“Con đường này thực sự an toàn?” Niên Lục lẩm bẩm, hai tay không chút nghỉ ngơi, từng đóa bạch liên nhỏ như ngón út không ngừng nhảy múa trong tay hắn, phương thức tu luyện của hắn khác hẳn mọi người.
Lôi Bằng yêu thích trọng kiếm Kim Lưu, vuốt ve không rời, vẻ mặt si mê.
Ma Phàm ngậm một cọng cỏ xanh, đầu gối lên cánh tay, nhìn bầu trời. Bầu trời trong thuyền tuy là ảo trận, nhưng trông rất sống động, cũng khiến người nhìn thấy thoải mái. Chiến trường cổ Phong Tuyệt huyết nhiễm thiên không, khiến người ta tuyệt vọng, ai cũng không muốn nhìn.
“Đi mới biết.” Ma Phàm lười nhác.
“Không an toàn càng tốt.” Lôi Bằng chán nản nói, lúc mới tỉnh dậy, hắn như biến thành người khác, trầm mặc ít nói. Mà từ khi có được trọng kiếm Kim Lưu, hắn đã bình thường trở lại, hơn nữa càng hiếu chiến hơn. Đôi mắt càng thêm điên cuồng, tay phải thô ráp không ngừng vuốt ve đại kiếm, người không biết nhìn thấy màn này lại cảm thấy chán ghét.
Đinh đinh đinh!
Đột nhiên tiếng báo động vang lên.
“Mồm thối.” Ma Phàm chửi ầm lên, chưa nói xong thì cả người đã hoá thành một đạo kiếm quang biến mất. Lôi Bằng và Niên Lục không dám chậm trễ, cũng hóa thành hai kiếm quang, biến mất.
Vô số kiếm quang bay lướt qua bầu trời Hắc Quy hào.
------------------------------
“Đây là… Ma tộc?” Tả Mạc không dám khẳng định. Phù ảnh truyền tới tình hình ngoài thuyền, bất quá những tên xa lạ kỳ quái bên ngoài mọi người chưa từng gặp qua.
“Không sai.” Công Tôn Sai đầy cẩn thận. Ngoại trừ ma tộc tướng mạo quái dị, hắn càng lưu tâm tới sông đen phía sau bọn họ. Con sông rộng chừng mười trượng, nước sông đen kịt, nó tựa như một con giun lớn, tựa hồ có thể hoạn động, chậm rãi uốn chuyển thân mình.
Công Tôn Sai nhận ra sông đen, trong Dịch Chiến Kỳ, hắn thường gặp phải. Đó không phải sông, nó là một phòng tuyến, bên trong không phải nước đen, mà là một thứ gọi là Hắc Điệt.
Phòng tuyến Hắc Điệt là một trong những phòng tuyến Ma Tộc thường dùng, hắn cũng chịu không ít đau khổ từ chúng.
Sắc mặt Tả Mạc và mẹ trẻ thật khó coi. Bọn họ nghĩ mọi cách, hy vọng có hể rời xa nơi ba phương giao chiến, không ngờ lại đụng phải phòng tuyến của Ma Tộc.
Tả Mạc lập tức ý thức được vấn đề nảy sinh ở đâu, chính là bản đồ. Bọn họ dựa vào bản đồ của Minh Quyết Tử mà chọn lộ luyến, nhưng Minh Quyết Tử sinh sống tại yêu giới, chỉ hiểu rõ phòng tuyến của Yêu Tộc. Phòng tuyến của ma tộc chỉ biết đại khái.
Nơi đây cách biển Tự Ma của Ma tộc khá xa, Ma tộc lại đẩy mạnh phòng tuyến tới tận đây.
Tả Mạc âm thầm kinh hãi.
Hắn hiểu rõ, điều này có ý nghĩa gì! Điều này chỉ rõ, Ma Tộc không phải chịu áp lực nên bọn họ chẳng kiêng nể gì.
Nhưng lúc này hắn không có tâm tình sốt ruột thay ngươi khác, vấn đề đặt ra trước mặt hắn là ma tộc tuyệt đối coi bọn họ như địch nhân.
Vấn đề mà bọn họ cố tránh lại vẫn xảy ra.
“Tiến lên.” Một loạt ý nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu, hắn không chút do dự hạ lệnh.
Mẹ trẻ hiểu rằng, phòng tuyến Hắc Điệt này sẽ không gây khó khăn cho hắn. Phòng tuyến Hắc Điệt trước mắt bất quá chỉ mười trượng, tương đối đơn giản, hắn có rất nhiều cách để công phá, chẳng qua trước mắt chỉ cần dùng phương thức đơn giản nhất là được.
Không sai, chính là tiến lên!
Hắc Quy hào đột nhiên gia tốc!
------------------------------
“Á… Chúng đang tiến tới đây!” Tê Dã trợn mắt há mồm nhìn chiếc thuyền nhỏ màu đen đang giống như con thiêu thân, hướng phòng tuyến bay tới.
Lam Thanh cũng ngẩn người ra, tuy rằng nơi đây chỉ có một đội quân tiền tiêu, bố trí Hắc Điệt phòng tuyến cũng không coi là vững chắc nhưng tuyệt đối không phải thứ chiếc thuyền nhò này có thể đối phó được.
Thuyền nhỏ như vậy phỏng chừng tám chín phần mười là thuyền dò xét. Bên trong thuyền đa số dùng để chuyên chở dò xét trạm canh gác, tốc độ của nó rất nhanh, phi thường linh hoạt nhưng sức phòng ngự lại rất yếu. Ngược lại bên trong trạm canh gác lại không dễ đối phó, có thể đảm nhiệm dò xét trạm canh gác tuyệt đối là tinh nhuệ.
Dựa vào thuyền nhỏ như thế mà muốn phá tan phòng tuyến Hắc Điệt rộng mười trượng là không có khả năng.
Tốc độ của thuyền nhỏ màu đen là cực nhanh, quả thực giống như một tia chớp màu đen, nhưng chính điều này lại chứng thực suy đoán trong lòng của Lam Thanh.
Trong nháy mắt, thuyền nhỏ màu đen đã tới cạnh phòng tuyến. Đột nhiên phòng tuyến Hắc Điệt nổi sóng, vô số Hắc Điệt rất nhỏ giống như mưa tên bắn về phía thuyền nhỏ màu đen.
Hắc Điệt là một lão quái trùng quần cư cực kì hung mãnh, năng lực sinh sản của chúng nó rất mạnh, Hắc Điệt trưởng thành dài chừng ba tấc, toàn thân đen kịt, hình như mũi thoi, chỉ có một mắt. Ý thức về lãnh địa của chúng rất mạnh, sinh vật xâm phạm lãnh địa của chúng sẽ gặp phải công kích mãnh liệt.
Lực đánh của một con Hắc Điệt không thua gì một kích toàn lực của Ma uý!
Công kích của phòng tuyến Hắc Điệt là liên miên không dứt, trùng kích đông đảo, dù là Chân Ma thống lĩnh cũng không dám dây vào nhưng sinh vật nhỏ bé này.
Thuyền nhỏ không chút hấp dẫn trong nháy mắt bị nhấn chìm bởi Hắc Điệt.
Ba ba ba! Tiếng va chạm dày đặc giống như đậu rang, như cuồng phong bão táp đột nhiên vang lên. Toàn bộ phòng tuyến nhất thời cuộn trào mãnh liệt, thanh âm khàn khàn của Hắc Điệt tràn ngập màng nhĩ.
Í, không đúng rồi…
Trong mắt Lam Thanh xuất hiện chút nghi hoặc, hắn cảm thấy có chỗ không đúng lắm.
“Sao vẫn chưa nổ?” Tê Dã gãi đầu, vẻ mặt bối rối.
Thân thể Lam Thanh cứng đờ, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra chỗ nào không đúng rồi! Chiếc thuyền nhỏ kia đến giờ sao chưa nổ tung! Đồng thời bị đông đảo Hắc Điệt trùng kích, kết quả hợp lý nhất chính là trong nháy mắt phải nổ tung thành vô số mảnh!
Nhưng…
Chiếc thuyền nhỏ màu đen khi tiến vào phòng tuyến, tốc độ đột nhiên giảm xuống, đang nhanh như chớp bỗng biến thành chậm như rùa. Nó bị vô số Hắc Điệt nhấn chìm, thôn phệ, nhìn qua giống như một quả cầu Hắc Điệt, không thể nhìn thấy thân thuyền, nhưng…
Quả cầu Hắc Điệt này vẫn chậm rãi di chuyển về phía trước, chuyển động rất chậm nhưng đúng là có chuyển động về phía trước. Giống như… Hắc Điệt đang đẩy nó di chuyển một cách chậm rãi!
Phòng tuyến mười trượng, không tốn quá nhiều thời gian.
Khi Hắc Điệt cầu đến bên kia của phòng tuyến thì nhưng Hắc Điệt tầng tầng bao phù giống như tuyết lở ầm ầm rơi xuống, lộ ra thuyền nhỏ màu đen ở bên trong!
Con ngươi của Lam Thanh co rút lại!
Thân thuyền trơn nhẫn như thường, không có bất luận biến hoá gì, không một vết lõm, giống hệt lúc đầu.
Không riêng gì hắn, toàn bộ trận địa lặng ngắt như tờ! Toàn bộ ma binh vẻ mặt đầy sợ hãi.
Hắc Quy hào thoát ly phòng tuyến Hắc Điệt, tốc độ đột nhiên tăng mạnh!
Lam Thanh giật mình, bắt đầu phản ứng, gấp giọng nói: “Cảnh báo! Nhanh! Phát ra cảnh báo!”
Hắn còn chưa nói xong đã thấy Tê Dã xông ra ngời, trong lòng hắn thầm kêu không ổn, cắn răng vội vàng chạy theo.
------------------------------
Thuận lợi phá tan phòng tuyến Hắc Điệt, nhất thời trong Hắc Quy hào vang lên tiếng hoan hô mừng rỡ. Bọn họ vừa bị phòng tuyến Hắc Quy hào công kích mãnh liệt làm cho run sợ, nên giờ đây tiếng hoan hô cũng vang dội dị thường.
“Má ơi, vừa rồi làm ta sợ muốn chết, may mà mai rùa của ta dày!”
“Ma tộc thật sự không thể khinh thường, không có tiểu quy quy, chúng ta vị tất có thể xông qua được!”
“Chỉ có các ngươi kinh sợ thôi, anh đây vẫn bình tĩnh! Những sâu nhỏ kia có thể phá được thiên hạ đệ nhất mai rùa sao? Không thấy buồn cười à? Tiểu quy quy của chúng ta đã trải qua tẩy lễ bằng bão cát Kim Lưu rồi đó!”
“Thôi đi, vừa rồi ta nhìn sắc mặt của ngươi cũng giống chúng ta thôi…”
Mọi người đầy hứng thú thảo luận sự kiện vừa rồi.
Khác xa phía dưới đang ồn ào, vẻ mặt của mẹ trẻ và Tả Mạc không thoải mái chút nào. Hành vi vừa rồi của bọn họ giống như chọc phải một tổ ong vò vẽ. Nếu tại đây đối phương bố trí một đội quân tiền tiêu thì nhất định bộ đội của Ma tộc cách đây không quá xa.
Chiến đấu chỉ vừa mới bắt đầu.
“Đệ đi chuẩn bị.” Mẹ trẻ đầy trấn tĩnh xoay người rời đi.
Phòng ngự của Hắc Quy hào rất mạnh nhưng ở trên chiến trường không chỉ đơn giản dựa vào phòng thủ, thuẫn có thể kiên cố nhưng chỉ cần có thời gian là sẽ bị nghiền nát.
Tả Mạc nhìn chằm chằm vào giới đồ, trong đầu rất nhanh suy nghĩ. Một trận đánh ác liệt khó tránh khỏi đang chờ, nhưng đối với bọn họ mà nói, quan trọng nhất khôgn phải là chiến thắng mà có thể nhanh chóng thoát khỏi chiến trường để đi tới Đô Thiên Huyết Giới.
Hắn lo lắng nhất là bị đại quân của Ma tộc ngăn chặn, đây đúng là tìm đường chết à! Đừng tưởng bọn họ nhân số không ít nhưng trước phòng tuyến tối quan trọng này của Ma tộc, bọn họ còn chưa đủ để nhét kẽ răng cho đại quân.
Hắn đang suy nghĩ, ma tộc còn có khả năng bố phòng ở đâu nữa.
Về phương diện chiến đấu hắn không cần để ý, chỉ cần có mẹ trẻ ở đây là mọi chuyện đều có thể hoàn mĩ.
Tiến hô bên trong thuyền dần nhỏ xuống, mọi người dần trở nên nghiêm túc, mệnh lệnh mà mẹ trẻ truyền ra chính là: chuẩn bị chiến đấu!
Một đường bão táp, Hắc Quy hào đằng đằng sát khí!
------------------------------
Tả Mạc không nghĩ đến tình huống lại phức tạp vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Như việc Ma tộc đem phòng tuyến đặt tới tận đây, trên thực tế, xung quanh đây cũng tràn ngập các trạm canh gác dò xét.
Những lính tinh nhuệ này giống như u linh, ẩn núp ở trogn huyết vụ.
Khi Hắc Quy hào phá tan huyết vụ, nó lập tức hấp dẫn sự chú ý của trạm canh gác.
Hắc Quy hào xông qua phòng tuyến Hắc Điệt là ngoài dự đoán của các trạm canh gác này, nó khiến các trạm canh rối loạn. Tin tức với tốc độ kinh người truyền đến chiến tướng khắp chiến trường.
Đô Thiên Huyết Giới đang dần bình tĩnh lại, nó rơi vào trạng thái giằng co, bởi vì một chiếc thuyền nhỏ này mà thay đổi!
------------------------------
Băng Lan nheo mắt phượng: “Là một chiếc thuyền của tu giả?”
“Đúng vậy! Tuy rằng trên thuyền không có tiêu kí nhưng đúng là pháp bảo do tu giả luyện chế thành.” Sĩ quan phụ tá gật đầu nói.
“Vì sao bọn họ tập kích phòng tuyến của Ma tộc? Một chiếc thuyền nhỏ thì có thể làm được gì?” Băng Lan gõ nhẹ mặt bàn, lẩm bẩm.
“Chúng ta đoán chiếc thuyền này chỉ là để mê hoặc đối phương.” Sĩ quan phụ tá nhắc nhở nói: “Chiếc thuyền này không phải vật phàm, chỉ sợ bên trong thuyền không phải nhân vật tầm thường.”
Băng Lan trầm ngâm trong giây lát, thản nhiên nói: “Đem tin tức này nói cho Lương Vi, hắn biết rõ phải làm thế nào.”
“Vâng!”
------------------------------
“Ngươi nói đây là thuyền của chúng ta?”
Trung niên nhân không giận tự uy, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
“Đúng vậy, đại nhân!” Sĩ quan phụ tá hơi nghi hoặc: “Nhưng chúng ta không có bất cứ thông tin gì về chiếc thuyền này,”
“Như vậy…” Trung niên nhân hơi đăm chiêu.
Sĩ quan phụ tá không nói gì, hắn khom người chờ đợi mệnh lệnh.
“Ngươi nào ở gần nơi đó nhất?” Trung niên nhân hỏi.
Sĩ quan phụ tá biết rõ đại nhân đã có quyết định, vội vàng trả lời: “Là Minh Liệt đại nhân!”
“Lệnh cho hắn theo dõi, tuỳ thời ứng biến, toàn quyền quyết định.” Trung niên nhân nói.
“Vâng!”
Lôi Bằng yêu thích trọng kiếm Kim Lưu, vuốt ve không rời, vẻ mặt si mê.
Ma Phàm ngậm một cọng cỏ xanh, đầu gối lên cánh tay, nhìn bầu trời. Bầu trời trong thuyền tuy là ảo trận, nhưng trông rất sống động, cũng khiến người nhìn thấy thoải mái. Chiến trường cổ Phong Tuyệt huyết nhiễm thiên không, khiến người ta tuyệt vọng, ai cũng không muốn nhìn.
“Đi mới biết.” Ma Phàm lười nhác.
“Không an toàn càng tốt.” Lôi Bằng chán nản nói, lúc mới tỉnh dậy, hắn như biến thành người khác, trầm mặc ít nói. Mà từ khi có được trọng kiếm Kim Lưu, hắn đã bình thường trở lại, hơn nữa càng hiếu chiến hơn. Đôi mắt càng thêm điên cuồng, tay phải thô ráp không ngừng vuốt ve đại kiếm, người không biết nhìn thấy màn này lại cảm thấy chán ghét.
Đinh đinh đinh!
Đột nhiên tiếng báo động vang lên.
“Mồm thối.” Ma Phàm chửi ầm lên, chưa nói xong thì cả người đã hoá thành một đạo kiếm quang biến mất. Lôi Bằng và Niên Lục không dám chậm trễ, cũng hóa thành hai kiếm quang, biến mất.
Vô số kiếm quang bay lướt qua bầu trời Hắc Quy hào.
------------------------------
“Đây là… Ma tộc?” Tả Mạc không dám khẳng định. Phù ảnh truyền tới tình hình ngoài thuyền, bất quá những tên xa lạ kỳ quái bên ngoài mọi người chưa từng gặp qua.
“Không sai.” Công Tôn Sai đầy cẩn thận. Ngoại trừ ma tộc tướng mạo quái dị, hắn càng lưu tâm tới sông đen phía sau bọn họ. Con sông rộng chừng mười trượng, nước sông đen kịt, nó tựa như một con giun lớn, tựa hồ có thể hoạn động, chậm rãi uốn chuyển thân mình.
Công Tôn Sai nhận ra sông đen, trong Dịch Chiến Kỳ, hắn thường gặp phải. Đó không phải sông, nó là một phòng tuyến, bên trong không phải nước đen, mà là một thứ gọi là Hắc Điệt.
Phòng tuyến Hắc Điệt là một trong những phòng tuyến Ma Tộc thường dùng, hắn cũng chịu không ít đau khổ từ chúng.
Sắc mặt Tả Mạc và mẹ trẻ thật khó coi. Bọn họ nghĩ mọi cách, hy vọng có hể rời xa nơi ba phương giao chiến, không ngờ lại đụng phải phòng tuyến của Ma Tộc.
Tả Mạc lập tức ý thức được vấn đề nảy sinh ở đâu, chính là bản đồ. Bọn họ dựa vào bản đồ của Minh Quyết Tử mà chọn lộ luyến, nhưng Minh Quyết Tử sinh sống tại yêu giới, chỉ hiểu rõ phòng tuyến của Yêu Tộc. Phòng tuyến của ma tộc chỉ biết đại khái.
Nơi đây cách biển Tự Ma của Ma tộc khá xa, Ma tộc lại đẩy mạnh phòng tuyến tới tận đây.
Tả Mạc âm thầm kinh hãi.
Hắn hiểu rõ, điều này có ý nghĩa gì! Điều này chỉ rõ, Ma Tộc không phải chịu áp lực nên bọn họ chẳng kiêng nể gì.
Nhưng lúc này hắn không có tâm tình sốt ruột thay ngươi khác, vấn đề đặt ra trước mặt hắn là ma tộc tuyệt đối coi bọn họ như địch nhân.
Vấn đề mà bọn họ cố tránh lại vẫn xảy ra.
“Tiến lên.” Một loạt ý nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu, hắn không chút do dự hạ lệnh.
Mẹ trẻ hiểu rằng, phòng tuyến Hắc Điệt này sẽ không gây khó khăn cho hắn. Phòng tuyến Hắc Điệt trước mắt bất quá chỉ mười trượng, tương đối đơn giản, hắn có rất nhiều cách để công phá, chẳng qua trước mắt chỉ cần dùng phương thức đơn giản nhất là được.
Không sai, chính là tiến lên!
Hắc Quy hào đột nhiên gia tốc!
------------------------------
“Á… Chúng đang tiến tới đây!” Tê Dã trợn mắt há mồm nhìn chiếc thuyền nhỏ màu đen đang giống như con thiêu thân, hướng phòng tuyến bay tới.
Lam Thanh cũng ngẩn người ra, tuy rằng nơi đây chỉ có một đội quân tiền tiêu, bố trí Hắc Điệt phòng tuyến cũng không coi là vững chắc nhưng tuyệt đối không phải thứ chiếc thuyền nhò này có thể đối phó được.
Thuyền nhỏ như vậy phỏng chừng tám chín phần mười là thuyền dò xét. Bên trong thuyền đa số dùng để chuyên chở dò xét trạm canh gác, tốc độ của nó rất nhanh, phi thường linh hoạt nhưng sức phòng ngự lại rất yếu. Ngược lại bên trong trạm canh gác lại không dễ đối phó, có thể đảm nhiệm dò xét trạm canh gác tuyệt đối là tinh nhuệ.
Dựa vào thuyền nhỏ như thế mà muốn phá tan phòng tuyến Hắc Điệt rộng mười trượng là không có khả năng.
Tốc độ của thuyền nhỏ màu đen là cực nhanh, quả thực giống như một tia chớp màu đen, nhưng chính điều này lại chứng thực suy đoán trong lòng của Lam Thanh.
Trong nháy mắt, thuyền nhỏ màu đen đã tới cạnh phòng tuyến. Đột nhiên phòng tuyến Hắc Điệt nổi sóng, vô số Hắc Điệt rất nhỏ giống như mưa tên bắn về phía thuyền nhỏ màu đen.
Hắc Điệt là một lão quái trùng quần cư cực kì hung mãnh, năng lực sinh sản của chúng nó rất mạnh, Hắc Điệt trưởng thành dài chừng ba tấc, toàn thân đen kịt, hình như mũi thoi, chỉ có một mắt. Ý thức về lãnh địa của chúng rất mạnh, sinh vật xâm phạm lãnh địa của chúng sẽ gặp phải công kích mãnh liệt.
Lực đánh của một con Hắc Điệt không thua gì một kích toàn lực của Ma uý!
Công kích của phòng tuyến Hắc Điệt là liên miên không dứt, trùng kích đông đảo, dù là Chân Ma thống lĩnh cũng không dám dây vào nhưng sinh vật nhỏ bé này.
Thuyền nhỏ không chút hấp dẫn trong nháy mắt bị nhấn chìm bởi Hắc Điệt.
Ba ba ba! Tiếng va chạm dày đặc giống như đậu rang, như cuồng phong bão táp đột nhiên vang lên. Toàn bộ phòng tuyến nhất thời cuộn trào mãnh liệt, thanh âm khàn khàn của Hắc Điệt tràn ngập màng nhĩ.
Í, không đúng rồi…
Trong mắt Lam Thanh xuất hiện chút nghi hoặc, hắn cảm thấy có chỗ không đúng lắm.
“Sao vẫn chưa nổ?” Tê Dã gãi đầu, vẻ mặt bối rối.
Thân thể Lam Thanh cứng đờ, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra chỗ nào không đúng rồi! Chiếc thuyền nhỏ kia đến giờ sao chưa nổ tung! Đồng thời bị đông đảo Hắc Điệt trùng kích, kết quả hợp lý nhất chính là trong nháy mắt phải nổ tung thành vô số mảnh!
Nhưng…
Chiếc thuyền nhỏ màu đen khi tiến vào phòng tuyến, tốc độ đột nhiên giảm xuống, đang nhanh như chớp bỗng biến thành chậm như rùa. Nó bị vô số Hắc Điệt nhấn chìm, thôn phệ, nhìn qua giống như một quả cầu Hắc Điệt, không thể nhìn thấy thân thuyền, nhưng…
Quả cầu Hắc Điệt này vẫn chậm rãi di chuyển về phía trước, chuyển động rất chậm nhưng đúng là có chuyển động về phía trước. Giống như… Hắc Điệt đang đẩy nó di chuyển một cách chậm rãi!
Phòng tuyến mười trượng, không tốn quá nhiều thời gian.
Khi Hắc Điệt cầu đến bên kia của phòng tuyến thì nhưng Hắc Điệt tầng tầng bao phù giống như tuyết lở ầm ầm rơi xuống, lộ ra thuyền nhỏ màu đen ở bên trong!
Con ngươi của Lam Thanh co rút lại!
Thân thuyền trơn nhẫn như thường, không có bất luận biến hoá gì, không một vết lõm, giống hệt lúc đầu.
Không riêng gì hắn, toàn bộ trận địa lặng ngắt như tờ! Toàn bộ ma binh vẻ mặt đầy sợ hãi.
Hắc Quy hào thoát ly phòng tuyến Hắc Điệt, tốc độ đột nhiên tăng mạnh!
Lam Thanh giật mình, bắt đầu phản ứng, gấp giọng nói: “Cảnh báo! Nhanh! Phát ra cảnh báo!”
Hắn còn chưa nói xong đã thấy Tê Dã xông ra ngời, trong lòng hắn thầm kêu không ổn, cắn răng vội vàng chạy theo.
------------------------------
Thuận lợi phá tan phòng tuyến Hắc Điệt, nhất thời trong Hắc Quy hào vang lên tiếng hoan hô mừng rỡ. Bọn họ vừa bị phòng tuyến Hắc Quy hào công kích mãnh liệt làm cho run sợ, nên giờ đây tiếng hoan hô cũng vang dội dị thường.
“Má ơi, vừa rồi làm ta sợ muốn chết, may mà mai rùa của ta dày!”
“Ma tộc thật sự không thể khinh thường, không có tiểu quy quy, chúng ta vị tất có thể xông qua được!”
“Chỉ có các ngươi kinh sợ thôi, anh đây vẫn bình tĩnh! Những sâu nhỏ kia có thể phá được thiên hạ đệ nhất mai rùa sao? Không thấy buồn cười à? Tiểu quy quy của chúng ta đã trải qua tẩy lễ bằng bão cát Kim Lưu rồi đó!”
“Thôi đi, vừa rồi ta nhìn sắc mặt của ngươi cũng giống chúng ta thôi…”
Mọi người đầy hứng thú thảo luận sự kiện vừa rồi.
Khác xa phía dưới đang ồn ào, vẻ mặt của mẹ trẻ và Tả Mạc không thoải mái chút nào. Hành vi vừa rồi của bọn họ giống như chọc phải một tổ ong vò vẽ. Nếu tại đây đối phương bố trí một đội quân tiền tiêu thì nhất định bộ đội của Ma tộc cách đây không quá xa.
Chiến đấu chỉ vừa mới bắt đầu.
“Đệ đi chuẩn bị.” Mẹ trẻ đầy trấn tĩnh xoay người rời đi.
Phòng ngự của Hắc Quy hào rất mạnh nhưng ở trên chiến trường không chỉ đơn giản dựa vào phòng thủ, thuẫn có thể kiên cố nhưng chỉ cần có thời gian là sẽ bị nghiền nát.
Tả Mạc nhìn chằm chằm vào giới đồ, trong đầu rất nhanh suy nghĩ. Một trận đánh ác liệt khó tránh khỏi đang chờ, nhưng đối với bọn họ mà nói, quan trọng nhất khôgn phải là chiến thắng mà có thể nhanh chóng thoát khỏi chiến trường để đi tới Đô Thiên Huyết Giới.
Hắn lo lắng nhất là bị đại quân của Ma tộc ngăn chặn, đây đúng là tìm đường chết à! Đừng tưởng bọn họ nhân số không ít nhưng trước phòng tuyến tối quan trọng này của Ma tộc, bọn họ còn chưa đủ để nhét kẽ răng cho đại quân.
Hắn đang suy nghĩ, ma tộc còn có khả năng bố phòng ở đâu nữa.
Về phương diện chiến đấu hắn không cần để ý, chỉ cần có mẹ trẻ ở đây là mọi chuyện đều có thể hoàn mĩ.
Tiến hô bên trong thuyền dần nhỏ xuống, mọi người dần trở nên nghiêm túc, mệnh lệnh mà mẹ trẻ truyền ra chính là: chuẩn bị chiến đấu!
Một đường bão táp, Hắc Quy hào đằng đằng sát khí!
------------------------------
Tả Mạc không nghĩ đến tình huống lại phức tạp vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Như việc Ma tộc đem phòng tuyến đặt tới tận đây, trên thực tế, xung quanh đây cũng tràn ngập các trạm canh gác dò xét.
Những lính tinh nhuệ này giống như u linh, ẩn núp ở trogn huyết vụ.
Khi Hắc Quy hào phá tan huyết vụ, nó lập tức hấp dẫn sự chú ý của trạm canh gác.
Hắc Quy hào xông qua phòng tuyến Hắc Điệt là ngoài dự đoán của các trạm canh gác này, nó khiến các trạm canh rối loạn. Tin tức với tốc độ kinh người truyền đến chiến tướng khắp chiến trường.
Đô Thiên Huyết Giới đang dần bình tĩnh lại, nó rơi vào trạng thái giằng co, bởi vì một chiếc thuyền nhỏ này mà thay đổi!
------------------------------
Băng Lan nheo mắt phượng: “Là một chiếc thuyền của tu giả?”
“Đúng vậy! Tuy rằng trên thuyền không có tiêu kí nhưng đúng là pháp bảo do tu giả luyện chế thành.” Sĩ quan phụ tá gật đầu nói.
“Vì sao bọn họ tập kích phòng tuyến của Ma tộc? Một chiếc thuyền nhỏ thì có thể làm được gì?” Băng Lan gõ nhẹ mặt bàn, lẩm bẩm.
“Chúng ta đoán chiếc thuyền này chỉ là để mê hoặc đối phương.” Sĩ quan phụ tá nhắc nhở nói: “Chiếc thuyền này không phải vật phàm, chỉ sợ bên trong thuyền không phải nhân vật tầm thường.”
Băng Lan trầm ngâm trong giây lát, thản nhiên nói: “Đem tin tức này nói cho Lương Vi, hắn biết rõ phải làm thế nào.”
“Vâng!”
------------------------------
“Ngươi nói đây là thuyền của chúng ta?”
Trung niên nhân không giận tự uy, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
“Đúng vậy, đại nhân!” Sĩ quan phụ tá hơi nghi hoặc: “Nhưng chúng ta không có bất cứ thông tin gì về chiếc thuyền này,”
“Như vậy…” Trung niên nhân hơi đăm chiêu.
Sĩ quan phụ tá không nói gì, hắn khom người chờ đợi mệnh lệnh.
“Ngươi nào ở gần nơi đó nhất?” Trung niên nhân hỏi.
Sĩ quan phụ tá biết rõ đại nhân đã có quyết định, vội vàng trả lời: “Là Minh Liệt đại nhân!”
“Lệnh cho hắn theo dõi, tuỳ thời ứng biến, toàn quyền quyết định.” Trung niên nhân nói.
“Vâng!”
/915
|