Việt gắng sức nói với Quỳnh:
- Anh đang bị truy sát... em đừng hỏi vội, anh sẽ... giải thích sau. Em có... chỗ nào kín đáo không?
Vì Quỳnh đang rất lo lắng và sợ hãi nên cô không kịp suy nghĩ nhiều. Cô gật đầu:
- Để em đưa anh về phòng trọ của em, cũng gần đây thôi.
- Tốt quá, cám ơn em.
Quỳnh dìu Việt lên xe, cho anh dựa vào lưng cô rồi nhanh chóng chở anh về phòng trọ của mình. Cô mở cửa phòng đưa anh vào nằm trên giường, sau đó ra ngoài quan sát có ai theo dõi không rồi mới chốt cửa lại. Khi cô vào Việt đã rên hừ hừ, cả mặt đỏ bừng, toàn thân nóng hầm hập. Hôm nay Việt đã dụng công quá độ, khiến cho Thuần Dương Công chạy loạn xạ trong kinh mạch. Bây giờ anh đang rơi vào tình trạng mà người luyện võ thường hay nói, tẩu hỏa nhập ma. Anh dần mất đi tri giác. Trong khi nửa tỉnh nửa mê, anh cảm giác như mình đang ở thiên đường; sau đó một cơn mưa mát lạnh đổ xuống, xua đi cơn nóng hừng hực do Thuần Dương Công gây ra, sảng khoái vô cùng.
Không biết qua bao lâu, Việt từ từ tỉnh lại, đầu óc vẫn còn choáng váng, toàn thân ra rời. Việt chống tay cố ngồi dậy, anh phát hiện mình ở trần, một lớp vải trắng dày quấn quanh thân. Viết thương sau lưng đã ngừng chảy máu. Quỳnh từ trong phòng vệ sinh đi ra, thấy anh tỉnh lại thì chạy lại nói:
- Anh đừng cử động, vết thương chỉ vừa cầm máu thôi.
Việt đáp:
- Anh không sao đâu, em đừng lo, chỉ là thương tổn ngoài da thôi.
Quỳng mắng:
- Vết thương sâu như thế mà anh còn nói không sao. Anh ngồi yên đó.
Việt cười cười an ủi cô:
- Thật sự anh không sao đâu. Mà anh hôn mê bao lâu rồi em?
- Dạ khoảng nửa tiếng ạ.
- Nửa tiếng? Lâu thế ư? Không xong rồi.
Việt nhổm dậy định đi ngay. Quỳnh sợ đến tái mặt, lập tức nắm lấy vai anh giữ lại:
- Anh đang bị thương nặng, em tuyệt đối không cho anh đi.
Việt lắc đầu:
- Không, anh phải đi, anh có việc phải giải quyết ngay bây giờ, trễ phút nào thì hỏng việc phút ấy.
Anh đứng dậy kiên quyết rời đi. Quỳnh vội đứng dậy ngăn lại, bỗng cô cau mày, hai chân loạng choạng suýt ngã, may mà Việt đỡ cô. Việt lấy làm ngạc nhiên, hỏi cô:
- Em bị đau ở đâu à?
- Dạ không.
- Rõ ràng em bị đau, còn nói không?
Anh chợt nhìn thấy có vệt máu trên chăn, nó hoàn toàn khác với nhưng vết máu loang lổ khác, nó không phải do vết thương trên người anh gây ra. Anh chợt liên tưởng đến vẻ kỳ lạ của Quỳnh ban nãy, anh nghĩ tới một điều... Khốn kiếp! Sao mày lúc nào cũng làm hại người mày thương yêu vậy hả? Anh giận chính bản thân mình, nghiến răng đấm mạnh xuống giường một cái. Quỳnh kinh hãi:
- Anh bị gì thế, sao lại đấm lung tung vậy, máu chỉ vừa mới ngừng chảy thôi.
Việt nắm vai Quỳnh, nhìn thẳng vào cô và hỏi:
- Quỳnh này, lúc nãy anh có làm gì gây hại đến em không thế?
- Ơ dạ... dạ không... anh bị ngất đi.
- Có thật không đấy, em đừng dối anh.
- Không thật mà.
Quỳnh cắn môi dưới, vẫn nói đi nói lại câu đấy. Hình như cô đang che dấu điều gì đó nên cô lảng tránh ánh mắt của anh:
- Không có gì thật mà, giờ anh quan trọng hơn. Anh nói em nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu anh không nói em sẽ không cho anh đi đâu.
Việt thầm thở dài, Quỳnh không muốn nói anh cũng không gặng hỏi nữa, anh cần đi ngay bây giờ. Nhưng cô không cho anh đi, có lẽ anh nên nói thật để tránh khỏi mất thêm thời gian:
- Thôi được rồi, là thế này...
Việt kể lại cho Quỳnh từ đoạn anh vào công ty của ông Tâm đến khi anh leo lên bờ. Tất nhiên anh không kể rõ tên tuổi, chi tiết, chỉ giúp cô hiểu anh bị hãm hại. Quỳnh nghe xong, trái lại càng lo lắng hơn:
- Em không cho anh đi, từ tin nhắn trên điện thoại ông kia, chắc chắn anh đã bị cảnh sát nghi ngờ, anh quay lại đó lỡ bị phát hiện thì...
Cô nói có lý, Việt vuốt cằm ngẫm nghĩ:
- Ừ... em nói đúng... để xem nào... A, anh nhớ ra có một cách. Anh đi đây.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì cả, em cứ yên tâm, anh sẽ cẩn thận, muộn rồi, em nên đi ngủ sớm đi.
Việt đang tiến ra cửa, bỗng dừng bước, quay đầu nói với cô:
- Anh không phải là một kẻ vô trách nhiệm, xong việc này, anh sẽ có câu trả lời cho em, cũng như về chuyện của ba người chúng ta. Anh đi đây, em nhớ khóa cửa cẩn thận.
Nói xong Việt chạy đi. Quỳnh đóng cửa, sau đó cô lại ngồi bần thần ở giường, hai mắt nhìn vết máu trên chăn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Việt quay về phòng trọ, có vẻ như cảnh sát chưa đến đây. Anh vào phòng, nhanh chóng rịt thuốc vào vết thương, thay một bộ đồ mới, chuẩn bị dụng cụ thật kỹ rồi chạy tới công ty của ông Tâm. Lúc này đám lửa đã được dập nhưng công ty thiệt hại khá lớn. Anh không thấy gia đình Ngọc, có lẽ họ đưa ông Tâm đến bệnh viện. Không rõ tình trạng của ông ấy thế nào rồi. Việt rất lo cho vết thương sau đầu của ông Tâm.
Anh quan sát chung quanh kỹ hơn, Lính cứu hỏa và cảnh sát đang tập trung ở tầng dưới để thu dọn tàn cuộc. Đây là cơ hội tốt để lên tầng trên tìm hiểu vụ việc. Cảnh sát đang tập trung tìm kiếm chứng cứ và hỏi những người sống xung quanh toà nhà nên Việt lẻn vào trong rất dễ dàng. Anh leo lên tầng không một tiếng động, ở đây không có ai. Anh bắt đầu quan sát phòng ông Tâm làm việc cũng như các phòng lân cận.
Đúng lúc này nghe choang một tiếng, cửa kính nào đó đã vỡ. Cảnh sát bên dưới nghe động tĩnh trên này giật mình, bèn hô lớn:
- Có người trên lầu, mau lên xem.
Việt cũng hoảng hốt, quá ư quái lạ, tự dưng cửa kính bị vỡ.
- Hắn kia rồi, mau bắt lại.
Chết tiệt mình dính bẫy của tên đó rồi. Việt ngoảnh đầu lại thì thấy cảnh sát đã xuất hiện ở đầu hành lang. Không còn thời gian điều tra nữa, trốn trước đã. Việt vội xoay người bỏ chạy.
Bất ngờ một bóng đen từ trong một căn phòng khác chạy vọt ra với tốc độ rất nhanh. Hắn nhảy qua khung cửa kính, bám vào cột trụ bị cháy đen tuột xuống đất.
Tên đó chắc chắn là kẻ đánh bác Tâm và mình. Việt tức tốc đuổi theo. Anh nhảy qua khung cửa như gã kia, sau đó bám vào cột và nhảy xuống đất. Đáng tiếc anh đã mất dấu hắn. Anh đành bỏ trốn theo hướng khác.
Cảnh sát ở tầng trên chưng hửng nhìn Việt nhưng cảnh sát ở dưới thì ở gần đó nên đuổi theo ngay.
- Hắn ta có đồng bọn, mau chia hai ra.
Cảnh sát chia hai hướng để truy bắt. Gã kia chạy trước, chắc sẽ trốn được, còn Việt bị rượt sát sau lưng. Anh hoảng sợ, vừa chạy vừa cố nghĩ cách thoát thân. Anh bèn chạy vào trong rừng núi. Anh hi vọng cây cối cộng với trời tối giúp anh khỏi bị bắt. Quả nhiên khi vào trong rừng, cảnh sát bị lạc phương hướng, nhất thời để mất dấu Việt. Cảnh sát Phương chỉ tay sang phải và ra lệnh:
- Chúng ta chia hai, các cậu dắt theo mấy con chó đặc vụ sang bên phải tìm kiếm, còn tôi sang trái.
- Vâng thưa sếp.
Thế là cảnh sát chia nhau ra tìm. Tuy có chó đặc vụ nhưng cây cối quá rậm rạp, hơn nữa khu vực này rất rộng, để tìm một ai đó trong màn đêm chẳng phải việc dễ dàng. Chừng bảy tám phút sau, bất ngờ hai tiếng đùng đoàng vang lên làm tất cả giật mình. Một người cảnh sát hô lớn:
- Tiếng súng phát ra từ mé Tây, sếp Phương đang tìm phía đó, đi qua trợ giúp.
Tất cả cảnh sát đổ về nơi ông Phương đang truy đuổi Việt. Ông Phương vẫy tay gọi họ:
- Đối tượng đang chạy về hướng Tây, hắn ta đã trúng hai phát đạn, không chạy nhanh được đâu. Chúng ta mau đuổi theo.
- Rõ.
Tiếng người hò hét, tiếng chó sủa vang động khắp khu rừng. Việt hoảng sợ, co giò bỏ chạy. Anh đã bị bắn hai phát một vào vai, một vào cổ chân, máu không ngừng tứa ra. Anh cắn răng chịu đau, vận hết sức bình sinh, thi triển khinh công chạy thục mạng. Anh càng lúc càng tiến sâu vào trong rừng. Qua hồi lâu, tiếng truy đuổi nhỏ dần rồi mất hẳn. Anh thở phào nhẹ nhõm:
- Cuối cùng cũng thoát rồi, có thể nghỉ ngơi một chút. May mà mình kịp nghĩ ra cách chạy vào rừng, không thì tiêu rồi.
Anh giảm tốc độ rồi thành đi bộ. Vui mừng chưa được mấy giây, bỗng anh thấy chân mình bị hẫng, sau đó người bổ nhào về trước. Thì ra anh mải bỏ trốn, không chú ý phương hướng nên đi tới bờ núi lúc nào không hay. Anh sợ tái xanh cả mặt, vội đưa tay nắm lấy một cành cây chìa ra trước mặt. Việt thở hắt:
- Hú! Suýt chết! Đúng là...
Crắc cành cây bất ngờ gãy đôi do không chịu nổi sức nặng của Việt.
- ...KHỐN KIẾP...
Mất trụ, Việt lập tức ngã lăn xuống, tiếng hét thảm của Việt hét thảm cả sườn núi.
Kiếp nạn lần này của anh thật sự quá lớn.
...
Trong khi chưa rõ tình hình Việt sống chết ra sao thì ở bệnh viện, ông Tâm đang được các bác sĩ cấp cứu. Ngọc và mẹ cô ngồi lả trên ghế, gương mặt hai người vẫn chưa hết vẻ bàng hoàng, sợ hãi. Mắt họ đỏ ngầu lên, cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu. Thắng - anh trai Ngọc thì đi tới đi lui không ngừng.
Vài phút sau thì rốt cuộc cửa phòng cấp cứu mở ra. Ba người vội vàng chạy lại hỏi bác sĩ:
- Bác sĩ, chồng tôi sao rồi, anh ấy tỉnh lại chưa?
Bác sĩ trả lời một cách chậm rãi:
- Chồng chị tạm thời đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng mà... ông ấy vẫn đang còn hôn mê, cũng may các vị đã đưa ông ấy đến kịp thời.
Bà Loan (mẹ của Ngọc) nghe vậy thì càng thêm lo lắng:
- Thế khi nào chồng tôi có thể tỉnh lại thưa bác sĩ.
- Tôi cũng không biết chắc, có thể rất nhanh mà cũng có thể rất lâu. Chúng tôi cần phải theo dõi thêm.
- Vậy sao? Chúng tôi... có thể vào đó với ông ấy được không?
- Được, nhưng các vị đừng ờ trong đó quá lâu. Sức khoẻ của ông ấy hiện đang rất yếu.
- Vâng vâng, cám ơn bác sĩ.
Ba người mở cửa đi vào trong. Lúc này thì cảnh sát Phương đã quay về bệnh viện. Sau khi tìm kiếm Việt khá lâu mà không thấy, ông phân phó cho cấp dưới tiếp tục truy quét trong rừng, còn ông thì trở về biết tình hình của ông Tâm. Ông hỏi một anh cảnh sát cấp dưới:
- Ông Tâm thế nào rồi.
- Dạ thưa sếp, ông ấy hết nguy hiểm tính mạng, nhưng không biết bao giờ mới tỉnh lại.
- Nặng như vậy sao?
Ông Phương thở dài:
- Nếu thế thì chuyện này phức tạp rồi. Bây giờ tôi về đồn, khi nào họ bình tĩnh lại rồi, cậu đưa họ đến gặp tôi nhé.
- Vâng thưa sếp.
Ông Phương quay về cùng những đồng nghiệp. Trên đường đi, ông hỏi:
- Khi ở hiện trường có hai kẻ bỏ trốn, các anh có bắt được tên còn lại không?
Một người đáp:
- Xin lỗi anh, chúng tôi không bắt kịp hắn, tên đó lẩn trốn rất nhanh.
- Không bắt được à? Cả hai đối tượng đều trốn thoát, vụ này khó rồi đây.
Ông tỏ ra khá thất vọng. ông nói tiếp:
- À phải, các anh có manh mối gì liên quan đến hung thủ không?
- Dạ có nhưng rất ít. Theo những gì em kiểm tra thì người mà ông Tâm liên lạc là Quốc Việt, một sinh viên.
Ông Phương rất ngạc nhiên khi nghe đến cái tên này:
- Quốc Việt? Chẳng phải đó là cậu nhóc mà chúng ta bắt vì tội gây rối trật tự công cộng mấy ngày trước ư?
- Đúng là cậu ta đấy ạ.
- Tại sao cậu nhóc đó lại biết ông Tâm nhỉ?
- Dạ Việt hiện tại là bạn trai của con gái ông Tâm.
Ông Phương đi từ ngạc nhiên này đếng ngạc nhiên khác:
- Thật vậy ư? Xem ra tôi phải hỏi chuyện với gia đình ông Tâm càng sớm càng tốt.
- Anh đang bị truy sát... em đừng hỏi vội, anh sẽ... giải thích sau. Em có... chỗ nào kín đáo không?
Vì Quỳnh đang rất lo lắng và sợ hãi nên cô không kịp suy nghĩ nhiều. Cô gật đầu:
- Để em đưa anh về phòng trọ của em, cũng gần đây thôi.
- Tốt quá, cám ơn em.
Quỳnh dìu Việt lên xe, cho anh dựa vào lưng cô rồi nhanh chóng chở anh về phòng trọ của mình. Cô mở cửa phòng đưa anh vào nằm trên giường, sau đó ra ngoài quan sát có ai theo dõi không rồi mới chốt cửa lại. Khi cô vào Việt đã rên hừ hừ, cả mặt đỏ bừng, toàn thân nóng hầm hập. Hôm nay Việt đã dụng công quá độ, khiến cho Thuần Dương Công chạy loạn xạ trong kinh mạch. Bây giờ anh đang rơi vào tình trạng mà người luyện võ thường hay nói, tẩu hỏa nhập ma. Anh dần mất đi tri giác. Trong khi nửa tỉnh nửa mê, anh cảm giác như mình đang ở thiên đường; sau đó một cơn mưa mát lạnh đổ xuống, xua đi cơn nóng hừng hực do Thuần Dương Công gây ra, sảng khoái vô cùng.
Không biết qua bao lâu, Việt từ từ tỉnh lại, đầu óc vẫn còn choáng váng, toàn thân ra rời. Việt chống tay cố ngồi dậy, anh phát hiện mình ở trần, một lớp vải trắng dày quấn quanh thân. Viết thương sau lưng đã ngừng chảy máu. Quỳnh từ trong phòng vệ sinh đi ra, thấy anh tỉnh lại thì chạy lại nói:
- Anh đừng cử động, vết thương chỉ vừa cầm máu thôi.
Việt đáp:
- Anh không sao đâu, em đừng lo, chỉ là thương tổn ngoài da thôi.
Quỳng mắng:
- Vết thương sâu như thế mà anh còn nói không sao. Anh ngồi yên đó.
Việt cười cười an ủi cô:
- Thật sự anh không sao đâu. Mà anh hôn mê bao lâu rồi em?
- Dạ khoảng nửa tiếng ạ.
- Nửa tiếng? Lâu thế ư? Không xong rồi.
Việt nhổm dậy định đi ngay. Quỳnh sợ đến tái mặt, lập tức nắm lấy vai anh giữ lại:
- Anh đang bị thương nặng, em tuyệt đối không cho anh đi.
Việt lắc đầu:
- Không, anh phải đi, anh có việc phải giải quyết ngay bây giờ, trễ phút nào thì hỏng việc phút ấy.
Anh đứng dậy kiên quyết rời đi. Quỳnh vội đứng dậy ngăn lại, bỗng cô cau mày, hai chân loạng choạng suýt ngã, may mà Việt đỡ cô. Việt lấy làm ngạc nhiên, hỏi cô:
- Em bị đau ở đâu à?
- Dạ không.
- Rõ ràng em bị đau, còn nói không?
Anh chợt nhìn thấy có vệt máu trên chăn, nó hoàn toàn khác với nhưng vết máu loang lổ khác, nó không phải do vết thương trên người anh gây ra. Anh chợt liên tưởng đến vẻ kỳ lạ của Quỳnh ban nãy, anh nghĩ tới một điều... Khốn kiếp! Sao mày lúc nào cũng làm hại người mày thương yêu vậy hả? Anh giận chính bản thân mình, nghiến răng đấm mạnh xuống giường một cái. Quỳnh kinh hãi:
- Anh bị gì thế, sao lại đấm lung tung vậy, máu chỉ vừa mới ngừng chảy thôi.
Việt nắm vai Quỳnh, nhìn thẳng vào cô và hỏi:
- Quỳnh này, lúc nãy anh có làm gì gây hại đến em không thế?
- Ơ dạ... dạ không... anh bị ngất đi.
- Có thật không đấy, em đừng dối anh.
- Không thật mà.
Quỳnh cắn môi dưới, vẫn nói đi nói lại câu đấy. Hình như cô đang che dấu điều gì đó nên cô lảng tránh ánh mắt của anh:
- Không có gì thật mà, giờ anh quan trọng hơn. Anh nói em nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu anh không nói em sẽ không cho anh đi đâu.
Việt thầm thở dài, Quỳnh không muốn nói anh cũng không gặng hỏi nữa, anh cần đi ngay bây giờ. Nhưng cô không cho anh đi, có lẽ anh nên nói thật để tránh khỏi mất thêm thời gian:
- Thôi được rồi, là thế này...
Việt kể lại cho Quỳnh từ đoạn anh vào công ty của ông Tâm đến khi anh leo lên bờ. Tất nhiên anh không kể rõ tên tuổi, chi tiết, chỉ giúp cô hiểu anh bị hãm hại. Quỳnh nghe xong, trái lại càng lo lắng hơn:
- Em không cho anh đi, từ tin nhắn trên điện thoại ông kia, chắc chắn anh đã bị cảnh sát nghi ngờ, anh quay lại đó lỡ bị phát hiện thì...
Cô nói có lý, Việt vuốt cằm ngẫm nghĩ:
- Ừ... em nói đúng... để xem nào... A, anh nhớ ra có một cách. Anh đi đây.
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì cả, em cứ yên tâm, anh sẽ cẩn thận, muộn rồi, em nên đi ngủ sớm đi.
Việt đang tiến ra cửa, bỗng dừng bước, quay đầu nói với cô:
- Anh không phải là một kẻ vô trách nhiệm, xong việc này, anh sẽ có câu trả lời cho em, cũng như về chuyện của ba người chúng ta. Anh đi đây, em nhớ khóa cửa cẩn thận.
Nói xong Việt chạy đi. Quỳnh đóng cửa, sau đó cô lại ngồi bần thần ở giường, hai mắt nhìn vết máu trên chăn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Việt quay về phòng trọ, có vẻ như cảnh sát chưa đến đây. Anh vào phòng, nhanh chóng rịt thuốc vào vết thương, thay một bộ đồ mới, chuẩn bị dụng cụ thật kỹ rồi chạy tới công ty của ông Tâm. Lúc này đám lửa đã được dập nhưng công ty thiệt hại khá lớn. Anh không thấy gia đình Ngọc, có lẽ họ đưa ông Tâm đến bệnh viện. Không rõ tình trạng của ông ấy thế nào rồi. Việt rất lo cho vết thương sau đầu của ông Tâm.
Anh quan sát chung quanh kỹ hơn, Lính cứu hỏa và cảnh sát đang tập trung ở tầng dưới để thu dọn tàn cuộc. Đây là cơ hội tốt để lên tầng trên tìm hiểu vụ việc. Cảnh sát đang tập trung tìm kiếm chứng cứ và hỏi những người sống xung quanh toà nhà nên Việt lẻn vào trong rất dễ dàng. Anh leo lên tầng không một tiếng động, ở đây không có ai. Anh bắt đầu quan sát phòng ông Tâm làm việc cũng như các phòng lân cận.
Đúng lúc này nghe choang một tiếng, cửa kính nào đó đã vỡ. Cảnh sát bên dưới nghe động tĩnh trên này giật mình, bèn hô lớn:
- Có người trên lầu, mau lên xem.
Việt cũng hoảng hốt, quá ư quái lạ, tự dưng cửa kính bị vỡ.
- Hắn kia rồi, mau bắt lại.
Chết tiệt mình dính bẫy của tên đó rồi. Việt ngoảnh đầu lại thì thấy cảnh sát đã xuất hiện ở đầu hành lang. Không còn thời gian điều tra nữa, trốn trước đã. Việt vội xoay người bỏ chạy.
Bất ngờ một bóng đen từ trong một căn phòng khác chạy vọt ra với tốc độ rất nhanh. Hắn nhảy qua khung cửa kính, bám vào cột trụ bị cháy đen tuột xuống đất.
Tên đó chắc chắn là kẻ đánh bác Tâm và mình. Việt tức tốc đuổi theo. Anh nhảy qua khung cửa như gã kia, sau đó bám vào cột và nhảy xuống đất. Đáng tiếc anh đã mất dấu hắn. Anh đành bỏ trốn theo hướng khác.
Cảnh sát ở tầng trên chưng hửng nhìn Việt nhưng cảnh sát ở dưới thì ở gần đó nên đuổi theo ngay.
- Hắn ta có đồng bọn, mau chia hai ra.
Cảnh sát chia hai hướng để truy bắt. Gã kia chạy trước, chắc sẽ trốn được, còn Việt bị rượt sát sau lưng. Anh hoảng sợ, vừa chạy vừa cố nghĩ cách thoát thân. Anh bèn chạy vào trong rừng núi. Anh hi vọng cây cối cộng với trời tối giúp anh khỏi bị bắt. Quả nhiên khi vào trong rừng, cảnh sát bị lạc phương hướng, nhất thời để mất dấu Việt. Cảnh sát Phương chỉ tay sang phải và ra lệnh:
- Chúng ta chia hai, các cậu dắt theo mấy con chó đặc vụ sang bên phải tìm kiếm, còn tôi sang trái.
- Vâng thưa sếp.
Thế là cảnh sát chia nhau ra tìm. Tuy có chó đặc vụ nhưng cây cối quá rậm rạp, hơn nữa khu vực này rất rộng, để tìm một ai đó trong màn đêm chẳng phải việc dễ dàng. Chừng bảy tám phút sau, bất ngờ hai tiếng đùng đoàng vang lên làm tất cả giật mình. Một người cảnh sát hô lớn:
- Tiếng súng phát ra từ mé Tây, sếp Phương đang tìm phía đó, đi qua trợ giúp.
Tất cả cảnh sát đổ về nơi ông Phương đang truy đuổi Việt. Ông Phương vẫy tay gọi họ:
- Đối tượng đang chạy về hướng Tây, hắn ta đã trúng hai phát đạn, không chạy nhanh được đâu. Chúng ta mau đuổi theo.
- Rõ.
Tiếng người hò hét, tiếng chó sủa vang động khắp khu rừng. Việt hoảng sợ, co giò bỏ chạy. Anh đã bị bắn hai phát một vào vai, một vào cổ chân, máu không ngừng tứa ra. Anh cắn răng chịu đau, vận hết sức bình sinh, thi triển khinh công chạy thục mạng. Anh càng lúc càng tiến sâu vào trong rừng. Qua hồi lâu, tiếng truy đuổi nhỏ dần rồi mất hẳn. Anh thở phào nhẹ nhõm:
- Cuối cùng cũng thoát rồi, có thể nghỉ ngơi một chút. May mà mình kịp nghĩ ra cách chạy vào rừng, không thì tiêu rồi.
Anh giảm tốc độ rồi thành đi bộ. Vui mừng chưa được mấy giây, bỗng anh thấy chân mình bị hẫng, sau đó người bổ nhào về trước. Thì ra anh mải bỏ trốn, không chú ý phương hướng nên đi tới bờ núi lúc nào không hay. Anh sợ tái xanh cả mặt, vội đưa tay nắm lấy một cành cây chìa ra trước mặt. Việt thở hắt:
- Hú! Suýt chết! Đúng là...
Crắc cành cây bất ngờ gãy đôi do không chịu nổi sức nặng của Việt.
- ...KHỐN KIẾP...
Mất trụ, Việt lập tức ngã lăn xuống, tiếng hét thảm của Việt hét thảm cả sườn núi.
Kiếp nạn lần này của anh thật sự quá lớn.
...
Trong khi chưa rõ tình hình Việt sống chết ra sao thì ở bệnh viện, ông Tâm đang được các bác sĩ cấp cứu. Ngọc và mẹ cô ngồi lả trên ghế, gương mặt hai người vẫn chưa hết vẻ bàng hoàng, sợ hãi. Mắt họ đỏ ngầu lên, cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu. Thắng - anh trai Ngọc thì đi tới đi lui không ngừng.
Vài phút sau thì rốt cuộc cửa phòng cấp cứu mở ra. Ba người vội vàng chạy lại hỏi bác sĩ:
- Bác sĩ, chồng tôi sao rồi, anh ấy tỉnh lại chưa?
Bác sĩ trả lời một cách chậm rãi:
- Chồng chị tạm thời đã qua cơn nguy hiểm. Nhưng mà... ông ấy vẫn đang còn hôn mê, cũng may các vị đã đưa ông ấy đến kịp thời.
Bà Loan (mẹ của Ngọc) nghe vậy thì càng thêm lo lắng:
- Thế khi nào chồng tôi có thể tỉnh lại thưa bác sĩ.
- Tôi cũng không biết chắc, có thể rất nhanh mà cũng có thể rất lâu. Chúng tôi cần phải theo dõi thêm.
- Vậy sao? Chúng tôi... có thể vào đó với ông ấy được không?
- Được, nhưng các vị đừng ờ trong đó quá lâu. Sức khoẻ của ông ấy hiện đang rất yếu.
- Vâng vâng, cám ơn bác sĩ.
Ba người mở cửa đi vào trong. Lúc này thì cảnh sát Phương đã quay về bệnh viện. Sau khi tìm kiếm Việt khá lâu mà không thấy, ông phân phó cho cấp dưới tiếp tục truy quét trong rừng, còn ông thì trở về biết tình hình của ông Tâm. Ông hỏi một anh cảnh sát cấp dưới:
- Ông Tâm thế nào rồi.
- Dạ thưa sếp, ông ấy hết nguy hiểm tính mạng, nhưng không biết bao giờ mới tỉnh lại.
- Nặng như vậy sao?
Ông Phương thở dài:
- Nếu thế thì chuyện này phức tạp rồi. Bây giờ tôi về đồn, khi nào họ bình tĩnh lại rồi, cậu đưa họ đến gặp tôi nhé.
- Vâng thưa sếp.
Ông Phương quay về cùng những đồng nghiệp. Trên đường đi, ông hỏi:
- Khi ở hiện trường có hai kẻ bỏ trốn, các anh có bắt được tên còn lại không?
Một người đáp:
- Xin lỗi anh, chúng tôi không bắt kịp hắn, tên đó lẩn trốn rất nhanh.
- Không bắt được à? Cả hai đối tượng đều trốn thoát, vụ này khó rồi đây.
Ông tỏ ra khá thất vọng. ông nói tiếp:
- À phải, các anh có manh mối gì liên quan đến hung thủ không?
- Dạ có nhưng rất ít. Theo những gì em kiểm tra thì người mà ông Tâm liên lạc là Quốc Việt, một sinh viên.
Ông Phương rất ngạc nhiên khi nghe đến cái tên này:
- Quốc Việt? Chẳng phải đó là cậu nhóc mà chúng ta bắt vì tội gây rối trật tự công cộng mấy ngày trước ư?
- Đúng là cậu ta đấy ạ.
- Tại sao cậu nhóc đó lại biết ông Tâm nhỉ?
- Dạ Việt hiện tại là bạn trai của con gái ông Tâm.
Ông Phương đi từ ngạc nhiên này đếng ngạc nhiên khác:
- Thật vậy ư? Xem ra tôi phải hỏi chuyện với gia đình ông Tâm càng sớm càng tốt.
/178
|