Chiến ý Tả Mạc dâng cao, nhiệt huyết sôi trào, người hơi cong, hai tay để trước ngực, mười ngón mở ra giống như dã thú súc thế, gây cho người ta cảm giác nguy hiểm! Đây là thức mở đầu trong đánh áp sát của đại nhật ma thể, lúc này hắn vô ý thức dùng đến nó.
Bốn phía chết lặng, sự tập trung của Tả Mạc đạt tới mức cao nhất, tất cả thần thức đều được điều động. Gần đây đột nhiên thần thức của hắn tăng mạnh, hắn chưa bao giờ giống như lúc này, thoáng cái đã điều động thần thức nhiều như vậy. Mỗi lần “câu cá” bình thường thần thức của hắn đều tiêu hao sạch sẽ, nhưng tiểu yêu thuật tiêu hao thần thức rẩt thấp, toàn bộ quá trình giống như khe nhỏ sông dài (nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài).
Lần điều động này hắn không lưu lại bất cứ thứ gì, được ăn cả ngã về không.
Thần thức linh động bao vây lấy thân thể hắn, mọi thứ xung quanh nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn, rõ ràng giống như mặt hồ phản chiếu vậy.
Nhiệt độ xung quanh tăng dần lên, không khí dần dần trở nên nặng nề nóng rực, hư không âm trầm hắc ám, từng chút từng chút sáng ngời lên, xung quanh hoá thành màu đỏ đậm.
Tả Mạc vẫn chưa nhúc nhích, hai mặt hơi nheo lại, khí tức bản thân nội liễm, giống như tượng đá vậy.
------------------
“Bao nhiêu năm rồi không ai có thể kích động cuộc chiến phá ngục? Nhìn thoáng qua thì người này tuổi cũng không lớn, thực là biến thái a!” Lãnh Sơn tràn ngập cảm khái nói với người bạn tốt Xương Chính đang ở bên cạnh. Hai người bọn họ mới từ ngục thứ hai đi tới Mạc Thuỷ Minh Không, không kịp thở một hơi đã thấy Tả Mạc đang đứng đơn độc ở trong ngục chiến trường.
Lãnh Sơn mặc một bộ ti bào màu đen, cổ áo tay áo có rất nhiều đồ án phức tạp được tạo bởi tơ vàng, thân hình to lớn đứng thẳng tuấn dật phi phàm. Hắn xuất thân từ danh môn nên mắt luôn luôn để cao hơn đầu, kiêu căng luôn nhìn từ trên cao xuống đã ăn sâu vào xương tuỷ hắn. Nhưng, hắn không ngu. Đối diện với vị biến thái đang ở trong ngục chiến trường kia, hắn không có chút vốn liếng nào để kiêu ngạo.
Có thể kích động cuộc chiến phá ngục biến thái kia chính là biến thái trong biến thái. Nếu có thể duy trì sự biến thái này qua một hai trăm năm thậm chí còn có tư cách tiến vào trưởng lão hội.
Xương Chính nhìn không dời mắt, lấy làm kì quái nói: “Quả nhiên là biến thái, ta không cảm giác được sự tồn tại của hắn. Thủ pháp nội liễm khí thức này không phải là thứ ta có thể so được.” Ngay sau đó có chút nghi hoặc nói: “Nhưng tư thế này sao trông giống như ma công…”
Lãnh Sơn cũng xuất thân từ danh môn, nhãn lực cao hơn một chút, sau một hồi xem kĩ cũng gật đầu nói: “Là ma công!”
“Yêu ma song tu? Này thật quá xá rồi!” Xương Chính không thể tin được.
Trong lòng Lãnh Sơn cũng tràn ngập nghi hoặc, hắn không dám kết luận bậy nên đành nói: “Đợi chút sẽ biết.”
Hai yêu nhìn chằm chằm vào trong ngục chiến trường. Ngục chiến trường ở Mạc Thuỷ Minh Không bọn họ đã từng trải qua, với thực lực của bọn họ tự nhiên không mất quá nhiều sức lực. Bọn họ rất hiếu kì, nghe đồn cuộc chiến phá ngục rất lợi hại, có đúng không vậy?
Vào lúc này, ngục chiến trường phát động đợt công kích đầu tiên.
Hồng quang mênh mông, đột nhiên như bị một cỗ lực lượng vô hình xé động, từ bốn phương tám hướng hướng tới, vẽ ra từng đạo hồng tuyến chói mắt, với tốc độ kinh người tụ tập thành một quầng sáng màu hồng vô cùng chói mắt.
Quầng sáng màu hồng nhanh chóng phình to, trong giây lát, một hoả cầu khổng lồ phiêu phù ở cách Tả Mạc một trăm trượng, hoả diễm màu đỏ đậm không ngừng bắn ra. Hành hoả chi lực dư thừa theo sóng nhiệt khuếch tán ra. Tả Mạc cảm giác thấy bản thân giống như đang bị đặt trong một lò luyện đan thật lớn, không ngừng thiêu đốt.
-------------
Hồng quang loá mắt rực sáng hồng mang giống như lưu tinh, hoả cầu không ngừng thiêu đốt, hoả diễm từng đạo kích động, những yêu ở bên ngoài thấy vậy không khỏi lộ ra vẻ tán thán.
“Thiên Lưu đại nhân thuỷ yêu thuật vô song, không nghĩ tới cả hoả yêu thuật cũng có thể bá đạo như vậy!” Thần sắc Xương Chính tràn ngập sự kính nể.
Lãnh Sơn vẻ mặt tràn ngập sùng kính nói: “Nghe nói năm đó Thiên Lưu đại nhân phá ngục, trọng định tên Mạc Thuỷ Minh Không chỉ mới có hai mươi tám tuổi. Hai mươi tám tuổi có thể định ra tên một ngục, thật là đáng sợ.”
“Ài, nếu không phải có người kích động cuộc chiến phá ngục này, chúng ta cũng không có diễm phúc thấy nó.” Xương Chính bỗng nhiên cười nói: “Không biết Thiên Lưu đại nhân biết được Mạc Thuỷ Minh Không của mình bị khiêu chiến sẽ có cảm tưởng gì?”
Hoả cầu khổng lồ, hừng hực thiêu đốt, khí tức bá đạo nóng rực, kèm theo đó là hành hoả chi lực có khả năng đả thương thần hồn người ta, từng lớp từng lớp quét sạch tất cả mọi thứ xung quanh. Thân hình Tả Mạc so với hoả cầu thì nhỏ bé giống như một con kiến.
“Hắn rất nắm chắc thì phải.” Lãnh Sơn đột nhiên nói.
“Có thể kích động cuộc chiến phá ngục đương nhiên không phải kẻ tầm thường.” Xương Chính vẻ mặt đương nhiên phải thế nhưng ngay lập tức lại nói: “Nhưng không giống như Thiên Lưu đại nhân có thể ở Thập Chỉ Ngục lưu lại dấu ấn là hoả yêu thuật, không dễ như vậy.”
“Ngươi rốt cuộc nói giúp ai đây? Nói như không.” Mắt Lãnh Sơn trợn lên.
“Ha ha, chúng ta xem náo nhiệt, xem náo nhiệt!” Xương Chính bối rối cười nói.
Hai người vừa nói chuyện nhưng ánh mắt không dời khỏi ngục chiến trường, họ vẫn nhìn chằm chằm vào Tả Mạc đang ở trong ngục.
------------
Mắt Tả Mạc nheo lại chỉ còn một khe nhỏ, không ai có thể nhìn ra sâu trong đôi mắt hắn có một đoàn hoả diểm mãnh liệt yêu dị vô thanh vô tức bốc lên.
Cánh tay mở ra, mười ngón mở ra, thân hình hơi khom, khiến cho yêu đang xem xuất hiện ảo giác hắn định ôm hoả cầu bá đạo này!
Tả Mạc không chút hoang mang.
Trước mắt là hoả cầu rất lớn, khí tức đáng sợ toả ra cũng không khiến tâm hắn gợn chút sóng nào.
Trong ngũ hành, ngoại trừ thuỷ hành thì hành hoả chính là thứ hắn quen thuộc nhất. Lúc đầu là ly thuỷ kiếm quyết đến sau này là kim ô hoả, hắn cũng được coi là cao thủ dùng hoả.
Hoả cầu trước mắt so với hoả cầu mà Bồ yêu đưa cho hắn có chút tương tự. Lúc đầu khi Tả Mạc tìm hiểu ly thuỷ kiếm quyết gặp phải khó khăn, Bồ yêu chỉ điểm cũng từng làm ra một hoả cầu khổng lồ như này.
Một màn quen thuộc này khiến hắn cảm thấy chút không hiểu. Nhưng chỉ không hiểu một chút thôi, ngay sau đó thân thể hắn lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, hắn đã sớm không phải là tên đệ tử Vô Không Kiếm môn không biết thực chiến là gì. Trải qua trăm trận khiến hắn nhạy cảm nhận ra được thời cơ.
Hắn chủ động xuất kích.
Trong không trung, hắn đi về phía trước, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của lũ yêu.
Bộ pháp quỷ dị như vậy đã khiến lũ yêu tán thán nhưng hành vi của hắn càng làm lũ yêu tán thán thêm. Bay thẳng vào hoả cầu, đó chẳng phải là tự sát sao? Hoả cầu này là do ngục chiến trường điều động toàn bộ lực lượng mà hình thành nên, hành hoả chi lực ẩn chứa trong đó rất nồng đậm, đạt tới mức độ vô cùng khủng bố. Chỉ sợ chạm vào bất cứ ngọn lửa nào cũng không có khả năng toàn thây trở ra.
Hoả cầu giống như cảm thụ được uy hiếp, hoả diễm đại phát, từng đạo hoả tiên (roi lửa) màu đỏ dậm hướng Tả Mạc đánh tới. Trong không trung, hành hoả chi lực nồng nặc phút chốc đạt tới mức đáng sợ.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Xích, độ dày đặc của hành hoả chi lực trong ngục chiến trường khiến một kẻ tinh thông hoả yêu thuật như hắn cũng cảm thấy hết hồn.
Tả Mạc bước đi trong không trung, chân không có ý định dừng lại, vẫn sải bước về phía trước, giống như không có gì vậy.
Vô tình, hai chân hắn được bao phủ bởi một tầng kim quang nhàn nhạt.
Ngọn lửa phun ra điên cuồng đánh về phía Tả Mạc, có vài lần suýt trúng nhưng vẫn còn kém một chút. Nam Nguyệt thấy được cảnh tượng mạo hiểm như thế sắc mặt trở nên trắng bệch, mấy lần thiếu chút nữa là hét lên.
Thần sắc Tả Mạc giống như bình thường, không chút khác lạ, chân vẫn cứ thong dong bước đi như đang ở trong sân vắng, không hoảng loạn.
Trong đám yêu vây quanh, không thiếu kẻ hiểu biết, mặt ai cũng chuyển sắc, bọn họ chưa ai từng nhìn qua bộ pháp quỷ dị như vậy. Lãnh Sơn và Xương Chính chỉ cảm thấy cơ thể cứng đờ, trong mắt lộ ra sự kinh hãi.
Khi mà tất cả lũ yêu tập trung vào bộ pháp của Tả Mạc thì không một ai chú ý tới hai tay của Tả Mạc lúc này xuất hiện một tầng quang mang nhàn nhạt.
Mỗi một lần cất bước, quang mang trên tay Tả Mạc lại đậm thêm một chút.
Khi Tả Mạc bước ra bước thứ mười hai, quang mang trên tay hắn nồng nặc giống như thực chất, như một loại dịch thể đang chảy vậy.
Đây là cái gì?
Ánh mắt lũ yêu không tự chủ được bị hấp dẫn bởi quang mang trên tay Tả Mạc, trong lòng tràn ngập hiếu kì.
Kẻ nào cũng biết rõ, đây chính là sát chiêu của Tả Mạc. Bộ pháp dù huyền bí nhưng cũng không thể phá vỡ hoả cầu, vẫn phải dựa vào yêu thuật có tính công kích. Hai tay bao phủ bởi quang mang sặc sỡ dưới quá trình di chuyển nhanh chóng của Tả Mạc tạo nên một tàn ảnh giống như cầu vồng.
Sát chiêu!
Nhất định là đại sát chiêu!
Mắt mọi yêu đều mở to hết cỡ, không ai dám chớp.
Nam Nguyệt nhìn thấy bỗng nhiên che miệng lại, cố gắng không hô lên, trong mắt toát lên sự không thể tin tưởng.
Trời ạ, thế nào... Như nào có khả năng?
Kia là…
-------------
Tả Mạc giống như lãnh khốc vô tình, theo mỗi bước chân bước ra hắn lại gần hoả cầu thêm một chút, độ nóng không ngừng tăng lên. Khí thế của hắn cũng theo bước chân không ngừng tăng lên.
Thân hình hắn bỗng nhiên hơi dừng lại.
Cách ba mươi trượng, hơi nóng cực kì bá đạo phả lên trên người giống như muốn thiêu đốt hắn.
Hắn hơi ngồi xổm xuống, hai tay buông xuống bên người.
Mắt hơi khép lúc này mở to ra hết cỡ, sâu trong đôi mắt đó là sự bình tĩnh có một ngọn lửa giống như bị đổ thêm dầu, hoả diễm tăng vọt. Chiến ý sôi trào, thiêu cháy từng sợi dây thần kinh của Tả Mạc.
Toàn bộ hoả diễm của hoả cầu tất cả đều tràn về phía Tả Mạc, trước mặt Tả Mạc, vô số ngọn lửa đan vào nhau tạo thành biển lửa hừng hực.
Khí thế không ngừng được đẩy cao, lúc này đã đạt tới cực hạn, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
“Giết!”
Sát ý cuồng bạo tuỳ ý lấy Tả Mạc làm trung tâm ầm ầm phun ra.
Tả Mạc đang thủ thế giống như một thanh phi kiếm rời vỏ, quang mang sặc sỡ lành lạnh hướng biển lửa trước mặt chém tới!
Trong biển lửa đang che phủ bầu trời, một đường sặc sỡ thẳng tắp được chém ra, vẽ nên cơn mưa hoa lửa.
Điểm điểm hoa lửa sặc sỡ đánh trúng vào hoả cầu!
Khí tức bá đạo dữ dằn, chiến ý mãnh liệt đều theo một trảm này ẩn vào bên trong hoả cầu.
Ngục chiến trường như dừng lại.
Tất cả đều dừng lại.
Thời gian giống như ngừng trôi.
Tách.
Thanh âm giống như vỏ trứng bị đập nát, hoả cầu kinh khủng bá đạo nhẹ nhàng nổ tung, hoá thành một chùm hoả tinh.
Hoả tinh như mưa như vụ, thân ảnh của Tả Mạc như ẩn như hiện trong đó, cả người khí thế biến mất, quang mang sặc sỡ trên tay cũng biến mất.
----------------
Tĩnh lặng, một mảnh tĩnh lặng.
Tròn mười giây, không có bất cứ kẻ nào phát ra âm thanh gì. Mười giây trôi qua, lũ yêu đứng xem mới tỉnh lại, thanh âm ồ lên vang lên liên tiếp.
“Ai thấy rõ yêu thuật kia là cái gì không?”
“Quá lợi hại!”
“Chưa từng thấy qua, khẳng định là yêu thuật bí truyền! Thực sự là quái vật à! Không biết là từ gia tộc ẩn cư nào đi ra nữa!”
“Đáng giá! Thực sự là quá đáng giá…”
Những yêu vây xem không ai còn bình tĩnh, tất cả đều kích động.
Trong lũ yêu, Nam Nguyệt đang ôm chặt miêng, trong lòng nàng chỉ lặp đi lặp lại một ý niệm.
Kia là…
Những tiếng hoảng hốt và tranh luận ở khắp nơi vang đến bên tai nàng, không ai có thể ngờ tới, nhiều yêu tới xem như vậy nhưng chỉ có mình nàng nhận ra chiêu đó.
Kia là – Tiểu yêu thuật!
Bốn phía chết lặng, sự tập trung của Tả Mạc đạt tới mức cao nhất, tất cả thần thức đều được điều động. Gần đây đột nhiên thần thức của hắn tăng mạnh, hắn chưa bao giờ giống như lúc này, thoáng cái đã điều động thần thức nhiều như vậy. Mỗi lần “câu cá” bình thường thần thức của hắn đều tiêu hao sạch sẽ, nhưng tiểu yêu thuật tiêu hao thần thức rẩt thấp, toàn bộ quá trình giống như khe nhỏ sông dài (nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài).
Lần điều động này hắn không lưu lại bất cứ thứ gì, được ăn cả ngã về không.
Thần thức linh động bao vây lấy thân thể hắn, mọi thứ xung quanh nhanh chóng xuất hiện trong đầu hắn, rõ ràng giống như mặt hồ phản chiếu vậy.
Nhiệt độ xung quanh tăng dần lên, không khí dần dần trở nên nặng nề nóng rực, hư không âm trầm hắc ám, từng chút từng chút sáng ngời lên, xung quanh hoá thành màu đỏ đậm.
Tả Mạc vẫn chưa nhúc nhích, hai mặt hơi nheo lại, khí tức bản thân nội liễm, giống như tượng đá vậy.
------------------
“Bao nhiêu năm rồi không ai có thể kích động cuộc chiến phá ngục? Nhìn thoáng qua thì người này tuổi cũng không lớn, thực là biến thái a!” Lãnh Sơn tràn ngập cảm khái nói với người bạn tốt Xương Chính đang ở bên cạnh. Hai người bọn họ mới từ ngục thứ hai đi tới Mạc Thuỷ Minh Không, không kịp thở một hơi đã thấy Tả Mạc đang đứng đơn độc ở trong ngục chiến trường.
Lãnh Sơn mặc một bộ ti bào màu đen, cổ áo tay áo có rất nhiều đồ án phức tạp được tạo bởi tơ vàng, thân hình to lớn đứng thẳng tuấn dật phi phàm. Hắn xuất thân từ danh môn nên mắt luôn luôn để cao hơn đầu, kiêu căng luôn nhìn từ trên cao xuống đã ăn sâu vào xương tuỷ hắn. Nhưng, hắn không ngu. Đối diện với vị biến thái đang ở trong ngục chiến trường kia, hắn không có chút vốn liếng nào để kiêu ngạo.
Có thể kích động cuộc chiến phá ngục biến thái kia chính là biến thái trong biến thái. Nếu có thể duy trì sự biến thái này qua một hai trăm năm thậm chí còn có tư cách tiến vào trưởng lão hội.
Xương Chính nhìn không dời mắt, lấy làm kì quái nói: “Quả nhiên là biến thái, ta không cảm giác được sự tồn tại của hắn. Thủ pháp nội liễm khí thức này không phải là thứ ta có thể so được.” Ngay sau đó có chút nghi hoặc nói: “Nhưng tư thế này sao trông giống như ma công…”
Lãnh Sơn cũng xuất thân từ danh môn, nhãn lực cao hơn một chút, sau một hồi xem kĩ cũng gật đầu nói: “Là ma công!”
“Yêu ma song tu? Này thật quá xá rồi!” Xương Chính không thể tin được.
Trong lòng Lãnh Sơn cũng tràn ngập nghi hoặc, hắn không dám kết luận bậy nên đành nói: “Đợi chút sẽ biết.”
Hai yêu nhìn chằm chằm vào trong ngục chiến trường. Ngục chiến trường ở Mạc Thuỷ Minh Không bọn họ đã từng trải qua, với thực lực của bọn họ tự nhiên không mất quá nhiều sức lực. Bọn họ rất hiếu kì, nghe đồn cuộc chiến phá ngục rất lợi hại, có đúng không vậy?
Vào lúc này, ngục chiến trường phát động đợt công kích đầu tiên.
Hồng quang mênh mông, đột nhiên như bị một cỗ lực lượng vô hình xé động, từ bốn phương tám hướng hướng tới, vẽ ra từng đạo hồng tuyến chói mắt, với tốc độ kinh người tụ tập thành một quầng sáng màu hồng vô cùng chói mắt.
Quầng sáng màu hồng nhanh chóng phình to, trong giây lát, một hoả cầu khổng lồ phiêu phù ở cách Tả Mạc một trăm trượng, hoả diễm màu đỏ đậm không ngừng bắn ra. Hành hoả chi lực dư thừa theo sóng nhiệt khuếch tán ra. Tả Mạc cảm giác thấy bản thân giống như đang bị đặt trong một lò luyện đan thật lớn, không ngừng thiêu đốt.
-------------
Hồng quang loá mắt rực sáng hồng mang giống như lưu tinh, hoả cầu không ngừng thiêu đốt, hoả diễm từng đạo kích động, những yêu ở bên ngoài thấy vậy không khỏi lộ ra vẻ tán thán.
“Thiên Lưu đại nhân thuỷ yêu thuật vô song, không nghĩ tới cả hoả yêu thuật cũng có thể bá đạo như vậy!” Thần sắc Xương Chính tràn ngập sự kính nể.
Lãnh Sơn vẻ mặt tràn ngập sùng kính nói: “Nghe nói năm đó Thiên Lưu đại nhân phá ngục, trọng định tên Mạc Thuỷ Minh Không chỉ mới có hai mươi tám tuổi. Hai mươi tám tuổi có thể định ra tên một ngục, thật là đáng sợ.”
“Ài, nếu không phải có người kích động cuộc chiến phá ngục này, chúng ta cũng không có diễm phúc thấy nó.” Xương Chính bỗng nhiên cười nói: “Không biết Thiên Lưu đại nhân biết được Mạc Thuỷ Minh Không của mình bị khiêu chiến sẽ có cảm tưởng gì?”
Hoả cầu khổng lồ, hừng hực thiêu đốt, khí tức bá đạo nóng rực, kèm theo đó là hành hoả chi lực có khả năng đả thương thần hồn người ta, từng lớp từng lớp quét sạch tất cả mọi thứ xung quanh. Thân hình Tả Mạc so với hoả cầu thì nhỏ bé giống như một con kiến.
“Hắn rất nắm chắc thì phải.” Lãnh Sơn đột nhiên nói.
“Có thể kích động cuộc chiến phá ngục đương nhiên không phải kẻ tầm thường.” Xương Chính vẻ mặt đương nhiên phải thế nhưng ngay lập tức lại nói: “Nhưng không giống như Thiên Lưu đại nhân có thể ở Thập Chỉ Ngục lưu lại dấu ấn là hoả yêu thuật, không dễ như vậy.”
“Ngươi rốt cuộc nói giúp ai đây? Nói như không.” Mắt Lãnh Sơn trợn lên.
“Ha ha, chúng ta xem náo nhiệt, xem náo nhiệt!” Xương Chính bối rối cười nói.
Hai người vừa nói chuyện nhưng ánh mắt không dời khỏi ngục chiến trường, họ vẫn nhìn chằm chằm vào Tả Mạc đang ở trong ngục.
------------
Mắt Tả Mạc nheo lại chỉ còn một khe nhỏ, không ai có thể nhìn ra sâu trong đôi mắt hắn có một đoàn hoả diểm mãnh liệt yêu dị vô thanh vô tức bốc lên.
Cánh tay mở ra, mười ngón mở ra, thân hình hơi khom, khiến cho yêu đang xem xuất hiện ảo giác hắn định ôm hoả cầu bá đạo này!
Tả Mạc không chút hoang mang.
Trước mắt là hoả cầu rất lớn, khí tức đáng sợ toả ra cũng không khiến tâm hắn gợn chút sóng nào.
Trong ngũ hành, ngoại trừ thuỷ hành thì hành hoả chính là thứ hắn quen thuộc nhất. Lúc đầu là ly thuỷ kiếm quyết đến sau này là kim ô hoả, hắn cũng được coi là cao thủ dùng hoả.
Hoả cầu trước mắt so với hoả cầu mà Bồ yêu đưa cho hắn có chút tương tự. Lúc đầu khi Tả Mạc tìm hiểu ly thuỷ kiếm quyết gặp phải khó khăn, Bồ yêu chỉ điểm cũng từng làm ra một hoả cầu khổng lồ như này.
Một màn quen thuộc này khiến hắn cảm thấy chút không hiểu. Nhưng chỉ không hiểu một chút thôi, ngay sau đó thân thể hắn lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu, hắn đã sớm không phải là tên đệ tử Vô Không Kiếm môn không biết thực chiến là gì. Trải qua trăm trận khiến hắn nhạy cảm nhận ra được thời cơ.
Hắn chủ động xuất kích.
Trong không trung, hắn đi về phía trước, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của lũ yêu.
Bộ pháp quỷ dị như vậy đã khiến lũ yêu tán thán nhưng hành vi của hắn càng làm lũ yêu tán thán thêm. Bay thẳng vào hoả cầu, đó chẳng phải là tự sát sao? Hoả cầu này là do ngục chiến trường điều động toàn bộ lực lượng mà hình thành nên, hành hoả chi lực ẩn chứa trong đó rất nồng đậm, đạt tới mức độ vô cùng khủng bố. Chỉ sợ chạm vào bất cứ ngọn lửa nào cũng không có khả năng toàn thây trở ra.
Hoả cầu giống như cảm thụ được uy hiếp, hoả diễm đại phát, từng đạo hoả tiên (roi lửa) màu đỏ dậm hướng Tả Mạc đánh tới. Trong không trung, hành hoả chi lực nồng nặc phút chốc đạt tới mức đáng sợ.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Xích, độ dày đặc của hành hoả chi lực trong ngục chiến trường khiến một kẻ tinh thông hoả yêu thuật như hắn cũng cảm thấy hết hồn.
Tả Mạc bước đi trong không trung, chân không có ý định dừng lại, vẫn sải bước về phía trước, giống như không có gì vậy.
Vô tình, hai chân hắn được bao phủ bởi một tầng kim quang nhàn nhạt.
Ngọn lửa phun ra điên cuồng đánh về phía Tả Mạc, có vài lần suýt trúng nhưng vẫn còn kém một chút. Nam Nguyệt thấy được cảnh tượng mạo hiểm như thế sắc mặt trở nên trắng bệch, mấy lần thiếu chút nữa là hét lên.
Thần sắc Tả Mạc giống như bình thường, không chút khác lạ, chân vẫn cứ thong dong bước đi như đang ở trong sân vắng, không hoảng loạn.
Trong đám yêu vây quanh, không thiếu kẻ hiểu biết, mặt ai cũng chuyển sắc, bọn họ chưa ai từng nhìn qua bộ pháp quỷ dị như vậy. Lãnh Sơn và Xương Chính chỉ cảm thấy cơ thể cứng đờ, trong mắt lộ ra sự kinh hãi.
Khi mà tất cả lũ yêu tập trung vào bộ pháp của Tả Mạc thì không một ai chú ý tới hai tay của Tả Mạc lúc này xuất hiện một tầng quang mang nhàn nhạt.
Mỗi một lần cất bước, quang mang trên tay Tả Mạc lại đậm thêm một chút.
Khi Tả Mạc bước ra bước thứ mười hai, quang mang trên tay hắn nồng nặc giống như thực chất, như một loại dịch thể đang chảy vậy.
Đây là cái gì?
Ánh mắt lũ yêu không tự chủ được bị hấp dẫn bởi quang mang trên tay Tả Mạc, trong lòng tràn ngập hiếu kì.
Kẻ nào cũng biết rõ, đây chính là sát chiêu của Tả Mạc. Bộ pháp dù huyền bí nhưng cũng không thể phá vỡ hoả cầu, vẫn phải dựa vào yêu thuật có tính công kích. Hai tay bao phủ bởi quang mang sặc sỡ dưới quá trình di chuyển nhanh chóng của Tả Mạc tạo nên một tàn ảnh giống như cầu vồng.
Sát chiêu!
Nhất định là đại sát chiêu!
Mắt mọi yêu đều mở to hết cỡ, không ai dám chớp.
Nam Nguyệt nhìn thấy bỗng nhiên che miệng lại, cố gắng không hô lên, trong mắt toát lên sự không thể tin tưởng.
Trời ạ, thế nào... Như nào có khả năng?
Kia là…
-------------
Tả Mạc giống như lãnh khốc vô tình, theo mỗi bước chân bước ra hắn lại gần hoả cầu thêm một chút, độ nóng không ngừng tăng lên. Khí thế của hắn cũng theo bước chân không ngừng tăng lên.
Thân hình hắn bỗng nhiên hơi dừng lại.
Cách ba mươi trượng, hơi nóng cực kì bá đạo phả lên trên người giống như muốn thiêu đốt hắn.
Hắn hơi ngồi xổm xuống, hai tay buông xuống bên người.
Mắt hơi khép lúc này mở to ra hết cỡ, sâu trong đôi mắt đó là sự bình tĩnh có một ngọn lửa giống như bị đổ thêm dầu, hoả diễm tăng vọt. Chiến ý sôi trào, thiêu cháy từng sợi dây thần kinh của Tả Mạc.
Toàn bộ hoả diễm của hoả cầu tất cả đều tràn về phía Tả Mạc, trước mặt Tả Mạc, vô số ngọn lửa đan vào nhau tạo thành biển lửa hừng hực.
Khí thế không ngừng được đẩy cao, lúc này đã đạt tới cực hạn, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
“Giết!”
Sát ý cuồng bạo tuỳ ý lấy Tả Mạc làm trung tâm ầm ầm phun ra.
Tả Mạc đang thủ thế giống như một thanh phi kiếm rời vỏ, quang mang sặc sỡ lành lạnh hướng biển lửa trước mặt chém tới!
Trong biển lửa đang che phủ bầu trời, một đường sặc sỡ thẳng tắp được chém ra, vẽ nên cơn mưa hoa lửa.
Điểm điểm hoa lửa sặc sỡ đánh trúng vào hoả cầu!
Khí tức bá đạo dữ dằn, chiến ý mãnh liệt đều theo một trảm này ẩn vào bên trong hoả cầu.
Ngục chiến trường như dừng lại.
Tất cả đều dừng lại.
Thời gian giống như ngừng trôi.
Tách.
Thanh âm giống như vỏ trứng bị đập nát, hoả cầu kinh khủng bá đạo nhẹ nhàng nổ tung, hoá thành một chùm hoả tinh.
Hoả tinh như mưa như vụ, thân ảnh của Tả Mạc như ẩn như hiện trong đó, cả người khí thế biến mất, quang mang sặc sỡ trên tay cũng biến mất.
----------------
Tĩnh lặng, một mảnh tĩnh lặng.
Tròn mười giây, không có bất cứ kẻ nào phát ra âm thanh gì. Mười giây trôi qua, lũ yêu đứng xem mới tỉnh lại, thanh âm ồ lên vang lên liên tiếp.
“Ai thấy rõ yêu thuật kia là cái gì không?”
“Quá lợi hại!”
“Chưa từng thấy qua, khẳng định là yêu thuật bí truyền! Thực sự là quái vật à! Không biết là từ gia tộc ẩn cư nào đi ra nữa!”
“Đáng giá! Thực sự là quá đáng giá…”
Những yêu vây xem không ai còn bình tĩnh, tất cả đều kích động.
Trong lũ yêu, Nam Nguyệt đang ôm chặt miêng, trong lòng nàng chỉ lặp đi lặp lại một ý niệm.
Kia là…
Những tiếng hoảng hốt và tranh luận ở khắp nơi vang đến bên tai nàng, không ai có thể ngờ tới, nhiều yêu tới xem như vậy nhưng chỉ có mình nàng nhận ra chiêu đó.
Kia là – Tiểu yêu thuật!
/915
|