Vài luồng bổn nguyên tinh hồn cực nhỏ cực nhạt, tựa như lúc nào cũng có thể tiêu tán trong không khí.
“Đây là cái gì?” Công Tôn Sai vẻ mặt hiếu kỳ, hai tay giang ra, vài luồng bổn nguyên tinh hồn bèn bay về phía bàn tay hắn.
Bổn nguyên tinh hồn bay tới bàn tay hắn, không đợi hắn nghiên cứu kỹ lưỡng đã thấm vào da.
“Ồ!”
Ba tiếng kêu kinh ngạc đồng thời vang lên, vẻ hiếu kỳ trên mặt Công Tôn Sai chuyển thành ngạc nhiên, Tả Mạc cũng cực kỳ ngạc nhiên, còn một âm thanh kinh ngạc khác lại là do Bồ yêu trong thức hải của Tả Mạc phát ra.
Công Tôn Sai nhắm hai mắt lại, cảm nhận tỉ mỉ, một lúc lâu sau mới đột nhiên mở mắt, giọng nói đầy vẻ vui mừng: “Sư huynh, đây là cái gì? Đúng là đồ tốt!”
Đương nhiên là đồ tốt rồi…
Tả Mạc nói thầm trong lòng song cũng vô cùng hài lòng. Hắn nhìn ra luồng bổn nguyên tinh hồn của sát hồn có lợi rất lớn đối với Công Tôn Sai!
Trong lòng hắn bỗng dưng khẽ động, hỏi: “Sư đệ, hiện giờ đệ đang tu luyện pháp quyết gì vậy?”
Khuôn mặt Công Tôn Sai đỏ ửng ngượng ngùng, hắn có phần xấu hổ nói: “Đệ… Đệ tự nghiên cứu ra một phương pháp tu luyện, cũng không biết có hữu dụng hay không, đang muốn nhờ sư huynh chỉ điểm một chút.”
Tả Mạc ngạc nhiên nhìn Công Tôn Sư đệ vẫn đang ngượng ngùng như đang nhìn thấy quỷ.
Thấy vẻ mặt của Tả Mạc, khuôn mặt trắng trẻo của Công Tôn Sai lại càng hồng thêm như quả đào chín, ê ê a a nói: “Đệ… Đệ nghe nói chiến tướng có pháp quyết chuyên môn để tu luyện, nếu trong tay mình đã không có, đệ bèn nghĩ liệu có thể thử tiếp cận nó hay không.”
Hắn càng nói càng lưu loát, trong mắt lộ vẻ hưng phấn: “Sau này đệ mới phát hiện, trong cờ Dịch Chiến có rất nhiều chiến tướng, tuy rằng đều là chiến tướng yêu ma song cũng có thể tham khảo một chút. Cho nên mới nghiên cứu ra những thứ này, sư huynh xem thử giúp đệ.”
Nói xong, hắn cũng chẳng thèm để ý tới vẻ mặt quái dị của Tả MẠc, trực tiếp đem suy nghĩ của mình nói ra một lần.
Ngay từ đầu, Tả Mạc còn có phần không tin tưởng. Dù sao, một tu giả mới chỉ trúc cơ, ngay cả ngưng mạch còn không tới, lại chạy đến nói với hắn bản thân mình muốn sáng lập ra một pháp quyết tu luyện, nếu không phải là CÔng Tôn sư đệ, Tả MẠc chắc chắn đã đạp thẳng một cước vào mặt đối phương rồi.
Song dần dần, sắc mặt Tả Mạc trở nên ngưng trọng hẳn lên.
Rất hiển nhiên, suy nghĩ của Công Tôn Sư đệ phong phú hơn so với dự tính của hắn nhiều. Tới khi nghe xong, cảm giác đầu tiên của hắn là…
… quá điên cuồng!
Hắn ngơ ngác nhìn CÔng Tôn Sai.
Công Tôn Sai nói một mạch, tới lúc xong mới để ý tới ánh mắt TẢ Mạc nhìn về phía mình đầy vẻ quái dị, lập tức cả người có phần không được tự nhiên, chẳng lẽ suy nghĩ của mình có chỗ nào không đúng?
Sư đệ ngượng ngùng thẹn thùng trước mắt không ngờ lại tự nghiên cứu ra một bộ pháp quyết tu luyện điên cuồng cực đoan tới vậy. Tương phản vậy cũng thật quá lớn!
Tả Mạc chỉ cảm thấy vô cùng quái dị.
Suy nghĩ của Công Tôn Sai rất đơn giản, đầu tiên hắn phán đoán ra, đối với một chiến tướng mà nói, quan trọng nhất là thần thức. Bởi vì thần thức giúp hắn khống chế chiến cuộc nhiều nhất, đây cũng là lý do vì sao chiến tướng yêu tộc là xuất sắc nhất trong các loại chiến tướng.
Đương nhiên linh lực tất nhiên cũng không thể thiếu, chiến tướng tu giả cũng có nét độc đáo của mình.
Thần thức và linh lực từ đâu tới?
Điểm trung tâm nhất trong nội dung pháp quyết mà Công Tôn Sai nghiên cứu ra chỉ có một chữ: cướp!
Khi Tả Mạc hiểu ra điểm này hắn không thể không cảm khái, quả không hổ là pháp quyết cho chiến tướng tu luyện, hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của chiến tướng! HẮn thậm chí có phần hoài nghi, liệu có phải vì lúc ở Tiểu Sơn giới cướp bóc quá nhiều hay không mà tạo thành di chứng cho Công Tôn sư đệ?
Càng khiến Tả MẠc ngạc nhiên là tuy công pháp này vẫn còn rất non nớt, còn xa mới đạt tới mức hoàn thiện song lại không có sai lầm trí mạng nào.
Hắn giờ mới bừng tỉnh hiểu ra vì sao vừa rồi luồng bổn nguyên tinh hồn kia lại thấm vào da lòng bàn tay của Công Tôn sư đệ.
Vật bản nguyên không có bất cứ tạp chất nào như bổn nguyên tinh hồn đối với Công Tôn sư đệ mà nói là vật đại bổ.
“Thú vị!” Bồ yêu không kìm được tán thưởng: “Mới trúc cơ kỳ đã nghiên cứu ra pháp quyết như vậy, quả thực tiền đồ không giới hạn!” Trong lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác vô cùng sai lầm, những người xung quanh Tả Mạc không biết từ lúc nào lại đã có một lượng lớn những kẻ có thực lực và thiên phú đều không tồi.
MÀ những người này trước đây đều là kẻ không chút tiếng tăm, không được coi trọng.
Chẳng hạn như Côn Tôn Sai, chiến tướng có thể tự ngộ ra pháp quyết hắn cũng biết song chẳng qua chỉ lưa thưa vài người. Pháp quyết này trong mắt hắn còn mười phần thô ráp, non nớt, song chỉ cần sau này tầm mắt và thực lực của Công TÔn Sai tăng lên pháp quyết có thể từ từ hoàn thiện. Cũng chính nguyên lý cơ bản của bộ pháp quyết này khiến cho BỒ yêu phảng phất như thấy được một chiến tướng tuyệt thế đang từ từ hiện ra!
Trong lòng BỒ yêu tràn ngập cảm khái, ngay cả hắn cũng không ngờ Công Tôn Sai lại có thể đi tới bước này. Tốc độ tiến bộ của CÔng Tôn Sai khiến hắn khiếp sợ, lẽ nào kẻ này là một chiến tướng trời sinh?
Thiên phú như vậy, có thể so sánh cùng cũng chỉ có vài cái tên mà hắn quen thuộc.
Hắn không khỏi nhìn thoáng qua Tả Mạc, vận khí của tiểu tử này thật quá tốt!
Đột nhiên trong lòng BỒ yêu nảy sinh vài phần mong đợi, thiên phú của Tả Mạc đã khiến hắn cảm thấy không thể ngờ nổi, giờ bên cạnh hắn lại có thêm một chiến tướng tiền đồ không giới hạn hỗ trợ, bọn họ sẽ đi tới mức nào?
Mãi tới lúc này hắn mới cảm thụ sâu sắc, mình thu tên học sinh này là kiếm lớn rồi!
Những món nợ khó đòi trước kia, có lẽ, còn có cơ hội thu về được…
Bồ yêu vuốt cằm, cười âm hiểm không thôi.
Tả Mạc không biết tính toán của BỒ yêu, hỏi qua y, sau khi biết bộ pháp quyết này không có vấn đề gì lớn hắn bắt đầu trợ giúp CÔng Tôn sư đệ. Pháp quyết của Công Tôn sư đệ tuy không có vấn đề gì lớn song trắc trở nhất là bước đầu tiên. Trọng tâm của pháp quyết này là cướp đoạt thần thức, linh lực từ những thứ khác làm của mình, song ngay từ đầu hắn chỉ như mới sinh, làm gì có năng lực đi cướp đoạt.
Nhưng trước mắt lại là cơ hội tốt trời cho, những luồng bổn nguyên tinh hồn của sát hồn này không có bất cứ tạp chất gì, ôn hòa bổ dưỡng, đối với CÔng Tôn Sai mà nói hấp thu hoàn toàn không có vấn đề.
Thương lượng một lúc với Công Tôn Sai, hắn cũng nóng lòng muốn thử.
Chiến tướng quả nhiên cũng không phải người thường!
Tả Mạc nói thầm trong lòng, động tác trên tay không hề chậm lại, tiếp tục việc “câu cá” của mình. Chỉ có điều lần này tất cả bổn nguyên tinh hồn luyện hóa được hắn đều chuyển cho CÔng Tôn sư đệ. Công Tôn Sai cũng không chối từ, liều mạng hấp thu.
Song cũng chỉ một lúc sau khuôn mặt CÔng Tôn Sai đã ửng đỏ như uống rượu say, hắn lập tức khoanh chân đả tọa.
Tả Mạc hiểu ý ngừng lại, tu vi của Công Tôn sư đệ còn quá thấp, muốn hấp thu những luồng bổn nguyên tinh hồn này cần có thời gian. Vì vậy hắn chuyển sang tự mình hấp thu bổn nguyên tinh hồn, thứ này đối với hắn cũng là đại bổ.
Tầng sát vụ này vô biên vô hạn, sát hồn trong đó cũng phảng phất như vô cùng vô tận, chúng cuồn cuộn không ngừng đánh về phía đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ, không chỗ nào không có, song vừa chạm vào đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ đã lập tức bị tiểu yêu thuật bắn trúng, bốc hơi tiêu tán như sương khói, chỉ để lại một luồng bổn nguyên tinh hồn cực nhỏ.
Lại qua hai canh giờ, CÔng Tôn Sai mở mắt, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, hắn nhảy dựng lên, mặt dày nói: “Sư huynh, chúng ta tiếp tục!”
Tả Mạc gật đầu, cũng chẳng nhiều lời, không ngừng phóng ra tiểu yêu thuật.
Năm trăm tiểu yêu thuật hắn đã thi triển lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, trong đó có khi còn kèm theo một ít yêu thuật cấp thấp hắn học được trong Mạc Thủy Minh Không hoặc là thử đem tiểu yêu thuật khác nhau tổ hợp lại. Tiểu yêu thuật vốn tiêu hao ít thần thức, Tả MẠc lại vô cùng thành thạo, hơn nữa theo hắn không ngừng hấp thu bổn nguyên tinh hồn, thần thức của hắn cũng không ngừng lớn mạnh, càng thêm thong dong.
Lần này Công Tôn Sai hấp thu bổn nguyên tinh hồn nhiều hơn lần trước khoảng hai thành mới lại khoanh chân đả tọa.
Mười hai canh giờ liên tục, Tả Mạc cũng cảm thấy có phần ăn không tiêu, vội vàng thu hồi đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ. Sát hồn mất đi mục tiêu lập tức giải tán, xung quanh gió em sóng lặng.
Tả MẠc khoanh chân đả tọa, mười ngôi sao trong cơ thể hắn giờ sáng ngời chói mắt, ánh sao buông xuống có vài phần chân thực như sương khói.
Hắn có thể cảm nhận được thần thức của bản thân đã đầy ắp, cơ hồ sắp tràn ra đến nơi.
Lẽ nào mình sắp tiến giai rồi?
Trong lòng Tả MẠc khẽ động, song cũng không nghĩ nữa mà trực tiếp vận tâm pháp.
Thanh kiếm trong tay Vi Thắng lập lòe ánh sáng, vài sát hồn lao lên trúng đòn lập tức tan thành mây khói. Vài sợi bổn nguyên tinh hồn bay vào trong phi kiếm của hắn. Trường kiếm trong tay hắn có màu đen, cao gần tới ngực, nhìn qua tựa trảm mã đao, hình dáng cổ xưa, vỏ kiếm màu đen, cũng không có quá nhiều trang trí. Chuôi kiếm đen này là do hắn phát hiện ra trong ngày đầu tiên bị truyền tống vào sương máu.
Lúc đó thanh kiếm đen này bị cắm nghiêng trên mặt đất, vỏ kiếm do hắn tìm được cách đó không xa. Chuôi kiếm đen này tràn ngập khí tức thô bạo, nắm nó trong tay tâm thần cũng rất dễ bị ảnh hưởng. Vốn dĩ hung kiếm như vậy Vi Thắng rất không thích.
Song hắn vẫn không vứt thanh kiếm đen này đi mà ngược lại, cầm trên tay, hắn muốn dùng thanh hung kiếm này để ma luyện ý chí của mình!
Khuôn mặt hắn trầm tĩnh, bước chân kiên định dị thường, phương viên một trượng xung quanh sát vụ không tiến thêm được.
Hắn đã không nhớ nổi mình tiến vào màn sương máu này bao lâu rồi, bất qua hắn cũng không hoang mang mà ngược lại có phần hưng phấn. Màn sương máu trước mắt trong lòng hắn chẳng qua cũng chỉ là phiên bản nâng cấp của kiếm động. Quãng thời gian đơn độc xông vào kiếm động đó rất nguy hiểm nhưng đó cũng là lúc thực lực hắn tăng lên nhanh nhất.
Không có gì khiến hắn hưng phấn hơn thực lực tăng tiến!
Hơn nữa rời xa khỏi những việc vặt khiến hắn tâm phiền ý loạn của môn phái, tâm tình hắn yên tĩnh lại thường. HẮn có thể cảm thụ được tiến bộ của bản thân, cảm giác như vậy đã rất lâu rồi không xuất hiện.
Mỗi bước đi của hắn đều là bước đi vững chắc về phía đỉnh cao của kiếm đạo.
Ngày bị truyền tống vào trong màn sương máu hắn đã cảm nhận được trong đó có điểm lạ. Sau đó phát hiện ra thanh kiếm đen, hắn cũng nhanh chóng nhận ra thanh kiếm đen không hề bị ảnh hưởng bởi màn sương máu.
Mà khi phát hiện thanh kiếm đen biết hấp thu bổn nguyên tinh hồn, hắn cũng kinh ngạc, điều này nói nên rằng trong kiếm đã có kiếm linh sinh thành.
Phi kiếm sinh ra kiếm linh ắt là phi kiếm cực phẩm. Song Vi Thắng cũng không quá vui mừng, chuôi kiếm đen này có khí tức thô bạo hung tàn như vậy, cho dù có kiếm linh cũng nhất định là hung linh!
Điều cổ quái là cho dù hắn tra xét ra sao cũng không dò ra được sự tồn tại của kiếm linh.
HẮn cũng không vì điểm quái dị của thanh kiếm đen mà trong lòng nảy sinh ý niệm đình trệ. Trong lòng hắn phi kiếm dù tốt đến đâu cũng chỉ là ngoại vật. Kiếm tâm ngưng kết kiên định tự nhiên sẽ không bị ngoại tà xâm lấn.
Đi liền vài canh giờ, hắn ngừng chân, thanh kiếm đen trong tay bị hắn cắm bên chân.
Hắn phát hiện khi thanh kiếm đen trong tay hắn thì sát hồn hoàn toàn không úy kỵ song một khi kiếm rời tay hắn, xung quang trăm trượng tuyệt đối không còn một sát hồn nào.
Khung cảnh xung quanh mịt mờ.
Vi Thắng nhíu màu, những ngày này hắn đã tận lựng khốn chế linh lưucj song linh lực vẫn tiêu hao gần như không còn. Trong màn sương máu này linh khí cực kỳ thưa thớt, hắn chỉ có thể dựa vào tinh thạch để bổ sung linh lực, song lúc bình thường trên người hắn luôn mang theo rất ít tinh thạch.
Tình huống thật không ổn!
“Đây là cái gì?” Công Tôn Sai vẻ mặt hiếu kỳ, hai tay giang ra, vài luồng bổn nguyên tinh hồn bèn bay về phía bàn tay hắn.
Bổn nguyên tinh hồn bay tới bàn tay hắn, không đợi hắn nghiên cứu kỹ lưỡng đã thấm vào da.
“Ồ!”
Ba tiếng kêu kinh ngạc đồng thời vang lên, vẻ hiếu kỳ trên mặt Công Tôn Sai chuyển thành ngạc nhiên, Tả Mạc cũng cực kỳ ngạc nhiên, còn một âm thanh kinh ngạc khác lại là do Bồ yêu trong thức hải của Tả Mạc phát ra.
Công Tôn Sai nhắm hai mắt lại, cảm nhận tỉ mỉ, một lúc lâu sau mới đột nhiên mở mắt, giọng nói đầy vẻ vui mừng: “Sư huynh, đây là cái gì? Đúng là đồ tốt!”
Đương nhiên là đồ tốt rồi…
Tả Mạc nói thầm trong lòng song cũng vô cùng hài lòng. Hắn nhìn ra luồng bổn nguyên tinh hồn của sát hồn có lợi rất lớn đối với Công Tôn Sai!
Trong lòng hắn bỗng dưng khẽ động, hỏi: “Sư đệ, hiện giờ đệ đang tu luyện pháp quyết gì vậy?”
Khuôn mặt Công Tôn Sai đỏ ửng ngượng ngùng, hắn có phần xấu hổ nói: “Đệ… Đệ tự nghiên cứu ra một phương pháp tu luyện, cũng không biết có hữu dụng hay không, đang muốn nhờ sư huynh chỉ điểm một chút.”
Tả Mạc ngạc nhiên nhìn Công Tôn Sư đệ vẫn đang ngượng ngùng như đang nhìn thấy quỷ.
Thấy vẻ mặt của Tả Mạc, khuôn mặt trắng trẻo của Công Tôn Sai lại càng hồng thêm như quả đào chín, ê ê a a nói: “Đệ… Đệ nghe nói chiến tướng có pháp quyết chuyên môn để tu luyện, nếu trong tay mình đã không có, đệ bèn nghĩ liệu có thể thử tiếp cận nó hay không.”
Hắn càng nói càng lưu loát, trong mắt lộ vẻ hưng phấn: “Sau này đệ mới phát hiện, trong cờ Dịch Chiến có rất nhiều chiến tướng, tuy rằng đều là chiến tướng yêu ma song cũng có thể tham khảo một chút. Cho nên mới nghiên cứu ra những thứ này, sư huynh xem thử giúp đệ.”
Nói xong, hắn cũng chẳng thèm để ý tới vẻ mặt quái dị của Tả MẠc, trực tiếp đem suy nghĩ của mình nói ra một lần.
Ngay từ đầu, Tả Mạc còn có phần không tin tưởng. Dù sao, một tu giả mới chỉ trúc cơ, ngay cả ngưng mạch còn không tới, lại chạy đến nói với hắn bản thân mình muốn sáng lập ra một pháp quyết tu luyện, nếu không phải là CÔng Tôn sư đệ, Tả MẠc chắc chắn đã đạp thẳng một cước vào mặt đối phương rồi.
Song dần dần, sắc mặt Tả Mạc trở nên ngưng trọng hẳn lên.
Rất hiển nhiên, suy nghĩ của Công Tôn Sư đệ phong phú hơn so với dự tính của hắn nhiều. Tới khi nghe xong, cảm giác đầu tiên của hắn là…
… quá điên cuồng!
Hắn ngơ ngác nhìn CÔng Tôn Sai.
Công Tôn Sai nói một mạch, tới lúc xong mới để ý tới ánh mắt TẢ Mạc nhìn về phía mình đầy vẻ quái dị, lập tức cả người có phần không được tự nhiên, chẳng lẽ suy nghĩ của mình có chỗ nào không đúng?
Sư đệ ngượng ngùng thẹn thùng trước mắt không ngờ lại tự nghiên cứu ra một bộ pháp quyết tu luyện điên cuồng cực đoan tới vậy. Tương phản vậy cũng thật quá lớn!
Tả Mạc chỉ cảm thấy vô cùng quái dị.
Suy nghĩ của Công Tôn Sai rất đơn giản, đầu tiên hắn phán đoán ra, đối với một chiến tướng mà nói, quan trọng nhất là thần thức. Bởi vì thần thức giúp hắn khống chế chiến cuộc nhiều nhất, đây cũng là lý do vì sao chiến tướng yêu tộc là xuất sắc nhất trong các loại chiến tướng.
Đương nhiên linh lực tất nhiên cũng không thể thiếu, chiến tướng tu giả cũng có nét độc đáo của mình.
Thần thức và linh lực từ đâu tới?
Điểm trung tâm nhất trong nội dung pháp quyết mà Công Tôn Sai nghiên cứu ra chỉ có một chữ: cướp!
Khi Tả Mạc hiểu ra điểm này hắn không thể không cảm khái, quả không hổ là pháp quyết cho chiến tướng tu luyện, hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của chiến tướng! HẮn thậm chí có phần hoài nghi, liệu có phải vì lúc ở Tiểu Sơn giới cướp bóc quá nhiều hay không mà tạo thành di chứng cho Công Tôn sư đệ?
Càng khiến Tả MẠc ngạc nhiên là tuy công pháp này vẫn còn rất non nớt, còn xa mới đạt tới mức hoàn thiện song lại không có sai lầm trí mạng nào.
Hắn giờ mới bừng tỉnh hiểu ra vì sao vừa rồi luồng bổn nguyên tinh hồn kia lại thấm vào da lòng bàn tay của Công Tôn sư đệ.
Vật bản nguyên không có bất cứ tạp chất nào như bổn nguyên tinh hồn đối với Công Tôn sư đệ mà nói là vật đại bổ.
“Thú vị!” Bồ yêu không kìm được tán thưởng: “Mới trúc cơ kỳ đã nghiên cứu ra pháp quyết như vậy, quả thực tiền đồ không giới hạn!” Trong lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác vô cùng sai lầm, những người xung quanh Tả Mạc không biết từ lúc nào lại đã có một lượng lớn những kẻ có thực lực và thiên phú đều không tồi.
MÀ những người này trước đây đều là kẻ không chút tiếng tăm, không được coi trọng.
Chẳng hạn như Côn Tôn Sai, chiến tướng có thể tự ngộ ra pháp quyết hắn cũng biết song chẳng qua chỉ lưa thưa vài người. Pháp quyết này trong mắt hắn còn mười phần thô ráp, non nớt, song chỉ cần sau này tầm mắt và thực lực của Công TÔn Sai tăng lên pháp quyết có thể từ từ hoàn thiện. Cũng chính nguyên lý cơ bản của bộ pháp quyết này khiến cho BỒ yêu phảng phất như thấy được một chiến tướng tuyệt thế đang từ từ hiện ra!
Trong lòng BỒ yêu tràn ngập cảm khái, ngay cả hắn cũng không ngờ Công Tôn Sai lại có thể đi tới bước này. Tốc độ tiến bộ của CÔng Tôn Sai khiến hắn khiếp sợ, lẽ nào kẻ này là một chiến tướng trời sinh?
Thiên phú như vậy, có thể so sánh cùng cũng chỉ có vài cái tên mà hắn quen thuộc.
Hắn không khỏi nhìn thoáng qua Tả Mạc, vận khí của tiểu tử này thật quá tốt!
Đột nhiên trong lòng BỒ yêu nảy sinh vài phần mong đợi, thiên phú của Tả Mạc đã khiến hắn cảm thấy không thể ngờ nổi, giờ bên cạnh hắn lại có thêm một chiến tướng tiền đồ không giới hạn hỗ trợ, bọn họ sẽ đi tới mức nào?
Mãi tới lúc này hắn mới cảm thụ sâu sắc, mình thu tên học sinh này là kiếm lớn rồi!
Những món nợ khó đòi trước kia, có lẽ, còn có cơ hội thu về được…
Bồ yêu vuốt cằm, cười âm hiểm không thôi.
Tả Mạc không biết tính toán của BỒ yêu, hỏi qua y, sau khi biết bộ pháp quyết này không có vấn đề gì lớn hắn bắt đầu trợ giúp CÔng Tôn sư đệ. Pháp quyết của Công Tôn sư đệ tuy không có vấn đề gì lớn song trắc trở nhất là bước đầu tiên. Trọng tâm của pháp quyết này là cướp đoạt thần thức, linh lực từ những thứ khác làm của mình, song ngay từ đầu hắn chỉ như mới sinh, làm gì có năng lực đi cướp đoạt.
Nhưng trước mắt lại là cơ hội tốt trời cho, những luồng bổn nguyên tinh hồn của sát hồn này không có bất cứ tạp chất gì, ôn hòa bổ dưỡng, đối với CÔng Tôn Sai mà nói hấp thu hoàn toàn không có vấn đề.
Thương lượng một lúc với Công Tôn Sai, hắn cũng nóng lòng muốn thử.
Chiến tướng quả nhiên cũng không phải người thường!
Tả Mạc nói thầm trong lòng, động tác trên tay không hề chậm lại, tiếp tục việc “câu cá” của mình. Chỉ có điều lần này tất cả bổn nguyên tinh hồn luyện hóa được hắn đều chuyển cho CÔng Tôn sư đệ. Công Tôn Sai cũng không chối từ, liều mạng hấp thu.
Song cũng chỉ một lúc sau khuôn mặt CÔng Tôn Sai đã ửng đỏ như uống rượu say, hắn lập tức khoanh chân đả tọa.
Tả Mạc hiểu ý ngừng lại, tu vi của Công Tôn sư đệ còn quá thấp, muốn hấp thu những luồng bổn nguyên tinh hồn này cần có thời gian. Vì vậy hắn chuyển sang tự mình hấp thu bổn nguyên tinh hồn, thứ này đối với hắn cũng là đại bổ.
Tầng sát vụ này vô biên vô hạn, sát hồn trong đó cũng phảng phất như vô cùng vô tận, chúng cuồn cuộn không ngừng đánh về phía đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ, không chỗ nào không có, song vừa chạm vào đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ đã lập tức bị tiểu yêu thuật bắn trúng, bốc hơi tiêu tán như sương khói, chỉ để lại một luồng bổn nguyên tinh hồn cực nhỏ.
Lại qua hai canh giờ, CÔng Tôn Sai mở mắt, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, hắn nhảy dựng lên, mặt dày nói: “Sư huynh, chúng ta tiếp tục!”
Tả Mạc gật đầu, cũng chẳng nhiều lời, không ngừng phóng ra tiểu yêu thuật.
Năm trăm tiểu yêu thuật hắn đã thi triển lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, trong đó có khi còn kèm theo một ít yêu thuật cấp thấp hắn học được trong Mạc Thủy Minh Không hoặc là thử đem tiểu yêu thuật khác nhau tổ hợp lại. Tiểu yêu thuật vốn tiêu hao ít thần thức, Tả MẠc lại vô cùng thành thạo, hơn nữa theo hắn không ngừng hấp thu bổn nguyên tinh hồn, thần thức của hắn cũng không ngừng lớn mạnh, càng thêm thong dong.
Lần này Công Tôn Sai hấp thu bổn nguyên tinh hồn nhiều hơn lần trước khoảng hai thành mới lại khoanh chân đả tọa.
Mười hai canh giờ liên tục, Tả Mạc cũng cảm thấy có phần ăn không tiêu, vội vàng thu hồi đĩa Cửu Chuyển Tiêu Thổ. Sát hồn mất đi mục tiêu lập tức giải tán, xung quanh gió em sóng lặng.
Tả MẠc khoanh chân đả tọa, mười ngôi sao trong cơ thể hắn giờ sáng ngời chói mắt, ánh sao buông xuống có vài phần chân thực như sương khói.
Hắn có thể cảm nhận được thần thức của bản thân đã đầy ắp, cơ hồ sắp tràn ra đến nơi.
Lẽ nào mình sắp tiến giai rồi?
Trong lòng Tả MẠc khẽ động, song cũng không nghĩ nữa mà trực tiếp vận tâm pháp.
Thanh kiếm trong tay Vi Thắng lập lòe ánh sáng, vài sát hồn lao lên trúng đòn lập tức tan thành mây khói. Vài sợi bổn nguyên tinh hồn bay vào trong phi kiếm của hắn. Trường kiếm trong tay hắn có màu đen, cao gần tới ngực, nhìn qua tựa trảm mã đao, hình dáng cổ xưa, vỏ kiếm màu đen, cũng không có quá nhiều trang trí. Chuôi kiếm đen này là do hắn phát hiện ra trong ngày đầu tiên bị truyền tống vào sương máu.
Lúc đó thanh kiếm đen này bị cắm nghiêng trên mặt đất, vỏ kiếm do hắn tìm được cách đó không xa. Chuôi kiếm đen này tràn ngập khí tức thô bạo, nắm nó trong tay tâm thần cũng rất dễ bị ảnh hưởng. Vốn dĩ hung kiếm như vậy Vi Thắng rất không thích.
Song hắn vẫn không vứt thanh kiếm đen này đi mà ngược lại, cầm trên tay, hắn muốn dùng thanh hung kiếm này để ma luyện ý chí của mình!
Khuôn mặt hắn trầm tĩnh, bước chân kiên định dị thường, phương viên một trượng xung quanh sát vụ không tiến thêm được.
Hắn đã không nhớ nổi mình tiến vào màn sương máu này bao lâu rồi, bất qua hắn cũng không hoang mang mà ngược lại có phần hưng phấn. Màn sương máu trước mắt trong lòng hắn chẳng qua cũng chỉ là phiên bản nâng cấp của kiếm động. Quãng thời gian đơn độc xông vào kiếm động đó rất nguy hiểm nhưng đó cũng là lúc thực lực hắn tăng lên nhanh nhất.
Không có gì khiến hắn hưng phấn hơn thực lực tăng tiến!
Hơn nữa rời xa khỏi những việc vặt khiến hắn tâm phiền ý loạn của môn phái, tâm tình hắn yên tĩnh lại thường. HẮn có thể cảm thụ được tiến bộ của bản thân, cảm giác như vậy đã rất lâu rồi không xuất hiện.
Mỗi bước đi của hắn đều là bước đi vững chắc về phía đỉnh cao của kiếm đạo.
Ngày bị truyền tống vào trong màn sương máu hắn đã cảm nhận được trong đó có điểm lạ. Sau đó phát hiện ra thanh kiếm đen, hắn cũng nhanh chóng nhận ra thanh kiếm đen không hề bị ảnh hưởng bởi màn sương máu.
Mà khi phát hiện thanh kiếm đen biết hấp thu bổn nguyên tinh hồn, hắn cũng kinh ngạc, điều này nói nên rằng trong kiếm đã có kiếm linh sinh thành.
Phi kiếm sinh ra kiếm linh ắt là phi kiếm cực phẩm. Song Vi Thắng cũng không quá vui mừng, chuôi kiếm đen này có khí tức thô bạo hung tàn như vậy, cho dù có kiếm linh cũng nhất định là hung linh!
Điều cổ quái là cho dù hắn tra xét ra sao cũng không dò ra được sự tồn tại của kiếm linh.
HẮn cũng không vì điểm quái dị của thanh kiếm đen mà trong lòng nảy sinh ý niệm đình trệ. Trong lòng hắn phi kiếm dù tốt đến đâu cũng chỉ là ngoại vật. Kiếm tâm ngưng kết kiên định tự nhiên sẽ không bị ngoại tà xâm lấn.
Đi liền vài canh giờ, hắn ngừng chân, thanh kiếm đen trong tay bị hắn cắm bên chân.
Hắn phát hiện khi thanh kiếm đen trong tay hắn thì sát hồn hoàn toàn không úy kỵ song một khi kiếm rời tay hắn, xung quang trăm trượng tuyệt đối không còn một sát hồn nào.
Khung cảnh xung quanh mịt mờ.
Vi Thắng nhíu màu, những ngày này hắn đã tận lựng khốn chế linh lưucj song linh lực vẫn tiêu hao gần như không còn. Trong màn sương máu này linh khí cực kỳ thưa thớt, hắn chỉ có thể dựa vào tinh thạch để bổ sung linh lực, song lúc bình thường trên người hắn luôn mang theo rất ít tinh thạch.
Tình huống thật không ổn!
/915
|