Vô Không sơn, Thi Phượng Dung khuôn mặt giận dữ: “Vì sao?”
Bùi Nguyên Nhiên lộ vẻ xin lỗi và bất lực: “Quá xa! Dù nói cho nó, nó cũng không về kịp. Trừ phi là Kim Đan kỳ mới có thể về gấp trong vòng ba ngày.”
“Muội không đi Minh Đào giới! Muội đi đón nó!” Thi Phượng Dung kiên quyết nói nói.
“Càn quấy!” Bùi Nguyên Nhiên đột nhiên tức giận, nhìn vẻ mặt đau đớn và phẫn nộ của Thi Phượng Dung, hắn cố nén cơn tức giận trong lòng, nén giọng nói: “Minh Đào giới cao thủ đông đúc, bản môn có thể đặt chân vào Minh Đào giới hay không chỉ có thể trông cậy vào những kim đan chúng ta. Đang lúc này sư muội sao lại vì một mình Tả Mạc mà bỏ qua cả môn phái?”
Thi Phượng Dung cắn môi, nước mắt không kiềm được cứ từ từ chảy xuống.
Bùi Nguyên Nhiên chậm rãi nói: “Sư muội đừng quá lo lắng, tên tiểu tử Tả Mạc kia xưa nay vốn lanh lợi, chắc chắn sẽ không sao đâu. Chờ sau khi chúng ta đặt chân được ở Minh Đào giới sẽ phái người tới tìm hắn!”
Bùi Nguyên Nhiên an ủi Thi Phượng Dung rất lâu mới khuyên giải xong.
Lúc Lâm Khiêm gặp mặt Bùi Nguyên Nhiên thấy sắc mắt hắn âm trầm, cho là Bùi Nguyên Nhiên lo lắng cho tương lai không khỏi an ủi: “Bùi chưởng môn đừng quá lo lắng. Tại hạ ở Minh Đào giới cũng có chút phân lượng, nhất định sẽ chọn một địa điểm thật tốt cho quý môn.”
Bùi Nguyên Nhiên chắp tay cảm tạ, nhưng vẫn chăm chú nhìn nhìn Lâm Khiêm, ngữ khí kính nể nói: “Tại hạ còn một chuyện chưa rõ, mong Lâm công tử chỉ giáo!”
“A, Bùi chưởng môn có gì cứ nói.” Lâm Khiêm cười nói.
“Lâm công tử vốn không có quan hệ gì với bản môn, vì sao lại đối xử tốt với bản môn như vậy?” Bùi Nguyên Nhiên đôi mắt sáng rực.
Lâm Khiêm dường như đã sớm biết Bùi Nguyên Nhiên sẽ hỏi như vậy, cười nói: “Nếu đã vậy tại hạ cũng xin nói thực, bởi vì ta coi trọng Vi Thắng. Vi Thắng là tu giả có thiên phú xuất sắc nhất mà tại hạ từng gặp, tiền đồ không giới hạn. Bùi chưởng môn chỉ cần coi việc này như một loại đầu tư, ngày sau nếu có lúc cần trợ giúp, còn xin Bùi chưởng môn nể mặt.”
“Cái này tự nhiên.” Bùi Nguyên Nhiên trong lòng thầm thả lỏng, tuy vẫn còn đôi chút không tin tưởng nhưng không nói ra miệng.
Lâm Khiêm cười nói: “Chúng ta ước định giờ ngọ ba ngày sau xuất phát, đến lúc đó xin kính cẩn đợi chờ. Tại hạ không làm chậm trễ Bùi chưởng môn nữa, cáo từ!”
“Không tiễn!” Bùi Nguyên Nhiên chắp tay nói.
Tả Mạc cùng Phó Phong làm ăn giữa hai tông xong đều rất vui mừng, bầu không khí giữa hai bên cũng phi thường hoà hợp.
Thường Hoành và Quỷ Phong hai người đều không hứng thú với Kim Ô hoả khiến Tả Mạc có phần tiếc nuối. Chẳng qua trước khi đi, Tả Mạc đã nhờ Phó Phong đem tin tức về Kim Ô hoả truyền bá ra, Phó Phong cảm khái nhận lời.
Tả Mạc đưa mắt nhìn ba người Phó Phong rời khỏi.
“Ngươi tính làm sao?” Bồ yêu đột nhiên hỏi.
Tả Mạc hít một hơi thật sâu, rồi lại lập tức thở dài ra, giống như muốn đem toàn bộ u oán trong lòng phun ra: “Đi một bước tính một bước vậy.”
Bồ yêu cười lạnh: “Ngươi không ngờ lại chẳng thu được chút tin tức gì, hô hô, xem ra mấy lão gia hoả kia rất không thích vừa mắt với ngươi!”
Tả Mạc im lặng.
“Có tính bay về hay không?” Bồ yêu chẳng chút cảm thông.
“Thời gian không đủ.” Tả Mạc lắc lắc đầu, từ đảo Hoang Mộc bay về tới núi Vô Không cần thời gian vài tháng lận.
“Ngươi cũng đừng lo.” Bồ yêu chẳng hề quan tâm nói: “Cho dù là yêu ma tới chắc chắn cũng chỉ là đám tiểu tốt mà thôi. Kể cả là Dạ La yêu hay mấy thứ như Nguyệt Ma cũng chẳng là gì.”
“Dạ La yêu với Nguyệt Ma? Nó là cái gì? Rất lợi hại sao?” Tả Mạc hiếu kỳ hỏi lại, hắn biết rất ít về yêu ma.
“Đám tôm tép nhỏ thôi.” Bồ yêu bĩu bĩu môi: “So với ngưng mạch chênh lệch không nhiều.”
“Vậy mọi người sao lại trốn?” Tả Mạc mười phần khó hiểu: “Nếu không chênh lệch mấy với ngưng mạch kỳ vậy hoàn toàn có thể tiêu diệt chúng mà.”
Bồ yêu cười khẩy nói: “Cho dù là Dạ La yêu hay là Nguyệt ma, đối mặt với ngưng mạch của các ngươi đều có thể một địch ba!” Đôi mắt máu của hắn đột nhiên rung động một trận: “Cuộc sống của bọn chúng tàn khốc hơn so với các ngươi nhiều.”
“Vậy thì sao?” Tả Mạc không phục nói: “Thiên Nguyệt giới còn có kim đan mà!”
Bồ yêu chẳng chút xem trọng, nhún nhún vai trả lời: “Đây cũng chỉ là bắt đầu, ta dám cam đoan, mấy lão gia hỏa trong môn phái ngươi chắc chắn đang chuẩn bị dời phái đi. Ai lại nguyện ý đem máu của mình giúp người khác ngăn cản yêu ma chứ?”
“Núi Vô Không là gốc rễ của bản môn…”
“Ngươi thật đơn thuần!” Lời nói của Bồ yêu đầy vẻ giễu cợt: “Một ngọn núi hỏng mà thôi. Chỉ cần trên tay có người đi đâu mà chả được? Không có núi? Đi cướp là được.”
Một lời nói ra, Tả Mạc nửa buổi không đáp lại được.
“Chuẩn bị sớm đi.” Bồ yêu lắc đầu: “Ta gần đây không rảnh, đừng tới làm phiền ta.”
Nói xong liền biến mất không thấy đâu nữa.
Tả Mạc ngây ngốc ở nguyên đó, nửa ngày sau mới tỉnh táo lại. Hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới trong thời gian cực ngắn như vậy, phòng tuyến khắp Đô Thiên Huyết giới lại sụp đổ, đây là tin tức Phó Phong trao đổi với hắn. Nghe nói là một chi yêu ma đột nhiên xuất hiện ở bên sườn, khiến cho toàn bộ cả Đô Thiên Huyết giới bại lui.
Thiên Nguyệt giới tuy không ráp ranh với Đô Thiên Huyết giới song cách giới đó cũng không xa, tỉnh cảnh mười phần nguy hiểm. Rất nhiều môn phái trên Thiên Nguyệt giới đều đã bắt tay vào việc chuyển dời.
Đó là tin từ năm ngày trước.
Khiến Tả Mạc trong lòng nguội lạnh là hắn không thu được bất cứ tin tức gì của môn phái. Tin tức từ năm ngày trước, với địa vị của Vô Không Kiếm môn hiện giờ không thể nào không hay biết. Hắn cho dù bây giờ bắt đầu di chuyển cũng không cách nào hội hợp với môn phái, trừ phi môn phái di chuyển về Tiểu Sơn giới. Song nếu đi về Tiểu Sơn giới vậy phải thông báo sớm cho hắn để tiện tiếp ứng chứ.
Song hắn chẳng thu được tin tức gì.
Hắn biết, sau chuyện này, hắn cùng môn phái đã mỗi người một ngả.
Không nói ra thì khó chịu, thật ra từ lúc hắn đi ra khỏi đại trận kiếm ý đã có dự cảm láng máng, chỉ không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy. Vô Không Kiếm môn hiện tại đã sớm không phải Vô Không Kiếm môn trước kia nữa rồi.
Tính lại, cứ nghĩ biện pháp tự bảo vệ trước đã, dựa vào người không bằng dựa vào mình.
Cách nghĩ của Tả Mạc không khác nhiều so với những người khác, hắn quyết định lưu thủ tại đảo Hoang Mộc. Đảo Hoang Mộc có hoàn cảnh đặc thù, lại thêm Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận và Kim Giáp vệ, vấn đề an toàn cơ bản có thể bảo đảm. Huống hồ nếu cần kíp có thể tuỳ thời vượt qua sông ranh giới tiến vào Tiểu Sơn giới.
Nhưng trước đó hắn vẫn cần nâng cao thực lực của bản thân. Nếu không thế, với tu vi trúc cơ của hắn, thân lại mang gánh nặng sợ là ngay cả bã cũng không sót lại. Cho dù phải đi hắn cũng sẽ đem theo đám sư đệ đi cùng.
Tài liệu bộ năm thanh kiếm đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa tu vi của hắn vốn luôn không chút động tính cũng đã có dấu hiệu tăng trưởng.
Lúc này, tốt hơn hết nên khống chế tính khí, tăng thực lực bản thân lên rồi hãy nói.
Lần này luyện chế Trích Thuỷ kiếm là nhanh nhất, Tả Mạc chỉ tốn một ngày là có thể hoàn thành. Trộn vào một viên tứ phẩm Xích Hoả thạch, mặc dù không làm nó thăng lên tứ phẩm nhưng cũng đủ để nó đạt tới tam phẩm đỉnh. Lần luyện chế này bên ngoài của Trích Thuỷ kiếm còn có một ngọn lửa màu đỏ chói không ngừng phun ra nuốt vào.
Tả Mạc đặt tên cho nó là “Thủy Hoả kiếm”.
Nha mạn bị Tả Mạc tẩm vào trong mắt “linh tuyền”. Đảo Hoang Mộc không có linh tuyền, mắt linh tuyền này là do hắn dùng phù trận để làm ra, công hiệu không bằng linh tuyền của thiên nhiên, Tả Mạc chỉ có thể tăng thêm thời gian thuỷ luyện nó.
Đáng nhẽ lần này phải mất mười ngày để thuỷ luyện, nhưng lại bị Tả Mạc kéo dài thành ba mươi ngày.
Lam băng lăng tinh, tức nham và hồ nha đều là tài liệu tứ phẩm, đối với Tả Mạc hiện giờ mà nói, hoàn toàn luyện hoá là không có khả năng. Hắn chỉ có thể tạm thời luyện chế thành phôi kiếm, sau khi tu vi hắn đột phá Ngưng Mạch kì, sau khi hút lấy Kim Ô hoả lại tiếp tục luyện chế hoàn thiện.
Thời gian khác, hắn toàn bộ tập trung vào đả toạ nhập định.
Lúc này, ngay cả Bồ yêu lúc bình thường vẫn xem thường tu vi cũng theo lý trí chọn cách im lặng. Vả lại, Bồ yêu gần nhất cũng rất bận rộn.
Tả Mạc thu được phi kiếm truyền thư của sư phụ. Bên trên nói, Đô Thiên Huyết giới đã sụp đổ, môn phái quyết định chuyển dời tới Minh Đào giới, bảo Tả Mạc tự bảo vệ bản thân, có thể gia nhập vào môn phái khác. Nếu có cơ hội cũng có thể tới Minh Đào giới tìm bọn họ.
Tả Mạc đem phi kiếm thu vào trong giới chỉ, lại một lần nữa tập trung đả toạ.
Trên đảo Hoang Mộc, cái đầm đen trước kia này đã hoàn toàn thay đổi.
Nước đầm đen nhánh như mực lúc này nhiều thêm một chút rực rỡ, nhìn qua ánh lên vẻ đen bóng. Ven đầm, một đàn tế bằng đá thô sơ đã thành hình, hơn ba mươi tiểu yêu vệ không ngừng lấy nước trong đầm đen tưới lên những tảng đá trên tế đàn.
Phiến đá như một khối bọt biển, vô luận đổ lên nó bao nhiêu nước đầm cũng đều bị hấp thu không còn một giọt.
Bồ yêu nhìn vào tế đài, không nói một lời.
Số lượng tu giả tạt qua đảo Hoang Mộc càng lúc càng nhiều, lúc đầu là ba đến năm người đi cùng nhau, sau dần dần hoá thành từng đội từng đội nhỏ.
Hiện giờ uy thế của Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận vượt xa trước kia, mức tiêu hao tinh thạch cũng hơn trước nhiều, mỗi ngày đều phải tiêu phí hai mươi khỏa tam phẩm tinh thạch để cung cấp cho nó vận chuyển. Chẳng qua dù tiêu hao cực lớn song vòng Phạm Âm và Thiên Hoàn Minh Nguyệt trận đều lộ ra uy lực cường đại khiến cho tu giả tạt qua đều không dám có ý đồ xấu.
Hơn nữa có lời đồn giặc Ô Phong tấn công đảo Hoang Mộc kết quả là toàn quân bị diệt. Còn có lời đồn khác, trên tay Tả Mạc có bán Kim Ô hoả, chỉ cần ra giá tiền hợp lý hoặc có đồ vật tốt trao đổi lúc nào cũng có thể mua được.
Mỗi tu giả lên đảo đều nghe đựoc hai tin tức này đầu tiên.
Theo dòng người tăng lên, doanh thu của Tả Mạc cũng nhanh chóng tăng trưởng. Song lúc này hắn cũng chẳng có tâm tình đặt vào chuyện đó, ngày ngày đều liều mạng đả toạ, hy vọng nhanh chóng đột phá ngưng mạch kỳ.
So sánh ra, tháp nhỏ thời gian này lại cực kỳ thoải mái. Tả Mạc thu được một lượng lớn pháp bảo và tài liệu trên người đám giặc Ô Phong, trong số đó có rất nhiều thứ phẩm chất không tồi song Tả Mạc không dùng nổi, hiện giờ cũng không có chỗ nào để bán, hắn bèn dứt khoát đem đút hết cho tháp nhỏ.
Tháp nhỏ toàn thân lóng lánh ánh sáng, so với vẻ tiều tuỵ trước kia quả thực là mặt mày sáng sủa.
Đỉnh tháp tròn như mũi kiếm kia giờ trơn sáng hơn không ít, thân tháp trước kia dài và nhỏ giờ cũng dường như to hơn. Tháp Ngũ Sắc trước kia tạo cho người ta cảm giác sâm nghiêm lẫm liệt, giờ lại càng thêm linh động hoạt bát, sát khí lại tiêu giảm đi nhiều. Khiến Tả Mạc cảm thấy ngạc nhiên nhất là trong tầng thứ nhất của tháp lại có thêm năm cái hồ lô nhỏ.
Năm hồ lô nhỏ nhan sắc mỗi cái một khác, phân thành ngũ hành, rất nhỏ bé, chỉ lớn cỡ hạt gạo. Nếu không phải Tả Mạc tỷ mỉ chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng khó phát hiện.
Tả Mạc câu thông với tháp nhỏ rất nhiều lần, năm cái hồ lô nhỏ có tác dụng gì, tháp nhỏ cố gắng hết sức miêu tả lại, Tả Mạc mất nửa ngày cũng không hiểu được. Dù lòng đầy mong đợi song hắn cuối cùng cũng không th không đáp vấn đề đó sang một bên.
Ngược lại khiến hắn kinh hỉ là lần này tháp nhỏ lại nhổ ra một khối bã nhỏ, so với trước đây lớn hơn, được cỡ đầu ngón tay. Tả Mạc coi khối bã nhỏ này như trân bảo, thu vào trong giới chỉ.
Các sự đệ khác cũng đã biết bản môn đã quyết định rời khỏi Thiên Nguyệt giới, tâm tình mọi người đều rất chán chường. Có người dứt khoát gia nhập môn phái khác, Tả Mạc cũng không ngăn cản. Tình huống như vậy bọn họ có thể tự do gia nhập các môn phái khác.
Quyền lực đi đôi với trách nhiệm, môn phái đã bỏ rơi trách nhiệm đối với bọn họ cũng có nghĩ là đã buông bỏ quyền trói buộc bọn họ.
Mọi tâm tư của Tả Mạc đều đặt trên việc tu luyện.
Hắn có thể cảm giác được tiến bộ càng lúc càng nhanh chóng, hắn cuối cùng cũng bắt đầu xung kích cửa ải vào ngưng mạch.
Bùi Nguyên Nhiên lộ vẻ xin lỗi và bất lực: “Quá xa! Dù nói cho nó, nó cũng không về kịp. Trừ phi là Kim Đan kỳ mới có thể về gấp trong vòng ba ngày.”
“Muội không đi Minh Đào giới! Muội đi đón nó!” Thi Phượng Dung kiên quyết nói nói.
“Càn quấy!” Bùi Nguyên Nhiên đột nhiên tức giận, nhìn vẻ mặt đau đớn và phẫn nộ của Thi Phượng Dung, hắn cố nén cơn tức giận trong lòng, nén giọng nói: “Minh Đào giới cao thủ đông đúc, bản môn có thể đặt chân vào Minh Đào giới hay không chỉ có thể trông cậy vào những kim đan chúng ta. Đang lúc này sư muội sao lại vì một mình Tả Mạc mà bỏ qua cả môn phái?”
Thi Phượng Dung cắn môi, nước mắt không kiềm được cứ từ từ chảy xuống.
Bùi Nguyên Nhiên chậm rãi nói: “Sư muội đừng quá lo lắng, tên tiểu tử Tả Mạc kia xưa nay vốn lanh lợi, chắc chắn sẽ không sao đâu. Chờ sau khi chúng ta đặt chân được ở Minh Đào giới sẽ phái người tới tìm hắn!”
Bùi Nguyên Nhiên an ủi Thi Phượng Dung rất lâu mới khuyên giải xong.
Lúc Lâm Khiêm gặp mặt Bùi Nguyên Nhiên thấy sắc mắt hắn âm trầm, cho là Bùi Nguyên Nhiên lo lắng cho tương lai không khỏi an ủi: “Bùi chưởng môn đừng quá lo lắng. Tại hạ ở Minh Đào giới cũng có chút phân lượng, nhất định sẽ chọn một địa điểm thật tốt cho quý môn.”
Bùi Nguyên Nhiên chắp tay cảm tạ, nhưng vẫn chăm chú nhìn nhìn Lâm Khiêm, ngữ khí kính nể nói: “Tại hạ còn một chuyện chưa rõ, mong Lâm công tử chỉ giáo!”
“A, Bùi chưởng môn có gì cứ nói.” Lâm Khiêm cười nói.
“Lâm công tử vốn không có quan hệ gì với bản môn, vì sao lại đối xử tốt với bản môn như vậy?” Bùi Nguyên Nhiên đôi mắt sáng rực.
Lâm Khiêm dường như đã sớm biết Bùi Nguyên Nhiên sẽ hỏi như vậy, cười nói: “Nếu đã vậy tại hạ cũng xin nói thực, bởi vì ta coi trọng Vi Thắng. Vi Thắng là tu giả có thiên phú xuất sắc nhất mà tại hạ từng gặp, tiền đồ không giới hạn. Bùi chưởng môn chỉ cần coi việc này như một loại đầu tư, ngày sau nếu có lúc cần trợ giúp, còn xin Bùi chưởng môn nể mặt.”
“Cái này tự nhiên.” Bùi Nguyên Nhiên trong lòng thầm thả lỏng, tuy vẫn còn đôi chút không tin tưởng nhưng không nói ra miệng.
Lâm Khiêm cười nói: “Chúng ta ước định giờ ngọ ba ngày sau xuất phát, đến lúc đó xin kính cẩn đợi chờ. Tại hạ không làm chậm trễ Bùi chưởng môn nữa, cáo từ!”
“Không tiễn!” Bùi Nguyên Nhiên chắp tay nói.
Tả Mạc cùng Phó Phong làm ăn giữa hai tông xong đều rất vui mừng, bầu không khí giữa hai bên cũng phi thường hoà hợp.
Thường Hoành và Quỷ Phong hai người đều không hứng thú với Kim Ô hoả khiến Tả Mạc có phần tiếc nuối. Chẳng qua trước khi đi, Tả Mạc đã nhờ Phó Phong đem tin tức về Kim Ô hoả truyền bá ra, Phó Phong cảm khái nhận lời.
Tả Mạc đưa mắt nhìn ba người Phó Phong rời khỏi.
“Ngươi tính làm sao?” Bồ yêu đột nhiên hỏi.
Tả Mạc hít một hơi thật sâu, rồi lại lập tức thở dài ra, giống như muốn đem toàn bộ u oán trong lòng phun ra: “Đi một bước tính một bước vậy.”
Bồ yêu cười lạnh: “Ngươi không ngờ lại chẳng thu được chút tin tức gì, hô hô, xem ra mấy lão gia hoả kia rất không thích vừa mắt với ngươi!”
Tả Mạc im lặng.
“Có tính bay về hay không?” Bồ yêu chẳng chút cảm thông.
“Thời gian không đủ.” Tả Mạc lắc lắc đầu, từ đảo Hoang Mộc bay về tới núi Vô Không cần thời gian vài tháng lận.
“Ngươi cũng đừng lo.” Bồ yêu chẳng hề quan tâm nói: “Cho dù là yêu ma tới chắc chắn cũng chỉ là đám tiểu tốt mà thôi. Kể cả là Dạ La yêu hay mấy thứ như Nguyệt Ma cũng chẳng là gì.”
“Dạ La yêu với Nguyệt Ma? Nó là cái gì? Rất lợi hại sao?” Tả Mạc hiếu kỳ hỏi lại, hắn biết rất ít về yêu ma.
“Đám tôm tép nhỏ thôi.” Bồ yêu bĩu bĩu môi: “So với ngưng mạch chênh lệch không nhiều.”
“Vậy mọi người sao lại trốn?” Tả Mạc mười phần khó hiểu: “Nếu không chênh lệch mấy với ngưng mạch kỳ vậy hoàn toàn có thể tiêu diệt chúng mà.”
Bồ yêu cười khẩy nói: “Cho dù là Dạ La yêu hay là Nguyệt ma, đối mặt với ngưng mạch của các ngươi đều có thể một địch ba!” Đôi mắt máu của hắn đột nhiên rung động một trận: “Cuộc sống của bọn chúng tàn khốc hơn so với các ngươi nhiều.”
“Vậy thì sao?” Tả Mạc không phục nói: “Thiên Nguyệt giới còn có kim đan mà!”
Bồ yêu chẳng chút xem trọng, nhún nhún vai trả lời: “Đây cũng chỉ là bắt đầu, ta dám cam đoan, mấy lão gia hỏa trong môn phái ngươi chắc chắn đang chuẩn bị dời phái đi. Ai lại nguyện ý đem máu của mình giúp người khác ngăn cản yêu ma chứ?”
“Núi Vô Không là gốc rễ của bản môn…”
“Ngươi thật đơn thuần!” Lời nói của Bồ yêu đầy vẻ giễu cợt: “Một ngọn núi hỏng mà thôi. Chỉ cần trên tay có người đi đâu mà chả được? Không có núi? Đi cướp là được.”
Một lời nói ra, Tả Mạc nửa buổi không đáp lại được.
“Chuẩn bị sớm đi.” Bồ yêu lắc đầu: “Ta gần đây không rảnh, đừng tới làm phiền ta.”
Nói xong liền biến mất không thấy đâu nữa.
Tả Mạc ngây ngốc ở nguyên đó, nửa ngày sau mới tỉnh táo lại. Hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới trong thời gian cực ngắn như vậy, phòng tuyến khắp Đô Thiên Huyết giới lại sụp đổ, đây là tin tức Phó Phong trao đổi với hắn. Nghe nói là một chi yêu ma đột nhiên xuất hiện ở bên sườn, khiến cho toàn bộ cả Đô Thiên Huyết giới bại lui.
Thiên Nguyệt giới tuy không ráp ranh với Đô Thiên Huyết giới song cách giới đó cũng không xa, tỉnh cảnh mười phần nguy hiểm. Rất nhiều môn phái trên Thiên Nguyệt giới đều đã bắt tay vào việc chuyển dời.
Đó là tin từ năm ngày trước.
Khiến Tả Mạc trong lòng nguội lạnh là hắn không thu được bất cứ tin tức gì của môn phái. Tin tức từ năm ngày trước, với địa vị của Vô Không Kiếm môn hiện giờ không thể nào không hay biết. Hắn cho dù bây giờ bắt đầu di chuyển cũng không cách nào hội hợp với môn phái, trừ phi môn phái di chuyển về Tiểu Sơn giới. Song nếu đi về Tiểu Sơn giới vậy phải thông báo sớm cho hắn để tiện tiếp ứng chứ.
Song hắn chẳng thu được tin tức gì.
Hắn biết, sau chuyện này, hắn cùng môn phái đã mỗi người một ngả.
Không nói ra thì khó chịu, thật ra từ lúc hắn đi ra khỏi đại trận kiếm ý đã có dự cảm láng máng, chỉ không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy. Vô Không Kiếm môn hiện tại đã sớm không phải Vô Không Kiếm môn trước kia nữa rồi.
Tính lại, cứ nghĩ biện pháp tự bảo vệ trước đã, dựa vào người không bằng dựa vào mình.
Cách nghĩ của Tả Mạc không khác nhiều so với những người khác, hắn quyết định lưu thủ tại đảo Hoang Mộc. Đảo Hoang Mộc có hoàn cảnh đặc thù, lại thêm Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận và Kim Giáp vệ, vấn đề an toàn cơ bản có thể bảo đảm. Huống hồ nếu cần kíp có thể tuỳ thời vượt qua sông ranh giới tiến vào Tiểu Sơn giới.
Nhưng trước đó hắn vẫn cần nâng cao thực lực của bản thân. Nếu không thế, với tu vi trúc cơ của hắn, thân lại mang gánh nặng sợ là ngay cả bã cũng không sót lại. Cho dù phải đi hắn cũng sẽ đem theo đám sư đệ đi cùng.
Tài liệu bộ năm thanh kiếm đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa tu vi của hắn vốn luôn không chút động tính cũng đã có dấu hiệu tăng trưởng.
Lúc này, tốt hơn hết nên khống chế tính khí, tăng thực lực bản thân lên rồi hãy nói.
Lần này luyện chế Trích Thuỷ kiếm là nhanh nhất, Tả Mạc chỉ tốn một ngày là có thể hoàn thành. Trộn vào một viên tứ phẩm Xích Hoả thạch, mặc dù không làm nó thăng lên tứ phẩm nhưng cũng đủ để nó đạt tới tam phẩm đỉnh. Lần luyện chế này bên ngoài của Trích Thuỷ kiếm còn có một ngọn lửa màu đỏ chói không ngừng phun ra nuốt vào.
Tả Mạc đặt tên cho nó là “Thủy Hoả kiếm”.
Nha mạn bị Tả Mạc tẩm vào trong mắt “linh tuyền”. Đảo Hoang Mộc không có linh tuyền, mắt linh tuyền này là do hắn dùng phù trận để làm ra, công hiệu không bằng linh tuyền của thiên nhiên, Tả Mạc chỉ có thể tăng thêm thời gian thuỷ luyện nó.
Đáng nhẽ lần này phải mất mười ngày để thuỷ luyện, nhưng lại bị Tả Mạc kéo dài thành ba mươi ngày.
Lam băng lăng tinh, tức nham và hồ nha đều là tài liệu tứ phẩm, đối với Tả Mạc hiện giờ mà nói, hoàn toàn luyện hoá là không có khả năng. Hắn chỉ có thể tạm thời luyện chế thành phôi kiếm, sau khi tu vi hắn đột phá Ngưng Mạch kì, sau khi hút lấy Kim Ô hoả lại tiếp tục luyện chế hoàn thiện.
Thời gian khác, hắn toàn bộ tập trung vào đả toạ nhập định.
Lúc này, ngay cả Bồ yêu lúc bình thường vẫn xem thường tu vi cũng theo lý trí chọn cách im lặng. Vả lại, Bồ yêu gần nhất cũng rất bận rộn.
Tả Mạc thu được phi kiếm truyền thư của sư phụ. Bên trên nói, Đô Thiên Huyết giới đã sụp đổ, môn phái quyết định chuyển dời tới Minh Đào giới, bảo Tả Mạc tự bảo vệ bản thân, có thể gia nhập vào môn phái khác. Nếu có cơ hội cũng có thể tới Minh Đào giới tìm bọn họ.
Tả Mạc đem phi kiếm thu vào trong giới chỉ, lại một lần nữa tập trung đả toạ.
Trên đảo Hoang Mộc, cái đầm đen trước kia này đã hoàn toàn thay đổi.
Nước đầm đen nhánh như mực lúc này nhiều thêm một chút rực rỡ, nhìn qua ánh lên vẻ đen bóng. Ven đầm, một đàn tế bằng đá thô sơ đã thành hình, hơn ba mươi tiểu yêu vệ không ngừng lấy nước trong đầm đen tưới lên những tảng đá trên tế đàn.
Phiến đá như một khối bọt biển, vô luận đổ lên nó bao nhiêu nước đầm cũng đều bị hấp thu không còn một giọt.
Bồ yêu nhìn vào tế đài, không nói một lời.
Số lượng tu giả tạt qua đảo Hoang Mộc càng lúc càng nhiều, lúc đầu là ba đến năm người đi cùng nhau, sau dần dần hoá thành từng đội từng đội nhỏ.
Hiện giờ uy thế của Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận vượt xa trước kia, mức tiêu hao tinh thạch cũng hơn trước nhiều, mỗi ngày đều phải tiêu phí hai mươi khỏa tam phẩm tinh thạch để cung cấp cho nó vận chuyển. Chẳng qua dù tiêu hao cực lớn song vòng Phạm Âm và Thiên Hoàn Minh Nguyệt trận đều lộ ra uy lực cường đại khiến cho tu giả tạt qua đều không dám có ý đồ xấu.
Hơn nữa có lời đồn giặc Ô Phong tấn công đảo Hoang Mộc kết quả là toàn quân bị diệt. Còn có lời đồn khác, trên tay Tả Mạc có bán Kim Ô hoả, chỉ cần ra giá tiền hợp lý hoặc có đồ vật tốt trao đổi lúc nào cũng có thể mua được.
Mỗi tu giả lên đảo đều nghe đựoc hai tin tức này đầu tiên.
Theo dòng người tăng lên, doanh thu của Tả Mạc cũng nhanh chóng tăng trưởng. Song lúc này hắn cũng chẳng có tâm tình đặt vào chuyện đó, ngày ngày đều liều mạng đả toạ, hy vọng nhanh chóng đột phá ngưng mạch kỳ.
So sánh ra, tháp nhỏ thời gian này lại cực kỳ thoải mái. Tả Mạc thu được một lượng lớn pháp bảo và tài liệu trên người đám giặc Ô Phong, trong số đó có rất nhiều thứ phẩm chất không tồi song Tả Mạc không dùng nổi, hiện giờ cũng không có chỗ nào để bán, hắn bèn dứt khoát đem đút hết cho tháp nhỏ.
Tháp nhỏ toàn thân lóng lánh ánh sáng, so với vẻ tiều tuỵ trước kia quả thực là mặt mày sáng sủa.
Đỉnh tháp tròn như mũi kiếm kia giờ trơn sáng hơn không ít, thân tháp trước kia dài và nhỏ giờ cũng dường như to hơn. Tháp Ngũ Sắc trước kia tạo cho người ta cảm giác sâm nghiêm lẫm liệt, giờ lại càng thêm linh động hoạt bát, sát khí lại tiêu giảm đi nhiều. Khiến Tả Mạc cảm thấy ngạc nhiên nhất là trong tầng thứ nhất của tháp lại có thêm năm cái hồ lô nhỏ.
Năm hồ lô nhỏ nhan sắc mỗi cái một khác, phân thành ngũ hành, rất nhỏ bé, chỉ lớn cỡ hạt gạo. Nếu không phải Tả Mạc tỷ mỉ chỉ sợ mười ngày nửa tháng cũng khó phát hiện.
Tả Mạc câu thông với tháp nhỏ rất nhiều lần, năm cái hồ lô nhỏ có tác dụng gì, tháp nhỏ cố gắng hết sức miêu tả lại, Tả Mạc mất nửa ngày cũng không hiểu được. Dù lòng đầy mong đợi song hắn cuối cùng cũng không th không đáp vấn đề đó sang một bên.
Ngược lại khiến hắn kinh hỉ là lần này tháp nhỏ lại nhổ ra một khối bã nhỏ, so với trước đây lớn hơn, được cỡ đầu ngón tay. Tả Mạc coi khối bã nhỏ này như trân bảo, thu vào trong giới chỉ.
Các sự đệ khác cũng đã biết bản môn đã quyết định rời khỏi Thiên Nguyệt giới, tâm tình mọi người đều rất chán chường. Có người dứt khoát gia nhập môn phái khác, Tả Mạc cũng không ngăn cản. Tình huống như vậy bọn họ có thể tự do gia nhập các môn phái khác.
Quyền lực đi đôi với trách nhiệm, môn phái đã bỏ rơi trách nhiệm đối với bọn họ cũng có nghĩ là đã buông bỏ quyền trói buộc bọn họ.
Mọi tâm tư của Tả Mạc đều đặt trên việc tu luyện.
Hắn có thể cảm giác được tiến bộ càng lúc càng nhanh chóng, hắn cuối cùng cũng bắt đầu xung kích cửa ải vào ngưng mạch.
/915
|