Thu hoạch từ hai ngàn năm trăm thi thể kia cực kỳ kinh người.
Ngoại trừ một lượng lớn là pháp bảo cấp ba bình thường ra, còn có mười hai món pháp bảo cấp bốn, trên người mấy vị trưởng lão cũng rất phong phú, trong đó Vân Trận sa kia tất nhiên cũng không ngoại lệ, số lượng tài liệu và tinh thạch cũng khá kinh người. Thu hoạch lần này chất đầy thuyền Hạt Táo.
Đây là một lượng tài phú kinh người.
Khi Tả Mạc thấy danh sách do Bao Dịch kiểm kê giao lại, cũng bị lượng tài phú khổng lồ làm choáng váng. Nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường, tu giả ngoại đường vốn giàu có hơn người bình thường nhiều, lại còn chết một lần tới hai ngàn năm trăm người, số lượng không nghĩ cũng biết.
Liền mấy ngày, Tả Mạc đắm chìm trong hạnh phúc.
Hồng Quân Hiên cũng không dám hành động sơ xuất, ngày đó tận mắt thấy Vệ doanh diệt sạch cả ngàn người trong chớp mắt, đặc biệt là luồng khí đen chết chóc có thể không nhìn linh tráo kia càng khiến hắn vô cùng kiêng dè.
Hắn sa vào thế cưỡi hổ khó xuống.
“Các đệ có cách gì tốt không?” Hồng Quân Hiên tròng mắt đầy tơ máu, giọng nói khàn khàn.
Các sư đệ khác cũng người nọ nhìn người kia, một lúc sau mới có người nói: “Sau thành Kim Ô có nhiều tu giả, sao sư huynh không lôi kéo bọn họ cùng tới? Ta thấy đám tu giả mặc trọng giáp lần trước sau khi chiến đấu xong có vẻ cũng không được tốt. Thành Kim Ô có lẽ không mạnh như trong tưởng tượng của chúng ta, nếu có thể lôi kéo thêm người phần thắng của chúng ta cũng lớn hơn vài phần.”
Hồng Quân Hiên lắc đầu: “Nếu chúng ta thắng, lệnh ban ra bọn chúng không ai dám chối từ, song giờ chúng ta bại liền không thắng, bọn chúng giờ chỉ muốn đứng nhìn, trừ phi đích thân sư tôn tới bọn chúng mới không dám trái lệnh.”
Cả đám lại một lần nữa chìm vào im lặng.
Bọn hắn vốn trông cậy vào lần này kiếm chút công lao, nhưng giờ xem ra vô vọng rồi. Không vơ vét được chút công lao nào tất nhiên khiến người người thất vọng, nhưng so ra vẫn tốt hơn mất mạng nhiều. Thành Kim Ô mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của bọn hắn, trừ phi sư tôn đích thân tới, bọn hắn cảm thấy không thế thực nào ở Tiểu Sơn giới đánh hạ được tòa thành nhỏ này.
Hồng Quân Hiên sao không hiểu bọn sư đệ nghĩ thế nào, song hắn lúc này cũng không có cách nào, lần này tùy tiện đến đây, thật quá thất sách. Uy vọng không dễ dàng tích lũy được lần này cũng mất tới bảy tám phần rồi.
Nhưng hắn cũng là người quả quyết, hiểu cách duy nhất lúc này là cầu viện sư tôn.
Trước khi sư tôn tới, hắn có thể giữ được thực lực ngoại đường ở mức hiện giờ, tuy không phải công lao gì lớn nhưng cũng có thể coi là đã phải gian khổ một phen. Nghĩ thông điểm này, hắn lập tức làm ra đối sách: “Cố thủ thôi, phiền một vị sư đệ đi một chuyến, thay ta đưa thư cho sư tôn.”
Lập tức có vài vị sư đệ lao ra, bọn hắn đều đã sớm muốn rời khỏi nơi ác mộng này.
Thất sư đệ vui vẻ thu lấy ngọc giản mà Hồng Quân Hiên đưa cho, cáo từ một tiếng rồi nhanh nhanh chóng chóng bay lên trên không, ngự kiếm rời khỏi. Các sư đệ khác đều lộ vẻ tiếc nuối nhưng cũng chẳng thể làm gì, trong số ở đây, thất sư đệ bay nhanh nhất.
Đang lúc đám người lầu bầu, một luồng kiếm quang bay lại doanh trại với tốc độ kinh người.
“Hả, thất sư đệ sao lại trở về?” Một người trong đó kinh ngạc hỏi.
Đã thấy thất sư đệ kinh hãi vô cùng hạ xuống doanh trại, ngay khi hạ xuống đã loạng choạng kinh hoảng nói: “Nhị sư huynh! Nhị sư huynh! Không hay rồi! Có người giết tới…”
Hả, doanh trại lập tức hỗn loạn, đám đệ tử Minh Tiêu đều cố nén giận, chẳng lẽ phái Minh Tiêu giờ là cục đất mặc ai muốn nặn thế nào thì nặn? Bất cứ ai cũng dám đái lên đầu bọn họ sao? Hồng Quân Hiên vốn đang ngậm quả đắng thành Kim Ô giờ thực sự nổi giận!
“Hừ! Đúng là trời sập rồi! Nhảy ra một cái thành Kim Ô giờ bọn chúng đều cho mình là thành Kim Ô sao!”
Đệ tử Minh Tiêu phái dồn dập hưởng ứng, một tiếng hô vang lên, mọi người lập tức bay lên trời.
Ngừng chiến liền mấy ngày, đám tu giả đứng xem đã cảm thấy hơi nhàm chán, lúc này lại thấy ngoại đường lại một lần nữa bay lên trời, lập tức phấn chấn trở lại.
Chẳng lẽ bọn hắn còn định tiếp tục tấn công thành Kim Ô?
Rất nhiều người âm thầm lắc đầu, những kẻ này quá nhàm chán rồi, rất nhiều người trong bọn hắn cũng đã nghĩ làm sao mới có thể công hạ thành Kim Ô. Nhưng lại phát hiện, tòa thành Kim Ô nho nhỏ này thật sự không ai hạ nổi. Thành Kim Ô mới chỉ lộ ra hai quân bài đã diệt sạch hai ngàn năm trăm người của ngoại đường, ai biết bọn họ còn cất giấu những gì?
Cái khác không nói, chỉ riêng tường thành phát ra khí tức thái dương nhàn nhạt kia đã là thứ phi phàm rồi. Những người này đều từng vào thành Kim Ô mua bồ đoàn Hắc Luyện, trong thành chi chít những phù văn, chỗ nào cũng thấy, khiến người ta nhìn vào mà hoa mắt. Rất nhiều tu giả tự nhận có nghiên cứu về phù trận đều cảm thấy xấu hổ.
Tòa thành kiên cố như vậy, trừ phi là cao thủ kim đan còn không chỉ có nước dùng mạng lấp lại.
Chẳng qua, hướng của ngoại đường… hình như là ngược lại.
Đám người đều ngây ra, ngoại dường đang định làm gì? Bỗng thấy một đội ngũ khoảng bảy tám trăm người xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn, lúc này bọn hắn mới đột nhiên hiểu ra. Tin tức các phân đường của ngoại đường bị tập kích đã sớm truyền khắp Tiểu Sơn giới, không ít người phỏng đoán rằng đội ngũ thần bí dị thường với sức chiến đấu cực mạnh này rất có khả năng là lực lượng của thành Kim Ô!
Sáu bộ của Chu Tước doanh yên lặng lơ lửng trên không trung, đối mặt với ngoại đường.
“Đội ngũ thật tinh nhuệ!” Đôi mắt người trung niên lấp lóe ánh sáng, không nhịn nổi lên tiếng tán thưởng.
“Sao lại nói vậy? Nhân số dường như hơi ít.” Gã to lớn kinh ngạc nhìn người trung niên, lúc bình thường rất ít khi thấy hắn tán dương người khác, không ngờ hai ngày trước thì là thành Kim Ô, tới giờ lại là đội ngũ này, cả hai đều được hắn đánh giá cực cao.
“Điểm đáng tiếc duy nhất là hơi ít!” Người trung niên nói: “Đại nhân, ngài nhìn kỹ đội ngũ này xem. Đội hình bọn họ nhìn qua không nghiêm chỉnh bằng đội tu giả mặc trọng giáp hai ngày trước, trên thực tế là ngoài lỏng trong chặt, đây là đặc trưng chỉ xuất hiện trên những đội ngũ đã có kinh nghiệm thực chiến phong phú. Đối mặt với kẻ địch đông đảo như vậy lại hoàn toàn không kinh hoảng, vẫn an nhàn như trước. Điều này chứng tỏ bọn họ tin tưởng mười phần.”
“Đội ngũ này đặt ở bản môn có thể xếp thứ mấy?” Gã to cao hiếu kỳ hỏi.
“Hẳn có thể xếp trong top 10.” Người trung niên trầm ngâm nói.
Gã to lớn biến sắc, lúc này mới coi trọng đội ngũ bảy tám trăm người này. Đội ngũ xếp vào top 10 trong sư môn của hắn, ở giới đó thanh danh cực kỳ hiển hách. Giấc mộng của hắn là có một đội ngũ xếp hạng trước mười, chẳng qua trước mắt hắn còn cách xa mục tiêu này.
Người có nhãn lực không ít, cảm giác mà Chu Tước doanh tạo cho người khác nhiều nhất là áp lực tạt vào mặt.
Bọn họ chẳng qua chỉ đứng đó, song một cỗ áp lực vô hình lại không tự chủ tản ra khắp nơi.
Công Tôn Sai liếc mắt nhìn thi thể trần truồng đầy núi, tảng đá trong lòng cũng dỡ bỏ, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ. Chuyện như vậy chỉ có sư huynh mới làm ra nổi, ngay cả quần chip cũng chẳng để lại, đây là phong cách điển hình của sư huynh.
Híp tròng mắt nhìn lại đối phương, Công Tôn Sai lại cười rộ lên. Với nhãn lực hiện giờ của hắn, chỉ nhìn một cái cũng có thể thấy lực lượng của ngoại đường bị đả kích cực kỳ thê thảm, sĩ khí hạ xuống thấp tới cực điểm.
Xem ra sư huynh ra tay cũng thật thâm độc!
Những người khác nhìn thi thể trần truồng dưới chân cũng lộ vẻ cực kỳ quái dị.
Tả Mạc nhận được báo cáo đám Công Tôn Sư đệ đã trở về, vội vàng leo lên mây, dẫn theo nữ tu chậm rãi bay lên bầu trời thành Kim Ô.
Thấy thần sắc Chu Tước doanh tuy mệt mỏi nhưng sĩ khí dâng cao, nhân số không hề hao tổn, tảng đá trong lòng hắn cũng rớt xuống, hắn quyết định bắt chuyện với sư đệ, chẳng qua lời sắp tới miệng lại lập tức đổi.
“Sư đệ! Không tha một đứa nào!”
Tả Mạc rướn họng, kiệt lực gầm lên, thanh âm vang vọng trong sơn cốc.
Đám tu giả đứng xem lúc này mới hiểu, đội ngũ bảy tám trăm người này quả nhiên là quân tinh nhuệ của thành Kim Ô. Mà người trung niên cùng gã to lớn khi nghe được tiếng “sư đệ” này càng tin tưởng vào phỏng đoán Tả Mạc đến từ một môn phái lớn lánh đời của mình.
Trong lòng mọi người đều có cùng một suy nghĩ, xem ra thành chủ thành Kim Ô cực kỳ tin tưởng vào đội ngũ này, không ngờ lại bảo không bỏ qua một ai. Thành Kim Ô và Minh Tiêu phái kết thù lớn rồi, thành Kim Ô muốn diệt sạch ngoại đường.
Quả nhiên không phải người thường, riêng phần khí độ này đã đủ phi thường rồi.
Ngay sau đó, Tả Mạc vô cùng thận tọng bồi thêm một câu: “Bọn chúng đều là dê béo đấy! Đừng bỏ qua tên nào!”
Đám người lập tức hóa đá, vẻ tán thưởng trên mặt người trung niên cũng cứng lại.
Hồng Quân Hiên chỉ thấy xấu hổ gần chết, đệ tử Minh Tiêu mang theo năm ngàn người còn bị chúng gọi là “dê béo” lại còn bảo “đừng bỏ qua tên nào”?
Sỉ nhục! Đây thực sự là sỉ nhục!
Đám đệ tử Minh Tiêu phái mặt mũi đỏ bừng bừng, ánh mắt hung hãn nhìn vào đám người Công Tôn Sai. Thành Kim Ô chúng không dám đánh, nhưng đội ngũ không tới tám trăm người này không ngờ lại dám kiêu ngạo trước mặt chúng như vậy, tuyên bố diệt sạch bọn chúng! Cho dù giờ về môn phái, từ nay về sau cũng chẳng ngẩng đầu lên trước mặt các sư huynh đệ khác được.
“Không cần ta phải nói gì chứ.” Hồng Quân Hiên đầy sát khí nói: “Đệ tử Minh Tiêu chúng ta đã bao giờ bị sỉ nhục thế này chưa?”
“Sư huynh yên tâm!” Một vị sư đệ khác mặt đầy sát khí nói: “Không bỏ qua một ai! Chúng ta sẽ cho chúng nếm thử cái gì gọi là không bỏ qua một ai!”
“Không sai! Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ lột sạch thi thể chúng!” Một tên sư đệ khác hung ác nói.
Hồng Quân Hiên trầm giọng nói: “Ta cũng không muốn nói nhiều, trận chiến hôm nay, ai muốn lùi lại, sợ chiến, ta sẽ tự tay chém hắn! Ta tin rằng sư tôn cũng sẽ không trách ta!”
“Rõ!” Đám người trong lòng phát lạnh, đồng thanh nói.
Dung Vi mang theo hai trăm phủ vệ, liều mạng phi hành. Tốc độ của đội ngũ kia quá nhanh, bọn hắn dùng hết sức mới miễn cưỡng không mất dấu. Đối phương hiển nhiên có việc gấp, hoàn toàn không để ý tới bọn hắn đang theo phía sau.
Bay liên tục vài ngày vài đêm, nàng cũng đã gần kiệt sức, nhưng đội ngũ này không ngờ lại không chút biểu hiện mệt mỏi, khiến nàng cảm thấy thật khó tưởng tượng.
Không thể nào? Chúng là người sắt sao?
Khi thấy đội ngũ thần bí cường đại phía xa xa kia, nàng mới thở phào một hơi, không mất dấu. Đi theo đội ngũ này cũng đã vài ngày, nàng rốt cuộc cũng có phần quen thuộc, đây là một đội ngũ tinh nhuệ chân chính. Cho dù tu giả đứng khắp nơi nàng cũng có thể dễ dàng tìm ra bọn họ trong đám người.
Nhưng quá nàng đột nhiên sửng sốt.
Vì đang giằng co với đội ngũ này là một đại quân với quy mô khoảng năm ngàn người!
Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ. . . Bọn họ định khiêu chiến kẻ địch có nhân số nhiều gấp sáu sao?
Không… không thể nào? Bọn họ điên rồi sao? Bay liên tục vài ngày, bọn họ sao còn sức lực?
Công Tôn Sai không hề chú ý tới ánh mắt không chút tin tưởng phía sau, hắn nở một nụ cười ngượng nghịu. Đám người xung quanh lập tức run lên lẩy bẩy, mấy ngày nay mẹ trẻ luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng lại đột nhiên lộ ra chiêu bài cười ngượng, bọn họ chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng lên.
“Ý tứ của ông chủ, các ngươi hiểu không?”
“Hiểu!” Đám người lập tức trả lời.
“Vậy bắt đầu đi.” Công Tôn Sai cười ngượng ngùng, sâu trong con mắt, một luồng sáng lạnh như lưỡi đao bỗng lóe lên.
Ngoại trừ một lượng lớn là pháp bảo cấp ba bình thường ra, còn có mười hai món pháp bảo cấp bốn, trên người mấy vị trưởng lão cũng rất phong phú, trong đó Vân Trận sa kia tất nhiên cũng không ngoại lệ, số lượng tài liệu và tinh thạch cũng khá kinh người. Thu hoạch lần này chất đầy thuyền Hạt Táo.
Đây là một lượng tài phú kinh người.
Khi Tả Mạc thấy danh sách do Bao Dịch kiểm kê giao lại, cũng bị lượng tài phú khổng lồ làm choáng váng. Nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường, tu giả ngoại đường vốn giàu có hơn người bình thường nhiều, lại còn chết một lần tới hai ngàn năm trăm người, số lượng không nghĩ cũng biết.
Liền mấy ngày, Tả Mạc đắm chìm trong hạnh phúc.
Hồng Quân Hiên cũng không dám hành động sơ xuất, ngày đó tận mắt thấy Vệ doanh diệt sạch cả ngàn người trong chớp mắt, đặc biệt là luồng khí đen chết chóc có thể không nhìn linh tráo kia càng khiến hắn vô cùng kiêng dè.
Hắn sa vào thế cưỡi hổ khó xuống.
“Các đệ có cách gì tốt không?” Hồng Quân Hiên tròng mắt đầy tơ máu, giọng nói khàn khàn.
Các sư đệ khác cũng người nọ nhìn người kia, một lúc sau mới có người nói: “Sau thành Kim Ô có nhiều tu giả, sao sư huynh không lôi kéo bọn họ cùng tới? Ta thấy đám tu giả mặc trọng giáp lần trước sau khi chiến đấu xong có vẻ cũng không được tốt. Thành Kim Ô có lẽ không mạnh như trong tưởng tượng của chúng ta, nếu có thể lôi kéo thêm người phần thắng của chúng ta cũng lớn hơn vài phần.”
Hồng Quân Hiên lắc đầu: “Nếu chúng ta thắng, lệnh ban ra bọn chúng không ai dám chối từ, song giờ chúng ta bại liền không thắng, bọn chúng giờ chỉ muốn đứng nhìn, trừ phi đích thân sư tôn tới bọn chúng mới không dám trái lệnh.”
Cả đám lại một lần nữa chìm vào im lặng.
Bọn hắn vốn trông cậy vào lần này kiếm chút công lao, nhưng giờ xem ra vô vọng rồi. Không vơ vét được chút công lao nào tất nhiên khiến người người thất vọng, nhưng so ra vẫn tốt hơn mất mạng nhiều. Thành Kim Ô mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của bọn hắn, trừ phi sư tôn đích thân tới, bọn hắn cảm thấy không thế thực nào ở Tiểu Sơn giới đánh hạ được tòa thành nhỏ này.
Hồng Quân Hiên sao không hiểu bọn sư đệ nghĩ thế nào, song hắn lúc này cũng không có cách nào, lần này tùy tiện đến đây, thật quá thất sách. Uy vọng không dễ dàng tích lũy được lần này cũng mất tới bảy tám phần rồi.
Nhưng hắn cũng là người quả quyết, hiểu cách duy nhất lúc này là cầu viện sư tôn.
Trước khi sư tôn tới, hắn có thể giữ được thực lực ngoại đường ở mức hiện giờ, tuy không phải công lao gì lớn nhưng cũng có thể coi là đã phải gian khổ một phen. Nghĩ thông điểm này, hắn lập tức làm ra đối sách: “Cố thủ thôi, phiền một vị sư đệ đi một chuyến, thay ta đưa thư cho sư tôn.”
Lập tức có vài vị sư đệ lao ra, bọn hắn đều đã sớm muốn rời khỏi nơi ác mộng này.
Thất sư đệ vui vẻ thu lấy ngọc giản mà Hồng Quân Hiên đưa cho, cáo từ một tiếng rồi nhanh nhanh chóng chóng bay lên trên không, ngự kiếm rời khỏi. Các sư đệ khác đều lộ vẻ tiếc nuối nhưng cũng chẳng thể làm gì, trong số ở đây, thất sư đệ bay nhanh nhất.
Đang lúc đám người lầu bầu, một luồng kiếm quang bay lại doanh trại với tốc độ kinh người.
“Hả, thất sư đệ sao lại trở về?” Một người trong đó kinh ngạc hỏi.
Đã thấy thất sư đệ kinh hãi vô cùng hạ xuống doanh trại, ngay khi hạ xuống đã loạng choạng kinh hoảng nói: “Nhị sư huynh! Nhị sư huynh! Không hay rồi! Có người giết tới…”
Hả, doanh trại lập tức hỗn loạn, đám đệ tử Minh Tiêu đều cố nén giận, chẳng lẽ phái Minh Tiêu giờ là cục đất mặc ai muốn nặn thế nào thì nặn? Bất cứ ai cũng dám đái lên đầu bọn họ sao? Hồng Quân Hiên vốn đang ngậm quả đắng thành Kim Ô giờ thực sự nổi giận!
“Hừ! Đúng là trời sập rồi! Nhảy ra một cái thành Kim Ô giờ bọn chúng đều cho mình là thành Kim Ô sao!”
Đệ tử Minh Tiêu phái dồn dập hưởng ứng, một tiếng hô vang lên, mọi người lập tức bay lên trời.
Ngừng chiến liền mấy ngày, đám tu giả đứng xem đã cảm thấy hơi nhàm chán, lúc này lại thấy ngoại đường lại một lần nữa bay lên trời, lập tức phấn chấn trở lại.
Chẳng lẽ bọn hắn còn định tiếp tục tấn công thành Kim Ô?
Rất nhiều người âm thầm lắc đầu, những kẻ này quá nhàm chán rồi, rất nhiều người trong bọn hắn cũng đã nghĩ làm sao mới có thể công hạ thành Kim Ô. Nhưng lại phát hiện, tòa thành Kim Ô nho nhỏ này thật sự không ai hạ nổi. Thành Kim Ô mới chỉ lộ ra hai quân bài đã diệt sạch hai ngàn năm trăm người của ngoại đường, ai biết bọn họ còn cất giấu những gì?
Cái khác không nói, chỉ riêng tường thành phát ra khí tức thái dương nhàn nhạt kia đã là thứ phi phàm rồi. Những người này đều từng vào thành Kim Ô mua bồ đoàn Hắc Luyện, trong thành chi chít những phù văn, chỗ nào cũng thấy, khiến người ta nhìn vào mà hoa mắt. Rất nhiều tu giả tự nhận có nghiên cứu về phù trận đều cảm thấy xấu hổ.
Tòa thành kiên cố như vậy, trừ phi là cao thủ kim đan còn không chỉ có nước dùng mạng lấp lại.
Chẳng qua, hướng của ngoại đường… hình như là ngược lại.
Đám người đều ngây ra, ngoại dường đang định làm gì? Bỗng thấy một đội ngũ khoảng bảy tám trăm người xuất hiện trong tầm mắt của bọn hắn, lúc này bọn hắn mới đột nhiên hiểu ra. Tin tức các phân đường của ngoại đường bị tập kích đã sớm truyền khắp Tiểu Sơn giới, không ít người phỏng đoán rằng đội ngũ thần bí dị thường với sức chiến đấu cực mạnh này rất có khả năng là lực lượng của thành Kim Ô!
Sáu bộ của Chu Tước doanh yên lặng lơ lửng trên không trung, đối mặt với ngoại đường.
“Đội ngũ thật tinh nhuệ!” Đôi mắt người trung niên lấp lóe ánh sáng, không nhịn nổi lên tiếng tán thưởng.
“Sao lại nói vậy? Nhân số dường như hơi ít.” Gã to lớn kinh ngạc nhìn người trung niên, lúc bình thường rất ít khi thấy hắn tán dương người khác, không ngờ hai ngày trước thì là thành Kim Ô, tới giờ lại là đội ngũ này, cả hai đều được hắn đánh giá cực cao.
“Điểm đáng tiếc duy nhất là hơi ít!” Người trung niên nói: “Đại nhân, ngài nhìn kỹ đội ngũ này xem. Đội hình bọn họ nhìn qua không nghiêm chỉnh bằng đội tu giả mặc trọng giáp hai ngày trước, trên thực tế là ngoài lỏng trong chặt, đây là đặc trưng chỉ xuất hiện trên những đội ngũ đã có kinh nghiệm thực chiến phong phú. Đối mặt với kẻ địch đông đảo như vậy lại hoàn toàn không kinh hoảng, vẫn an nhàn như trước. Điều này chứng tỏ bọn họ tin tưởng mười phần.”
“Đội ngũ này đặt ở bản môn có thể xếp thứ mấy?” Gã to cao hiếu kỳ hỏi.
“Hẳn có thể xếp trong top 10.” Người trung niên trầm ngâm nói.
Gã to lớn biến sắc, lúc này mới coi trọng đội ngũ bảy tám trăm người này. Đội ngũ xếp vào top 10 trong sư môn của hắn, ở giới đó thanh danh cực kỳ hiển hách. Giấc mộng của hắn là có một đội ngũ xếp hạng trước mười, chẳng qua trước mắt hắn còn cách xa mục tiêu này.
Người có nhãn lực không ít, cảm giác mà Chu Tước doanh tạo cho người khác nhiều nhất là áp lực tạt vào mặt.
Bọn họ chẳng qua chỉ đứng đó, song một cỗ áp lực vô hình lại không tự chủ tản ra khắp nơi.
Công Tôn Sai liếc mắt nhìn thi thể trần truồng đầy núi, tảng đá trong lòng cũng dỡ bỏ, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ. Chuyện như vậy chỉ có sư huynh mới làm ra nổi, ngay cả quần chip cũng chẳng để lại, đây là phong cách điển hình của sư huynh.
Híp tròng mắt nhìn lại đối phương, Công Tôn Sai lại cười rộ lên. Với nhãn lực hiện giờ của hắn, chỉ nhìn một cái cũng có thể thấy lực lượng của ngoại đường bị đả kích cực kỳ thê thảm, sĩ khí hạ xuống thấp tới cực điểm.
Xem ra sư huynh ra tay cũng thật thâm độc!
Những người khác nhìn thi thể trần truồng dưới chân cũng lộ vẻ cực kỳ quái dị.
Tả Mạc nhận được báo cáo đám Công Tôn Sư đệ đã trở về, vội vàng leo lên mây, dẫn theo nữ tu chậm rãi bay lên bầu trời thành Kim Ô.
Thấy thần sắc Chu Tước doanh tuy mệt mỏi nhưng sĩ khí dâng cao, nhân số không hề hao tổn, tảng đá trong lòng hắn cũng rớt xuống, hắn quyết định bắt chuyện với sư đệ, chẳng qua lời sắp tới miệng lại lập tức đổi.
“Sư đệ! Không tha một đứa nào!”
Tả Mạc rướn họng, kiệt lực gầm lên, thanh âm vang vọng trong sơn cốc.
Đám tu giả đứng xem lúc này mới hiểu, đội ngũ bảy tám trăm người này quả nhiên là quân tinh nhuệ của thành Kim Ô. Mà người trung niên cùng gã to lớn khi nghe được tiếng “sư đệ” này càng tin tưởng vào phỏng đoán Tả Mạc đến từ một môn phái lớn lánh đời của mình.
Trong lòng mọi người đều có cùng một suy nghĩ, xem ra thành chủ thành Kim Ô cực kỳ tin tưởng vào đội ngũ này, không ngờ lại bảo không bỏ qua một ai. Thành Kim Ô và Minh Tiêu phái kết thù lớn rồi, thành Kim Ô muốn diệt sạch ngoại đường.
Quả nhiên không phải người thường, riêng phần khí độ này đã đủ phi thường rồi.
Ngay sau đó, Tả Mạc vô cùng thận tọng bồi thêm một câu: “Bọn chúng đều là dê béo đấy! Đừng bỏ qua tên nào!”
Đám người lập tức hóa đá, vẻ tán thưởng trên mặt người trung niên cũng cứng lại.
Hồng Quân Hiên chỉ thấy xấu hổ gần chết, đệ tử Minh Tiêu mang theo năm ngàn người còn bị chúng gọi là “dê béo” lại còn bảo “đừng bỏ qua tên nào”?
Sỉ nhục! Đây thực sự là sỉ nhục!
Đám đệ tử Minh Tiêu phái mặt mũi đỏ bừng bừng, ánh mắt hung hãn nhìn vào đám người Công Tôn Sai. Thành Kim Ô chúng không dám đánh, nhưng đội ngũ không tới tám trăm người này không ngờ lại dám kiêu ngạo trước mặt chúng như vậy, tuyên bố diệt sạch bọn chúng! Cho dù giờ về môn phái, từ nay về sau cũng chẳng ngẩng đầu lên trước mặt các sư huynh đệ khác được.
“Không cần ta phải nói gì chứ.” Hồng Quân Hiên đầy sát khí nói: “Đệ tử Minh Tiêu chúng ta đã bao giờ bị sỉ nhục thế này chưa?”
“Sư huynh yên tâm!” Một vị sư đệ khác mặt đầy sát khí nói: “Không bỏ qua một ai! Chúng ta sẽ cho chúng nếm thử cái gì gọi là không bỏ qua một ai!”
“Không sai! Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ lột sạch thi thể chúng!” Một tên sư đệ khác hung ác nói.
Hồng Quân Hiên trầm giọng nói: “Ta cũng không muốn nói nhiều, trận chiến hôm nay, ai muốn lùi lại, sợ chiến, ta sẽ tự tay chém hắn! Ta tin rằng sư tôn cũng sẽ không trách ta!”
“Rõ!” Đám người trong lòng phát lạnh, đồng thanh nói.
Dung Vi mang theo hai trăm phủ vệ, liều mạng phi hành. Tốc độ của đội ngũ kia quá nhanh, bọn hắn dùng hết sức mới miễn cưỡng không mất dấu. Đối phương hiển nhiên có việc gấp, hoàn toàn không để ý tới bọn hắn đang theo phía sau.
Bay liên tục vài ngày vài đêm, nàng cũng đã gần kiệt sức, nhưng đội ngũ này không ngờ lại không chút biểu hiện mệt mỏi, khiến nàng cảm thấy thật khó tưởng tượng.
Không thể nào? Chúng là người sắt sao?
Khi thấy đội ngũ thần bí cường đại phía xa xa kia, nàng mới thở phào một hơi, không mất dấu. Đi theo đội ngũ này cũng đã vài ngày, nàng rốt cuộc cũng có phần quen thuộc, đây là một đội ngũ tinh nhuệ chân chính. Cho dù tu giả đứng khắp nơi nàng cũng có thể dễ dàng tìm ra bọn họ trong đám người.
Nhưng quá nàng đột nhiên sửng sốt.
Vì đang giằng co với đội ngũ này là một đại quân với quy mô khoảng năm ngàn người!
Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ. . . Bọn họ định khiêu chiến kẻ địch có nhân số nhiều gấp sáu sao?
Không… không thể nào? Bọn họ điên rồi sao? Bay liên tục vài ngày, bọn họ sao còn sức lực?
Công Tôn Sai không hề chú ý tới ánh mắt không chút tin tưởng phía sau, hắn nở một nụ cười ngượng nghịu. Đám người xung quanh lập tức run lên lẩy bẩy, mấy ngày nay mẹ trẻ luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng lại đột nhiên lộ ra chiêu bài cười ngượng, bọn họ chỉ cảm thấy lông tóc dựng đứng lên.
“Ý tứ của ông chủ, các ngươi hiểu không?”
“Hiểu!” Đám người lập tức trả lời.
“Vậy bắt đầu đi.” Công Tôn Sai cười ngượng ngùng, sâu trong con mắt, một luồng sáng lạnh như lưỡi đao bỗng lóe lên.
/915
|