Tả Mạc một lần nữa phá kén chui ra, thân thể hắn tựa hồ lại có biến hóa mới.
Cả người vốn đen bóng giờ lại thêm vài phần trong suốt, nhìn qua tựa như ngọc đen. Không còn kinh hoảng như lần đầu nữa, Tả Mạc hiếu kỳ đánh giá thân thể của mình. Cũng may là tướng mạo của hắn lần này không thay đổi, nếu không vừa đổi một khuôn mặt, vất vả lắm mới quen giờ lại trở nên xa lạ, cảm giác cũng chẳng tốt lành gì.
Thí nghiệm thử lực lượng, so với trước đây cao hơn khoảng hai thành. Cũng không tệ lắm, hắn thầm nghĩ trong lòng, vận Thiên Ba Quyền quyết lên. Hắn muốn xem xem tay mình giờ có thể chịu được linh lực vận chuyển bao nhiêu chu thiên.
Khi đấu với Huyết Giác Đại mãng cực hạn là mười bốn chu thiên.
Hắn bắt đầu vận chuyển Lưu Ly Thiên Ba, linh lực mau chóng lưu chuyển theo chu thiên trong tay hắn.
Từ đệ thất chu thiên trở đi, cánh tay bắt đàu có cảm giác phình ra. Đến chu thiên thứ mười, cảm giác phình ở hai tay đã tương đối rõ. Đến chu thiên thứ mười hai, cảm giác này mãnh liệt hơn nhiều. Càng về sau, mỗi một chu thiên cảm giác đó lại mạnh thêm vài phần.
Đến chu thiên thứ mười hai, Tả Mạc phấn chấn, có hy vọng!
Tuy rằng hai tay cũng có cảm giác phình ra, nhưng so với lần trước rõ ràng vẫn còn dư lực. Hắn tiếp tục vận chuyển linh lực, muốn xem xem cực hạn của thân thể rốt cuộc ở đâu.
Mười bốn chu thiên, bắt đầu cảm thấy đau nhức.
Mười sáu chu thiên, Tả Mạc cảm giác hai tay như muốn vỡ ra.
Hai tay tỏa ra từng tia sáng, lưu động dọc theo cánh tay, như một con rắn nhỏ sặc sỡ lượn quanh. Tả Mạc lần đầu thấy cảnh tượng này, trong lòng biết nếu thêm hai chu thiên, Lưu Ly Thiên Ba chắc sẽ có biến hóa mới nữa.
Bất qúa, hắn suy nghĩ một chút, cho rằng mình vẫn có thể chịu đựng, lại tiếp tục vận chuyển linh lực.
Mười bảy chu thiên, cảm giác như muốn vỡ càng lúc càng mạnh, thậm chí đau như bị kim châm. Sợi tơ lưu chuyển quanh cánh tay lúc này cũng to hơn, tốc độ chuyển động của chúng cũng tăng lên không ít.
Không khí xung quanh hắn lại hoàn toàn ngược lại, chuyển động với tốc độ chậm hẳn lại.
Mười tám chu thiên, sợi dây ánh sáng lượn quanh cánh tay đột nhiên tăng tốc, tạo thành quyền mang hình xoắn ốc! Vì tốc độ tăng vọt, những sợi tơ quyền mang vốn luôn quấn quanh khuỷu tay và các đốt ngón tay nhanh chóng ép lại, như lò xò bị lực lượng vô hình ép lại tạo thành cái đĩa hình xoắn ốc, xoay tròn trên tay Tả Mạc với tốc độ kinh người.
Tả Mạc biết đây là cực hạn của mình, không khí xung quanh hắn đã ngừng chuyển động, phảng phất như trong nháy mắt này đã ngưng kết.
Không do dự nữa, Tả Mạc hai tay cùng đấm ra, thở mạnh hét lớn: “Lên!”
Quyền mang hình đĩa dẹp như bị gõ vào chính giữa, hóa thành một mũi nhọn hình xoắn ốc bắn về phía trước với tốc độ kinh người.
Không có tiếng gió thổi, cũng chẳng có tiếng rít, hai đạo quyền mang vừa rời khỏi nắm tay đã như biến mất giữa hư không, tốc độ cực nhanh, ngay cả bản thân Tả Mạc cũng không thấy được.
Hai đạo quyền mang này vừa đánh ra, linh lực toàn thân Tả Mạc lập tức như bị tháo nước, cả người bủn rủn, đặt mông ngồi thẳng xuống đất. Một lát sau hắn mới gắng gượng lảo đảo đứng dậy, đi xem thành quả hai quyền này của mình.
Cách xa hai mươi bước, không chút dấu hiệu xuất hiện hai cái hố sâu đường kính hơn hai trượng, sâu không thấy đáy. Tả Mạc không khỏi lộ vẻ vui mừng, lại âm thầm líu lưỡi. Nếu muốn hình thành hố sâu này dễ dàng như đao chém vào đậu hũ không phải có lực lượng là có thể làm được.
Lưu Ly Thiên Ba mười tám chu thiên so với mười bốn chu thiên tuyệt đối mạnh hơn gấp đôi. Vì không có số liệu cụ thể hắn cũng chỉ có thể đánh giá đại khái. Tả Mạc lập tức hài lòng, cách này của Bồ yêu tuy cực khổ nhưng quả thực rất hữu hiệu.
Lần lột xác này khiến độ mạnh mẽ của thân thể hắn bước lên một bậc mới. Nếu không như vậy cũng không thể chống đỡ được linh lực vận chuyển mười tám chu thiên. Chiêu Lưu Ly Thiên Ba này ít kỹ xảo nhưng từ sau mười hai chu thiên trở đi, cứ nhiều thêm một chu thiên, yêu cầu đối với thân thể cũng tăng mạnh.
Ngọc Thiết Đầu quả không hổ danh ma thể, tiềm năng vô hạn! Tả Mạc thầm đánh giá, lúc nào lại tới hỏi Bồ yêu xem có ép ra được chút lợi lộc nào nữa không. Lúc trước ở núi Vô Không, vừa nghe tới yêu ma hắn đã sợ run, tới giờ tiếp xúc nhiều ngược lại lại không có cảm giác gì.
Ma thể, yêu thuật, khi vận dụng nào có chút khí tức yêu ma nào? Hắn cũng không cho rằng tâm tính bản thân có xu thế cùng hung cực ác, tiếp xúc càng nhiều hắn càng thấy rõ. Cái gọi là yêu, ma, tu giả chẳng qua chỉ là thiên phú khác nhau mà đi theo con đường tu luyện bất đồng.
Tỷ như yêu, do cây cỏ hoặc thiên địa tinh hoa sinh ra, trời sinh đã hiểu về thiên địa, tất nhiên lấy thần thức làm đòn bẩy, điều động lực lượng của thiên địa. Còn ma sinh ra từ tinh quái, thiên phú là thân thể mạnh mẽ, vừa sinh ra đã có ma văn, tất nhiên đi theo con đường tiềm năng bản thân cũng không có gì lạ. Mà tu giả nhân loại, thân thể không mạnh lại không gần gũi với thiên địa, đành phải đi theo con đường khôn kéo, nương nhờ ngoại lực, đây cũng là tất nhiên.
Mà cừu hận của yêu ma và tu giả, qua thời gian ở Tiểu Sơn giới này hắn cũng dần dần hiểu ra. Tu giả tu luyện linh lực, chú trọng ngoại vật, cần các loại tài nguyên, tinh thạch, cần tìm mỏ quặng tinh thạch, mà linh cốc, linh dược, linh thảo các thứ cũng cần có linh mạch. Luyện chế pháp bảo các thứ cần tài liệu, lại cần mỏ quặng, cần tìm bảo vật thiên nhiên.
Nhưng cho dù là mỏ quặng hay linh mạch, thời gian để hình thành chúng thường cần tới hàng chục vạn năm. Cho dù những bảo vật thiên nhiên kia cũng thường cần tới vài nghìn năm mới hình thành được.
Ai chờ được tới nghìn năm chứ?
Tu giả chỉ còn cách không ngừng khai phá, tìm kiếm những giới mới. Cứ như vậy, xung đột với yêu ma là không thể tránh khỏi. Trong việc này không nói được ai đúng ai sai, vô luận tu giả hay yêu ma đều vì sinh tồn, vì phát triển.
Đối với yêu ma, Tả Mạc chẳng chút hảo cảm, nhưng cũng không có quá nhiều ác cảm. Cái gì mà chiến tranh, xung đột, không phải thứ một nhân vật nhỏ như hắn có thể quan tâm. Nhưng sau khi hiểu ra, Tả Mạc cũng không có khúc mắc gì đối với việc tu luyện ma tâm, yêu thuật.
Không có khúc mắc, tiến cảnh tất nhiên tăng nhanh.
Trước đây hắn có chút vấn đề về chuyện thiên phú. Thiên phú tu kiếm của hắn thực ra rất bình thường, nếu không có Bồ yêu chắc gì hắn đã tu thành kiếm ý, cho dù tu thành cũng là bị chém mấy ngàn lần mới hiểu ra được. Ngược lại về mặt phù trận và ngũ hành, thiên phú của hắn lại khá nổi bật.
Hiện giờ hắn mới hiểu, thiên phú tuy cũng quan trọng nhưng có rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào thiên phú là được. Ngộ là ngộ, không ngộ là không ngộ. Thiên phú không tốt song ngộ ra sẽ rất lợi hại. Có thiên phú mà ngộ không ra vậy cũng chẳng có tác dụng gì.
Thiên phú có thể tăng khả năng ngươi ngộ, nhưng điều này cũng không phải tuyệt đối. Không riêng gì thiên phú, ngay cả pháp quyết, pháp bảo vân vân, tuy rằng phẩm giai càng cao uy lực càng lớn nhưng cũng cần xem có hợp với mình hay không.
Thiên Ba Quyền Quyết chẳng qua chỉ là quyền quyết tam phẩm, chẳng có chỗ nào hơn người, đối với đa số các thiện tu uy lực cũng bình thường. Song tới tay Tả Mạc lại có uy lực kinh người. Nguyên nhân không phải vì các thiện tu khác không hiểu sự ảo diệu của Lưu Ly Thiên Ba mà là thân thể bọn họ căn bản không cách nào thừa nhận được gánh nặng kinh người khi vận chuyển linh lực mười tám chu thiên.
Tả Mạc này sinh rất nhiều cảm ngộ.
Lưu Ly Thiên Ba mười tám chu thiên khiến lòng tin của Tả Mạc tăng lên không ít, song hắn chỉ lực đánh duy nhất một đòn. Minh Tiêu lão tổ là tu giả kim đan, thân hình như điện, muốn bắn trúng khó càng thêm khó. Hắn càng thêm mong đợi đối với đại trận sắp bố trí.
Bỗng thấy huyết châu rải rác bên chân nữ tu, hắn ồ một tiếng: “Cái này từ đâu ra?”
Nữ tu không chút phản ứng.
Tả Mạc lẩm bẩm trong lòng song vẫn nhặt huyết châu lên. Huyết châu trong suốt, từng viên như dùng máu tươi ngưng tụ thành, khi cầm trong tay cảm giác rất thân cận.
Đối mặt với nữ tu trầm mặc, Tả Mạc cũng chẳng có cách nào. Lai lịch không rõ, tên tuổi không rõ, bản thân chính là một bí ẩn. Về phần câm điếc chắc chắn không thể. Với thực lực bí hiểm của nữ tu này, cho dù sinh ra tàn tật cũng có vô số cách để bù đắp.
Nàng không nói một lời, vậy chỉ có một nguyên nhân là không muốn nói.
Tả Mạc còn có thể hỏi Bồ yêu, trong lòng hắn giờ có quá nhiều vấn đề.
Bồ yêu tựa hồ không chút ngạc nhiên đối với việc Tả Mạc chạy tới.
“Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì.”
Hắn xếp bằng trên bia một, lười nhác chống cằm, tay áo tuột xuống, lộ ra cánh tay còn trắng trẻo hơn so với nữa nhân, con mắt máu không bị tóc che phủ khẽ căng ra.
“Đặc điểm lớn nhất của Ngọc Thiết Đầu là quân bình, tuy không có chỗ nào quá xuất sắc nhưng mọi thứ đều không tệ. Mà trong thời gian này, thân thể, linh lực và thần thức đều tu luyện đủ mức, nó thành thục rồi.”
Những lời này của Bồ yêu khiến Tả Mạc nảy sinh thêm vài điểm nghi hoặc: “Linh lực có liên quan tới thân thể thì ta biết, là kinh mạch. Nhưng còn thần thức thì có liên hệ gì với thân thể? Ngọc Thiết Đầu thành thục? Thành thục là sao?”
Bồ yêu đảo mắt, đối với việc Tả Mạc thường thường sẽ hỏi một số vấn đề ngu ngốc cũng đã quen: “Sao lại không liên quan chứ? Người có thân thể mạnh mẽ thường cũng có ý chí kiên định. Linh lực, thân thể, thần thức, ba thứ đều đồng nguyên, tu giả hiện giờ ngay cả cái này cũng không biết sao?”
Da mặt Tả Mạc sớm đã luyện dày như tường thành, cười he he, chẳng hề để ý tới vẻ châm chọc của Bồ yêu: “Vậy nói một chút về chuyện Ngọc Thiết Đầu tiến giai đi.”
“Ma thể vốn không có cách nói thành thục. Lúc đầu bọn họ chỉ phát hiện có một số thân thể đặc biệt cực kỳ thích hợp để tu luyện ma công, dần già nó được gọi là ma thể. Mà sau đó khoảng vài vạn năm, ta cũng không rõ lắm về lịch sử của ma. À, đừng nghĩ rằng lịch sử của tu giả lâu dài, lịch sử của yêu ma so với tu giả còn dài hơn nhiều.”
Tả Mạc thấy Bồ yêu có dấu hiệu lảng tránh vội vàng quay đề tài trở lại: “Vậy sao sau này lại có tiến giai?”
“Bởi vì tiến giai.” Bồ yêu nói: “Ngọc Thiết Đầu là cấp úy còn Tinh Nguyệt Luân là cấp giáo, cái này gọi là tiến giai. Thành thục thì, ma thể là một loại thân thể tương đối kỳ lạ, nó có một đặc tính chúng là có thể trưởng thành. Rất thú vị đúng không! Có được ma thể cũng không đồng nghĩa với thân thể ngươi mạnh hơn người khác mà chỉ là ngươi có tiềm lực hơn so với họ.”
“Ta đã hiểu, phải khai phá tiềm lực mới có thể chuyển thành năng lực.”
Bồ yêu gật đầu: “Không sai, đúng là ý này. Thành thục là chỉ trình độ khai thác tiềm lực của ma thể. Thành thục liên quan chặt chẽ tới việc tiến giai, thành thục tới một trình độ nhất định mới có thể tiến giai.”
“Vậy cũng có nghĩa giờ ta tu thành Nguyệt Phách nhưng chưa đủ thành thục vậy sẽ không tu thành Tinh Nguyệt Luân được?”
“Không sai. Ma thể tiến giai có chứa nhiều học vấn. Ngọc Thiết Đầu có rất nhiều con đường tiến giai, Tinh Nguyệt Luân chỉ là một trong số đó. Tỷ như Sơn Sát Căn thiên về lực lượng, Phong Minh Tương thiên về linh hoạt nhanh nhẹn. Bọn họ tìm ra rất nhiều con đường tiến giai kỳ quái, ta chỉ biết đại khái thôi.”
“Ta giờ thành thục tới mức nào rồi?” Tả Mạc vội hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
Cả người vốn đen bóng giờ lại thêm vài phần trong suốt, nhìn qua tựa như ngọc đen. Không còn kinh hoảng như lần đầu nữa, Tả Mạc hiếu kỳ đánh giá thân thể của mình. Cũng may là tướng mạo của hắn lần này không thay đổi, nếu không vừa đổi một khuôn mặt, vất vả lắm mới quen giờ lại trở nên xa lạ, cảm giác cũng chẳng tốt lành gì.
Thí nghiệm thử lực lượng, so với trước đây cao hơn khoảng hai thành. Cũng không tệ lắm, hắn thầm nghĩ trong lòng, vận Thiên Ba Quyền quyết lên. Hắn muốn xem xem tay mình giờ có thể chịu được linh lực vận chuyển bao nhiêu chu thiên.
Khi đấu với Huyết Giác Đại mãng cực hạn là mười bốn chu thiên.
Hắn bắt đầu vận chuyển Lưu Ly Thiên Ba, linh lực mau chóng lưu chuyển theo chu thiên trong tay hắn.
Từ đệ thất chu thiên trở đi, cánh tay bắt đàu có cảm giác phình ra. Đến chu thiên thứ mười, cảm giác phình ở hai tay đã tương đối rõ. Đến chu thiên thứ mười hai, cảm giác này mãnh liệt hơn nhiều. Càng về sau, mỗi một chu thiên cảm giác đó lại mạnh thêm vài phần.
Đến chu thiên thứ mười hai, Tả Mạc phấn chấn, có hy vọng!
Tuy rằng hai tay cũng có cảm giác phình ra, nhưng so với lần trước rõ ràng vẫn còn dư lực. Hắn tiếp tục vận chuyển linh lực, muốn xem xem cực hạn của thân thể rốt cuộc ở đâu.
Mười bốn chu thiên, bắt đầu cảm thấy đau nhức.
Mười sáu chu thiên, Tả Mạc cảm giác hai tay như muốn vỡ ra.
Hai tay tỏa ra từng tia sáng, lưu động dọc theo cánh tay, như một con rắn nhỏ sặc sỡ lượn quanh. Tả Mạc lần đầu thấy cảnh tượng này, trong lòng biết nếu thêm hai chu thiên, Lưu Ly Thiên Ba chắc sẽ có biến hóa mới nữa.
Bất qúa, hắn suy nghĩ một chút, cho rằng mình vẫn có thể chịu đựng, lại tiếp tục vận chuyển linh lực.
Mười bảy chu thiên, cảm giác như muốn vỡ càng lúc càng mạnh, thậm chí đau như bị kim châm. Sợi tơ lưu chuyển quanh cánh tay lúc này cũng to hơn, tốc độ chuyển động của chúng cũng tăng lên không ít.
Không khí xung quanh hắn lại hoàn toàn ngược lại, chuyển động với tốc độ chậm hẳn lại.
Mười tám chu thiên, sợi dây ánh sáng lượn quanh cánh tay đột nhiên tăng tốc, tạo thành quyền mang hình xoắn ốc! Vì tốc độ tăng vọt, những sợi tơ quyền mang vốn luôn quấn quanh khuỷu tay và các đốt ngón tay nhanh chóng ép lại, như lò xò bị lực lượng vô hình ép lại tạo thành cái đĩa hình xoắn ốc, xoay tròn trên tay Tả Mạc với tốc độ kinh người.
Tả Mạc biết đây là cực hạn của mình, không khí xung quanh hắn đã ngừng chuyển động, phảng phất như trong nháy mắt này đã ngưng kết.
Không do dự nữa, Tả Mạc hai tay cùng đấm ra, thở mạnh hét lớn: “Lên!”
Quyền mang hình đĩa dẹp như bị gõ vào chính giữa, hóa thành một mũi nhọn hình xoắn ốc bắn về phía trước với tốc độ kinh người.
Không có tiếng gió thổi, cũng chẳng có tiếng rít, hai đạo quyền mang vừa rời khỏi nắm tay đã như biến mất giữa hư không, tốc độ cực nhanh, ngay cả bản thân Tả Mạc cũng không thấy được.
Hai đạo quyền mang này vừa đánh ra, linh lực toàn thân Tả Mạc lập tức như bị tháo nước, cả người bủn rủn, đặt mông ngồi thẳng xuống đất. Một lát sau hắn mới gắng gượng lảo đảo đứng dậy, đi xem thành quả hai quyền này của mình.
Cách xa hai mươi bước, không chút dấu hiệu xuất hiện hai cái hố sâu đường kính hơn hai trượng, sâu không thấy đáy. Tả Mạc không khỏi lộ vẻ vui mừng, lại âm thầm líu lưỡi. Nếu muốn hình thành hố sâu này dễ dàng như đao chém vào đậu hũ không phải có lực lượng là có thể làm được.
Lưu Ly Thiên Ba mười tám chu thiên so với mười bốn chu thiên tuyệt đối mạnh hơn gấp đôi. Vì không có số liệu cụ thể hắn cũng chỉ có thể đánh giá đại khái. Tả Mạc lập tức hài lòng, cách này của Bồ yêu tuy cực khổ nhưng quả thực rất hữu hiệu.
Lần lột xác này khiến độ mạnh mẽ của thân thể hắn bước lên một bậc mới. Nếu không như vậy cũng không thể chống đỡ được linh lực vận chuyển mười tám chu thiên. Chiêu Lưu Ly Thiên Ba này ít kỹ xảo nhưng từ sau mười hai chu thiên trở đi, cứ nhiều thêm một chu thiên, yêu cầu đối với thân thể cũng tăng mạnh.
Ngọc Thiết Đầu quả không hổ danh ma thể, tiềm năng vô hạn! Tả Mạc thầm đánh giá, lúc nào lại tới hỏi Bồ yêu xem có ép ra được chút lợi lộc nào nữa không. Lúc trước ở núi Vô Không, vừa nghe tới yêu ma hắn đã sợ run, tới giờ tiếp xúc nhiều ngược lại lại không có cảm giác gì.
Ma thể, yêu thuật, khi vận dụng nào có chút khí tức yêu ma nào? Hắn cũng không cho rằng tâm tính bản thân có xu thế cùng hung cực ác, tiếp xúc càng nhiều hắn càng thấy rõ. Cái gọi là yêu, ma, tu giả chẳng qua chỉ là thiên phú khác nhau mà đi theo con đường tu luyện bất đồng.
Tỷ như yêu, do cây cỏ hoặc thiên địa tinh hoa sinh ra, trời sinh đã hiểu về thiên địa, tất nhiên lấy thần thức làm đòn bẩy, điều động lực lượng của thiên địa. Còn ma sinh ra từ tinh quái, thiên phú là thân thể mạnh mẽ, vừa sinh ra đã có ma văn, tất nhiên đi theo con đường tiềm năng bản thân cũng không có gì lạ. Mà tu giả nhân loại, thân thể không mạnh lại không gần gũi với thiên địa, đành phải đi theo con đường khôn kéo, nương nhờ ngoại lực, đây cũng là tất nhiên.
Mà cừu hận của yêu ma và tu giả, qua thời gian ở Tiểu Sơn giới này hắn cũng dần dần hiểu ra. Tu giả tu luyện linh lực, chú trọng ngoại vật, cần các loại tài nguyên, tinh thạch, cần tìm mỏ quặng tinh thạch, mà linh cốc, linh dược, linh thảo các thứ cũng cần có linh mạch. Luyện chế pháp bảo các thứ cần tài liệu, lại cần mỏ quặng, cần tìm bảo vật thiên nhiên.
Nhưng cho dù là mỏ quặng hay linh mạch, thời gian để hình thành chúng thường cần tới hàng chục vạn năm. Cho dù những bảo vật thiên nhiên kia cũng thường cần tới vài nghìn năm mới hình thành được.
Ai chờ được tới nghìn năm chứ?
Tu giả chỉ còn cách không ngừng khai phá, tìm kiếm những giới mới. Cứ như vậy, xung đột với yêu ma là không thể tránh khỏi. Trong việc này không nói được ai đúng ai sai, vô luận tu giả hay yêu ma đều vì sinh tồn, vì phát triển.
Đối với yêu ma, Tả Mạc chẳng chút hảo cảm, nhưng cũng không có quá nhiều ác cảm. Cái gì mà chiến tranh, xung đột, không phải thứ một nhân vật nhỏ như hắn có thể quan tâm. Nhưng sau khi hiểu ra, Tả Mạc cũng không có khúc mắc gì đối với việc tu luyện ma tâm, yêu thuật.
Không có khúc mắc, tiến cảnh tất nhiên tăng nhanh.
Trước đây hắn có chút vấn đề về chuyện thiên phú. Thiên phú tu kiếm của hắn thực ra rất bình thường, nếu không có Bồ yêu chắc gì hắn đã tu thành kiếm ý, cho dù tu thành cũng là bị chém mấy ngàn lần mới hiểu ra được. Ngược lại về mặt phù trận và ngũ hành, thiên phú của hắn lại khá nổi bật.
Hiện giờ hắn mới hiểu, thiên phú tuy cũng quan trọng nhưng có rất nhiều chuyện không phải chỉ dựa vào thiên phú là được. Ngộ là ngộ, không ngộ là không ngộ. Thiên phú không tốt song ngộ ra sẽ rất lợi hại. Có thiên phú mà ngộ không ra vậy cũng chẳng có tác dụng gì.
Thiên phú có thể tăng khả năng ngươi ngộ, nhưng điều này cũng không phải tuyệt đối. Không riêng gì thiên phú, ngay cả pháp quyết, pháp bảo vân vân, tuy rằng phẩm giai càng cao uy lực càng lớn nhưng cũng cần xem có hợp với mình hay không.
Thiên Ba Quyền Quyết chẳng qua chỉ là quyền quyết tam phẩm, chẳng có chỗ nào hơn người, đối với đa số các thiện tu uy lực cũng bình thường. Song tới tay Tả Mạc lại có uy lực kinh người. Nguyên nhân không phải vì các thiện tu khác không hiểu sự ảo diệu của Lưu Ly Thiên Ba mà là thân thể bọn họ căn bản không cách nào thừa nhận được gánh nặng kinh người khi vận chuyển linh lực mười tám chu thiên.
Tả Mạc này sinh rất nhiều cảm ngộ.
Lưu Ly Thiên Ba mười tám chu thiên khiến lòng tin của Tả Mạc tăng lên không ít, song hắn chỉ lực đánh duy nhất một đòn. Minh Tiêu lão tổ là tu giả kim đan, thân hình như điện, muốn bắn trúng khó càng thêm khó. Hắn càng thêm mong đợi đối với đại trận sắp bố trí.
Bỗng thấy huyết châu rải rác bên chân nữ tu, hắn ồ một tiếng: “Cái này từ đâu ra?”
Nữ tu không chút phản ứng.
Tả Mạc lẩm bẩm trong lòng song vẫn nhặt huyết châu lên. Huyết châu trong suốt, từng viên như dùng máu tươi ngưng tụ thành, khi cầm trong tay cảm giác rất thân cận.
Đối mặt với nữ tu trầm mặc, Tả Mạc cũng chẳng có cách nào. Lai lịch không rõ, tên tuổi không rõ, bản thân chính là một bí ẩn. Về phần câm điếc chắc chắn không thể. Với thực lực bí hiểm của nữ tu này, cho dù sinh ra tàn tật cũng có vô số cách để bù đắp.
Nàng không nói một lời, vậy chỉ có một nguyên nhân là không muốn nói.
Tả Mạc còn có thể hỏi Bồ yêu, trong lòng hắn giờ có quá nhiều vấn đề.
Bồ yêu tựa hồ không chút ngạc nhiên đối với việc Tả Mạc chạy tới.
“Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì.”
Hắn xếp bằng trên bia một, lười nhác chống cằm, tay áo tuột xuống, lộ ra cánh tay còn trắng trẻo hơn so với nữa nhân, con mắt máu không bị tóc che phủ khẽ căng ra.
“Đặc điểm lớn nhất của Ngọc Thiết Đầu là quân bình, tuy không có chỗ nào quá xuất sắc nhưng mọi thứ đều không tệ. Mà trong thời gian này, thân thể, linh lực và thần thức đều tu luyện đủ mức, nó thành thục rồi.”
Những lời này của Bồ yêu khiến Tả Mạc nảy sinh thêm vài điểm nghi hoặc: “Linh lực có liên quan tới thân thể thì ta biết, là kinh mạch. Nhưng còn thần thức thì có liên hệ gì với thân thể? Ngọc Thiết Đầu thành thục? Thành thục là sao?”
Bồ yêu đảo mắt, đối với việc Tả Mạc thường thường sẽ hỏi một số vấn đề ngu ngốc cũng đã quen: “Sao lại không liên quan chứ? Người có thân thể mạnh mẽ thường cũng có ý chí kiên định. Linh lực, thân thể, thần thức, ba thứ đều đồng nguyên, tu giả hiện giờ ngay cả cái này cũng không biết sao?”
Da mặt Tả Mạc sớm đã luyện dày như tường thành, cười he he, chẳng hề để ý tới vẻ châm chọc của Bồ yêu: “Vậy nói một chút về chuyện Ngọc Thiết Đầu tiến giai đi.”
“Ma thể vốn không có cách nói thành thục. Lúc đầu bọn họ chỉ phát hiện có một số thân thể đặc biệt cực kỳ thích hợp để tu luyện ma công, dần già nó được gọi là ma thể. Mà sau đó khoảng vài vạn năm, ta cũng không rõ lắm về lịch sử của ma. À, đừng nghĩ rằng lịch sử của tu giả lâu dài, lịch sử của yêu ma so với tu giả còn dài hơn nhiều.”
Tả Mạc thấy Bồ yêu có dấu hiệu lảng tránh vội vàng quay đề tài trở lại: “Vậy sao sau này lại có tiến giai?”
“Bởi vì tiến giai.” Bồ yêu nói: “Ngọc Thiết Đầu là cấp úy còn Tinh Nguyệt Luân là cấp giáo, cái này gọi là tiến giai. Thành thục thì, ma thể là một loại thân thể tương đối kỳ lạ, nó có một đặc tính chúng là có thể trưởng thành. Rất thú vị đúng không! Có được ma thể cũng không đồng nghĩa với thân thể ngươi mạnh hơn người khác mà chỉ là ngươi có tiềm lực hơn so với họ.”
“Ta đã hiểu, phải khai phá tiềm lực mới có thể chuyển thành năng lực.”
Bồ yêu gật đầu: “Không sai, đúng là ý này. Thành thục là chỉ trình độ khai thác tiềm lực của ma thể. Thành thục liên quan chặt chẽ tới việc tiến giai, thành thục tới một trình độ nhất định mới có thể tiến giai.”
“Vậy cũng có nghĩa giờ ta tu thành Nguyệt Phách nhưng chưa đủ thành thục vậy sẽ không tu thành Tinh Nguyệt Luân được?”
“Không sai. Ma thể tiến giai có chứa nhiều học vấn. Ngọc Thiết Đầu có rất nhiều con đường tiến giai, Tinh Nguyệt Luân chỉ là một trong số đó. Tỷ như Sơn Sát Căn thiên về lực lượng, Phong Minh Tương thiên về linh hoạt nhanh nhẹn. Bọn họ tìm ra rất nhiều con đường tiến giai kỳ quái, ta chỉ biết đại khái thôi.”
“Ta giờ thành thục tới mức nào rồi?” Tả Mạc vội hỏi vấn đề mình quan tâm nhất.
/915
|