Tri giác của Quốc Việt dần dần hồi phục trở lại. Anh cảm thấy hai mắt nặng trĩu, toàn thân thì nhức nhối, khó chịu vô cùng. Đồng thời, anh thấy lưng mình đè lên một vật gì đấy mềm mềm, êm ái, dường như anh đang nằm trên giường.
Một mùi không thơm, đơn giản là một loại mùi bay vào mũi anh. Mùi này rất quen thuộc, nghĩ mãi mới nhớ ra nó là mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện. Thì ra sau khi anh ngất xỉu thì đã được cảnh sát đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Anh khẽ cử động thân thể để kiểm tra chân tay mình có bị tổn hại gì không. Chiếc giường phát ra tiếng kẽo kẹt, tức thì giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên:
- A, Việt tỉnh lại rồi, chú Phương ơi, bạn ấy đã tỉnh lại rồi.
Giọng nói mang theo sự mừng rỡ của cô gái đấy. Động tác ban nãy của anh đã tạo ra tiếng động gây chú ý cho người đang ngồi ở bên cạnh giường anh nằm. Lại có thêm tiếng ồm ồm của người đàn ông:
- Quốc Việt đã tỉnh rồi sao, tốt rồi. Hùng, cậu đi báo với bác sĩ là cậu bé đã tỉnh lại.
- Vâng ạ!
Việt nghe mà ngạc nhiên. Anh biết mình đang nằm trong bệnh viện nhưng anh không nghĩ rằng sẽ có nhiều người bên cạnh như thế. Mà tất cả giọng nói đều lạ, chỉ có mỗi giọng cô gái là hơi quen một chút thôi. Anh thử nhớ lại đó là ai, rồi anh đã đoán đúng, cô gái đó là Hằng.
Đầu óc của anh hiện tại trống rỗng, mọi sự việc trước đó hầu như đã quên sạch. Anh chỉ nhớ mỗi một cảnh là Hằng ngồi cạnh anh với vẻ mặt hoảng sợ. Cho nên nhất thời anh không biết phản ứng thế nào.
Thế rồi chợt anh cảm thấy buồn cười. Anh nhập viện, thế mà cả đống người không quen không biết đến thăm, ngoại trừ Hắng là bạn cùng lớp. Hơn nữa khi anh tỉnh lại thì ai nấy vui mừng giống như với người thân của mình vậy. Lẽ nào bọn du côn đó bị ông Trời sai Thiên Lôi xuống dọa, quá sợ thành ra thay đổi tính tình luôn rồi, khó tin quá.
Anh mở hai mắt, bất ngờ mí mắt bung ra luôn, lập tức ánh sáng chiếu thẳng vào làm mắt đau đớn, phải nhắm lại ngay. Lần tiếp anh rút kinh nghiệm, làm từ từ. Bóng người trước mặt mờ mờ rồi rõ dần.
Anh thấy có rất nhiều người đứng xung quanh, trong đó chỉ có một người anh quen biết là Hằng. Nhưng nhìn trang phục thì anh nhận ra họ là cảnh sát. Người đàn ông đứng gần anh nhất nói:
- Quốc Việt, cháu tỉnh rồi, cháu cố đợi chút, bác sĩ sắp tới rồi.
Việt chỉ lắc đầu cười cười tỏ ý cháu không có việc gì. Người đó muốn nói gì thêm. Ông ấy im lặng chờ đợi. Một hai phút sau, ở ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, sau đó cửa phòng bệnh mở ra và một vị bác sĩ trung niên đi vào. Bác sĩ nói với ông nọ:
- Mọi người lui ra đi, để tôi kiểm tra tình trạng của bệnh nhân.
Bác sĩ tiến hành kiểm tra thân thể Quốc Việt hồi lâu rồi đứng dậy nói:
- Tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân bình thường, hôm qua cậu ấy bị ngất là do quá mệt mỏi thôi. Thân thể chỉ bị tổn thương da thịt, xương cốt bị chấn động vài chỗ ở tay và chân, không bị nứt hay gãy gì nên không gây ảnh hưởng quá nhiều. Bệnh nhân nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mười ngày đến nửa tháng là có thể ra viện.
Quốc Việt nghe đoạn đầu mừng rỡ, đến đoạn sau thì muốn lấy dép mà ném vỡ cửa sổ phòng bệnh chuồn đi. Phải tĩnh dưỡng nửa tháng ư? Anh lấy tiền đâu mà trả chứ. Tuy anh đã mua bảo hiểm y tế lẫn bảo hiểm thân thể nhưng số tiền bổ sung vào cũng đâu ít. Hơn nữa anh còn công việc làm gia sư, sao bỏ được cơ chứ. Anh vội vàng hỏi:
- Bác sĩ cho cháu hỏi là cháu có thể nằm tại nhà được không ạ?
Bác sĩ do dự hồi lâu rồi đáp:
- Vậy phải xem tình hình sức khoẻ của cháu như thế nào đã.
- Vậy cám ơn bác sĩ.
- Được rồi, mọi người đừng làm phiền bệnh nhân nữa, tạm gác mọi chuyện sang một bên, cậu ta cần phải được nghỉ ngơi.
Vị bác sĩ nhắc nhở vài câu rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Chú cảnh sát trưởng nói với mấy người cấp dưới của mình mấy điều gì đấy rồi quay sang bảo anh:.
- Được rồi, cháu cứ việc nghỉ ngơi, chú đi đây. Mọi người, chúng ta về cơ quan.
- Vâng thưa sếp.
Hằng nói với chú Phương:
- Cháu xin phép ở đây với bạn ấy thêm một lúc ạ.
Chú Phương gật đầu đồng ý:
- Ừ, nhưng đừng quá lâu nhé, Việt cần được nghỉ ngơi.
- Dạ vâng ạ.
Đoàn cảnh sát rời đi. Hằng tiến tới cạnh giường Quốc Việt ngồi lên cái ghế đặt bên cạnh. Cô trò chuyện với anh một lát cho anh đỡ buồn. Sau chừng mười lăm hai chục phút thì cô ấy nói:
- Giờ mình phải về nhà để dì khỏi lo lắng, mai mình sẽ vào thăm bạn. Bạn nghỉ ngơi đi.
Quốc Việt gật đầu. Anh biết Hằng không thể ở lại đây, cô ấy đang ở với dì, phải tuân thủ kỷ luật của gia đình họ. Hằng đứng dậy thu dọn đồ đạc, an ủi Việt hai ba câu rồi ra về. Khi cô đi được một đoạn ngắn thì thấy có hai chú trong số đoàn cảnh sát mặc thường phục ngồi ở dãy ghế đợi. Chú Phương sợ có chuyện xảy ra với Việt nên âm thầm bố trí hai người ở lại bệnh viện canh chừng. Hằng làm bộ như không thấy họ, đi thẳng một mạch ra cổng.
Trong phòng giờ chỉ còn Quốc Việt. Anh nhắm mắt lại dưỡng thần. Anh thực sự mệt mỏi lắm rồi.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, anh phát hiện thể trạng của mình đã khoẻ hơn nhiều. Chính anh cũng rất ngạc nhiên về bản thân. Rõ ràng anh bị bọn du côn đánh cho thừa sống thiếu chết, hơn nữa, lúc đấy cả người anh đau đớn như hồn lìa khỏi xác. Thế mà không hiểu vì sao anh chỉ bị tổn thương phần mềm, xương cốt vẫn nguyên vẹn, bình an vô sự. Đúng là quá kỳ lạ.
Vì anh có dính dáng đến ẩu đả và cảnh sát nên được bệnh viện sắp xếp một phòng riêng để không gây ảnh hưởng tới các bệnh nhân khác. Bây giờ bác sĩ đang kiểm tra tình trạng sức khoẻ của anh. Bỗng cửa phòng bệnh mở ra và hai chú cảnh sát đi vào.
Một trong hai người là đội trưởng chỉ huy tốp cảnh sát cứu anh khỏi đám xã hội đen tối hôm qua. Chú ấy tên là Phương. Quốc Việt chào hai người một câu. Chú Phương gật đầu đáp lại rồi hỏi vị bác sĩ:
- Tình hình cậu bé Quốc Việt này thế nào rồi bác sĩ.
Bác sĩ đặt dụng cụ y tế sang một bên, quay sang trả lời ông ấy:
- Tình trạng sức khoẻ tiến triển rất tốt, chấn thương trên người cậu bé cũng đang hồi phục rất nhanh. Tôi rất bất ngờ trước điều này, hiếm ít khi tôi gặp một trường hợp nào như của cậu bé này.
Quốc Việt và chú cảnh sát đều rất vui mừng khi nghe bác sĩ nói về tình trạng của Việt. Chú Phương cười cười:
- Vậy thì tốt rồi.
Vị bác sĩ nói tiếp:
- Tôi đã xong, nếu có chuyện gì thì thông báo cho tôi. Tôi biết hai vị có việc muốn nói với bệnh nhân, nhưng đừng làm quá căng thẳng vì cậu bé cũng cần được nghỉ ngơi.
- Chúng tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ rất nhiều.
Chú Phương đáp lại bác sĩ, rồi đi về phía giường Quốc Việt. Quốc Việt định ngồi dậy thì chú đưa tay ra ngăn cản:
- Cháu cứ nằm đi, không sao cả. Hôm nay chú đến là có việc muốn hỏi cháu, chú hi vọng cháu sẽ trả lời đúng sự thật. Cháu đang nằm viện nhưng vì đây lá nguyên tắc phải làm nên mong cháu thông cảm.
Quốc Việt tất nhiên là biết hai chú cảnh sát đến đây làm gì nên anh tỏ vẻ hợp tác:
- Dạ chú cứ hỏi đi ạ, nếu cháu biết được cháu sẽ nói.
- Tốt, vậy cháu hãy kể lại cho chú nghe chuyện đã xảy ra hôm qua.
Quốc Việt bắt đầu kể lại chuyện cũ . Nội dung câu chuyện anh đã mất rất lâu mới suy nghĩ ra.
- Cháu có chắc mình đã nói đúng sự thật đấy chứ. Cháu nên nhớ việc này vô cùng quan trọng.
Việt gật đầu khẳng định:
- Dạ, cháu rất chắc chắn.
- Nói như vậy, giữa cháu và nhóm người kia chỉ là hiểu lầm. Họ bỏ đi và không gây tổn hại gì cho cháu, mà chính người chú bắt được mới là người trực tiếp đánh cháu, phải không?
- Dạ vâng, chính như vậy ạ.
Chú cảnh sát trưởng nhìn anh một lúc lâu rồi mới tiếp tục hỏi:
- Tốt, giờ chú hỏi cháu tại sao hắn ta lại đánh cháu, có mâu thuẫn gì giữa hai người?
- Dạ, cháu và hắn đã có xung đột ở quán nhậu từ trước. Hắn ghi thù nên mới đánh cháu ạ. Đám người kia chỉ tìm nhầm người thôi ạ.
Chú Phương rất bất ngờ trước câu trả lời này của Quốc Việt, ông quả thật không nghĩ tới nên hỏi lại lần nữa:
- Chuyện đúng như thế thật sao? Cháu chắc mình nhận đúng người không đấy?
- Dạ cháu rất chắc chắn.
- Chuyện đó xảy ra khi nào?
Việt vuốt cằm làm ra vẻ nhớ lại sự việc đã xảy ra:
- Chuyện đó xảy ra ngay trước khi cháu thi trên trường nhưng cụ thể khi nào thì cháu không nhớ, cháu chỉ nhớ lúc ấy rất lộn xộn thôi ạ.
- Ồ vậy sao? Cháu thử nhớ lại xem nào? Chú cần lời khai chi tiết.
Việt bóp trán cố gắng nhớ lại, chỉ tiếc qua hồi lâu vẫn không thể nhớ lại điều gì. Anh lắc đầu chán nản và trả lời chú cảnh sát:
- Dạ quả thực cháu không nhớ ra được, có lẽ do bị tên du côn kia đánh vào đầu mạnh quá nên đầu óc cháu bị rối loạn, chú cho cháu thêm hai ngày nữa, chắc chắn cháu sẽ nhớ được.
Chú Phương nhìn chằm chằm anh giây lát rồi gật đầu:
- Được rồi, cháu đang bị đau, không trách cháu được. Chú hỏi cháu mấy câu nữa
Chú cảnh sát hỏi đưa ra một số vấn đề khác. Ông ấy hỏi tới đâu, Việt đều trả lời tới đấy. Người cảnh sát bên cạnh ghi chép hết cả vào sổ một cách cẩn thận. Chú Phương hỏi được khoảng đâu mười phút thì gật gù bảo:
- Tốt, chú đã hỏi xong rồi, Nam, cậu ghi đủ hết cả chưa?
Vị nam cảnh sát đi cùng với chú Phương gấp sổ lại và trả lời:
- Em đã ghi xong rồi, thưa sếp.
- Tốt, chúng ta về, để Việt nghỉ ngơi.
- Vâng.
Hai chú cảnh sát đứng dậy. Chú Phương vỗ vai Việt, bảo:
- Việt, cháu nghỉ đi nhé, hai chú đi đây.
- Dạ cháu chào hai chú.
Việt trầm ngâm, mắt nhìn theo hai chú cảnh sát. Tối hôm qua anh đã nghĩ rất kỹ về mâu thuẫn giữa anh với đám du côn do tên Thiên kia cầm đầu. Hiện tại anh đơn độc trong thành phố này, còn chúng là một băng nhóm xã hội đen lớn. Nếu anh cứ khai ra đúng sự thật, cho dù Thiên có xảy ra chuyện, hắn vẫn còn đám đàn em trả thù giúp. Anh thân cô thế cô sẽ gặp phải hậu quả tệ hại không thể lường được. Anh đã bàn bạc trước với Hằng và cô cũng đồng ý với đề nghị này. Cô vốn thông minh, chắc chắn hiểu được suy nghĩ của anh.
Anh chỉ sợ mỗi một điều duy nhất là lời khai của anh không hợp với lời khai của thằng đứng ra chịu tội thay kia. Dẫu anh đã tính đến các khả năng có thể xảy ra, thì vẫn có thể có ngoại lệ. Nếu đúng như thế thì sẽ vô cùng phức tạp. Nhưng dù gì, vẫn phải liều một phen.
Hai người cảnh sát ra khỏi phòng bệnh, vị cảnh sát cầm quyển sổ để ghi ban nãy hỏi chú Phương:
- Sếp, sếp tin những lời cậu ta đã nói sao? Chuyện cậu nhóc đó nói khó có khả năng xảy ra.
Cảnh sát Phương lắc đầu:
- Đương nhiên là không rồi. Có điều cậu nhóc đấy không thể bịa ra một câu chuyện không có thật được. Chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi, kẻ đứng sau chắc chắn có.
Cảnh sát Tùng ngạc nhiên:
- Nhưng sao sếp lại...
Chú Phương giải thích:
- Cậu nhóc đó làm vậy là để tránh gặp phải rắc rồi với bọn chúng lần nữa. Cậu nhóc đó khá đấy, đã biết tính toán thiệt hơn, trước sau.
Cảnh sát Tùng vẫn chưa hiểu được vấn đề:
- Sếp nói thế nghĩa là sao, có rắc rối rồi cả thiệt hơn gì ở đây ạ?
- Thôi, cậu đừng quan tâm đến nữa, cậu vừa được chuyển sang ban chuyên án, còn nhiều điều cần phải học lắm, chúng ta đi thôi.
- Vâng thưa sếp
- À, tối qua cậu đã ở đâu? Lúc làm nhiệm vụ không thấy mặt.
- Sếp quên tối qua em bận đi giải quyết vụ phía bên kia sếp giao em tuần trước à.
- Ừ nhỉ, tôi quên mất. Giờ về đồn, tôi muốn xem lời khai của kẻ bị bắt tối qua. Vụ án này có thể kết thúc sớm được rồi.
- Vâng thưa sếp.
Về tới đồn cảng sát, chú Phương lập tức phân phó cho cảnh sát Tùng đi lấy bản báo cáo của gã du côn kia.
Một mùi không thơm, đơn giản là một loại mùi bay vào mũi anh. Mùi này rất quen thuộc, nghĩ mãi mới nhớ ra nó là mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện. Thì ra sau khi anh ngất xỉu thì đã được cảnh sát đưa đi bệnh viện cấp cứu.
Anh khẽ cử động thân thể để kiểm tra chân tay mình có bị tổn hại gì không. Chiếc giường phát ra tiếng kẽo kẹt, tức thì giọng nói trong trẻo của một cô gái vang lên:
- A, Việt tỉnh lại rồi, chú Phương ơi, bạn ấy đã tỉnh lại rồi.
Giọng nói mang theo sự mừng rỡ của cô gái đấy. Động tác ban nãy của anh đã tạo ra tiếng động gây chú ý cho người đang ngồi ở bên cạnh giường anh nằm. Lại có thêm tiếng ồm ồm của người đàn ông:
- Quốc Việt đã tỉnh rồi sao, tốt rồi. Hùng, cậu đi báo với bác sĩ là cậu bé đã tỉnh lại.
- Vâng ạ!
Việt nghe mà ngạc nhiên. Anh biết mình đang nằm trong bệnh viện nhưng anh không nghĩ rằng sẽ có nhiều người bên cạnh như thế. Mà tất cả giọng nói đều lạ, chỉ có mỗi giọng cô gái là hơi quen một chút thôi. Anh thử nhớ lại đó là ai, rồi anh đã đoán đúng, cô gái đó là Hằng.
Đầu óc của anh hiện tại trống rỗng, mọi sự việc trước đó hầu như đã quên sạch. Anh chỉ nhớ mỗi một cảnh là Hằng ngồi cạnh anh với vẻ mặt hoảng sợ. Cho nên nhất thời anh không biết phản ứng thế nào.
Thế rồi chợt anh cảm thấy buồn cười. Anh nhập viện, thế mà cả đống người không quen không biết đến thăm, ngoại trừ Hắng là bạn cùng lớp. Hơn nữa khi anh tỉnh lại thì ai nấy vui mừng giống như với người thân của mình vậy. Lẽ nào bọn du côn đó bị ông Trời sai Thiên Lôi xuống dọa, quá sợ thành ra thay đổi tính tình luôn rồi, khó tin quá.
Anh mở hai mắt, bất ngờ mí mắt bung ra luôn, lập tức ánh sáng chiếu thẳng vào làm mắt đau đớn, phải nhắm lại ngay. Lần tiếp anh rút kinh nghiệm, làm từ từ. Bóng người trước mặt mờ mờ rồi rõ dần.
Anh thấy có rất nhiều người đứng xung quanh, trong đó chỉ có một người anh quen biết là Hằng. Nhưng nhìn trang phục thì anh nhận ra họ là cảnh sát. Người đàn ông đứng gần anh nhất nói:
- Quốc Việt, cháu tỉnh rồi, cháu cố đợi chút, bác sĩ sắp tới rồi.
Việt chỉ lắc đầu cười cười tỏ ý cháu không có việc gì. Người đó muốn nói gì thêm. Ông ấy im lặng chờ đợi. Một hai phút sau, ở ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, sau đó cửa phòng bệnh mở ra và một vị bác sĩ trung niên đi vào. Bác sĩ nói với ông nọ:
- Mọi người lui ra đi, để tôi kiểm tra tình trạng của bệnh nhân.
Bác sĩ tiến hành kiểm tra thân thể Quốc Việt hồi lâu rồi đứng dậy nói:
- Tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân bình thường, hôm qua cậu ấy bị ngất là do quá mệt mỏi thôi. Thân thể chỉ bị tổn thương da thịt, xương cốt bị chấn động vài chỗ ở tay và chân, không bị nứt hay gãy gì nên không gây ảnh hưởng quá nhiều. Bệnh nhân nằm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mười ngày đến nửa tháng là có thể ra viện.
Quốc Việt nghe đoạn đầu mừng rỡ, đến đoạn sau thì muốn lấy dép mà ném vỡ cửa sổ phòng bệnh chuồn đi. Phải tĩnh dưỡng nửa tháng ư? Anh lấy tiền đâu mà trả chứ. Tuy anh đã mua bảo hiểm y tế lẫn bảo hiểm thân thể nhưng số tiền bổ sung vào cũng đâu ít. Hơn nữa anh còn công việc làm gia sư, sao bỏ được cơ chứ. Anh vội vàng hỏi:
- Bác sĩ cho cháu hỏi là cháu có thể nằm tại nhà được không ạ?
Bác sĩ do dự hồi lâu rồi đáp:
- Vậy phải xem tình hình sức khoẻ của cháu như thế nào đã.
- Vậy cám ơn bác sĩ.
- Được rồi, mọi người đừng làm phiền bệnh nhân nữa, tạm gác mọi chuyện sang một bên, cậu ta cần phải được nghỉ ngơi.
Vị bác sĩ nhắc nhở vài câu rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Chú cảnh sát trưởng nói với mấy người cấp dưới của mình mấy điều gì đấy rồi quay sang bảo anh:.
- Được rồi, cháu cứ việc nghỉ ngơi, chú đi đây. Mọi người, chúng ta về cơ quan.
- Vâng thưa sếp.
Hằng nói với chú Phương:
- Cháu xin phép ở đây với bạn ấy thêm một lúc ạ.
Chú Phương gật đầu đồng ý:
- Ừ, nhưng đừng quá lâu nhé, Việt cần được nghỉ ngơi.
- Dạ vâng ạ.
Đoàn cảnh sát rời đi. Hằng tiến tới cạnh giường Quốc Việt ngồi lên cái ghế đặt bên cạnh. Cô trò chuyện với anh một lát cho anh đỡ buồn. Sau chừng mười lăm hai chục phút thì cô ấy nói:
- Giờ mình phải về nhà để dì khỏi lo lắng, mai mình sẽ vào thăm bạn. Bạn nghỉ ngơi đi.
Quốc Việt gật đầu. Anh biết Hằng không thể ở lại đây, cô ấy đang ở với dì, phải tuân thủ kỷ luật của gia đình họ. Hằng đứng dậy thu dọn đồ đạc, an ủi Việt hai ba câu rồi ra về. Khi cô đi được một đoạn ngắn thì thấy có hai chú trong số đoàn cảnh sát mặc thường phục ngồi ở dãy ghế đợi. Chú Phương sợ có chuyện xảy ra với Việt nên âm thầm bố trí hai người ở lại bệnh viện canh chừng. Hằng làm bộ như không thấy họ, đi thẳng một mạch ra cổng.
Trong phòng giờ chỉ còn Quốc Việt. Anh nhắm mắt lại dưỡng thần. Anh thực sự mệt mỏi lắm rồi.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, anh phát hiện thể trạng của mình đã khoẻ hơn nhiều. Chính anh cũng rất ngạc nhiên về bản thân. Rõ ràng anh bị bọn du côn đánh cho thừa sống thiếu chết, hơn nữa, lúc đấy cả người anh đau đớn như hồn lìa khỏi xác. Thế mà không hiểu vì sao anh chỉ bị tổn thương phần mềm, xương cốt vẫn nguyên vẹn, bình an vô sự. Đúng là quá kỳ lạ.
Vì anh có dính dáng đến ẩu đả và cảnh sát nên được bệnh viện sắp xếp một phòng riêng để không gây ảnh hưởng tới các bệnh nhân khác. Bây giờ bác sĩ đang kiểm tra tình trạng sức khoẻ của anh. Bỗng cửa phòng bệnh mở ra và hai chú cảnh sát đi vào.
Một trong hai người là đội trưởng chỉ huy tốp cảnh sát cứu anh khỏi đám xã hội đen tối hôm qua. Chú ấy tên là Phương. Quốc Việt chào hai người một câu. Chú Phương gật đầu đáp lại rồi hỏi vị bác sĩ:
- Tình hình cậu bé Quốc Việt này thế nào rồi bác sĩ.
Bác sĩ đặt dụng cụ y tế sang một bên, quay sang trả lời ông ấy:
- Tình trạng sức khoẻ tiến triển rất tốt, chấn thương trên người cậu bé cũng đang hồi phục rất nhanh. Tôi rất bất ngờ trước điều này, hiếm ít khi tôi gặp một trường hợp nào như của cậu bé này.
Quốc Việt và chú cảnh sát đều rất vui mừng khi nghe bác sĩ nói về tình trạng của Việt. Chú Phương cười cười:
- Vậy thì tốt rồi.
Vị bác sĩ nói tiếp:
- Tôi đã xong, nếu có chuyện gì thì thông báo cho tôi. Tôi biết hai vị có việc muốn nói với bệnh nhân, nhưng đừng làm quá căng thẳng vì cậu bé cũng cần được nghỉ ngơi.
- Chúng tôi đã biết, cảm ơn bác sĩ rất nhiều.
Chú Phương đáp lại bác sĩ, rồi đi về phía giường Quốc Việt. Quốc Việt định ngồi dậy thì chú đưa tay ra ngăn cản:
- Cháu cứ nằm đi, không sao cả. Hôm nay chú đến là có việc muốn hỏi cháu, chú hi vọng cháu sẽ trả lời đúng sự thật. Cháu đang nằm viện nhưng vì đây lá nguyên tắc phải làm nên mong cháu thông cảm.
Quốc Việt tất nhiên là biết hai chú cảnh sát đến đây làm gì nên anh tỏ vẻ hợp tác:
- Dạ chú cứ hỏi đi ạ, nếu cháu biết được cháu sẽ nói.
- Tốt, vậy cháu hãy kể lại cho chú nghe chuyện đã xảy ra hôm qua.
Quốc Việt bắt đầu kể lại chuyện cũ . Nội dung câu chuyện anh đã mất rất lâu mới suy nghĩ ra.
- Cháu có chắc mình đã nói đúng sự thật đấy chứ. Cháu nên nhớ việc này vô cùng quan trọng.
Việt gật đầu khẳng định:
- Dạ, cháu rất chắc chắn.
- Nói như vậy, giữa cháu và nhóm người kia chỉ là hiểu lầm. Họ bỏ đi và không gây tổn hại gì cho cháu, mà chính người chú bắt được mới là người trực tiếp đánh cháu, phải không?
- Dạ vâng, chính như vậy ạ.
Chú cảnh sát trưởng nhìn anh một lúc lâu rồi mới tiếp tục hỏi:
- Tốt, giờ chú hỏi cháu tại sao hắn ta lại đánh cháu, có mâu thuẫn gì giữa hai người?
- Dạ, cháu và hắn đã có xung đột ở quán nhậu từ trước. Hắn ghi thù nên mới đánh cháu ạ. Đám người kia chỉ tìm nhầm người thôi ạ.
Chú Phương rất bất ngờ trước câu trả lời này của Quốc Việt, ông quả thật không nghĩ tới nên hỏi lại lần nữa:
- Chuyện đúng như thế thật sao? Cháu chắc mình nhận đúng người không đấy?
- Dạ cháu rất chắc chắn.
- Chuyện đó xảy ra khi nào?
Việt vuốt cằm làm ra vẻ nhớ lại sự việc đã xảy ra:
- Chuyện đó xảy ra ngay trước khi cháu thi trên trường nhưng cụ thể khi nào thì cháu không nhớ, cháu chỉ nhớ lúc ấy rất lộn xộn thôi ạ.
- Ồ vậy sao? Cháu thử nhớ lại xem nào? Chú cần lời khai chi tiết.
Việt bóp trán cố gắng nhớ lại, chỉ tiếc qua hồi lâu vẫn không thể nhớ lại điều gì. Anh lắc đầu chán nản và trả lời chú cảnh sát:
- Dạ quả thực cháu không nhớ ra được, có lẽ do bị tên du côn kia đánh vào đầu mạnh quá nên đầu óc cháu bị rối loạn, chú cho cháu thêm hai ngày nữa, chắc chắn cháu sẽ nhớ được.
Chú Phương nhìn chằm chằm anh giây lát rồi gật đầu:
- Được rồi, cháu đang bị đau, không trách cháu được. Chú hỏi cháu mấy câu nữa
Chú cảnh sát hỏi đưa ra một số vấn đề khác. Ông ấy hỏi tới đâu, Việt đều trả lời tới đấy. Người cảnh sát bên cạnh ghi chép hết cả vào sổ một cách cẩn thận. Chú Phương hỏi được khoảng đâu mười phút thì gật gù bảo:
- Tốt, chú đã hỏi xong rồi, Nam, cậu ghi đủ hết cả chưa?
Vị nam cảnh sát đi cùng với chú Phương gấp sổ lại và trả lời:
- Em đã ghi xong rồi, thưa sếp.
- Tốt, chúng ta về, để Việt nghỉ ngơi.
- Vâng.
Hai chú cảnh sát đứng dậy. Chú Phương vỗ vai Việt, bảo:
- Việt, cháu nghỉ đi nhé, hai chú đi đây.
- Dạ cháu chào hai chú.
Việt trầm ngâm, mắt nhìn theo hai chú cảnh sát. Tối hôm qua anh đã nghĩ rất kỹ về mâu thuẫn giữa anh với đám du côn do tên Thiên kia cầm đầu. Hiện tại anh đơn độc trong thành phố này, còn chúng là một băng nhóm xã hội đen lớn. Nếu anh cứ khai ra đúng sự thật, cho dù Thiên có xảy ra chuyện, hắn vẫn còn đám đàn em trả thù giúp. Anh thân cô thế cô sẽ gặp phải hậu quả tệ hại không thể lường được. Anh đã bàn bạc trước với Hằng và cô cũng đồng ý với đề nghị này. Cô vốn thông minh, chắc chắn hiểu được suy nghĩ của anh.
Anh chỉ sợ mỗi một điều duy nhất là lời khai của anh không hợp với lời khai của thằng đứng ra chịu tội thay kia. Dẫu anh đã tính đến các khả năng có thể xảy ra, thì vẫn có thể có ngoại lệ. Nếu đúng như thế thì sẽ vô cùng phức tạp. Nhưng dù gì, vẫn phải liều một phen.
Hai người cảnh sát ra khỏi phòng bệnh, vị cảnh sát cầm quyển sổ để ghi ban nãy hỏi chú Phương:
- Sếp, sếp tin những lời cậu ta đã nói sao? Chuyện cậu nhóc đó nói khó có khả năng xảy ra.
Cảnh sát Phương lắc đầu:
- Đương nhiên là không rồi. Có điều cậu nhóc đấy không thể bịa ra một câu chuyện không có thật được. Chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi, kẻ đứng sau chắc chắn có.
Cảnh sát Tùng ngạc nhiên:
- Nhưng sao sếp lại...
Chú Phương giải thích:
- Cậu nhóc đó làm vậy là để tránh gặp phải rắc rồi với bọn chúng lần nữa. Cậu nhóc đó khá đấy, đã biết tính toán thiệt hơn, trước sau.
Cảnh sát Tùng vẫn chưa hiểu được vấn đề:
- Sếp nói thế nghĩa là sao, có rắc rối rồi cả thiệt hơn gì ở đây ạ?
- Thôi, cậu đừng quan tâm đến nữa, cậu vừa được chuyển sang ban chuyên án, còn nhiều điều cần phải học lắm, chúng ta đi thôi.
- Vâng thưa sếp
- À, tối qua cậu đã ở đâu? Lúc làm nhiệm vụ không thấy mặt.
- Sếp quên tối qua em bận đi giải quyết vụ phía bên kia sếp giao em tuần trước à.
- Ừ nhỉ, tôi quên mất. Giờ về đồn, tôi muốn xem lời khai của kẻ bị bắt tối qua. Vụ án này có thể kết thúc sớm được rồi.
- Vâng thưa sếp.
Về tới đồn cảng sát, chú Phương lập tức phân phó cho cảnh sát Tùng đi lấy bản báo cáo của gã du côn kia.
/178
|