Mặc dù rất tức giận, nhưng vì bị nhiễm độc, lại mệt sẵn cả một ngày nên Sharon vừa đặt lưng xuống lại tiếp tục ngủ mơ màng.
Đến sáng hôm sau, khi độc tố tan hết, Sharon mới khoẻ lại hoàn toàn, cô hối Mar thu dọn lều bạt rồi ngay lập tức lên đường.
Anh ngáp lên ngáp xuống, đồng hồ mới điểm sáu giờ sáng, ánh mặt trời vẫn còn mỏng manh, sương còn chưa tan hết.
- Ăn chút gì đó rồi hẵng đi! - Mar uể oải thu gom hành lí, lôi đống mâm xôi từ trong ba lô ra.
- Ăn uống gì nữa, khẩn trương lên, bọn trộm chắc chưa đi xa! - Sharon hối thúc, trong lòng vẫn nuôi hy vọng đuổi kịp mặc dù bọn trộm chạy mất lâu lắm rồi.
- Cô xem, còn lưu lại dấu chân kìa, đâu mất đâu mà lo! - Mar chỉ chỉ về những bước chân còn in rõ trên nền đất ẩm.
- Hôm qua không mưa, sao dấu chân lại rõ ràng đến vậy? - Sharon ngồi xổm xuống xem xét. - Với cả trong hành lý của tôi có chổi bay, tại sao lại đi bộ mà sơ ý lưu lại dấu vết?
- Thế chẳng phải tốt quá còn gì! - Mar khoác ba lô lên vai, tay bưng đống mâm xôi rừng. - Ăn trước hẵng bàn.
- Hừ, chỉ giỏi ăn. - Sharon tiến lại, cầm mấy quả ăn lấy lệ. Lòng cô đang nóng như lửa đốt, chẳng còn bụng dạ đâu mà ăn uống nữa.
Bây giờ cô đã mất hành lý, chỉ còn Mar xách theo ba lô cồng kềnh, may mà thảm bay do anh giữ, nếu không cả hai ngồi chung chổi thần lại khó chịu.
Vừa ăn, cả hai đi lần theo dấu chân để lại dọc con suối nhỏ, cho đến khi đến đỉnh đầu thác nước thì mất dấu.
Sharon nhảy vụt xuống dưới, có một hồ nước nông rất trong lành, cô mò mẫm tìm xung quanh nhưng không phát hiện được điều gì khả nghi.
- Chết tiệt! - Sharon gầm lên. Cô mà tìm thấy bọn trộm thì chúng chết với cô.
- Kì lạ. - Mar nhảy xuống, nhìn dáo dác xung quanh.
- Cái gì lạ? - Cô quay ngoắt lại nhìn anh.
- Chỗ này giống với nơi mà tôi mơ tối qua. - Mar sờ sờ cằm. - Cái thác và hồ nước nhỏ hơn so với tưởng tượng của tôi. Nhưng mà trùng hợp thật, ngẫu nhiên tìm thấy một nơi y như trong mơ...
- Không có gì là ngẫu nhiên cả, mà là điều tất nhiên. - Sharon hùng hổ xông tới chỗ Mar. - Anh còn mơ thấy cái gì nữa hả thầy bói ?
- À, đợi chút, để tôi nhớ! - Anh thấy vẻ mặt hằm hè của cô mà muốn toát hết mồ hôi. - Có ba viên đá!
Mar đi loanh quanh gần hồ nước, tìm kiếm một hồi, đối chiếu với giấc mơ, anh xác định được ba viên đá chôn dưới đất, có phần đầu nhọn nhô lên tạo thành hình tam giác.
- Lúc đó tôi nhìn thấy một loại kí hiệu rất lạ! - Mar ngồi xổm xuống. - Một hình tam giác lớn bên ngoài, bên trong vẽ một hình tròn lớn, trong hình tròn lại lồng thêm hai tam giác nữa, và bla bla bla.
Anh lẩm nhẩm một hồi, dùng que gỗ vẽ lại, kí tự viết bên trong hình tròn là chữ cổ cùng với những biểu tượng lạ lùng. Sharon thầm thán phục anh chàng này.
- Chỉ là mơ mà sao nhớ được tỉ mỉ dữ vậy?
- Không biết. - Mar đáp tỉnh queo. - Cô gõ lên phiến đá trơn nhẵn kia đi. - Gõ ba lần, sau đó nghỉ hai nhịp gõ thêm ba lần nữa, nghỉ tiếp hai nhịp rồi gõ hai lần, nghỉ một nhịp rồi gõ cái cuối cùng mạnh nhất.
Sharon làm theo lời Mar chỉ đạo, đi đến phiến đá gõ gõ mấy cái. Tiếng cốc cốc đều đặn vang lên rất chuẩn nhịp.
- Ok, tốt, giờ làm chính thức. - Mar nói làm cô ngã ngửa, ra là anh mới thử nghiệm. - Cho tôi mượn con dao.
Cô gỡ con dao dắt ở thắt lưng cho Mar. Anh tự rạch một đường ở lòng bàn tay cho máu chảy ra, chấm ngón tay vẽ lên mặt đất. Khi vẽ xong, anh ra hiệu cho cô gõ lên phiến đá theo đúng nhịp ban nãy. Vài giây sau, điều kì lạ đã xuất hiện.
Thác nước ngưng chảy ngay lập tức, bức tường đất đá phủ đầy rêu như vặn mình một cái làm mặt đất dưới chân rung chuyển chút ít, sau đó chậm chạp hiện ra một cái hang sâu tít bên trong. Sharon chứng kiến không khỏi giật mình.
- Anh làm sao hay vậy?
- Ai biết! - Mar nhún vai một cái, rõ là cũng rất ngạc nhiên nhưng không bộc lộ sự phấn khích ra bên ngoài.
- Lỡ là bẫy thì sao? - Cô vẫn thấy hơi nghi nghi.
- Bẫy bung gì, đi vô! - Anh rửa thẳng bàn tay dính máu vào hồ nước trong vắt, Sharon định cản lại nhưng không kịp, chỉ há mồm nhìn máu hoà vào với làn nước rồi từ từ biến mất.
Cô còn muốn thắc mắc thêm nữa nhưng đã bị anh lôi đi. Cả hai nhanh chóng tiến vào trong, cửa hang lập tức khép lại, tiếng nước róc rách bên ngoài lại vang lên.
Trong không gian tối tăm đột ngột vụt sáng bởi hai hàng đuốc trên tường, không gian rộng rãi nhưng không tránh khỏi cảm giác ngột ngạt, may là không lạnh lẽo như khu cổ mộ.
Hai người đi được một lúc lâu, cho đến khi thấy phía cửa ra phát ánh sáng trắng mới co giò lên chạy thật nhanh.
Sharon trong lòng khấp khởi, Mar đã nằm mộng chính xác như thế, rất có khả năng tìm thấy món bảo bối đầu tiên.
Khi cả hai ra đến nơi, họ vô cùng bất ngờ.
Phía trước mặt, một bộ cung tên màu bạc lấp lánh đang lơ lửng trên bệ đá, nó toát ra một nguồn ma lực rất mạnh mẽ, Mar thầm thốt lên, trên đời anh chưa từng nhìn thấy chiếc cung nào đẹp đến vậy.
- Đây là một trong tám món bảo bối! - Sharon thốt lên, cô không ngờ lại tìm thấy nó dễ dàng như vậy.
- Thiệt hả? - Mar nhìn cô đầy phấn khích.
- Chính nó, lại còn ở nguyên hình dạng ban đầu nữa! - Cô tiến lại gần chiếc cung đang lơ lửng, ánh sáng từ nó ôm trọn lấy người cô.
- Là sao? - Mar vẫn mù mịt.
- Có một số món bảo bối sẽ chuyển thành hình dạng khác để đánh lừa, việc tìm kiếm sẽ trở nên khó khăn hơn.
- À à. Vậy làm sao để lấy nó đây?
- Anh lấy thử xem!
Mar nhún chân, cả cơ thể được trợ lực bay lên hết sức nhẹ nhàng, thế nhưng khoảnh khắc sắp chạm tay vào chiếc cung, một giọng nói vang lên làm anh giật bắn người, không tự chủ được mà ngã phịch mông xuống đất.
- Chờ đã!
Một người từ góc khuất bước ra, mái tóc dài bạch kim khẽ rủ xuống vai, gương mặt xinh đẹp hoàn mĩ, trên người tỏa hào quang, y như một tiên nhân. Người này chính là một trong tám linh thú mang hệ kim: Ngựa thần.
Sharon và Mar nhất thời ngây ngốc không biết nói gì.
- Ngươi chính là người mở phong ấn? - Ngựa thần nhìn về phía Mar.
Anh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, vẫn chưa cử động lưỡi được.
- Ta đã chờ khá lâu rồi. - Ngựa thần thở dài, vươn tay lên, lập tức cây cung hạ xuống, nhẹ nhàng đặt trên tay Ngựa thần.
- Chỉ có người xứng đáng mới có thể nhận được bảo bối của ta, ngươi rất xuất sắc, nay ta trao nó cho ngươi, thay ta vãn hồi thế giới, nhưng trước hết... - Ngựa thần tiến về phía Mar. - Cởi cúc áo ra.
- Hả? - Mar bị câu nói này làm bất ngờ đến trợn mắt há mồm, chuyện này liên quan gì đến việc áo sống?
- Ta sẽ truyền cho ngươi bùa phong ấn, chỉ ngươi mới có thể sử dụng và phát huy tối đa sức mạnh của cây cung này. Nếu chẳng may bị trộm, ngươi vẫn có thể tìm được. - Ngựa thần giải thích.
Đến lúc này Mar mới thả lỏng, thế mà anh còn tưởng...
Ngựa thần đọc thần chú, một loại kí hiệu hiện lên, in vào ngực trái của Mar đau nhói, anh bụm chặt ngực, cảm giác nóng rát vô cùng khó chịu.
- Mới đầu sẽ đau một chút. - Ngựa thần mỉm cười. - Coi như là một cái giá đi.
Mar vật lộn với cơn đau rát một lúc thì nằm luôn ra đất, mồ hôi mồ kê nhễ nhại như tắm. Sharon tiến lại đỡ, trên ngực anh chỗ bị đóng dấu có vết mờ mờ như sẹo, không để ý kĩ sẽ rất khó phát hiện ra.
- Không bất tỉnh xem như là rất mạnh rồi! - Ngựa thần hài lòng. - Ta tin tưởng ngươi sẽ sử dụng bảo bối của ta một cách hiệu quả nhất.
Mar loạng choạng đứng dậy, nhận lấy chiếc cung quý báu từ tay Ngựa thần, cảm thấy xúc động vô cùng.
- Hãy giúp đỡ cô ấy thật tốt. - Ngựa thần bây giờ mới nói đến Sharon, nãy giờ cô còn tưởng mình là người vô hình cơ.
- Vâng, tôi xin ghi nhớ! - Anh say mê vuốt ve chiếc cung trên tay.
- Cây cung có thể chuyển hoá thành hình chiếc ghim cài áo để che mắt thiên hạ, đọc thần chú là nó sẽ trở về nguyên trạng. - Ngựa thần nói, dùng ngón tay viết lên tay Mar mật mã , ngay cả Sharon cũng không biết.
- Được rồi, hai người tiếp tục lên đường đi. - Ngựa thần nhắc nhở.
- Đa tạ ngựa thần! - Cả hai đồng thanh.
Trước khi đi, Sharon còn ngoái lại hỏi.
- Ngựa thần, chiếc ba lô của tôi bị mất, có phải là...
- Là một cái giá để được nhận lấy cung tên của ta, các ngươi sẽ gặp khó khăn trên đường đi, nhớ phải tỉnh táo.
- Vâng!
Để tiết kiệm thời gian, Ngựa thần giúp cả hai dịch chuyển ra ngoài một cách nhanh nhất có thể. Mặt trời đã lên cao, không khí cũng oi bức hơn.
- Dùng thảm bay, ba tiếng nữa là đến khu ngoại vi của Dulistal, sát biên giới Ferekas. - Sharon nhìn bản đồ ước lượng.
- Được rồi, đi nhanh để kịp giờ ăn trưa, tôi thấy đói rồi. - Mar nhanh chóng lôi thảm thần ra.
- Suốt ngày ăn với chả uống! - Sharon bĩu môi.
- Xí, cô thử không ăn xem có sống nổi không? - Mar vặc lại. - Ba lô của cô cũng mất, đồ ăn mất hơn phân nửa rồi còn gì.
- Anh chỉ quan tâm đến đồ ăn thôi à? - Sharon trừng mắt. - Trong đó có nhiều món đồ quý giá của tôi!
- Gồm những gì?
- Viên đá màu tím lưu lại lời uỷ thác của Nhà tiên tri, chiếc nhẫn, thẻ ngân hàng, chổi thần, quần áo, đèn, lều, ống nhòm, hai cuốn sách. - Cô đếm đốt ngón tay.
- Ferekas sầm uất hơn cả Dulistal, chỉ sợ bọn trộm đến đấy thì khó tìm, những thứ có thể sắm được thì mua cái mới. - Mar điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi tăng tốc thảm thần.
- Mấy cái khác không quan trọng, chỉ cần tìm được viên đá với chiếc nhẫn, thẻ ngân hàng lập cái mới, hai cuốn sách là của thầy tôi, thôi thì hên xui. - Sharon tuy nói chắc nịch như vậy nhưng không tránh khỏi tiếc nuối. Đồ nghề chưa xài lần nào mà đã mất, quá phí của.
Cả hai bay liên tục trong vòng ba tiếng, cuối cùng cũng đến biên giới, nhà cửa bắt đầu xuất hiện trở lại, hai người tìm một quán ăn nhỏ để nạp năng lượng.
Trong lúc đồ ăn được bày ra bàn, Mar níu anh bồi lại hỏi dăm ba câu.
- Xin hỏi, gần đây có băng cướp nào lảng vảng không?
- A, tuyệt đối không nha, chỗ này tuy xa xôi hẻo lánh, nhưng an ninh rất tốt, không xảy ra vụ trộm cắp nào hết! - Anh chàng bồi bàn nhiệt tình đáp.
- Không có ai khả nghi sao? - Mar vẫn cố gặng hỏi.
- Không đâu.
- Thực ra vợ tôi bị mất một chiếc ba lô. - Mar nói dối mà không hề chớp mắt.- Cái đó là hàng ngoại, không bán ở Dulistal này đâu, bên trong toàn là đồ đạc cá nhân quan trọng, chúng tôi đang đi công tác bàn chuyện làm ăn, anh cũng hiểu mà.
- Vâng vâng, thật không may, nhưng khách ở đây đa số đều mang theo ba lô bên mình, nếu chiếc của quý khách có gì đặc biệt thì tôi may ra còn nhớ được. - Anh bồi gãi gãi tai.
Mar nhìn Sharon ra hiệu.
- Nó màu nâu, có hai ngăn lớn và mấy chiếc túi nhỏ bên ngoài. - Cô vội đáp.
- Ài, chung quá. - Anh bồi vẫn không nhớ ra được gì, suốt ngày lo buôn bán, hơi đâu để ý đồ đạc của khách.
- Thế cũng đành bó tay. - Mar lắc đầu, dúi vô tay anh bồi mấy đồng bạc. - Thôi, cảm ơn anh, anh làm việc tiếp đi.
- Vâng, chúc quý khách ngon miệng. - Anh bồi vui vẻ rời đi.
- Đúng là công cốc. - Sharon chán nản khuấy khuấy canh trong bát.
- Có thể bọn trộm không dùng lại ở đây mà đi thẳng đến Ferekas, dù sao thì từ đây đến đó chỉ mất vài tiếng. - Mar tiếp tục ăn uống như thường, cứ như người mất đồ không phải cộng sự của mình vậy.
- Hừ, mất đồ hoài, làm tốn mất bao nhiêu thời gian. - Sharon buông đũa, chả thể nuốt nổi món gì.
- Đừng nóng nảy, không sớm thì muộn cũng tìm ra thôi, vợ iu !
- Ai là vợ anh! - Sharon đạp vô chân anh một phát.
- Á, đau bà xã, ối đừng đạp nữa! Không gọi thì không gọi! - Mar mếu máo, cô không những đạp, còn cấu véo rất mạnh.
- Lần sau có bịa chuyện thì cấm nói tôi là vợ, phải là chị gái của anh biết chưa? - Cô trừng mắt cảnh báo.
- Biết rồi. - Anh xụ mặt một đống, rõ ràng là anh hơn cô đến hai tuổi, bịa là vợ chồng chẳng quá đáng bằng việc bảo cô là chị anh, đừng hòng anh chấp nhận.
Cả hai ăn uống no nê thì nhanh chóng rời đi, còn tranh thủ hỏi thăm tình hình xung quanh nhưng vẫn không thu thập được tin tức nào có ích. Sharon đành ngậm ngùi lên đường, nguyền rủa bọn trộm dám ăn cắp đồ của cô, để cô mà tìm được là không xong đâu.
End chap 21
Đến sáng hôm sau, khi độc tố tan hết, Sharon mới khoẻ lại hoàn toàn, cô hối Mar thu dọn lều bạt rồi ngay lập tức lên đường.
Anh ngáp lên ngáp xuống, đồng hồ mới điểm sáu giờ sáng, ánh mặt trời vẫn còn mỏng manh, sương còn chưa tan hết.
- Ăn chút gì đó rồi hẵng đi! - Mar uể oải thu gom hành lí, lôi đống mâm xôi từ trong ba lô ra.
- Ăn uống gì nữa, khẩn trương lên, bọn trộm chắc chưa đi xa! - Sharon hối thúc, trong lòng vẫn nuôi hy vọng đuổi kịp mặc dù bọn trộm chạy mất lâu lắm rồi.
- Cô xem, còn lưu lại dấu chân kìa, đâu mất đâu mà lo! - Mar chỉ chỉ về những bước chân còn in rõ trên nền đất ẩm.
- Hôm qua không mưa, sao dấu chân lại rõ ràng đến vậy? - Sharon ngồi xổm xuống xem xét. - Với cả trong hành lý của tôi có chổi bay, tại sao lại đi bộ mà sơ ý lưu lại dấu vết?
- Thế chẳng phải tốt quá còn gì! - Mar khoác ba lô lên vai, tay bưng đống mâm xôi rừng. - Ăn trước hẵng bàn.
- Hừ, chỉ giỏi ăn. - Sharon tiến lại, cầm mấy quả ăn lấy lệ. Lòng cô đang nóng như lửa đốt, chẳng còn bụng dạ đâu mà ăn uống nữa.
Bây giờ cô đã mất hành lý, chỉ còn Mar xách theo ba lô cồng kềnh, may mà thảm bay do anh giữ, nếu không cả hai ngồi chung chổi thần lại khó chịu.
Vừa ăn, cả hai đi lần theo dấu chân để lại dọc con suối nhỏ, cho đến khi đến đỉnh đầu thác nước thì mất dấu.
Sharon nhảy vụt xuống dưới, có một hồ nước nông rất trong lành, cô mò mẫm tìm xung quanh nhưng không phát hiện được điều gì khả nghi.
- Chết tiệt! - Sharon gầm lên. Cô mà tìm thấy bọn trộm thì chúng chết với cô.
- Kì lạ. - Mar nhảy xuống, nhìn dáo dác xung quanh.
- Cái gì lạ? - Cô quay ngoắt lại nhìn anh.
- Chỗ này giống với nơi mà tôi mơ tối qua. - Mar sờ sờ cằm. - Cái thác và hồ nước nhỏ hơn so với tưởng tượng của tôi. Nhưng mà trùng hợp thật, ngẫu nhiên tìm thấy một nơi y như trong mơ...
- Không có gì là ngẫu nhiên cả, mà là điều tất nhiên. - Sharon hùng hổ xông tới chỗ Mar. - Anh còn mơ thấy cái gì nữa hả thầy bói ?
- À, đợi chút, để tôi nhớ! - Anh thấy vẻ mặt hằm hè của cô mà muốn toát hết mồ hôi. - Có ba viên đá!
Mar đi loanh quanh gần hồ nước, tìm kiếm một hồi, đối chiếu với giấc mơ, anh xác định được ba viên đá chôn dưới đất, có phần đầu nhọn nhô lên tạo thành hình tam giác.
- Lúc đó tôi nhìn thấy một loại kí hiệu rất lạ! - Mar ngồi xổm xuống. - Một hình tam giác lớn bên ngoài, bên trong vẽ một hình tròn lớn, trong hình tròn lại lồng thêm hai tam giác nữa, và bla bla bla.
Anh lẩm nhẩm một hồi, dùng que gỗ vẽ lại, kí tự viết bên trong hình tròn là chữ cổ cùng với những biểu tượng lạ lùng. Sharon thầm thán phục anh chàng này.
- Chỉ là mơ mà sao nhớ được tỉ mỉ dữ vậy?
- Không biết. - Mar đáp tỉnh queo. - Cô gõ lên phiến đá trơn nhẵn kia đi. - Gõ ba lần, sau đó nghỉ hai nhịp gõ thêm ba lần nữa, nghỉ tiếp hai nhịp rồi gõ hai lần, nghỉ một nhịp rồi gõ cái cuối cùng mạnh nhất.
Sharon làm theo lời Mar chỉ đạo, đi đến phiến đá gõ gõ mấy cái. Tiếng cốc cốc đều đặn vang lên rất chuẩn nhịp.
- Ok, tốt, giờ làm chính thức. - Mar nói làm cô ngã ngửa, ra là anh mới thử nghiệm. - Cho tôi mượn con dao.
Cô gỡ con dao dắt ở thắt lưng cho Mar. Anh tự rạch một đường ở lòng bàn tay cho máu chảy ra, chấm ngón tay vẽ lên mặt đất. Khi vẽ xong, anh ra hiệu cho cô gõ lên phiến đá theo đúng nhịp ban nãy. Vài giây sau, điều kì lạ đã xuất hiện.
Thác nước ngưng chảy ngay lập tức, bức tường đất đá phủ đầy rêu như vặn mình một cái làm mặt đất dưới chân rung chuyển chút ít, sau đó chậm chạp hiện ra một cái hang sâu tít bên trong. Sharon chứng kiến không khỏi giật mình.
- Anh làm sao hay vậy?
- Ai biết! - Mar nhún vai một cái, rõ là cũng rất ngạc nhiên nhưng không bộc lộ sự phấn khích ra bên ngoài.
- Lỡ là bẫy thì sao? - Cô vẫn thấy hơi nghi nghi.
- Bẫy bung gì, đi vô! - Anh rửa thẳng bàn tay dính máu vào hồ nước trong vắt, Sharon định cản lại nhưng không kịp, chỉ há mồm nhìn máu hoà vào với làn nước rồi từ từ biến mất.
Cô còn muốn thắc mắc thêm nữa nhưng đã bị anh lôi đi. Cả hai nhanh chóng tiến vào trong, cửa hang lập tức khép lại, tiếng nước róc rách bên ngoài lại vang lên.
Trong không gian tối tăm đột ngột vụt sáng bởi hai hàng đuốc trên tường, không gian rộng rãi nhưng không tránh khỏi cảm giác ngột ngạt, may là không lạnh lẽo như khu cổ mộ.
Hai người đi được một lúc lâu, cho đến khi thấy phía cửa ra phát ánh sáng trắng mới co giò lên chạy thật nhanh.
Sharon trong lòng khấp khởi, Mar đã nằm mộng chính xác như thế, rất có khả năng tìm thấy món bảo bối đầu tiên.
Khi cả hai ra đến nơi, họ vô cùng bất ngờ.
Phía trước mặt, một bộ cung tên màu bạc lấp lánh đang lơ lửng trên bệ đá, nó toát ra một nguồn ma lực rất mạnh mẽ, Mar thầm thốt lên, trên đời anh chưa từng nhìn thấy chiếc cung nào đẹp đến vậy.
- Đây là một trong tám món bảo bối! - Sharon thốt lên, cô không ngờ lại tìm thấy nó dễ dàng như vậy.
- Thiệt hả? - Mar nhìn cô đầy phấn khích.
- Chính nó, lại còn ở nguyên hình dạng ban đầu nữa! - Cô tiến lại gần chiếc cung đang lơ lửng, ánh sáng từ nó ôm trọn lấy người cô.
- Là sao? - Mar vẫn mù mịt.
- Có một số món bảo bối sẽ chuyển thành hình dạng khác để đánh lừa, việc tìm kiếm sẽ trở nên khó khăn hơn.
- À à. Vậy làm sao để lấy nó đây?
- Anh lấy thử xem!
Mar nhún chân, cả cơ thể được trợ lực bay lên hết sức nhẹ nhàng, thế nhưng khoảnh khắc sắp chạm tay vào chiếc cung, một giọng nói vang lên làm anh giật bắn người, không tự chủ được mà ngã phịch mông xuống đất.
- Chờ đã!
Một người từ góc khuất bước ra, mái tóc dài bạch kim khẽ rủ xuống vai, gương mặt xinh đẹp hoàn mĩ, trên người tỏa hào quang, y như một tiên nhân. Người này chính là một trong tám linh thú mang hệ kim: Ngựa thần.
Sharon và Mar nhất thời ngây ngốc không biết nói gì.
- Ngươi chính là người mở phong ấn? - Ngựa thần nhìn về phía Mar.
Anh gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, vẫn chưa cử động lưỡi được.
- Ta đã chờ khá lâu rồi. - Ngựa thần thở dài, vươn tay lên, lập tức cây cung hạ xuống, nhẹ nhàng đặt trên tay Ngựa thần.
- Chỉ có người xứng đáng mới có thể nhận được bảo bối của ta, ngươi rất xuất sắc, nay ta trao nó cho ngươi, thay ta vãn hồi thế giới, nhưng trước hết... - Ngựa thần tiến về phía Mar. - Cởi cúc áo ra.
- Hả? - Mar bị câu nói này làm bất ngờ đến trợn mắt há mồm, chuyện này liên quan gì đến việc áo sống?
- Ta sẽ truyền cho ngươi bùa phong ấn, chỉ ngươi mới có thể sử dụng và phát huy tối đa sức mạnh của cây cung này. Nếu chẳng may bị trộm, ngươi vẫn có thể tìm được. - Ngựa thần giải thích.
Đến lúc này Mar mới thả lỏng, thế mà anh còn tưởng...
Ngựa thần đọc thần chú, một loại kí hiệu hiện lên, in vào ngực trái của Mar đau nhói, anh bụm chặt ngực, cảm giác nóng rát vô cùng khó chịu.
- Mới đầu sẽ đau một chút. - Ngựa thần mỉm cười. - Coi như là một cái giá đi.
Mar vật lộn với cơn đau rát một lúc thì nằm luôn ra đất, mồ hôi mồ kê nhễ nhại như tắm. Sharon tiến lại đỡ, trên ngực anh chỗ bị đóng dấu có vết mờ mờ như sẹo, không để ý kĩ sẽ rất khó phát hiện ra.
- Không bất tỉnh xem như là rất mạnh rồi! - Ngựa thần hài lòng. - Ta tin tưởng ngươi sẽ sử dụng bảo bối của ta một cách hiệu quả nhất.
Mar loạng choạng đứng dậy, nhận lấy chiếc cung quý báu từ tay Ngựa thần, cảm thấy xúc động vô cùng.
- Hãy giúp đỡ cô ấy thật tốt. - Ngựa thần bây giờ mới nói đến Sharon, nãy giờ cô còn tưởng mình là người vô hình cơ.
- Vâng, tôi xin ghi nhớ! - Anh say mê vuốt ve chiếc cung trên tay.
- Cây cung có thể chuyển hoá thành hình chiếc ghim cài áo để che mắt thiên hạ, đọc thần chú là nó sẽ trở về nguyên trạng. - Ngựa thần nói, dùng ngón tay viết lên tay Mar mật mã , ngay cả Sharon cũng không biết.
- Được rồi, hai người tiếp tục lên đường đi. - Ngựa thần nhắc nhở.
- Đa tạ ngựa thần! - Cả hai đồng thanh.
Trước khi đi, Sharon còn ngoái lại hỏi.
- Ngựa thần, chiếc ba lô của tôi bị mất, có phải là...
- Là một cái giá để được nhận lấy cung tên của ta, các ngươi sẽ gặp khó khăn trên đường đi, nhớ phải tỉnh táo.
- Vâng!
Để tiết kiệm thời gian, Ngựa thần giúp cả hai dịch chuyển ra ngoài một cách nhanh nhất có thể. Mặt trời đã lên cao, không khí cũng oi bức hơn.
- Dùng thảm bay, ba tiếng nữa là đến khu ngoại vi của Dulistal, sát biên giới Ferekas. - Sharon nhìn bản đồ ước lượng.
- Được rồi, đi nhanh để kịp giờ ăn trưa, tôi thấy đói rồi. - Mar nhanh chóng lôi thảm thần ra.
- Suốt ngày ăn với chả uống! - Sharon bĩu môi.
- Xí, cô thử không ăn xem có sống nổi không? - Mar vặc lại. - Ba lô của cô cũng mất, đồ ăn mất hơn phân nửa rồi còn gì.
- Anh chỉ quan tâm đến đồ ăn thôi à? - Sharon trừng mắt. - Trong đó có nhiều món đồ quý giá của tôi!
- Gồm những gì?
- Viên đá màu tím lưu lại lời uỷ thác của Nhà tiên tri, chiếc nhẫn, thẻ ngân hàng, chổi thần, quần áo, đèn, lều, ống nhòm, hai cuốn sách. - Cô đếm đốt ngón tay.
- Ferekas sầm uất hơn cả Dulistal, chỉ sợ bọn trộm đến đấy thì khó tìm, những thứ có thể sắm được thì mua cái mới. - Mar điều chỉnh lại tư thế ngồi rồi tăng tốc thảm thần.
- Mấy cái khác không quan trọng, chỉ cần tìm được viên đá với chiếc nhẫn, thẻ ngân hàng lập cái mới, hai cuốn sách là của thầy tôi, thôi thì hên xui. - Sharon tuy nói chắc nịch như vậy nhưng không tránh khỏi tiếc nuối. Đồ nghề chưa xài lần nào mà đã mất, quá phí của.
Cả hai bay liên tục trong vòng ba tiếng, cuối cùng cũng đến biên giới, nhà cửa bắt đầu xuất hiện trở lại, hai người tìm một quán ăn nhỏ để nạp năng lượng.
Trong lúc đồ ăn được bày ra bàn, Mar níu anh bồi lại hỏi dăm ba câu.
- Xin hỏi, gần đây có băng cướp nào lảng vảng không?
- A, tuyệt đối không nha, chỗ này tuy xa xôi hẻo lánh, nhưng an ninh rất tốt, không xảy ra vụ trộm cắp nào hết! - Anh chàng bồi bàn nhiệt tình đáp.
- Không có ai khả nghi sao? - Mar vẫn cố gặng hỏi.
- Không đâu.
- Thực ra vợ tôi bị mất một chiếc ba lô. - Mar nói dối mà không hề chớp mắt.- Cái đó là hàng ngoại, không bán ở Dulistal này đâu, bên trong toàn là đồ đạc cá nhân quan trọng, chúng tôi đang đi công tác bàn chuyện làm ăn, anh cũng hiểu mà.
- Vâng vâng, thật không may, nhưng khách ở đây đa số đều mang theo ba lô bên mình, nếu chiếc của quý khách có gì đặc biệt thì tôi may ra còn nhớ được. - Anh bồi gãi gãi tai.
Mar nhìn Sharon ra hiệu.
- Nó màu nâu, có hai ngăn lớn và mấy chiếc túi nhỏ bên ngoài. - Cô vội đáp.
- Ài, chung quá. - Anh bồi vẫn không nhớ ra được gì, suốt ngày lo buôn bán, hơi đâu để ý đồ đạc của khách.
- Thế cũng đành bó tay. - Mar lắc đầu, dúi vô tay anh bồi mấy đồng bạc. - Thôi, cảm ơn anh, anh làm việc tiếp đi.
- Vâng, chúc quý khách ngon miệng. - Anh bồi vui vẻ rời đi.
- Đúng là công cốc. - Sharon chán nản khuấy khuấy canh trong bát.
- Có thể bọn trộm không dùng lại ở đây mà đi thẳng đến Ferekas, dù sao thì từ đây đến đó chỉ mất vài tiếng. - Mar tiếp tục ăn uống như thường, cứ như người mất đồ không phải cộng sự của mình vậy.
- Hừ, mất đồ hoài, làm tốn mất bao nhiêu thời gian. - Sharon buông đũa, chả thể nuốt nổi món gì.
- Đừng nóng nảy, không sớm thì muộn cũng tìm ra thôi, vợ iu !
- Ai là vợ anh! - Sharon đạp vô chân anh một phát.
- Á, đau bà xã, ối đừng đạp nữa! Không gọi thì không gọi! - Mar mếu máo, cô không những đạp, còn cấu véo rất mạnh.
- Lần sau có bịa chuyện thì cấm nói tôi là vợ, phải là chị gái của anh biết chưa? - Cô trừng mắt cảnh báo.
- Biết rồi. - Anh xụ mặt một đống, rõ ràng là anh hơn cô đến hai tuổi, bịa là vợ chồng chẳng quá đáng bằng việc bảo cô là chị anh, đừng hòng anh chấp nhận.
Cả hai ăn uống no nê thì nhanh chóng rời đi, còn tranh thủ hỏi thăm tình hình xung quanh nhưng vẫn không thu thập được tin tức nào có ích. Sharon đành ngậm ngùi lên đường, nguyền rủa bọn trộm dám ăn cắp đồ của cô, để cô mà tìm được là không xong đâu.
End chap 21
/89
|