Vi Thắng đang khoanh chân ngồi, hắc kiếm cắm ở bên, không biết vì sao sát vụ với khả năng ăn mòn khủng khiếp chưa bao giờ lại gần hắn quá ba trượng. Hắn mở mắt, con ngươi đen kịt lóng lánh quang mang đầy kiên định.
Hắn làm việc và nghỉ ngơi cực kì có quy tắc, quy tắc khiến người ta cảm thấy bực mình.
Luyện kiếm, đả toạ, giảng bài, đó đã là những nội dung hắn thực hiện trong ngày. Tu luyện là khô khan chán nản, hắn không ngại điều đó mà lặp đi lặp lại. Không sử dụng linh lực, chỉ đơn thuần dùng thân thể, không ngừng chém, cho đến khi toàn thân run rẩy không còn chút khí lực nào.
Là một cao thủ kim đan mà lại tu luyện đến mức thân thể run rẩy! Đến cả kẻ chú trọng khổ tu như Tông Như Y CHính nhìn thấy hình thức tu luyện tự ngược này thì trong lòng cảm thấy xấu hổ, càng không nói đến những kiếm tu của Vệ Doanh. Mọi người khi nói đến Vi Thắng đại nhân đều thể hiện sự kính nể từ nội tâm. Ai cũng biết rõ khắc khổ và chăm chỉ mới khiến mình tiến bộ, nhưng người có thể làm thế được thì có mấy người chứ? Mà có thể làm được như thế này cũng chỉ có mình Vi Thắng đại nhân!
Tạ Sơn cũng là kim đang giừo đây thành thiếp thân tuỳ tung của Vi Thắng, thí điên thí điên.
Vi Thắng thở hắt ra, sát vụ ngoài ba trượng như bị xé rách, giống như có một đạo kiếm ý vô hình lướt qua. Vẻ mặt hắn thoả mãn, không biết có phải do hay giảng bài không, gần đây hắn lĩnh ngộ được rất nhiều, tiến cảnh cực nhanh.
Đột nhiên, trong trướng của Tả Mạc truyền đến tiếng hét thảm, đó là sư đệ!
Đột nhiên thân hình Vi Thắng biến mất tại chỗ.
“Đau qua đau quá! Á á á, đau quá!”
Bên trong trướng bồng, mông của Tả Mạc giống như bị đốt vậy, gọi tới gọi lui, trên mặt nhe răng nhếch miệng, mặt co rúm đến nỗi lông mi mũi đều sát lại với nhau.
“Đau quá…Á…Đau quá!”
Tả Mạc như một con ruồi không đầu, chạy loạn cả lên trong trướng, tựa hồ như vậy mới có thể giảm bớt thống khổ của hắn. Tiểu hoả như tìm ra trò chơi mới, nhất thời hưng phấn, chạy đằng sau Tả Mạc, rung rung động động, thỉnh thoảng phát ra âm thanh xèo xèo đầy vui vẻ.
Nhìn thấy tràng diện loạn tùm lum như thế, Vi Thắng cười khổ không thôi, gánh nặng trong lòng được giải toả: “Sư đệ, có chuyện gì vậy? Không có việc gì chứ?”
“Hic… Hic…”
Tả Mạc có thể nghe thấy rõ ràng mọi thứ, hắn vừa chạy loạn vừa xua tay liên tục: “Không có việc gì… Á… Không có việc gì!”
Tiểu hoả cảm thấy đây là một trò rất vui, liền mô phỏng theo hắn: “Xèo xèo… Chi… Xèo xèo!” Tả Mạc lườm nó, tiểu hoả sợ hãi đến mức thân thể cứng đờ lại giữa không trung.
“…Á…” Tả Mạc không thở được, vẻ phẫn nộ lập tức tan thành mây khói, biểu tình quái dị tuyệt luân, vội vàng chạy loạn tiếp. Tiểu hoả dần khôi phục lại, cho rằng Tả Mạc đang đùa với nó, xèo xèo kêu lên vui mừng tiếp tục chạy đằng sau lưng Tả Mạc.
Đối với tính cách kì quái của sư đệ, Vi Thắng không biết phải làm sao, lắc đầu, cắm đầu cắm cổ rời khỏi đó.
Tả Mạc biết rõ bản thân bị “dis” khỏi bàn cờ hoang thú, thần thức tám chín phần sẽ bị thụ thương nhưng thật không ngờ, lần thụ thương này lại thống khổ đến thế! Nếu biết rõ thế này, đánh chết hắn cũng không làm “việc ngu ngốc” như thế. Lâu lắm rồi không thụ thương, Tả Mạc đã quên mất điều đó đau đớn như thế nào, lần này thật đúng là khoan khoái vô cùng!
Chết tiệt!
Chờ đại ca quay lại ngươi sẽ biết tay ta!
Vừa thở mạnh ra, Tả Mạc vừa nghiến răng nghiến lợi chửi mắng phát thệ.
----------------------
Vài đạo thân ảnh màu đen giống như tia chớp lướt qua, phong mang do những đạo thân ảnh đó đan xen tung hoành, phút chốc đã xuất hiện trên người sát hồn thú. Trong nháy mắt sát hồn thú tứ phân ngũ liệt, đi đời nhà ma, chỉ để lại răng nanh và một viên châu màu đen.
Răng nanh và viên châu được thu lại, trên mặt mấy vị khổ vệ đều lộ rả vẻ mừng rỡ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên trong số đó một người khẽ động: “Có lệnh tập hợp! Lập tức quay về doanh!” Mấy người kia không nhiều lời, lập tức biến mất khỏi sát vụ.
Bên trong doanh địa của Vệ Doanh, Thúc Long nhìn mọi người đang tập trung ở trước mặt thì rất vui mừng. Trong khoảng thời gian này mọi người đều tiến bộ rất nhanh, hắn rất bất ngờ, tất cả khổ vệ tu luyện “khổ vệ” đều đã huyễn hoá ra binh khí của bản thân. Ban đầu hắn dự tính ít nhất phải mất một hai năm, nhưng không thể ngờ, không đến một tháng mọi thứ đã hoàn thành.
Hắn đối vị đại nhân thần bí bên trong vòng cổ vô cùng kính nể, đối với hắn, vị đại nhân kia quả thực có khả năng thông thiên. Dưới sự chỉ điểm không ngừng của vị đại nhân này, chỉ trong một thời gian ngắn mọi người mới có thể huyễn hoá ra binh khí. Tất cả tu luyện đều nằm trong kế hoạch, đều là do vị đại nhân thần bí kia chỉ đạo. Trong một tháng ngắn ngủi, thực lực của toàn bộ Vệ Doanh được đề cao không chỉ mấy lần!
Suy nghĩ của hắn bị cắt đứt bởi ánh mắt của mọi người, ổn định tâm thần, hắn mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian này, mọi người tu luyện đều rất tốt, đều đã hoàn thành hoá binh! Không tệ! Không tệ!”
Khổ vệ khi nhận lời tán dương từ Thúc Long đều ngẩng đầu ưỡn ngực hãnh diện, mặt đầy hồng quang. Thúc Long tính tình ôn hoà hiền hâu nhưng khi giám sát tu luyện lại cực kì nghiêm khắc, có thể được hắn khen ngợi, mọi người đều cảm thấy tự hào, hãnh diện.
Nhìn thấy vẻ mặt mọi người, Thúc Long không khỏi cười mỉm, nhưng hắn vẫn tiếp tục nghiêm trang nói: “Để khen ngợi nỗ lực gần đây của mọi người, đại nhân ban tặng chúng ta công pháp tu luyện mới.”
Phía dưới mỗi người đều lộ vẻ vui mừng, mong đợi vô cùng.
“Bộ này là ‘đại nhật khổ vệ’ mọi người nhất định phải tu luyện cho tốt, uy lực của nó cường đại hơn rất nhiều! Không nói nhiều nữa, chỉ có thực lực càng mạnh chúng ta mới có thể cống hiến sức lực vì đại nhân, mới có thể bảo hộ an toàn cho đại nhân! Lúc đầu chúng ta đã thề gì, mọi người còn nhớ chứ?”
Rầm, tất cả cùng nhau hành lễ, trăm miệng một lời nói: “Không dám quên!”
Trên mặt mỗi vị khổ vệ đều kích động vô cùng!
-------------------------
“Gan người quá lớn rồi!” Thần sắc Vệ vẫn thong dong, giống như đang kể lại một sự kiện không đáng để nhớ: “Sửa chữa một bộ ma công, không dễ dàng như vậy đâu.”
“Ngươi chột dạ rồi à?” Bồ yêu lạnh lùngnói, huyết đồng của hắn không có chút hơi ấm nào.
“Ta chột dạ cái gì chứ?” Thanh âm của Vệ không chút xao động.
Bồ yêu cười nhạt, mặt đầy vẻ trào phúng: “Ngươi nhất định rất hối hận, hối hận vì ngày trước nói nhiều như vậy. Ngươi không nghĩ tới, ta chỉ dựa vào vài câu nói của ngươi liền có thể nghĩ ra nhiều thứ như vậy.”
“Không sai, thực sự ta không ngờ đến.” Vệ thản nhiên gật đầu: “Tạo nghệ về mặt yêu thuật của ngươi vượt ngoài sức tưởng tượng của ta. Một yêu mà có thể dựa theo yêu thuật để suy luận trên ma công, phần tạo nghệ này ta không làm được.”
“Ngươi đương nhiên không làm được.” Bồ yêu không chút khách khí.
Vệ mỉm cười, mắt sáng như sao nói: “Trình độ lý luận của người xuất sắc nhất trong những kẻ ta từng gặp, không có ai như vậy. Nhưng, ngươi thiếu chính là kinh nghiệm. Pháp quyết, yêu thuật, ma công đích xác cùng một nguồn nhưng trải qua nhiều năm phát triển, phân biệt vô cùng rõ ràng. Bất luận là yêu thuật hay là ma công, đều đã phát triển rất lâu rồi.”
Bồ yêu cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu, vẻ cười nhạo trên mặt biến mất, nghiêm túc nói: “Ngươi nói không sai. Lý luận về yêu thuật ta biết đều phải dựa trên kinh nghiệm của tiền nhân, đó là cơ sở. Ta chính là khuyết thiếu cơ sở của ma công.”
“Nhận thức rất tốt.” Vệ thản nhiên khen ngợi một câu.
“Nói điều kiện của ngươi đi.” Bồ yêu liếc mắt nhìn Vệ, lạnh lùng nói.
“Một hoàng kim hồn hoàn chỉnh.” Vệ đưa một ngón tay ra.
“Một nửa.” Bồ yêu lắc đầu nói.
“Thành giao.” Vệ không chút do dự gật đầu.
Hắn biết rõ bản thân không nói cho Bồ yêu biết thì với tài hoa của hắn, muốn làm rõ những điều này không phải quá khó khăn. Chỉ cần tìm một ít đối tượng thực nghiệm, so sánh sơ sơ là có thể đưa ra kết luận được rồi. Yêu tính tình chính trực, có lẽ sẽ không áp dụng thủ đoạn cực đoan như vậy nhưng mà Bồ yêu là một tên điên, không có việc gì mà hắn không dám làm.
Chủ ý của Vệ không phải trông cậy thông qua lần giao dịch này có thể thu được cái gì đó, mà hắn hi vọng có được một khởi đầu tốt đẹp.
Bất luận là nhằm vào Bồ yêu hay nhắm vào Tả Mạc, điều này dị thường trọng yếu. Dù sao tu luyện giả “đại nhật khổ vệ” đều là thủ hạ của Tả Mạc.
Bồ yêu cải biến nội dung của đại nhật ma thể biến nó thành “đại nhật khổ vệ”, Vệ biết đại khái, toàn bộ quá trình Bồ yêu không giấu diếm hắn. Vấn đề của “đại nhật khổ vệ” hắn biết rất rõ. Nói thật, Bồ yêu khiến hắn thất kinh.
Một vị yêu đi cải biến một bộ ma công, chuyện như vậy hắn chưa từng nghe thấy nói qua trong lịch sử. Mà then chốt chính là “đại nhật khổ vệ” Bồ yêu cải biến ra có tiêu chuẩn cực cao. Bộ ma công này nếu ném đến Ma giới tuyệt đối có thể đạt tới cấp truyền thừa bộ tộc.
Vệ biết rõ, nếu như hắn muốn đạt được điều gì đó nhất định trước nhất phải chứng minh giá trị của mình. Bởi vì hắn có một “chủ cho thuê nhà” sống rất thực dụng.
Hắn không những không được giấu diếm mà còn phải chủ động cùng Bồ yêu thảo luận, kiệt lực làm cho bộ ma công này thêm hoàn thiện. Bồ yêu đối với Vệ cũng có cách nhìn khác xưa, giáp linh tồn tại lâu như vậy có lẽ đã tích luỹ được vô số tri thức, nhưng về phương diện trí tuệ thì bọn họ không xuất chúng lắm.
Nhưng biểu hiện của Vệ hoàn toàn khác với những giáp linh thông thường khác, tri thức của hắn không những phong phú mà trí tuệ cũng vô cùng cao. Điều này khiến nhận định của Bồ yêu về giáp linh tan vỡ, hắn có chút hiếu kì, địa vị của tên nguỵ quân tử này tựa hồ không nhỏ.
Bất luận Bồ yêu đối với Vệ có bao nhiêu thành kiến nhưng lần giao lưu này vẫn rất tốt. Hai nhân vật thiên tài rất nhanh trở nên ăn ý.
Một bộ “đại nhật khổ vệ” hoàn toàn mới đã ra lò.
Công pháp hoàn thành, Bồ yêu và Vệ liếc nhau, đều phát hiện trong mắt đối phương hiện lên sự mong đợi.
Với “khổ vệ” làm cơ sở, kết hợp đại nhật ma thể với hệ thống yêu thuật của Bồ yêu đã làm ra một bộ ma công hoàn toàn mới, rốt cuộc nó sẽ đạt đến mức độ nào chứ?
Thật đáng để mong đợi!
--------------------
Sáng sớm ngày thứ hai, Tả Mạc tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện hôm qua thần thức bị thương giờ đã không còn chút dấu vết nào.
A, chuyện gì đã xảy ra?
Tả Mạc nhảy dựng lên, xem xét lại hắn phát hiện ra không hề còn đau nữa. Hắn vội vàng đứng lên để kiểm tra thân thể, lẽ nào trong thân thể mình có biến hoá gì mới?
Bình tĩnh lại, hắn tiến nhập trạng thái nội thị.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh ngạc đến ngây người!
Hắn làm việc và nghỉ ngơi cực kì có quy tắc, quy tắc khiến người ta cảm thấy bực mình.
Luyện kiếm, đả toạ, giảng bài, đó đã là những nội dung hắn thực hiện trong ngày. Tu luyện là khô khan chán nản, hắn không ngại điều đó mà lặp đi lặp lại. Không sử dụng linh lực, chỉ đơn thuần dùng thân thể, không ngừng chém, cho đến khi toàn thân run rẩy không còn chút khí lực nào.
Là một cao thủ kim đan mà lại tu luyện đến mức thân thể run rẩy! Đến cả kẻ chú trọng khổ tu như Tông Như Y CHính nhìn thấy hình thức tu luyện tự ngược này thì trong lòng cảm thấy xấu hổ, càng không nói đến những kiếm tu của Vệ Doanh. Mọi người khi nói đến Vi Thắng đại nhân đều thể hiện sự kính nể từ nội tâm. Ai cũng biết rõ khắc khổ và chăm chỉ mới khiến mình tiến bộ, nhưng người có thể làm thế được thì có mấy người chứ? Mà có thể làm được như thế này cũng chỉ có mình Vi Thắng đại nhân!
Tạ Sơn cũng là kim đang giừo đây thành thiếp thân tuỳ tung của Vi Thắng, thí điên thí điên.
Vi Thắng thở hắt ra, sát vụ ngoài ba trượng như bị xé rách, giống như có một đạo kiếm ý vô hình lướt qua. Vẻ mặt hắn thoả mãn, không biết có phải do hay giảng bài không, gần đây hắn lĩnh ngộ được rất nhiều, tiến cảnh cực nhanh.
Đột nhiên, trong trướng của Tả Mạc truyền đến tiếng hét thảm, đó là sư đệ!
Đột nhiên thân hình Vi Thắng biến mất tại chỗ.
“Đau qua đau quá! Á á á, đau quá!”
Bên trong trướng bồng, mông của Tả Mạc giống như bị đốt vậy, gọi tới gọi lui, trên mặt nhe răng nhếch miệng, mặt co rúm đến nỗi lông mi mũi đều sát lại với nhau.
“Đau quá…Á…Đau quá!”
Tả Mạc như một con ruồi không đầu, chạy loạn cả lên trong trướng, tựa hồ như vậy mới có thể giảm bớt thống khổ của hắn. Tiểu hoả như tìm ra trò chơi mới, nhất thời hưng phấn, chạy đằng sau Tả Mạc, rung rung động động, thỉnh thoảng phát ra âm thanh xèo xèo đầy vui vẻ.
Nhìn thấy tràng diện loạn tùm lum như thế, Vi Thắng cười khổ không thôi, gánh nặng trong lòng được giải toả: “Sư đệ, có chuyện gì vậy? Không có việc gì chứ?”
“Hic… Hic…”
Tả Mạc có thể nghe thấy rõ ràng mọi thứ, hắn vừa chạy loạn vừa xua tay liên tục: “Không có việc gì… Á… Không có việc gì!”
Tiểu hoả cảm thấy đây là một trò rất vui, liền mô phỏng theo hắn: “Xèo xèo… Chi… Xèo xèo!” Tả Mạc lườm nó, tiểu hoả sợ hãi đến mức thân thể cứng đờ lại giữa không trung.
“…Á…” Tả Mạc không thở được, vẻ phẫn nộ lập tức tan thành mây khói, biểu tình quái dị tuyệt luân, vội vàng chạy loạn tiếp. Tiểu hoả dần khôi phục lại, cho rằng Tả Mạc đang đùa với nó, xèo xèo kêu lên vui mừng tiếp tục chạy đằng sau lưng Tả Mạc.
Đối với tính cách kì quái của sư đệ, Vi Thắng không biết phải làm sao, lắc đầu, cắm đầu cắm cổ rời khỏi đó.
Tả Mạc biết rõ bản thân bị “dis” khỏi bàn cờ hoang thú, thần thức tám chín phần sẽ bị thụ thương nhưng thật không ngờ, lần thụ thương này lại thống khổ đến thế! Nếu biết rõ thế này, đánh chết hắn cũng không làm “việc ngu ngốc” như thế. Lâu lắm rồi không thụ thương, Tả Mạc đã quên mất điều đó đau đớn như thế nào, lần này thật đúng là khoan khoái vô cùng!
Chết tiệt!
Chờ đại ca quay lại ngươi sẽ biết tay ta!
Vừa thở mạnh ra, Tả Mạc vừa nghiến răng nghiến lợi chửi mắng phát thệ.
----------------------
Vài đạo thân ảnh màu đen giống như tia chớp lướt qua, phong mang do những đạo thân ảnh đó đan xen tung hoành, phút chốc đã xuất hiện trên người sát hồn thú. Trong nháy mắt sát hồn thú tứ phân ngũ liệt, đi đời nhà ma, chỉ để lại răng nanh và một viên châu màu đen.
Răng nanh và viên châu được thu lại, trên mặt mấy vị khổ vệ đều lộ rả vẻ mừng rỡ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên trong số đó một người khẽ động: “Có lệnh tập hợp! Lập tức quay về doanh!” Mấy người kia không nhiều lời, lập tức biến mất khỏi sát vụ.
Bên trong doanh địa của Vệ Doanh, Thúc Long nhìn mọi người đang tập trung ở trước mặt thì rất vui mừng. Trong khoảng thời gian này mọi người đều tiến bộ rất nhanh, hắn rất bất ngờ, tất cả khổ vệ tu luyện “khổ vệ” đều đã huyễn hoá ra binh khí của bản thân. Ban đầu hắn dự tính ít nhất phải mất một hai năm, nhưng không thể ngờ, không đến một tháng mọi thứ đã hoàn thành.
Hắn đối vị đại nhân thần bí bên trong vòng cổ vô cùng kính nể, đối với hắn, vị đại nhân kia quả thực có khả năng thông thiên. Dưới sự chỉ điểm không ngừng của vị đại nhân này, chỉ trong một thời gian ngắn mọi người mới có thể huyễn hoá ra binh khí. Tất cả tu luyện đều nằm trong kế hoạch, đều là do vị đại nhân thần bí kia chỉ đạo. Trong một tháng ngắn ngủi, thực lực của toàn bộ Vệ Doanh được đề cao không chỉ mấy lần!
Suy nghĩ của hắn bị cắt đứt bởi ánh mắt của mọi người, ổn định tâm thần, hắn mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian này, mọi người tu luyện đều rất tốt, đều đã hoàn thành hoá binh! Không tệ! Không tệ!”
Khổ vệ khi nhận lời tán dương từ Thúc Long đều ngẩng đầu ưỡn ngực hãnh diện, mặt đầy hồng quang. Thúc Long tính tình ôn hoà hiền hâu nhưng khi giám sát tu luyện lại cực kì nghiêm khắc, có thể được hắn khen ngợi, mọi người đều cảm thấy tự hào, hãnh diện.
Nhìn thấy vẻ mặt mọi người, Thúc Long không khỏi cười mỉm, nhưng hắn vẫn tiếp tục nghiêm trang nói: “Để khen ngợi nỗ lực gần đây của mọi người, đại nhân ban tặng chúng ta công pháp tu luyện mới.”
Phía dưới mỗi người đều lộ vẻ vui mừng, mong đợi vô cùng.
“Bộ này là ‘đại nhật khổ vệ’ mọi người nhất định phải tu luyện cho tốt, uy lực của nó cường đại hơn rất nhiều! Không nói nhiều nữa, chỉ có thực lực càng mạnh chúng ta mới có thể cống hiến sức lực vì đại nhân, mới có thể bảo hộ an toàn cho đại nhân! Lúc đầu chúng ta đã thề gì, mọi người còn nhớ chứ?”
Rầm, tất cả cùng nhau hành lễ, trăm miệng một lời nói: “Không dám quên!”
Trên mặt mỗi vị khổ vệ đều kích động vô cùng!
-------------------------
“Gan người quá lớn rồi!” Thần sắc Vệ vẫn thong dong, giống như đang kể lại một sự kiện không đáng để nhớ: “Sửa chữa một bộ ma công, không dễ dàng như vậy đâu.”
“Ngươi chột dạ rồi à?” Bồ yêu lạnh lùngnói, huyết đồng của hắn không có chút hơi ấm nào.
“Ta chột dạ cái gì chứ?” Thanh âm của Vệ không chút xao động.
Bồ yêu cười nhạt, mặt đầy vẻ trào phúng: “Ngươi nhất định rất hối hận, hối hận vì ngày trước nói nhiều như vậy. Ngươi không nghĩ tới, ta chỉ dựa vào vài câu nói của ngươi liền có thể nghĩ ra nhiều thứ như vậy.”
“Không sai, thực sự ta không ngờ đến.” Vệ thản nhiên gật đầu: “Tạo nghệ về mặt yêu thuật của ngươi vượt ngoài sức tưởng tượng của ta. Một yêu mà có thể dựa theo yêu thuật để suy luận trên ma công, phần tạo nghệ này ta không làm được.”
“Ngươi đương nhiên không làm được.” Bồ yêu không chút khách khí.
Vệ mỉm cười, mắt sáng như sao nói: “Trình độ lý luận của người xuất sắc nhất trong những kẻ ta từng gặp, không có ai như vậy. Nhưng, ngươi thiếu chính là kinh nghiệm. Pháp quyết, yêu thuật, ma công đích xác cùng một nguồn nhưng trải qua nhiều năm phát triển, phân biệt vô cùng rõ ràng. Bất luận là yêu thuật hay là ma công, đều đã phát triển rất lâu rồi.”
Bồ yêu cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu, vẻ cười nhạo trên mặt biến mất, nghiêm túc nói: “Ngươi nói không sai. Lý luận về yêu thuật ta biết đều phải dựa trên kinh nghiệm của tiền nhân, đó là cơ sở. Ta chính là khuyết thiếu cơ sở của ma công.”
“Nhận thức rất tốt.” Vệ thản nhiên khen ngợi một câu.
“Nói điều kiện của ngươi đi.” Bồ yêu liếc mắt nhìn Vệ, lạnh lùng nói.
“Một hoàng kim hồn hoàn chỉnh.” Vệ đưa một ngón tay ra.
“Một nửa.” Bồ yêu lắc đầu nói.
“Thành giao.” Vệ không chút do dự gật đầu.
Hắn biết rõ bản thân không nói cho Bồ yêu biết thì với tài hoa của hắn, muốn làm rõ những điều này không phải quá khó khăn. Chỉ cần tìm một ít đối tượng thực nghiệm, so sánh sơ sơ là có thể đưa ra kết luận được rồi. Yêu tính tình chính trực, có lẽ sẽ không áp dụng thủ đoạn cực đoan như vậy nhưng mà Bồ yêu là một tên điên, không có việc gì mà hắn không dám làm.
Chủ ý của Vệ không phải trông cậy thông qua lần giao dịch này có thể thu được cái gì đó, mà hắn hi vọng có được một khởi đầu tốt đẹp.
Bất luận là nhằm vào Bồ yêu hay nhắm vào Tả Mạc, điều này dị thường trọng yếu. Dù sao tu luyện giả “đại nhật khổ vệ” đều là thủ hạ của Tả Mạc.
Bồ yêu cải biến nội dung của đại nhật ma thể biến nó thành “đại nhật khổ vệ”, Vệ biết đại khái, toàn bộ quá trình Bồ yêu không giấu diếm hắn. Vấn đề của “đại nhật khổ vệ” hắn biết rất rõ. Nói thật, Bồ yêu khiến hắn thất kinh.
Một vị yêu đi cải biến một bộ ma công, chuyện như vậy hắn chưa từng nghe thấy nói qua trong lịch sử. Mà then chốt chính là “đại nhật khổ vệ” Bồ yêu cải biến ra có tiêu chuẩn cực cao. Bộ ma công này nếu ném đến Ma giới tuyệt đối có thể đạt tới cấp truyền thừa bộ tộc.
Vệ biết rõ, nếu như hắn muốn đạt được điều gì đó nhất định trước nhất phải chứng minh giá trị của mình. Bởi vì hắn có một “chủ cho thuê nhà” sống rất thực dụng.
Hắn không những không được giấu diếm mà còn phải chủ động cùng Bồ yêu thảo luận, kiệt lực làm cho bộ ma công này thêm hoàn thiện. Bồ yêu đối với Vệ cũng có cách nhìn khác xưa, giáp linh tồn tại lâu như vậy có lẽ đã tích luỹ được vô số tri thức, nhưng về phương diện trí tuệ thì bọn họ không xuất chúng lắm.
Nhưng biểu hiện của Vệ hoàn toàn khác với những giáp linh thông thường khác, tri thức của hắn không những phong phú mà trí tuệ cũng vô cùng cao. Điều này khiến nhận định của Bồ yêu về giáp linh tan vỡ, hắn có chút hiếu kì, địa vị của tên nguỵ quân tử này tựa hồ không nhỏ.
Bất luận Bồ yêu đối với Vệ có bao nhiêu thành kiến nhưng lần giao lưu này vẫn rất tốt. Hai nhân vật thiên tài rất nhanh trở nên ăn ý.
Một bộ “đại nhật khổ vệ” hoàn toàn mới đã ra lò.
Công pháp hoàn thành, Bồ yêu và Vệ liếc nhau, đều phát hiện trong mắt đối phương hiện lên sự mong đợi.
Với “khổ vệ” làm cơ sở, kết hợp đại nhật ma thể với hệ thống yêu thuật của Bồ yêu đã làm ra một bộ ma công hoàn toàn mới, rốt cuộc nó sẽ đạt đến mức độ nào chứ?
Thật đáng để mong đợi!
--------------------
Sáng sớm ngày thứ hai, Tả Mạc tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện hôm qua thần thức bị thương giờ đã không còn chút dấu vết nào.
A, chuyện gì đã xảy ra?
Tả Mạc nhảy dựng lên, xem xét lại hắn phát hiện ra không hề còn đau nữa. Hắn vội vàng đứng lên để kiểm tra thân thể, lẽ nào trong thân thể mình có biến hoá gì mới?
Bình tĩnh lại, hắn tiến nhập trạng thái nội thị.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn kinh ngạc đến ngây người!
/915
|