Nghe Bồ yêu nói, Tả Mạc tinh thần chấn động, giả bộ vô tình liếc mắt nhìn nữ tu rồi yên lặng tiến vào ý thức hải.
“Biện pháp gì?” Tả Mạc vừa vào đã hỏi, nhưng khi hắn thấy Bồ yêu lại lập tức sửng sốt. Bồ yêu không ngờ lại không ngồi trên bia mộ như ngày thường mà ngồi ngay phía trước.
Hai thằng này không phải không hợp nhau sao?
Lòng hơi nghi hoặc nhưng Tả Mạc nhanh chóng bị lời nói của Bồ yêu hấp dẫn.
“Ta biết ngươi lo lắng điều gì.” Đôi môi mỏng của Bồ yêu vẽ thành một nụ cười yêu dị.
Tả Mạc hơi thất thần, trong đầu bỗng nghĩ tới một vấn đề, vì sao xung quanh mình toàn một đám những kẻ biến thái như vậy? Ngay cả tiểu tử Công Tôn Sai kia giờ cũng có xu hướng không bình thường rồi. Đột nhiên có thêm một nữ nhân thì lại hung hãn, tà khí bức người.
Bồ yêu như đã tính trước, vẻ mặt chắc chắn: “Tiếc của, lãng phí tinh thạch cho đám tu nô.”
Tả Mạc nghe vậy mắt trợn trắng: “Có cách gì nói mau, đừng nói lời thừa nữa.”
“He he.” Bồ yêu cũng không định giỡn thêm nữa, con mắt máu hơi nheo lại: “Sao ngươi không để chúng tu ma đi?”
"Tu ma?" Tả Mạc nhất thời sửng sốt.
"Không sai, tu ma." Bồ yêu cười không thành tiếng: "Linh khí Tiểu Sơn giới bị ăn mòn song cũng chẳng ảnh hưởng gì đối với tu ma. Đám tu nô này chẳng qua chỉ là nhập môn luyện khí, tu vi thô thiển, đổi sang tu ma cũng không khó. Huống hồ tu ma không cần linh khí, ngươi cũng không phải tốn tinh thạch."
Tả Mạc bị đề nghị của Bồ yêu hấp dẫn, hiếu kỳ hỏi: “Tu ma như thế nào?”
“Có ma công mà.” Bồ yêu vẻ mặt đương nhiên nói.
Tả Mạc nghe vậy giận tím mặt, nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt Bồ yêu chửi thẳng: “Hừ, ngươi có ma công! Lúc trước sao không nói với ông đây? Lại nói ngươi không có ma công, bắt ông đây luyện Thiên Ba quyền quyết! Giờ lại chạy ra nói mình có ma công, thì ra là lừa ông!”
Bồ yêu yên lặng.
Chuyện tu ma được xác định rất nhanh. Bồ yêu đưa ra một bộ ma công tên là Khổ Vệ.
Khổ Vệ bắt nguồn từ một bộ ma công tên là Khổ Uyên, bộ Khổ Uyên này do một tên Thị Tâm Hầu sáng lập, tên này vốn thân thể yếu đuối từ nhỏ, thiên phú cực kém, không cách nào tu luyện ma công Thị Tâm của bản tộc, trải qua nhiều trắc trở, tự nghĩ ra Khổ Uyên, cuối cùng tu thành ma tướng. Về sau bộ ma công này rơi vào tay một vị vương, gã cải sửa Khổ Uyên một chút, ban cho cận vệ của mình, bộ ma công này sau đó cũng đổi tên thành Khổ Vệ.
Bồ yêu vô cùng đắc ý giới thiệu.
“Điểm đặc sắc nhất của bộ ma công này là thích hợp với các loại ma có thiên phú không xuất sắc. Ừm, đám tu nô này cũng rất thích hợp. Hừ hừ, bộ ma công này ở bất cứ ma giới nào cũng là hàng cao cấp, có thể bán được giá, thực không nghĩ tiện nghi cho đám tu nô này.”
Tả Mạc xem xong Khổ Vệ lập tức giật nảy mình. Bộ ma công này không phải người có tính tình kiên nhẫn căn bản không cách nào luyện chứ đừng nói tới cảnh giới cao thâm. Ma công này dùng nhiều việc cực khổ làm xúc tác, cần tâm tính kiên định, tên sáng lập ra bộ ma công này đúng là biến thái!
Vốn đang nghĩ xem mình có thể tu luyện không, sau khi xem xong, Tả Mạc quyết định bỏ qua. Cái thứ này không phải người thường có thể tu luyện.
Bồ yêu hiểu rõ lo lắng của Tả Mạc.
“Người bình thường không thích hợp tu luyện nhưng những tu nô này số phận có nhiều ngang trái, trải qua khổ cực nên ngược lại rất thích hợp. Dù sao ngươi giờ cũng không muốn để bọn chúng tiêu tốn tinh thạch.”
Tả Mạc nghĩ cũng đúng, dù sao hắn cũng không mong đám tu nô này có thể làm gì.
Tu nô bị xếp thành một doanh, lấy tên là Vệ Doanh. Tả Mạc kiểm kê một chút, một ngàn người. Hắn đem chương đầu tiên của Khổ Vệ truyền xuống, chọn vài tu giả giám sát rồi một lần nữa vùi đầu vào xây thành.
Vài ngày sau, Công Tôn Sai mang theo tám trăm tù binh trở về. Tả Mạc cũng thoải mái thở phào nhẹ nhõm, hai người nói với nhau vài câu rồi lại vội vàng làm việc của mình. Tả Mạc muốn xây thành, Công Tôn Sai muốn hợp nhất đám tù binh bắt được, một lần nữa xây dựng đội hình, muốn tổng kết những điểm tâm đắc, vân vân.
Thành Kim Ô đã cơ bản thành hình, khiến ngay cả những tù binh cũng hưng phấn mong đợi.
Liên tục xây dựng, thành Kim Ô đã có tới ba mươi sáu lầu canh, rậm rạp như rừng kiếm chỉ thẳng lên bầu trời. Xa xa nhìn lại, những tòa lầu này cao hơn tường thành một quãng, trong lòng mọi người cũng tràn ngập cảm giác an toàn.
Hoàn thành xong ba mươi sáu lầu phù chiến, cũng đồng nghĩa với tu giả trong doanh có thể bắt vào tiến vào ở.
Vệ Thành Bân theo đại sư phụ Cát Vĩ đi vào thành Kim Ô, thần sắc tràn ngập hưng phấn. Vừa vào thành, một hơi ấm bao phủ lên hắn như đang phơi mình dưới mặt trời, người xung quanh lập tức tán thưởng ko thôi.
“Đây là phù trận gì vậy? Thật quá thần kỳ!”
“Thoải mái quá, thư thái quá! Sau này có đánh chết ta cũng không quay lại sơn động kia!”
“Đáng, giờ có chết cũng đáng!”
...
Nghe tiếng bàn tán ồn ào bên tai, Vệ Thành Bân đột nhiên cảm thấy khóe mũi cay cay, suýt chút nữa rơi nước mắt. Hắn vội vàng cúi đầu giấu đi tình cảm của mình. Khi hắn ngẩng đầu lại thấy khóe mắt đại sư phụ Cát Vĩ ẩn hiện ánh lệ.
Đối với những người như bọn họ, thành Kim Ô trước mắt là mong ước cuối cùng trong lòng!
Từng tòa lầu phù chiến dày đặc những họa phù xuất hiện trong mắt bọn họ, càng khiến bọn họ tán thưởng. Mọi người cũng đồng thời yên lòng, những lầu chiến khổng lồ trước mắt như công khai lực lượng của mình, mang tới cảm giác an toàn cho bọn họ.
“Được rồi, đi mau lên!” Đại sư phụ Cát Vĩ lớn tiếng đánh thức đám người này: “Chúng ta đi tới trước xây chỗ ở cho mình nào! Bằng không đêm nay sẽ phải về sơn động đấy, các ngươi ai muốn ở lại?”
Đương nhiên không ai muốn, đám người vội vội vàng vàng xây dựng phòng ốc.
Tu giả biết pháp quyết hành thổ thường am hiểu xây dựng nhà cửa. Tu giả của bộ luyện khí vốn không phải chuyên tu, pháp quyết hành thổ của không ít người không đến nỗi tệ.
“Đám người này cần nỗ lực hơn! Tranh thủ trước trời tối hoàn thành, đến tối chúng ta liên hoan một chút.” Cát Vĩ đại sư phụ đầy cảm xúc giơ hai tay lên.
Tả Mạc lúc trước đã quy hoạch tốt các khu vực sinh hoạt, doanh trại tất nhiên là quan trọng nhất. Nhưng đối với Công Tôn Sai mà nói, hắn đầu tiên phải tổ chức lại hệ thống của đám thuộc hạ. Chuyện của Vệ Doanh hắn không nhúng tay, sư huynh làm gì Vệ Doanh hắn không hiểu. Thủ hạ nhiều như vậy cũng đã khiến hắn đau đầu rồi.
Hắn cũng không tính phá đi biên chế lục bộ, những tu giả này phối hợp với nhau đã ăn ý, nếu như đưa thêm người mới vào sức chiến đấ tất sẽ giảm xuống một bậc.
Công Tôn Sai giờ cũng đã không phải kẻ gà mờ cái gì cũng không hiểu, hắn thành thạo xử lý công tác chỉnh đốn.
Lục bộ là chủ lực, toàn bộ quy về trong Chu Tước doanh, việc đặt tên cho doanh thành lập đầu tiên là Chu Tước chứ không phải Huyền Vũ, có thể thấy thành Kim Ô này được mọi người yêu thích từ tận đáy lòng. Ma Phàm, Tạ Sơn cầm đầu tu giả lĩnh ngộ “ý”, tách thành một khúc: Thiên Phong khúc. Chỉ có điều khiến người khác ngạc nhiên là Tông Như thống lĩnh Thuẫn Vệ khúc. Nhiệm vụ của khúc này chủ yếu là bảo hộ an toàn của Công Tôn Sai, truyền mệnh lệnh của hắn.
Hai nghìn tù binh bắt được được chia thành hai doanh Đông và Tây. Trong dự tính của Công Tôn Sai, Đông doanh và Tây doanh là các đội dự bị, cung cấp tu giả ưu tú cho Chu Tước doanh.
Chu Tước doanh trong dự tính của Công Tôn Sai là mười hai bộ, một ngàn bốn trăm sáu mươi bốn người, thêm cả tu giả hậu cần và phụ trợ là một ngàn năm trăm người. Giờ mới lục bộ, chỉ hoàn thành phân nửa.
Nhưng hắn cũng hiểu, bọn họ vừa có thành Kim Ô, yêu cầu đối với Chu Tước doanh am hiểu tấn công cũng không cao. Nhiệm vụ gấp gáp nhất tước mắt là huấn luyện hai doanh Đông Tây vận dụng lầu canh.
Công tác chỉnh lý tiến hành đâu vào đấy.
Về phần Vệ Doanh, cứ để sư huynh đau đầu thôi. Chỉnh đốn xong, Công Tôn Sai cũng nhanh chóng tiến vào thành Kim Ô.
Buổi tối, thành Kim Ô vô cùng náo nhiệt, ven đường đèn lồng chiếu rọi, cảnh tượng huy hoàng. Từ xa nhìn lại, tựa như một tòa thành lơ lửng giữa không trung.
Hôm nay là ngày lễ của mọi người!
Rất nhiều người vui mừng tới phát khóc, bọn họ cuối cùng cũng có chỗ đặt chân, cuối cùng cũng có chỗ tránh gió, cuối cùng cũng có thể có một nơi để an tâm ngủ!
Tiểu Sơn giới trong kiếp nạn, thành Kim Ô độc nhất vô song!
Công Tôn Sai yên lặng nhìn đám thủ hạ mừng tới phát điên, thậm chí những kẻ ngày thường dũng mãnh không sợ chết lúc này cũng ôm nhau khóc rống lên như đứa trẻ, trong lòng hắn có cảm giác không rõ ràng. Hắn biết nhiều hơn họ, biết tòa thành này được xây chỉ vì chuẩn bị đại chiến với Minh Tiêu lão tổ.
Số phận của tòa thành này đã được định ra ngay từ khi bắt đầu thiết kế.
Hắn nhấp nhấp môi, yên lặng rời khỏi doanh trại đang hân hoan đi tìm sư huynh. Hắn tìm thấy sư huynh trong một lầu phù chiến, bỗng giật mình, khi mọi người đều đang hân hoan, sư huynh lại đứng một mình trong lầu phù chiến.
Thấy Công Tôn Sai tới, Tả Mạc ngẩng đầu: “Huynh đang thử xem có thể dùng lầu phù chiến này có tôi luyện hạt đào lôi âm được không.”
Công Tôn Sai phấn chấn tinh thần: “Sư huynh tìm được manh mối rồi sao?”
“Ừ, có vẻ khả thi nhưng vẫn phải thử.” Tả Mạc thấy Công Tôn Sai rầu rĩ không vui: “Sao? Sư đệ có chuyện gì không vui à?”
Hắn hiểu rõ hai vị sư đệ, Thành sư đệ là người si mê nuôi thú, Công Tôn sư đệ bình thường thì sát phạt sắc bén nhưng thực tế tâm tư cũng chẳng khác Thành sư đệ bao nhiêu, đều là người thuần phác, không quen chuyện thế sự.
“Chỉ thấy bọn họ vui vẻ như vậy song cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng. Tòa thành này cuối cùng cũng phải hủy.” Công Tôn Sai buồn rầu nói.
Tả Mạc lặng lẽ đi tới vòng bảo hộ, dõi mắt nhìn về phía xa, một lát sau lại cười nói: “Không nghĩ tới sư đệ bình thường sát phạt là vậy mà cũng có lúc đa sầu đa cảm.” Hắn hơi ngừng lại, vẻ mặt chăm chú nói: “Tiểu Sơn giới là cái lồng giam, trong lồng giam làm gì có chỗ nào vui vẻ? Chúng ta chỉ cầu được sống, vì chúng ta đều hiểu không trốn khỏi lồng giam sẽ chết. Tựa như đun nước nấu ếch, từ từ sẽ sôi.”
“Trong số bọn họ có người hiểu có kẻ không, người hiểu lại không muốn nghĩ tới. Vì sao? Bọn họ cảm thấy có thể sống thêm được ngày nào hay ngày ấy.” Tả Mạc trầm giọng nói: “Song ta không nghĩ vậy. Ta tình nguyện kéo dài hơi tàn này để đổi lấy một cơ hội, một cơ hội thoát khỏi nơi đây.”
“Thành Kim Ô vốn không phải nơi vui chơi! Sau khi chúng ta thành công cho dù không có tòa thành này bọn họ cũng có thể tìm được một nơi vui vẻ khác!” Tả Mạc nói như đinh đóng cột.
Công Tôn Sai ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện vẻ u sầu, con mắt lúc bình thường ẩn hiện sát khí khiến người ta không nhìn thấu lúc này cũng trong suốt không chút chất tạp.
Hai người nhìn nhau đồng thời mỉm cười.
“Biện pháp gì?” Tả Mạc vừa vào đã hỏi, nhưng khi hắn thấy Bồ yêu lại lập tức sửng sốt. Bồ yêu không ngờ lại không ngồi trên bia mộ như ngày thường mà ngồi ngay phía trước.
Hai thằng này không phải không hợp nhau sao?
Lòng hơi nghi hoặc nhưng Tả Mạc nhanh chóng bị lời nói của Bồ yêu hấp dẫn.
“Ta biết ngươi lo lắng điều gì.” Đôi môi mỏng của Bồ yêu vẽ thành một nụ cười yêu dị.
Tả Mạc hơi thất thần, trong đầu bỗng nghĩ tới một vấn đề, vì sao xung quanh mình toàn một đám những kẻ biến thái như vậy? Ngay cả tiểu tử Công Tôn Sai kia giờ cũng có xu hướng không bình thường rồi. Đột nhiên có thêm một nữ nhân thì lại hung hãn, tà khí bức người.
Bồ yêu như đã tính trước, vẻ mặt chắc chắn: “Tiếc của, lãng phí tinh thạch cho đám tu nô.”
Tả Mạc nghe vậy mắt trợn trắng: “Có cách gì nói mau, đừng nói lời thừa nữa.”
“He he.” Bồ yêu cũng không định giỡn thêm nữa, con mắt máu hơi nheo lại: “Sao ngươi không để chúng tu ma đi?”
"Tu ma?" Tả Mạc nhất thời sửng sốt.
"Không sai, tu ma." Bồ yêu cười không thành tiếng: "Linh khí Tiểu Sơn giới bị ăn mòn song cũng chẳng ảnh hưởng gì đối với tu ma. Đám tu nô này chẳng qua chỉ là nhập môn luyện khí, tu vi thô thiển, đổi sang tu ma cũng không khó. Huống hồ tu ma không cần linh khí, ngươi cũng không phải tốn tinh thạch."
Tả Mạc bị đề nghị của Bồ yêu hấp dẫn, hiếu kỳ hỏi: “Tu ma như thế nào?”
“Có ma công mà.” Bồ yêu vẻ mặt đương nhiên nói.
Tả Mạc nghe vậy giận tím mặt, nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mặt Bồ yêu chửi thẳng: “Hừ, ngươi có ma công! Lúc trước sao không nói với ông đây? Lại nói ngươi không có ma công, bắt ông đây luyện Thiên Ba quyền quyết! Giờ lại chạy ra nói mình có ma công, thì ra là lừa ông!”
Bồ yêu yên lặng.
Chuyện tu ma được xác định rất nhanh. Bồ yêu đưa ra một bộ ma công tên là Khổ Vệ.
Khổ Vệ bắt nguồn từ một bộ ma công tên là Khổ Uyên, bộ Khổ Uyên này do một tên Thị Tâm Hầu sáng lập, tên này vốn thân thể yếu đuối từ nhỏ, thiên phú cực kém, không cách nào tu luyện ma công Thị Tâm của bản tộc, trải qua nhiều trắc trở, tự nghĩ ra Khổ Uyên, cuối cùng tu thành ma tướng. Về sau bộ ma công này rơi vào tay một vị vương, gã cải sửa Khổ Uyên một chút, ban cho cận vệ của mình, bộ ma công này sau đó cũng đổi tên thành Khổ Vệ.
Bồ yêu vô cùng đắc ý giới thiệu.
“Điểm đặc sắc nhất của bộ ma công này là thích hợp với các loại ma có thiên phú không xuất sắc. Ừm, đám tu nô này cũng rất thích hợp. Hừ hừ, bộ ma công này ở bất cứ ma giới nào cũng là hàng cao cấp, có thể bán được giá, thực không nghĩ tiện nghi cho đám tu nô này.”
Tả Mạc xem xong Khổ Vệ lập tức giật nảy mình. Bộ ma công này không phải người có tính tình kiên nhẫn căn bản không cách nào luyện chứ đừng nói tới cảnh giới cao thâm. Ma công này dùng nhiều việc cực khổ làm xúc tác, cần tâm tính kiên định, tên sáng lập ra bộ ma công này đúng là biến thái!
Vốn đang nghĩ xem mình có thể tu luyện không, sau khi xem xong, Tả Mạc quyết định bỏ qua. Cái thứ này không phải người thường có thể tu luyện.
Bồ yêu hiểu rõ lo lắng của Tả Mạc.
“Người bình thường không thích hợp tu luyện nhưng những tu nô này số phận có nhiều ngang trái, trải qua khổ cực nên ngược lại rất thích hợp. Dù sao ngươi giờ cũng không muốn để bọn chúng tiêu tốn tinh thạch.”
Tả Mạc nghĩ cũng đúng, dù sao hắn cũng không mong đám tu nô này có thể làm gì.
Tu nô bị xếp thành một doanh, lấy tên là Vệ Doanh. Tả Mạc kiểm kê một chút, một ngàn người. Hắn đem chương đầu tiên của Khổ Vệ truyền xuống, chọn vài tu giả giám sát rồi một lần nữa vùi đầu vào xây thành.
Vài ngày sau, Công Tôn Sai mang theo tám trăm tù binh trở về. Tả Mạc cũng thoải mái thở phào nhẹ nhõm, hai người nói với nhau vài câu rồi lại vội vàng làm việc của mình. Tả Mạc muốn xây thành, Công Tôn Sai muốn hợp nhất đám tù binh bắt được, một lần nữa xây dựng đội hình, muốn tổng kết những điểm tâm đắc, vân vân.
Thành Kim Ô đã cơ bản thành hình, khiến ngay cả những tù binh cũng hưng phấn mong đợi.
Liên tục xây dựng, thành Kim Ô đã có tới ba mươi sáu lầu canh, rậm rạp như rừng kiếm chỉ thẳng lên bầu trời. Xa xa nhìn lại, những tòa lầu này cao hơn tường thành một quãng, trong lòng mọi người cũng tràn ngập cảm giác an toàn.
Hoàn thành xong ba mươi sáu lầu phù chiến, cũng đồng nghĩa với tu giả trong doanh có thể bắt vào tiến vào ở.
Vệ Thành Bân theo đại sư phụ Cát Vĩ đi vào thành Kim Ô, thần sắc tràn ngập hưng phấn. Vừa vào thành, một hơi ấm bao phủ lên hắn như đang phơi mình dưới mặt trời, người xung quanh lập tức tán thưởng ko thôi.
“Đây là phù trận gì vậy? Thật quá thần kỳ!”
“Thoải mái quá, thư thái quá! Sau này có đánh chết ta cũng không quay lại sơn động kia!”
“Đáng, giờ có chết cũng đáng!”
...
Nghe tiếng bàn tán ồn ào bên tai, Vệ Thành Bân đột nhiên cảm thấy khóe mũi cay cay, suýt chút nữa rơi nước mắt. Hắn vội vàng cúi đầu giấu đi tình cảm của mình. Khi hắn ngẩng đầu lại thấy khóe mắt đại sư phụ Cát Vĩ ẩn hiện ánh lệ.
Đối với những người như bọn họ, thành Kim Ô trước mắt là mong ước cuối cùng trong lòng!
Từng tòa lầu phù chiến dày đặc những họa phù xuất hiện trong mắt bọn họ, càng khiến bọn họ tán thưởng. Mọi người cũng đồng thời yên lòng, những lầu chiến khổng lồ trước mắt như công khai lực lượng của mình, mang tới cảm giác an toàn cho bọn họ.
“Được rồi, đi mau lên!” Đại sư phụ Cát Vĩ lớn tiếng đánh thức đám người này: “Chúng ta đi tới trước xây chỗ ở cho mình nào! Bằng không đêm nay sẽ phải về sơn động đấy, các ngươi ai muốn ở lại?”
Đương nhiên không ai muốn, đám người vội vội vàng vàng xây dựng phòng ốc.
Tu giả biết pháp quyết hành thổ thường am hiểu xây dựng nhà cửa. Tu giả của bộ luyện khí vốn không phải chuyên tu, pháp quyết hành thổ của không ít người không đến nỗi tệ.
“Đám người này cần nỗ lực hơn! Tranh thủ trước trời tối hoàn thành, đến tối chúng ta liên hoan một chút.” Cát Vĩ đại sư phụ đầy cảm xúc giơ hai tay lên.
Tả Mạc lúc trước đã quy hoạch tốt các khu vực sinh hoạt, doanh trại tất nhiên là quan trọng nhất. Nhưng đối với Công Tôn Sai mà nói, hắn đầu tiên phải tổ chức lại hệ thống của đám thuộc hạ. Chuyện của Vệ Doanh hắn không nhúng tay, sư huynh làm gì Vệ Doanh hắn không hiểu. Thủ hạ nhiều như vậy cũng đã khiến hắn đau đầu rồi.
Hắn cũng không tính phá đi biên chế lục bộ, những tu giả này phối hợp với nhau đã ăn ý, nếu như đưa thêm người mới vào sức chiến đấ tất sẽ giảm xuống một bậc.
Công Tôn Sai giờ cũng đã không phải kẻ gà mờ cái gì cũng không hiểu, hắn thành thạo xử lý công tác chỉnh đốn.
Lục bộ là chủ lực, toàn bộ quy về trong Chu Tước doanh, việc đặt tên cho doanh thành lập đầu tiên là Chu Tước chứ không phải Huyền Vũ, có thể thấy thành Kim Ô này được mọi người yêu thích từ tận đáy lòng. Ma Phàm, Tạ Sơn cầm đầu tu giả lĩnh ngộ “ý”, tách thành một khúc: Thiên Phong khúc. Chỉ có điều khiến người khác ngạc nhiên là Tông Như thống lĩnh Thuẫn Vệ khúc. Nhiệm vụ của khúc này chủ yếu là bảo hộ an toàn của Công Tôn Sai, truyền mệnh lệnh của hắn.
Hai nghìn tù binh bắt được được chia thành hai doanh Đông và Tây. Trong dự tính của Công Tôn Sai, Đông doanh và Tây doanh là các đội dự bị, cung cấp tu giả ưu tú cho Chu Tước doanh.
Chu Tước doanh trong dự tính của Công Tôn Sai là mười hai bộ, một ngàn bốn trăm sáu mươi bốn người, thêm cả tu giả hậu cần và phụ trợ là một ngàn năm trăm người. Giờ mới lục bộ, chỉ hoàn thành phân nửa.
Nhưng hắn cũng hiểu, bọn họ vừa có thành Kim Ô, yêu cầu đối với Chu Tước doanh am hiểu tấn công cũng không cao. Nhiệm vụ gấp gáp nhất tước mắt là huấn luyện hai doanh Đông Tây vận dụng lầu canh.
Công tác chỉnh lý tiến hành đâu vào đấy.
Về phần Vệ Doanh, cứ để sư huynh đau đầu thôi. Chỉnh đốn xong, Công Tôn Sai cũng nhanh chóng tiến vào thành Kim Ô.
Buổi tối, thành Kim Ô vô cùng náo nhiệt, ven đường đèn lồng chiếu rọi, cảnh tượng huy hoàng. Từ xa nhìn lại, tựa như một tòa thành lơ lửng giữa không trung.
Hôm nay là ngày lễ của mọi người!
Rất nhiều người vui mừng tới phát khóc, bọn họ cuối cùng cũng có chỗ đặt chân, cuối cùng cũng có chỗ tránh gió, cuối cùng cũng có thể có một nơi để an tâm ngủ!
Tiểu Sơn giới trong kiếp nạn, thành Kim Ô độc nhất vô song!
Công Tôn Sai yên lặng nhìn đám thủ hạ mừng tới phát điên, thậm chí những kẻ ngày thường dũng mãnh không sợ chết lúc này cũng ôm nhau khóc rống lên như đứa trẻ, trong lòng hắn có cảm giác không rõ ràng. Hắn biết nhiều hơn họ, biết tòa thành này được xây chỉ vì chuẩn bị đại chiến với Minh Tiêu lão tổ.
Số phận của tòa thành này đã được định ra ngay từ khi bắt đầu thiết kế.
Hắn nhấp nhấp môi, yên lặng rời khỏi doanh trại đang hân hoan đi tìm sư huynh. Hắn tìm thấy sư huynh trong một lầu phù chiến, bỗng giật mình, khi mọi người đều đang hân hoan, sư huynh lại đứng một mình trong lầu phù chiến.
Thấy Công Tôn Sai tới, Tả Mạc ngẩng đầu: “Huynh đang thử xem có thể dùng lầu phù chiến này có tôi luyện hạt đào lôi âm được không.”
Công Tôn Sai phấn chấn tinh thần: “Sư huynh tìm được manh mối rồi sao?”
“Ừ, có vẻ khả thi nhưng vẫn phải thử.” Tả Mạc thấy Công Tôn Sai rầu rĩ không vui: “Sao? Sư đệ có chuyện gì không vui à?”
Hắn hiểu rõ hai vị sư đệ, Thành sư đệ là người si mê nuôi thú, Công Tôn sư đệ bình thường thì sát phạt sắc bén nhưng thực tế tâm tư cũng chẳng khác Thành sư đệ bao nhiêu, đều là người thuần phác, không quen chuyện thế sự.
“Chỉ thấy bọn họ vui vẻ như vậy song cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng. Tòa thành này cuối cùng cũng phải hủy.” Công Tôn Sai buồn rầu nói.
Tả Mạc lặng lẽ đi tới vòng bảo hộ, dõi mắt nhìn về phía xa, một lát sau lại cười nói: “Không nghĩ tới sư đệ bình thường sát phạt là vậy mà cũng có lúc đa sầu đa cảm.” Hắn hơi ngừng lại, vẻ mặt chăm chú nói: “Tiểu Sơn giới là cái lồng giam, trong lồng giam làm gì có chỗ nào vui vẻ? Chúng ta chỉ cầu được sống, vì chúng ta đều hiểu không trốn khỏi lồng giam sẽ chết. Tựa như đun nước nấu ếch, từ từ sẽ sôi.”
“Trong số bọn họ có người hiểu có kẻ không, người hiểu lại không muốn nghĩ tới. Vì sao? Bọn họ cảm thấy có thể sống thêm được ngày nào hay ngày ấy.” Tả Mạc trầm giọng nói: “Song ta không nghĩ vậy. Ta tình nguyện kéo dài hơi tàn này để đổi lấy một cơ hội, một cơ hội thoát khỏi nơi đây.”
“Thành Kim Ô vốn không phải nơi vui chơi! Sau khi chúng ta thành công cho dù không có tòa thành này bọn họ cũng có thể tìm được một nơi vui vẻ khác!” Tả Mạc nói như đinh đóng cột.
Công Tôn Sai ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện vẻ u sầu, con mắt lúc bình thường ẩn hiện sát khí khiến người ta không nhìn thấu lúc này cũng trong suốt không chút chất tạp.
Hai người nhìn nhau đồng thời mỉm cười.
/915
|