Lưu Ly Thiên Ba!
Cánh tay được quấn bởi một luồng sáng, theo quyền này đánh thẳng vào giữa trán hổ trắng. Cùng lúc đó, vô số ký hiệu bên ngoài găng tay như đột nhiên sống dậy, nhanh chóng chuyển động.
Lưu Ly Thiên Ba mười bốn chu thiên, thêm vào kỹ năng phù trận của găng tay Vạn Tượng cấp bốn!
Bụp!
Cái đầu hổ trắng hung bạo lúc này lại như một miếng bọt biển bị đâm thủng, phát ra âm thanh rất nhỏ, hoàn toàn không có tiếng va chạm ầm ầm như trong dự đoán.
Khuôn mặt hung ác của Hoàng Trác Quang đột nhiên ngây ra.
Hổ trắng biến mất, nắm tay kia đánh thẳng lên đùi hắn.
Ầm!
Tiếng nổ lớn khiến người khác không tự chủ được mà tim đập chân run.
Nửa người Hoàng Trác Quang đột nhiên nổ tung, vô số máu thịt bắn ra như mưa.
Ai nấy hô hấp cứng lại, động tác cũng không tự chủ mà dừng lại, ngơ ngác nhìn cơn mưa máu giữa không trung, đầu óc trống rỗng. Ngay cả Trịnh Trung đang gấp rút muốn tiến tới giúp Tả Mạc cũng không kịp chuẩn bị, bị cơn mưa máu vấy đầy mặt, tuy hắn đã quen với việc sinh tử song cũng sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.
Nửa người của Hoàng Trác Quang đã biến mất, vẻ mặt cũng cứng lại.
Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm rồi lại hổn hển thở gấp, vừa rồi thật nguy hiểm. Tốc độ của Hoàng Trác Quang nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn, hắn chỉ kịp vận chuyển mười bốn chu thiên, may là hắn đeo găng tay Vạn Tượng, bằng không cái mạng này sợ là phải giao cho gã.
Uy lực của găng tay Vạn Tượng còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn. So với các pháp bảo cấp bốn khác, giá của găng tay Vạn Tượng khá rẻ vì kỹ năng phù trận Vạn Tượng là gia tăng lực lượng, chỉ có tác dụng khi cận chiến.
Tu giả chiến đấu thường diễn ra trên bầu trời, tình huống áp sát cận chiến cực ít khi xảy ra. Nếu kỹ năng phù trận của nó có thể công kích xa như quyền mang, vậy giá cả sẽ lập tức tăng lên.
Nhìn thoáng qua nửa người còn lại của Hoàng Trác Quang đã tắt thở, Tả Mạc không khỏi bội phục. Tên này quả thực cường hãn, nếu không phải dùng mưu đánh kẻ vô tâm, đám người bọn mình chưa chắc giết nổi gã.
Trận chiến lần này khiến Tả Mạc vô cùng cảm khái.
Đầu tiên, trận chiến lần này là minh chứng rõ nhất cho thấy pháp quyết có lợi hại tới đâu, thực lực có mạnh mẽ tới mấy cũng chẳng chống nổi kẻ khác bày mưu tính kế. Nói thật ra, thực lực của Hoàng Trác Quang quả thực rất mạnh, kiếm quyết hắn tu luyện khá cường đại. Chiến trường của tu giả đa số đều ở bầu trời, cũng là nơi kiếm ý của hắn phát huy tốt nhất.
Kiếm quyết này thực quá mạnh!
Thế nhưng kiếm ý có mạnh đến mấy, chỉ cần bị tìm ra nhược điểm là sẽ có cách khắc chế.
Thứ nhì chính là pháp bảo, thứ càng khiến Tả Mạc quyết tâm cướp lấy. Ngay cả khi nhược điểm bị đối phương nắm giữ mà còn hung hãn tới vậy, đều là nhờ vào pháp bảo! Thật ra nếu hôm nay hắn không ở đây, đám người Trịnh Trung tuyệt đối không lưu nổi gã.
Pháp bảo tại thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng.
Tuy cục diện có phần tanh máu nhưng vẫn không ngăn nổi quyết tâm cướp bóc của Tả Mạc. Nhưng lần này hắn chỉ lấy một thứ, là Minh Tiêu kiếm quyết.
Vừa cướp tới tay, Tả Mạc biết mình lời to, đây là kiếm quyết cấp năm, hắn cũng không tính tu luyện Minh Tiêu kiếm quyết, giờ hắn đang tu luyện nhiều thứ lắm rồi. Thực tế chứng minh thiên phú của hắn ở phương diện luyện thể và thần thức rất mạnh, hơn nữa còn cần nghiên cứu phù trận, giờ đã hận chẳng thể chia mình thành hai nửa rồi.
Vừa nghĩ tới Minh Tiêu kiếm quyết thích hợp không chiến, hắn lập tức nhớ tới đám tu giả của mẹ trẻ. Nếu bọn họ tu luyện nó, vậy uy lực, he he…
Nếu không, bản kiếm quyết cấp năm hoàn chỉnh cũng có thể bán được với giá cao.
Mọi thứ trên người Hoàng Trác Quang, chỉ chừa cái giày đầu hổ đều không ngoại lệ bị lột sạch xuống. Ngoại trừ Trịnh Trung chọn một món, tất cả những thứ khác đều phân cho mọi người. Người nhiều pháp bảo ít, tất cả đều quay sang nhìn Tả Mạc. Cũng may Tả Mạc cũng là người làm lão đại, dùng cách đơn giản nhất, bốc thăm.
Mỗi người đều có cơ hội như nhau, người nhận được tất nhiên vui vẻ, người không nhận được cũng chỉ đành than không may.
Những người khác càng thêm bội phục Tả Mạc. Một quyền đánh nổ Hoàng Trác Quang của Tả Mạc khiến mọi người sợ chết khiếp, là Hoàng Trác Quang cơ đấy! Trong cảm nhận của bọn họ, thực lực của Tả Mạc lập tức tăng lên mức bí hiểm, hơn nữa Tả Mạc làm việc công bằng, không giống mấy kẻ làm lão đại nuốt sạch đồ tốt.
Người như vậy, ai cũng chịu phục.
Tả Mạc thấy bọn họ nhìn mình, cũng hiểu ý nói: “Các ngươi nếu đã muốn tiến vào bí cảnh, ta nói qua quy củ một chút. Gặp phải nguy hiểm, ta sẽ không chịu trách nhiệm cứu các ngươi, mọi người tự nghĩ cách bảo vệ mình. Cách phân chia cũng như vừa rồi.”
Mọi người lập tức phấn chấn, họ chưa từng vào bí cảnh.
Tả Mạc chậm rãi nhìn qua mọi người, trầm giọng nói: “Ta cảnh cáo trước, nếu ai làm bậy đừng trách ta không khách khí.”
Nói xong, hắn cũng chẳng nhìn đám người, xoay sang tiến vào bí cảnh.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến ảo, khung cảnh khiến hắn sững sờ. Trịnh Trung theo sát hắn đi vào cũng lập tức hóa đá. Những người bước vào sau vẻ mặt cũng dại ra.
Cái… Cái bí cảnh này thật quá nhỏ!
Không sai, khung cảnh đều thu hết được vào mắt. Chỉ là một nơi lớn cỡ một cái sân, chu vi khoảng mười trượng, ở chính giữa là một con chim xám đang say ngủ, còn lại đều trống không chẳng có gì. Ngoại trừ mật độ linh khí trong không khí hơi đậm hơn, cái gì cũng không có.
Trịnh Trung thấp giọng nói: “Đây là bí cảnh mới hình thành.”
Hắn thấy Tả Mạc đang sững sờ, tưởng hắn thất vọng, vội vàng khuyên. Hắn bội phục Tả Mạc sát đất, tuy rằng tuổi của đối phương nhỏ hơn mình nhiều nhưng xét thủ đoạn khí độ, mình có thúc ngựa cũng chẳng theo kịp. Hắn đã gặp rất nhiều người mạnh mẽ ở Tiểu Sơn giới song không ai so sánh được với người trẻ tuổi trước mắt.
Con chim màu xám kia đang ngủ ngon lành, khóe miệng còn chảy ra một chút nước miếng. Do nơi này cũng khá nhỏ nên nghe rõ được cả tiếng ngáy liên tiếp của nó.
Tả Mạc bỗng nổi giận, vẻ dữ tợn của hắn lập tức khiến bọn Trịnh Trung ở bên cạnh giật nảy mình.
Tả Mạc tiến tới, bốp, một tay gõ lên đầu chim ngốc, lông chim bay bốn phía.
Chim ngốc mờ mịt mở mắt ra.
“Đồ thừa nhà ngươi, anh tìm ngươi chết đi sống lại, phải liều mạng với người ta, giết thẳng tới đây. Ngươi thì sướng quá rồi, ngủ ngon không! A ha!"
Bốp!
Lại một cái tát nữa.
"Ăn ăn ăn! Cái đồ ham ăn nhà ngươi! Ăn cho lắm vào! Ăn toàn chuyện xấu! Không ăn ngươi chết à! Ta nói cho ngươi hay, từ nay trở đi, ngươi đừng có hòng ăn gì… "
Tả Mạc chửi ầm lên khiến đám người này lập tức ngây ngốc, trong lòng nghi hoặc, địa vị của con chim xám này là sao? Vừa rồi đối mặt với Hoàng Trác Quang Tả Mạc cũng không hung tợn như thế!
Hứng cơn mưa nước bọt của Tả Mạc, chim ngốc rốt cuộc cũng tỉnh lại. Nó từ từ đứng lên, chậm rãi chải chuốt lông chim trên người, toàn bộ quá trình đều chẳng hề liếc mắt nhìn Tả Mạc.
Đám người đứng xem lại một lần nữa choáng váng.
Tả Mạc thấy con chim này vẫn lộ vẻ kiêu căng, chết cũng không hối cải, lập tức cơn tức lại nổi lên, giơ tay mạnh mẽ chụp lấy chim ngốc.
Con chim khốn này, rõ là thiếu giáo dục! Anh phải dạy bảo một chút mới được.
Không nghĩ tới, bóng xám chợt lóe lên trước mặt, hắn chụp vào khoảng không.
Hả!
Chim ngốc đứng ở một góc khác liếc mắt nhìn Tả Mạc, khóe mắt vẫn ngạo nghễ như trước.
Tả Mạc tức giận gào ầm lên: “Được lắm! Giờ anh không thu thập ngươi ngươi chẳng biết trời cao đất dày ra sao!”
Thân hình Tả Mạc lóe lên, không đợi hắn kịp giơ tay, một bóng xám cực nhanh đã lướt qua bên người hắn.
Nhanh quá!
Tả Mạc ngẩn ra, tay lại chụp vào khoảng không.
Trốn vào một góc khác, chim ngốc ngẩng cao đầu, ưu nhã bước đi, từ từ tiến về đám người.
Rầm!
Mọi người bị chim ngốc chấn kinh, vô thức chừa ra một con đường.
Chim ngốc cũng chẳng khách khí, cao ngạo bước về cửa bí cảnh.
Vừa rồi chẳng lẽ là ảo giác sao? Tả Mạc không dám chắc. Lẽ nào lần này nó kiếm được cái gì tốt? Nhìn thoáng qua bí cảnh trống rỗng không một vật, hắn càng cảm thấy có thể. Ả ta này chắc đã nuốt sạch đồ tốt vào bụng rồi. Không được, lúc về nhất định phải tra khảo rõ ràng.
Sắc mặt Trịnh Trung khẽ biến, trong đám người này tu vi của hắn cao nhất, cảnh tượng vừa rồi cũng thấy rõ nhất. Tốc độ của con chim quả thực nhanh tới mức không thể tưởng tượng, hắn thấy rõ Tả Mạc chỉ mới khẽ động nó đã vọt qua bên cạnh người y.
Điều này có nghĩa gì?
Có nghĩa là tốc độ của chim xám nhanh gấp mấy lần Tả Mạc! Tu vi của Trịnh Trung cao hơn Tả Mạc song tốc độ hai người không chênh lệch bao nhiêu. Nhanh hơn Tả Mạc mấy lần cũng đồng nghĩa với nhanh hơn hắn mấy lần!
Trịnh Trung cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Trời ơi! Đây là thế giới gì, sao lại chui ra lắm quái thai vậy?
Thực lực của Tả Mạc đã khiến hắn cảm thấy đáng sợ, giờ còn xuất hiện một con chim với tốc độ nhanh hơn hắn vài lần! Hắn cũng chẳng dám nghĩ tới những năng lực khác của con chim xám này, chỉ riêng tốc độ này đã đủ khiến nó ở vào thế bất bại.
Hoàn toàn không còn gì để nói, Trịnh Trung bỗng hiếu kỳ về thân phận của Tả Mạc.
Tuổi trẻ như vậy đã có thực lực cường đại, lại còn linh thú cường hãn, tuyệt đối không phải tu giả tầm thường. Chẳng lẽ là đệ tử của môn phái nào đó? Hắn cũng hiểu không phải không thể. Hắn luôn tin tưởng cách làm của Minh Tiêu phái đối với Tiểu Sơn giới tuyệt đối không duy trì được bao lâu.
Nguyên nhân rất đơn giản, Côn Lôn tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy trong địa phận mà mình cai quản!
Mấy năm trước, Trịnh Trung đã từng tiếp xúc với một đệ tử Côn Lôn, có ấn tượng rất sâu sắc.
Mà Tả Mạc đối mặt với Hoàng Trác Quang vẫn không do dự giết chết đối phương. Bất cứ thế lực nào ở Tiểu SƠn giới cũng không dám khinh suất như thế.
Tuổi còn trẻ mà thực lực sâu không lường được, có linh thú cường đại, không e ngại Minh Tiêu phái trả thù…
Những điều kiện này hợp lại khiến Trịnh Trung càng cảm thấy Tả Mạc có thể là đệ tử Côn Lôn phái, ừm, cho dù không phải thì ít ra cũng là đệ tử môn phái lớn.
Trong lúc Trịnh Trung đang nghĩ tới hỏng cả đầu, Tả Mạc đã lao ra khỏi bí cảnh.
Những người khác không cam lòng tìm kiếm trong bí cảnh, hận không thể đào sâu ba thước, song vẫn không tìm được thứ gì.
Trịnh Trung ngừng nghĩ, theo sát Tả Mạc, hắn đã quyết định đi theo y. Nếu Tả Mạc là đệ tử môn phái lớn, bọn họ theo y cũng chẳng thiệt. Nếu Tả Mạc không phải đệ tử môn phái lớn mà chỉ dựa vào mình cũng có thể làm được tới mức này, Trịnh Trung cảm thấy vậy chẳng khác gì yêu nghiệt.
Một loạt chủ ý khiến hắn nở nụ cười vui vẻ. Tâm tình thay đổi, nhìn mọi thứ cũng có cảm giác khác, hắn càng lúc càng thấy chim ngốc có phong phạm.
Chim Tả Mạc tốt! Chim Tả Mạc tuyệt thế!
Cánh tay được quấn bởi một luồng sáng, theo quyền này đánh thẳng vào giữa trán hổ trắng. Cùng lúc đó, vô số ký hiệu bên ngoài găng tay như đột nhiên sống dậy, nhanh chóng chuyển động.
Lưu Ly Thiên Ba mười bốn chu thiên, thêm vào kỹ năng phù trận của găng tay Vạn Tượng cấp bốn!
Bụp!
Cái đầu hổ trắng hung bạo lúc này lại như một miếng bọt biển bị đâm thủng, phát ra âm thanh rất nhỏ, hoàn toàn không có tiếng va chạm ầm ầm như trong dự đoán.
Khuôn mặt hung ác của Hoàng Trác Quang đột nhiên ngây ra.
Hổ trắng biến mất, nắm tay kia đánh thẳng lên đùi hắn.
Ầm!
Tiếng nổ lớn khiến người khác không tự chủ được mà tim đập chân run.
Nửa người Hoàng Trác Quang đột nhiên nổ tung, vô số máu thịt bắn ra như mưa.
Ai nấy hô hấp cứng lại, động tác cũng không tự chủ mà dừng lại, ngơ ngác nhìn cơn mưa máu giữa không trung, đầu óc trống rỗng. Ngay cả Trịnh Trung đang gấp rút muốn tiến tới giúp Tả Mạc cũng không kịp chuẩn bị, bị cơn mưa máu vấy đầy mặt, tuy hắn đã quen với việc sinh tử song cũng sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt.
Nửa người của Hoàng Trác Quang đã biến mất, vẻ mặt cũng cứng lại.
Tả Mạc thở phào nhẹ nhõm rồi lại hổn hển thở gấp, vừa rồi thật nguy hiểm. Tốc độ của Hoàng Trác Quang nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn, hắn chỉ kịp vận chuyển mười bốn chu thiên, may là hắn đeo găng tay Vạn Tượng, bằng không cái mạng này sợ là phải giao cho gã.
Uy lực của găng tay Vạn Tượng còn mạnh hơn so với tưởng tượng của hắn. So với các pháp bảo cấp bốn khác, giá của găng tay Vạn Tượng khá rẻ vì kỹ năng phù trận Vạn Tượng là gia tăng lực lượng, chỉ có tác dụng khi cận chiến.
Tu giả chiến đấu thường diễn ra trên bầu trời, tình huống áp sát cận chiến cực ít khi xảy ra. Nếu kỹ năng phù trận của nó có thể công kích xa như quyền mang, vậy giá cả sẽ lập tức tăng lên.
Nhìn thoáng qua nửa người còn lại của Hoàng Trác Quang đã tắt thở, Tả Mạc không khỏi bội phục. Tên này quả thực cường hãn, nếu không phải dùng mưu đánh kẻ vô tâm, đám người bọn mình chưa chắc giết nổi gã.
Trận chiến lần này khiến Tả Mạc vô cùng cảm khái.
Đầu tiên, trận chiến lần này là minh chứng rõ nhất cho thấy pháp quyết có lợi hại tới đâu, thực lực có mạnh mẽ tới mấy cũng chẳng chống nổi kẻ khác bày mưu tính kế. Nói thật ra, thực lực của Hoàng Trác Quang quả thực rất mạnh, kiếm quyết hắn tu luyện khá cường đại. Chiến trường của tu giả đa số đều ở bầu trời, cũng là nơi kiếm ý của hắn phát huy tốt nhất.
Kiếm quyết này thực quá mạnh!
Thế nhưng kiếm ý có mạnh đến mấy, chỉ cần bị tìm ra nhược điểm là sẽ có cách khắc chế.
Thứ nhì chính là pháp bảo, thứ càng khiến Tả Mạc quyết tâm cướp lấy. Ngay cả khi nhược điểm bị đối phương nắm giữ mà còn hung hãn tới vậy, đều là nhờ vào pháp bảo! Thật ra nếu hôm nay hắn không ở đây, đám người Trịnh Trung tuyệt đối không lưu nổi gã.
Pháp bảo tại thời điểm mấu chốt có thể cứu mạng.
Tuy cục diện có phần tanh máu nhưng vẫn không ngăn nổi quyết tâm cướp bóc của Tả Mạc. Nhưng lần này hắn chỉ lấy một thứ, là Minh Tiêu kiếm quyết.
Vừa cướp tới tay, Tả Mạc biết mình lời to, đây là kiếm quyết cấp năm, hắn cũng không tính tu luyện Minh Tiêu kiếm quyết, giờ hắn đang tu luyện nhiều thứ lắm rồi. Thực tế chứng minh thiên phú của hắn ở phương diện luyện thể và thần thức rất mạnh, hơn nữa còn cần nghiên cứu phù trận, giờ đã hận chẳng thể chia mình thành hai nửa rồi.
Vừa nghĩ tới Minh Tiêu kiếm quyết thích hợp không chiến, hắn lập tức nhớ tới đám tu giả của mẹ trẻ. Nếu bọn họ tu luyện nó, vậy uy lực, he he…
Nếu không, bản kiếm quyết cấp năm hoàn chỉnh cũng có thể bán được với giá cao.
Mọi thứ trên người Hoàng Trác Quang, chỉ chừa cái giày đầu hổ đều không ngoại lệ bị lột sạch xuống. Ngoại trừ Trịnh Trung chọn một món, tất cả những thứ khác đều phân cho mọi người. Người nhiều pháp bảo ít, tất cả đều quay sang nhìn Tả Mạc. Cũng may Tả Mạc cũng là người làm lão đại, dùng cách đơn giản nhất, bốc thăm.
Mỗi người đều có cơ hội như nhau, người nhận được tất nhiên vui vẻ, người không nhận được cũng chỉ đành than không may.
Những người khác càng thêm bội phục Tả Mạc. Một quyền đánh nổ Hoàng Trác Quang của Tả Mạc khiến mọi người sợ chết khiếp, là Hoàng Trác Quang cơ đấy! Trong cảm nhận của bọn họ, thực lực của Tả Mạc lập tức tăng lên mức bí hiểm, hơn nữa Tả Mạc làm việc công bằng, không giống mấy kẻ làm lão đại nuốt sạch đồ tốt.
Người như vậy, ai cũng chịu phục.
Tả Mạc thấy bọn họ nhìn mình, cũng hiểu ý nói: “Các ngươi nếu đã muốn tiến vào bí cảnh, ta nói qua quy củ một chút. Gặp phải nguy hiểm, ta sẽ không chịu trách nhiệm cứu các ngươi, mọi người tự nghĩ cách bảo vệ mình. Cách phân chia cũng như vừa rồi.”
Mọi người lập tức phấn chấn, họ chưa từng vào bí cảnh.
Tả Mạc chậm rãi nhìn qua mọi người, trầm giọng nói: “Ta cảnh cáo trước, nếu ai làm bậy đừng trách ta không khách khí.”
Nói xong, hắn cũng chẳng nhìn đám người, xoay sang tiến vào bí cảnh.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến ảo, khung cảnh khiến hắn sững sờ. Trịnh Trung theo sát hắn đi vào cũng lập tức hóa đá. Những người bước vào sau vẻ mặt cũng dại ra.
Cái… Cái bí cảnh này thật quá nhỏ!
Không sai, khung cảnh đều thu hết được vào mắt. Chỉ là một nơi lớn cỡ một cái sân, chu vi khoảng mười trượng, ở chính giữa là một con chim xám đang say ngủ, còn lại đều trống không chẳng có gì. Ngoại trừ mật độ linh khí trong không khí hơi đậm hơn, cái gì cũng không có.
Trịnh Trung thấp giọng nói: “Đây là bí cảnh mới hình thành.”
Hắn thấy Tả Mạc đang sững sờ, tưởng hắn thất vọng, vội vàng khuyên. Hắn bội phục Tả Mạc sát đất, tuy rằng tuổi của đối phương nhỏ hơn mình nhiều nhưng xét thủ đoạn khí độ, mình có thúc ngựa cũng chẳng theo kịp. Hắn đã gặp rất nhiều người mạnh mẽ ở Tiểu Sơn giới song không ai so sánh được với người trẻ tuổi trước mắt.
Con chim màu xám kia đang ngủ ngon lành, khóe miệng còn chảy ra một chút nước miếng. Do nơi này cũng khá nhỏ nên nghe rõ được cả tiếng ngáy liên tiếp của nó.
Tả Mạc bỗng nổi giận, vẻ dữ tợn của hắn lập tức khiến bọn Trịnh Trung ở bên cạnh giật nảy mình.
Tả Mạc tiến tới, bốp, một tay gõ lên đầu chim ngốc, lông chim bay bốn phía.
Chim ngốc mờ mịt mở mắt ra.
“Đồ thừa nhà ngươi, anh tìm ngươi chết đi sống lại, phải liều mạng với người ta, giết thẳng tới đây. Ngươi thì sướng quá rồi, ngủ ngon không! A ha!"
Bốp!
Lại một cái tát nữa.
"Ăn ăn ăn! Cái đồ ham ăn nhà ngươi! Ăn cho lắm vào! Ăn toàn chuyện xấu! Không ăn ngươi chết à! Ta nói cho ngươi hay, từ nay trở đi, ngươi đừng có hòng ăn gì… "
Tả Mạc chửi ầm lên khiến đám người này lập tức ngây ngốc, trong lòng nghi hoặc, địa vị của con chim xám này là sao? Vừa rồi đối mặt với Hoàng Trác Quang Tả Mạc cũng không hung tợn như thế!
Hứng cơn mưa nước bọt của Tả Mạc, chim ngốc rốt cuộc cũng tỉnh lại. Nó từ từ đứng lên, chậm rãi chải chuốt lông chim trên người, toàn bộ quá trình đều chẳng hề liếc mắt nhìn Tả Mạc.
Đám người đứng xem lại một lần nữa choáng váng.
Tả Mạc thấy con chim này vẫn lộ vẻ kiêu căng, chết cũng không hối cải, lập tức cơn tức lại nổi lên, giơ tay mạnh mẽ chụp lấy chim ngốc.
Con chim khốn này, rõ là thiếu giáo dục! Anh phải dạy bảo một chút mới được.
Không nghĩ tới, bóng xám chợt lóe lên trước mặt, hắn chụp vào khoảng không.
Hả!
Chim ngốc đứng ở một góc khác liếc mắt nhìn Tả Mạc, khóe mắt vẫn ngạo nghễ như trước.
Tả Mạc tức giận gào ầm lên: “Được lắm! Giờ anh không thu thập ngươi ngươi chẳng biết trời cao đất dày ra sao!”
Thân hình Tả Mạc lóe lên, không đợi hắn kịp giơ tay, một bóng xám cực nhanh đã lướt qua bên người hắn.
Nhanh quá!
Tả Mạc ngẩn ra, tay lại chụp vào khoảng không.
Trốn vào một góc khác, chim ngốc ngẩng cao đầu, ưu nhã bước đi, từ từ tiến về đám người.
Rầm!
Mọi người bị chim ngốc chấn kinh, vô thức chừa ra một con đường.
Chim ngốc cũng chẳng khách khí, cao ngạo bước về cửa bí cảnh.
Vừa rồi chẳng lẽ là ảo giác sao? Tả Mạc không dám chắc. Lẽ nào lần này nó kiếm được cái gì tốt? Nhìn thoáng qua bí cảnh trống rỗng không một vật, hắn càng cảm thấy có thể. Ả ta này chắc đã nuốt sạch đồ tốt vào bụng rồi. Không được, lúc về nhất định phải tra khảo rõ ràng.
Sắc mặt Trịnh Trung khẽ biến, trong đám người này tu vi của hắn cao nhất, cảnh tượng vừa rồi cũng thấy rõ nhất. Tốc độ của con chim quả thực nhanh tới mức không thể tưởng tượng, hắn thấy rõ Tả Mạc chỉ mới khẽ động nó đã vọt qua bên cạnh người y.
Điều này có nghĩa gì?
Có nghĩa là tốc độ của chim xám nhanh gấp mấy lần Tả Mạc! Tu vi của Trịnh Trung cao hơn Tả Mạc song tốc độ hai người không chênh lệch bao nhiêu. Nhanh hơn Tả Mạc mấy lần cũng đồng nghĩa với nhanh hơn hắn mấy lần!
Trịnh Trung cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Trời ơi! Đây là thế giới gì, sao lại chui ra lắm quái thai vậy?
Thực lực của Tả Mạc đã khiến hắn cảm thấy đáng sợ, giờ còn xuất hiện một con chim với tốc độ nhanh hơn hắn vài lần! Hắn cũng chẳng dám nghĩ tới những năng lực khác của con chim xám này, chỉ riêng tốc độ này đã đủ khiến nó ở vào thế bất bại.
Hoàn toàn không còn gì để nói, Trịnh Trung bỗng hiếu kỳ về thân phận của Tả Mạc.
Tuổi trẻ như vậy đã có thực lực cường đại, lại còn linh thú cường hãn, tuyệt đối không phải tu giả tầm thường. Chẳng lẽ là đệ tử của môn phái nào đó? Hắn cũng hiểu không phải không thể. Hắn luôn tin tưởng cách làm của Minh Tiêu phái đối với Tiểu Sơn giới tuyệt đối không duy trì được bao lâu.
Nguyên nhân rất đơn giản, Côn Lôn tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy trong địa phận mà mình cai quản!
Mấy năm trước, Trịnh Trung đã từng tiếp xúc với một đệ tử Côn Lôn, có ấn tượng rất sâu sắc.
Mà Tả Mạc đối mặt với Hoàng Trác Quang vẫn không do dự giết chết đối phương. Bất cứ thế lực nào ở Tiểu SƠn giới cũng không dám khinh suất như thế.
Tuổi còn trẻ mà thực lực sâu không lường được, có linh thú cường đại, không e ngại Minh Tiêu phái trả thù…
Những điều kiện này hợp lại khiến Trịnh Trung càng cảm thấy Tả Mạc có thể là đệ tử Côn Lôn phái, ừm, cho dù không phải thì ít ra cũng là đệ tử môn phái lớn.
Trong lúc Trịnh Trung đang nghĩ tới hỏng cả đầu, Tả Mạc đã lao ra khỏi bí cảnh.
Những người khác không cam lòng tìm kiếm trong bí cảnh, hận không thể đào sâu ba thước, song vẫn không tìm được thứ gì.
Trịnh Trung ngừng nghĩ, theo sát Tả Mạc, hắn đã quyết định đi theo y. Nếu Tả Mạc là đệ tử môn phái lớn, bọn họ theo y cũng chẳng thiệt. Nếu Tả Mạc không phải đệ tử môn phái lớn mà chỉ dựa vào mình cũng có thể làm được tới mức này, Trịnh Trung cảm thấy vậy chẳng khác gì yêu nghiệt.
Một loạt chủ ý khiến hắn nở nụ cười vui vẻ. Tâm tình thay đổi, nhìn mọi thứ cũng có cảm giác khác, hắn càng lúc càng thấy chim ngốc có phong phạm.
Chim Tả Mạc tốt! Chim Tả Mạc tuyệt thế!
/915
|