Dì thấy Hướng Diễn nằm đằng kia, tâm tình có vẻ không tốt lắm nên hỏi: “Đêm nay ăn ở nhà không?”
Hướng Diễn lướt wechat thấy Tân Vãn Thành không trả lời, bĩu môi: “Đêm nay Khương Nam có về ăn không?”
“Về.”
“Cháu đi đây.” Hướng Diễn đứng dậy chuẩn bị đi.
“Hiện giờ cậu đi làm ở Thời thượng Phong Hành, cùng trong công ty ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cậu còn sợ gặp bà ấy ở nhà?”
“Nếu không phải tại ba phong tỏa kinh tế của cháu tới mức tiền thuê nhà cháu cũng không trả nổi thì sao cháu có thể đi làm chỗ bà ấy?”
“Ba vì muốn tốt cho cậu, cứ mê mẩn việc sửa xe độ xe, đốt tiền là chuyện nhỏ, ông ấy sợ cậu xảy ra chuyện bất trắc thôi.”
“Thôi đi, ông ấy ghét cháu không di truyền tế bào nghệ thuật của ổng, suốt ngày mắng cháu chuyện đó mãi.” Hướng Diễn không thèm nói lý nữa, nhéo mặt dì như nựng con nít, “Cháu đi đây, đừng có nhớ cháu quá đó.”
Dì hất tay Hướng Diễn ra: “Haizzz, cậu nói xem, ăn cũng không ở lại ăn, ở cũng không ở, vậy cậu chạy về nhà làm gì chứ?”
“Dì tưởng cháu muốn về hả? Cháu ở Thời thượng Phong Hành kế toán không phát lương, bảo là về nhà lãnh, nếu không thì tháng này coi như làm không công rồi.” Hướng Diễn móc trong túi áo khoác ra một phong bì mỏng, “Một tháng vất vả của cháu mà cho có nhiêu đây tiền, dì nhìn ông già đó coi —” Hướng Diễn hất hàm chỉ chỉ mấy tấm ảnh mà nhân viên đang treo lên tường: “— ai mới là người phá của chứ? Dì nói đi.”
“Có ai nói ba mình vậy hả? Cẩn thận dì méc ba cậu đó, cho cậu khỏi có lương luôn.” Dì làm bộ giật phong bì trong tay Hướng Diễn.
Hướng Diễn nhanh chóng né qua: “Thôi thôi, ông ấy không phải phá của, cháu mới phải. Dì ngàn vạn lần đừng méc ông ấy, cháu còn phải lãnh lương trả tiền nợ cho người ta đó.”
Hướng Diễn từ nhỏ đã theo mẹ, một năm gặp Hướng Duyên Khanh không tới một hai lần. Hướng Diễn là người thuộc tuýp phản nghịch, năm trước vì đua xe mà suýt chết. Mẹ Hướng Diễn lo lắng nhưng bà không quản nổi Hướng Diễn, cuối cùng chỉ có thể nhờ Hướng Duyên Khanh ra trận.
Hướng Duyên Khanh và mẹ Hướng Diễn năm đó tách ra không êm thấm, không lâu sau ông lại cưới Khương Nam. Hướng Diễn không thân thiết với ai trong nhà, càng không nghe lời Hướng Duyên Khanh. Hướng Duyên Khanh không nói nhiều, vừa tới là phong tỏa kinh tế Hướng Diễn.
Hướng Duyên Khanh nghĩ Hướng Diễn nhiều lắm thì tầm 2 tháng là phải ngoan ngoãn cúi đầu, không ngờ Hướng Diễn chống đỡ được một năm. Bạn bè Hướng Diễn nhiều, không lo không có tiền sống.
Mãi tới khi có tin tức bên mẹ Hướng Diễn là do nhu cầu xoay vòng vốn, cổ phiếu bị đình trệ. Hướng Diễn không mấy quan tâm nhưng bạn bè cậu lại hết sức chú ý tới động tĩnh này.
Cậu làm lái xe thuê, nghèo nhưng thoải mái, tự do với sở thích mình. Nhưng mà bạn bè cậu không còn như trước, nhạt dần, nhạt dần rồi mất hút. Mãi tới khi Hướng Diễn tới xưởng sửa chữa xe mới biết bạn bè không còn gọi cậu cùng đi chơi, cậu muốn rút phần hùn của mình lại bởi nhận ra vòng bạn bè của mình hóa ra đều vì lợi ích. Cậu bán phần hùn vốn của mình cũng có thể đủ tiêu dùng một thời gian, nhưng Hướng Duyên Khanh chơi ác, tiền vừa vào ngân hàng thì ông đã bảo mẹ Hướng Diễn khóa tài khoản lại.
Hướng Diễn lúc đó ăn cơm cũng là vấn đề, tìm bạn bè mượn, một xu cũng không mượn được.
Hiện giờ Hướng Diễn nói tới phải trả nợ, dì mới nhớ trước đây Hướng Diễn đã nói chuyện này với bà: “À! Chính là người mà trước kia cậu kể đó à, cô gái mới quen chưa tới nửa năm?”
Hướng Diễn gật đầu.
Hướng Diễn đã từng nói qua với dì, cậu bị phong tỏa tiền bạc, thuê nhà bên ngoài, người cho thuê là bạn cậu, trước đó là bạn bè nhưng dù sao thì cậu cũng không thể ở miễn phí được. Nhưng sau lần thay đổi đó, Hướng Diễn trả tiền thuê nhà một năm, loại bạn bè này không có cũng được.
Cậu ở 11 tháng, tiền thuê nhà 23.000 một tháng, cậu bị mẹ đuổi khỏi nhà, đồ đạc đáng giá trên người có gì bán được đều bán, vẫn còn thiếu 13.000. Bây giờ cậu mới biết 13.000 khó tìm thế nào, lúc cùng đường, chỉ có duy nhất một người mà cậu quen biết chưa tới nửa năm, lại chịu đem 2 tháng tiền sinh hoạt phí mà cho cậu mượn.
Cảm giác này rất vi diệu, trước nay cậu đều tiêu tiền vì con gái, lần này lần đầu tiên có con gái tiêu tiền vì cậu. Cho nên cái tên Trình Giảo Kim* nào trong lúc cậu đang bận rộn kiếm tiền, nửa đường nhảy ra giết cậu cướp người chứ? (Trình Giảo Kim 589-665 tự Tri Tiết, là một công thần khai quốc của nhà Đường nhưng thường được sử dụng với nghĩa người/hành động phá rối, phá bĩnh)
Dì lại còn nói: “Trước kia không phải cậu nói cô gái ấy rất đặc biệt à? Bây giờ tình hình sao rồi?”
“Sao mà dì bà tám dữ vậy?” Hướng Diễn cất phong bì tiền vào túi, “Người ta có đối tượng rồi.”
Dì ngạc nhiên: “Sao cậu không theo đuổi người ta? Để bị người khác giật mất rồi?”
Giọng điệu dì nghe có vẻ còn không cam tâm hơn cả Hướng Diễn. Hướng Diễn mở app gọi xe, chờ tài xế nhận đơn, nói với dì: “Cháu lấy gì mà theo đuổi? Tiền thuê nhà cháu còn không trả nổi, còn không biết xấu hổ mà theo đuổi người ta?”
“Nhưng mà cô ấy đã có đối tượng, cậu còn không biết xấu hổ đi tìm cô ấy đó thôi?”
“Có gì mà xấu hổ? Cháu đi trả tiền mà.”
Lý do này của Hướng Diễn đúng là quang minh chính đại, nhìn app đặt xe thấy không có tài xế nhận đơn, tranh thủ nhắn wechat cho Tân Vãn Thành: Vậy đêm nay gặp cô ở đâu? Đêm mai cô hẹn hò rồi, đêm nay có thời gian thì gặp tôi đi, tôi còn trả tiền cho cô nữa.
Tân Vãn Thành: Chuyển khoản thẳng luôn không được hả?
Hướng Diễn: Trên tay tôi chỉ có tiền mặt. Cô không cần? Không cần thì nói, năm sau tôi trả.
Tân Vãn Thành: Cần cần cần!
Dì nhìn trộm tin nhắn. Nhắc tới tiền thì tích cực vậy, không cảm thấy cô gái này có chỗ nào đặc biệt.
Ngay sau đó Tân Vãn Thành lại nhắn tới: Nhưng gần đây tôi xài nhiều tiền lắm, tối nay chỉ có thể mời cậu ăn đồ nướng, cậu không được phàn nàn.
Dì mới ngẫm nghĩ, liếc Hướng Diễn: “Nhưng mà coi như có bản lĩnh, trước giờ đều là cậu mời con gái ăn cơm, hiện giờ lại có cô gái mời cậu ăn cơm.”
“Dì là đang khen hay chê cháu vậy hả?”
“Dĩ nhiên là dì…”
Dì chưa nói xong, điện thoại Hướng Diễn vang lên, có tài xế nhận đơn. Hướng Diễn không rảnh nghe dì nói tiếp: “Cháu đi đây!”
Xe bên ngoài không vào được trong khu này, Hướng Diễn đi ra ngoài cửa tiểu khu, thấy xe mình gọi đang mở đèn đậu bên kia đường, cậu đang định qua đường thì một chiếc Mercedes-Benz S chạy đến gần, bấm kèn với cậu.
Hướng Diễn yên lặng lui chân về, cửa xe hạ xuống. Khương Nam ngồi bên trong.
Hướng Diễn bực bội gãi đầu. Vậy mà cũng đụng mặt…
“Tổng biên tập Khương.”
Hướng Diễn xưa giờ không biết nên xưng hô với người mẹ kế này thế nào. Kêu là dì thì già quá, kêu là chị thì bối phận không đúng. Từ khi vào Thời thượng Phong Hành, kêu giống đồng nghiệp là Tổng biên tập Khương, vậy mà lại thuận miệng hơn.
“Cậu là mới về hay chuẩn bị đi?” Khương Nam hỏi cậu.
“Chuẩn bị đi. Hẹn với bạn.”
“Cậu cầm thẻ này đi.” Khương Nam lấy một thẻ trong túi xách ra. Cô biết gần đây cậu thắt lưng buộc bụng.
Hướng Diễn không nhận: “Tôi mới nhận tiền lương, không cần.”
Khương Nam cũng không ép, lấy thẻ lại: “Nghe nói cậu ở bộ phận quảng cáo làm việc không tồi. Cố lên.”
Hướng Diễn nhìn cô cười cười, vòng qua đầu xe băng qua đường, ngồi vào xe mình gọi. Cậu bảo xe quay đầu, chiếc Mercedes-Benz S kia cũng đồng thời quẹo vào tiểu khu.
Hướng Diễn thu tầm mắt, tâm trạng trở nên hỏng bét từ khi gặp người mẹ kế kia.
…
Ngồi chờ trong tiệm đồ nướng xiên que, hít một hơi không khí nóng hầm hập quanh mình, tâm trạng Hướng Diễn rất nhanh đã bị cuốn bay đi.
Tân Vãn Thành từ tủ đông cầm một đống que nướng lại bàn, để lên mâm, cầm mấy chai bia lạnh: “Cụng đê! Chúc mừng chúng ta thanh toán xong.”
“Ai thanh toán xong với cô? Sau này tôi có thể lại vay tiền cô nữa.” Hướng Diễn nhìn bia lạnh trong tay cô, “Sao lại uống cái này? Không uống rượu?”
Vui vẻ nhất là thiếu nợ đúng hạn trả tiền, Tân Vãn Thành cười vui vẻ xua tay: “Lát nữa anh ấy tới đón tôi, tôi không thể vác cái người đầy mùi rượu đi được.”
Hướng Diễn khinh thường nhe răng trợn mắt, “Đối tượng của cô sao không cùng tới đây ăn? Sẵn tiện tôi nhìn cho cô, đàn ông nhìn đàn ông là chuẩn nhất.”
Tân Vãn Thành úp úp mở mở: “Chờ lát nữa anh ấy tới đón tôi không phải cậu cũng gặp sao? Anh ấy không biết ăn cái này, cay lắm.”
Hướng Diễn gãi đầu, nghĩ tới câu hỏi một giờ trước dì mới hỏi: Sao cậu không theo đuổi người ta? Để bị người khác giật trước…
Đúng vậy, sao cậu là để người ta giành mất?
Hướng Diễn rót nửa ly bia lạnh, uống một hơi cạn sạch, đặt ly lên bàn: “Hai người là ai theo đuổi ai?”
“…” Tân Vãn Thành nghĩ nghĩ, nói cô theo đuổi thì mất mặt quá, cười cười, “Chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt.”
Hướng Diễn liếc trắng mắt.
“Không nói chuyện đó nữa,” Tân Vãn Thành đổi đề tài, “Cậu làm ở Thời thượng Phong Hành thế nào?”
“Mệt.” Hướng Diễn đặt xiên vào nồi.
“Bạn cùng nhà với tôi, Diêm Giai, cô ấy rất muốn vào Thời thượng Phong Hành. Cậu có thể chia sẻ kinh nghiệm, lúc trước cậu làm sao để vào được Thời thượng Phong Hành vậy?”
Tuy nói Diêm Giai là bạn tốt trong wechat của Hướng Diễn, nhưng Diêm Giai có 5.000 bạn tốt wechat, trên cơ bản là gặp ai cũng add nên Hướng Diễn với Diêm Giai thực ra không thân thiết. Lúc Tân Vãn Thành hẹn đi ăn với Hướng Diễn, Diêm Giai nghe nói Hướng Diễn làm việc ở Thời thượng Phong Hành thì nhờ Tân Vãn Thành hỏi giùm.
Tính chất công việc của Diêm Giai rất phù hợp Thời thượng Phong Hành, nhưng mà bậc cửa Thời thượng Phong Hành cao quá, bằng cấp Diêm Giai muốn vào đó cơ bản là không thể. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Hướng Diễn trước đó nói mình học đại học mà Thời thượng Phong Hành còn nhận, tốt xấu gì Diêm Giai tốt nghiệp chuyên khoa thì có thể cũng có chút hy vọng.
Hướng Diễn chống cằm, tay gõ gõ mặt bàn, cậu nhìn bong bóng trong nồi sôi lục bục, nghĩ nên nói từ đâu. Thật sự không biết nên nói từ cái gì, Hướng Diễn đành hỏi trước: “Trước kia cô ấy làm gì?”
Từ sự thật khách quan, Tân Vãn Thành thêm thắt thổi phồng giúp Diêm Giai, cuối cùng không quên nói: “Cô ấy viết bài cho mấy tài khoản nhiều người theo dõi, mỗi lần đều được hơn 10 vạn lượt click xem đó.”
Hướng Diễn ngẫm nghĩ: “Năm nay Thời thượng Phong Hành sẽ ra mắt tạp chí điện tử mà nhỉ? Tổng biên tập tạp chí điện tử không vui vì mấy người biên tập của tạp chí chính không tìm được chủ đề gì hay ho. Nếu cô ấy thật sự muốn vào Thời thượng Phong Hành thì có thể dồn sức bắt đầu ở chỗ này.”
Tân Vãn Thành nhanh chóng đem nguyên văn câu này nhắn cho Diêm Giai.
Hướng Diễn bắt đầu ăn, cô còn cắm cúi nhắn wechat cho Diêm Giai, Hướng Diễn lấy que tre mới ăn hết gõ chén cô: “Nhắn wechat cho đối tượng của cô hả? Ăn cũng không lo ăn.”
“Không phải, tôi nhắn Diêm Giai mấy lời cậu mới nói đó.”
Nghe câu trả lời này, mặt Hướng Diễn mới dịu xuống.
“Cô hỏi tôi một vấn đề rồi, có phải tôi cũng có thể hỏi cô một chuyện không?”
“Nói.”
“Sao trong lúc bận rộn công việc vậy mà cô còn tìm được bạn trai? Chỉ giáo tôi xem.”
“Sao hả? Cậu cũng tìm bạn trai hả?”
Còn lấy chuyện này ra trêu cậu, có ý gì hả? “Nói đàng hoàng đi.”
Tân Vãn Thành buông di động, nghiêm mặt nói: “Cậu thích kiểu thế nào? Tôi tìm giúp cho cậu.”
Hướng Diễn nghĩ: “Tóc dài.”
Tân Vãn Thành bắt đầu rảnh rỗi để ăn, ăn một hơi ba que xong mới nói: “Quá rộng, cụ thể hơn nữa.”
“Da trắng, nụ cười tươi tắn.”
“Yêu cầu của cậu có vậy thôi? Tiện tay tóm trên đường cũng được người đủ điều kiện?”
“Vậy bây giờ cô xuống nhà ra đường kéo một người tới cho tôi nhìn thử xem?”
Nói về tranh cãi thì hai người chẳng ai thua ai, Tân Vãn Thành lại bỏ một đống xiên que vào nồi: “Diêm Giai thì sao? Người đẹp da trắng chân dài, hơn nữa còn thuộc tuýp yêu đương tự do, không yêu thì vứt sang một bên, thanh niên trẻ chắc đều thích hình mẫu như thế. Thương Dao thật ra cũng phù hợp với tiêu chuẩn của cậu, nhưng mà Thương Dao không được, Thương Dao yêu đương thì dễ lún sâu vào, hai người không phù hợp.”
“Diêm Giai?” Hướng Diễn lắc đầu, “không có cảm giác. Chưa kể tôi có wechat Diêm Giai, nếu có cảm giác với cô ấy thì cần cô giới thiệu à?”
Nói tới nói lui cũng không được, Tân Vãn Thành cúi đầu ăn xiên que: “Thời thượng Phong Hành chắc nhiều người đẹp, cậu ở trong công ty tìm không được sao?”
“Cô biết mấy người ở Thời thượng Phong Hành có đặc điểm lớn nhất là gì không?”
Tân Vãn Thành lắc đầu.
“Cầm tiền lương mấy ngàn, tiếp xúc lại là với những người có mấy vạn mấy chục vạn, mấy cô ấy rất dễ không tự biết mình là ai. Tổng kết lại bốn chữ chính là, mắt cao hơn đầu. Ai thèm nhìn trúng tiểu tử nghèo như tôi?”
Tân Vãn Thành gật gật đầu, nói cũng phải, nhưng ngẫm đi nghĩ lại: “Hiện giờ có cô nào không cần tiền đâu?”
“Tôi biết người không cần tiền.” Hướng Diễn lại rót nửa ly bia lạnh từ chỗ cô, đang ngửa đầu định uống thì nghe cô nói —
“Vậy cậu theo đuổi đi!”
Hướng Diễn mém tí sặc chết. Ho sặc sụa mấy tiếng, nhìn phía đối diện: “Không nói nữa, một lời khó nói hết.”
Ăn xong bữa ăn này không hề có lúc nào tẻ nhạt, nhưng mà cuối cùng thì có lợi ích gì chứ? Đối tượng của người ta lát nữa là tới đón rồi.
Hướng Diễn đi toilet, nhân tiện đi thanh toán, chờ xem đối tượng của cô là người phương nào. Đang trên đường quay về bàn thì gặp người quen.
Ban đầu Hướng Diễn còn tưởng mình nhìn lầm. Diệp Nam Bình là người có vẻ không hề phù hợp với không khí ở quán này. Hướng Diễn nhìn thấy Diệp Nam Bình, Diệp Nam Bình lại đang nhìn xung quanh, có vẻ như đang tìm bàn trống, không thấy Hướng Diễn.
Hướng Diễn đứng bên này, Diệp Nam Bình đứng bên kia, mọi người đi qua đi lại xuyên giữa hai người. Khi Hướng Diễn quay trở lại bàn, Diệp Nam Bình vẫn còn đang tìm.
Tân Vãn Thành ngồi đó, cúi đầu nhắn wechat. Khi Hướng Diễn về bàn, Tân Vãn Thành ngẩng lên, cô nhanh chóng thấy Diệp Nam Bình, đứng lên vẫy tay với anh.
Hướng Diễn vội túm tay cô lại: “Cô gọi anh ta làm gì?” Nếu như cậu trong quán mà gặp ông chủ tính tình khó chịu thế này, tuyệt đối sẽ cúi đầu làm như không thấy, sao cô còn giơ tay mà vẫy nữa chứ?
Tân Vãn Thành bị cậu hỏi ngây ngốc ra, cứ để cậu túm tay vậy tới khi Diệp Nam Bình đi tới trước mặt cô.
Ánh mắt Diệp Nam Bình dừng lại trên bàn tay Hướng Diễn đang giữ tay Tân Vãn Thành kia, rồi nhanh chóng nhìn lên, trầm giọng hỏi hai người: “Ăn xong rồi?”
Hướng Diễn ngồi sát Tân Vãn Thành, Diệp Nam Bình hỏi vậy giống như nói với Hướng Diễn. Hướng Diễn sửng sốt, “Ăn… ăn xong rồi. Anh muốn… muốn lấy bàn của chúng tôi hả?” Xem ra Diệp Nam Bình khi nãy tìm vòng quanh đúng là tìm bàn trống. Bây giờ đang giờ cao điểm, không có bàn trống, Diệp Nam Bình thấy cậu ngồi với Tân Vãn Thành nên lại đây hỏi bàn.
Ánh mắt Diệp Nam Bình không thay đổi: “Vậy đi thôi.”
Không để Hướng Diễn kịp lên tiếng, Tân Vãn Thành ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”
Lúc này Hướng Diễn thật sự sửng sốt. Nhìn thấy Tân Vãn Thành quay người lấy túi xách treo trên ghế, khoác lên vai, định theo sau Diệp Nam Bình. Hướng Diễn có vẻ như hiểu, cau mày nhìn Tân Vãn Thành: “Anh ta… anh ta?”
Tân Vãn Thành cười cười với Hướng Diễn, vừa định giới thiệu thân phận mới của Diệp Nam Bình thì Diệp Nam Bình đã giơ tay, quay đầu Tân Vãn Thành lại, kéo Tân Vãn Thành đi. Trước khi đi còn không quên gật đầu với Hướng Diễn đầy khách sáo, xa cách.
Cái gật đầu này làm Hướng Diễn sững người hơn một phút, mãi tới khi bóng hai người biến mất ngoài cửa, Hướng Diễn mới từ từ khôi phục lại tinh thần.
Cô lại thật sự bắt lấy ông chủ mình!?
…
Đi thẳng tới cạnh xe, Diệp Nam Bình mới thả tay ra, Tân Vãn Thành đứng bên ngoài cửa ghế phụ lái: “Em còn chưa chính thức giới thiệu bạn em với anh mà, sao anh đã kéo em đi rồi?”
“Không có gì hay để giới thiệu.” Diệp Nam Bình ngồi vào ghế lái.
Cô muốn nói với toàn thế giới, đây là người yêu cô, nhưng xem ra anh không vui. Tân Vãn Thành chu môi, kéo cửa ngồi vào ghế.
+++++
Vở kịch nhỏ ghen.
Ba ba Diệp: Xiên que ăn ngon vậy hả?
Vãn tử: Ngon lắm.
Ba ba Diệp: Anh ăn có ngon không?
Vãn tử: Vậy thì… vẫn thua một chút.
Ba ba Diệp: Sau này ăn anh nhiều hơn, ăn ít xiên que lại.
Vãn tử: Nhưng mà em ăn xiên que xong ăn anh, anh sẽ… cảm thấy cay.
Ba ba Diệp: …
KO!
…
…
Thương Dao: Tân Vãn Thành, cậu bị đàn ông nhà cậu dạy hư!
Hướng Diễn lướt wechat thấy Tân Vãn Thành không trả lời, bĩu môi: “Đêm nay Khương Nam có về ăn không?”
“Về.”
“Cháu đi đây.” Hướng Diễn đứng dậy chuẩn bị đi.
“Hiện giờ cậu đi làm ở Thời thượng Phong Hành, cùng trong công ty ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cậu còn sợ gặp bà ấy ở nhà?”
“Nếu không phải tại ba phong tỏa kinh tế của cháu tới mức tiền thuê nhà cháu cũng không trả nổi thì sao cháu có thể đi làm chỗ bà ấy?”
“Ba vì muốn tốt cho cậu, cứ mê mẩn việc sửa xe độ xe, đốt tiền là chuyện nhỏ, ông ấy sợ cậu xảy ra chuyện bất trắc thôi.”
“Thôi đi, ông ấy ghét cháu không di truyền tế bào nghệ thuật của ổng, suốt ngày mắng cháu chuyện đó mãi.” Hướng Diễn không thèm nói lý nữa, nhéo mặt dì như nựng con nít, “Cháu đi đây, đừng có nhớ cháu quá đó.”
Dì hất tay Hướng Diễn ra: “Haizzz, cậu nói xem, ăn cũng không ở lại ăn, ở cũng không ở, vậy cậu chạy về nhà làm gì chứ?”
“Dì tưởng cháu muốn về hả? Cháu ở Thời thượng Phong Hành kế toán không phát lương, bảo là về nhà lãnh, nếu không thì tháng này coi như làm không công rồi.” Hướng Diễn móc trong túi áo khoác ra một phong bì mỏng, “Một tháng vất vả của cháu mà cho có nhiêu đây tiền, dì nhìn ông già đó coi —” Hướng Diễn hất hàm chỉ chỉ mấy tấm ảnh mà nhân viên đang treo lên tường: “— ai mới là người phá của chứ? Dì nói đi.”
“Có ai nói ba mình vậy hả? Cẩn thận dì méc ba cậu đó, cho cậu khỏi có lương luôn.” Dì làm bộ giật phong bì trong tay Hướng Diễn.
Hướng Diễn nhanh chóng né qua: “Thôi thôi, ông ấy không phải phá của, cháu mới phải. Dì ngàn vạn lần đừng méc ông ấy, cháu còn phải lãnh lương trả tiền nợ cho người ta đó.”
Hướng Diễn từ nhỏ đã theo mẹ, một năm gặp Hướng Duyên Khanh không tới một hai lần. Hướng Diễn là người thuộc tuýp phản nghịch, năm trước vì đua xe mà suýt chết. Mẹ Hướng Diễn lo lắng nhưng bà không quản nổi Hướng Diễn, cuối cùng chỉ có thể nhờ Hướng Duyên Khanh ra trận.
Hướng Duyên Khanh và mẹ Hướng Diễn năm đó tách ra không êm thấm, không lâu sau ông lại cưới Khương Nam. Hướng Diễn không thân thiết với ai trong nhà, càng không nghe lời Hướng Duyên Khanh. Hướng Duyên Khanh không nói nhiều, vừa tới là phong tỏa kinh tế Hướng Diễn.
Hướng Duyên Khanh nghĩ Hướng Diễn nhiều lắm thì tầm 2 tháng là phải ngoan ngoãn cúi đầu, không ngờ Hướng Diễn chống đỡ được một năm. Bạn bè Hướng Diễn nhiều, không lo không có tiền sống.
Mãi tới khi có tin tức bên mẹ Hướng Diễn là do nhu cầu xoay vòng vốn, cổ phiếu bị đình trệ. Hướng Diễn không mấy quan tâm nhưng bạn bè cậu lại hết sức chú ý tới động tĩnh này.
Cậu làm lái xe thuê, nghèo nhưng thoải mái, tự do với sở thích mình. Nhưng mà bạn bè cậu không còn như trước, nhạt dần, nhạt dần rồi mất hút. Mãi tới khi Hướng Diễn tới xưởng sửa chữa xe mới biết bạn bè không còn gọi cậu cùng đi chơi, cậu muốn rút phần hùn của mình lại bởi nhận ra vòng bạn bè của mình hóa ra đều vì lợi ích. Cậu bán phần hùn vốn của mình cũng có thể đủ tiêu dùng một thời gian, nhưng Hướng Duyên Khanh chơi ác, tiền vừa vào ngân hàng thì ông đã bảo mẹ Hướng Diễn khóa tài khoản lại.
Hướng Diễn lúc đó ăn cơm cũng là vấn đề, tìm bạn bè mượn, một xu cũng không mượn được.
Hiện giờ Hướng Diễn nói tới phải trả nợ, dì mới nhớ trước đây Hướng Diễn đã nói chuyện này với bà: “À! Chính là người mà trước kia cậu kể đó à, cô gái mới quen chưa tới nửa năm?”
Hướng Diễn gật đầu.
Hướng Diễn đã từng nói qua với dì, cậu bị phong tỏa tiền bạc, thuê nhà bên ngoài, người cho thuê là bạn cậu, trước đó là bạn bè nhưng dù sao thì cậu cũng không thể ở miễn phí được. Nhưng sau lần thay đổi đó, Hướng Diễn trả tiền thuê nhà một năm, loại bạn bè này không có cũng được.
Cậu ở 11 tháng, tiền thuê nhà 23.000 một tháng, cậu bị mẹ đuổi khỏi nhà, đồ đạc đáng giá trên người có gì bán được đều bán, vẫn còn thiếu 13.000. Bây giờ cậu mới biết 13.000 khó tìm thế nào, lúc cùng đường, chỉ có duy nhất một người mà cậu quen biết chưa tới nửa năm, lại chịu đem 2 tháng tiền sinh hoạt phí mà cho cậu mượn.
Cảm giác này rất vi diệu, trước nay cậu đều tiêu tiền vì con gái, lần này lần đầu tiên có con gái tiêu tiền vì cậu. Cho nên cái tên Trình Giảo Kim* nào trong lúc cậu đang bận rộn kiếm tiền, nửa đường nhảy ra giết cậu cướp người chứ? (Trình Giảo Kim 589-665 tự Tri Tiết, là một công thần khai quốc của nhà Đường nhưng thường được sử dụng với nghĩa người/hành động phá rối, phá bĩnh)
Dì lại còn nói: “Trước kia không phải cậu nói cô gái ấy rất đặc biệt à? Bây giờ tình hình sao rồi?”
“Sao mà dì bà tám dữ vậy?” Hướng Diễn cất phong bì tiền vào túi, “Người ta có đối tượng rồi.”
Dì ngạc nhiên: “Sao cậu không theo đuổi người ta? Để bị người khác giật mất rồi?”
Giọng điệu dì nghe có vẻ còn không cam tâm hơn cả Hướng Diễn. Hướng Diễn mở app gọi xe, chờ tài xế nhận đơn, nói với dì: “Cháu lấy gì mà theo đuổi? Tiền thuê nhà cháu còn không trả nổi, còn không biết xấu hổ mà theo đuổi người ta?”
“Nhưng mà cô ấy đã có đối tượng, cậu còn không biết xấu hổ đi tìm cô ấy đó thôi?”
“Có gì mà xấu hổ? Cháu đi trả tiền mà.”
Lý do này của Hướng Diễn đúng là quang minh chính đại, nhìn app đặt xe thấy không có tài xế nhận đơn, tranh thủ nhắn wechat cho Tân Vãn Thành: Vậy đêm nay gặp cô ở đâu? Đêm mai cô hẹn hò rồi, đêm nay có thời gian thì gặp tôi đi, tôi còn trả tiền cho cô nữa.
Tân Vãn Thành: Chuyển khoản thẳng luôn không được hả?
Hướng Diễn: Trên tay tôi chỉ có tiền mặt. Cô không cần? Không cần thì nói, năm sau tôi trả.
Tân Vãn Thành: Cần cần cần!
Dì nhìn trộm tin nhắn. Nhắc tới tiền thì tích cực vậy, không cảm thấy cô gái này có chỗ nào đặc biệt.
Ngay sau đó Tân Vãn Thành lại nhắn tới: Nhưng gần đây tôi xài nhiều tiền lắm, tối nay chỉ có thể mời cậu ăn đồ nướng, cậu không được phàn nàn.
Dì mới ngẫm nghĩ, liếc Hướng Diễn: “Nhưng mà coi như có bản lĩnh, trước giờ đều là cậu mời con gái ăn cơm, hiện giờ lại có cô gái mời cậu ăn cơm.”
“Dì là đang khen hay chê cháu vậy hả?”
“Dĩ nhiên là dì…”
Dì chưa nói xong, điện thoại Hướng Diễn vang lên, có tài xế nhận đơn. Hướng Diễn không rảnh nghe dì nói tiếp: “Cháu đi đây!”
Xe bên ngoài không vào được trong khu này, Hướng Diễn đi ra ngoài cửa tiểu khu, thấy xe mình gọi đang mở đèn đậu bên kia đường, cậu đang định qua đường thì một chiếc Mercedes-Benz S chạy đến gần, bấm kèn với cậu.
Hướng Diễn yên lặng lui chân về, cửa xe hạ xuống. Khương Nam ngồi bên trong.
Hướng Diễn bực bội gãi đầu. Vậy mà cũng đụng mặt…
“Tổng biên tập Khương.”
Hướng Diễn xưa giờ không biết nên xưng hô với người mẹ kế này thế nào. Kêu là dì thì già quá, kêu là chị thì bối phận không đúng. Từ khi vào Thời thượng Phong Hành, kêu giống đồng nghiệp là Tổng biên tập Khương, vậy mà lại thuận miệng hơn.
“Cậu là mới về hay chuẩn bị đi?” Khương Nam hỏi cậu.
“Chuẩn bị đi. Hẹn với bạn.”
“Cậu cầm thẻ này đi.” Khương Nam lấy một thẻ trong túi xách ra. Cô biết gần đây cậu thắt lưng buộc bụng.
Hướng Diễn không nhận: “Tôi mới nhận tiền lương, không cần.”
Khương Nam cũng không ép, lấy thẻ lại: “Nghe nói cậu ở bộ phận quảng cáo làm việc không tồi. Cố lên.”
Hướng Diễn nhìn cô cười cười, vòng qua đầu xe băng qua đường, ngồi vào xe mình gọi. Cậu bảo xe quay đầu, chiếc Mercedes-Benz S kia cũng đồng thời quẹo vào tiểu khu.
Hướng Diễn thu tầm mắt, tâm trạng trở nên hỏng bét từ khi gặp người mẹ kế kia.
…
Ngồi chờ trong tiệm đồ nướng xiên que, hít một hơi không khí nóng hầm hập quanh mình, tâm trạng Hướng Diễn rất nhanh đã bị cuốn bay đi.
Tân Vãn Thành từ tủ đông cầm một đống que nướng lại bàn, để lên mâm, cầm mấy chai bia lạnh: “Cụng đê! Chúc mừng chúng ta thanh toán xong.”
“Ai thanh toán xong với cô? Sau này tôi có thể lại vay tiền cô nữa.” Hướng Diễn nhìn bia lạnh trong tay cô, “Sao lại uống cái này? Không uống rượu?”
Vui vẻ nhất là thiếu nợ đúng hạn trả tiền, Tân Vãn Thành cười vui vẻ xua tay: “Lát nữa anh ấy tới đón tôi, tôi không thể vác cái người đầy mùi rượu đi được.”
Hướng Diễn khinh thường nhe răng trợn mắt, “Đối tượng của cô sao không cùng tới đây ăn? Sẵn tiện tôi nhìn cho cô, đàn ông nhìn đàn ông là chuẩn nhất.”
Tân Vãn Thành úp úp mở mở: “Chờ lát nữa anh ấy tới đón tôi không phải cậu cũng gặp sao? Anh ấy không biết ăn cái này, cay lắm.”
Hướng Diễn gãi đầu, nghĩ tới câu hỏi một giờ trước dì mới hỏi: Sao cậu không theo đuổi người ta? Để bị người khác giật trước…
Đúng vậy, sao cậu là để người ta giành mất?
Hướng Diễn rót nửa ly bia lạnh, uống một hơi cạn sạch, đặt ly lên bàn: “Hai người là ai theo đuổi ai?”
“…” Tân Vãn Thành nghĩ nghĩ, nói cô theo đuổi thì mất mặt quá, cười cười, “Chúng tôi là lưỡng tình tương duyệt.”
Hướng Diễn liếc trắng mắt.
“Không nói chuyện đó nữa,” Tân Vãn Thành đổi đề tài, “Cậu làm ở Thời thượng Phong Hành thế nào?”
“Mệt.” Hướng Diễn đặt xiên vào nồi.
“Bạn cùng nhà với tôi, Diêm Giai, cô ấy rất muốn vào Thời thượng Phong Hành. Cậu có thể chia sẻ kinh nghiệm, lúc trước cậu làm sao để vào được Thời thượng Phong Hành vậy?”
Tuy nói Diêm Giai là bạn tốt trong wechat của Hướng Diễn, nhưng Diêm Giai có 5.000 bạn tốt wechat, trên cơ bản là gặp ai cũng add nên Hướng Diễn với Diêm Giai thực ra không thân thiết. Lúc Tân Vãn Thành hẹn đi ăn với Hướng Diễn, Diêm Giai nghe nói Hướng Diễn làm việc ở Thời thượng Phong Hành thì nhờ Tân Vãn Thành hỏi giùm.
Tính chất công việc của Diêm Giai rất phù hợp Thời thượng Phong Hành, nhưng mà bậc cửa Thời thượng Phong Hành cao quá, bằng cấp Diêm Giai muốn vào đó cơ bản là không thể. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Hướng Diễn trước đó nói mình học đại học mà Thời thượng Phong Hành còn nhận, tốt xấu gì Diêm Giai tốt nghiệp chuyên khoa thì có thể cũng có chút hy vọng.
Hướng Diễn chống cằm, tay gõ gõ mặt bàn, cậu nhìn bong bóng trong nồi sôi lục bục, nghĩ nên nói từ đâu. Thật sự không biết nên nói từ cái gì, Hướng Diễn đành hỏi trước: “Trước kia cô ấy làm gì?”
Từ sự thật khách quan, Tân Vãn Thành thêm thắt thổi phồng giúp Diêm Giai, cuối cùng không quên nói: “Cô ấy viết bài cho mấy tài khoản nhiều người theo dõi, mỗi lần đều được hơn 10 vạn lượt click xem đó.”
Hướng Diễn ngẫm nghĩ: “Năm nay Thời thượng Phong Hành sẽ ra mắt tạp chí điện tử mà nhỉ? Tổng biên tập tạp chí điện tử không vui vì mấy người biên tập của tạp chí chính không tìm được chủ đề gì hay ho. Nếu cô ấy thật sự muốn vào Thời thượng Phong Hành thì có thể dồn sức bắt đầu ở chỗ này.”
Tân Vãn Thành nhanh chóng đem nguyên văn câu này nhắn cho Diêm Giai.
Hướng Diễn bắt đầu ăn, cô còn cắm cúi nhắn wechat cho Diêm Giai, Hướng Diễn lấy que tre mới ăn hết gõ chén cô: “Nhắn wechat cho đối tượng của cô hả? Ăn cũng không lo ăn.”
“Không phải, tôi nhắn Diêm Giai mấy lời cậu mới nói đó.”
Nghe câu trả lời này, mặt Hướng Diễn mới dịu xuống.
“Cô hỏi tôi một vấn đề rồi, có phải tôi cũng có thể hỏi cô một chuyện không?”
“Nói.”
“Sao trong lúc bận rộn công việc vậy mà cô còn tìm được bạn trai? Chỉ giáo tôi xem.”
“Sao hả? Cậu cũng tìm bạn trai hả?”
Còn lấy chuyện này ra trêu cậu, có ý gì hả? “Nói đàng hoàng đi.”
Tân Vãn Thành buông di động, nghiêm mặt nói: “Cậu thích kiểu thế nào? Tôi tìm giúp cho cậu.”
Hướng Diễn nghĩ: “Tóc dài.”
Tân Vãn Thành bắt đầu rảnh rỗi để ăn, ăn một hơi ba que xong mới nói: “Quá rộng, cụ thể hơn nữa.”
“Da trắng, nụ cười tươi tắn.”
“Yêu cầu của cậu có vậy thôi? Tiện tay tóm trên đường cũng được người đủ điều kiện?”
“Vậy bây giờ cô xuống nhà ra đường kéo một người tới cho tôi nhìn thử xem?”
Nói về tranh cãi thì hai người chẳng ai thua ai, Tân Vãn Thành lại bỏ một đống xiên que vào nồi: “Diêm Giai thì sao? Người đẹp da trắng chân dài, hơn nữa còn thuộc tuýp yêu đương tự do, không yêu thì vứt sang một bên, thanh niên trẻ chắc đều thích hình mẫu như thế. Thương Dao thật ra cũng phù hợp với tiêu chuẩn của cậu, nhưng mà Thương Dao không được, Thương Dao yêu đương thì dễ lún sâu vào, hai người không phù hợp.”
“Diêm Giai?” Hướng Diễn lắc đầu, “không có cảm giác. Chưa kể tôi có wechat Diêm Giai, nếu có cảm giác với cô ấy thì cần cô giới thiệu à?”
Nói tới nói lui cũng không được, Tân Vãn Thành cúi đầu ăn xiên que: “Thời thượng Phong Hành chắc nhiều người đẹp, cậu ở trong công ty tìm không được sao?”
“Cô biết mấy người ở Thời thượng Phong Hành có đặc điểm lớn nhất là gì không?”
Tân Vãn Thành lắc đầu.
“Cầm tiền lương mấy ngàn, tiếp xúc lại là với những người có mấy vạn mấy chục vạn, mấy cô ấy rất dễ không tự biết mình là ai. Tổng kết lại bốn chữ chính là, mắt cao hơn đầu. Ai thèm nhìn trúng tiểu tử nghèo như tôi?”
Tân Vãn Thành gật gật đầu, nói cũng phải, nhưng ngẫm đi nghĩ lại: “Hiện giờ có cô nào không cần tiền đâu?”
“Tôi biết người không cần tiền.” Hướng Diễn lại rót nửa ly bia lạnh từ chỗ cô, đang ngửa đầu định uống thì nghe cô nói —
“Vậy cậu theo đuổi đi!”
Hướng Diễn mém tí sặc chết. Ho sặc sụa mấy tiếng, nhìn phía đối diện: “Không nói nữa, một lời khó nói hết.”
Ăn xong bữa ăn này không hề có lúc nào tẻ nhạt, nhưng mà cuối cùng thì có lợi ích gì chứ? Đối tượng của người ta lát nữa là tới đón rồi.
Hướng Diễn đi toilet, nhân tiện đi thanh toán, chờ xem đối tượng của cô là người phương nào. Đang trên đường quay về bàn thì gặp người quen.
Ban đầu Hướng Diễn còn tưởng mình nhìn lầm. Diệp Nam Bình là người có vẻ không hề phù hợp với không khí ở quán này. Hướng Diễn nhìn thấy Diệp Nam Bình, Diệp Nam Bình lại đang nhìn xung quanh, có vẻ như đang tìm bàn trống, không thấy Hướng Diễn.
Hướng Diễn đứng bên này, Diệp Nam Bình đứng bên kia, mọi người đi qua đi lại xuyên giữa hai người. Khi Hướng Diễn quay trở lại bàn, Diệp Nam Bình vẫn còn đang tìm.
Tân Vãn Thành ngồi đó, cúi đầu nhắn wechat. Khi Hướng Diễn về bàn, Tân Vãn Thành ngẩng lên, cô nhanh chóng thấy Diệp Nam Bình, đứng lên vẫy tay với anh.
Hướng Diễn vội túm tay cô lại: “Cô gọi anh ta làm gì?” Nếu như cậu trong quán mà gặp ông chủ tính tình khó chịu thế này, tuyệt đối sẽ cúi đầu làm như không thấy, sao cô còn giơ tay mà vẫy nữa chứ?
Tân Vãn Thành bị cậu hỏi ngây ngốc ra, cứ để cậu túm tay vậy tới khi Diệp Nam Bình đi tới trước mặt cô.
Ánh mắt Diệp Nam Bình dừng lại trên bàn tay Hướng Diễn đang giữ tay Tân Vãn Thành kia, rồi nhanh chóng nhìn lên, trầm giọng hỏi hai người: “Ăn xong rồi?”
Hướng Diễn ngồi sát Tân Vãn Thành, Diệp Nam Bình hỏi vậy giống như nói với Hướng Diễn. Hướng Diễn sửng sốt, “Ăn… ăn xong rồi. Anh muốn… muốn lấy bàn của chúng tôi hả?” Xem ra Diệp Nam Bình khi nãy tìm vòng quanh đúng là tìm bàn trống. Bây giờ đang giờ cao điểm, không có bàn trống, Diệp Nam Bình thấy cậu ngồi với Tân Vãn Thành nên lại đây hỏi bàn.
Ánh mắt Diệp Nam Bình không thay đổi: “Vậy đi thôi.”
Không để Hướng Diễn kịp lên tiếng, Tân Vãn Thành ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”
Lúc này Hướng Diễn thật sự sửng sốt. Nhìn thấy Tân Vãn Thành quay người lấy túi xách treo trên ghế, khoác lên vai, định theo sau Diệp Nam Bình. Hướng Diễn có vẻ như hiểu, cau mày nhìn Tân Vãn Thành: “Anh ta… anh ta?”
Tân Vãn Thành cười cười với Hướng Diễn, vừa định giới thiệu thân phận mới của Diệp Nam Bình thì Diệp Nam Bình đã giơ tay, quay đầu Tân Vãn Thành lại, kéo Tân Vãn Thành đi. Trước khi đi còn không quên gật đầu với Hướng Diễn đầy khách sáo, xa cách.
Cái gật đầu này làm Hướng Diễn sững người hơn một phút, mãi tới khi bóng hai người biến mất ngoài cửa, Hướng Diễn mới từ từ khôi phục lại tinh thần.
Cô lại thật sự bắt lấy ông chủ mình!?
…
Đi thẳng tới cạnh xe, Diệp Nam Bình mới thả tay ra, Tân Vãn Thành đứng bên ngoài cửa ghế phụ lái: “Em còn chưa chính thức giới thiệu bạn em với anh mà, sao anh đã kéo em đi rồi?”
“Không có gì hay để giới thiệu.” Diệp Nam Bình ngồi vào ghế lái.
Cô muốn nói với toàn thế giới, đây là người yêu cô, nhưng xem ra anh không vui. Tân Vãn Thành chu môi, kéo cửa ngồi vào ghế.
+++++
Vở kịch nhỏ ghen.
Ba ba Diệp: Xiên que ăn ngon vậy hả?
Vãn tử: Ngon lắm.
Ba ba Diệp: Anh ăn có ngon không?
Vãn tử: Vậy thì… vẫn thua một chút.
Ba ba Diệp: Sau này ăn anh nhiều hơn, ăn ít xiên que lại.
Vãn tử: Nhưng mà em ăn xiên que xong ăn anh, anh sẽ… cảm thấy cay.
Ba ba Diệp: …
KO!
…
…
Thương Dao: Tân Vãn Thành, cậu bị đàn ông nhà cậu dạy hư!
/79
|