Cả nhóm người bị mang tới đồn cảnh sát.
Diệp Nam Bình bị nhốt riêng ghi lời khai. Tân Vãn Thành không có cách nào nghe được, sốt ruột tới mức đi tới đi lui trong hành lang sảnh lớn, theo bản năng cắn móng tay.
Triệu Tử Từ chỉ có thể đoán mò, Dương Nham không xuống tay với Hứa An Bình, hai người kia là anh tình tôi nguyện, hay là Dương Nham chưa kịp ra tay đã bị Diệp Nam Bình đánh? Chuyện này ảnh hưởng trực tiếp tới hành vi đánh người của Diệp Nam Bình.
Tân Vãn Thành không nhịn được hỏi anh: “Tình huống xấu nhất là gì?”
“Dương Nham bị vết thương nhẹ, thường thì giảng hòa, bồi thường là xong việc. Nhưng nếu Dương Nham khăng khăng không chịu hòa giải, thì…” Triệu Tử Từ có vẻ nhăn nhó.
Tân Vãn Thành nghe vậy thì sốt ruột: “Không phải anh là luật sư à? Anh lấy thân phận luật sư của Diệp Nam Bình mà đi vào nghe thử xem, coi thử tình hình bây giờ thế nào chứ?”
Triệu Tử Từ kéo Tân Vãn Thành lại: “Anh còn phải ở đây làm thuyết khách cho Bình tử với Dương Nham. Nếu bây giờ anh lấy thân phận luật sư nhúng tay vào, coi như là đẩy Dương Nham tới bên đối lập, đến lúc đó muốn thuyết phục Dương Nham thì sẽ khó khăn.”
Tân Vãn Thành nén xúc động ngồi xuống, Triệu Tử Từ đầu óc linh hoạt, tin anh ấy chắc không sai.
Triệu Tử Từ tuy phân tích thật sự lý trí, nhưng trên thực tế tới giờ anh vẫn thấy sợ: “May mà Hứa An Bình không sao, nếu không chắc chắn Diệp Nam Bình sẽ giết anh.”
Tân Vãn Thành lòng đang nóng như lửa đốt, trong nháy mắt đã không còn biểu cảm.
Ngay cả Triệu Tử Từ cũng biết Hứa An Bình quan trọng với Diệp Nam Bình đến thế nào…
Cô có thể hiểu được sự sợ hãi của Triệu Tử Từ, nhưng ai có thể hiểu cho cảm giác hai lần bị bạn trai bỏ rơi của cô.
Lần trước anh bỏ cô lại Tanzania, lần này lại…
Đủ loại cảm xúc trộn lẫn, Tân Vãn Thành bỗng đứng lên.
Hứa An Bình và Dương Nham còn ở phòng trực ban lấy lời khai, Tân Vãn Thành đi vào phòng, bị ngăn lại không được vào. Vừa lúc đó, cửa phòng trực ban mở ra—
Hứa An Bình và Dương Nham làm biên bản xong bước ra.
Sắc mặt hai người xanh mét, Tân Vãn Thành vừa định hỏi chuyện Hứa An Bình đã bị Hứa An Bình cắt ngang: “Tôi với Dương Nham ra ngoài nói chuyện một lát, mọi người ở đây chờ tôi.”
Tân Vãn Thành không yên tâm, bây giờ cô nhìn Dương Nham cứ cảm thấy người này là người không tốt. Hứa An Bình cho cô một ánh mắt trấn an, Dương Nham bước theo sau cô ấy, vòng qua Tân Vãn Thành đi thẳng ra ngoài.
Đêm nay Dương Nham và Hứa An Bình đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, Tân Vãn Thành không hiểu ra sao, nghĩ mãi vẫn không ra.
Hứa An Bình và Dương Nham đi ra ngoài, tìm được khoảng đất trống trước đồn cảnh sát.
Hứa An Bình hy vọng Dương Nham có thể đồng ý hòa giải. Thái độ Dương Nham cương quyết từ chối: “Chẳng lẽ tự dưng tôi bị đánh oan uổng? Đúng, tôi thừa nhận cô luôn không cho tôi chạm vào khiến tôi khá khó chịu, nhưng tôi vẫn luôn tôn trọng cô. Đêm nay là cô chủ động dẫn tôi về nhà, tôi làm sai điều gì?”
Tân Vãn Thành nấp sau cửa nghe đến đây thì sửng sốt.
Hứa An Bình cúi thấp người, nắm tay Dương Nham: “Anh đừng xúc động, chúng ta có thể bình tĩnh mà…”
Dương Nham hung hăng hất tay Hứa An Bình ra.
Chân giả Hứa An Bình mới làm lại còn trong giai đoạn thích ứng, bị vung như thế thì chân lảo đảo suýt ngã. Tân Vãn Thành thấy vậy định lao ra hỗ trợ, mới vừa định đẩy cửa ra thì bả vai bị đè nặng lại.
Tân Vãn Thành hoảng hốt quay đầu lại nhìn, thì ra là Triệu Tử Từ.
Triệu Tử Từ lắc đầu với cô.
Tân Vãn Thành không đồng ý: “Tên này như ăn phải thuốc súng, em phải đưa Hứa An Bình về lại.”
Triệu Tử Từ thấp giọng nói: “Bà cô à, ngài đừng dây vào miễn cho lửa cháy đổ thêm dầu nữa.”
“Nhưng em…” Tân Vãn Thành chưa nói xong đã bị cắt ngang: “Bình tử đã lấy khẩu cung xong được ra rồi, em nhanh đi tìm cậu ta đi. Đừng để cậu ta gặp Dương Nham, nếu không lại đánh nhau thêm một trận thì không có cách nào hòa giải nữa.”
Tân Vãn Thành do dự một lúc, vươn đầu nhìn ra ngoài, thấy Dương Nham cuối cùng vẫn đỡ Hứa An Bình, không để Hứa An Bình thật sự bị ngã, Tân Vãn Thành mới rụt đầu lại, cắn răng bỏ đi. Trước khi đi còn không quên huơ chân múa tay với Triệu Tử Từ, làm tư thế: Giúp em nhìn chằm chằm hai người họ.
Triệu Tử Từ gật gật đầu, vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi nhanh đi.
…
Tân Vãn Thành trở lại sảnh, đợi cả buổi không thấy Diệp Nam Bình ra mới ý thức được mình bị Triệu Tử Từ lừa. Triệu Tử Từ vì muốn cô rời đi mới nói như vậy.
Theo trình tự, Diệp Nam Bình lấy khẩu cung xong còn phải có người nộp tiền bảo lãnh mới có thể được thả ra. Tân Vãn Thành không mang theo giấy tờ tùy thân, không nộp tiền bảo lãnh cho anh được, chỉ đành chờ Triệu Tử Từ quay lại.
Một lát sau, Triệu Tử Từ, Dương Nham, Hứa An Bình ba người cùng quay lại.
Lúc này Dương Nham đã thay đổi, đồng ý hòa giải. Cuối cùng Diệp Nam Bình có thể an toàn.
Tân Vãn Thành thấy Diệp Nam Bình từ trong phòng lấy khẩu cung bước ra. Vẻ mặt anh lạnh lùng, trước mặt mấy người cảnh sát ký biên bản hòa giải với Dương Nham. Dương Nham sắc mặt tái xanh rời đi, để lại mấy người Tân Vãn Thành, không ai lên tiếng.
Mãi tới khi tới bãi đỗ xe, Hứa An Bình mới đột nhiên gọi Diệp Nam Bình lại, Diệp Nam Bình vừa quay đầu đã bị Hứa An Bình mạnh mẽ đấm cho một đấm.
Tân Vãn Thành với Triệu Tử Từ ngây người, Diệp Nam Bình lại bình tĩnh đứng đó, mặc cho Hứa An Bình hét vào mặt anh: “Tôi bảo cậu xen vào việc của người khác sao?”
Lúc này Tân Vãn Thành mới phản ứng lại, có hơi nổi giận, bạn trai cô, dựa vào cái gì mà người khác được quyền vừa đánh vừa mắng. Tân Vãn Thành vừa định bước lên kéo Diệp Nam Bình, lại bị Triệu Tử Từ túm chặt lại. Tân Vãn Thành muốn vùng thoát khỏi Triệu Tử Từ, Triệu Tử Từ lại trực tiếp ném xuống một câu: “Hai người vào xe đi, chúng tôi đi mua thuốc.” Nói rồi ném thẳng chìa khóa xe cho Diệp Nam Bình.
Diệp Nam Bình bắt được chìa khóa xe, Triệu Tử Từ túm Tân Vãn Thành lôi đi.
Dù sao Triệu Tử Từ cũng là đàn ông cao một mét tám mấy, Tân Vãn Thành bị anh lôi khỏi bãi đỗ xe mới giãy ra được: “Hứa An Bình có thể nổi giận, nhưng cô ấy dựa vào cái gì mà động tay động chân chứ?!”
Triệu Tử Từ thở dài: “Em cũng đừng quản. Mua thuốc cho bạn trai em đi.”
Tân Vãn Thành không chịu: “Anh cũng biết anh ấy là bạn trai em, bạn trai của em bị người ta đánh trước mắt em, em có thể mặc kệ sao?”
Tân Vãn Thành lại quay về bãi đỗ xe, Triệu Tử Từ không ngăn được cô, sốt ruột theo bản năng mà buột miệng thốt ra: “Trong lòng Diệp Nam Bình, có thể Hứa An Bình quan trọng hơn người bạn gái như em rất nhiều, em muốn quản, em quản được không?”
Ngay lập tức bóng lưng Tân Vãn Thành cứng đờ.
Triệu Tử Từ ý thức được mình lỡ lời, ba bước dồn thành hai, tự vả miệng mình trước mặt Tân Vãn Thành: “Ai chà… cái miệng của anh… Anh thu hồi lời mới nói, nhưng em đừng méc với Thương Dao là anh bắt nạt em.”
Tân Vãn Thành vẫn không nhúc nhích, cơ bản là không quay đầu nhìn anh. Cứ yên lặng như vậy, tầm một phút sau, Tân Vãn Thành lại cử động, đi nhanh tới bãi đỗ xe.
Triệu Tử Từ không dám lại ngăn cô, chỉ có thể đuổi theo như cô dâu nhỏ.
Hai người quay lại bãi đỗ xe, xa xa nhìn thấy Diệp Nam Bình đang giằng co với Hứa An Bình, không ai nói năng gì. Tân Vãn Thành đang muốn bước lên, bên kia, Diệp Nam Bình mở miệng —
“Tay có đau không?”
Anh là người bị đánh, lại hỏi Hứa An Bình, tay có đau không…
Tân Vãn Thành và Triệu Tử Từ cách đó năm mét, tuy rằng trước mặt hai người bị một chiếc xe SUV chặn nên không lo hai người họ nhìn thấy. Hứa An Bình đối diện với Diệp Nam Bình, những lời trách cứ trong phút chốc rơi vụn ra đầy đất.
Tân Vãn Thành luôn luôn biết, giọng nói Diệp Nam Bình trầm thấp tựa như tiếng đàn cello, có thể trấn an người ta biết mấy, phản ứng của Hứa An Bình không phải cũng thế sao? Một giây trước khi cảm giác Hứa An Bình sẽ bật khóc, Tân Vãn Thành cảm thấy có lẽ giây tiếp theo, Hứa An Bình sẽ bỏ qua hết tất cả băn khoăn, ôm lấy Diệp Nam Bình. Nhưng mà giây tiếp theo, Hứa An Bình chỉ nín khóc mỉm cười, không nặng không nhẹ mà đấm lên ngực Diệp Nam Bình một cú.
Hai người kia, rõ ràng là không có bất kỳ hành vi nào vượt rào, Tân Vãn Thành lại chấn động cả người, cũng không dám bước về phía trước dù nửa bước.
Triệu Tử Từ đứng bên cạnh nhìn ba người, bất đắc dĩ đến cùng cực mà vỗ trán.
…
Tân Vãn Thành và Triệu Tử Từ không tìm được hiệu thuốc, vào một cửa hàng tiện lợi mua băng cá nhân. Dù sao trước đó Triệu Tử Từ nói muốn mua thuốc chỉ là để kéo Tân Vãn Thành ra khỏi bãi đỗ xe.
Tân Vãn Thành lúc này không hề vội vàng quay lại bãi đỗ xe, cô ngồi ở ghế cao cạnh cửa sổ trong cửa hàng tiện lợi, trong đầu cô toàn bộ là hình ảnh khoảnh khắc mà Hứa An Bình nín khóc mỉm cười.
Mê người như vậy…
Lời cạn tình sâu như vậy…
Triệu Tử Từ thấy cô có vẻ không đi ngay, lại đi mua hai chai nước, cũng ngồi lên ghế cao. Triệu Tử Từ đưa cho cô 1 chai nước, cô không nhận: “Có phải cô ấy vẫn luôn yêu anh?”
Tân Vãn Thành nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, trên đường không một bóng người, giọng mơ hồ không rõ.
Triệu Tử Từ biết “cô ấy”, “anh” trong lời cô nói chỉ ai, lại cố ý giải thích khác: “Yên tâm đi, Bình tử không yêu cô ấy, thật sự chỉ là áy náy và trách nhiệm.”
Tân Vãn Thành “À” một tiếng rồi mỉm cười, vặn chai nước uống một hớp, nhíu mày thả xuống, quay đầu nhìn thẳng Triệu Tử Từ: “Anh nên giúp em mua bình rượu.”
Triệu Tử Từ cho là cô sẽ khóc lóc nghiêng trời lệch đất, hoặc là cần thuyết phục đủ kiểu, không hề ngờ phản ứng cô lại đơn giản như vậy. Triệu Tử Từ thở dài: “Để anh nói cho em biết rốt cuộc chuyện đêm nay của ba người họ là thế nào đi.”
Anh nghe trộm được đối thoại của Hứa An Bình với Dương Nham lúc ở bên ngoài đồn cảnh sát, rồi chủ động hỏi han Dương Nham thêm, chuyện đêm nay anh có thể nắm được tám chín mươi phần trăm.
Còn lý do tại sao lúc này muốn nói cho Tân Vãn Thành nghe —
Anh hy vọng cô có thể tự mình suy xét kế tiếp cô nên làm gì bây giờ.
…
Đêm nay, sau khi Dương Nham đưa Hứa An Bình rời khỏi KTV thì về thẳng nhà Hứa An Bình. Hứa An Bình và Dương Nham mới bắt đầu quan hệ với nhau chưa lâu, Hứa An Bình luôn từ chối mọi tiếp xúc thân thể, Dương Nham cũng không cưỡng ép. Dự định đưa người về đến nhà thì sẽ về, là Hứa An Bình đột nhiên chủ động giữ anh ta lại.
Lúc ấy Dương Nham cho rằng Hứa An Bình uống say, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền. Kết quả không đợi đến khi chính thức cởi hết quần áo, Dương Nham đụng đến chân giả Hứa An Bình thì hoảng sợ, không tiếp tục nữa.
Trước đó Dương Nham vẫn luôn xem Hứa An Bình như nữ thần mà chiều chuộng, đột nhiên lại phát hiện cô có khuyết tật lớn như thế. Anh ta định nhân lúc Hứa An Bình uống say, tự mình rời đi, coi như đêm nay không phát sinh chuyện gì cả, sau này từ từ tìm cách xa cách dần. Không ngờ Hứa An Bình không hề say, đột nhiên rất tỉnh táo hỏi anh ta, có phải anh ta muốn chia tay với cô không.
Dương Nham còn đang bối rối suy nghĩ, Diệp Nam Bình đã đuổi tới nơi, không nói hai lời tóm lấy Dương Nham đấm vài phát.
Triệu Tử Từ thật sự mua cho Tân Vãn Thành một chai Jack Daniels & Coke, cô uống, anh nói: “Chuyện này nói cho tới cùng thì là Bình tử không đúng. Cũng không thể trách Dương Nham không chịu hòa giải. Anh ta đã bị bạn gái lừa, còn bị người ta đánh cho một trận mà chẳng hiểu vì sao.”
Tân Vãn Thành uống một ngụm, cau mày nhìn cái chai, Triệu Tử Từ lại lừa cô, cho cô chai Jack Daniels & Coke nồng độ cồn có 5 độ, thử hỏi cô làm sao mà say? Cô tức giận xì Triệu Tử Từ: “Đều tại anh.”
“Trách anh?!” Triệu Tử Từ thấy oan ức.
“Anh là bà mối kiểu gì chứ? Trước đó không nói tình trạng của Hứa An Bình cho Dương Nham biết?”
“…” nói vậy thì trách anh cũng đúng, nhưng Triệu Tử Từ có lý do của mình, “Thân thể Hứa An Bình có khuyết tật, đó là việc riêng tư, anh đâu thể nào tùy tiện nói với người khác? Hơn nữa, anh cho là Hứa An Bình sẽ tự nói với Dương Nham. Anh vẫn luôn cho là Hứa An Bình rất tự tin, sẽ không giấu diếm chuyện này.”
Tân Vãn Thành không tiếp lời, ngẩng đầu dốc chai rượu trong tay. Cô nghe những lời này xong mới phát hiện, thì ra Hứa An Bình không mạnh mẽ như họ vẫn tưởng.
Thật ra Hứa An Bình rất tự tin trong việc thiếu mất một chân thế này, nếu không cô cũng không lựa chọn cách để Dương Nham chủ động phát hiện ra khiếm khuyết của mình.
Nhưng đồng thời, cô lại rất kiêu ngạo. Cô tình nguyện kết hôn với Dương Nham cũng không muốn Diệp Nam Bình vì áy náy mà cưới cô.
Cô yêu Diệp Nam Bình, lại không cần tình cảm anh ban bố cho mình.
Uống hết một chai, một chút men say cũng không có, Tân Vãn Thành ném cái chai rỗng không đi. Cô không biết bây giờ mình nên làm gì, quay lại hỏi Triệu Tử Từ: “Có phải anh cũng cảm thấy em nên từ bỏ?”
Triệu Tử Từ hoảng hốt: “Anh không có ý đó!”
Tân Vãn Thành tiếp tục nhìn chăm chăm vào anh không hề chớp mắt, tựa như muốn moi được điều gì từ trong mắt anh. Cuối cùng Triệu Tử Từ không chống đỡ nổi, nói ý nghĩ chân thật của mình: “Xuất phát từ góc độ người đứng ngoài nhìn, nếu em không yêu Bình tử đến mức đó, anh đề nghị em chia tay tìm người khác. Tìm một người đàn ông toàn tâm toàn ý với em, chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn em sẽ bị kẹp giữa hai người họ cả đời.”
“…”
Cả đời…
Đây là từ kinh khủng tới mức nào.
Nhưng Diệp Nam Bình với Hứa An Bình, chẳng phải là đã định sẽ ràng buộc cả đời sao?
Hứa An Bình vừa có chuyện, anh sẽ bỏ rơi cô không hề do dự, chạy về phía Hứa An Bình.
Cô có thể chịu đựng bị anh bỏ rơi một lần, hai lần… nhưng cô không thể sẽ chịu đựng cả đời, phải không?
“Nhưng xuất phát từ góc độ anh em, anh không hy vọng cậu ấy sống cô độc suốt quãng đời còn lại,” Triệu Tử Từ là luật sư, thói quen phân tích vấn đề dưới nhiều góc độ, “Cậu ấy thích em, anh nhìn thấy được. Từ rất lâu rồi cậu ấy không quan tâm cô gái nào nhiều như vậy, thật ra anh… rất hy vọng em ở bên cậu ấy.”
Tân Vãn Thành nghe xong, tâm tình không thay đổi tốt hơn mà ngược lại, càng chua xót: “Sao anh nói cũng được.”
“Anh không muốn làm người xấu chia rẽ tình cảm của anh em mình, cho nên em tự quyết định đi.”
Người xấu…
Đúng vậy, có ai tự nguyện làm người xấu đâu?
Điều tệ nhất trong quan hệ ba người chính là Hứa An Bình là một cô gái tốt. Tân Vãn Thành thà cô ấy là người xấu một chút, ích kỷ độc chiếm Diệp Nam Bình không rời, nhưng mà cô ấy lại thật sự rất tốt, cô ấy luôn đẩy Diệp Nam Bình ra ngoài, hy vọng Diệp Nam Bình có thể cùng người mà anh yêu thật sự ở bên nhau.
Vậy mình thì sao?
Tân Vãn Thành để tay lên ngực tự hỏi, cô không làm được việc lạnh lùng, thoải mái mà buông tay, lại không thể làm việc tự ấm ức chính bản thân mình, cô vĩnh viễn là vị trí thứ hai trong tim Diệp Nam Bình.
Trong đầu Tân Vãn Thành là một mớ hỗn độn như cuộn chỉ rối, nhưng trong một khoảnh khắc, cô chợt suy nghĩ cẩn thận.
Nếu Diệp Nam Bình yêu cô, cô không ngại phải trở thành người xấu duy nhất trong mối quan hệ này…
Tân Vãn Thành nhảy xuống ghế cao, đi về cửa của cửa hàng tiện lợi, mặt không còn vẻ băn khoăn rối rắm. Triệu Tử Từ nhanh chân đuổi theo, cất cao giọng hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Trở về.”
…
Tân Vãn Thành và Triệu Tử Từ trở lại bãi đỗ xe, Hứa An Bình đã lái xe đi trước. Chỉ còn lại Diệp Nam Bình ngồi phía sau xe Triệu Tử Từ.
Tân Vãn Thành kéo cửa xe, nhìn mắt Diệp Nam Bình, mắt tối lại, ngồi xuống.
“Dọa em rồi à?” Anh sờ lên mặt cô.
Tân Vãn Thành mỉm cười, lấy tay anh ra khỏi mặt mình, giúp anh dán băng cá nhân lên: “Muốn làm em sợ? Mới trầy tí da thì chưa đủ.”
Diệp Nam Bình bị cô chọc cười.
Triệu Tử Từ ngồi lên ghế lái, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai người.
Cô gái này, thay đổi sắc mặt nhanh quá, mới nãy ở cửa hàng tiện lợi thì dáng vẻ như trời sắp sập xuống, bây giờ lại như không có chuyện gì…
Triệu Tử Từ đưa hai người về chung cư Diệp Nam Bình. Triệu Tử Từ đêm nay lăn lộn quá mức, lười lái xe về nhà, muốn ở lại nhà Diệp Nam Bình ngủ nhưng bị Tân Vãn Thành từ chối.
Triệu Tử Từ bị cô đẩy một mạch ra huyền quan, nhìn thấy sắp bị đuổi ra khỏi cửa, Triệu Tử Từ trì người lại, không chịu bước thêm nửa bước, quay đầu nhìn cô: “Có phải em đang trả đũa anh không?”
Tân Vãn Thành cau mày: “Sao em phải trả đũa anh?”
Triệu Tử Từ nhìn xung quanh phía phòng khách, thấy Diệp Nam Bình đang mở tủ lạnh lấy bia mới hạ giọng thì thầm với Tân Vãn Thành: “Bởi vì anh khuyên em tìm người khác đó.”
Tân Vãn Thành không đáp, nheo mắt uy hiếp: “Nếu anh không đi, em sẽ nói với Thương Dao là anh không tốt.”
Quả nhiên uy lực của Thương Dao lớn hơn tất cả, Triệu Tử Từ nhe răng gầm gừ với cô, “Coi như em lợi hại.” Đứng thẳng dậy sửa cổ áo, khôi phục lại dáng vẻ đàng hoàng, cố ý nâng cao giọng nói: “Lão tử tự đi.”
Diệp Nam Bình ở bên tủ lạnh nghe vậy, nghiêng đầu nhìn ra, Triệu Tử Từ lắc mình ra cửa, “ầm” đóng cửa lại.
…
“Sao em lại đuổi cậu ta đi?” Diệp Nam Bình mở lon bia, đi về phía cô.
Tân Vãn Thành: “Bởi vì em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Diệp Nam Bình nghe cô nói vậy, dừng trước quầy bar.
Đây không phải là mở đầu hay ho gì…
Tân Vãn Thành nhanh chóng tới trước mặt anh, nhón chân nghiêng người lại gần mang theo hơi rượu.
Diệp Nam Bình ôm cô, chóp mũi chạm nhau, hỏi nhỏ: “Em uống rượu?”
“Lúc mua băng cá nhân, tiện uống một chai.”
“…” xem ra cô giống anh, đều muốn dùng cồn mà phân tán suy nghĩ.
Diệp Nam Bình để lon bia lên quầy bar, dùng hai tay ôm cô.
Đúng là anh nợ cô một lời giải thích. Nhưng anh vừa định mở miệng, đã bị cô gọi anh—
“Diệp Nam Bình.”
“Ừm?”
Tân Vãn Thành cầm lon bia bị anh bỏ xuống. Kéo móc khoen lon nhìn. Lại ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh như vì sao, đưa móc khoen tới trước mặt anh.
Móc khoen phản chiếu ánh sáng hơi chói mắt, Diệp Nam Bình sửng sốt.
Cô giơ móc khoen, nhìn anh, cười ngọt ngào: “Chúng ta kết hôn đi.”
“…”
*****
Vở kịch nhỏ.
Lão Triệu: Anh tưởng cô ấy đuổi anh đi là để nói chia tay với cậu ta, sao cô ấy lại còn cầu hôn?
Thương Dao: Chị đại Vãn vĩnh viễn là chị đại Vãn, anh mãi mãi học không được.
Lão Triệu: Ai nói anh học không được? Dao Dao… chúng ta cũng…
Thương Dao:…
…
Vãn tử: Học theo tôi? Phí bản quyền thanh toán ra sao!
Diệp Nam Bình bị nhốt riêng ghi lời khai. Tân Vãn Thành không có cách nào nghe được, sốt ruột tới mức đi tới đi lui trong hành lang sảnh lớn, theo bản năng cắn móng tay.
Triệu Tử Từ chỉ có thể đoán mò, Dương Nham không xuống tay với Hứa An Bình, hai người kia là anh tình tôi nguyện, hay là Dương Nham chưa kịp ra tay đã bị Diệp Nam Bình đánh? Chuyện này ảnh hưởng trực tiếp tới hành vi đánh người của Diệp Nam Bình.
Tân Vãn Thành không nhịn được hỏi anh: “Tình huống xấu nhất là gì?”
“Dương Nham bị vết thương nhẹ, thường thì giảng hòa, bồi thường là xong việc. Nhưng nếu Dương Nham khăng khăng không chịu hòa giải, thì…” Triệu Tử Từ có vẻ nhăn nhó.
Tân Vãn Thành nghe vậy thì sốt ruột: “Không phải anh là luật sư à? Anh lấy thân phận luật sư của Diệp Nam Bình mà đi vào nghe thử xem, coi thử tình hình bây giờ thế nào chứ?”
Triệu Tử Từ kéo Tân Vãn Thành lại: “Anh còn phải ở đây làm thuyết khách cho Bình tử với Dương Nham. Nếu bây giờ anh lấy thân phận luật sư nhúng tay vào, coi như là đẩy Dương Nham tới bên đối lập, đến lúc đó muốn thuyết phục Dương Nham thì sẽ khó khăn.”
Tân Vãn Thành nén xúc động ngồi xuống, Triệu Tử Từ đầu óc linh hoạt, tin anh ấy chắc không sai.
Triệu Tử Từ tuy phân tích thật sự lý trí, nhưng trên thực tế tới giờ anh vẫn thấy sợ: “May mà Hứa An Bình không sao, nếu không chắc chắn Diệp Nam Bình sẽ giết anh.”
Tân Vãn Thành lòng đang nóng như lửa đốt, trong nháy mắt đã không còn biểu cảm.
Ngay cả Triệu Tử Từ cũng biết Hứa An Bình quan trọng với Diệp Nam Bình đến thế nào…
Cô có thể hiểu được sự sợ hãi của Triệu Tử Từ, nhưng ai có thể hiểu cho cảm giác hai lần bị bạn trai bỏ rơi của cô.
Lần trước anh bỏ cô lại Tanzania, lần này lại…
Đủ loại cảm xúc trộn lẫn, Tân Vãn Thành bỗng đứng lên.
Hứa An Bình và Dương Nham còn ở phòng trực ban lấy lời khai, Tân Vãn Thành đi vào phòng, bị ngăn lại không được vào. Vừa lúc đó, cửa phòng trực ban mở ra—
Hứa An Bình và Dương Nham làm biên bản xong bước ra.
Sắc mặt hai người xanh mét, Tân Vãn Thành vừa định hỏi chuyện Hứa An Bình đã bị Hứa An Bình cắt ngang: “Tôi với Dương Nham ra ngoài nói chuyện một lát, mọi người ở đây chờ tôi.”
Tân Vãn Thành không yên tâm, bây giờ cô nhìn Dương Nham cứ cảm thấy người này là người không tốt. Hứa An Bình cho cô một ánh mắt trấn an, Dương Nham bước theo sau cô ấy, vòng qua Tân Vãn Thành đi thẳng ra ngoài.
Đêm nay Dương Nham và Hứa An Bình đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, Tân Vãn Thành không hiểu ra sao, nghĩ mãi vẫn không ra.
Hứa An Bình và Dương Nham đi ra ngoài, tìm được khoảng đất trống trước đồn cảnh sát.
Hứa An Bình hy vọng Dương Nham có thể đồng ý hòa giải. Thái độ Dương Nham cương quyết từ chối: “Chẳng lẽ tự dưng tôi bị đánh oan uổng? Đúng, tôi thừa nhận cô luôn không cho tôi chạm vào khiến tôi khá khó chịu, nhưng tôi vẫn luôn tôn trọng cô. Đêm nay là cô chủ động dẫn tôi về nhà, tôi làm sai điều gì?”
Tân Vãn Thành nấp sau cửa nghe đến đây thì sửng sốt.
Hứa An Bình cúi thấp người, nắm tay Dương Nham: “Anh đừng xúc động, chúng ta có thể bình tĩnh mà…”
Dương Nham hung hăng hất tay Hứa An Bình ra.
Chân giả Hứa An Bình mới làm lại còn trong giai đoạn thích ứng, bị vung như thế thì chân lảo đảo suýt ngã. Tân Vãn Thành thấy vậy định lao ra hỗ trợ, mới vừa định đẩy cửa ra thì bả vai bị đè nặng lại.
Tân Vãn Thành hoảng hốt quay đầu lại nhìn, thì ra là Triệu Tử Từ.
Triệu Tử Từ lắc đầu với cô.
Tân Vãn Thành không đồng ý: “Tên này như ăn phải thuốc súng, em phải đưa Hứa An Bình về lại.”
Triệu Tử Từ thấp giọng nói: “Bà cô à, ngài đừng dây vào miễn cho lửa cháy đổ thêm dầu nữa.”
“Nhưng em…” Tân Vãn Thành chưa nói xong đã bị cắt ngang: “Bình tử đã lấy khẩu cung xong được ra rồi, em nhanh đi tìm cậu ta đi. Đừng để cậu ta gặp Dương Nham, nếu không lại đánh nhau thêm một trận thì không có cách nào hòa giải nữa.”
Tân Vãn Thành do dự một lúc, vươn đầu nhìn ra ngoài, thấy Dương Nham cuối cùng vẫn đỡ Hứa An Bình, không để Hứa An Bình thật sự bị ngã, Tân Vãn Thành mới rụt đầu lại, cắn răng bỏ đi. Trước khi đi còn không quên huơ chân múa tay với Triệu Tử Từ, làm tư thế: Giúp em nhìn chằm chằm hai người họ.
Triệu Tử Từ gật gật đầu, vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi nhanh đi.
…
Tân Vãn Thành trở lại sảnh, đợi cả buổi không thấy Diệp Nam Bình ra mới ý thức được mình bị Triệu Tử Từ lừa. Triệu Tử Từ vì muốn cô rời đi mới nói như vậy.
Theo trình tự, Diệp Nam Bình lấy khẩu cung xong còn phải có người nộp tiền bảo lãnh mới có thể được thả ra. Tân Vãn Thành không mang theo giấy tờ tùy thân, không nộp tiền bảo lãnh cho anh được, chỉ đành chờ Triệu Tử Từ quay lại.
Một lát sau, Triệu Tử Từ, Dương Nham, Hứa An Bình ba người cùng quay lại.
Lúc này Dương Nham đã thay đổi, đồng ý hòa giải. Cuối cùng Diệp Nam Bình có thể an toàn.
Tân Vãn Thành thấy Diệp Nam Bình từ trong phòng lấy khẩu cung bước ra. Vẻ mặt anh lạnh lùng, trước mặt mấy người cảnh sát ký biên bản hòa giải với Dương Nham. Dương Nham sắc mặt tái xanh rời đi, để lại mấy người Tân Vãn Thành, không ai lên tiếng.
Mãi tới khi tới bãi đỗ xe, Hứa An Bình mới đột nhiên gọi Diệp Nam Bình lại, Diệp Nam Bình vừa quay đầu đã bị Hứa An Bình mạnh mẽ đấm cho một đấm.
Tân Vãn Thành với Triệu Tử Từ ngây người, Diệp Nam Bình lại bình tĩnh đứng đó, mặc cho Hứa An Bình hét vào mặt anh: “Tôi bảo cậu xen vào việc của người khác sao?”
Lúc này Tân Vãn Thành mới phản ứng lại, có hơi nổi giận, bạn trai cô, dựa vào cái gì mà người khác được quyền vừa đánh vừa mắng. Tân Vãn Thành vừa định bước lên kéo Diệp Nam Bình, lại bị Triệu Tử Từ túm chặt lại. Tân Vãn Thành muốn vùng thoát khỏi Triệu Tử Từ, Triệu Tử Từ lại trực tiếp ném xuống một câu: “Hai người vào xe đi, chúng tôi đi mua thuốc.” Nói rồi ném thẳng chìa khóa xe cho Diệp Nam Bình.
Diệp Nam Bình bắt được chìa khóa xe, Triệu Tử Từ túm Tân Vãn Thành lôi đi.
Dù sao Triệu Tử Từ cũng là đàn ông cao một mét tám mấy, Tân Vãn Thành bị anh lôi khỏi bãi đỗ xe mới giãy ra được: “Hứa An Bình có thể nổi giận, nhưng cô ấy dựa vào cái gì mà động tay động chân chứ?!”
Triệu Tử Từ thở dài: “Em cũng đừng quản. Mua thuốc cho bạn trai em đi.”
Tân Vãn Thành không chịu: “Anh cũng biết anh ấy là bạn trai em, bạn trai của em bị người ta đánh trước mắt em, em có thể mặc kệ sao?”
Tân Vãn Thành lại quay về bãi đỗ xe, Triệu Tử Từ không ngăn được cô, sốt ruột theo bản năng mà buột miệng thốt ra: “Trong lòng Diệp Nam Bình, có thể Hứa An Bình quan trọng hơn người bạn gái như em rất nhiều, em muốn quản, em quản được không?”
Ngay lập tức bóng lưng Tân Vãn Thành cứng đờ.
Triệu Tử Từ ý thức được mình lỡ lời, ba bước dồn thành hai, tự vả miệng mình trước mặt Tân Vãn Thành: “Ai chà… cái miệng của anh… Anh thu hồi lời mới nói, nhưng em đừng méc với Thương Dao là anh bắt nạt em.”
Tân Vãn Thành vẫn không nhúc nhích, cơ bản là không quay đầu nhìn anh. Cứ yên lặng như vậy, tầm một phút sau, Tân Vãn Thành lại cử động, đi nhanh tới bãi đỗ xe.
Triệu Tử Từ không dám lại ngăn cô, chỉ có thể đuổi theo như cô dâu nhỏ.
Hai người quay lại bãi đỗ xe, xa xa nhìn thấy Diệp Nam Bình đang giằng co với Hứa An Bình, không ai nói năng gì. Tân Vãn Thành đang muốn bước lên, bên kia, Diệp Nam Bình mở miệng —
“Tay có đau không?”
Anh là người bị đánh, lại hỏi Hứa An Bình, tay có đau không…
Tân Vãn Thành và Triệu Tử Từ cách đó năm mét, tuy rằng trước mặt hai người bị một chiếc xe SUV chặn nên không lo hai người họ nhìn thấy. Hứa An Bình đối diện với Diệp Nam Bình, những lời trách cứ trong phút chốc rơi vụn ra đầy đất.
Tân Vãn Thành luôn luôn biết, giọng nói Diệp Nam Bình trầm thấp tựa như tiếng đàn cello, có thể trấn an người ta biết mấy, phản ứng của Hứa An Bình không phải cũng thế sao? Một giây trước khi cảm giác Hứa An Bình sẽ bật khóc, Tân Vãn Thành cảm thấy có lẽ giây tiếp theo, Hứa An Bình sẽ bỏ qua hết tất cả băn khoăn, ôm lấy Diệp Nam Bình. Nhưng mà giây tiếp theo, Hứa An Bình chỉ nín khóc mỉm cười, không nặng không nhẹ mà đấm lên ngực Diệp Nam Bình một cú.
Hai người kia, rõ ràng là không có bất kỳ hành vi nào vượt rào, Tân Vãn Thành lại chấn động cả người, cũng không dám bước về phía trước dù nửa bước.
Triệu Tử Từ đứng bên cạnh nhìn ba người, bất đắc dĩ đến cùng cực mà vỗ trán.
…
Tân Vãn Thành và Triệu Tử Từ không tìm được hiệu thuốc, vào một cửa hàng tiện lợi mua băng cá nhân. Dù sao trước đó Triệu Tử Từ nói muốn mua thuốc chỉ là để kéo Tân Vãn Thành ra khỏi bãi đỗ xe.
Tân Vãn Thành lúc này không hề vội vàng quay lại bãi đỗ xe, cô ngồi ở ghế cao cạnh cửa sổ trong cửa hàng tiện lợi, trong đầu cô toàn bộ là hình ảnh khoảnh khắc mà Hứa An Bình nín khóc mỉm cười.
Mê người như vậy…
Lời cạn tình sâu như vậy…
Triệu Tử Từ thấy cô có vẻ không đi ngay, lại đi mua hai chai nước, cũng ngồi lên ghế cao. Triệu Tử Từ đưa cho cô 1 chai nước, cô không nhận: “Có phải cô ấy vẫn luôn yêu anh?”
Tân Vãn Thành nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ, trên đường không một bóng người, giọng mơ hồ không rõ.
Triệu Tử Từ biết “cô ấy”, “anh” trong lời cô nói chỉ ai, lại cố ý giải thích khác: “Yên tâm đi, Bình tử không yêu cô ấy, thật sự chỉ là áy náy và trách nhiệm.”
Tân Vãn Thành “À” một tiếng rồi mỉm cười, vặn chai nước uống một hớp, nhíu mày thả xuống, quay đầu nhìn thẳng Triệu Tử Từ: “Anh nên giúp em mua bình rượu.”
Triệu Tử Từ cho là cô sẽ khóc lóc nghiêng trời lệch đất, hoặc là cần thuyết phục đủ kiểu, không hề ngờ phản ứng cô lại đơn giản như vậy. Triệu Tử Từ thở dài: “Để anh nói cho em biết rốt cuộc chuyện đêm nay của ba người họ là thế nào đi.”
Anh nghe trộm được đối thoại của Hứa An Bình với Dương Nham lúc ở bên ngoài đồn cảnh sát, rồi chủ động hỏi han Dương Nham thêm, chuyện đêm nay anh có thể nắm được tám chín mươi phần trăm.
Còn lý do tại sao lúc này muốn nói cho Tân Vãn Thành nghe —
Anh hy vọng cô có thể tự mình suy xét kế tiếp cô nên làm gì bây giờ.
…
Đêm nay, sau khi Dương Nham đưa Hứa An Bình rời khỏi KTV thì về thẳng nhà Hứa An Bình. Hứa An Bình và Dương Nham mới bắt đầu quan hệ với nhau chưa lâu, Hứa An Bình luôn từ chối mọi tiếp xúc thân thể, Dương Nham cũng không cưỡng ép. Dự định đưa người về đến nhà thì sẽ về, là Hứa An Bình đột nhiên chủ động giữ anh ta lại.
Lúc ấy Dương Nham cho rằng Hứa An Bình uống say, dứt khoát thuận nước đẩy thuyền. Kết quả không đợi đến khi chính thức cởi hết quần áo, Dương Nham đụng đến chân giả Hứa An Bình thì hoảng sợ, không tiếp tục nữa.
Trước đó Dương Nham vẫn luôn xem Hứa An Bình như nữ thần mà chiều chuộng, đột nhiên lại phát hiện cô có khuyết tật lớn như thế. Anh ta định nhân lúc Hứa An Bình uống say, tự mình rời đi, coi như đêm nay không phát sinh chuyện gì cả, sau này từ từ tìm cách xa cách dần. Không ngờ Hứa An Bình không hề say, đột nhiên rất tỉnh táo hỏi anh ta, có phải anh ta muốn chia tay với cô không.
Dương Nham còn đang bối rối suy nghĩ, Diệp Nam Bình đã đuổi tới nơi, không nói hai lời tóm lấy Dương Nham đấm vài phát.
Triệu Tử Từ thật sự mua cho Tân Vãn Thành một chai Jack Daniels & Coke, cô uống, anh nói: “Chuyện này nói cho tới cùng thì là Bình tử không đúng. Cũng không thể trách Dương Nham không chịu hòa giải. Anh ta đã bị bạn gái lừa, còn bị người ta đánh cho một trận mà chẳng hiểu vì sao.”
Tân Vãn Thành uống một ngụm, cau mày nhìn cái chai, Triệu Tử Từ lại lừa cô, cho cô chai Jack Daniels & Coke nồng độ cồn có 5 độ, thử hỏi cô làm sao mà say? Cô tức giận xì Triệu Tử Từ: “Đều tại anh.”
“Trách anh?!” Triệu Tử Từ thấy oan ức.
“Anh là bà mối kiểu gì chứ? Trước đó không nói tình trạng của Hứa An Bình cho Dương Nham biết?”
“…” nói vậy thì trách anh cũng đúng, nhưng Triệu Tử Từ có lý do của mình, “Thân thể Hứa An Bình có khuyết tật, đó là việc riêng tư, anh đâu thể nào tùy tiện nói với người khác? Hơn nữa, anh cho là Hứa An Bình sẽ tự nói với Dương Nham. Anh vẫn luôn cho là Hứa An Bình rất tự tin, sẽ không giấu diếm chuyện này.”
Tân Vãn Thành không tiếp lời, ngẩng đầu dốc chai rượu trong tay. Cô nghe những lời này xong mới phát hiện, thì ra Hứa An Bình không mạnh mẽ như họ vẫn tưởng.
Thật ra Hứa An Bình rất tự tin trong việc thiếu mất một chân thế này, nếu không cô cũng không lựa chọn cách để Dương Nham chủ động phát hiện ra khiếm khuyết của mình.
Nhưng đồng thời, cô lại rất kiêu ngạo. Cô tình nguyện kết hôn với Dương Nham cũng không muốn Diệp Nam Bình vì áy náy mà cưới cô.
Cô yêu Diệp Nam Bình, lại không cần tình cảm anh ban bố cho mình.
Uống hết một chai, một chút men say cũng không có, Tân Vãn Thành ném cái chai rỗng không đi. Cô không biết bây giờ mình nên làm gì, quay lại hỏi Triệu Tử Từ: “Có phải anh cũng cảm thấy em nên từ bỏ?”
Triệu Tử Từ hoảng hốt: “Anh không có ý đó!”
Tân Vãn Thành tiếp tục nhìn chăm chăm vào anh không hề chớp mắt, tựa như muốn moi được điều gì từ trong mắt anh. Cuối cùng Triệu Tử Từ không chống đỡ nổi, nói ý nghĩ chân thật của mình: “Xuất phát từ góc độ người đứng ngoài nhìn, nếu em không yêu Bình tử đến mức đó, anh đề nghị em chia tay tìm người khác. Tìm một người đàn ông toàn tâm toàn ý với em, chắc chắn sẽ nhẹ nhàng hơn em sẽ bị kẹp giữa hai người họ cả đời.”
“…”
Cả đời…
Đây là từ kinh khủng tới mức nào.
Nhưng Diệp Nam Bình với Hứa An Bình, chẳng phải là đã định sẽ ràng buộc cả đời sao?
Hứa An Bình vừa có chuyện, anh sẽ bỏ rơi cô không hề do dự, chạy về phía Hứa An Bình.
Cô có thể chịu đựng bị anh bỏ rơi một lần, hai lần… nhưng cô không thể sẽ chịu đựng cả đời, phải không?
“Nhưng xuất phát từ góc độ anh em, anh không hy vọng cậu ấy sống cô độc suốt quãng đời còn lại,” Triệu Tử Từ là luật sư, thói quen phân tích vấn đề dưới nhiều góc độ, “Cậu ấy thích em, anh nhìn thấy được. Từ rất lâu rồi cậu ấy không quan tâm cô gái nào nhiều như vậy, thật ra anh… rất hy vọng em ở bên cậu ấy.”
Tân Vãn Thành nghe xong, tâm tình không thay đổi tốt hơn mà ngược lại, càng chua xót: “Sao anh nói cũng được.”
“Anh không muốn làm người xấu chia rẽ tình cảm của anh em mình, cho nên em tự quyết định đi.”
Người xấu…
Đúng vậy, có ai tự nguyện làm người xấu đâu?
Điều tệ nhất trong quan hệ ba người chính là Hứa An Bình là một cô gái tốt. Tân Vãn Thành thà cô ấy là người xấu một chút, ích kỷ độc chiếm Diệp Nam Bình không rời, nhưng mà cô ấy lại thật sự rất tốt, cô ấy luôn đẩy Diệp Nam Bình ra ngoài, hy vọng Diệp Nam Bình có thể cùng người mà anh yêu thật sự ở bên nhau.
Vậy mình thì sao?
Tân Vãn Thành để tay lên ngực tự hỏi, cô không làm được việc lạnh lùng, thoải mái mà buông tay, lại không thể làm việc tự ấm ức chính bản thân mình, cô vĩnh viễn là vị trí thứ hai trong tim Diệp Nam Bình.
Trong đầu Tân Vãn Thành là một mớ hỗn độn như cuộn chỉ rối, nhưng trong một khoảnh khắc, cô chợt suy nghĩ cẩn thận.
Nếu Diệp Nam Bình yêu cô, cô không ngại phải trở thành người xấu duy nhất trong mối quan hệ này…
Tân Vãn Thành nhảy xuống ghế cao, đi về cửa của cửa hàng tiện lợi, mặt không còn vẻ băn khoăn rối rắm. Triệu Tử Từ nhanh chân đuổi theo, cất cao giọng hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Trở về.”
…
Tân Vãn Thành và Triệu Tử Từ trở lại bãi đỗ xe, Hứa An Bình đã lái xe đi trước. Chỉ còn lại Diệp Nam Bình ngồi phía sau xe Triệu Tử Từ.
Tân Vãn Thành kéo cửa xe, nhìn mắt Diệp Nam Bình, mắt tối lại, ngồi xuống.
“Dọa em rồi à?” Anh sờ lên mặt cô.
Tân Vãn Thành mỉm cười, lấy tay anh ra khỏi mặt mình, giúp anh dán băng cá nhân lên: “Muốn làm em sợ? Mới trầy tí da thì chưa đủ.”
Diệp Nam Bình bị cô chọc cười.
Triệu Tử Từ ngồi lên ghế lái, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hai người.
Cô gái này, thay đổi sắc mặt nhanh quá, mới nãy ở cửa hàng tiện lợi thì dáng vẻ như trời sắp sập xuống, bây giờ lại như không có chuyện gì…
Triệu Tử Từ đưa hai người về chung cư Diệp Nam Bình. Triệu Tử Từ đêm nay lăn lộn quá mức, lười lái xe về nhà, muốn ở lại nhà Diệp Nam Bình ngủ nhưng bị Tân Vãn Thành từ chối.
Triệu Tử Từ bị cô đẩy một mạch ra huyền quan, nhìn thấy sắp bị đuổi ra khỏi cửa, Triệu Tử Từ trì người lại, không chịu bước thêm nửa bước, quay đầu nhìn cô: “Có phải em đang trả đũa anh không?”
Tân Vãn Thành cau mày: “Sao em phải trả đũa anh?”
Triệu Tử Từ nhìn xung quanh phía phòng khách, thấy Diệp Nam Bình đang mở tủ lạnh lấy bia mới hạ giọng thì thầm với Tân Vãn Thành: “Bởi vì anh khuyên em tìm người khác đó.”
Tân Vãn Thành không đáp, nheo mắt uy hiếp: “Nếu anh không đi, em sẽ nói với Thương Dao là anh không tốt.”
Quả nhiên uy lực của Thương Dao lớn hơn tất cả, Triệu Tử Từ nhe răng gầm gừ với cô, “Coi như em lợi hại.” Đứng thẳng dậy sửa cổ áo, khôi phục lại dáng vẻ đàng hoàng, cố ý nâng cao giọng nói: “Lão tử tự đi.”
Diệp Nam Bình ở bên tủ lạnh nghe vậy, nghiêng đầu nhìn ra, Triệu Tử Từ lắc mình ra cửa, “ầm” đóng cửa lại.
…
“Sao em lại đuổi cậu ta đi?” Diệp Nam Bình mở lon bia, đi về phía cô.
Tân Vãn Thành: “Bởi vì em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Diệp Nam Bình nghe cô nói vậy, dừng trước quầy bar.
Đây không phải là mở đầu hay ho gì…
Tân Vãn Thành nhanh chóng tới trước mặt anh, nhón chân nghiêng người lại gần mang theo hơi rượu.
Diệp Nam Bình ôm cô, chóp mũi chạm nhau, hỏi nhỏ: “Em uống rượu?”
“Lúc mua băng cá nhân, tiện uống một chai.”
“…” xem ra cô giống anh, đều muốn dùng cồn mà phân tán suy nghĩ.
Diệp Nam Bình để lon bia lên quầy bar, dùng hai tay ôm cô.
Đúng là anh nợ cô một lời giải thích. Nhưng anh vừa định mở miệng, đã bị cô gọi anh—
“Diệp Nam Bình.”
“Ừm?”
Tân Vãn Thành cầm lon bia bị anh bỏ xuống. Kéo móc khoen lon nhìn. Lại ngẩng đầu lên, hai mắt sáng lấp lánh như vì sao, đưa móc khoen tới trước mặt anh.
Móc khoen phản chiếu ánh sáng hơi chói mắt, Diệp Nam Bình sửng sốt.
Cô giơ móc khoen, nhìn anh, cười ngọt ngào: “Chúng ta kết hôn đi.”
“…”
*****
Vở kịch nhỏ.
Lão Triệu: Anh tưởng cô ấy đuổi anh đi là để nói chia tay với cậu ta, sao cô ấy lại còn cầu hôn?
Thương Dao: Chị đại Vãn vĩnh viễn là chị đại Vãn, anh mãi mãi học không được.
Lão Triệu: Ai nói anh học không được? Dao Dao… chúng ta cũng…
Thương Dao:…
…
Vãn tử: Học theo tôi? Phí bản quyền thanh toán ra sao!
/79
|