Đại quân tới gần khiến tu giả trong lầu phù chiến xao động song cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Mặt trời khuất dần trong tầng mây dầy đặc, bầu tời âm trầm hẳn xuống, sát khí dày đặc trong không khí.
Tả Mạc lắc đầu, Đông Tây hai doanh được thành lập trong thời gian ngắn, Công Tôn sư đệ cũng không đặt tinh lực chủ yếu lên hai doanh này, hai doanh này về mọi phương diện đều kém Chu Tước doanh rất nhiều.
Hắn giơ tay ném vòng Phạn Âm ra.
Vòng Phạm Âm màu vàng kim vừa xuất ra đã bay thẳng lên trên không trung của thành Kim Ô, hóa thành một vầng mặt trời sáng rực, rủ xuống vô số sợi vàng, quấn chặt lấy ba mươi sáu tòa lầu canh phù chiến, trên sợi vàng treo vô số vòng vàng.
Vòng Phạm Âm được luyện qua hỏa Kim Ô và cương lôi, lúc này tính chất của nó cực kỳ tương hợp với lầu canh phù chiến, cảnh tượng lần này xuất ra vượt xa lúc ở đảo Hoang Mộc không biết bao nhiêu lần. Phương vị phân bố ba mươi sáu tòa lầu canh phù chiến Tả Mạc cũng tốn rất nhiều tâm tư, ngoại trừ có thể cùng vòng Phạn Âm lập thành Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, bản thân cũng tự thành phù trận.
Tả Mạc vô cùng tin tưởng đối với trận chiến lần này.
Lòng tin này không phải gì khác mà là sự tin tưởng của hắn đối với thành Kim Ô. Không ai biết tòa thành này do tự tay hắn xây thành, hắn đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư vào nó.
Trận trận phạn âm khi hùng hồn như tụng niệm bên tai, khi lại bé tới mức không thể nghe rõ. Tu giả trong thành vốn đang sợ hãi lập tức bình tĩnh lại không ít.
“Đây là trận gì?” Gã to cao đứng xa quan chiến, trong khóe mắt hiện vẻ kinh ngạc, cảnh tượng của trận này thật không tầm thường.
Người trung niên nheo nheo con mắt: “Theo thuộc hạ thấy, trận này hẳn thoát thai từ Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, nhưng tính chất hoàn toàn tương phản, bá đạo cương mãnh, trọng về sát phạt! Thủ đoạn bố trí trận pháp của người này cực kỳ tinh xảo, thực quá lợi hại!
“Sao lại nói vậy?” Gã to lớn khiêm tốn thỉnh giáo.
Người trung niên giải thích: “Đại nhân ngài xem, vòng tròn vàng kia chắc hẳn là vòng Phạn Âm.”
“Vòng Phạn Âm?” Gã to lớn dường như chưa từng nghe nói: “Rất lợi hại sao?”
“Chẳng qua chỉ là một loại pháp bảo cấp ba bình thường thuộc loại âm thanh, nhưng cái vòng Phạn Âm này hiển nhiên đã trải qua tôi luyện đặc thù. Nếu thuộc hạ không đoán sai, hẳn nó đã được lửa và lôi điện luyện hóa nên đã thăng lên tới cấp bốn.”
“Ồ, cấp bốn à.” Gã to lớn ngược lại có phần không để ý, pháp bảo cấp bốn tuy hiếm thấy nhưng đối với hắn mà nói không tính là gì cả.
“Tâm tư của vị thành chủ này quả xứng danh xảo diệu vô song, Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận tuy có uy lực lớn nhưng bố trí lại cực kỳ phức tạp, song người này lại dùng lầu canh phù chiến làm cơ sở. Như vậy thì chỉ cần có vòng Phạn Âm này thì lúc nào cũng có thể bố trận. Thứ nữa là vòng này sau khi được luyện hóa bằng lửa và lôi, tính chất cương mãnh, còn tòa thành lại có thể không ngừng cung cấp lửa và lôi: trận này, lầu canh phù chiến với thành Kim Ô hòa thành một thể, uy lực tăng lên không biết bao nhiêu lần.” Trung niên lộ vẻ tản thưởng không che đậy nổi.
Gã to lớn lúc này mới đột nhiên hiểu ra, vẻ mong chờ trên mặt càng rõ.
Nghe thấy trận trận phạn âm, Tả Mạc nhìn đại quân đã tiến tới trước thành Kim Ô hai mươi dặm, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Trừ phi là kim đan, tu giả ngưng mạch chẳng ai có thể phát động tấn công từ khoảng cách hai mươi dặm. Kiếm mang của kiếm tu ngưng mạch kỳ chỉ có tác dụng trong cự ly không quá ba dặm. Cũng đồng nghĩa với đối phương muốn tấn công thành Kim Ô tất phải tới gần trong khoảng ba dặm.
Song cự ly chiến đấu của lầu canh phù chiến là mười dặm. Lầu canh phù chiến cương lôi mà Tả Mạc xây nên có cự ly tấn công đạt tới con số kinh người, mười lăm dặm.
Vì sao lầu canh phù chiến lại quý giá, hiếm thấy như vậy, nó còn là kiến trúc tất phải có khi xây thành là do uy lực cường đại của nó. Khi Tả Mạc bắt đầu xây thành Kim Ô, mọi bố trí đều là vì chiến đấu.
Gần như mọi thủ đoạn tấn công hắn có thể nghĩ ra đều được áp dụng vào thành Kim Ô.
Hạ Tường cùng đám trưởng lão ngoại đường đứng xa xa nhìn về thành Kim Ô, vẻ mặt cũng đầy vẻ chấn động!
“Không ngờ thật sự có người xây thành!”
"Thật không ngờ!"
. . .
Đám trưởng lão ai nấy đều lộ vẻ tham lam, cho dù là ai lần đầu thấy thành Kim Ô tinh xảo mỹ lệ như vậy, suy nghĩ đầu tiên đều là muốn chiếm làm của riêng.
“Chỗ tốt thế này, chỉ có ngoại đường chúng ta mới có tư cách ở trong đó!” Hạ Tường nói rất quả quyết, hắn ngay cả một khắc cũng không chờ nổi nữa rồi.
Nếu có thể đoạt được tòa thành này, đặt nó làm tổng bộ của ngoại đường sẽ là chuyện vinh quang biết bao. Ngay cả lão tổ cũng không cách nào lạnh nhạt với tòa thành như vậy! Nghe nói trong đó còn chất đống vô số tài liệu và pháp bảo quý giá, đây đúng là một tòa thành bảo vật!
Những trưởng lão khác không ai không phụ họa dồn dập, trong mắt ai nấy đều đầy nhiệt huyết. Mọi chuyện khó khăn gặp phải lúc trước đều bị bọn chúng ném qua sau đầu. Lúc này trong mắt chúng chỉ còn một tòa thành, một tòa thành như mặt trời!
“Ai lên trước?” Hạ Tường xoay qua hỏi.
Đám trưởng lão đều đồng loạt ngậm miệng, bọn họ không ngốc. Thành Kim Ô cảnh tượng uy nghiêm, đại trận phát ra ánh sáng rực rỡ càng khiến bọn chúng ai nấy đều kinh hãi. Trong mắt bọn chúng, đây đã là lúc thu hoạch, chỉ cần đánh hạ thành Kim Ô, công lao thu được nhất định sẽ khiến bọn chúng kiếm được một khoản. Song nếu là chết ngay lúc tối hậu này, vậy quá không đáng.
Phạn âm từ xa xa truyền tới, vòng sáng như mặt trời trên thành Kim Ô cũng cảnh tỉnh bọn chúng, hãy cẩn thận.
Hạ Tường hiểu rõ đám người này như lòng bàn tay, trong lòng cười lạnh nhưng miệng vẫn nói: “Người đầu tiên vào thành sẽ được chọn trước ba món trong số chiến lợi phẩm.”
Tròng mắt đám trưởng lão lập tức đỏ lên.
Dưới trọng thưởng tất có kẻ to gan!
Với độ giàu có của thành Kim Ô, chiến lợi phẩm phong phú tới đâu chỉ nghĩ là hiểu. Được chọn đầu, lại còn những ba món, vậy ít nhất cũng là ba món pháp bảo cấp bốn! Mức thưởng lớn đến vậy, không ai bình tĩnh nổi.
“Ai trước?” Hạ Tường lại hỏi.
"Ta trước!"
"Ta trước!"
Đám trưởng lão lập tức nhảy như loi choi, nhiệt tình chiến đấu cao vút, ngay cả nhị trưởng lão vốn không ưa đại trưởng lão cũng nhịn không nổi mở miệng.
“Vậy xin phiền nhị trưởng lão rồi.” Hạ Tường mặt không đổi sắc nói.
Nhìn nhị trưởng lão dẫn theo người đầy hưng phấn chuẩn bị tiến công, trong mắt Hạ Tường thoáng hiện vẻ đắc ý khó thấy. Hắn vốn tâm cơ thâm trầm, vừa nhìn thành Kim Ô đã biết là khối xương khó gặm rồi. Nhị trưởng lão nguyện ý đi vào chỗ chết, hắn càng vui vẻ.
Đối với việc đánh hạ thành Kim Ô, Hạ Tường vô cùng tin tưởng. Nhiều người thế này chỉ cần dùng chiến thuật biển người cũng đủ khiến đối phương suy sụp rồi. Đến lúc này, hắn bình tĩnh lại, cũng dần dần cảm thấy có dư lực để tính toán vài chuyện khác.
Trong các trưởng lão, quyền của nhị trưởng lão chỉ sau Hạ Tường. Hắn tất nhiên cũng hiểu tâm tư của Hạ Tường, chẳng qua hắn dám đánh thành này cũng tự có phần nắm chắc.
Hắn hít một hơi, điểm lấy một ngàn năm trăm người, cùng đi với hắn còn có ba trưởng lão.
Mà khi nhị trưởng lão lấy ra một món pháp bảo, các trưởng lão phía sau bao gồm cả Hạ Tường sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Chỉ lấy một làn mây nhàn nhạt tỏa ra từ tay hắn, không ngừng lướt qua giữa những tu giả. Trong phút chốc, mỗi người trong số một ngàn năm trăm tu giả quanh người đều viền thêm một làn mây nhàn nhạt.
“Vân Trận sa!” Người trung niên đứng quan chiến hét lên thất thanh: “Trên tay hắn không ngờ lại có Vân Trận Sa!”
"Vân Trận sa là cái gì?" gã to lớn thấy người trung niên có vẻ thất thố như vậy, không khỏi tò mò.
"Vân Trận sa là pháp bảo mười phần hiếm thấy." Người trung niên sắc mặt ngưng trọng: "Phẩm cấp của nó không cao, chỉ là cấp bốn, là pháp bảo do thái vân ti của phường Thiên Lạc ở Vân Hải giới luyện chế thành, số lượng lưu lạc ở bên ngoài cực kỳ ít. Tác dụng của nó cũng rất độc đáo, có thể sinh ra một làn mây chống đỡ công kích."
"Giống linh tráo?" Gã to lớn hỏi.
"Không khác lắm. Làn mây này có sức phòng ngự không cao nhưng rất khó đánh tan. Chỗ thực sự lợi hại của nó không phải để dùng với một người. Ngài xem bọn chúng, trên người ai cũng có một làn mây. Vân Trận Sa này càng nhiều người vào càng lợi hại!"
Gã to lớn cũng chớp chớp mắt : "Bảo bối tốt vậy lại rơi vào tay người này, đúng là lãng phí."
Người trung niên ngữ khí ngưng trọng: "Thành Kim Ô này không hay rồi!" Thấy gã to lớn lộ vẻ không cho là đúng bèn nói: "Làn mây cũng không tính là dẻo dai nhưng nếu mỗi người đều được tăng một chút phòng ngự, vậy tích lũy lại sẽ khá đáng sợ."
Gã to lớn suy nghĩ một chút, lập tức sợ hãi, càng lúc càng cảm thấy thứ này quả thực bất phàm, quả thật là vũ khí lợi hại khi chiến đấu quy mô lớn, bèn hỏi: "Vân Trận sa này có thể mua được không?"
Người trung niên lắc đầu: "Vân Hải giới cách chúng ta quá xa."
Gã to lớn có phần tiếc nuối.
Mọi người có thể không biết lai lịch của Vân Trận sa nhưng công hiệu của món pháp bảo này vừa nhìn là hiểu. Một ngàn năm trăm người lại thêm Vân Trận sa này, thực lực của đội ngũ đột nhiên tăng thêm một bậc.
Các trưởng lão khác sắc mặt âm trầm, nhị trưởng lão có pháp bảo lợi hại như vậy mà nhiều trận chiến trước đây chưa từng thấy hắn dùng qua. Đương nhiên bọn chúng để ý nhất là nhị trưởng lão rất có khả năng sẽ đánh hạ thành Kim Ô chỉ trong một lần.
Tả Mạc cũng có phần kinh ngạc, pháp bảo này của đối phương cũng thật mạnh mẽ! Quần chiến quy mô lớn sợ nhất là loại pháp bảo như Vân Trận sa này, nhưng lúc này hắn cũng chưa có cách nào hay.
May là tâm tính hắn kiên định, tuy có biến cố như vậy nhưng hắn hoàn toàn không kinh hãi.
Nhị trưởng lão mặt đầy vẻ đắc ý, Hạ Tường ơi là Hạ Tường, ngươi chắc chắn không ngờ ta lại có Vân Trận sa này! Những vị trưởng lão khác cũng lộ vẻ hưng phấn, sĩ khí của một ngàn năm trăm tu giả tăng cao, bọn chúng dồn dập thôi động linh giáp.
Thuộc tính của linh giáp mỗi người mỗi khác, màu sắc ánh sáng tất nhiên cũng khác nhau, đưa mắt nhìn lại bầu trời đầy mầu sắc sặc sỡ, ánh sáng chói mắt! Làn mây nhàn nhạt giữa luồng sáng của linh giáp thật không bắt mắt.
“Mọi người nghe đây!” Nhị trưởng lão chậm rãi mở miệng, thanh âm truyền ra xa: “Đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta, trận này kết thúc chúng ta sẽ có thể ở trong tòa thành này! Người đầu tiên xông vào sẽ được thưởng một món pháp bảo cấp bốn!”
Đám người lập tức hưng phấn vô cùng, đối với tu giả bình thường mà nói, muốn có được một món pháp bảo cấp bốn là việc cực kỳ khó khăn! Lập tức, đám tu giả đỏ bừng hai mắt, hơi thở phì phò, bọn chúng chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chiến ý dâng cao, hận không thể lập tức giết tới!
Thấy sĩ khí tăng lên tới mức gần như không tăng được nữa, nhị trưởng lão ngạo nghễ hạ lệnh: “Tiến công!”
Một ngàn năm trăm tu giả, sát khí đằng đằng, gào rít lao thẳng về phía thành Kim Ô!
Ai nấy đều mở linh tráo ở mức cao nhất, tu giả có pháp bảo phòng ngự đều lấy cả ra, rít gào lao về phía thành Kim Ô!
Trên bầu trời sáng bừng từng đạo ánh sáng năm màu, một ngàn năm trăm luồng sáng phủ kín cả bầu trời, rực rỡ lóa mắt, đem theo sát khí điên cuồng vô hạn lao thẳng về phía thành Kim Ô.
Tả Mạc ngồi trong lầu canh phù chiến, không hề kinh hoảng, lúc này mọi tạp niệm đều bị hắn ném qua sau đầu.
Trong mắt hắn chỉ có kẻ địch đang nhanh chóng tới gần!
Chăm chú nhìn vào kẻ địch, trong lòng nhẩm tính khoảng cách hai bên, đột nhiên đôi mắt đang nheo lại phát ra ánh sáng. Hất tay phải lên, hắn hung hăng chém xuống, thanh âm như sấm động, toàn thành đều nghe rõ.
"Giết!"
Mặt trời khuất dần trong tầng mây dầy đặc, bầu tời âm trầm hẳn xuống, sát khí dày đặc trong không khí.
Tả Mạc lắc đầu, Đông Tây hai doanh được thành lập trong thời gian ngắn, Công Tôn sư đệ cũng không đặt tinh lực chủ yếu lên hai doanh này, hai doanh này về mọi phương diện đều kém Chu Tước doanh rất nhiều.
Hắn giơ tay ném vòng Phạn Âm ra.
Vòng Phạm Âm màu vàng kim vừa xuất ra đã bay thẳng lên trên không trung của thành Kim Ô, hóa thành một vầng mặt trời sáng rực, rủ xuống vô số sợi vàng, quấn chặt lấy ba mươi sáu tòa lầu canh phù chiến, trên sợi vàng treo vô số vòng vàng.
Vòng Phạm Âm được luyện qua hỏa Kim Ô và cương lôi, lúc này tính chất của nó cực kỳ tương hợp với lầu canh phù chiến, cảnh tượng lần này xuất ra vượt xa lúc ở đảo Hoang Mộc không biết bao nhiêu lần. Phương vị phân bố ba mươi sáu tòa lầu canh phù chiến Tả Mạc cũng tốn rất nhiều tâm tư, ngoại trừ có thể cùng vòng Phạn Âm lập thành Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, bản thân cũng tự thành phù trận.
Tả Mạc vô cùng tin tưởng đối với trận chiến lần này.
Lòng tin này không phải gì khác mà là sự tin tưởng của hắn đối với thành Kim Ô. Không ai biết tòa thành này do tự tay hắn xây thành, hắn đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư vào nó.
Trận trận phạn âm khi hùng hồn như tụng niệm bên tai, khi lại bé tới mức không thể nghe rõ. Tu giả trong thành vốn đang sợ hãi lập tức bình tĩnh lại không ít.
“Đây là trận gì?” Gã to cao đứng xa quan chiến, trong khóe mắt hiện vẻ kinh ngạc, cảnh tượng của trận này thật không tầm thường.
Người trung niên nheo nheo con mắt: “Theo thuộc hạ thấy, trận này hẳn thoát thai từ Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, nhưng tính chất hoàn toàn tương phản, bá đạo cương mãnh, trọng về sát phạt! Thủ đoạn bố trí trận pháp của người này cực kỳ tinh xảo, thực quá lợi hại!
“Sao lại nói vậy?” Gã to lớn khiêm tốn thỉnh giáo.
Người trung niên giải thích: “Đại nhân ngài xem, vòng tròn vàng kia chắc hẳn là vòng Phạn Âm.”
“Vòng Phạn Âm?” Gã to lớn dường như chưa từng nghe nói: “Rất lợi hại sao?”
“Chẳng qua chỉ là một loại pháp bảo cấp ba bình thường thuộc loại âm thanh, nhưng cái vòng Phạn Âm này hiển nhiên đã trải qua tôi luyện đặc thù. Nếu thuộc hạ không đoán sai, hẳn nó đã được lửa và lôi điện luyện hóa nên đã thăng lên tới cấp bốn.”
“Ồ, cấp bốn à.” Gã to lớn ngược lại có phần không để ý, pháp bảo cấp bốn tuy hiếm thấy nhưng đối với hắn mà nói không tính là gì cả.
“Tâm tư của vị thành chủ này quả xứng danh xảo diệu vô song, Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận tuy có uy lực lớn nhưng bố trí lại cực kỳ phức tạp, song người này lại dùng lầu canh phù chiến làm cơ sở. Như vậy thì chỉ cần có vòng Phạn Âm này thì lúc nào cũng có thể bố trận. Thứ nữa là vòng này sau khi được luyện hóa bằng lửa và lôi, tính chất cương mãnh, còn tòa thành lại có thể không ngừng cung cấp lửa và lôi: trận này, lầu canh phù chiến với thành Kim Ô hòa thành một thể, uy lực tăng lên không biết bao nhiêu lần.” Trung niên lộ vẻ tản thưởng không che đậy nổi.
Gã to lớn lúc này mới đột nhiên hiểu ra, vẻ mong chờ trên mặt càng rõ.
Nghe thấy trận trận phạn âm, Tả Mạc nhìn đại quân đã tiến tới trước thành Kim Ô hai mươi dặm, khóe miệng nở nụ cười lạnh.
Trừ phi là kim đan, tu giả ngưng mạch chẳng ai có thể phát động tấn công từ khoảng cách hai mươi dặm. Kiếm mang của kiếm tu ngưng mạch kỳ chỉ có tác dụng trong cự ly không quá ba dặm. Cũng đồng nghĩa với đối phương muốn tấn công thành Kim Ô tất phải tới gần trong khoảng ba dặm.
Song cự ly chiến đấu của lầu canh phù chiến là mười dặm. Lầu canh phù chiến cương lôi mà Tả Mạc xây nên có cự ly tấn công đạt tới con số kinh người, mười lăm dặm.
Vì sao lầu canh phù chiến lại quý giá, hiếm thấy như vậy, nó còn là kiến trúc tất phải có khi xây thành là do uy lực cường đại của nó. Khi Tả Mạc bắt đầu xây thành Kim Ô, mọi bố trí đều là vì chiến đấu.
Gần như mọi thủ đoạn tấn công hắn có thể nghĩ ra đều được áp dụng vào thành Kim Ô.
Hạ Tường cùng đám trưởng lão ngoại đường đứng xa xa nhìn về thành Kim Ô, vẻ mặt cũng đầy vẻ chấn động!
“Không ngờ thật sự có người xây thành!”
"Thật không ngờ!"
. . .
Đám trưởng lão ai nấy đều lộ vẻ tham lam, cho dù là ai lần đầu thấy thành Kim Ô tinh xảo mỹ lệ như vậy, suy nghĩ đầu tiên đều là muốn chiếm làm của riêng.
“Chỗ tốt thế này, chỉ có ngoại đường chúng ta mới có tư cách ở trong đó!” Hạ Tường nói rất quả quyết, hắn ngay cả một khắc cũng không chờ nổi nữa rồi.
Nếu có thể đoạt được tòa thành này, đặt nó làm tổng bộ của ngoại đường sẽ là chuyện vinh quang biết bao. Ngay cả lão tổ cũng không cách nào lạnh nhạt với tòa thành như vậy! Nghe nói trong đó còn chất đống vô số tài liệu và pháp bảo quý giá, đây đúng là một tòa thành bảo vật!
Những trưởng lão khác không ai không phụ họa dồn dập, trong mắt ai nấy đều đầy nhiệt huyết. Mọi chuyện khó khăn gặp phải lúc trước đều bị bọn chúng ném qua sau đầu. Lúc này trong mắt chúng chỉ còn một tòa thành, một tòa thành như mặt trời!
“Ai lên trước?” Hạ Tường xoay qua hỏi.
Đám trưởng lão đều đồng loạt ngậm miệng, bọn họ không ngốc. Thành Kim Ô cảnh tượng uy nghiêm, đại trận phát ra ánh sáng rực rỡ càng khiến bọn chúng ai nấy đều kinh hãi. Trong mắt bọn chúng, đây đã là lúc thu hoạch, chỉ cần đánh hạ thành Kim Ô, công lao thu được nhất định sẽ khiến bọn chúng kiếm được một khoản. Song nếu là chết ngay lúc tối hậu này, vậy quá không đáng.
Phạn âm từ xa xa truyền tới, vòng sáng như mặt trời trên thành Kim Ô cũng cảnh tỉnh bọn chúng, hãy cẩn thận.
Hạ Tường hiểu rõ đám người này như lòng bàn tay, trong lòng cười lạnh nhưng miệng vẫn nói: “Người đầu tiên vào thành sẽ được chọn trước ba món trong số chiến lợi phẩm.”
Tròng mắt đám trưởng lão lập tức đỏ lên.
Dưới trọng thưởng tất có kẻ to gan!
Với độ giàu có của thành Kim Ô, chiến lợi phẩm phong phú tới đâu chỉ nghĩ là hiểu. Được chọn đầu, lại còn những ba món, vậy ít nhất cũng là ba món pháp bảo cấp bốn! Mức thưởng lớn đến vậy, không ai bình tĩnh nổi.
“Ai trước?” Hạ Tường lại hỏi.
"Ta trước!"
"Ta trước!"
Đám trưởng lão lập tức nhảy như loi choi, nhiệt tình chiến đấu cao vút, ngay cả nhị trưởng lão vốn không ưa đại trưởng lão cũng nhịn không nổi mở miệng.
“Vậy xin phiền nhị trưởng lão rồi.” Hạ Tường mặt không đổi sắc nói.
Nhìn nhị trưởng lão dẫn theo người đầy hưng phấn chuẩn bị tiến công, trong mắt Hạ Tường thoáng hiện vẻ đắc ý khó thấy. Hắn vốn tâm cơ thâm trầm, vừa nhìn thành Kim Ô đã biết là khối xương khó gặm rồi. Nhị trưởng lão nguyện ý đi vào chỗ chết, hắn càng vui vẻ.
Đối với việc đánh hạ thành Kim Ô, Hạ Tường vô cùng tin tưởng. Nhiều người thế này chỉ cần dùng chiến thuật biển người cũng đủ khiến đối phương suy sụp rồi. Đến lúc này, hắn bình tĩnh lại, cũng dần dần cảm thấy có dư lực để tính toán vài chuyện khác.
Trong các trưởng lão, quyền của nhị trưởng lão chỉ sau Hạ Tường. Hắn tất nhiên cũng hiểu tâm tư của Hạ Tường, chẳng qua hắn dám đánh thành này cũng tự có phần nắm chắc.
Hắn hít một hơi, điểm lấy một ngàn năm trăm người, cùng đi với hắn còn có ba trưởng lão.
Mà khi nhị trưởng lão lấy ra một món pháp bảo, các trưởng lão phía sau bao gồm cả Hạ Tường sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Chỉ lấy một làn mây nhàn nhạt tỏa ra từ tay hắn, không ngừng lướt qua giữa những tu giả. Trong phút chốc, mỗi người trong số một ngàn năm trăm tu giả quanh người đều viền thêm một làn mây nhàn nhạt.
“Vân Trận sa!” Người trung niên đứng quan chiến hét lên thất thanh: “Trên tay hắn không ngờ lại có Vân Trận Sa!”
"Vân Trận sa là cái gì?" gã to lớn thấy người trung niên có vẻ thất thố như vậy, không khỏi tò mò.
"Vân Trận sa là pháp bảo mười phần hiếm thấy." Người trung niên sắc mặt ngưng trọng: "Phẩm cấp của nó không cao, chỉ là cấp bốn, là pháp bảo do thái vân ti của phường Thiên Lạc ở Vân Hải giới luyện chế thành, số lượng lưu lạc ở bên ngoài cực kỳ ít. Tác dụng của nó cũng rất độc đáo, có thể sinh ra một làn mây chống đỡ công kích."
"Giống linh tráo?" Gã to lớn hỏi.
"Không khác lắm. Làn mây này có sức phòng ngự không cao nhưng rất khó đánh tan. Chỗ thực sự lợi hại của nó không phải để dùng với một người. Ngài xem bọn chúng, trên người ai cũng có một làn mây. Vân Trận Sa này càng nhiều người vào càng lợi hại!"
Gã to lớn cũng chớp chớp mắt : "Bảo bối tốt vậy lại rơi vào tay người này, đúng là lãng phí."
Người trung niên ngữ khí ngưng trọng: "Thành Kim Ô này không hay rồi!" Thấy gã to lớn lộ vẻ không cho là đúng bèn nói: "Làn mây cũng không tính là dẻo dai nhưng nếu mỗi người đều được tăng một chút phòng ngự, vậy tích lũy lại sẽ khá đáng sợ."
Gã to lớn suy nghĩ một chút, lập tức sợ hãi, càng lúc càng cảm thấy thứ này quả thực bất phàm, quả thật là vũ khí lợi hại khi chiến đấu quy mô lớn, bèn hỏi: "Vân Trận sa này có thể mua được không?"
Người trung niên lắc đầu: "Vân Hải giới cách chúng ta quá xa."
Gã to lớn có phần tiếc nuối.
Mọi người có thể không biết lai lịch của Vân Trận sa nhưng công hiệu của món pháp bảo này vừa nhìn là hiểu. Một ngàn năm trăm người lại thêm Vân Trận sa này, thực lực của đội ngũ đột nhiên tăng thêm một bậc.
Các trưởng lão khác sắc mặt âm trầm, nhị trưởng lão có pháp bảo lợi hại như vậy mà nhiều trận chiến trước đây chưa từng thấy hắn dùng qua. Đương nhiên bọn chúng để ý nhất là nhị trưởng lão rất có khả năng sẽ đánh hạ thành Kim Ô chỉ trong một lần.
Tả Mạc cũng có phần kinh ngạc, pháp bảo này của đối phương cũng thật mạnh mẽ! Quần chiến quy mô lớn sợ nhất là loại pháp bảo như Vân Trận sa này, nhưng lúc này hắn cũng chưa có cách nào hay.
May là tâm tính hắn kiên định, tuy có biến cố như vậy nhưng hắn hoàn toàn không kinh hãi.
Nhị trưởng lão mặt đầy vẻ đắc ý, Hạ Tường ơi là Hạ Tường, ngươi chắc chắn không ngờ ta lại có Vân Trận sa này! Những vị trưởng lão khác cũng lộ vẻ hưng phấn, sĩ khí của một ngàn năm trăm tu giả tăng cao, bọn chúng dồn dập thôi động linh giáp.
Thuộc tính của linh giáp mỗi người mỗi khác, màu sắc ánh sáng tất nhiên cũng khác nhau, đưa mắt nhìn lại bầu trời đầy mầu sắc sặc sỡ, ánh sáng chói mắt! Làn mây nhàn nhạt giữa luồng sáng của linh giáp thật không bắt mắt.
“Mọi người nghe đây!” Nhị trưởng lão chậm rãi mở miệng, thanh âm truyền ra xa: “Đây là trận chiến cuối cùng của chúng ta, trận này kết thúc chúng ta sẽ có thể ở trong tòa thành này! Người đầu tiên xông vào sẽ được thưởng một món pháp bảo cấp bốn!”
Đám người lập tức hưng phấn vô cùng, đối với tu giả bình thường mà nói, muốn có được một món pháp bảo cấp bốn là việc cực kỳ khó khăn! Lập tức, đám tu giả đỏ bừng hai mắt, hơi thở phì phò, bọn chúng chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chiến ý dâng cao, hận không thể lập tức giết tới!
Thấy sĩ khí tăng lên tới mức gần như không tăng được nữa, nhị trưởng lão ngạo nghễ hạ lệnh: “Tiến công!”
Một ngàn năm trăm tu giả, sát khí đằng đằng, gào rít lao thẳng về phía thành Kim Ô!
Ai nấy đều mở linh tráo ở mức cao nhất, tu giả có pháp bảo phòng ngự đều lấy cả ra, rít gào lao về phía thành Kim Ô!
Trên bầu trời sáng bừng từng đạo ánh sáng năm màu, một ngàn năm trăm luồng sáng phủ kín cả bầu trời, rực rỡ lóa mắt, đem theo sát khí điên cuồng vô hạn lao thẳng về phía thành Kim Ô.
Tả Mạc ngồi trong lầu canh phù chiến, không hề kinh hoảng, lúc này mọi tạp niệm đều bị hắn ném qua sau đầu.
Trong mắt hắn chỉ có kẻ địch đang nhanh chóng tới gần!
Chăm chú nhìn vào kẻ địch, trong lòng nhẩm tính khoảng cách hai bên, đột nhiên đôi mắt đang nheo lại phát ra ánh sáng. Hất tay phải lên, hắn hung hăng chém xuống, thanh âm như sấm động, toàn thành đều nghe rõ.
"Giết!"
/915
|