Ba ngày nữa trôi qua, Quốc Việt đã nắm được cơ bản bài Hổ Cốt Khiếu Trường Quyền. Nội lực của anh từ sau khi vượt qua tầng thứ nhất Thuần Dương Công cũng tiến bộ rất nhiều.
Giữa trưa ngày kế, anh cuốc bộ từ đồn cảnh sát giao thông về phòng trọ. Xe máy của anh bị tạm giữ vì tội đi xe ngược chiều, anh lại chưa có tiền nộp phạt. Trên đường về, anh cứ tặc lưỡi tiếc rẻ do lười mấy chục mét đi quá lên rồi vòng lại, mà thay vào đó, anh lại cắt ngang qua. Xui xẻo nhất là bình thường không có công an, chả sao cả. Ấy thế mà hôm nay lại xuất hiện hai chú công anh đứng ngay trước ngõ, vậy lá đi tong ba trăm ngàn... Anh vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng nhiên có tiếng gọi:
- Này thằng kia, đứng lại.
Anh dừng bước, ngẩng đầu nhìn quanh, không thấy ai quen, anh đi tiếp. Giọng nói khi nãy lại vang lên:
- Ơ cái thằng kia, tao gọi mày mà không chịu đứng lại hả!
Đúng là có người gọi anh rồi, anh bèn quan sát kỹ hơn và phát hiện người vừa gọi ngồi trong đám người phía bên tay trái anh.
Gã đó nói:
- Còn nhớ tao không thằng khốn!
Không xong rồi ! Là bọn côn đồ nọ! Việt giậ mình khi nhận ra đối phương Để che giấu sự hoảng hốt, anh cố trả lời một cách bình thản pha lẫn miệt thị:
- Trí nhớ của tôi không được tốt lắm, phiền anh nhắc lại được không?
- Á thằng khốn này, được được, lại đây tao nhắc cho mà nhớ.
- Vậy thì hay quá.
Quốc Việt từ từ đi đến gần chỗ bọn chúng. Anh biết nếu anh đi lại chỗ đó thì gặp nguy hiểm, nhưng còn bọ chạy... liệu có thể thoát khỏi chúng được không? Anh liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện bên phải có một cây gậy gỗ, tạm dùng được, đành phải tuỳ cơ ứng biến. Hành động của anh khiến cho tên đại ca ngạc nhiên, hắn cười khẩy:
- Ái chà, thằng ranh con này coi bộ cũng khá đấy. Ranh con, mày còn nhớ đêm karaoke đã làm gì không?
Anh vuốt cằm vẻ suy tư, rồi a lên một tiếng, gật đầu:
- Có, hôm đó hình như tôi đã tẩn cho hai thằng du côn nào đấy một trận thì phải.
- M* mày!
Hai nạn nhân nghe nhắc lại nỗi đau, tức giận nghiến răng kèn kẹt. Tên kia hất hàm cắt lời anh:
- Nhận ra bọn tao rồi phải không? Grừ!
Việt chưa kịp đáp thì bỗng có một gã chen vào:
- Đại ca! Hắn chính là thằng đã đánh em bữa trước đấy.
Cả tên đại ca và Quốc Việt đều nhìn về gã đó. Quốc Việt rất lo sợ, nghĩ bụng: Chết m*! Là thằng cướp đồ mình đã đánh gãy hai cái răng, không ngờ hắn lại là đàn em của tên kia. Anh gặp rắc rối lớn rồi.
Tên đại ca hỏi lại:
- Mày nói thật không đấy?
- Thật đại ca.
Tên đại ca quay sang Quốc Việt. Hai tròng mắt hắn như lồi ra ngoài. Hắn bẻ khớp tay rôm rốp, gằn giọng:
- Thằng khốn kiếp! Mày không những làm sáu thằng đàn em của tao phải nằm viện, giờ lại đánh một đứa nữa, mày tới số rồi con ạ!
Quốc Việt biết có chối nữa cũng vô ích nên anh đốp chát lại gã:
- Ừ thì đúng. Sao? Mày định làm gì tao? Đánh nhau à? Thằng này đ*o sợ đâu.
- Á, còn cứng đầu cứng cổ...
Tên đại ca phẩy tay quát lớn:
- Chúng mày, xông lên đập hắn một trận thật nặng, đến cả cha mẹ cũng nhận không ra.
Đám lưu manh chỉ chực chờ cái này, vừa có lệnh là ào lên. Vì là vô tình gặp nên chẳng có mấy thằng cầm theo dao hay mã tấu, chủ yếu là gậy gộc, âu cũng là may mắn cho Việt. Tên giật túi ập vào đánh trước tiên, bổ một gậy từ trên cao xuống đầu Việt. Chỉ là cây gậy thường, Việt giơ tay lên đỡ, cây gậy lập tức gãy đôi. Tay kia phóng ra đấm trúng giữa mặt kẻ địch. Gã kia tức thì lỗ mũi ăn trầu .
Anh khổ công luyện tập võ suốt thời gian lâu như vậy, đâu phải là truyện đùa. Hơn nữa, anh đã vượt qua tầng thứ nhất, nội công lẫn sức mạnh đánh đấm vượt trội hơn người bình thường rất nhiều. Tuy anh chưa đấm hết sức nhưng có kèm theo nội lực nên uy lực rất mạnh. Sống mũi gã kia biến dạng méo mó, hàm răng thì nham nhở. Hắn nằm ôm mặt rên rỉ, chả còn sức đâu để đánh với đấm. Kể cũng tội, phen này tiền trồng răng giả chẳng hề ít chút nào.
Phát đầu tiên làm đám lưu manh đứng sững sờ. Anh nhân cơ hội thụi vào bên mặt một gã khác, kế tiếp vào bụng. Hắn ta ngoác rộng miệng mà không thể kêu thành tiếng, ngồi khuỵu xuống, hai tay ôm bụng, để mặc nước dãi nhỏ tí tách xuống đất.
Phát thứ hai mới khiến chúng sực tỉnh. Bọn chúng la ó, bao vây lấy anh. Tên đại ca chợt quát:
- Chúng mày im hết cả đi, đánh thì đánh chứ la hét cái gì, muốn kéo cảnh sát tới hả?
Thế là cả đám đồng loạt ngậm miệng. Từ trước tới nay, có lẽ đây là lần đầu tiên có trận đánh hội đồng trong im lặng như vậy, chẳng một ai hé mỗt câu. Ấy thế mà nó cũng rất ác liệt. Gậy gộc đánh dồn dập tới người Quốc Việt, bủa vây bốn phương tám hướng.
Gã đại ca đứng ngoài quan sát thấy anh bị ép vào giữa vòng thì lộ vẻ đắc chí, miệng cười hềch hệch, thầm nghĩ anh tới số rồi. Chẳng qua, hoàn toàn ngược với suy nghĩ của gã, Việt tránh né rất nhanh nhẹn. Anh nhảy tới nhảy lui lui giữa đám côn đồ, lúc tống cho thằng này một đấm, lúc thì tặng cho thằng kia một đạp. Thoáng cái, đã có ba bốn thằng nằm dưới đất.
Tên đại ca nãy giờ chứng kiến trận đấu, tức giận không chịu nổi nữa, rút dao tham chiến. Tên này làm đại ca của một đám mười mấy thằng du côn, ắt hẳn phải có chút ngón nghề. Chiêu thức võ thuật của hắn khá là bài bản, cũng gây được ít nhiều khó khăn cho anh.
Quốc Việt biết mình đánh tay không bất lợi so với đối phương nên anh định sử dụng cây gậy để không kia. Lợi dụng lúc một gã du côn hơi cúi người đánh vào hông anh; anh đặt tay lên trên vai hắn, vận kình ấn xuống lưng gã mượn lực; đồng thời chân trái nhún mạnh nhảy lên cao, lộn một vòng trên không.
Tiến bộ về Thuần Dương Công đã tạo ra sự thay đổi cực lớn về thể chất. Cú nhảy của anh vọt lên cao cách mặt đất gần hai mét, vượt luôn qua phia trên đầu gã kia, thoát khỏi vòng vây của đám lưu manh. Anh chạy nhanh tới chỗ cây gậy. Kẻ địch chúng đuổi ngay sát sau lưng.
Anh cầm gậy lên, quét ngang về sau thật mạnh. Bọn chúng cứ tưởng anh muốn bỏ chạy nên đuổi theo, đâu ngờ anh vẫn có chiêu hồi mã thương này. Một gã bị cây gậy đập trúng vào đầu, đau đớn cùng cực. Hắn ôm đầu ngã vật xuống đất. Một cảm giác ngây ngất khó phai.
Đám lưu manh lại thêm một phen sững sờ. Việt chớp thời cơ, vung gậy quét sát mặt đất,. Ba gã lưu manh liên tiếp ngã xuống, ôm chân lăn lộn. Gã đại ca thấy bọn đàn em thay nhau nằm rên đau dưới đất, trong lòng hoảng hốt, vội vã ra lệnh:
- Chúng mày đứng đó làm gì, mau đập chết hắn cho tao.
- Lên hết cả đi, anh đây chấp tất.
Quốc Việt vung gậy thi triển Độc Lư Thương đánh ra bốn phương tám hướng. Hổ Quyền anh luyện chưa đâu vào đâu nên không dám thi triển, chỉ dùng Độc Lư Thương tốt hơn. Thương pháp đấy tuy là võ công căn bản nhất trong sách, nhưng kẻ địch là đám lưu manh bình thường, nó vẫn đủ sức đánh thắng bọn chúng.
Cây gậy rất vừa tay, anh cầm gậy lúc đập xuống, lúc chọc tới, lúc lại quét vòng cung, chiêu thức không ngừng biến đổi. Số lượng tên đàn em gục ngã cứ tăng dần, đến cuối cùng chỉ còn mỗi gã đại ca.
Hắn ta nắm chắc con dao phay, phạt ngang chém dọc. Đòn để tấn công anh thì còn hơi kém mà bảo vệ bản thân thì có thừa. Một đoạn ngắn ở đầu gậy cũng bị chém đứt.
Quốc Việt quyết định sẽ không nương tay nữa. Anh đánh ra một đòn lợi hại chọc thằng cây gậy tới trước. Thế tới rất nhanh và hiểm hóc, gã kia nhất thời không nghĩ ra được chiêu gì hay, vội giơ thẳng con dao lên chống đỡ. Lúc này, gậy bất ngờ chuyển hướng, đập mạnh vào cổ tay cầm dao của hắn. Hắn đau đớn kêu một tiếng, đánh rơi dao xuống đất. Có được lợi thế, Việt thét lớn, vung chân đá văng hắn ta bay đi một đoạn. Hắn ôm ngực nằm lăn lộn trên đất, rên rỉ đau đớn.
Bản thân Việt cũng bị thương tổn nhẹ. Mới vừa vượt qua tầng thứ nhất, anh đã vận kình quá độ làm kinh mạch và cơ bắp nhức mỏi. Chẳng qua, anh vẫn cố giữ vẻ hùng hổ, cúi xuống nhặt con dao của gã đại ca lên. Một tay cầm nó, một tay cầm cây gậy từ tiến đến chỗ gã ta, vẻ mặt rất đáng sợ. Gã ta nhìn thấy trên mặt anh hiển hiện sự hung tàn như ác ma, tức thì run rẩy cả người, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi tột độ. Miệng gã ta mấp máy tựa muốn nói cái gì đấy.
Việt đi tới sát tên đại ca, cúi xuống nhìn chằm chằm vào hắn. Chỉ cần anh khẽ cử động tay cầm dao thôi, dám chắc tên này sẽ són ra quần ngay lập tức. Khó khăn lắm hắn ta mới thốt ra được:
- Mày... mày... muốn làm gì?
- Tao muốn...
Vừa nói anh vừa chuyển con dao sang tay phải. Hành động đó lại khiến gã nọ cứng họng, ngươi co rút lại. Việt đưa tiếp tay trái tới trước và nói:
- Giảng hòa.
Lời của anh nói ra không chỉ làm gã đại ca và đám đàn em của hắn đều ngạc nhiên. Chẳng kẻ nào nghĩ anh lại buông ta cho chúng. Thấy tên đại ca do dự, anh nói:
- Mày có muốn ngồi dậy không?
Tên đại ca trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi đưa tay ra cầm lấy tay gượng trở mình. Việt phòng thủ rất kín kẽ, hắn khôn thể tìm được chỗ nào để tấn công. Hắn đành lùi về sau, ngồi dựa vào tường, nói ngập ngừng:
- Rốt cuộc... mày... muốn gì?
Quốc Việt đáp:
- Tao đã nói rồi, tao muốn giảng hoà.
Tên đại ca cười khẩy:
- Hừ, mày đánh bọn đàn em tao thê thảm như vậy, mày nghĩ tao chịu giảng hòa hả?
Quốc Việt nhún vai nói:
- Do bọn mày gây tao trước, tao phải tự bảo vệ mình thôi.
Hắn ta cứng họng, đúng là nếu hắn không gọi anh lại thì cũng đâu xảy ra cớ sự này. Chằng qua hắn vẫn ngoan cố không nhận lời đề nghị của anh. Điều này hoàn toàn nằm trong dự tính, anh bèn hạ thấp cái tôi của mình một chút:
- Vụ karaoke xem như là tao có lỗi trước, tao nhận sai. Chúng ta giảng hòa, thế nào?
Tên đó im lặng không đáp. Vì Việt không muốn dây vào rắc rối với bọn này nên vẫn nhẫn nại nói tiếp:
- Tao nghĩ chính mày cũng chả muốn chuyện này phức tạp thêm đúng không? Cảnh sát mà nhảy vào thì mày sẽ không sống yên ổn như bây giờ đâu.
Mí mắt của gã đại ca khẽ giật giật. Quốc Việt đã đánh trúng tâm lý lo lắng của hắn. Hắn chau mày suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời:
- Được, tao chấp nhận giảng hòa với mày.
Vốn trong suy nghĩ của bản thân, hắn ta cũng không muốn gây sự với kẻ giỏi võ như Việt.
Có thế chứ! Việt cười trộm trong bụng. Anh chỉ tay vào đám du côn nằm la liệt phía sau và hỏi:
- Mày có chỗ nào để đưa chúng đi không?
Tên kia hỏi lại:
- Mày có ý gì?
- Yên tâm, tao không tao có ý gì, chỉ muốn giúp mày. Thế mày định để bọn chúng nằm đấy đợi người ta đưa đến bệnh viện à?
Gã đại ca hừ một tiếng, gật đầu:
- Tao có một chỗ khá kín đáo, có thể đưa chúng vào đấy.
Ái chà, tên này thông minh đấy, không giống vẻ cục súc bên ngoài. Việt thầm nghĩ.
Anh giúp gã chuyển mấy tên tay chân đến địa điểm của hắn ta chỉ. Đó là một nhà kho gần đấy, bên cạnh là công trường xây dựng. Sau khi đã di chuyển hết toàn bộ bọn kia vào, tên đại ca do dự hồi lâu rồi nói:
- Cám ơn.
- Không có gì.
Chợt có tiếng hét:
- Mày chết đi!
Giữa trưa ngày kế, anh cuốc bộ từ đồn cảnh sát giao thông về phòng trọ. Xe máy của anh bị tạm giữ vì tội đi xe ngược chiều, anh lại chưa có tiền nộp phạt. Trên đường về, anh cứ tặc lưỡi tiếc rẻ do lười mấy chục mét đi quá lên rồi vòng lại, mà thay vào đó, anh lại cắt ngang qua. Xui xẻo nhất là bình thường không có công an, chả sao cả. Ấy thế mà hôm nay lại xuất hiện hai chú công anh đứng ngay trước ngõ, vậy lá đi tong ba trăm ngàn... Anh vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ thì bỗng nhiên có tiếng gọi:
- Này thằng kia, đứng lại.
Anh dừng bước, ngẩng đầu nhìn quanh, không thấy ai quen, anh đi tiếp. Giọng nói khi nãy lại vang lên:
- Ơ cái thằng kia, tao gọi mày mà không chịu đứng lại hả!
Đúng là có người gọi anh rồi, anh bèn quan sát kỹ hơn và phát hiện người vừa gọi ngồi trong đám người phía bên tay trái anh.
Gã đó nói:
- Còn nhớ tao không thằng khốn!
Không xong rồi ! Là bọn côn đồ nọ! Việt giậ mình khi nhận ra đối phương Để che giấu sự hoảng hốt, anh cố trả lời một cách bình thản pha lẫn miệt thị:
- Trí nhớ của tôi không được tốt lắm, phiền anh nhắc lại được không?
- Á thằng khốn này, được được, lại đây tao nhắc cho mà nhớ.
- Vậy thì hay quá.
Quốc Việt từ từ đi đến gần chỗ bọn chúng. Anh biết nếu anh đi lại chỗ đó thì gặp nguy hiểm, nhưng còn bọ chạy... liệu có thể thoát khỏi chúng được không? Anh liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện bên phải có một cây gậy gỗ, tạm dùng được, đành phải tuỳ cơ ứng biến. Hành động của anh khiến cho tên đại ca ngạc nhiên, hắn cười khẩy:
- Ái chà, thằng ranh con này coi bộ cũng khá đấy. Ranh con, mày còn nhớ đêm karaoke đã làm gì không?
Anh vuốt cằm vẻ suy tư, rồi a lên một tiếng, gật đầu:
- Có, hôm đó hình như tôi đã tẩn cho hai thằng du côn nào đấy một trận thì phải.
- M* mày!
Hai nạn nhân nghe nhắc lại nỗi đau, tức giận nghiến răng kèn kẹt. Tên kia hất hàm cắt lời anh:
- Nhận ra bọn tao rồi phải không? Grừ!
Việt chưa kịp đáp thì bỗng có một gã chen vào:
- Đại ca! Hắn chính là thằng đã đánh em bữa trước đấy.
Cả tên đại ca và Quốc Việt đều nhìn về gã đó. Quốc Việt rất lo sợ, nghĩ bụng: Chết m*! Là thằng cướp đồ mình đã đánh gãy hai cái răng, không ngờ hắn lại là đàn em của tên kia. Anh gặp rắc rối lớn rồi.
Tên đại ca hỏi lại:
- Mày nói thật không đấy?
- Thật đại ca.
Tên đại ca quay sang Quốc Việt. Hai tròng mắt hắn như lồi ra ngoài. Hắn bẻ khớp tay rôm rốp, gằn giọng:
- Thằng khốn kiếp! Mày không những làm sáu thằng đàn em của tao phải nằm viện, giờ lại đánh một đứa nữa, mày tới số rồi con ạ!
Quốc Việt biết có chối nữa cũng vô ích nên anh đốp chát lại gã:
- Ừ thì đúng. Sao? Mày định làm gì tao? Đánh nhau à? Thằng này đ*o sợ đâu.
- Á, còn cứng đầu cứng cổ...
Tên đại ca phẩy tay quát lớn:
- Chúng mày, xông lên đập hắn một trận thật nặng, đến cả cha mẹ cũng nhận không ra.
Đám lưu manh chỉ chực chờ cái này, vừa có lệnh là ào lên. Vì là vô tình gặp nên chẳng có mấy thằng cầm theo dao hay mã tấu, chủ yếu là gậy gộc, âu cũng là may mắn cho Việt. Tên giật túi ập vào đánh trước tiên, bổ một gậy từ trên cao xuống đầu Việt. Chỉ là cây gậy thường, Việt giơ tay lên đỡ, cây gậy lập tức gãy đôi. Tay kia phóng ra đấm trúng giữa mặt kẻ địch. Gã kia tức thì lỗ mũi ăn trầu .
Anh khổ công luyện tập võ suốt thời gian lâu như vậy, đâu phải là truyện đùa. Hơn nữa, anh đã vượt qua tầng thứ nhất, nội công lẫn sức mạnh đánh đấm vượt trội hơn người bình thường rất nhiều. Tuy anh chưa đấm hết sức nhưng có kèm theo nội lực nên uy lực rất mạnh. Sống mũi gã kia biến dạng méo mó, hàm răng thì nham nhở. Hắn nằm ôm mặt rên rỉ, chả còn sức đâu để đánh với đấm. Kể cũng tội, phen này tiền trồng răng giả chẳng hề ít chút nào.
Phát đầu tiên làm đám lưu manh đứng sững sờ. Anh nhân cơ hội thụi vào bên mặt một gã khác, kế tiếp vào bụng. Hắn ta ngoác rộng miệng mà không thể kêu thành tiếng, ngồi khuỵu xuống, hai tay ôm bụng, để mặc nước dãi nhỏ tí tách xuống đất.
Phát thứ hai mới khiến chúng sực tỉnh. Bọn chúng la ó, bao vây lấy anh. Tên đại ca chợt quát:
- Chúng mày im hết cả đi, đánh thì đánh chứ la hét cái gì, muốn kéo cảnh sát tới hả?
Thế là cả đám đồng loạt ngậm miệng. Từ trước tới nay, có lẽ đây là lần đầu tiên có trận đánh hội đồng trong im lặng như vậy, chẳng một ai hé mỗt câu. Ấy thế mà nó cũng rất ác liệt. Gậy gộc đánh dồn dập tới người Quốc Việt, bủa vây bốn phương tám hướng.
Gã đại ca đứng ngoài quan sát thấy anh bị ép vào giữa vòng thì lộ vẻ đắc chí, miệng cười hềch hệch, thầm nghĩ anh tới số rồi. Chẳng qua, hoàn toàn ngược với suy nghĩ của gã, Việt tránh né rất nhanh nhẹn. Anh nhảy tới nhảy lui lui giữa đám côn đồ, lúc tống cho thằng này một đấm, lúc thì tặng cho thằng kia một đạp. Thoáng cái, đã có ba bốn thằng nằm dưới đất.
Tên đại ca nãy giờ chứng kiến trận đấu, tức giận không chịu nổi nữa, rút dao tham chiến. Tên này làm đại ca của một đám mười mấy thằng du côn, ắt hẳn phải có chút ngón nghề. Chiêu thức võ thuật của hắn khá là bài bản, cũng gây được ít nhiều khó khăn cho anh.
Quốc Việt biết mình đánh tay không bất lợi so với đối phương nên anh định sử dụng cây gậy để không kia. Lợi dụng lúc một gã du côn hơi cúi người đánh vào hông anh; anh đặt tay lên trên vai hắn, vận kình ấn xuống lưng gã mượn lực; đồng thời chân trái nhún mạnh nhảy lên cao, lộn một vòng trên không.
Tiến bộ về Thuần Dương Công đã tạo ra sự thay đổi cực lớn về thể chất. Cú nhảy của anh vọt lên cao cách mặt đất gần hai mét, vượt luôn qua phia trên đầu gã kia, thoát khỏi vòng vây của đám lưu manh. Anh chạy nhanh tới chỗ cây gậy. Kẻ địch chúng đuổi ngay sát sau lưng.
Anh cầm gậy lên, quét ngang về sau thật mạnh. Bọn chúng cứ tưởng anh muốn bỏ chạy nên đuổi theo, đâu ngờ anh vẫn có chiêu hồi mã thương này. Một gã bị cây gậy đập trúng vào đầu, đau đớn cùng cực. Hắn ôm đầu ngã vật xuống đất. Một cảm giác ngây ngất khó phai.
Đám lưu manh lại thêm một phen sững sờ. Việt chớp thời cơ, vung gậy quét sát mặt đất,. Ba gã lưu manh liên tiếp ngã xuống, ôm chân lăn lộn. Gã đại ca thấy bọn đàn em thay nhau nằm rên đau dưới đất, trong lòng hoảng hốt, vội vã ra lệnh:
- Chúng mày đứng đó làm gì, mau đập chết hắn cho tao.
- Lên hết cả đi, anh đây chấp tất.
Quốc Việt vung gậy thi triển Độc Lư Thương đánh ra bốn phương tám hướng. Hổ Quyền anh luyện chưa đâu vào đâu nên không dám thi triển, chỉ dùng Độc Lư Thương tốt hơn. Thương pháp đấy tuy là võ công căn bản nhất trong sách, nhưng kẻ địch là đám lưu manh bình thường, nó vẫn đủ sức đánh thắng bọn chúng.
Cây gậy rất vừa tay, anh cầm gậy lúc đập xuống, lúc chọc tới, lúc lại quét vòng cung, chiêu thức không ngừng biến đổi. Số lượng tên đàn em gục ngã cứ tăng dần, đến cuối cùng chỉ còn mỗi gã đại ca.
Hắn ta nắm chắc con dao phay, phạt ngang chém dọc. Đòn để tấn công anh thì còn hơi kém mà bảo vệ bản thân thì có thừa. Một đoạn ngắn ở đầu gậy cũng bị chém đứt.
Quốc Việt quyết định sẽ không nương tay nữa. Anh đánh ra một đòn lợi hại chọc thằng cây gậy tới trước. Thế tới rất nhanh và hiểm hóc, gã kia nhất thời không nghĩ ra được chiêu gì hay, vội giơ thẳng con dao lên chống đỡ. Lúc này, gậy bất ngờ chuyển hướng, đập mạnh vào cổ tay cầm dao của hắn. Hắn đau đớn kêu một tiếng, đánh rơi dao xuống đất. Có được lợi thế, Việt thét lớn, vung chân đá văng hắn ta bay đi một đoạn. Hắn ôm ngực nằm lăn lộn trên đất, rên rỉ đau đớn.
Bản thân Việt cũng bị thương tổn nhẹ. Mới vừa vượt qua tầng thứ nhất, anh đã vận kình quá độ làm kinh mạch và cơ bắp nhức mỏi. Chẳng qua, anh vẫn cố giữ vẻ hùng hổ, cúi xuống nhặt con dao của gã đại ca lên. Một tay cầm nó, một tay cầm cây gậy từ tiến đến chỗ gã ta, vẻ mặt rất đáng sợ. Gã ta nhìn thấy trên mặt anh hiển hiện sự hung tàn như ác ma, tức thì run rẩy cả người, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi tột độ. Miệng gã ta mấp máy tựa muốn nói cái gì đấy.
Việt đi tới sát tên đại ca, cúi xuống nhìn chằm chằm vào hắn. Chỉ cần anh khẽ cử động tay cầm dao thôi, dám chắc tên này sẽ són ra quần ngay lập tức. Khó khăn lắm hắn ta mới thốt ra được:
- Mày... mày... muốn làm gì?
- Tao muốn...
Vừa nói anh vừa chuyển con dao sang tay phải. Hành động đó lại khiến gã nọ cứng họng, ngươi co rút lại. Việt đưa tiếp tay trái tới trước và nói:
- Giảng hòa.
Lời của anh nói ra không chỉ làm gã đại ca và đám đàn em của hắn đều ngạc nhiên. Chẳng kẻ nào nghĩ anh lại buông ta cho chúng. Thấy tên đại ca do dự, anh nói:
- Mày có muốn ngồi dậy không?
Tên đại ca trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi đưa tay ra cầm lấy tay gượng trở mình. Việt phòng thủ rất kín kẽ, hắn khôn thể tìm được chỗ nào để tấn công. Hắn đành lùi về sau, ngồi dựa vào tường, nói ngập ngừng:
- Rốt cuộc... mày... muốn gì?
Quốc Việt đáp:
- Tao đã nói rồi, tao muốn giảng hoà.
Tên đại ca cười khẩy:
- Hừ, mày đánh bọn đàn em tao thê thảm như vậy, mày nghĩ tao chịu giảng hòa hả?
Quốc Việt nhún vai nói:
- Do bọn mày gây tao trước, tao phải tự bảo vệ mình thôi.
Hắn ta cứng họng, đúng là nếu hắn không gọi anh lại thì cũng đâu xảy ra cớ sự này. Chằng qua hắn vẫn ngoan cố không nhận lời đề nghị của anh. Điều này hoàn toàn nằm trong dự tính, anh bèn hạ thấp cái tôi của mình một chút:
- Vụ karaoke xem như là tao có lỗi trước, tao nhận sai. Chúng ta giảng hòa, thế nào?
Tên đó im lặng không đáp. Vì Việt không muốn dây vào rắc rối với bọn này nên vẫn nhẫn nại nói tiếp:
- Tao nghĩ chính mày cũng chả muốn chuyện này phức tạp thêm đúng không? Cảnh sát mà nhảy vào thì mày sẽ không sống yên ổn như bây giờ đâu.
Mí mắt của gã đại ca khẽ giật giật. Quốc Việt đã đánh trúng tâm lý lo lắng của hắn. Hắn chau mày suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời:
- Được, tao chấp nhận giảng hòa với mày.
Vốn trong suy nghĩ của bản thân, hắn ta cũng không muốn gây sự với kẻ giỏi võ như Việt.
Có thế chứ! Việt cười trộm trong bụng. Anh chỉ tay vào đám du côn nằm la liệt phía sau và hỏi:
- Mày có chỗ nào để đưa chúng đi không?
Tên kia hỏi lại:
- Mày có ý gì?
- Yên tâm, tao không tao có ý gì, chỉ muốn giúp mày. Thế mày định để bọn chúng nằm đấy đợi người ta đưa đến bệnh viện à?
Gã đại ca hừ một tiếng, gật đầu:
- Tao có một chỗ khá kín đáo, có thể đưa chúng vào đấy.
Ái chà, tên này thông minh đấy, không giống vẻ cục súc bên ngoài. Việt thầm nghĩ.
Anh giúp gã chuyển mấy tên tay chân đến địa điểm của hắn ta chỉ. Đó là một nhà kho gần đấy, bên cạnh là công trường xây dựng. Sau khi đã di chuyển hết toàn bộ bọn kia vào, tên đại ca do dự hồi lâu rồi nói:
- Cám ơn.
- Không có gì.
Chợt có tiếng hét:
- Mày chết đi!
/178
|