“Ngươi hỏi hắn xem tu luyện Thương Ngân thuật tới cảnh giới gì rồi?”
Bồ yêu vừa mở miệng lập tức khiến Tả Mạc phát giacs tâm tình hắn đang nôn nóng. Ở chung với Bồ yêu một thời gian dài, một số tập tính của hắn Tả Mạc cũng từ từ hiểu được. Lúc bình thường Bồ yêu luôn giữ thái độ cười nhạt đối với tuyệt đại đa số sự tình, nhưng khi gặp chuyện có thể giúp hắn rất nhiều, hắn sẽ không hề che dấu khao khát cấp thiết của mình.
Từ phương diện này mà nói, Bồ yêu cũng khá trực tiếp. đương nhiên tuyệt đại đa số thời gian cái trực tiếp của hắn thường khiến người ta không dễ dàng tiếp thu.
Ví dụ như hiện tại hắn không hề che dấu khao khát đối với Hoàng Kim hồn, lại ví dụ như nếu Tả Mạc không giúp hắn lấy được Hoàng Kim hồn, vậy cứ chờ xem, vô số trò hay đang chờ hắn ở phía sau.
Uy hiếp của BỒ yêu luôn trực tiếp tới mức trần trụi.
Tả Mạc hiểu rõ điểm này, hắn ho nhẹ một tiếng, làm bộ làm tịch hỏi: “Thương Ngân thuật của ngươi tu luyện tới mức nào rồi?”
Thương Trạch kinh hãi, Thương Ngân thuật, không ngờ đối phương lại biết Thương Ngân Thuật? Sự kinh hãi của Thương Trạch bị Nam Nguyệt đứng bên nhận thấy, nàng thầm nghĩ trong lòng, lẽ nào lại là một loại yêu thuật như Thiên Nam tiễn thuật?
Đại nhân thật quá thần bí!
Thương Trạch nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, muốn nhìn ra mánh khóe từ khuôn mặt hắn.
Song Tả Mạc là người lão luyện tới mức nào, hắn nghiêm mặt, bắt chước đủ mười phần vẻ không chút biểu tình của Bồ yêu. Hắn thầm nói trong lòng, trước đây mình là người thuần lương phúc hậu tới mức nào, ở cùng Bồ yêu một thời gian, giờ hãm hại lừa gạt đủ kiểu, có thể coi là thứ gì cũng tinh thông.
Đương nhiên hắn không có cảm giác tội lỗi gì, ngược lại lại đang cố gắng diễn thật tốt vai diễn của mình.
Thương Trạch không nhìn ra chút mánh khóe nào, nếu đối phương đã có thể gọi ra tên của Thương Ngân thuật vậy chắc chắn không phải đang bốc phét. Trong số nhiều loại yêu thuật ở Thương tộc, Thương Ngân thuật rất không bắt mắt. Trong tộc những người trẻ tuổi hơi có thiên phú đa số đều không chọn loại yêu thuật này để chủ tu, bọn họ thường thích các loại yêu thuật uy lực lớn như Thương Hải thuật, Thương Vân thuật.
Nhưng Thương Trạch là cháu của tộc trưởng, hắn biết được nhiều hơn so với tộ nhân THương tộc bình thường. Tỷ như trưởng lão hội chưa bao giờ ngừng việc bí mật nghiên cứu Thương Ngân thuật.
Thương tộc có rất nhiều yêu thuật, vì sao đối phương lại nhắc tới Thương Ngân thuật?
Vô số suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Thương Trạch, hắn cúi đầu vòng tay nói: “Tại hạ chưa từng tu luyện Thương Ngân thuật.”
“KHông tu luyện sao?” Bồ yêu sửng sốt.
Tả Mạc cũng nhanh chóng phản ứng lại, cũng sửng sốt theo: “Ngươi không tu luyện Thương Ngân thuật?”
“Chẳng lẽ Thương tộc lại sáng chế ra yêu thuật lợi hại gì?” Bồ yêu thì thào tự nói, hắn nhíu mày, có phần ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ Thương tộc các ngươi lại sáng chế ra yêu thuật lợi hại gì?” Tả Mạc lặp lại như vẹt.
Thương Trạch cắn răng: “Hoàn toàn không có yêu thuật mới được sáng tạo, chỉ có điều học sinh ngu dốt, không tìm được con đường của THương Ngân thuật.” Tim hắn đập thình thịch, xưng hô cũng chuyển từ “tại hạ” thành “học sinh”.
Trong Thức hải, hàng lông mày của Bồ yêu giãn ra, lập tức nói: “Ngươi nói với hắn, ngươi dạy hắn Thương Ngân thuật, mỗi năm đổi năm Hoàng Kim hồn.”
“Ngươi biết Thương Ngân thuật?” Tả Mạc có phần nghi ngờ hỏi Bồ yêu.
“Cái trò đó rất đơn giản, chẳng qua phải đi đường vòng thôi.” Bồ yêu khôi phục vẻ tự tin, rất khí khái vung tay lên.
Tả Mạc nửa tin nửa ngờ, những thứ tên Bồ yêu này biết cũng thật quá nhiều, chẳng qua nói thầm trong lòng chẳng ảnh hưởng tới việc ứng đối của hắn, hắn ho nhẹ một tiếng: “Ta vừa hay biết một chút về phương pháp tu luyện Thương Ngân thuật.”
Thương Trạch chỉ cảm thấy cảm giác vô cùng hạnh phúc trong nháy mắt đánh tan phòng tuyến tâm lý của mình, hắn không ngờ lại có cảm giác choáng váng.
Giọng nói hắn hơi run run: “THật sao?”
“Không sai.” Tả Mạc kiên trì nói.
Thương Trạch lúc này thể hiện ra tố chất cháu của tộc trưởng một tộc, đầu óc hắn không bị choáng váng tới mức không khống chế được tâm tình mà cố kiềm chế cơn kích động, thần sắc cung kính hỏi: “Thương tộc của ta có thể cống hiến chút sức lực ra sao cho lão sư ngài?”
Tả Mạc tán thưởng nhìn thoáng qua Thương Trạch, nghĩ thầm người này quả nhiên hiểu việc. Chẳng qua trong lòng thưởng thức cũng không khiến hắn định cấp cho đối phương chút ưu đãi gì: “Mỗi năm mười Hoàng Kim hồn.”
Vừa mở miệng Tả Mạc đã nhân đôi giá của BỒ yêu.
Không phải do anh tham đâu, anh còn phải nuôi gia đình mà!
Trong thức hải, Bồ yêu trợn mắt á khẩu.
Huýt, Thương Trạch hít một hơi lạnh, tuy rằng trong lòng hắn đã dự đoán cái giá Thương Tộc phải trả không thấp nhưng mỗi năm mười Hoàng Kim hồn, mức giá này vẫn vượt qua dự đoán của hắn.
“Chuyện này rất quan trọng, học sinh cần xin chỉ thị của trưởng bối trong tộc.”
Thương Trạch dè dặt trả lời.
“Đi đi.” Tả Mạc cũng chẳng nhiều lời, chỉ vào Nam Nguyệt nói: “Nàng là người theo hầu của ta, sau này ngươi cứ trực tiếp tìm nàng là được.”
Thương Trạch nghe vậy vội vàng trao đổi ấn ký thần thức với Nam Nguyệt. Chỉ thấy trước mặt Thương Trạch hiện ra một chữ “Thương” phong cách cổ xưa, trên đỉnh là hai bụi cây mà xanh thưa thớt. Nam Nguyệt cũng gọi ra ấn ký thần thức của bản thân, ấn ký thần thức của nàng là một cây tử đằng uốn lượn tạo thành hai chữ “Thiên Nam”.
Chú ý tới ấn ký thần thức của Nam Nguyệt, Thương Trạch thầm rùng mình. Trong điều tra của hắn, Nam Nguyệt không có bối cảnh gì, xuất thân từ một quần tộc cực nhỏ, cuộc sống khó khăn, bình thường tới mức không thể bình thường hơn. Lúc này thấy ấn ký thần thức của nàng lại không khỏi kinh hãi.
Hắn vốn xuất thân danh môn, tất nhiên không thiếu nghiên cứu đối với ấn ký thần thức. Cách vẽ chữ “Thiên Nam” này hoàn toàn khác với cách vẽ hiện giờ, loại ấn ký thần thức này đại đa số đều xuất hiện ở những quần tộc có lịch sử lâu đời.
Hắn thầm ghi nhớ trong lòng, dự định đến lúc đó điều tra một chút. Hắn giơ ngón tay, khẽ điểm lên hai chữ “Thiên Nam” một cái, một luồng sáng tím bay vào trong ấn ký thần thức của hắn, Nam Nguyệt cũng làm y như vậy.
Sau khi trao đổi thần thức, hai bên đều có thể liên lạc rất thuận tiện.
Thương Trạch vội vàng xin cáo lui, hắn vội vã trở lại bẩm báo. Hắn có dự cảm mơ hồ, cơ hội này vô cùng có khả năng là bước ngoặt của THương tộc.
Sau khi Thương Trạch rời khỏi, Tả Mạc chỉ điểm cho Nam Nguyệt rồi cũng rời đi.
oOo
“Hóa ra là đi theo con đường phá giải.” Thiên Lưu kinh ngạc: “Phong cách rất khác biệt.”
Người mặt lửa dường như không chút hứng thú với Bàn Cờ Hoang Thú, nhìn khắp nơi xung quanh rồi bỗng cười ha hả nói: “Những tên tiểu quỷ kia chắc không kiềm chế được rồi.”
Thiên Lưu biết người mặt lửa đang nói tới ai, hắn chỉ cười cười mà không nói gì, lại tiếp tục chuyên tâm quan sát Bàn Cờ Hoang Thú. Mạc Thủy Minh Không là do hắn lưu lại từ trận chiến phá ngục ba trăm năm trước, cử chỉ vô ý năm đó hắn cũng chưa từng để trong lòng.
Song sự hiếu kỳ nơi đáy lòng lại không hề suy giảm, hắn đã không nhớ rõ bao nhiêu lâu rồi mình chưa tới Mạc Thủy Minh Không. Là một cao thủ tại đệ thất ngục, đệ nhất ngục quả thực là một ký ức xa xôi. Hiện giờ hắn tới đây là vì muốn xem, kẻ phá hủy Mạc Thủy Minh Không của mình lập lại đệ nhất ngục sẽ có quang cảnh ra sao.
“Nghe nói hắn cũng rất trẻ tuổi?” Thiên Lưu hứng thú hỏi.
“Tuổi còn khá trẻ!” Người mặt lửa nhướn mày, khuôn mặt trong khối lửa cũng nhướn mày, có phần hả hê: “Hiện giờ chắc hắn đã nằm trong danh sách khiêu chiến của đám tiểu quỷ kia rồi.”
“Chẳng có gì không tốt cả.” Thiên Lưu không cho ý kiến nói: “Cạnh tranh nhiều một chút cũng là chuyện tốt.”
Hắn thu lại thần thức, có phần tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là không có cách nào phát động trận chiến phá ngục, những thứ lợi hại đều nằm trong đó.”
Điều kiện phát động trận chiến phá ngục trước giờ đều rất thần bí. Tỷ như Mạc Thủy Minh Không là đệ nhất ngục, ba trăm năm liền không ai phát động được. Nhưng trong ba trăm năm này, đệ nhị ngục, đệ tứ ngục cùng đệ ngũ ngục đều từng phát động qua. Quy luật trong đó thật khiến người ta khó hiểu.
Thiên Lưu từng phát động trận chiến phá ngục, hắn biết được hơn người thường rất nhiều.
Điều kiện phát động trận chiến phá ngục không quan hệ trực tiếp tới thực lực mà có liên quan tới cảnh giới, hơn nữa có quan hệ cực kỳ vi diệu. Cảnh giới quá cao thì không được, tỷ như hắn ba trăm trước có thể khởi động trận chiến phá ngục ở đệ nhất ngục, mà hắn hiện giờ lại không làm đuợc.
Cảnh giới thấp cũng sẽ không được.
Hơn nữa THập Chỉ Ngục tựa hồ thiên vị những yêu tuổi còn trẻ, chính xác hơn là những yêu tuổi trẻ có cảnh giới cao.
Thật đáng tiếc!
Thiên Lão vô cùng tiếc nuối lắc đầu, dấu ấn thực sự lợi hại của đối phương đều nằm trong trận chiến phá ngục. Trong Bàn Cờ Hoang Thú tràn ngập những cách phá giải yêu thuật đầy huyền bí, quả thực như một biển đề bài phong phú.
Thiên Lưu đã từng giao thủ với vô số cao thủ nhưng phong cách đặc biệt như vậy hắn cũng mới thấy lần đầu, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Người mặt lửa thấy vẻ tiếc nuối trên mặt Thiên Lưu, đột nhiên lại gần nói: “Ta có một cách đây.”
“Cách gì?”
“Để cho đám tiểu quỷ kia tới.” Người mặt lửa dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Đám tiểu quỷ kia chắc chắn đang tập hợp sức lực, để chúng tới phá Bàn Cờ Hoang Thú.”
Trong lòng Thiên Lưu hơi rung động nhưng vẫn lắc đầu nói: “Trận chiến phá ngục không dễ dàng khởi động như vậy đâu.”
“Ha ha, cái đó không phải chuyện của chúng ta, có lẽ đám lão quỷ kia cũng sẽ cảm thấy hứng thú đấy.” Người mặt lửa cười ha hả rồi lập tức vẻ mặt hùng hồn nói tiếp: “Chuyện này không cần ngươi quan tâm, cứ để ta làm!”
Trong lòng Thiên Lưu quả thực rất hiếu kỳ đối với yêu thuật của Tả Mạc, hắn cười cười, cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò một câu: “Đừng làm ầm ĩ quá.”
"Yên tâm yên tâm." Người mặt lửa vẻ mặt phấn khích.
Tả Mạc ra khỏi Bàn Cờ Hoang Thú, bỗng cảm thấy có hơi nóng phả lên mặt.
Giật mình một cái, Tả Mạc vội vàng mở mắt, một khuôn mặt quen thuộc gần như dán lên mặt hắn.
"Ác Quỷ!"
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nâng khuôn mặt ÁC Quỷ lên, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”
A Quỷ ngơ ngác nhìn hắn, không trả lời.
Tả Mạc vừa hỏi xong bỗng ngây ngẩn ra một lúc. Trong mắt hắn đột nhiên lộ vẻ vui mừng: “Ác Quỷ, Ác Quỷ!”
Ác Quỷ vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn Tả Mạc.
Vẻ vui mừng trên khuôn mặt Tả Mạc dần tắt, hắn xem xét tỉ mỉ Ác Quỷ, con mắt nàng vẫn trống rỗng vô hồn khiến hắn không khỏi lộ vẻ thất vọng, Ác Quỷ vẫn chưa khôi phục. Hắn lắc đầu, tự cười thầm trong lòng, mình thật quá tham lam rồi.
Hắn nhanh chóng khôi phục lại từ trong cơn mất mát. Ác Quỷ tuy chưa khôi phục lại nhưng so với lúc trước nàng cũng đã có sinh khí hơn nhiều rồi.
Ít ra đây cũng là một dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp!
Sau khi nghĩ thông, lo lắng trong lòng Tả Mạc cũng bị quét sạch, lại phấn chấn trở lại, hắn nhanh chóng đứng lên, một tay chụp lấy Ác QUỷ, đặt lên lưng mình, phóng ra ngoài của.
"Ác Quỷ, đi, chúng ta đi tới chỗ đám Thúc Long chơi nào!"
Bồ yêu vừa mở miệng lập tức khiến Tả Mạc phát giacs tâm tình hắn đang nôn nóng. Ở chung với Bồ yêu một thời gian dài, một số tập tính của hắn Tả Mạc cũng từ từ hiểu được. Lúc bình thường Bồ yêu luôn giữ thái độ cười nhạt đối với tuyệt đại đa số sự tình, nhưng khi gặp chuyện có thể giúp hắn rất nhiều, hắn sẽ không hề che dấu khao khát cấp thiết của mình.
Từ phương diện này mà nói, Bồ yêu cũng khá trực tiếp. đương nhiên tuyệt đại đa số thời gian cái trực tiếp của hắn thường khiến người ta không dễ dàng tiếp thu.
Ví dụ như hiện tại hắn không hề che dấu khao khát đối với Hoàng Kim hồn, lại ví dụ như nếu Tả Mạc không giúp hắn lấy được Hoàng Kim hồn, vậy cứ chờ xem, vô số trò hay đang chờ hắn ở phía sau.
Uy hiếp của BỒ yêu luôn trực tiếp tới mức trần trụi.
Tả Mạc hiểu rõ điểm này, hắn ho nhẹ một tiếng, làm bộ làm tịch hỏi: “Thương Ngân thuật của ngươi tu luyện tới mức nào rồi?”
Thương Trạch kinh hãi, Thương Ngân thuật, không ngờ đối phương lại biết Thương Ngân Thuật? Sự kinh hãi của Thương Trạch bị Nam Nguyệt đứng bên nhận thấy, nàng thầm nghĩ trong lòng, lẽ nào lại là một loại yêu thuật như Thiên Nam tiễn thuật?
Đại nhân thật quá thần bí!
Thương Trạch nhìn chằm chằm vào Tả Mạc, muốn nhìn ra mánh khóe từ khuôn mặt hắn.
Song Tả Mạc là người lão luyện tới mức nào, hắn nghiêm mặt, bắt chước đủ mười phần vẻ không chút biểu tình của Bồ yêu. Hắn thầm nói trong lòng, trước đây mình là người thuần lương phúc hậu tới mức nào, ở cùng Bồ yêu một thời gian, giờ hãm hại lừa gạt đủ kiểu, có thể coi là thứ gì cũng tinh thông.
Đương nhiên hắn không có cảm giác tội lỗi gì, ngược lại lại đang cố gắng diễn thật tốt vai diễn của mình.
Thương Trạch không nhìn ra chút mánh khóe nào, nếu đối phương đã có thể gọi ra tên của Thương Ngân thuật vậy chắc chắn không phải đang bốc phét. Trong số nhiều loại yêu thuật ở Thương tộc, Thương Ngân thuật rất không bắt mắt. Trong tộc những người trẻ tuổi hơi có thiên phú đa số đều không chọn loại yêu thuật này để chủ tu, bọn họ thường thích các loại yêu thuật uy lực lớn như Thương Hải thuật, Thương Vân thuật.
Nhưng Thương Trạch là cháu của tộc trưởng, hắn biết được nhiều hơn so với tộ nhân THương tộc bình thường. Tỷ như trưởng lão hội chưa bao giờ ngừng việc bí mật nghiên cứu Thương Ngân thuật.
Thương tộc có rất nhiều yêu thuật, vì sao đối phương lại nhắc tới Thương Ngân thuật?
Vô số suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Thương Trạch, hắn cúi đầu vòng tay nói: “Tại hạ chưa từng tu luyện Thương Ngân thuật.”
“KHông tu luyện sao?” Bồ yêu sửng sốt.
Tả Mạc cũng nhanh chóng phản ứng lại, cũng sửng sốt theo: “Ngươi không tu luyện Thương Ngân thuật?”
“Chẳng lẽ Thương tộc lại sáng chế ra yêu thuật lợi hại gì?” Bồ yêu thì thào tự nói, hắn nhíu mày, có phần ngạc nhiên.
“Chẳng lẽ Thương tộc các ngươi lại sáng chế ra yêu thuật lợi hại gì?” Tả Mạc lặp lại như vẹt.
Thương Trạch cắn răng: “Hoàn toàn không có yêu thuật mới được sáng tạo, chỉ có điều học sinh ngu dốt, không tìm được con đường của THương Ngân thuật.” Tim hắn đập thình thịch, xưng hô cũng chuyển từ “tại hạ” thành “học sinh”.
Trong Thức hải, hàng lông mày của Bồ yêu giãn ra, lập tức nói: “Ngươi nói với hắn, ngươi dạy hắn Thương Ngân thuật, mỗi năm đổi năm Hoàng Kim hồn.”
“Ngươi biết Thương Ngân thuật?” Tả Mạc có phần nghi ngờ hỏi Bồ yêu.
“Cái trò đó rất đơn giản, chẳng qua phải đi đường vòng thôi.” Bồ yêu khôi phục vẻ tự tin, rất khí khái vung tay lên.
Tả Mạc nửa tin nửa ngờ, những thứ tên Bồ yêu này biết cũng thật quá nhiều, chẳng qua nói thầm trong lòng chẳng ảnh hưởng tới việc ứng đối của hắn, hắn ho nhẹ một tiếng: “Ta vừa hay biết một chút về phương pháp tu luyện Thương Ngân thuật.”
Thương Trạch chỉ cảm thấy cảm giác vô cùng hạnh phúc trong nháy mắt đánh tan phòng tuyến tâm lý của mình, hắn không ngờ lại có cảm giác choáng váng.
Giọng nói hắn hơi run run: “THật sao?”
“Không sai.” Tả Mạc kiên trì nói.
Thương Trạch lúc này thể hiện ra tố chất cháu của tộc trưởng một tộc, đầu óc hắn không bị choáng váng tới mức không khống chế được tâm tình mà cố kiềm chế cơn kích động, thần sắc cung kính hỏi: “Thương tộc của ta có thể cống hiến chút sức lực ra sao cho lão sư ngài?”
Tả Mạc tán thưởng nhìn thoáng qua Thương Trạch, nghĩ thầm người này quả nhiên hiểu việc. Chẳng qua trong lòng thưởng thức cũng không khiến hắn định cấp cho đối phương chút ưu đãi gì: “Mỗi năm mười Hoàng Kim hồn.”
Vừa mở miệng Tả Mạc đã nhân đôi giá của BỒ yêu.
Không phải do anh tham đâu, anh còn phải nuôi gia đình mà!
Trong thức hải, Bồ yêu trợn mắt á khẩu.
Huýt, Thương Trạch hít một hơi lạnh, tuy rằng trong lòng hắn đã dự đoán cái giá Thương Tộc phải trả không thấp nhưng mỗi năm mười Hoàng Kim hồn, mức giá này vẫn vượt qua dự đoán của hắn.
“Chuyện này rất quan trọng, học sinh cần xin chỉ thị của trưởng bối trong tộc.”
Thương Trạch dè dặt trả lời.
“Đi đi.” Tả Mạc cũng chẳng nhiều lời, chỉ vào Nam Nguyệt nói: “Nàng là người theo hầu của ta, sau này ngươi cứ trực tiếp tìm nàng là được.”
Thương Trạch nghe vậy vội vàng trao đổi ấn ký thần thức với Nam Nguyệt. Chỉ thấy trước mặt Thương Trạch hiện ra một chữ “Thương” phong cách cổ xưa, trên đỉnh là hai bụi cây mà xanh thưa thớt. Nam Nguyệt cũng gọi ra ấn ký thần thức của bản thân, ấn ký thần thức của nàng là một cây tử đằng uốn lượn tạo thành hai chữ “Thiên Nam”.
Chú ý tới ấn ký thần thức của Nam Nguyệt, Thương Trạch thầm rùng mình. Trong điều tra của hắn, Nam Nguyệt không có bối cảnh gì, xuất thân từ một quần tộc cực nhỏ, cuộc sống khó khăn, bình thường tới mức không thể bình thường hơn. Lúc này thấy ấn ký thần thức của nàng lại không khỏi kinh hãi.
Hắn vốn xuất thân danh môn, tất nhiên không thiếu nghiên cứu đối với ấn ký thần thức. Cách vẽ chữ “Thiên Nam” này hoàn toàn khác với cách vẽ hiện giờ, loại ấn ký thần thức này đại đa số đều xuất hiện ở những quần tộc có lịch sử lâu đời.
Hắn thầm ghi nhớ trong lòng, dự định đến lúc đó điều tra một chút. Hắn giơ ngón tay, khẽ điểm lên hai chữ “Thiên Nam” một cái, một luồng sáng tím bay vào trong ấn ký thần thức của hắn, Nam Nguyệt cũng làm y như vậy.
Sau khi trao đổi thần thức, hai bên đều có thể liên lạc rất thuận tiện.
Thương Trạch vội vàng xin cáo lui, hắn vội vã trở lại bẩm báo. Hắn có dự cảm mơ hồ, cơ hội này vô cùng có khả năng là bước ngoặt của THương tộc.
Sau khi Thương Trạch rời khỏi, Tả Mạc chỉ điểm cho Nam Nguyệt rồi cũng rời đi.
oOo
“Hóa ra là đi theo con đường phá giải.” Thiên Lưu kinh ngạc: “Phong cách rất khác biệt.”
Người mặt lửa dường như không chút hứng thú với Bàn Cờ Hoang Thú, nhìn khắp nơi xung quanh rồi bỗng cười ha hả nói: “Những tên tiểu quỷ kia chắc không kiềm chế được rồi.”
Thiên Lưu biết người mặt lửa đang nói tới ai, hắn chỉ cười cười mà không nói gì, lại tiếp tục chuyên tâm quan sát Bàn Cờ Hoang Thú. Mạc Thủy Minh Không là do hắn lưu lại từ trận chiến phá ngục ba trăm năm trước, cử chỉ vô ý năm đó hắn cũng chưa từng để trong lòng.
Song sự hiếu kỳ nơi đáy lòng lại không hề suy giảm, hắn đã không nhớ rõ bao nhiêu lâu rồi mình chưa tới Mạc Thủy Minh Không. Là một cao thủ tại đệ thất ngục, đệ nhất ngục quả thực là một ký ức xa xôi. Hiện giờ hắn tới đây là vì muốn xem, kẻ phá hủy Mạc Thủy Minh Không của mình lập lại đệ nhất ngục sẽ có quang cảnh ra sao.
“Nghe nói hắn cũng rất trẻ tuổi?” Thiên Lưu hứng thú hỏi.
“Tuổi còn khá trẻ!” Người mặt lửa nhướn mày, khuôn mặt trong khối lửa cũng nhướn mày, có phần hả hê: “Hiện giờ chắc hắn đã nằm trong danh sách khiêu chiến của đám tiểu quỷ kia rồi.”
“Chẳng có gì không tốt cả.” Thiên Lưu không cho ý kiến nói: “Cạnh tranh nhiều một chút cũng là chuyện tốt.”
Hắn thu lại thần thức, có phần tiếc nuối nói: “Đáng tiếc là không có cách nào phát động trận chiến phá ngục, những thứ lợi hại đều nằm trong đó.”
Điều kiện phát động trận chiến phá ngục trước giờ đều rất thần bí. Tỷ như Mạc Thủy Minh Không là đệ nhất ngục, ba trăm năm liền không ai phát động được. Nhưng trong ba trăm năm này, đệ nhị ngục, đệ tứ ngục cùng đệ ngũ ngục đều từng phát động qua. Quy luật trong đó thật khiến người ta khó hiểu.
Thiên Lưu từng phát động trận chiến phá ngục, hắn biết được hơn người thường rất nhiều.
Điều kiện phát động trận chiến phá ngục không quan hệ trực tiếp tới thực lực mà có liên quan tới cảnh giới, hơn nữa có quan hệ cực kỳ vi diệu. Cảnh giới quá cao thì không được, tỷ như hắn ba trăm trước có thể khởi động trận chiến phá ngục ở đệ nhất ngục, mà hắn hiện giờ lại không làm đuợc.
Cảnh giới thấp cũng sẽ không được.
Hơn nữa THập Chỉ Ngục tựa hồ thiên vị những yêu tuổi còn trẻ, chính xác hơn là những yêu tuổi trẻ có cảnh giới cao.
Thật đáng tiếc!
Thiên Lão vô cùng tiếc nuối lắc đầu, dấu ấn thực sự lợi hại của đối phương đều nằm trong trận chiến phá ngục. Trong Bàn Cờ Hoang Thú tràn ngập những cách phá giải yêu thuật đầy huyền bí, quả thực như một biển đề bài phong phú.
Thiên Lưu đã từng giao thủ với vô số cao thủ nhưng phong cách đặc biệt như vậy hắn cũng mới thấy lần đầu, trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Người mặt lửa thấy vẻ tiếc nuối trên mặt Thiên Lưu, đột nhiên lại gần nói: “Ta có một cách đây.”
“Cách gì?”
“Để cho đám tiểu quỷ kia tới.” Người mặt lửa dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Đám tiểu quỷ kia chắc chắn đang tập hợp sức lực, để chúng tới phá Bàn Cờ Hoang Thú.”
Trong lòng Thiên Lưu hơi rung động nhưng vẫn lắc đầu nói: “Trận chiến phá ngục không dễ dàng khởi động như vậy đâu.”
“Ha ha, cái đó không phải chuyện của chúng ta, có lẽ đám lão quỷ kia cũng sẽ cảm thấy hứng thú đấy.” Người mặt lửa cười ha hả rồi lập tức vẻ mặt hùng hồn nói tiếp: “Chuyện này không cần ngươi quan tâm, cứ để ta làm!”
Trong lòng Thiên Lưu quả thực rất hiếu kỳ đối với yêu thuật của Tả Mạc, hắn cười cười, cũng không ngăn cản, chỉ dặn dò một câu: “Đừng làm ầm ĩ quá.”
"Yên tâm yên tâm." Người mặt lửa vẻ mặt phấn khích.
Tả Mạc ra khỏi Bàn Cờ Hoang Thú, bỗng cảm thấy có hơi nóng phả lên mặt.
Giật mình một cái, Tả Mạc vội vàng mở mắt, một khuôn mặt quen thuộc gần như dán lên mặt hắn.
"Ác Quỷ!"
Hắn thở phào nhẹ nhõm, nâng khuôn mặt ÁC Quỷ lên, hiếu kỳ hỏi: “Ngươi đang làm gì thế?”
A Quỷ ngơ ngác nhìn hắn, không trả lời.
Tả Mạc vừa hỏi xong bỗng ngây ngẩn ra một lúc. Trong mắt hắn đột nhiên lộ vẻ vui mừng: “Ác Quỷ, Ác Quỷ!”
Ác Quỷ vẫn ngơ ngơ ngác ngác nhìn Tả Mạc.
Vẻ vui mừng trên khuôn mặt Tả Mạc dần tắt, hắn xem xét tỉ mỉ Ác Quỷ, con mắt nàng vẫn trống rỗng vô hồn khiến hắn không khỏi lộ vẻ thất vọng, Ác Quỷ vẫn chưa khôi phục. Hắn lắc đầu, tự cười thầm trong lòng, mình thật quá tham lam rồi.
Hắn nhanh chóng khôi phục lại từ trong cơn mất mát. Ác Quỷ tuy chưa khôi phục lại nhưng so với lúc trước nàng cũng đã có sinh khí hơn nhiều rồi.
Ít ra đây cũng là một dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp!
Sau khi nghĩ thông, lo lắng trong lòng Tả Mạc cũng bị quét sạch, lại phấn chấn trở lại, hắn nhanh chóng đứng lên, một tay chụp lấy Ác QUỷ, đặt lên lưng mình, phóng ra ngoài của.
"Ác Quỷ, đi, chúng ta đi tới chỗ đám Thúc Long chơi nào!"
/915
|