Nam Nguyệt và Thương Trạch ra tay lập tức chấn nhiếp được bầy yêu.
Đằng tiễn màu tím nhanh như thiểm điện, không một yêu nào tránh khỏi, xé không bay đi. Thương ngân xanh xám quỷ dị bách biến giống như thích khách mang mặt nạ, khó lòng phòng bị. Trong chớp mắt, vừa rồi còn đằng đằng sát khí rất nhanh liền biến thành bạch quang biến mất.
Người đứng xem không dám cử động.
Bọn họ không như Minh Quyết Tử, liếc mắt đã nhìn ra Nam Nguyệt và Thương Trạch đều sử dụng yêu thuật cao giai, nhưng bọn họ cũng nhận ra đây là hai loại yêu thuật khác nhau. Lúc trước khi Nam Nguyệt và Thương Trạch còn đứng ở trong ảo trận, lũ yêu đã bị Tả Mạc hấp dẫn vậy mà không hề phát hiện ra.
Đột nhiên bọn họ xuất hiện cùng với thủ đoạn sét đánh lập tức khiến một số yêu có ý nghĩ đục nước béo cò.
Nam Nguyệt thở nhẹ ra, đằng cung cầm trong tay đứng ở bên cạnh Tả Mạc, vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh. Trên trán Thương Trạch đầy mồ hôi, hôi thanh sắc vụ khí quanh người bốc lên so với vừa rồi đã nhạt đi rất nhiều.
Tả Mạc rốt cuộc đã hiểu Nam Nguyệt và Thương Trạch mới là lần đầu tu luyện yêu thuật mới, khi dùng đến khẳng định sẽ dẫn tới tình trạng kiệt sức.
“Trở về đi, nghỉ ngơi cho tốt.” Tả Mạc nhẹ nhàng nói, hai tay đồng thời huy động, vài chục đạo các loại quang mang giống như mưa xối xả tràn ra ngoài, chìm vào lòng đất biến mất.
Bẫy!
Người đứng xem không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nam Nguyệt và Thương Trạch đều giống như nỏ mạnh hết đà, thấy thế liền thả lỏng, không dây dưa nữa mà nhanh chóng li khai.
Tả Mạc lạnh lùng nhìn xung quanh, rất nhiều yêu nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hai mắt hắn hơi dừng lại trên người Minh Quyết Tử, tên yêu xa lạ này đang mỉm cười với hắn.
Hắn không cẩn thận suy nghĩ xem nụ cười của Minh Quyết Tử có ý nghĩa gì, rất nhanh liền rời khỏi hoang thú kì bàn.
Ngay sau khi rời khỏi hoang thú kì bàn, Tả Mạc liền cảm thụ được sự nghiêm trọng của việc tiêu hao thần thức, rất nhanh hắn rơi vào nhập định, khôi phục lại thần thức.
---------------
“Kiếm trận này là thứ tốt, có thể trợ giúp các ngươi tìm hiểu kiếm ý. Nhưng, không nên quá ỷ lại vào ngoại vật, chúng ta là kiếm tu. Kiếm tu là gì? Trừ kiếm ra, không còn vật nào khác! Bất luận các ngươi có thể lĩnh ngộ kiếm ý hay không, sau khi các ngươi bắt đầu tu kiếm, tâm các người có thể coi như một thanh kiếm phôi. Các ngươi cần phải không ngừng rèn luyện, ma luyện nó, làm cho nó ngày càng tinh thuần, làm cho nó ngày càng cứng cỏi. Vậy làm sao mới có thể ma luyện kiếm tâm của mình? Chiến đấu, không ngừng chiến đấu! Không có chiến đấu, không có kiếm tu. Chúng ta là kiếm tu phải mang tài năng đi khắp thế giới này!”
Giọng Vi Thắng không to nhưng ánh mắt đầy kiên nghị cùng giọng nói chắc như đinh đóng cột khiến toàn bộ kiếm tu nhiệt huyết sôi trào.
Trước đây, mọi người khổ sở vì không có người chỉ đạo, giống như rắn không đầu. Bây giờ, Vi Thắng ngang trời xuất thế khiến kiếm tu nhìn thấy được hi vọng. Nếu ở các môn phái thì Vi Thắng cũng chỉ là đệ nhưng ở đây, Vi Thắng rất nhanh liền trở thành lão sư của toàn bộ kiếm tu, không ai hoài nghi điều hắn vừa nói.
Hắn là kiếm tu chân chính!
Rất nhiều tu luyện của Vi Thắng nếu mọi người biết sẽ cảm thấy ngu ngốc. Ai có thể nghĩ đến, một vị tu giả kim đan kì mỗi ngày còn bỏ ra hai canh giờ, giống như một người mới học, chỉ học chém? Nhưng rất nhanh hắn đã khiến mọi người hiểu ra, cơ sở khi tu luyện quan trọng cỡ nào.
Hắn dùng kiếm chiêu của luyện khí kì, linh lực của luyện kí kì quét ngang Ma Phàm, một trong những cao thủ ở Chu Tước doanh.
Một cuộc đấu không thể tưởng tượng nổi, toàn bộ Chu Tước doanh rơi vào trạng thái trầm lặng mất mấy ngày. Biểu hiện của Vi Thắng đã phá vỡ nhận thức bấy lâu nay của bọn họ.
Linh lực là gì, kiếm chiêu là gì, đối với Vi Thắng dường như không có chỉ đơn giản như thế. Hắn dùng sự thực nói cho mọi người biết bọn họ đã tu luyện sai lầm ra sao. Dần dần, có người bắt đầu làm theo phương pháp tu luyện của Vi Thắng, những kiếm chiêu cơ sở mà mà rất lâu rồi họ đã bỏ bê.
Ngày ngày giảng kiếm đường của Vi Thắng đều kín hết chỗ ngồi.
Tại giảng kiếm đường, những lời Vi Thắng nói khiến mọi người phải chụm đầu vào nhau để bàn bạc.
“Vi sư nói con mẹ nó quá đúng đi!” Tuy rằng Lôi Bằng không phải là kiếm tu nhưng mỗi buổi giảng kiếm đều đi rất đủ, giờ đây những lời Vi Thắng nói rất hợp với khẩu vị của gã. Vi Thắng mặc dù còn trẻ nhưng vẫn được mọi người tôn trọng gọi là vi sư.
“Nhưng làm sao để thực chiến được?” Có người lẩm bẩm nói.
“Không phải là không có.” Ma Phàm trâm ngâm nói, từ sau lần hắn bị Vi Thắng đánh bại, hắn đã xem lại bản thân rất lâu. Bản thân hắn tu kiếm theo cách hoang dã, rất nhiều kiến thức nửa vời, điều này ẩn chứa rất nhiều tai hoạ ngầm. Bây giờ những gì Vi Thắng chỉ ra, hắn được lợi rất nhiều, mỗi câu Vi Thắng nói hắn đều phải suy nghĩ kĩ.
“Không sai, bên ngoài có sát hồn, còn có sát hồn thú lợi hại hơn, đây không phải là đối tượng thực chiến tốt nhất sao?” Niên Lục đưa ra ý kiến.
“Đúng rồi! Con mẹ nói, làm thôi!”
“Ừ, chúng ta đã tìm ra cách, không bằng như này…”
Thương thay cho lũ sát hồn thú, bình yên vô sự hoành hành hơn vạn năm trong sát vụ lại bởi một buổi nói chuyện của Vi Thắng mà gặp tai ương ngập đầu.
-----------------------
Thúc Long, A Văn và rất nhiều nòng cốt của Vệ Doanh cũng định tham gia giảng kiếm đường vì những điều Vi Thắng giảng chính là kiếm tu, đối với họ có rất nhiều thứ đáng để tham khảo.
Nhưng quyết định này đã bị Bồ yêu vô tình bóp chết.
Đùa sao? Đường đường là Thiên Yên chính thống, cho dù là trên danh nghĩa, đâu đến lượt người khác tới trước mặt hắn giảng bài chứ?
Đối với Bồ yêu mà nói, đây thực sự là một sự sỉ nhục, không sai, chính là sỉ nhục!
Bồ yêu càng nghĩ càng thấy khó chịu, lập tức ra lệnh cho toàn bộ Vệ Doanh bế quan. Giảng kiếm đường là cái gì chứ? Nói về tu luyện, hừ, ai có thể so với anh đây?
Bồ yêu cười nhạt trong lòng.
Cứ thế, luyện ma đường được sinh ra.
Tuy Bồ là yêu nhưng hắn đối với ma không hề xa lạ. Lưu loát, tuỳ ý chỉ điểm, những điều giảng giải sớm đã vượt qua hiểu biết của “khổ vệ”. Nếu những ma giáo môn của ma giới ngồi ở đây nghe giảng chỉ sợ đã hồn lìa khỏi xác. Khổ vệ môn chỉ có thể thành thật mà lắng nghe, rất nhiều thứ bọn họ hiểu được. Còn những thứ khác, bọn họ chẳng hiểu gì.
Tuy rằng doanh môn đóng chặt nhưng nhất cử nhất động của Chu Tước doanh đều rơi vào tầm ngắm của bọn Thúc Long.
“Thực chiến? Ồ, đúng là cần thiết.” Bồ yêu nâng cằm, nháy cặp huyết đồng.
So với kiếm tu của Chu Tước doanh thì kinh nghiệm thực chiến của khổ vệ môn Vệ Doanh ít đến đáng thương. Hơn nữa bọn họ đều xuất thân từ tu nô, tu luyện bừa bãi. Có thể rnói, khổ vệ môn kém Chu Tước doanh kiếm tu môn rất nhiều.
Nếu như Vệ Doanh bị Chu Tước doanh đè nén, mặt mũi của hắn để vào đâu đây?
Cho dù là Vi Thắng!
Hừ! Chỉ là một tên kim đan…
Tâm khí cao ngạo của Bồ yêu sao có thể tha thứ cho điều này chứ?
Huống chi, còn có hoàng kim hồn! Sau khi hấp thu một lũ hoàng kim hồn, thần hồn của hắn đã ổn định lại, điều này khiến hắn có thể thả lỏng một chút nhưng đối với hoàng kim hồn càng thêm khát khao. Để đạt được điều này đương nhiên phải chứng minh giá trị của bản thân thật tốt.
Không còn cách nào khác, học trò của mình không thể là lũ vô dụng được!
Bồ yêu để ý tới những sát hồn thú, hắn không thương lượng, bàn tay vung lên, trực tiếp đưa ra mệnh lệnh.
Vệ Doanh bắt đầu hành động.
------------------
Tất cả mọi chuyện phát sinh, Công Tôn Sai không biết chút gì. Vi Thắng đến đến với hắn không có ảnh hưởng gì quá lớn. Lúc rời khỏi Vô Không Sơn hắn mới nhập môn được hơn tháng, không có chút tình cảm nào với Vô Không Kiếm môn. Vi Thắng, vị đại sư huynh này hắn chỉ mới nghe qua tên, đây là lần đầu tiên hắn thấy tận mắt.
Lúc này cả người hắn đỏ rực, như tôm bị luộc. Hắn vốn rất tuấn tú, trên mặt có vẻ thẹn thùng ngượng ngùng độc đáo, lúc này toàn thân đỏ bừng, càng nhìn càng khả ái.
Thần hồn của hắn kịch liệt ba động. Hạt châu vừa vào miệng, thần hồn bổn nguyên cuộn trào mãnh liệt giống như thuỷ triều, suýt nữa nuốt chết hắn. Thần hồn của hắn giống như một chiếc thuyền giãy dụa trong biển khơi.
Nếu là người bình thường, dưới tình huống như vậy nhất định ý nghĩ đầu tiên sẽ là tự bảo vệ bản thân.
Nhưng Công Tôn Sai tính tình vốn tàn nhẫn quả quyết, ngay từ đầu đã dùng chiêu tự sát điên cuồng cướp đoạt. Vừa giãy dụa vừa không ngừng thôn phệ thần hồn bổn nguyên để cường hóa bản thân. Mức độ mạo hiểm trong tu luyện của Công Tôn Sai lần này là lớn nhất từ trước tời giờ.
Tu vi Công Tôn Sai xếp vào hàng bét dem nhất trong đội ngũ nhưng về mặt tâm chí kiên cường thì ngay cả Tả Mạc cũng đánh giá thấp hắn. Từ khi hắn bắt đầu làm chiến tướng đều ngoan cường chịu đựng hết lần này tới lần khác sự chà đạp của Bồ yêu. Mà trong suốt thời gian đó Bồ yêu không chỉ điểm gì cho hắn, Công Tôn Sai phải tự thân không ngừng học hỏi, rút ra quy luật từ thất bại. Không có động viên, không có hỗ trợ, chỉ có thất bại.
Thành tựu của Công Tôn Sai có từ phương thức phát triển tàn khốc nhất.
Việc này đã hình thành phong cách chiến đấu cho “Tiểu nương” nhưng ít người hiểu được hắn còn tàn nhẫn hơn đối với chính bản thân mình.
Hắn là một kẻ gầy yếu, tu vi thấp song bên trong lại là một quái thai kiên cường tàn nhẫn đến cực điểm.
Đối với hắn đây chỉ là một trận chiến đấu khác mà thôi. Hung hiểm trong chiến đấu cũng không khiến hắn dao động mảy may. Tâm chí hắn đã được mài luyện bởi vô số lần chà đạp của Bồ yêu. Sở trường của hắn chính là tìm ra cơ hội từ trong tuyệt cảnh.
Thần hồn trùng kích như sóng dữ, hắn lảo đảo như sắp ngã, song hắn vô cùng lạnh lùng tỉnh táo thôn phệ từng chút từng chút mà thần hồn bổn nguyên phân ly.Thần thức hắn nhanh chóng tăng trưởng, càng khiến hắn thuận lợi tùy tâm điều khiển. Hắn đang chỉ huy thần thức của mình như chỉ huy Chu Tước doanh.
Khép vòng, chia nhỏ, bao vây tiêu diệt.
Những biện pháp hắn quen thuộc nhất đều dùng đến. Hắn như một con sói xảo quyệt, tùy thời chạy quanh, khi có cơ hội lại nhào đến cắn một miếng.
Thần hồn bổn nguyên mạnh mẽ là thế, hắn nhỏ bé yếu ớt là thế. Song hắn không chút hoang mang mà ngược lại còn cực kỳ hưng phấn vì hắn tìm được khoái cảm chiến đấu. Loại khoái cảm này lại khiến hắn say sưa trầm mê như nghiện ma túy.
Hắn từ từ khống chế cục diện.Thần thức hắn ngày càng cường đại, càng giúp tính hoán của hắn thêm chính xác, khống chế thần thức cũng tốt hơn. Thần thức lúc đầu giống như tên gà mờ đến nay đã thành chiến sĩ tinh nhuệ.
Dần dà, trong lòng hắn thấp thoáng một tia minh ngộ. Tia minh ngộ này ngày càng rõ ràng, rõ ràng như giấy dán cửa sổ, chỉ cần chọc nhẹ một cái cho thủng là có thể nhìn thấy cái đằng sau (Tả Mạc đang .. chăng :))) Thần thức hắn như gió cuốn mây tan thôn phệ nốt tia thần hồn bổn nguyên cuối cùng.
Ba, có cái gì đấy vỡ ra, cái gì đấy vỡ vụn…
Hắn đứng ở chiến trường không bóng người, tinh thần sáng láng dị thường.
À, nguyên lai chiến tướng là thế này!
Đằng tiễn màu tím nhanh như thiểm điện, không một yêu nào tránh khỏi, xé không bay đi. Thương ngân xanh xám quỷ dị bách biến giống như thích khách mang mặt nạ, khó lòng phòng bị. Trong chớp mắt, vừa rồi còn đằng đằng sát khí rất nhanh liền biến thành bạch quang biến mất.
Người đứng xem không dám cử động.
Bọn họ không như Minh Quyết Tử, liếc mắt đã nhìn ra Nam Nguyệt và Thương Trạch đều sử dụng yêu thuật cao giai, nhưng bọn họ cũng nhận ra đây là hai loại yêu thuật khác nhau. Lúc trước khi Nam Nguyệt và Thương Trạch còn đứng ở trong ảo trận, lũ yêu đã bị Tả Mạc hấp dẫn vậy mà không hề phát hiện ra.
Đột nhiên bọn họ xuất hiện cùng với thủ đoạn sét đánh lập tức khiến một số yêu có ý nghĩ đục nước béo cò.
Nam Nguyệt thở nhẹ ra, đằng cung cầm trong tay đứng ở bên cạnh Tả Mạc, vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh. Trên trán Thương Trạch đầy mồ hôi, hôi thanh sắc vụ khí quanh người bốc lên so với vừa rồi đã nhạt đi rất nhiều.
Tả Mạc rốt cuộc đã hiểu Nam Nguyệt và Thương Trạch mới là lần đầu tu luyện yêu thuật mới, khi dùng đến khẳng định sẽ dẫn tới tình trạng kiệt sức.
“Trở về đi, nghỉ ngơi cho tốt.” Tả Mạc nhẹ nhàng nói, hai tay đồng thời huy động, vài chục đạo các loại quang mang giống như mưa xối xả tràn ra ngoài, chìm vào lòng đất biến mất.
Bẫy!
Người đứng xem không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nam Nguyệt và Thương Trạch đều giống như nỏ mạnh hết đà, thấy thế liền thả lỏng, không dây dưa nữa mà nhanh chóng li khai.
Tả Mạc lạnh lùng nhìn xung quanh, rất nhiều yêu nhanh chóng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hai mắt hắn hơi dừng lại trên người Minh Quyết Tử, tên yêu xa lạ này đang mỉm cười với hắn.
Hắn không cẩn thận suy nghĩ xem nụ cười của Minh Quyết Tử có ý nghĩa gì, rất nhanh liền rời khỏi hoang thú kì bàn.
Ngay sau khi rời khỏi hoang thú kì bàn, Tả Mạc liền cảm thụ được sự nghiêm trọng của việc tiêu hao thần thức, rất nhanh hắn rơi vào nhập định, khôi phục lại thần thức.
---------------
“Kiếm trận này là thứ tốt, có thể trợ giúp các ngươi tìm hiểu kiếm ý. Nhưng, không nên quá ỷ lại vào ngoại vật, chúng ta là kiếm tu. Kiếm tu là gì? Trừ kiếm ra, không còn vật nào khác! Bất luận các ngươi có thể lĩnh ngộ kiếm ý hay không, sau khi các ngươi bắt đầu tu kiếm, tâm các người có thể coi như một thanh kiếm phôi. Các ngươi cần phải không ngừng rèn luyện, ma luyện nó, làm cho nó ngày càng tinh thuần, làm cho nó ngày càng cứng cỏi. Vậy làm sao mới có thể ma luyện kiếm tâm của mình? Chiến đấu, không ngừng chiến đấu! Không có chiến đấu, không có kiếm tu. Chúng ta là kiếm tu phải mang tài năng đi khắp thế giới này!”
Giọng Vi Thắng không to nhưng ánh mắt đầy kiên nghị cùng giọng nói chắc như đinh đóng cột khiến toàn bộ kiếm tu nhiệt huyết sôi trào.
Trước đây, mọi người khổ sở vì không có người chỉ đạo, giống như rắn không đầu. Bây giờ, Vi Thắng ngang trời xuất thế khiến kiếm tu nhìn thấy được hi vọng. Nếu ở các môn phái thì Vi Thắng cũng chỉ là đệ nhưng ở đây, Vi Thắng rất nhanh liền trở thành lão sư của toàn bộ kiếm tu, không ai hoài nghi điều hắn vừa nói.
Hắn là kiếm tu chân chính!
Rất nhiều tu luyện của Vi Thắng nếu mọi người biết sẽ cảm thấy ngu ngốc. Ai có thể nghĩ đến, một vị tu giả kim đan kì mỗi ngày còn bỏ ra hai canh giờ, giống như một người mới học, chỉ học chém? Nhưng rất nhanh hắn đã khiến mọi người hiểu ra, cơ sở khi tu luyện quan trọng cỡ nào.
Hắn dùng kiếm chiêu của luyện khí kì, linh lực của luyện kí kì quét ngang Ma Phàm, một trong những cao thủ ở Chu Tước doanh.
Một cuộc đấu không thể tưởng tượng nổi, toàn bộ Chu Tước doanh rơi vào trạng thái trầm lặng mất mấy ngày. Biểu hiện của Vi Thắng đã phá vỡ nhận thức bấy lâu nay của bọn họ.
Linh lực là gì, kiếm chiêu là gì, đối với Vi Thắng dường như không có chỉ đơn giản như thế. Hắn dùng sự thực nói cho mọi người biết bọn họ đã tu luyện sai lầm ra sao. Dần dần, có người bắt đầu làm theo phương pháp tu luyện của Vi Thắng, những kiếm chiêu cơ sở mà mà rất lâu rồi họ đã bỏ bê.
Ngày ngày giảng kiếm đường của Vi Thắng đều kín hết chỗ ngồi.
Tại giảng kiếm đường, những lời Vi Thắng nói khiến mọi người phải chụm đầu vào nhau để bàn bạc.
“Vi sư nói con mẹ nó quá đúng đi!” Tuy rằng Lôi Bằng không phải là kiếm tu nhưng mỗi buổi giảng kiếm đều đi rất đủ, giờ đây những lời Vi Thắng nói rất hợp với khẩu vị của gã. Vi Thắng mặc dù còn trẻ nhưng vẫn được mọi người tôn trọng gọi là vi sư.
“Nhưng làm sao để thực chiến được?” Có người lẩm bẩm nói.
“Không phải là không có.” Ma Phàm trâm ngâm nói, từ sau lần hắn bị Vi Thắng đánh bại, hắn đã xem lại bản thân rất lâu. Bản thân hắn tu kiếm theo cách hoang dã, rất nhiều kiến thức nửa vời, điều này ẩn chứa rất nhiều tai hoạ ngầm. Bây giờ những gì Vi Thắng chỉ ra, hắn được lợi rất nhiều, mỗi câu Vi Thắng nói hắn đều phải suy nghĩ kĩ.
“Không sai, bên ngoài có sát hồn, còn có sát hồn thú lợi hại hơn, đây không phải là đối tượng thực chiến tốt nhất sao?” Niên Lục đưa ra ý kiến.
“Đúng rồi! Con mẹ nói, làm thôi!”
“Ừ, chúng ta đã tìm ra cách, không bằng như này…”
Thương thay cho lũ sát hồn thú, bình yên vô sự hoành hành hơn vạn năm trong sát vụ lại bởi một buổi nói chuyện của Vi Thắng mà gặp tai ương ngập đầu.
-----------------------
Thúc Long, A Văn và rất nhiều nòng cốt của Vệ Doanh cũng định tham gia giảng kiếm đường vì những điều Vi Thắng giảng chính là kiếm tu, đối với họ có rất nhiều thứ đáng để tham khảo.
Nhưng quyết định này đã bị Bồ yêu vô tình bóp chết.
Đùa sao? Đường đường là Thiên Yên chính thống, cho dù là trên danh nghĩa, đâu đến lượt người khác tới trước mặt hắn giảng bài chứ?
Đối với Bồ yêu mà nói, đây thực sự là một sự sỉ nhục, không sai, chính là sỉ nhục!
Bồ yêu càng nghĩ càng thấy khó chịu, lập tức ra lệnh cho toàn bộ Vệ Doanh bế quan. Giảng kiếm đường là cái gì chứ? Nói về tu luyện, hừ, ai có thể so với anh đây?
Bồ yêu cười nhạt trong lòng.
Cứ thế, luyện ma đường được sinh ra.
Tuy Bồ là yêu nhưng hắn đối với ma không hề xa lạ. Lưu loát, tuỳ ý chỉ điểm, những điều giảng giải sớm đã vượt qua hiểu biết của “khổ vệ”. Nếu những ma giáo môn của ma giới ngồi ở đây nghe giảng chỉ sợ đã hồn lìa khỏi xác. Khổ vệ môn chỉ có thể thành thật mà lắng nghe, rất nhiều thứ bọn họ hiểu được. Còn những thứ khác, bọn họ chẳng hiểu gì.
Tuy rằng doanh môn đóng chặt nhưng nhất cử nhất động của Chu Tước doanh đều rơi vào tầm ngắm của bọn Thúc Long.
“Thực chiến? Ồ, đúng là cần thiết.” Bồ yêu nâng cằm, nháy cặp huyết đồng.
So với kiếm tu của Chu Tước doanh thì kinh nghiệm thực chiến của khổ vệ môn Vệ Doanh ít đến đáng thương. Hơn nữa bọn họ đều xuất thân từ tu nô, tu luyện bừa bãi. Có thể rnói, khổ vệ môn kém Chu Tước doanh kiếm tu môn rất nhiều.
Nếu như Vệ Doanh bị Chu Tước doanh đè nén, mặt mũi của hắn để vào đâu đây?
Cho dù là Vi Thắng!
Hừ! Chỉ là một tên kim đan…
Tâm khí cao ngạo của Bồ yêu sao có thể tha thứ cho điều này chứ?
Huống chi, còn có hoàng kim hồn! Sau khi hấp thu một lũ hoàng kim hồn, thần hồn của hắn đã ổn định lại, điều này khiến hắn có thể thả lỏng một chút nhưng đối với hoàng kim hồn càng thêm khát khao. Để đạt được điều này đương nhiên phải chứng minh giá trị của bản thân thật tốt.
Không còn cách nào khác, học trò của mình không thể là lũ vô dụng được!
Bồ yêu để ý tới những sát hồn thú, hắn không thương lượng, bàn tay vung lên, trực tiếp đưa ra mệnh lệnh.
Vệ Doanh bắt đầu hành động.
------------------
Tất cả mọi chuyện phát sinh, Công Tôn Sai không biết chút gì. Vi Thắng đến đến với hắn không có ảnh hưởng gì quá lớn. Lúc rời khỏi Vô Không Sơn hắn mới nhập môn được hơn tháng, không có chút tình cảm nào với Vô Không Kiếm môn. Vi Thắng, vị đại sư huynh này hắn chỉ mới nghe qua tên, đây là lần đầu tiên hắn thấy tận mắt.
Lúc này cả người hắn đỏ rực, như tôm bị luộc. Hắn vốn rất tuấn tú, trên mặt có vẻ thẹn thùng ngượng ngùng độc đáo, lúc này toàn thân đỏ bừng, càng nhìn càng khả ái.
Thần hồn của hắn kịch liệt ba động. Hạt châu vừa vào miệng, thần hồn bổn nguyên cuộn trào mãnh liệt giống như thuỷ triều, suýt nữa nuốt chết hắn. Thần hồn của hắn giống như một chiếc thuyền giãy dụa trong biển khơi.
Nếu là người bình thường, dưới tình huống như vậy nhất định ý nghĩ đầu tiên sẽ là tự bảo vệ bản thân.
Nhưng Công Tôn Sai tính tình vốn tàn nhẫn quả quyết, ngay từ đầu đã dùng chiêu tự sát điên cuồng cướp đoạt. Vừa giãy dụa vừa không ngừng thôn phệ thần hồn bổn nguyên để cường hóa bản thân. Mức độ mạo hiểm trong tu luyện của Công Tôn Sai lần này là lớn nhất từ trước tời giờ.
Tu vi Công Tôn Sai xếp vào hàng bét dem nhất trong đội ngũ nhưng về mặt tâm chí kiên cường thì ngay cả Tả Mạc cũng đánh giá thấp hắn. Từ khi hắn bắt đầu làm chiến tướng đều ngoan cường chịu đựng hết lần này tới lần khác sự chà đạp của Bồ yêu. Mà trong suốt thời gian đó Bồ yêu không chỉ điểm gì cho hắn, Công Tôn Sai phải tự thân không ngừng học hỏi, rút ra quy luật từ thất bại. Không có động viên, không có hỗ trợ, chỉ có thất bại.
Thành tựu của Công Tôn Sai có từ phương thức phát triển tàn khốc nhất.
Việc này đã hình thành phong cách chiến đấu cho “Tiểu nương” nhưng ít người hiểu được hắn còn tàn nhẫn hơn đối với chính bản thân mình.
Hắn là một kẻ gầy yếu, tu vi thấp song bên trong lại là một quái thai kiên cường tàn nhẫn đến cực điểm.
Đối với hắn đây chỉ là một trận chiến đấu khác mà thôi. Hung hiểm trong chiến đấu cũng không khiến hắn dao động mảy may. Tâm chí hắn đã được mài luyện bởi vô số lần chà đạp của Bồ yêu. Sở trường của hắn chính là tìm ra cơ hội từ trong tuyệt cảnh.
Thần hồn trùng kích như sóng dữ, hắn lảo đảo như sắp ngã, song hắn vô cùng lạnh lùng tỉnh táo thôn phệ từng chút từng chút mà thần hồn bổn nguyên phân ly.Thần thức hắn nhanh chóng tăng trưởng, càng khiến hắn thuận lợi tùy tâm điều khiển. Hắn đang chỉ huy thần thức của mình như chỉ huy Chu Tước doanh.
Khép vòng, chia nhỏ, bao vây tiêu diệt.
Những biện pháp hắn quen thuộc nhất đều dùng đến. Hắn như một con sói xảo quyệt, tùy thời chạy quanh, khi có cơ hội lại nhào đến cắn một miếng.
Thần hồn bổn nguyên mạnh mẽ là thế, hắn nhỏ bé yếu ớt là thế. Song hắn không chút hoang mang mà ngược lại còn cực kỳ hưng phấn vì hắn tìm được khoái cảm chiến đấu. Loại khoái cảm này lại khiến hắn say sưa trầm mê như nghiện ma túy.
Hắn từ từ khống chế cục diện.Thần thức hắn ngày càng cường đại, càng giúp tính hoán của hắn thêm chính xác, khống chế thần thức cũng tốt hơn. Thần thức lúc đầu giống như tên gà mờ đến nay đã thành chiến sĩ tinh nhuệ.
Dần dà, trong lòng hắn thấp thoáng một tia minh ngộ. Tia minh ngộ này ngày càng rõ ràng, rõ ràng như giấy dán cửa sổ, chỉ cần chọc nhẹ một cái cho thủng là có thể nhìn thấy cái đằng sau (Tả Mạc đang .. chăng :))) Thần thức hắn như gió cuốn mây tan thôn phệ nốt tia thần hồn bổn nguyên cuối cùng.
Ba, có cái gì đấy vỡ ra, cái gì đấy vỡ vụn…
Hắn đứng ở chiến trường không bóng người, tinh thần sáng láng dị thường.
À, nguyên lai chiến tướng là thế này!
/915
|