Vì mải lo lắng về Quỳnh, Việt quên mất Ngọc cũng đang đứng ở ngay sau lưng anh và cô đã nghe thấy toàn bộ. Việt đã từng nghĩ đến cảnh này nhưng anh không ngờ nó xảy ra nhanh như thế, anh thật sự không biết nên làm gì mới tốt.
- Ngọc... anh... anh... với cô ấy...
Việt cứ ấp úng mãi. Giọng của Ngọc lạc hẳn đi:
- Anh với cô ta như thế nào? Anh nói đi chứ.
- Anh... anh...
- Anh làm sao? Hay anh là tên Sở Khanh, tôi và cô ta chỉ là thú vui qua đường của anh mà thôi.
Việt bàng hoàng khi nhìn vào mắt cô, nó không còn đau khổ nữa mà là sự trống rỗng đến vô hồn. Tim Việt thắt lại, hơi thở ứ nghẹn, trong khoảnh khắc này, anh mới nhận ra bản thân đã có tình cảm với cô. Không lẽ anh đúng như cô nói, là tên đểu cáng, gặp ai yêu đó hay sao? Anh muốn an ủi, dỗ dành cô bằng những lời ngon ngọt nhưng sao chẳng thể mở miệng ra được. Thấy Việt không đáp, Ngọc nở nụ cười chua chát:
- Ban đầu tôi cứ tưởng anh thật lòng quan tâm, yêu thương tôi, hóa ra tất cả đều là dối trá...
Bốp! Việt ăn thêm một cái tát nữa từ Ngọc.
- Anh khiến tôi quá thất vọng...
Nói xong, Ngọc xoay người chạy đi, để mình Việt đứng bần thần giữa bao ánh mắt gièm pha, khinh bỉ. Vô số câu hỏi lẫn lộn trong đầu anh: Đuổi theo đi chứ. Nhưng đuổi theo ai? Rốt cuộc mày yêu ai hả thằng kia? Ai quan trọng hơn ai hả? Thằng ngu, làm gì đi.
Anh vẫn sẽ cứ ngơ ngác như vậy nếu chuông điện thoại không réo lên. Việt lấy ra xem thì thấy là Vinh gọi tới. Anh do dự hồi lâu rồi mới bắt máy:
- Alo!
Hình như Vinh đang tức giận:
- Alo, chú mày đang ở đâu thế hả, sao gần năm giờ rưỡi rồi mà chưa thấy mày đến?
Buổi trưa Việt đã hẹn Vinh ra bàn về các bước thực hiện kế hoạch, nào ngờ lại xảy ra chuyện này làm anh quên mất. Nghĩ tới công việc, anh đã biết cái gì quan trọng hơn. Anh hít sâu một hơi và đáp:
- Em xin lỗi, em đang trên đường tới. Anh chờ thêm chút nữa nhé.
Việt tạm gác tình cảm cá nhân sang bên, chạy tới chỗ đã hẹn Vinh từ trước. Việt dựng xe ở đối diện bên kia đường, sau đó thay mũ bảo hiểm bằng mũ lưỡi trai rồi mới đi vào quán. Vinh đang ngồi đợi ở trong, trên bàn có vài món nhậu cùng một hai chai bia. Thấy Việt xuất hiện, Vinh nói với giọng bực tức:
- Chú mày làm gì mà đến trễ thế hả? Anh đợi chú lâu lắm rồi đấy.
Việt đáp:
- Em xin lỗi, em bận việc đột xuất, không từ chối được.
- Thôi thôi, không sao, mày...
Vinh ngẩng đầu nhìn Việt thì phì cười:
- Mặt mày bị gì mà đỏ tấy lên thế, đánh nhau với ai hả?
Việt gật đầu:
- À, em đi dẹp vụ lộn xộn trong địa bàn, đánh nhau với đám lưu manh ấy mà.
- Ha ha, lưu manh hả? Anh nghĩ chú bị đàn bà đánh thì có. Dấu tay rõ thế kia, làm gì có tên du côn nào đánh nhau bằng mấy cái tát tai, ha ha.
- Không phải... hầy, đúng vậy, bị ăn hai cái tát dù chỉ là hiểu lầm... Mà thôi, dẹp nó đi, công việc quan trọng hơn.
Vinh vừa rót bia vừa nói:
- Phải, đụng đến đàn bà nhức đầu, nào, uống cho quên sầu đi.
Việt uống cạn cốc, sau đó hỏi Vinh:
- Này ông anh, tình hình bên anh thế nào, bọn chúng chuẩn bị ra sao rồi?
Vinh hạ giọng nói nhỏ:
- Bọn chúng chuẩn bị kỹ lắm, xem chừng chúng định đánh lớn, không chết không thôi.
Việt bật cười:
- Thế càng hay, chúng tụ tập càng đông càng tốt, làm một mẻ hết sạch luôn.
Vinh vẫn chưa hiểu được ý đồ của Việt:
- Vậy không tốt đâu, nếu đông quá, khi đánh nhau sẽ gây ra tiếng động rất lớn, bọn cớm thính lắm, không khéo vào tù cả lũ.
Việt nhấp ngụm bia rồi đáp:
- Ông anh yên tâm, em tính sẵn cả rồi, nhìn đây...
Việt lôi ra một bình nhỏ và nói:
- Đây là thuốc mê, không màu, không mùi, không vị, chỉ cần mở nắp ra thì người nếm phải lập tức ngủ li bì.
Vinh nghe nhưng không tin:
- Làm gì có loại thuốc nào như thế, chú mày tưởng anh là con nít lên ba à.
Việt bình thản, đổ ra một ít bột ra lòng bàn tay, tay kia cầm một mẩu thịt và rắc lên đó.
- Biết chắc ông anh không tin nên em cầm theo thuốc để chứng minh.
Việt lựa lúc không ai để ý ném mẩu thịt đến chỗ con chó chủ quán nuôi, đồng thời Việt lấy ra bình thuốc khác, mở nắp để đó.. Con chó thấy có miếng thịt thì chạy lại, nhưng vừa nuốt xong, nó lập tức gục xuống, không cục cựa nữa. Việt đậy nắp bình đang mở, cất vào túi áo nói tiếp:
- Lượng thuốc rất nhỏ nên con chó chỉ ngủ mười đến mười lăm phút sẽ tỉnh lại.
- Thuốc này hay thật đấy.
Vinh há hốc miệng kinh ngạc, mân mê bình thuốc khí Việt đưa. Việt hiểu anh ta nghĩ gì, nhếch mép cười khẩy:
- Anh đừng hòng dùng nó đi hại người. Dù anh nếm nó bây giờ cũng chả có tác dụng đâu, nó cần chất xúc tác, chính là bình thuốc hơi mở nắp ban nãy.
Vinh cười khà khà để lấp sự xấu hổ vì bị nói trúng tim đen:
- Chú mày nghĩ đi đâu thế, anh đang nghĩ tới lúc kế hoạch thành công thôi. Mà đến lúc đấy, anh s làm gì để chuốc thuốc bọn chúng.
- Đơn giản thôi, trước buổi gặp, chắc chắn bọn chúng phải ăn hay uống thứ gì đấy, anh lén rắc thuốc vào đó. Trong lúc buổi gặp diễn ra, em mở bình thuốc hơi, thế là xong.
Chợt Vinh sực nhớ ra điều gì đấy, bèn hỏi lại Việt:
- Khoan đã, nếu thuốc ở dạng hơi thì mọi người ở trong căn phòng đều sẽ hít phải nó. Như thế tất cả ngủ hết, vậy sao chúng ta ra tay được chứ.
Việt đáp:
- Yên tâm, em tính hết cả rồi. Hai loại thuốc này trộn với nhau mới có tác dụng. Nhưng mà bình hơi có tác dụng phụ, có thể khiến mắt mờ, tai ù đi trong một khoảng thời gian. Ông anh cầm cái này.
Anh lấy thêm một bình thuốc nhỏ khác đưa cho Vinh:
- Đây lá thuốc giải, uống vào thì bách độc bất xâm chừng hai ba tiếng đồng hồ. Anh nhớ kỹ là phải uống hết từng này mới không bị ảnh hưởng bởi thuốc mê.
Vinh lắp bắp:
- Chú mày... chú mày đào đâu ra mấy loại thuốc này thế?
- Đây là thuốc gia truyền. Anh nhớ kỹ, phải uống hết thuốc giải, thiếu thì anh bị mê đi đấy. Thuốc này sẽ không một ai thoát nổi.
Vinh giơ ngón cái lên khen Việt:
- Chú mày quá giỏi, một kế hoạch vô cùng hoàn hảo, lần này bọn khốn đó chết chắc.
- Đúng vậy, ngày đó phải một lần diệt hết cả rổ.
Hai người cụng ly, làm một hơi uống cạn rồi cùng bật cười lớn đầy khoái trá.
...
Việt trở về phòng trọ trong tình trạng bất ổn. Anh uống cầm chừng nên không hề say, có điều, chút hơi men trong người cũng đủ khiến anh loạn trí. Hình ảnh hai người con gái với vẻ đau đớn ngập tràn đầu óc anh làm anh khổ sở như phát điên lên. Anh ôm đầu lăn lộn trên giường, chỉ muốn xóa chúng ra khỏi đầu như không sao làm nổi. Chúng hành hạ anh suốt đêm, mãi đến tờ mờ sáng anh mới chợp mắt được vì đã quá mệt.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày mà ba băng đảng gặp nhau cuối cùng cũng tới. Trước đó, Việt đã sửa soạn mọi thứ theo đúng kế hoạch. Thuốc giải anh đã đưa đầy đủ cho những ai tham gia trận này. Đúng giờ hẹn anh mang theo thuốc xúc tác đến tổng bộ của tổ chức. Anh thấy ngoại trừ năm người bí ẩn kia chưa xuất hiện thì tất cả đều có mặt. Việt lại gần Hưng hỏi nhỏ:
- Anh Hưng, sao em không thấy họ đâu cả ạ?
Hưng hiểu Việt nhắc đến ai, ông ta đáp:
- Họ bận việc riêng, sẽ đến sau.
- Dạ vâng.
Ngoài Hưng, Việt cùng năm ông bạn kia thì còn có mười mấy anh em nữa tham gia. Tất cả đều uống thuốc giải do Việt bào chế, giờ cần đợi lệnh xuất phát của Hưng nữa thôi. Hưng đứng trước đám đông, ra hiệu cho tất cả im lặng và nói một cách dõng dạc:
- Các anh em, tôi biết các anh em không ưa gì bọn Hắc Báo hay Mạnh Tuấn. Thời gian vừa qua, chúng ta hợp tác với Hắc Báo, chắc anh em bị chúng gây sự không ít. Tối nay sẽ là lúc ta tiệu diệt chúng.
Đám đông hưng phấn hô theo:
- Phải, diệt sạch bọn chúng.
Hai mắt Hưng sáng quắc, ông ta vung tay nói lớn:
- Nào các anh em, chúng ta đi thôi.
Hưng dẫn đầu đám đông lên xe bắt đầu khởi hành. Thấy chỉ có mỗi mình Hưng, Việt cảm thấy khó hiểu nên hỏi:
- Ủa, anh Hưng, sao anh Sơn không đi cùng chúng ta ạ?
Hưng đáp:
- Anh ta ở lại để trấn thủ ở tổng bộ, đề phòng bọn kia đánh úp.
- Ra vậy, em hiểu rồi, luôn phải có hậu chiêu.
- Đúng vậy, chú máy tham gia cũng lâu rồi, chắc đã hiểu những tiểu xảo kiểu này. Chúng rất mạnh nên không thể không đề phòng.
- Dạ vâng.
Trên đưng đi, Việt đưa mắt quan sát chung quanh mà không thấy năm người kia đâu thì cảm thấy tò mò anh Hưng đã phái họ đi làm việc gì. Có điều để bảo đảm tính bí mật tuyệt đối, Việt không hỏi. Xe chạy thêm một đoạn nữa thì tới chỗ hẹn. Phe nào cũng mang theo mười mấy thuộc hạ. So sánh tổng thể thì bọn Hắc Báo đông hơn cả, hơn nữa, theo như Việt quan sát thì dường như bọn chúng chính là toán đặc nhiệm bang Hắc Báo.
Nhằm tránh cho tên Tuấn nghi ngờ Hắc Báo ngầm hợp tác với tổ chức của mình, Hưng châm chọc một câu:
- Ơ kìa anh Phong, chúng ta đến đây bàn bạc, thương thảo chứ có phải đánh nhau đâu mà anh mang theo lắm người thế.
Phong cười lớn:
- Thì có sao đâu, càng đông càng vui mà. Hơn nữa, chắc hẳn hai anh cũng sẽ làm lớn cuộc vui này thôi, ha ha ha!
Tuấn cười khẩy:
- Có khi anh lại là người mở màn cuộc vui cũng nên.
- Có thể lắm chứ, ha ha ha.
Việt lên tiếng cắt ngang cuộc đấu khẩu:
- Hai anh có thể quay lại vấn đề chính của hôm nay được không? Ba bên đều đã có mặt đầy đủ, chúng ta bắt đầu thôi.
Người làm trung gian cho cuộc họp gật đầu đồng ý:
- Phải đấy, các vị đừng cãi nhau nữa, tránh làm lãng phí thời gian.
Người trung gian này có tiếng tăm khá lớn trong thành phố, có mối quan hệ rất rộng. Ba tổ chức dù ghê gớm nhưng vẫn nể ông ta ba phần. Bởi vậy tiếng nói của ông ta lúc này rất có trọng lượng, ông ta giớ đã đề nghị, Hưng cũng không tiện dây dưa thêm. Hưng đáp:
- Vậy chúng ta đi vào trong.
Ông ta mới chỉ bước một bước thì sực nhớ ra điều gì đấy bèn nói:
- Suýt chút thì quên, để bảo đảm không làm sứt mẻ hòa khí hôm nay, tôi nghĩ tất cả mọi người bắt buộc bỏ hết những thứ có khả năng gây sát thương ở bên ngoài. Các vị thấy sao?
Tuấn thấy hợp lý nên gật đầu đồng ý ngay:
- Tôi tán thành ý kiến này, mọi người để hết vũ khí bên ngoài này đi.
Hưng và Tuấn đều đã đồng ý, Phong cũng không có lý gì phản đối. Ông ta ra lệnh cho đám đàn em bỏ hết vũ khí. Phía bên cạnh, thuộc hạ của Hưng và Tuấn cũng đều đã đặt vũ khí xuống. Hưng quay sang bảo Việt và một tên đàn em khác:
- Chú mày đi kiểm tra đám người kia xem bọn chúng còn giấu cái gì không?
Việt gật đầu:
- Vâng ạ.
Tuấn nghe thế thì tỏ vẻ bực bội:
- Anh không tin lời tôi à?
Hưng nhún vai:
- Tất nhiên là tin, nhưng cẩn thận vẫn hơn mà. Anh cũng có thể làm như vậy. Việt, mày cứ kiểm tra đi.
Việt làm theo lệnh, bản thân anh cũng muốn tự mình loại bỏ hết vũ khí của bọn chúng để đảm bảo thắng lợi cho kế hoạch. Mà đối phương cũng e sợ lẫn nhau nên đều soát đồ rất kỹ càng. Khi đã chắc chắn không để sót bất cứ vũ khí gì, ba ông trùm để vài ba thuộc hạ canh chừng bên ngoài, sau đó mới cùng nhau tiến vào bên trong phòng. Sau khi tất cả đã yên vị, Tuấn mới nói tiếp:
- Nào, chúng ta bắt đầu thôi.
- Ngọc... anh... anh... với cô ấy...
Việt cứ ấp úng mãi. Giọng của Ngọc lạc hẳn đi:
- Anh với cô ta như thế nào? Anh nói đi chứ.
- Anh... anh...
- Anh làm sao? Hay anh là tên Sở Khanh, tôi và cô ta chỉ là thú vui qua đường của anh mà thôi.
Việt bàng hoàng khi nhìn vào mắt cô, nó không còn đau khổ nữa mà là sự trống rỗng đến vô hồn. Tim Việt thắt lại, hơi thở ứ nghẹn, trong khoảnh khắc này, anh mới nhận ra bản thân đã có tình cảm với cô. Không lẽ anh đúng như cô nói, là tên đểu cáng, gặp ai yêu đó hay sao? Anh muốn an ủi, dỗ dành cô bằng những lời ngon ngọt nhưng sao chẳng thể mở miệng ra được. Thấy Việt không đáp, Ngọc nở nụ cười chua chát:
- Ban đầu tôi cứ tưởng anh thật lòng quan tâm, yêu thương tôi, hóa ra tất cả đều là dối trá...
Bốp! Việt ăn thêm một cái tát nữa từ Ngọc.
- Anh khiến tôi quá thất vọng...
Nói xong, Ngọc xoay người chạy đi, để mình Việt đứng bần thần giữa bao ánh mắt gièm pha, khinh bỉ. Vô số câu hỏi lẫn lộn trong đầu anh: Đuổi theo đi chứ. Nhưng đuổi theo ai? Rốt cuộc mày yêu ai hả thằng kia? Ai quan trọng hơn ai hả? Thằng ngu, làm gì đi.
Anh vẫn sẽ cứ ngơ ngác như vậy nếu chuông điện thoại không réo lên. Việt lấy ra xem thì thấy là Vinh gọi tới. Anh do dự hồi lâu rồi mới bắt máy:
- Alo!
Hình như Vinh đang tức giận:
- Alo, chú mày đang ở đâu thế hả, sao gần năm giờ rưỡi rồi mà chưa thấy mày đến?
Buổi trưa Việt đã hẹn Vinh ra bàn về các bước thực hiện kế hoạch, nào ngờ lại xảy ra chuyện này làm anh quên mất. Nghĩ tới công việc, anh đã biết cái gì quan trọng hơn. Anh hít sâu một hơi và đáp:
- Em xin lỗi, em đang trên đường tới. Anh chờ thêm chút nữa nhé.
Việt tạm gác tình cảm cá nhân sang bên, chạy tới chỗ đã hẹn Vinh từ trước. Việt dựng xe ở đối diện bên kia đường, sau đó thay mũ bảo hiểm bằng mũ lưỡi trai rồi mới đi vào quán. Vinh đang ngồi đợi ở trong, trên bàn có vài món nhậu cùng một hai chai bia. Thấy Việt xuất hiện, Vinh nói với giọng bực tức:
- Chú mày làm gì mà đến trễ thế hả? Anh đợi chú lâu lắm rồi đấy.
Việt đáp:
- Em xin lỗi, em bận việc đột xuất, không từ chối được.
- Thôi thôi, không sao, mày...
Vinh ngẩng đầu nhìn Việt thì phì cười:
- Mặt mày bị gì mà đỏ tấy lên thế, đánh nhau với ai hả?
Việt gật đầu:
- À, em đi dẹp vụ lộn xộn trong địa bàn, đánh nhau với đám lưu manh ấy mà.
- Ha ha, lưu manh hả? Anh nghĩ chú bị đàn bà đánh thì có. Dấu tay rõ thế kia, làm gì có tên du côn nào đánh nhau bằng mấy cái tát tai, ha ha.
- Không phải... hầy, đúng vậy, bị ăn hai cái tát dù chỉ là hiểu lầm... Mà thôi, dẹp nó đi, công việc quan trọng hơn.
Vinh vừa rót bia vừa nói:
- Phải, đụng đến đàn bà nhức đầu, nào, uống cho quên sầu đi.
Việt uống cạn cốc, sau đó hỏi Vinh:
- Này ông anh, tình hình bên anh thế nào, bọn chúng chuẩn bị ra sao rồi?
Vinh hạ giọng nói nhỏ:
- Bọn chúng chuẩn bị kỹ lắm, xem chừng chúng định đánh lớn, không chết không thôi.
Việt bật cười:
- Thế càng hay, chúng tụ tập càng đông càng tốt, làm một mẻ hết sạch luôn.
Vinh vẫn chưa hiểu được ý đồ của Việt:
- Vậy không tốt đâu, nếu đông quá, khi đánh nhau sẽ gây ra tiếng động rất lớn, bọn cớm thính lắm, không khéo vào tù cả lũ.
Việt nhấp ngụm bia rồi đáp:
- Ông anh yên tâm, em tính sẵn cả rồi, nhìn đây...
Việt lôi ra một bình nhỏ và nói:
- Đây là thuốc mê, không màu, không mùi, không vị, chỉ cần mở nắp ra thì người nếm phải lập tức ngủ li bì.
Vinh nghe nhưng không tin:
- Làm gì có loại thuốc nào như thế, chú mày tưởng anh là con nít lên ba à.
Việt bình thản, đổ ra một ít bột ra lòng bàn tay, tay kia cầm một mẩu thịt và rắc lên đó.
- Biết chắc ông anh không tin nên em cầm theo thuốc để chứng minh.
Việt lựa lúc không ai để ý ném mẩu thịt đến chỗ con chó chủ quán nuôi, đồng thời Việt lấy ra bình thuốc khác, mở nắp để đó.. Con chó thấy có miếng thịt thì chạy lại, nhưng vừa nuốt xong, nó lập tức gục xuống, không cục cựa nữa. Việt đậy nắp bình đang mở, cất vào túi áo nói tiếp:
- Lượng thuốc rất nhỏ nên con chó chỉ ngủ mười đến mười lăm phút sẽ tỉnh lại.
- Thuốc này hay thật đấy.
Vinh há hốc miệng kinh ngạc, mân mê bình thuốc khí Việt đưa. Việt hiểu anh ta nghĩ gì, nhếch mép cười khẩy:
- Anh đừng hòng dùng nó đi hại người. Dù anh nếm nó bây giờ cũng chả có tác dụng đâu, nó cần chất xúc tác, chính là bình thuốc hơi mở nắp ban nãy.
Vinh cười khà khà để lấp sự xấu hổ vì bị nói trúng tim đen:
- Chú mày nghĩ đi đâu thế, anh đang nghĩ tới lúc kế hoạch thành công thôi. Mà đến lúc đấy, anh s làm gì để chuốc thuốc bọn chúng.
- Đơn giản thôi, trước buổi gặp, chắc chắn bọn chúng phải ăn hay uống thứ gì đấy, anh lén rắc thuốc vào đó. Trong lúc buổi gặp diễn ra, em mở bình thuốc hơi, thế là xong.
Chợt Vinh sực nhớ ra điều gì đấy, bèn hỏi lại Việt:
- Khoan đã, nếu thuốc ở dạng hơi thì mọi người ở trong căn phòng đều sẽ hít phải nó. Như thế tất cả ngủ hết, vậy sao chúng ta ra tay được chứ.
Việt đáp:
- Yên tâm, em tính hết cả rồi. Hai loại thuốc này trộn với nhau mới có tác dụng. Nhưng mà bình hơi có tác dụng phụ, có thể khiến mắt mờ, tai ù đi trong một khoảng thời gian. Ông anh cầm cái này.
Anh lấy thêm một bình thuốc nhỏ khác đưa cho Vinh:
- Đây lá thuốc giải, uống vào thì bách độc bất xâm chừng hai ba tiếng đồng hồ. Anh nhớ kỹ là phải uống hết từng này mới không bị ảnh hưởng bởi thuốc mê.
Vinh lắp bắp:
- Chú mày... chú mày đào đâu ra mấy loại thuốc này thế?
- Đây là thuốc gia truyền. Anh nhớ kỹ, phải uống hết thuốc giải, thiếu thì anh bị mê đi đấy. Thuốc này sẽ không một ai thoát nổi.
Vinh giơ ngón cái lên khen Việt:
- Chú mày quá giỏi, một kế hoạch vô cùng hoàn hảo, lần này bọn khốn đó chết chắc.
- Đúng vậy, ngày đó phải một lần diệt hết cả rổ.
Hai người cụng ly, làm một hơi uống cạn rồi cùng bật cười lớn đầy khoái trá.
...
Việt trở về phòng trọ trong tình trạng bất ổn. Anh uống cầm chừng nên không hề say, có điều, chút hơi men trong người cũng đủ khiến anh loạn trí. Hình ảnh hai người con gái với vẻ đau đớn ngập tràn đầu óc anh làm anh khổ sở như phát điên lên. Anh ôm đầu lăn lộn trên giường, chỉ muốn xóa chúng ra khỏi đầu như không sao làm nổi. Chúng hành hạ anh suốt đêm, mãi đến tờ mờ sáng anh mới chợp mắt được vì đã quá mệt.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày mà ba băng đảng gặp nhau cuối cùng cũng tới. Trước đó, Việt đã sửa soạn mọi thứ theo đúng kế hoạch. Thuốc giải anh đã đưa đầy đủ cho những ai tham gia trận này. Đúng giờ hẹn anh mang theo thuốc xúc tác đến tổng bộ của tổ chức. Anh thấy ngoại trừ năm người bí ẩn kia chưa xuất hiện thì tất cả đều có mặt. Việt lại gần Hưng hỏi nhỏ:
- Anh Hưng, sao em không thấy họ đâu cả ạ?
Hưng hiểu Việt nhắc đến ai, ông ta đáp:
- Họ bận việc riêng, sẽ đến sau.
- Dạ vâng.
Ngoài Hưng, Việt cùng năm ông bạn kia thì còn có mười mấy anh em nữa tham gia. Tất cả đều uống thuốc giải do Việt bào chế, giờ cần đợi lệnh xuất phát của Hưng nữa thôi. Hưng đứng trước đám đông, ra hiệu cho tất cả im lặng và nói một cách dõng dạc:
- Các anh em, tôi biết các anh em không ưa gì bọn Hắc Báo hay Mạnh Tuấn. Thời gian vừa qua, chúng ta hợp tác với Hắc Báo, chắc anh em bị chúng gây sự không ít. Tối nay sẽ là lúc ta tiệu diệt chúng.
Đám đông hưng phấn hô theo:
- Phải, diệt sạch bọn chúng.
Hai mắt Hưng sáng quắc, ông ta vung tay nói lớn:
- Nào các anh em, chúng ta đi thôi.
Hưng dẫn đầu đám đông lên xe bắt đầu khởi hành. Thấy chỉ có mỗi mình Hưng, Việt cảm thấy khó hiểu nên hỏi:
- Ủa, anh Hưng, sao anh Sơn không đi cùng chúng ta ạ?
Hưng đáp:
- Anh ta ở lại để trấn thủ ở tổng bộ, đề phòng bọn kia đánh úp.
- Ra vậy, em hiểu rồi, luôn phải có hậu chiêu.
- Đúng vậy, chú máy tham gia cũng lâu rồi, chắc đã hiểu những tiểu xảo kiểu này. Chúng rất mạnh nên không thể không đề phòng.
- Dạ vâng.
Trên đưng đi, Việt đưa mắt quan sát chung quanh mà không thấy năm người kia đâu thì cảm thấy tò mò anh Hưng đã phái họ đi làm việc gì. Có điều để bảo đảm tính bí mật tuyệt đối, Việt không hỏi. Xe chạy thêm một đoạn nữa thì tới chỗ hẹn. Phe nào cũng mang theo mười mấy thuộc hạ. So sánh tổng thể thì bọn Hắc Báo đông hơn cả, hơn nữa, theo như Việt quan sát thì dường như bọn chúng chính là toán đặc nhiệm bang Hắc Báo.
Nhằm tránh cho tên Tuấn nghi ngờ Hắc Báo ngầm hợp tác với tổ chức của mình, Hưng châm chọc một câu:
- Ơ kìa anh Phong, chúng ta đến đây bàn bạc, thương thảo chứ có phải đánh nhau đâu mà anh mang theo lắm người thế.
Phong cười lớn:
- Thì có sao đâu, càng đông càng vui mà. Hơn nữa, chắc hẳn hai anh cũng sẽ làm lớn cuộc vui này thôi, ha ha ha!
Tuấn cười khẩy:
- Có khi anh lại là người mở màn cuộc vui cũng nên.
- Có thể lắm chứ, ha ha ha.
Việt lên tiếng cắt ngang cuộc đấu khẩu:
- Hai anh có thể quay lại vấn đề chính của hôm nay được không? Ba bên đều đã có mặt đầy đủ, chúng ta bắt đầu thôi.
Người làm trung gian cho cuộc họp gật đầu đồng ý:
- Phải đấy, các vị đừng cãi nhau nữa, tránh làm lãng phí thời gian.
Người trung gian này có tiếng tăm khá lớn trong thành phố, có mối quan hệ rất rộng. Ba tổ chức dù ghê gớm nhưng vẫn nể ông ta ba phần. Bởi vậy tiếng nói của ông ta lúc này rất có trọng lượng, ông ta giớ đã đề nghị, Hưng cũng không tiện dây dưa thêm. Hưng đáp:
- Vậy chúng ta đi vào trong.
Ông ta mới chỉ bước một bước thì sực nhớ ra điều gì đấy bèn nói:
- Suýt chút thì quên, để bảo đảm không làm sứt mẻ hòa khí hôm nay, tôi nghĩ tất cả mọi người bắt buộc bỏ hết những thứ có khả năng gây sát thương ở bên ngoài. Các vị thấy sao?
Tuấn thấy hợp lý nên gật đầu đồng ý ngay:
- Tôi tán thành ý kiến này, mọi người để hết vũ khí bên ngoài này đi.
Hưng và Tuấn đều đã đồng ý, Phong cũng không có lý gì phản đối. Ông ta ra lệnh cho đám đàn em bỏ hết vũ khí. Phía bên cạnh, thuộc hạ của Hưng và Tuấn cũng đều đã đặt vũ khí xuống. Hưng quay sang bảo Việt và một tên đàn em khác:
- Chú mày đi kiểm tra đám người kia xem bọn chúng còn giấu cái gì không?
Việt gật đầu:
- Vâng ạ.
Tuấn nghe thế thì tỏ vẻ bực bội:
- Anh không tin lời tôi à?
Hưng nhún vai:
- Tất nhiên là tin, nhưng cẩn thận vẫn hơn mà. Anh cũng có thể làm như vậy. Việt, mày cứ kiểm tra đi.
Việt làm theo lệnh, bản thân anh cũng muốn tự mình loại bỏ hết vũ khí của bọn chúng để đảm bảo thắng lợi cho kế hoạch. Mà đối phương cũng e sợ lẫn nhau nên đều soát đồ rất kỹ càng. Khi đã chắc chắn không để sót bất cứ vũ khí gì, ba ông trùm để vài ba thuộc hạ canh chừng bên ngoài, sau đó mới cùng nhau tiến vào bên trong phòng. Sau khi tất cả đã yên vị, Tuấn mới nói tiếp:
- Nào, chúng ta bắt đầu thôi.
/178
|