Toàn bộ linh tráo mấy tên tu giả đứng gần nhất đã sớm bốc lửa, quầng sáng trên linh giáp lóng lánh tràn đầy màu sắc, trông rất đẹp mắt. Thế nhưng những quầng sáng ngày thường tạo cho bọn họ cảm giác an toàn này, giờ đang phản chiếu khuôn mặt của bọn họ, lại thể hiện tinh tế sự kinh khủng của bọn họ.
Rất nhiều người không kìm lòng nổi mà ngẩng mặt.
Trong tầm mắt, một quả cầu lửa rung lắc kịch liệt, đột nhiên biến lớn, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt.
Rầm!
Tả Mạc trùng trùng nện xuống chính giữa đoàn người.
Ba người đón nhận va đập, giống như bị quả cầu đá đập mạnh, ngay cả rên cũng không kịp phát ra, như đinh đóng thẳng vào trong bùn đất. Dưới một đập như vậy, ngoại trừ tu giả luyện thể, các tu giả khác, căn bản không có nửa phần sống sót.
Linh tráo do linh giáp phóng ra mỏng manh như giấy, như bị dao cắt loạn mà phá thành mảnh nhỏ.
Va chạm mạnh mẽ, Tả Mạc cũng không chịu nổi, ngọn lửa xoay quanh thân lập tức tắt ngúm, đồng thời phốc mà phun ra một màn mưa máu. Trong mưa máu phun ra có sắc đỏ của ngọn lửa hỗn loạn trước đó, ngọn lửa chạy loạn mạnh mẽ tăng vọt.
Vài tên tu giả tránh không kịp, bị ngọn lửa tăng vọt vây lại, sắc mặt lập tức đại biến.
Không hỏa! Không hỏa đòi mạng!
Tả Mạc không hiểu chỗ lợi hại của một chiêu này của hắn, nhưng trong đám người này có không ít kẻ biết hàng. Lưu tinh không hỏa, ngoại trừ thế như sao sa không thể chống đỡ ra, nửa phần mạnh mẽ của nó là thuộc về Không hỏa.
Không hỏa là một loại lửa khá đặc thù, nó sinh ra ở ranh giới không khí kích động, tựa như tới từ hư vô. Không hỏa rất khó tắt, nhất là lực hành thủy vô dụng đối với nó. Nó có đặc tính là cực kỳ cương mãnh, mặc dù nhiệt độ không cao, nhưng có thể ăn mòn tinh thần con người.
Trong khẩu huyết Tả Mạc phun ra, từng ngụm từng ngụm ẩn chứa tinh hoa của bản thân nó, máu tăng thế lửa, lập tức khiến bảy tám gã tu giả dính đòn. Tâm thần bị thương là cực kỳ thống khổ, lập tức có mấy người kêu thảm liên tục tại chỗ.
Dư thế chưa tuyệt Tả Mạc xuyên thấu trận hình của cả đám, lập tức đâm thẳng xuống mặt đất.
Chịu hàng loạt va chạm mạnh như vậy, nhiệt huyết sôi trào toàn thân đã thành nguội lạnh, Tả Mạc đột nhiên tỉnh táo trở lại. Đợi khi hắn thấy rõ tình trạng xung quanh, tóc gáy nhất thời dựng đứng, kêu khổ không ngừng.
Chết mẹ! Mình điên rồi sao?
Sao lại xông ra đây chứ...
Vẻ mặt hắn trắng bệch, miệng vô thức thì thào, dư quang khóe mắt lườm thấy sắp tới gần mặt đất, vội vàng điều chỉnh tư thế. Bình! Hắn vô cùng chật vật mà tiếp đất, vừa chạm đất đã co giò bỏ chạy.
Tất cả phát sinh vừa rồi, tựa như nằm mộng. Nhưng duy nhất rõ ràng, uy lực cái chiêu làm ra lúc càn rỡ kia tuy không tệ, nhưng linh lực cùng thần thức tiêu hao thật lớn, hai thứ đều tụt xuống dưới mức nguy hiểm.
Giờ không chạy, còn đợi khi nào?
Thành quả luyện thể trong khoảng thời gian này cuối cùng lúc này đã phát huy tác dụng, không có linh lực cầm cự, hắn chỉ dựa vào hai chân, vậy mà chạy cũng rất nhanh. Mà chiêu Lưu Tinh Không Hỏa hoa lệ vô cùng vừa rồi của hắn, đã chấn động tất cả mọi người, không ai dám đuổi.
Huỳnh huỵch chạy hồi lâu, thấy phía sau không ai đuổi, cuối cùng Tả Mạc dừng lại thở hổn hển. Vụ va chạm vừa rồi hắn bị thương cũng không ít, cả người gần như muốn sụp.
Sao mình lại vọt lên chứ...
Tà pháp... Nhất định là tà pháp gì đó...
Tả Mạc trong đầu liều mạng mà nghĩ lại chuyện này, khẳng định là nữ tu ếm tà pháp gì đó lên mình! Bằng không, chính mình tuyệt đối sẽ không tiến lên, mình sao lại có thể làm cái trò tìm chết này chứ?
Có chuyện! Nhất định có chuyện!
Thở hổn hển, phía sau cũng không ai đuổi theo, rồi hắn nhìn thấy ba gã Kim Giáp vệ cùng một khúc khúc úy dẫn người giết tới.
Thấy Tả Mạc không có việc gì, khúc úy thở phào nhẹ nhõm: "Ông chủ, ngài không sao chứ! Một khúc khác đang khôi phục linh lực, có thể tới lập tức rồi."
Tả Mạc khoát khoát tay, tay kia chống đầu gối, thở hổn hển: "Ta không sao, các ngươi đi giúp cô nàng không muốn sống kia đi!"
"Vâng!" Khúc úy tuân mệnh, mới ngẩng đầu, cứng tại nguyên chỗ: "Ông chủ..."
Nghe thấy giọng khúc úy quái dị như mê sảng, Tả Mạc hơi kỳ quái, ngẩng đầu, lập tức thấy mặt gã khúc úy đầy quỷ dị, ngơ ngác mà nhìn phía sau hắn.
Hắn vội vàng xoay người, theo ánh mắt khúc úy nhìn lại, rồi đột nhiên đông cứng tại chỗ.
Trên bầu trời, nữ tu tựa như một nữ quỷ không trọng lượng, nhẹ nhàng phiêu diêu du tẩu trong đám địch nhân. Tốc độ của nàng không nhanh, động tác cũng không sắc bén, cũng không thấy có quầng sáng linh lực cái gì.
Những nơi nàng đi qua, người tựa như làm sủi cảo, không ngừng mà rơi xuống, trùng trùng té thành thịt nát.
Tà môn!
Cơn lạnh hiện lên trong lòng Tả Mạc đột nhiên phủ kín khắp người!
Quá... Quá tà môn! Đây là thứ pháp quyết gì? Là công pháp gì chứ?
Cứ như thế một hồi, trên bầu trời chỉ còn lại có lác đác hơn ba mươi tu giả.
Sùng sục!
Sắc mặt Tả Mạc trắng bệch, không một tia huyết sắc, vô thức mà nuốt nuốt nước miếng! Một màn trước mắt này, không có quang hoa bức người chói mắt, không có kiếm ý lành lạnh, không có tiếng nổ ầm ầm, cái gì cũng không có.
Nàng chân trần, lững thững mà qua lại giữa mọi người, từng gã tu giả hung ác độc địa, như đống cát bình bịch nện xuống mặt đất. Cặp chân trần khiến Tả Mạc âm thầm xuýt xoa không ngừng, lúc này lại tản ra tử khí nồng nặc.
Hơi lạnh thấu xương khiến khớp xương Tả Mạc như đã bị đông cứng, hắn tựa như tượng đá, miệng há lớn ra, đứng ở đó. Bên người hắn, các tu giả khác, cũng mặt đầy sợ hãi, thở mạnh cũng không dám.
Đây là một màn cực quỷ dị cực kinh khủng mà Tả Mạc từng thấy từ khi biết việc.
Đến bọn họ còn đều thấy quỷ dị đáng sợ, những tu giả đang trong chiến cuộc kia, sợ hãi trong lòng đâu chỉ đến thế?
Đao Tử vừa rồi còn ngang ngược đầy mặt, lúc này như thấy quỷ, khuôn mặt dữ tợn không ngừng run rẩy. Hắn xoay người muốn chạy trốn, thế nhưng lại phát hiện, hắn không thể động đậy, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.
Thời gian tựa như dừng lại ở thời khắc này, toàn bộ tu giả đang chuyển động, nhất tề dừng hình ở giữa không trung, tuyệt không nhúc nhích, giống như con rối.
Đôi chân trần tinh xảo như đồ sứ, mỗi lần xẹt qua bên một người, lập tức có một thây người từ không trung rơi xuống.
Trong chớp mắt, chiến trường rộng lớn trên bầu trời như vậy, ngoại trừ nữ tu, không có một bóng người.
Tĩnh lặng, một mảnh tĩnh lặng.
Gió thổi qua, nữ tu lặng lẽ dập dềnh trên không trung.
Bên tai Tả Mạc truyền đến tiếng hàm răng va vào nhau lập cập, hắn quay sang, thấy tất cả tu giả bên người, tất cả đều đang run rẩy, răng va lập cập. Tả Mạc vốn trong lòng kinh hoàng cả người không ngừng phát rét, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng mọi người, đột nhiên, kinh sợ trong lòng lập tức tan đi rất nhiều.
Tương Duy cùng Tương Hào mặt không còn chút máu, toàn thân không tự chủ mà run rẩy, các tu giả khác ở bên, đều một dạng.
Nữ tu bỗng nhiên quay người, liếc mắt nhìn sang bên này.
"A!" Tiếng thét chói tai tràn ngập sợ hãi đột nhiên vang lên bên tai mọi người, đã thấy khuôn mặt một gã tu giả bị vặn vẹo, con ngươi lồi ra ngoài, vài dòng máu từ miệng mũi của y chậm rãi chảy xuống. Y cứ giữ tư thế như vậy, mềm oặt ngã xuống.
Tiếng thét chói tai vừa rồi, khiến tim Tương Duy thiếu chút nữa là ngừng đập, vừa định mắng, nhưng khi thấy thảm trạng của kẻ kia, trong lòng càng ngạc nhiên! Tên thủ hạ này theo hắn đã lâu, trận mạc xông pha vô số, thế mà bây giờ lại bị dọa chết!
Lại nhìn những người khác, hắn cũng biết, nếu như lúc này hắn nói tái chiến, hắn sẽ là người thứ nhất bị loạn kiếm mọi người chém chết!
Hắn kinh khủng mà lườm nữ nhân quỷ dị trông như ăn mày mang mặt nạ phía xa xa. Hắn biết, cái thân ảnh quỷ dị này, cả đời hắn cũng không thể quên được.
"Rút!" Hắn kiềm chế kinh hoảng trong lòng, vận công quát khẽ, đánh thức mọi người, rồi xoay người bỏ chạy trước tiên.
Những người khác giật nảy mình, sắc mặt càng bệch thêm mấy phần, giống như chim sợ cành cong, xoay người điên cuồng mà chạy trốn.
Nữ tu cũng không truy, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, ở dưới đôi chân trần kinh tâm động phách của nàng, ngổn ngang một trăm cỗ thi thể.
Tả Mạc cũng không biết cuối cùng đã trở về thành như thế nào, tinh thần hắn hoảng hốt, một màn vừa rồi, khiến hắn bị trùng kích cùng chấn động thực sự quá lớn. Không riêng gì hắn, toàn bộ tu giả ở thành, tất cả đều như mất hồn một loại. Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy cuộc chiến của nữ tu âm quỷ khó lường, không còn ai dám ngẩng đầu nhìn nữ tu, không ai dám thoáng chạm đến ánh mắt của nàng nữa.
Nữ tu lại như lúc hòa bình, trầm mặc đứng cách Tả Mạc không xa.
Trong ý thức hải, Bồ yêu trước mặt Tả Mạc vẻ mặt ngưng trọng, đây là lần đầu tiên hắn thấy vẻ ngưng trọng trên mặt Bồ yêu.
"Đó là pháp quyết gì?" Tả Mạc giọng tối nghĩa.
"Không biết." Bồ yêu hiển nhiên cũng bị nữ tu dọa khiếp, hắn trầm giọng nói: "Ta nghĩ không ra bất luận loại pháp quyết hay bí kỹ gì tương tự hay có liên hệ."
"Khi ta kiểm tra thân thể của nàng, phát hiện trong cơ thể của nàng có một lực lượng rất kỳ quái. Thân thể của nàng, rõ ràng gần như sắp sụp đổ, vết thương cũ chi chít." Tả Mạc suy nghĩ một chút nói, hy vọng có thể cho Bồ yêu một ít đầu mối.
"Nếu là như vậy, hẳn là là một loại pháp quyết hoặc bí kỹ tự hại chính mình. Loại pháp quyết cùng bí kỹ này uy lực cường đại, nhưng mà hại thân tổn thương thọ nguyên." Bồ yêu thận trọng nói: "Ngươi phải cẩn thận, lai lịch của nàng không đơn giản."
"Cẩn thận..." Mặt Tả Mạc nhăm nhúm còn hơn quả mướp đắng, buông tay: "Ta cẩn thận thể nào?"
Bồ yêu cũng không biết nên nói cái gì, sắc mặt hắn không tốt hơn so với Tả Mạc. Gặp phải một thứ hắn cũng không rõ lai lịch, một người hắn không phải đối thủ, khiến một kẻ đã từng là thiên yêu như hắn, cảm giác thất bại sâu sắc.
"Không biết có thể xin nàng hỗ trợ đối phó Minh Tiêu lão tổ không nhỉ?" Tả Mạc bỗng nhiên nói.
"Nàng còn quá trẻ." Bồ yêu lắc đầu: "Cho dù là pháp quyết tự hại, thời gian nàng tu tập cũng quá ngắn. Nàng tuy rất mạnh, nhưng chưa tới kim đan. Nàng đối phó ngưng mạch như cắt dưa, thái rau, nhưng đối phó kim đan lại là một chuyện khác."
"Kim đan cùng ngưng mạch, không phải là sự khác biệt giữa chủng loại lực lượng, mà là khác biệt về bản chất lực lượng." Bồ yêu tiếp tục nói: "Chênh lệch về bản chất, không phải là thứ có thể dễ dàng giải quyết."
Tả Mạc nghĩ cũng phải.
"Ngươi nói, có phải nàng dùng pháp quyết mê hoặc tâm thần không?" Tả Mạc bỗng nhiên lại hỏi: "Vì sao ta lại lao ra chứ? Không phải chứ! Ta nhớ kỹ ánh mắt nàng giống như có ánh tía sáng lên."
"Chắc chắn nàng không dùng, cái này thì ta còn rõ." Bồ yêu trả lời rất khẳng định, giọng lập tức cũng tràn ngập nghi hoặc: "Mà ta cũng thấy lạ, ngươi sao lại lao ra chứ? Ngươi nhát thối sợ chết nhất."
"Ta cũng thấy thế." Tả Mạc không thấy thẹn chút nào, gật đầu đồng ý: "Nàng chưa cho ta đến nửa tinh thạch, ta xông vì cái cóc gì chứ? Thực sự là tà môn!"
"Nàng cũng không xinh, nếu là mỹ nữ còn có lý..." Bồ yêu vuốt cằm suy nghĩ.
"Mỹ nữ?" Tả Mạc trừng mắt, vô thức đề cao âm lượng: "Không trả tinh thạch! Mỹ nữ cũng không!"
"Rốt cuộc là vì sao chứ?" Bồ yêu nghĩ quẩn nghĩ quanh không hiểu.
"Vì sao chứ..." Tả Mạc cau mày, vẻ mặt khổ não.
Vấn đề này quỷ dị như thế, khiến hắn tìm không ra đầu mối, không làm cho rõ tình hình lúc trước, tâm lý của hắn sẽ không yên. Lần sau nếu cứ mù mờ mà xông lên như thế, mạng nhỏ ắt không còn.
Ngay khi Tả Mạc đang ở đó phiền não, trong một sơn động tịch mịch cách trấn Nam Thắng không xa, Ma Phàm cùng Tạ Sơn đồng thời mở mắt.
Rất nhiều người không kìm lòng nổi mà ngẩng mặt.
Trong tầm mắt, một quả cầu lửa rung lắc kịch liệt, đột nhiên biến lớn, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt.
Rầm!
Tả Mạc trùng trùng nện xuống chính giữa đoàn người.
Ba người đón nhận va đập, giống như bị quả cầu đá đập mạnh, ngay cả rên cũng không kịp phát ra, như đinh đóng thẳng vào trong bùn đất. Dưới một đập như vậy, ngoại trừ tu giả luyện thể, các tu giả khác, căn bản không có nửa phần sống sót.
Linh tráo do linh giáp phóng ra mỏng manh như giấy, như bị dao cắt loạn mà phá thành mảnh nhỏ.
Va chạm mạnh mẽ, Tả Mạc cũng không chịu nổi, ngọn lửa xoay quanh thân lập tức tắt ngúm, đồng thời phốc mà phun ra một màn mưa máu. Trong mưa máu phun ra có sắc đỏ của ngọn lửa hỗn loạn trước đó, ngọn lửa chạy loạn mạnh mẽ tăng vọt.
Vài tên tu giả tránh không kịp, bị ngọn lửa tăng vọt vây lại, sắc mặt lập tức đại biến.
Không hỏa! Không hỏa đòi mạng!
Tả Mạc không hiểu chỗ lợi hại của một chiêu này của hắn, nhưng trong đám người này có không ít kẻ biết hàng. Lưu tinh không hỏa, ngoại trừ thế như sao sa không thể chống đỡ ra, nửa phần mạnh mẽ của nó là thuộc về Không hỏa.
Không hỏa là một loại lửa khá đặc thù, nó sinh ra ở ranh giới không khí kích động, tựa như tới từ hư vô. Không hỏa rất khó tắt, nhất là lực hành thủy vô dụng đối với nó. Nó có đặc tính là cực kỳ cương mãnh, mặc dù nhiệt độ không cao, nhưng có thể ăn mòn tinh thần con người.
Trong khẩu huyết Tả Mạc phun ra, từng ngụm từng ngụm ẩn chứa tinh hoa của bản thân nó, máu tăng thế lửa, lập tức khiến bảy tám gã tu giả dính đòn. Tâm thần bị thương là cực kỳ thống khổ, lập tức có mấy người kêu thảm liên tục tại chỗ.
Dư thế chưa tuyệt Tả Mạc xuyên thấu trận hình của cả đám, lập tức đâm thẳng xuống mặt đất.
Chịu hàng loạt va chạm mạnh như vậy, nhiệt huyết sôi trào toàn thân đã thành nguội lạnh, Tả Mạc đột nhiên tỉnh táo trở lại. Đợi khi hắn thấy rõ tình trạng xung quanh, tóc gáy nhất thời dựng đứng, kêu khổ không ngừng.
Chết mẹ! Mình điên rồi sao?
Sao lại xông ra đây chứ...
Vẻ mặt hắn trắng bệch, miệng vô thức thì thào, dư quang khóe mắt lườm thấy sắp tới gần mặt đất, vội vàng điều chỉnh tư thế. Bình! Hắn vô cùng chật vật mà tiếp đất, vừa chạm đất đã co giò bỏ chạy.
Tất cả phát sinh vừa rồi, tựa như nằm mộng. Nhưng duy nhất rõ ràng, uy lực cái chiêu làm ra lúc càn rỡ kia tuy không tệ, nhưng linh lực cùng thần thức tiêu hao thật lớn, hai thứ đều tụt xuống dưới mức nguy hiểm.
Giờ không chạy, còn đợi khi nào?
Thành quả luyện thể trong khoảng thời gian này cuối cùng lúc này đã phát huy tác dụng, không có linh lực cầm cự, hắn chỉ dựa vào hai chân, vậy mà chạy cũng rất nhanh. Mà chiêu Lưu Tinh Không Hỏa hoa lệ vô cùng vừa rồi của hắn, đã chấn động tất cả mọi người, không ai dám đuổi.
Huỳnh huỵch chạy hồi lâu, thấy phía sau không ai đuổi, cuối cùng Tả Mạc dừng lại thở hổn hển. Vụ va chạm vừa rồi hắn bị thương cũng không ít, cả người gần như muốn sụp.
Sao mình lại vọt lên chứ...
Tà pháp... Nhất định là tà pháp gì đó...
Tả Mạc trong đầu liều mạng mà nghĩ lại chuyện này, khẳng định là nữ tu ếm tà pháp gì đó lên mình! Bằng không, chính mình tuyệt đối sẽ không tiến lên, mình sao lại có thể làm cái trò tìm chết này chứ?
Có chuyện! Nhất định có chuyện!
Thở hổn hển, phía sau cũng không ai đuổi theo, rồi hắn nhìn thấy ba gã Kim Giáp vệ cùng một khúc khúc úy dẫn người giết tới.
Thấy Tả Mạc không có việc gì, khúc úy thở phào nhẹ nhõm: "Ông chủ, ngài không sao chứ! Một khúc khác đang khôi phục linh lực, có thể tới lập tức rồi."
Tả Mạc khoát khoát tay, tay kia chống đầu gối, thở hổn hển: "Ta không sao, các ngươi đi giúp cô nàng không muốn sống kia đi!"
"Vâng!" Khúc úy tuân mệnh, mới ngẩng đầu, cứng tại nguyên chỗ: "Ông chủ..."
Nghe thấy giọng khúc úy quái dị như mê sảng, Tả Mạc hơi kỳ quái, ngẩng đầu, lập tức thấy mặt gã khúc úy đầy quỷ dị, ngơ ngác mà nhìn phía sau hắn.
Hắn vội vàng xoay người, theo ánh mắt khúc úy nhìn lại, rồi đột nhiên đông cứng tại chỗ.
Trên bầu trời, nữ tu tựa như một nữ quỷ không trọng lượng, nhẹ nhàng phiêu diêu du tẩu trong đám địch nhân. Tốc độ của nàng không nhanh, động tác cũng không sắc bén, cũng không thấy có quầng sáng linh lực cái gì.
Những nơi nàng đi qua, người tựa như làm sủi cảo, không ngừng mà rơi xuống, trùng trùng té thành thịt nát.
Tà môn!
Cơn lạnh hiện lên trong lòng Tả Mạc đột nhiên phủ kín khắp người!
Quá... Quá tà môn! Đây là thứ pháp quyết gì? Là công pháp gì chứ?
Cứ như thế một hồi, trên bầu trời chỉ còn lại có lác đác hơn ba mươi tu giả.
Sùng sục!
Sắc mặt Tả Mạc trắng bệch, không một tia huyết sắc, vô thức mà nuốt nuốt nước miếng! Một màn trước mắt này, không có quang hoa bức người chói mắt, không có kiếm ý lành lạnh, không có tiếng nổ ầm ầm, cái gì cũng không có.
Nàng chân trần, lững thững mà qua lại giữa mọi người, từng gã tu giả hung ác độc địa, như đống cát bình bịch nện xuống mặt đất. Cặp chân trần khiến Tả Mạc âm thầm xuýt xoa không ngừng, lúc này lại tản ra tử khí nồng nặc.
Hơi lạnh thấu xương khiến khớp xương Tả Mạc như đã bị đông cứng, hắn tựa như tượng đá, miệng há lớn ra, đứng ở đó. Bên người hắn, các tu giả khác, cũng mặt đầy sợ hãi, thở mạnh cũng không dám.
Đây là một màn cực quỷ dị cực kinh khủng mà Tả Mạc từng thấy từ khi biết việc.
Đến bọn họ còn đều thấy quỷ dị đáng sợ, những tu giả đang trong chiến cuộc kia, sợ hãi trong lòng đâu chỉ đến thế?
Đao Tử vừa rồi còn ngang ngược đầy mặt, lúc này như thấy quỷ, khuôn mặt dữ tợn không ngừng run rẩy. Hắn xoay người muốn chạy trốn, thế nhưng lại phát hiện, hắn không thể động đậy, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy.
Thời gian tựa như dừng lại ở thời khắc này, toàn bộ tu giả đang chuyển động, nhất tề dừng hình ở giữa không trung, tuyệt không nhúc nhích, giống như con rối.
Đôi chân trần tinh xảo như đồ sứ, mỗi lần xẹt qua bên một người, lập tức có một thây người từ không trung rơi xuống.
Trong chớp mắt, chiến trường rộng lớn trên bầu trời như vậy, ngoại trừ nữ tu, không có một bóng người.
Tĩnh lặng, một mảnh tĩnh lặng.
Gió thổi qua, nữ tu lặng lẽ dập dềnh trên không trung.
Bên tai Tả Mạc truyền đến tiếng hàm răng va vào nhau lập cập, hắn quay sang, thấy tất cả tu giả bên người, tất cả đều đang run rẩy, răng va lập cập. Tả Mạc vốn trong lòng kinh hoàng cả người không ngừng phát rét, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng mọi người, đột nhiên, kinh sợ trong lòng lập tức tan đi rất nhiều.
Tương Duy cùng Tương Hào mặt không còn chút máu, toàn thân không tự chủ mà run rẩy, các tu giả khác ở bên, đều một dạng.
Nữ tu bỗng nhiên quay người, liếc mắt nhìn sang bên này.
"A!" Tiếng thét chói tai tràn ngập sợ hãi đột nhiên vang lên bên tai mọi người, đã thấy khuôn mặt một gã tu giả bị vặn vẹo, con ngươi lồi ra ngoài, vài dòng máu từ miệng mũi của y chậm rãi chảy xuống. Y cứ giữ tư thế như vậy, mềm oặt ngã xuống.
Tiếng thét chói tai vừa rồi, khiến tim Tương Duy thiếu chút nữa là ngừng đập, vừa định mắng, nhưng khi thấy thảm trạng của kẻ kia, trong lòng càng ngạc nhiên! Tên thủ hạ này theo hắn đã lâu, trận mạc xông pha vô số, thế mà bây giờ lại bị dọa chết!
Lại nhìn những người khác, hắn cũng biết, nếu như lúc này hắn nói tái chiến, hắn sẽ là người thứ nhất bị loạn kiếm mọi người chém chết!
Hắn kinh khủng mà lườm nữ nhân quỷ dị trông như ăn mày mang mặt nạ phía xa xa. Hắn biết, cái thân ảnh quỷ dị này, cả đời hắn cũng không thể quên được.
"Rút!" Hắn kiềm chế kinh hoảng trong lòng, vận công quát khẽ, đánh thức mọi người, rồi xoay người bỏ chạy trước tiên.
Những người khác giật nảy mình, sắc mặt càng bệch thêm mấy phần, giống như chim sợ cành cong, xoay người điên cuồng mà chạy trốn.
Nữ tu cũng không truy, chỉ lẳng lặng đứng nhìn, ở dưới đôi chân trần kinh tâm động phách của nàng, ngổn ngang một trăm cỗ thi thể.
Tả Mạc cũng không biết cuối cùng đã trở về thành như thế nào, tinh thần hắn hoảng hốt, một màn vừa rồi, khiến hắn bị trùng kích cùng chấn động thực sự quá lớn. Không riêng gì hắn, toàn bộ tu giả ở thành, tất cả đều như mất hồn một loại. Bọn họ đều tận mắt nhìn thấy cuộc chiến của nữ tu âm quỷ khó lường, không còn ai dám ngẩng đầu nhìn nữ tu, không ai dám thoáng chạm đến ánh mắt của nàng nữa.
Nữ tu lại như lúc hòa bình, trầm mặc đứng cách Tả Mạc không xa.
Trong ý thức hải, Bồ yêu trước mặt Tả Mạc vẻ mặt ngưng trọng, đây là lần đầu tiên hắn thấy vẻ ngưng trọng trên mặt Bồ yêu.
"Đó là pháp quyết gì?" Tả Mạc giọng tối nghĩa.
"Không biết." Bồ yêu hiển nhiên cũng bị nữ tu dọa khiếp, hắn trầm giọng nói: "Ta nghĩ không ra bất luận loại pháp quyết hay bí kỹ gì tương tự hay có liên hệ."
"Khi ta kiểm tra thân thể của nàng, phát hiện trong cơ thể của nàng có một lực lượng rất kỳ quái. Thân thể của nàng, rõ ràng gần như sắp sụp đổ, vết thương cũ chi chít." Tả Mạc suy nghĩ một chút nói, hy vọng có thể cho Bồ yêu một ít đầu mối.
"Nếu là như vậy, hẳn là là một loại pháp quyết hoặc bí kỹ tự hại chính mình. Loại pháp quyết cùng bí kỹ này uy lực cường đại, nhưng mà hại thân tổn thương thọ nguyên." Bồ yêu thận trọng nói: "Ngươi phải cẩn thận, lai lịch của nàng không đơn giản."
"Cẩn thận..." Mặt Tả Mạc nhăm nhúm còn hơn quả mướp đắng, buông tay: "Ta cẩn thận thể nào?"
Bồ yêu cũng không biết nên nói cái gì, sắc mặt hắn không tốt hơn so với Tả Mạc. Gặp phải một thứ hắn cũng không rõ lai lịch, một người hắn không phải đối thủ, khiến một kẻ đã từng là thiên yêu như hắn, cảm giác thất bại sâu sắc.
"Không biết có thể xin nàng hỗ trợ đối phó Minh Tiêu lão tổ không nhỉ?" Tả Mạc bỗng nhiên nói.
"Nàng còn quá trẻ." Bồ yêu lắc đầu: "Cho dù là pháp quyết tự hại, thời gian nàng tu tập cũng quá ngắn. Nàng tuy rất mạnh, nhưng chưa tới kim đan. Nàng đối phó ngưng mạch như cắt dưa, thái rau, nhưng đối phó kim đan lại là một chuyện khác."
"Kim đan cùng ngưng mạch, không phải là sự khác biệt giữa chủng loại lực lượng, mà là khác biệt về bản chất lực lượng." Bồ yêu tiếp tục nói: "Chênh lệch về bản chất, không phải là thứ có thể dễ dàng giải quyết."
Tả Mạc nghĩ cũng phải.
"Ngươi nói, có phải nàng dùng pháp quyết mê hoặc tâm thần không?" Tả Mạc bỗng nhiên lại hỏi: "Vì sao ta lại lao ra chứ? Không phải chứ! Ta nhớ kỹ ánh mắt nàng giống như có ánh tía sáng lên."
"Chắc chắn nàng không dùng, cái này thì ta còn rõ." Bồ yêu trả lời rất khẳng định, giọng lập tức cũng tràn ngập nghi hoặc: "Mà ta cũng thấy lạ, ngươi sao lại lao ra chứ? Ngươi nhát thối sợ chết nhất."
"Ta cũng thấy thế." Tả Mạc không thấy thẹn chút nào, gật đầu đồng ý: "Nàng chưa cho ta đến nửa tinh thạch, ta xông vì cái cóc gì chứ? Thực sự là tà môn!"
"Nàng cũng không xinh, nếu là mỹ nữ còn có lý..." Bồ yêu vuốt cằm suy nghĩ.
"Mỹ nữ?" Tả Mạc trừng mắt, vô thức đề cao âm lượng: "Không trả tinh thạch! Mỹ nữ cũng không!"
"Rốt cuộc là vì sao chứ?" Bồ yêu nghĩ quẩn nghĩ quanh không hiểu.
"Vì sao chứ..." Tả Mạc cau mày, vẻ mặt khổ não.
Vấn đề này quỷ dị như thế, khiến hắn tìm không ra đầu mối, không làm cho rõ tình hình lúc trước, tâm lý của hắn sẽ không yên. Lần sau nếu cứ mù mờ mà xông lên như thế, mạng nhỏ ắt không còn.
Ngay khi Tả Mạc đang ở đó phiền não, trong một sơn động tịch mịch cách trấn Nam Thắng không xa, Ma Phàm cùng Tạ Sơn đồng thời mở mắt.
/915
|