Diệp Nam Bình đi tới gần cô, Tân Vãn Thành đã tự chuẩn bị xong tư tưởng, tự an ủi mình là nhiếp ảnh gia thì luôn có con mắt thưởng thức cái đẹp, không phải háo sắc.
Trời mới mưa xong, không có tí gió, không khí ướt đẫm, Diệp Nam Bình để ly champagne lên tay vịn, nghiêng mắt nhìn cô, ánh mắt cũng có cảm giác ẩm ướt lành lạnh, Tân Vãn Thành không hề sợ mà ngược lại còn hỏi anh: “Thầy Diệp, sao anh cũng chuồn ra đây?”
“Không thích xã giao.”
Tân Vãn Thành đang gác tay trên bàn để bánh ngọt, lén lút vòng ra sau, cầm lấy ly rượu rỗng của mình quơ quơ trước mặt Diệp Nam Bình tìm cớ đi: “Em hết rượu, đi vào rót thêm một ít.”
Tân Vãn Thành quay người đi vào nhà.
Diệp Nam Bình đột nhiên giơ ly rượu mình lên. Ánh mắt anh dừng trên mặt cô, không hề ngại ngần sớt nửa ly rượu của mình sang ly cô.
“Cô hạ gục bọn Lục Miểu là để ra đây học tiếng Pháp?”
Nghe giọng không rõ vui hay giận, rất bình thường.
Tân Vãn Thành cười ngượng nghịu, chối: “Em không cố ý chuốc say họ, tại tửu lượng của họ kém quá thôi.”
Diệp Nam Bình mỉm cười.
Tân Vãn Thành nhìn anh, anh mới vừa rót cho cô nửa ly rượu, nếu anh đã “cố gắng” giữ cô lại thì Tân Vãn Thành không khách sáo: “Thầy Diệp, chữ e khi nãy anh phát âm thế nào? Sao em đọc nó không chuẩn, không biết vấn đề ở đâu nhỉ?”
“Cô lấy ngón tay đè lưỡi xuống thử.”
Tân Vãn Thành làm theo lời anh, phát âm có vẻ tốt hơn thật. Sẵn có thầy ở đây, thầy lại đang rảnh rỗi, Tân Vãn Thành nắm chắc cơ hội này: “Thầy Diệp, tiếng Pháp của anh tốt vậy, em mới bắt đầu học, sau này chắc sẽ có nhiều chỗ không hiểu, có thể nhờ anh chỉ thêm không?”
“Không thể.”
“…” khóe miệng Tân Vãn Thành xịu xuống, chút xíu nữa là không giữ được nụ cười trên mặt.
Diệp Nam Bình lại cảm thấy việc mình từ chối hết sức hợp tình hợp lý, nhướng mày: “Cô không có chi tiền thuê tôi, sao tôi phải dạy miễn phí cho cô chứ?”
Lý do thoái thác đúng là đúng lý hợp tình, Tân Vãn Thành duy trì nụ cười giả tạo, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch: “Thầy Diệp, ngoài này lạnh, vào trong đi để không tí bị cảm lạnh.”
Cô nhóc nghiến răng cười giả lả kia làm như thật sự lo anh bị cảm lạnh? Không muốn ở đơn độc với anh thì lấy đại cái cớ thì có.
Quả nhiên Diệp Nam Bình mới gật đầu thì cô đã vội vàng quay đầu đi vào nhà, không thèm để ý đến anh.Diệp Nam Bình nhìn bóng dáng đã biến mất sau cánh cửa, cúi nhìn nửa ly rượu còn lại của mình, hơi ngẩn người.
Tại sao lại muốn trêu chọc cô ấy?
Đại khái là trong lúc căng thẳng xã giao với mọi người, trêu cô là niềm vui duy nhất…
…
1 giờ, party kết thúc.
Gió lạnh thổi nhè nhẹ, trời không còn mưa, Ban biên tập thuê xe chở các vị khách về. Tân Vãn Thành phụ trách đưa mấy đồng nghiệp bị cô hạ gục lên xe.
Mỗi người khi say rượu có dáng vẻ không giống nhau, Lục Miểu sau khi vào ghế sau thì ngủ bất tỉnh nhân sự. Emma thì cho mỗi người một cái ôm lãng mạn đúng kiểu Pháp trước khi lên xe.
Tân Vãn Thành cứ tưởng biểu hiện của mình quá kém thì Emma sẽ không ôm mình, không ngờ hoàn toàn ngược lại, Emma ôm cô không buông, còn nói huyên thuyên một đống từ tiếng Pháp. 36 chữ cái Tân Vãn Thành còn chưa học xong, dĩ nhiên là nghe không hiểu gì, tình cờ thấy Diệp Nam Bình mới gặp người quen trong party nên đang nói chuyện. Thấy anh đi về hướng xe khác, kéo cửa ra định ngồi vào xe, Tân Vãn Thành vội kêu: “Thầy Diệp!”
Diệp Nam Bình ngừng lại, nhìn thoáng qua bên này, anh đóng cửa xe lại, thong thả đi tới hai cô gái đang ôm nhau không rời.
Tân Vãn Thành tưởng anh tới giúp mình đưa Emma lên xe, không ngờ anh đi tới cách cô nửa mét thì dừng lại, khoanh tay, mắt đong đầy ý cười nhìn hai cô như xem diễn kịch.
Tân Vãn Thành ngượng ngùng cười bào chữa: “Người Pháp uống say rồi thì nhiệt tình như vậy ạ?”
Hy vọng anh hiểu ý ngoài lời của cô: Nhiệt tình quá mức cô thật sự không chịu nổi đó…Nhất là Emma nói một đống thứ với cô mà cô thì nghe không hiểu. Ông nói gà bà nói vịt, có gì mà vui?
Diệp Nam Bình cười nhẹ: “Cô ấy nói cô ấy rất thích cô.”
Tân Vãn Thành được nghe lời bày tỏ bất ngờ khiến cô kinh ngạc. Cô nhìn lại Emma, không tin nổi.
Trước mặt Emma, cô tệ như vậy mà…
Ánh mắt chuyển qua Diệp Nam Bình, tự nhiên cũng mang ý nghi ngờ: Không phải anh dịch sai chứ?
Cuối cùng Emma cũng buông cái ôm ấp nhiệt tình này ra, Tân Vãn Thành không muốn tránh nữa mà muốn biết Emma đã nói gì.
Diệp Nam Bình tiếp tục làm phiên dịch miễn phí: “Bởi vì lần đầu tiên cô gặp cô ấy đã nhớ kỹ những thói quen nhỏ của cô ấy, ví dụ như café thêm nửa đường nửa sữa, ví dụ như cô ấy thuận tay trái khi ăn, nên bên phải sẽ đặt dao bên trái đặt nĩa, nhưng khi làm việc thì lại thuận tay phải nên chuột với bút đều được để bên phải.”
Tân Vãn Thành bất ngờ.
Chuyện nhỏ nhặt không tốn sức mà được người ta ghi nhớ trong lòng, cảm giác này thật vi diệu.
“Còn nữa, cám ơn cô trong party đã mua giúp băng cá nhân cho cô ấy. Trên đường tới đây cô ấy không thấy có cửa hàng nào gần đây nên chắc cô phải đi rất xa mới mua được.”
Người nước ngoài không biết, thật ra cô không đi xa, bây giờ dịch vụ chuyển phát của Trung Quốc phát triển, cái gì cũng có thể giao hàng tận nơi. Nhưng mà như vậy thì cũng làm lòng Tân Vãn Thành thấy ấm áp, cô nhìn giày cao gót Emma, dưới đó lộ ra một nửa miếng băng cá nhân nơi gót chân.
Emma huyên thuyên tiếng Pháp, lúc cô cúi đầu thì mới khó khăn dừng lại.
Diệp Nam Bình phiên dịch, nói thêm một câu: “Cô có nhiều khuyết điểm, nhưng cô cũng có thế mạnh của mình. Cho nên, tự tin lên.”
Tân Vãn Thành cúi đầu, vài giây sau mới ngẩng lên, hơi xấu hổ mà lại nhiều phần biết ơn. Lần đi công tác này khiến cô biết mình kém cỏi ở rất nhiều phương diện, tiền bối đức cao vọng trọng lại nói với cô, thật ra cô không tệ như mình nghĩ.
Thường nghe nói người Pháp là người nói chuyện ngọt nhất thế giới, ánh mắt Tân Vãn Thành không tự chủ mà nhìn Diệp Nam Bình. Đột nhiên tò mò khi phiên dịch lời nói Emma, anh có cảm tưởng thế nào?
Có lẽ rất khinh thường.
Trong từ điển của Diệp Nam Bình, không có thực lực chính là không có thực lực, không có lý do.
Đáng tiếc biểu hiện Diệp Nam Bình lúc nào cũng bình thản rất đáng đánh, căn bản là Tân Vãn Thành không đoán ra được anh nghĩ gì.
Tự nhiên bị ánh mắt chiếu lên người, anh không khỏi nghi ngờ, Tân Vãn Thành thuận miệng hỏi: “Cảm ơn tiếng Pháp nói thế nào?”
“Merci.”
Tân Vãn Thành lặp lại như vẹt, nói với Emma: “Merci.”
Không ngờ câu cảm ơn này lại kích thích lòng nhiệt tình người Pháp —
“Oh sweet heart!” (Ôi trái tim ngọt ngào)
Câu này của Emma Tân Vãn Thành hiểu, hai người tuy đã ôm nhưng còn chưa hôn tạm biệt. Tư thế nhào qua này của Emma có vẻ như chuẩn bị kề mặt hôn, nhưng mà cô ấy mang giày cao gót vào thì cao gần 1.8m, hơn nữa còn say, chân không vững, người sắp đổ ập vào Tân Vãn Thành.
Tân Vãn Thành mang giày đế bằng, cao chưa tới 1.7 mét, sắp đỡ không nổi. Cô theo bản năng mà nhắm mắt lại, chấp nhận cái ôm hôn nhiệt tình này thì đột nhiên bị người khác ôm ra sau lưng.
Tân Vãn Thành bị ôm eo kinh ngạc mở bừng mắt. Mặt Diệp Nam Bình gần trong gang tấc —
Một giây trước anh ôm túm cô ra sau lưng, một giây sau lấy bả vai chống đỡ được Emma.
Bàn tay ôm trên eo Tân Vãn Thành không nhúc nhích, tay kia đỡ Emma còn đang tựa trên vai anh nhét vào xe. Đóng cửa xe lại, mà tay vẫn quên chưa rời khỏi eo của cô.
…..
So sánh giữa vết son của Emma trên vai anh với eo Tân Vãn Thành bị ôm thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà cô vẫn cứng đờ cả người.
Mãi tới khi cảm giác cứng đờ từ từ truyền tới lòng bàn tay Diệp Nam Bình, anh mới buông tay ra.
Vẻ mặt anh vẫn không hề có chút dao động, Tân Vãn Thành học theo anh, nhìn như không ngại ngùng nhưng trong đầu toàn bộ là cảm giác bàn tay trên trên eo mình. Mãi tới khi chiếc xe trước mặt rời đi, Tân Vãn Thành mới giật mình tỉnh hồn lại, vội vàng gọi: “Bác tài!”
Vẫn trễ. Bác tài không đợi cô lên xe đã lái đi mất.
…..
Sắp xếp là Tân Vãn Thành, Lục Miểu và cùng 1 đồng nghiệp người Pháp thuộc đội của Emma ngồi chung xe, Emma và Diệp Nam Bình ngồi chung xe, bây giờ rối loạn lên. Thấy xe càng chạy càng xa, Tân Vãn Thành xấu hổ cười: “Thầy Diệp, trên xe anh còn chỗ trống không?”
Diệp Nam Bình lắc đầu, yên lặng bỏ đi.
Tân Vãn Thành xoa tay đuổi theo đi nhờ xe.
…..
Iphone 5 của Tân Vãn Thành đã hết pin, sau khi lên xe mới cắm sạc. Trong lúc chờ máy khởi động lại thì cô thận trọng nhìn Diệp Nam Bình qua kính chiếu hậu.
Diệp Nam Bình đang nhắm mắt, khuỷu tay để trên mép cửa xe, bàn tay chống cằm, chóp mũi cao thẳng tắp, mùi rượu tỏa ra khiến anh có vẻ phóng khoáng.
Đáng tiếc lại là cong.
Đáng tiếc…
Di động khởi động xong, màn hình vừa sáng lên thì một đống tin nhắn wechat nhảy ra ting ting ting hết tiếng này tới tiếng khác, trong không gian xe yên tĩnh hết sức chói tai.
Tân Vãn Thành đang ngập chìm trong cảm giác tiếc nuối bị kéo về hiện thực, lật đật tắt chuông điện thoại. Cẩn thận liếc qua kính chiếu hậu, Diệp Nam Bình đã bị đánh thức. Tân Vãn Thành thu tầm mắt, mở wechat.
Tất cả đều là tin nhắn của Thương Dao.
Tân Vãn Thành vừa lướt qua tin Thương Dao nói cô đi đêm về Vũ Hán thì điện thoại lại rung lên.
Thương Dao gọi tới. Tân Vãn Thành lập tức nhận máy: “Dao Dao? Sao vậy?”
….
Đầu dây bên kia Thương Dao khóc nức nở, nói lúng búng mấy câu mà Tân Vãn Thành nghe không rõ: “Cậu đừng gấp, từ từ nói.”
“…”
“Tại sao anh ta đột nhiên muốn chia tay với cậu?”
“…”
“Bây giờ cậu đang chạy về Vũ Hán? Cậu mới được chuyển sang chính thức mà xin nghỉ nhiều ngày như vậy thì không tốt lắm đâu.” Tân Vãn Thành sốt ruột, giọng tự nhiên nâng cao hơn, cơ bản quên mất trên xe còn có người khác.
Đầu dây bên kia Thương Dao khóc tới nghẹn, Tân Vãn Thành mới tranh thủ vài giây ngắn ngủi trấn tĩnh lại, im lặng liếc nhìn kính chiếu hậu xem Diệp Nam Bình mới bị cô quên khuấy đi mất.
Diệp Nam Bình bị đánh thức không bực mình, đang cúi đầu nhắn wechat, có vẻ không có hứng thú với cuộc điện thoại này của cô.
Tuy vậy Tân Vãn Thành vẫn hạ cửa sổ xe xuống, đồng thời nói nhỏ lại, khuyên Thương Dao đừng xúc động, nếu muốn đi Vũ Hán thì cũng đợi cuối tuần này. Đàn ông quan trọng nhưng công việc cũng quan trọng không kém.
Thương Dao không nghe lọt tai: “Anh ấy đột nhiên nói anh ấy không muốn tới Bắc Kinh làm việc, yêu xa không có kết quả, không muốn dây dưa làm chậm trễ mình. Nhưng cậu nói xem có phải anh ấy có người khác ở Vũ Hán không?”
“…”
“Mấy năm nay mình vì anh ấy mà từ chối biết bao nhiêu người, hồi năm 2 thì Lâm Dương, năm 4 là Phương Đạc, còn… còn Triệu Tử Từ mới hồi tháng trước…”
Tân Vãn Thành nghe tới Triệu Tử Từ thì sửng sốt.
Triệu Tử Từ gọi Diệp Nam Bình là quỷ sứ?
…
Diệp Nam Bình ngồi ở ghế sau đang nhắn wechat cho người trong lời Thương Dao, Triệu Tử Từ.
Nội dung wechat ngắn gọn: Chúc mừng.
Triệu Tử Từ nhắn lại: Chúc mừng cái gì?
Diệp Nam Bình: Thương Dao của cậu sắp độc thân.
Tân Vãn Thành kêu người kia là Dao Dao, mà bạn trai Dao Dao ở Vũ Hán, thông tin này trùng khớp với tin tức mà Triệu Tử Từ kể lể với anh lúc trước.
Diệp Nam Bình nhắn wechat chưa tới 3 giây thì Triệu Tử Từ đã gọi điện lại, gấp gáp quá. Diệp Nam Bình cầm điện thoại không vội bấm nghe mà ngẩng lên nhìn Tân Vãn Thành ngồi trên ghế phụ lái.
Ánh mắt Tân Vãn Thành không biết đã nhìn anh từ lúc nào, mang theo ý… nghiền ngẫm.
Ánh mắt hai người giao nhau trong kính chiếu hậu. Đều mang ý xấu.
Tân Vãn Thành không thể nhìn thấu cảm xúc anh qua vẻ mặt lúc nào cũng bình thản, nhưng cô chắc chắn bản thân mình, trong giờ này phút này, bảy phần lo âu cho Thương Dao, ba phần nghi ngờ Diệp Nam Bình.
Triệu Tử Từ theo đuổi Thương Dao…
Vậy Triệu Tử Từ với Diệp Nam Bình…
Anh em bạn bè thân thiết cũng kêu đối phương là quỷ sứ…hả?
…..
Có điều Tân Vãn Thành nhanh chóng phát hiện, cho dù là bảy phần lo âu ba phần nghi ngờ đều vô ích.
Thương Dao vẫn không nghe lời khuyên nhủ, suốt đêm chạy tới sân bay, đón chuyến bay sớm đi Vũ Hán; Triệu Tử Từ với Diệp Nam Bình rốt cuộc là loại quan hệ gì, cô cũng không tìm ra được manh mối.
Điều duy nhất thật sư chờ đợi cô là mấy đồng nghiệp bị cô chuốc say. Nhất là Lục Miểu, tửu lượng rất kém, cậu ấy ngồi cùng xe với Emma về khách sạn trước. Emma nhờ người giữ cửa dìu còn có thể xuống xe, Lục Miểu thì vẫn nằm bất động trên ghế sau xe.
Khi xe Tân Vãn Thành với Diệp Nam Bình trờ tới ngừng sau xe họ, thấy xe phía trước đậu mãi không đi, Tân Vãn Thành hạ cửa xe xuống nhìn, thấy người giữ cửa một tay đỡ Emma say khướt, một tay định mở cửa. Tân Vãn Thành vội vã xuống giúp, đỡ Emma từ tay người giữ cửa, anh ấy thì đi đỡ Lục Miểu, phân công hợp tác.
Cô đã sắp xếp ổn thỏa, Diệp Nam Bình không biết xuống xe khi nào, yên lặng bước lên đỡ lấy Emma đang rũ rượi bên người Tân Vãn Thành, không nói gì với Tân Vãn Thành mà đỡ Emma đi vào cửa xoay.
Đột nhiên tay trống không, Tân Vãn Thành vốn phải thấy khỏe vì không cần làm gì, chợt nhìn hai bóng người kề sát nhau đi vào cửa xoay, bỗng nhiên lại hơi… hụt hẫng?
Tân Vãn Thành nhanh chóng lắc đầu phủ định. Tự nói với mình, không thể thấy thái độ của ông chủ bình thường đối với cô không có biểu cảm gì mà lại quan tâm tới Emma như vậy thì lòng thấy mất cân bằng, hụt hẫng.
Cô ổn định lại cảm xúc rồi mới chạy về trước bấm thang máy giúp hai người.
….
Rốt cuộc đưa được hết mấy người uống say về phòng thì mất 15 phút.
Tân Vãn Thành giúp Emma lấy bình nước khoáng, chuẩn bị rời khỏi phòng cô ấy, Emma cười vẫy vẫy tay ý tạm biệt, lại có ý bảo Diệp Nam Bình ngồi xuống.
Tân Vãn Thành ở bên cạnh tuy không hiểu lời Emma nói với Diệp Nam Bình nhưng thấy Diệp Nam Bình có vẻ không rời đi ngay, đoán là Emma muốn giữ Diệp Nam Bình lại bàn chuyện công việc, hiểu chuyện nói: “Hai người nói chuyện đi.”
Đi về phía cửa phòng.
Đã say như vậy mà còn bàn chuyện công việc?
Trong thẩm mỹ của người Pháp, Diệp Nam Bình được xem là đẹp trai không?
Mấy loại ý tưởng này lẩn quẩn trong đầu Tân Vãn Thành khi đi ra khỏi phòng Emma.
Bước chân tuy không nhìn ra vẻ khác thường nhưng trên thực tế, toàn bộ quãng đường đi má phình lên ấm ức.
…..
Lần này In studio theo hỗ trợ chỉ có mình Tân Vãn Thành là nữ, cô chiếm một gian phòng lớn, đúng ra phải nhân lúc hơi say sẽ ngủ ngon, vậy mà lại không buồn ngủ.
Nhắn wechat cho Thương Dao, Thương Dao không trả lời. Gọi điện thoại, đường dây bận liên tục. Chắc Thương Dao đang điên cuồng liên hệ Chu Tự, Tân Vãn Thành cúp máy.
Thật tình Tân Vãn Thành không thích bạn trai Thương Dao, anh ta học thiết kế thời trang, cái này nếu theo con đường chuyên nghiệp thì đúng là đốt tiền, nhưng không thể vì vậy mà để Thương Dao chu cấp không suốt cho anh ta.
Thật ra chia tay cũng tốt. Nhưng mối tình này Thương Dao luôn cố chấp, Tân Vãn Thành khuyên mãi không được.
Nhìn đồng hồ, thời gian từ lúc cô ra khỏi phòng Emma tới giờ đã hơn nửa tiếng.
Emma giữ Diệp Nam Bình lại, bất kể là chuyện đứng đắn hay không đứng đắn, nửa tiếng… chắc đủ rồi chứ.
Tiếng chuông cửa bỗng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Đã trễ vầy mà còn ai tới tìm?
Tân Vãn Thành chần chừ ngồi dậy, đi tới cửa, không mở ngay ra mà nhìn qua mắt mèo.
Đứng ngoài cửa là Diệp Nam Bình.
…..
Anh đã cởi áo vest, cà vạt nới lỏng, áo sơ mi cởi hai nút trên. Khác biệt có hai cúc áo thôi mà biến người từ nghiêm túc gương mẫu thành một thanh niên ngang tàng, phóng khoáng.
Nếu ánh mắt có thể lưu manh hơn một chút, có lẽ càng thú vị.
Người này có thể dung hòa hai loại phong cách đối lập nhau, tim Tân Vãn Thành như bị treo lơ lửng, thấp thỏm. So với chuyện tò mò sao anh muộn thế này còn tìm mình, Tân Vãn Thành càng tò mò việc áo khoác với cà vạt anh biến mất, anh cởi ra để lại phòng mình, hay là…
Emma cởi cho anh?
Tân Vãn Thành mở cửa, làm ra vẻ ngạc nhiên: “Thầy Diệp?”
Diệp Nam Bình rút một cái kính có màu sắc kỳ lạ trong túi ra: “Đây là đồ cô rớt trên xe lúc nãy.”
Một giây trước Tân Vãn Thành còn nghĩ áo khoác với cà vạt anh để ở đâu, giây tiếp theo, cô không còn biết gì nữa.
Đầu óc trống rỗng, hơi thở ngừng lại.
Trong tay anh, là mắt kính hiệu chỉnh của cô.
+++++
Vở kịch nhỏ về kẻ lừa đảo.
Mấy năm sau, trong một hoạt động Tân Vãn Thành tình cờ gặp Emma. Đêm đó về nhà đuổi ba ba Diệp đi ngủ ở phòng đọc sách.
Ba ba Diệp: Tối hôm qua anh không biết kiềm chế, nhưng mà đó đâu phải là lý do đuổi anh lưu lạc phòng đọc sách chứ.
Vãn tử: Em trừng phạt anh không phải vì anh không biết kiềm chế, mà là trừng phạt anh lừa gạt em.
Ba ba Diệp: Lừa em nói làm một lần, kết quả là tới ba lần?
Vãn tử: Xí! Em nói là Emma năm đó chỉ nói cảm ơn em chuẩn bị băng cá nhân thôi, mấy cái khác toàn là anh nói!
Ba ba Diệp: Đó là anh tận mắt nhìn thấy, chỉ là mượn lời Emma nói ra thôi, không tính là lừa gạt.
Vãn tử: Từ lúc nào anh bắt đầu chú ý tới em? Sao em không biết…
Ba ba Diệp: Muốn biết hả?
Vãn tử gật đầu.
Ba ba Diệp: Đêm nay cho anh về phòng ngủ, anh sẽ nói cho em nghe.
…..
…..
Triệu Tử Từ: Lần trước lão tử tặng quà sinh nhật Okamoto sợ là lại không đủ dùng! Không đủ dùng!
Trời mới mưa xong, không có tí gió, không khí ướt đẫm, Diệp Nam Bình để ly champagne lên tay vịn, nghiêng mắt nhìn cô, ánh mắt cũng có cảm giác ẩm ướt lành lạnh, Tân Vãn Thành không hề sợ mà ngược lại còn hỏi anh: “Thầy Diệp, sao anh cũng chuồn ra đây?”
“Không thích xã giao.”
Tân Vãn Thành đang gác tay trên bàn để bánh ngọt, lén lút vòng ra sau, cầm lấy ly rượu rỗng của mình quơ quơ trước mặt Diệp Nam Bình tìm cớ đi: “Em hết rượu, đi vào rót thêm một ít.”
Tân Vãn Thành quay người đi vào nhà.
Diệp Nam Bình đột nhiên giơ ly rượu mình lên. Ánh mắt anh dừng trên mặt cô, không hề ngại ngần sớt nửa ly rượu của mình sang ly cô.
“Cô hạ gục bọn Lục Miểu là để ra đây học tiếng Pháp?”
Nghe giọng không rõ vui hay giận, rất bình thường.
Tân Vãn Thành cười ngượng nghịu, chối: “Em không cố ý chuốc say họ, tại tửu lượng của họ kém quá thôi.”
Diệp Nam Bình mỉm cười.
Tân Vãn Thành nhìn anh, anh mới vừa rót cho cô nửa ly rượu, nếu anh đã “cố gắng” giữ cô lại thì Tân Vãn Thành không khách sáo: “Thầy Diệp, chữ e khi nãy anh phát âm thế nào? Sao em đọc nó không chuẩn, không biết vấn đề ở đâu nhỉ?”
“Cô lấy ngón tay đè lưỡi xuống thử.”
Tân Vãn Thành làm theo lời anh, phát âm có vẻ tốt hơn thật. Sẵn có thầy ở đây, thầy lại đang rảnh rỗi, Tân Vãn Thành nắm chắc cơ hội này: “Thầy Diệp, tiếng Pháp của anh tốt vậy, em mới bắt đầu học, sau này chắc sẽ có nhiều chỗ không hiểu, có thể nhờ anh chỉ thêm không?”
“Không thể.”
“…” khóe miệng Tân Vãn Thành xịu xuống, chút xíu nữa là không giữ được nụ cười trên mặt.
Diệp Nam Bình lại cảm thấy việc mình từ chối hết sức hợp tình hợp lý, nhướng mày: “Cô không có chi tiền thuê tôi, sao tôi phải dạy miễn phí cho cô chứ?”
Lý do thoái thác đúng là đúng lý hợp tình, Tân Vãn Thành duy trì nụ cười giả tạo, cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch: “Thầy Diệp, ngoài này lạnh, vào trong đi để không tí bị cảm lạnh.”
Cô nhóc nghiến răng cười giả lả kia làm như thật sự lo anh bị cảm lạnh? Không muốn ở đơn độc với anh thì lấy đại cái cớ thì có.
Quả nhiên Diệp Nam Bình mới gật đầu thì cô đã vội vàng quay đầu đi vào nhà, không thèm để ý đến anh.Diệp Nam Bình nhìn bóng dáng đã biến mất sau cánh cửa, cúi nhìn nửa ly rượu còn lại của mình, hơi ngẩn người.
Tại sao lại muốn trêu chọc cô ấy?
Đại khái là trong lúc căng thẳng xã giao với mọi người, trêu cô là niềm vui duy nhất…
…
1 giờ, party kết thúc.
Gió lạnh thổi nhè nhẹ, trời không còn mưa, Ban biên tập thuê xe chở các vị khách về. Tân Vãn Thành phụ trách đưa mấy đồng nghiệp bị cô hạ gục lên xe.
Mỗi người khi say rượu có dáng vẻ không giống nhau, Lục Miểu sau khi vào ghế sau thì ngủ bất tỉnh nhân sự. Emma thì cho mỗi người một cái ôm lãng mạn đúng kiểu Pháp trước khi lên xe.
Tân Vãn Thành cứ tưởng biểu hiện của mình quá kém thì Emma sẽ không ôm mình, không ngờ hoàn toàn ngược lại, Emma ôm cô không buông, còn nói huyên thuyên một đống từ tiếng Pháp. 36 chữ cái Tân Vãn Thành còn chưa học xong, dĩ nhiên là nghe không hiểu gì, tình cờ thấy Diệp Nam Bình mới gặp người quen trong party nên đang nói chuyện. Thấy anh đi về hướng xe khác, kéo cửa ra định ngồi vào xe, Tân Vãn Thành vội kêu: “Thầy Diệp!”
Diệp Nam Bình ngừng lại, nhìn thoáng qua bên này, anh đóng cửa xe lại, thong thả đi tới hai cô gái đang ôm nhau không rời.
Tân Vãn Thành tưởng anh tới giúp mình đưa Emma lên xe, không ngờ anh đi tới cách cô nửa mét thì dừng lại, khoanh tay, mắt đong đầy ý cười nhìn hai cô như xem diễn kịch.
Tân Vãn Thành ngượng ngùng cười bào chữa: “Người Pháp uống say rồi thì nhiệt tình như vậy ạ?”
Hy vọng anh hiểu ý ngoài lời của cô: Nhiệt tình quá mức cô thật sự không chịu nổi đó…Nhất là Emma nói một đống thứ với cô mà cô thì nghe không hiểu. Ông nói gà bà nói vịt, có gì mà vui?
Diệp Nam Bình cười nhẹ: “Cô ấy nói cô ấy rất thích cô.”
Tân Vãn Thành được nghe lời bày tỏ bất ngờ khiến cô kinh ngạc. Cô nhìn lại Emma, không tin nổi.
Trước mặt Emma, cô tệ như vậy mà…
Ánh mắt chuyển qua Diệp Nam Bình, tự nhiên cũng mang ý nghi ngờ: Không phải anh dịch sai chứ?
Cuối cùng Emma cũng buông cái ôm ấp nhiệt tình này ra, Tân Vãn Thành không muốn tránh nữa mà muốn biết Emma đã nói gì.
Diệp Nam Bình tiếp tục làm phiên dịch miễn phí: “Bởi vì lần đầu tiên cô gặp cô ấy đã nhớ kỹ những thói quen nhỏ của cô ấy, ví dụ như café thêm nửa đường nửa sữa, ví dụ như cô ấy thuận tay trái khi ăn, nên bên phải sẽ đặt dao bên trái đặt nĩa, nhưng khi làm việc thì lại thuận tay phải nên chuột với bút đều được để bên phải.”
Tân Vãn Thành bất ngờ.
Chuyện nhỏ nhặt không tốn sức mà được người ta ghi nhớ trong lòng, cảm giác này thật vi diệu.
“Còn nữa, cám ơn cô trong party đã mua giúp băng cá nhân cho cô ấy. Trên đường tới đây cô ấy không thấy có cửa hàng nào gần đây nên chắc cô phải đi rất xa mới mua được.”
Người nước ngoài không biết, thật ra cô không đi xa, bây giờ dịch vụ chuyển phát của Trung Quốc phát triển, cái gì cũng có thể giao hàng tận nơi. Nhưng mà như vậy thì cũng làm lòng Tân Vãn Thành thấy ấm áp, cô nhìn giày cao gót Emma, dưới đó lộ ra một nửa miếng băng cá nhân nơi gót chân.
Emma huyên thuyên tiếng Pháp, lúc cô cúi đầu thì mới khó khăn dừng lại.
Diệp Nam Bình phiên dịch, nói thêm một câu: “Cô có nhiều khuyết điểm, nhưng cô cũng có thế mạnh của mình. Cho nên, tự tin lên.”
Tân Vãn Thành cúi đầu, vài giây sau mới ngẩng lên, hơi xấu hổ mà lại nhiều phần biết ơn. Lần đi công tác này khiến cô biết mình kém cỏi ở rất nhiều phương diện, tiền bối đức cao vọng trọng lại nói với cô, thật ra cô không tệ như mình nghĩ.
Thường nghe nói người Pháp là người nói chuyện ngọt nhất thế giới, ánh mắt Tân Vãn Thành không tự chủ mà nhìn Diệp Nam Bình. Đột nhiên tò mò khi phiên dịch lời nói Emma, anh có cảm tưởng thế nào?
Có lẽ rất khinh thường.
Trong từ điển của Diệp Nam Bình, không có thực lực chính là không có thực lực, không có lý do.
Đáng tiếc biểu hiện Diệp Nam Bình lúc nào cũng bình thản rất đáng đánh, căn bản là Tân Vãn Thành không đoán ra được anh nghĩ gì.
Tự nhiên bị ánh mắt chiếu lên người, anh không khỏi nghi ngờ, Tân Vãn Thành thuận miệng hỏi: “Cảm ơn tiếng Pháp nói thế nào?”
“Merci.”
Tân Vãn Thành lặp lại như vẹt, nói với Emma: “Merci.”
Không ngờ câu cảm ơn này lại kích thích lòng nhiệt tình người Pháp —
“Oh sweet heart!” (Ôi trái tim ngọt ngào)
Câu này của Emma Tân Vãn Thành hiểu, hai người tuy đã ôm nhưng còn chưa hôn tạm biệt. Tư thế nhào qua này của Emma có vẻ như chuẩn bị kề mặt hôn, nhưng mà cô ấy mang giày cao gót vào thì cao gần 1.8m, hơn nữa còn say, chân không vững, người sắp đổ ập vào Tân Vãn Thành.
Tân Vãn Thành mang giày đế bằng, cao chưa tới 1.7 mét, sắp đỡ không nổi. Cô theo bản năng mà nhắm mắt lại, chấp nhận cái ôm hôn nhiệt tình này thì đột nhiên bị người khác ôm ra sau lưng.
Tân Vãn Thành bị ôm eo kinh ngạc mở bừng mắt. Mặt Diệp Nam Bình gần trong gang tấc —
Một giây trước anh ôm túm cô ra sau lưng, một giây sau lấy bả vai chống đỡ được Emma.
Bàn tay ôm trên eo Tân Vãn Thành không nhúc nhích, tay kia đỡ Emma còn đang tựa trên vai anh nhét vào xe. Đóng cửa xe lại, mà tay vẫn quên chưa rời khỏi eo của cô.
…..
So sánh giữa vết son của Emma trên vai anh với eo Tân Vãn Thành bị ôm thì chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà cô vẫn cứng đờ cả người.
Mãi tới khi cảm giác cứng đờ từ từ truyền tới lòng bàn tay Diệp Nam Bình, anh mới buông tay ra.
Vẻ mặt anh vẫn không hề có chút dao động, Tân Vãn Thành học theo anh, nhìn như không ngại ngùng nhưng trong đầu toàn bộ là cảm giác bàn tay trên trên eo mình. Mãi tới khi chiếc xe trước mặt rời đi, Tân Vãn Thành mới giật mình tỉnh hồn lại, vội vàng gọi: “Bác tài!”
Vẫn trễ. Bác tài không đợi cô lên xe đã lái đi mất.
…..
Sắp xếp là Tân Vãn Thành, Lục Miểu và cùng 1 đồng nghiệp người Pháp thuộc đội của Emma ngồi chung xe, Emma và Diệp Nam Bình ngồi chung xe, bây giờ rối loạn lên. Thấy xe càng chạy càng xa, Tân Vãn Thành xấu hổ cười: “Thầy Diệp, trên xe anh còn chỗ trống không?”
Diệp Nam Bình lắc đầu, yên lặng bỏ đi.
Tân Vãn Thành xoa tay đuổi theo đi nhờ xe.
…..
Iphone 5 của Tân Vãn Thành đã hết pin, sau khi lên xe mới cắm sạc. Trong lúc chờ máy khởi động lại thì cô thận trọng nhìn Diệp Nam Bình qua kính chiếu hậu.
Diệp Nam Bình đang nhắm mắt, khuỷu tay để trên mép cửa xe, bàn tay chống cằm, chóp mũi cao thẳng tắp, mùi rượu tỏa ra khiến anh có vẻ phóng khoáng.
Đáng tiếc lại là cong.
Đáng tiếc…
Di động khởi động xong, màn hình vừa sáng lên thì một đống tin nhắn wechat nhảy ra ting ting ting hết tiếng này tới tiếng khác, trong không gian xe yên tĩnh hết sức chói tai.
Tân Vãn Thành đang ngập chìm trong cảm giác tiếc nuối bị kéo về hiện thực, lật đật tắt chuông điện thoại. Cẩn thận liếc qua kính chiếu hậu, Diệp Nam Bình đã bị đánh thức. Tân Vãn Thành thu tầm mắt, mở wechat.
Tất cả đều là tin nhắn của Thương Dao.
Tân Vãn Thành vừa lướt qua tin Thương Dao nói cô đi đêm về Vũ Hán thì điện thoại lại rung lên.
Thương Dao gọi tới. Tân Vãn Thành lập tức nhận máy: “Dao Dao? Sao vậy?”
….
Đầu dây bên kia Thương Dao khóc nức nở, nói lúng búng mấy câu mà Tân Vãn Thành nghe không rõ: “Cậu đừng gấp, từ từ nói.”
“…”
“Tại sao anh ta đột nhiên muốn chia tay với cậu?”
“…”
“Bây giờ cậu đang chạy về Vũ Hán? Cậu mới được chuyển sang chính thức mà xin nghỉ nhiều ngày như vậy thì không tốt lắm đâu.” Tân Vãn Thành sốt ruột, giọng tự nhiên nâng cao hơn, cơ bản quên mất trên xe còn có người khác.
Đầu dây bên kia Thương Dao khóc tới nghẹn, Tân Vãn Thành mới tranh thủ vài giây ngắn ngủi trấn tĩnh lại, im lặng liếc nhìn kính chiếu hậu xem Diệp Nam Bình mới bị cô quên khuấy đi mất.
Diệp Nam Bình bị đánh thức không bực mình, đang cúi đầu nhắn wechat, có vẻ không có hứng thú với cuộc điện thoại này của cô.
Tuy vậy Tân Vãn Thành vẫn hạ cửa sổ xe xuống, đồng thời nói nhỏ lại, khuyên Thương Dao đừng xúc động, nếu muốn đi Vũ Hán thì cũng đợi cuối tuần này. Đàn ông quan trọng nhưng công việc cũng quan trọng không kém.
Thương Dao không nghe lọt tai: “Anh ấy đột nhiên nói anh ấy không muốn tới Bắc Kinh làm việc, yêu xa không có kết quả, không muốn dây dưa làm chậm trễ mình. Nhưng cậu nói xem có phải anh ấy có người khác ở Vũ Hán không?”
“…”
“Mấy năm nay mình vì anh ấy mà từ chối biết bao nhiêu người, hồi năm 2 thì Lâm Dương, năm 4 là Phương Đạc, còn… còn Triệu Tử Từ mới hồi tháng trước…”
Tân Vãn Thành nghe tới Triệu Tử Từ thì sửng sốt.
Triệu Tử Từ gọi Diệp Nam Bình là quỷ sứ?
…
Diệp Nam Bình ngồi ở ghế sau đang nhắn wechat cho người trong lời Thương Dao, Triệu Tử Từ.
Nội dung wechat ngắn gọn: Chúc mừng.
Triệu Tử Từ nhắn lại: Chúc mừng cái gì?
Diệp Nam Bình: Thương Dao của cậu sắp độc thân.
Tân Vãn Thành kêu người kia là Dao Dao, mà bạn trai Dao Dao ở Vũ Hán, thông tin này trùng khớp với tin tức mà Triệu Tử Từ kể lể với anh lúc trước.
Diệp Nam Bình nhắn wechat chưa tới 3 giây thì Triệu Tử Từ đã gọi điện lại, gấp gáp quá. Diệp Nam Bình cầm điện thoại không vội bấm nghe mà ngẩng lên nhìn Tân Vãn Thành ngồi trên ghế phụ lái.
Ánh mắt Tân Vãn Thành không biết đã nhìn anh từ lúc nào, mang theo ý… nghiền ngẫm.
Ánh mắt hai người giao nhau trong kính chiếu hậu. Đều mang ý xấu.
Tân Vãn Thành không thể nhìn thấu cảm xúc anh qua vẻ mặt lúc nào cũng bình thản, nhưng cô chắc chắn bản thân mình, trong giờ này phút này, bảy phần lo âu cho Thương Dao, ba phần nghi ngờ Diệp Nam Bình.
Triệu Tử Từ theo đuổi Thương Dao…
Vậy Triệu Tử Từ với Diệp Nam Bình…
Anh em bạn bè thân thiết cũng kêu đối phương là quỷ sứ…hả?
…..
Có điều Tân Vãn Thành nhanh chóng phát hiện, cho dù là bảy phần lo âu ba phần nghi ngờ đều vô ích.
Thương Dao vẫn không nghe lời khuyên nhủ, suốt đêm chạy tới sân bay, đón chuyến bay sớm đi Vũ Hán; Triệu Tử Từ với Diệp Nam Bình rốt cuộc là loại quan hệ gì, cô cũng không tìm ra được manh mối.
Điều duy nhất thật sư chờ đợi cô là mấy đồng nghiệp bị cô chuốc say. Nhất là Lục Miểu, tửu lượng rất kém, cậu ấy ngồi cùng xe với Emma về khách sạn trước. Emma nhờ người giữ cửa dìu còn có thể xuống xe, Lục Miểu thì vẫn nằm bất động trên ghế sau xe.
Khi xe Tân Vãn Thành với Diệp Nam Bình trờ tới ngừng sau xe họ, thấy xe phía trước đậu mãi không đi, Tân Vãn Thành hạ cửa xe xuống nhìn, thấy người giữ cửa một tay đỡ Emma say khướt, một tay định mở cửa. Tân Vãn Thành vội vã xuống giúp, đỡ Emma từ tay người giữ cửa, anh ấy thì đi đỡ Lục Miểu, phân công hợp tác.
Cô đã sắp xếp ổn thỏa, Diệp Nam Bình không biết xuống xe khi nào, yên lặng bước lên đỡ lấy Emma đang rũ rượi bên người Tân Vãn Thành, không nói gì với Tân Vãn Thành mà đỡ Emma đi vào cửa xoay.
Đột nhiên tay trống không, Tân Vãn Thành vốn phải thấy khỏe vì không cần làm gì, chợt nhìn hai bóng người kề sát nhau đi vào cửa xoay, bỗng nhiên lại hơi… hụt hẫng?
Tân Vãn Thành nhanh chóng lắc đầu phủ định. Tự nói với mình, không thể thấy thái độ của ông chủ bình thường đối với cô không có biểu cảm gì mà lại quan tâm tới Emma như vậy thì lòng thấy mất cân bằng, hụt hẫng.
Cô ổn định lại cảm xúc rồi mới chạy về trước bấm thang máy giúp hai người.
….
Rốt cuộc đưa được hết mấy người uống say về phòng thì mất 15 phút.
Tân Vãn Thành giúp Emma lấy bình nước khoáng, chuẩn bị rời khỏi phòng cô ấy, Emma cười vẫy vẫy tay ý tạm biệt, lại có ý bảo Diệp Nam Bình ngồi xuống.
Tân Vãn Thành ở bên cạnh tuy không hiểu lời Emma nói với Diệp Nam Bình nhưng thấy Diệp Nam Bình có vẻ không rời đi ngay, đoán là Emma muốn giữ Diệp Nam Bình lại bàn chuyện công việc, hiểu chuyện nói: “Hai người nói chuyện đi.”
Đi về phía cửa phòng.
Đã say như vậy mà còn bàn chuyện công việc?
Trong thẩm mỹ của người Pháp, Diệp Nam Bình được xem là đẹp trai không?
Mấy loại ý tưởng này lẩn quẩn trong đầu Tân Vãn Thành khi đi ra khỏi phòng Emma.
Bước chân tuy không nhìn ra vẻ khác thường nhưng trên thực tế, toàn bộ quãng đường đi má phình lên ấm ức.
…..
Lần này In studio theo hỗ trợ chỉ có mình Tân Vãn Thành là nữ, cô chiếm một gian phòng lớn, đúng ra phải nhân lúc hơi say sẽ ngủ ngon, vậy mà lại không buồn ngủ.
Nhắn wechat cho Thương Dao, Thương Dao không trả lời. Gọi điện thoại, đường dây bận liên tục. Chắc Thương Dao đang điên cuồng liên hệ Chu Tự, Tân Vãn Thành cúp máy.
Thật tình Tân Vãn Thành không thích bạn trai Thương Dao, anh ta học thiết kế thời trang, cái này nếu theo con đường chuyên nghiệp thì đúng là đốt tiền, nhưng không thể vì vậy mà để Thương Dao chu cấp không suốt cho anh ta.
Thật ra chia tay cũng tốt. Nhưng mối tình này Thương Dao luôn cố chấp, Tân Vãn Thành khuyên mãi không được.
Nhìn đồng hồ, thời gian từ lúc cô ra khỏi phòng Emma tới giờ đã hơn nửa tiếng.
Emma giữ Diệp Nam Bình lại, bất kể là chuyện đứng đắn hay không đứng đắn, nửa tiếng… chắc đủ rồi chứ.
Tiếng chuông cửa bỗng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Đã trễ vầy mà còn ai tới tìm?
Tân Vãn Thành chần chừ ngồi dậy, đi tới cửa, không mở ngay ra mà nhìn qua mắt mèo.
Đứng ngoài cửa là Diệp Nam Bình.
…..
Anh đã cởi áo vest, cà vạt nới lỏng, áo sơ mi cởi hai nút trên. Khác biệt có hai cúc áo thôi mà biến người từ nghiêm túc gương mẫu thành một thanh niên ngang tàng, phóng khoáng.
Nếu ánh mắt có thể lưu manh hơn một chút, có lẽ càng thú vị.
Người này có thể dung hòa hai loại phong cách đối lập nhau, tim Tân Vãn Thành như bị treo lơ lửng, thấp thỏm. So với chuyện tò mò sao anh muộn thế này còn tìm mình, Tân Vãn Thành càng tò mò việc áo khoác với cà vạt anh biến mất, anh cởi ra để lại phòng mình, hay là…
Emma cởi cho anh?
Tân Vãn Thành mở cửa, làm ra vẻ ngạc nhiên: “Thầy Diệp?”
Diệp Nam Bình rút một cái kính có màu sắc kỳ lạ trong túi ra: “Đây là đồ cô rớt trên xe lúc nãy.”
Một giây trước Tân Vãn Thành còn nghĩ áo khoác với cà vạt anh để ở đâu, giây tiếp theo, cô không còn biết gì nữa.
Đầu óc trống rỗng, hơi thở ngừng lại.
Trong tay anh, là mắt kính hiệu chỉnh của cô.
+++++
Vở kịch nhỏ về kẻ lừa đảo.
Mấy năm sau, trong một hoạt động Tân Vãn Thành tình cờ gặp Emma. Đêm đó về nhà đuổi ba ba Diệp đi ngủ ở phòng đọc sách.
Ba ba Diệp: Tối hôm qua anh không biết kiềm chế, nhưng mà đó đâu phải là lý do đuổi anh lưu lạc phòng đọc sách chứ.
Vãn tử: Em trừng phạt anh không phải vì anh không biết kiềm chế, mà là trừng phạt anh lừa gạt em.
Ba ba Diệp: Lừa em nói làm một lần, kết quả là tới ba lần?
Vãn tử: Xí! Em nói là Emma năm đó chỉ nói cảm ơn em chuẩn bị băng cá nhân thôi, mấy cái khác toàn là anh nói!
Ba ba Diệp: Đó là anh tận mắt nhìn thấy, chỉ là mượn lời Emma nói ra thôi, không tính là lừa gạt.
Vãn tử: Từ lúc nào anh bắt đầu chú ý tới em? Sao em không biết…
Ba ba Diệp: Muốn biết hả?
Vãn tử gật đầu.
Ba ba Diệp: Đêm nay cho anh về phòng ngủ, anh sẽ nói cho em nghe.
…..
…..
Triệu Tử Từ: Lần trước lão tử tặng quà sinh nhật Okamoto sợ là lại không đủ dùng! Không đủ dùng!
/79
|