mày vắt óc suy nghĩ.
"Là gì?" Mọi người phía dưới ai nấy vươn cổ, chờ câu tiếp theo.
"A, ta nhớ ra rồi." Tả Mạc phấn chấn tinh thần, giang hai tay ra nhìn bầu trời, kéo dài giọng, dùng ngữ khí thâm tình khiến người ta nổi cả da gà đọc: "Dáng vẻ nổi bật hơn người của hắn trong đám đông thật chói mắt, như ánh mặt trời khiến người khác không cách nào bỏ qua!"
Mọi người đều rùng mình, lông tóc dựng thẳng, thân thể khẽ run.
Chỉ thấy Tả Mạc cúi đầu nhìn lướt qua mọi người đang ngơ ngẩn không hiểu chi, giọng điệu khôi phục lại như bình thường, chỉ vào Lôi bằng nói: "Nếu trong trận doanh của đối phương có người như thế, ngươi sẽ làm gì?"
"Đánh hắn trước tiên!" Lôi bằng hung hăng nói, sát khí đằng đằng.
"Sao lại đánh hắn trước tiên?" Tả Mạc tiếp tục dẫn dắt.
"Người như vậy hoặc là cao thủ hoặc là thủ lĩnh, có... có.... có giá trị chiến lược càng cao!" Lôi Bằng lắp bắp nói, dưới áp bức của mẹ trẻ, học tập chiến đấu là môn bắt buộc đối với mọi thành viên của Chu Tước doanh. Ngay cả kẻ thô kệch như Lôi Bằng cũng có thể thuận miệng nói vài câu.
"Nói không sai!" Tả Mạc biểu dương Lôi bằng một câu rồi tiếp tục nói: "Đánh kẻ dẫn đầu trước tiên, ta nói chính là đạo lý này. Càng ít tiếng càng sống lâu được, sống lâu mới có thể kiếm được càng nhiều. Cái tên Quy Đảo không khiến người ta chú ý mới là thích hợp nhất cho chúng ta. Nguyên tắc của chúng ta trước giờ vẫn là ít tiếng, giả bộ kinh sợ, sau đó, he he, các ngươi biết rồi đấy!"
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, cùng gật đầu liên tiếp, mắt sáng rực lên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hẹn mà cùng nhìn nhau cười gian: "He he, chúng ta hiểu rồi!"
Đúng lúc này Thương Vị Minh đi vào, mồ hôi lạnh chảy dài xuống đất.
Hắn rất muốn nói cho đại nhân biết, giết Nhâm gia tam lão sẽ tạo thành động tĩnh lớn tới mức nào đối với Hư Linh thành. Giờ chỉ sợ toàn bộ Hư Linh thành đều đã sôi lên sùng sục, có kín tiếng, có cúi thấp tới đâu chắc cũng chẳng ai dám tín.
Đương nhiên, những lời này chỉ xoay chuyển trong đầu hắn, hắn theo lsy trí ngậm miệng, ông chủ chắc chắn có suy tính của mình, một nhân vật nhỏ như mình chắc chắn không cách nào hiểu được thâm ý của ông chủ.
Hắn đã biết, ông chủ vốn không phải ông chủ gìm đây là một đoàn đội chiến đấu điển hình. Có điều, vậy cũng chẳng liên quan đến hắn, cho dù đối phương để hắn đi làm gì hắn đều sẽ thực hiện không chút do dự, tan xương nát thịt cũng không từ.
Đợi tiếng cười trong phòng ngừng hắn, hắn quay sang báo cáo với Tả mạc mỗi mục sản nghiệp ở Quy Đảo: "Đại nhân, đã kiểm tra xong."
Khi Tả Mạc nhìn thấy kết quả thống kê, con mắt lập tức trợn tròn lên.
Diện tích của Quy đảo là bốn vạn bảy ngàn mẫu, khiến Tả Mạc cảm khái, quả không hổ danh đảo mây cỡ trung đứng đầu. Một loạt số liệu kế tiếp khiến nước bọt Tả Mạc lập tức chảy thẳng xuống.
Linh điền trên đảo có một vạn năm ngàn mẫu, trong đó linh điền cấp ba là một vạn hai ngàn, linh điền cấp bốn là ba ngàn.
Thấy chữ số khổng lồ như vậy, hắn lập tức xuất thần. Năm đó toàn bộ Vô Không kiếm môn cũng chẳng có nhiều linh điền như vậy, càng đừng nói tới linh điền cấp ba! Nhiều linh điền cấp ba như vậy thậm chí có thể chống đỡ cho một môn phái không nhỏ. Đấy là vẫn chưa đề cập tới ba ngàn mẫu linh điền cấp bốn, đây là một khoản tiền lớn, rất lớn!
Kiếm lớn rồi!
Tả Mạc mừng như điên, ánh mắt đảo qua, cả người lại đột nhiên cứng lại!
Một vạn hai ngàn mẫu linh điền cấp ba mà lại chỉ có ba mươi linh thực phu!
Ba mươi linh thực phu!
Ngược lại với con số khổng lồ của linh điền, số lượng linh thực phu kém quá xa! Ba mươi linh thực phu, thậm chí không ai có ngọc bài Hạ Hoa, không ngờ toàn bộ đều là linh thực phu cấp Xuân Nha.
Nói cách khác, có khoảng một vạn mẫu linh điền cấp ba ở tìnht rạng hoang phế! Linh thực phu cấp Xuân Nha mỗi người chỉ trồng được tối đa năm mươi mẫu linh điền cấp ba, tổng cộng mới chỉ một ngàn năm trăm mẫu! Linh điền cấp bốn vào tay họ cũng chỉ là lãng phí, chẳng cách nào phát huy tác dụng chân chính!
Vừa nghĩ tới vài vạn mẫu linh điền lại để hoang, Tả Mạc chỉ thấy lòng đau nhói.
"Linh thực phu khó thuê hay sao?" Tả Mạc hỏi Thương Vị Minh.
Thương Vị Minh lắc đầu: "Không dễ thuê. Tuy rằng gần nhất tán tu tới đây tương đối nhiều song linh thực vu vẫn khan hiếm, rất nhiều nhà đều đang treo biển thuê linh thực phu."
Tả Mạc nghiến răng, vẻ mặt đau lòng, trong lòng cũng thầm nhớ kỹ chuyện này!
Thật quá lãng phí!
Tả Mạc nhanh chóng phát hiện, dùng không hết không chỉ là linh điền.
Trên đảo có ba mươi sáu cái linh tuyền nhưng mới dùng có sáu, lại còn nuôi dưỡng loại bình thường nhất.
Linh hồ trên đảo to to nhỏ nhỏ, có tới ba cái, song chẳng có cái nào được dùng. Thậm chí xung quanh linh hồ cỏ mọc thành bụi. Nghe nói Nhâm gia tam lão chẳng hề hứng thú với linh hồ nên ngay cả cỏ dại cũng chẳng dọn.
Khai phá được nguyên vẹn nhất là một cái động trên đảo, động Tuyết Tằm. Động này vốn cực sâu, lạnh lẽo vô cùng, trong động có một bầy Tuyết Vân Tằm sinh sống, tơ do Tuyết Vân Tằm nhả ra là tài liệu cấp bốn cao cấp, rất được ưa chuộng. Tơ tằm Lưu vân là thu nhập lớn nhất hàng năm trên đảo.
Trên đảo còn rất nhiều động khác, có điều đều không được khai phá sử dụng.
Tả Mạc xem xong, cảm giác đầu tiên trong lòng là Nhâm Gia đúng là phá hỏng đồ tốt!
Cảm giác thứ hai, kiếm lớn rồi!
Song quyết định đầu tiên của Tả Mạc lại là hạ lệnh cho mọi người lục soát toàn bộ Quy đảo một lần. Với tính cách không biết tiến thủ như Nhâm gia tam lão, Tả Mạc cảm thấy khả năng ba lão già này bỏ qua đồ tốt sẽ rất cao.
Một nơi rộng tới bốn vạn bảy ngàn mẫu thì đã không phải là nhỏ nữa rồi, bố trí phòng ngự ra sao cũng là vấn đề, điều này khiến Công Tôn sai đau đầu không thôi.
Còn tâm tư của tả Mạc đều đặt lên chuyện làm sao mới có thể vận dụng tốt tài nguyên ở Quy đảo.
oOo
"Nhâm gia bị diệt rồi?"
"Thật không? Nhâm gia làm sao lại bị diệt được? Ba kim đan cơ mà!"
"Thật đấy! Nghe nói đám người kia cũng chỉ có ba người ra tay, vẫn còn một người đứng ngoài. Nhâm đại tiểu thư cũng đã chết, chính ả ta gây họa!"
"Ha ha, ta đã từng nói rồi mà. Với tính tình của Nhâm đại tiểu thư, Nhâm gia ắt bị diệt!"
"Coi như trời cao có mắt!"
"Có điều sắp tới chúng ta cũng phải cẩn thận một chút, chỉ tiện tay một cái đã đồ sát cả Nhâm gia, rõ ràng chẳng phải loại mà đám nhân vật nhỏ chúng ta trêu vào được!"
...
Như dự liệu của Thương Vị Minh, tin tức Nhâm gia bị diệt lập tức lan truyền trong Hư Linh thành. Vài đảo mây xung quanh Quy đảo lại càng như gặp phải đại địch, chỉ sợ đám người lai lịch bất minh này nổi lên ý xấu, ra tay với mình.
Điền gia, vài trưởng bối chủ sự tề tụ trong đường, sắc mặt mọi người đều rất nặng nề.
"Không ngờ Nhâm gia đã bị diệt rồi." Điền Vĩnh Thanh tổn thức không thôi: "Nhâm gia tam kim đan thoáng cái đã chẳng còn,
"Đừng nhiều lời vô dụng." Điền Hoành Ba lộ vẻ không cho là đúng: "Đám người lai lịch không rõ đó chiếm mất đảo mây họ Nhâm rồi, đó là địa bàn chúng ta vẫn luôn nghĩ cách thôn tính! Tròn một vạn năm ngàn mẫu linh điền, cấp bốn có hơn ba ngàn mẫu, còn lại đều là cấp ba! Đấy là còn chưa nói tới tơ tằm Lưu Vân. Toàn bộ của cải Nhâm gia đều dựa cả vào nó!"
"Nếu chúng ta có thể thu được đảo mây họ Nhâm, thực lực nhất định sẽ tăng vọt!" Một trưởng lão khác nói: "Không ngờ lại bị một đám người ngoài đoạt trước!"
Mọi người đều im lặng, Điền gia sở trường nhất là linh thực, bọn họ khao khát linh điền hơn xa các gia tộc khác. Họ vốn đã mưu đồ rất lâu, đang chuẩn bị một đòn đoạt luôn đảo mây họ Nhâm, nào ngờ Tả Mạc lại nửa đường chặn giết, chiếm được trước.
"Tạm thời đừng nên vọng động." Điền Vĩnh Thanh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Đám người này lai lịch không rõ, lúc này ra tay hậu quả khó lường. Chúng ta nên phái người thăm dò đôi chút xem họ có bán đảo hay không? Chỉ cần có giá là có thể thương lượng!"
"Chỗ tốt như vậy ai lại ngu đến mức đem bán đi?" Điền Hoành Ba không cho là đúng.
"Chắc gì." Điền Vĩnh Thanh cười lạnh nói: "Linh điền có nhiều nữa mà không có linh thực phu thì cũng chỉ bỏ hoang được thôi! Chỉ có một điểm duy nhất khiến đối phương phân vân là tơ tằm Lưu Vân."
Đám người trong hội truơnrg lão cười thầm, gần bảy phần linh thực phu trên thị trường Hư Linh thành đều là từ Điền gia. Điền gia tam gia tinh thông linh thực, đa số linh thực phu lấy được ngọc bài cấp cao đều hy vọng có thể tiến theo một bước, vậy nên dồn dập gia nhập Điền gia.
Điền gia có được nhiều linh thực phu nhất, cũng vì vậy nên họ khao khát linh điền nhất. Mà xung quanh Hư Linh thành, đảo mây có nhiều linh điền nhất lại không phải của Điền gia mà là đảo mây họ Nhâm.
"Nói vậy nhưng cũng không phải không thể được." Một trưởng lão khác mở miệng nói: "Có lẽ chúng ta có thể dùng Tinh Vân đảo để đổi lại, trên đảo đó có một mỏ quặng Tinh Vân cấp bốn, so sánh với tơ tằm Lưu Vân cũng chẳng kém!"
Xoạt, không ít trưởng lão đồng thời hít một hơi lạnh, mỏ quặng Tinh vân sản xuất ra sắt Tinh Vân cấp bốn, đây là một trong những thu nhập quan trọng nhất của Điền gia.
"Cái giá này cũng thật quá lớn!" Điền Hoành Ba lộ vẻ đau lòng.
Điền Vĩnh Thanh khoát khoát tay: "Đừng nóng, bọn họ chỉ mới dừng chân, nếu không phải Nhâm Tịnh ngu ngốc tới trêu chọc họ, họ sẽ tuyệt đối hung hăng làm càn như vậy! Trước mắt chúng ta cần yên tĩnh một thời gian, từ từ tiếp xúc với họ."
"Nếu bọn họ ra tay thì sao?" Một trưởng lão lo lắng nói.
Điền Vĩnh Thanh nhẹ nhàng cười nói: "Nếu chúng cho rằng diệt được Nhâm gia là có thể chọc tới Điền gia chúng ta, vậy chính là ngày chết của chúng!"
Nhìn những người bên dưới vẻ mặt nghi hoặc, Điền Vĩnh Thanh lạnh lùng nói: "Đại gia gia qua một hai tháng nữa sẽ xuất quan rồi."
Đám trưởng lão lập tức ngẩn ngơ, rồi sau đó lộ vẻ mừng như điên.
Điền Vĩnh Thanh như ngại một tin tốt không đủ, nói tiếp: "Còn một tin tốt nữa, Điền gia chiến bộ của chúng ta, Điền Dạ sắp trở về!"
Bên dưới bỗng im bặt, rất nhiều trưởng lão lộ vẻ kinh sợ.
/915
|