Mười ngày tính từ ngày bà Mai và Nam đi tìm bí mật ẩn giấu bên trong khu rừng đã trôi qua, ngoại thương lẫn nội thương của Nam đã lành. Nam đi đến bệnh viện thăm Đinh bởi cậu ta bị thương nặng hơn Nam nhiều, chưa thể xuất viện sớm. Nam ngồi nói chuyện với Đinh hồi khá lâu thì mới trở về.
Nam đang đi trên hành lang bệnh viện thì bỗng giật mình khi thấy một người đàn ông vừa đi về phía Nam vừa nhìn vào trong những phòng bệnh ở đằng xa. Nam nhận ra được gã này, hắn chính là tên đại ca của đám lưu manh đã đánh với cậu tối hôm đó. Trận đấu đó tuy giữa trời tối mịt nhưng Nam vẫn dựa theo hình thể, dáng điệu của hắn mà đoán ra được. Trong lòng Nam không khỏi cảm thấy lo lắng: “Sao hắn ta lại đến được đây? Chả lẽ hắn phát hiện được Đinh đang nằm ở đây nên đến để giết người diệt khẩu.” Đầu Nam suy nghĩ mọi khả năng nhưng hai chân vẫn tiếp tục bước tới trước, vẻ mặt vẫn vờ như không nhận ra hắn ta.
Ngay khi hai người đi ngang qua nhau, đột nhiên một luồng kình phong ập thẳng vào Nam, thì ra tên đường chủ đó đã nhận ra Nam từ trước; cho nên khi hai người đến gần nhau, hắn ta lập tức tung một chưởng vào hông Nam. Nam tuy bị bất ngờ nhưng vẫn không hoảng loạn, vội tung chưởng đáp trả, dùng cứng đấu cứng.
Song chưởng đụng nhau, cả hai đều lùi lại nửa bước, cả cánh tay bị tê dại, xương cốt ê ẩm. Tên Diệp đường chủ thầm kinh hãi: “Tại sao mới chỉ mười ngày thôi mà võ công của thằng nhãi này tăng lên nhiều đến thế chứ?”
Nam nói:
- Khôn hồn thì biến đi, có tao ở đây mày chẳng làm gì được đâu.
Tên Diệp đường chủ dù tức giận nhưng rất nhiều người đang ở đây và họ bắt đầu để ý đến chỗ hai người, hắn không thể làm gì được nữa nên hắn hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Nam đợi hắn ta đi thật xa rồi mới lấy điện thoại gọi cho Đinh. Đinh bắt máy:
- Gọi tao có chuyện gì thế?
- Mày nói mẹ mày xin bác sĩ chuyển phòng ngay đi, tao vừa bắt gặp tên tối hôm nọ ở bệnh viện. Tao e bọn chúng đã biết mày đang nằm ở đây. Hắn ta tìm không thấy mày nên đã bỏ đi rồi.
- Ừ ừ, tao cám ơn nhé.
Đinh nghe thế thì hoảng hồn, khi Nam tắt cuộc gọi thì Đinh nói lại với mẹ và cảnh sát ngay.
Nam rời khỏi bệnh viện không bao lâu thì bị chặn đường bởi gã Diệp đường chủ. Đây là điều đương nhiên, gã đường chủ này sao có thể chịu nổi sự sỉ nhục của Nam với hắn ban nãy cơ chứ. Nam không tin giữa thanh thiên bạch nhật thế này, gã ta dám động thủ nên cậu nói:
- Có vẻ như lời cảnh cáo của tao vô nghĩa với mày đấy nhỉ.
Tên Diệp đường chủ cười khẩy không đáp. Bỗng dưng Nam cảm giác có người đặt tay lên vai mình, sau đó là một luồng kình lực cực kỳ ghê gớm truyền sang, chỉ cần đối phương ấn tay một phát là xương cốt toàn thân cậu sẽ nát nhừ mà chết. Nam trong lòng hoảng sợ, sống lưng chợt lạnh toát: “Từ đâu xuất hiện cao thủ đáng sợ thế này?” Cậu liếc mắt qua nhìn thì thấy đó là một người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi, thân hình cao lớn rắn chắc như một quả núi, tai cậu nghe hắn ta nói:
- Anh bạn, đừng hỏi gì nhiều, tôi mời cậu đi cùng tôi đến chỗ này.
Gã này tuy nói tiếng Việt khá chính xác nhưng khẩu âm vẫn còn lơ lớ, dễ dàng đoán được gã từ đâu đến. Nam biết tình thế hiện tại của mình nguy hiểm đến thế nào, bản thân không thể kháng cự nên đành phải gật đầu chấp nhận.
Cậu bị bắt lên xe ô tô rồi bị bọn chúng đưa đi trong yên lặng. Xe bọn chúng chạy một đoạn đường khá xa rồi mới dừng lại. Vừa bước xuống xe, Nam lập tức đưa mắt nhìn quanh thì phát hiện khu vực chúng đưa cậu đến là nơi vắng vẻ đầy cỏ lác. Nam hít sâu một hơi, hỏi:
- Các người đưa tôi đến đây làm gì?
Tên Diệp đường chủ đáp:
- Làm gì thì mày cũng dễ biết được, dám cản đường làm ăn của bọn tao thì mày tới số rồi. Hỏa hộ pháp, ngài hãy hạ thủ thằng ranh này đi.
Gã Hỏa hộ pháp nói:
- Mày điều tra rõ thằng nhóc này chưa?
Tên đường chủ gật đầu:
- Dạ rồi, chính là thằng ranh này đã phá đám chúng ta, hơn nữa, nó chỉ là thằng sinh viên rác rưởi mà thôi.
- Rác rưởi mà biết võ công, cũng đáng khen ngợi. Nhóc con, tiếc là mày lỡ nhúng tay vào chuyện của bọn tao, chỉ có thể tự trách bản thân lắm chuyện mà thôi.
Gã Hỏa hộ pháp vận kình vung chưởng đánh tới Nam. Kình lực hùng hồn ập đến như sóng biển, bao trùm phạm vi gần bốn mét, Nam cảm thấy ngực mình nhức nhối, cậu biết dù mình tung người nhảy lùi lại cũng không sao tránh nổi chưởng của đối phương, huống hồ còn có tên đường chủ đứng gần đó, chỉ còn cách toàn lực chống đỡ. Cậu dốc hết sức bình sinh, hai tay cùng tống ra đẩy chưởng đánh lại.
Võ công hai bên quá chênh lệch, chưởng lực của Nam đụng phải chưởng lực của đối phương thì bị đánh tan nát, Nam sợ đến tái xanh mặt mày. Đúng lúc này, gã Hỏa hộ pháp bất ngờ xoay người lại, vội thu chưởng đang đánh tới Nam và đánh về phía sau. Một tiếng nổ to như sấm vang lên, gã Hỏa hộ pháp chấn động cả người, hai chân loạng choạng lùi hai ba bước mới đứng vững. Nam nhân cơ hội này thi triển khinh công nhảy vọt sang trái hai mét rồi búng tới trước hai mét nữa, sau hai chân khua lên bước tiếp bốn bước, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Nam định thần lại, thở hắt ra một hơi rồi quay sang nhìn người vừa cứu mạng mình, Nam cả mừng:
- Bà, cám ơn bà đã cứu cháu.
Thì ra là bà Mai. Dù không biết vì sao bà Mai lại có thể đến đây nhưng rõ ràng bà đã phá vỡ âm mưu giết người của bọn Hỏa hộ pháp.
Sau một chưởng trực diện, tên Hỏa hộ pháp bị đẩy lùi về hơn ba mét, cả cánh tay mình ê ẩm. Tên Hỏa hộ pháp hít sâu một hơi điều hòa chân khí đang loạn lên trong kinh mạch. Cơn đau trên tay hắn không hề thuyên giảm, hơn nữa đối phương có thể vọt tới sau lưng hắn đánh một chưởng mà hắn không hề hay biết, khiến hắn không khỏi khiếp hãi: “Bà già này là thần thành phương nào, võ công thật ghê gớm.” Hắn không dám manh động, bèn vận công lên hai tay đề phòng bà Mai lại tấn công hắn.
Bà Mai thì vẫn bình thản đứng nguyên tại chỗ mà nói:
- Đây không phải là chỗ để chúng bây lộng hành, khôn hồn thì đi đi.
- Hôm nay ông đây bỏ qua, bà già cẩn thận đấy.
Tên Hỏa hộ pháp hừ một tiếng tức giận, dọa dẫm bà Mai một câu rồi mới cùng tên Diệp đường chủ ngồi lên xe ô tô chạy đi. Bà Mai đưa mắt theo dõi bọn chúng chạy thật xa rồi mới quay sang nói với Nam:
- Chúng ta lên xe trước đã rồi nói gì thì nói sau, bà cần cháu giải thích rõ chuyện này đấy.
Nam gật đầu:
- Dạ vâng ạ, cháu không dám giấu bà đâu ạ.
Đến khi xe ô tô của hai bà cháu biến mất ở xa tít tắp thì phía sau một thân cây to cách chỗ hai bà cháu đứng hơn ba mươi mét xuất hiện cặp nam nữ. Nam mày rậm, mắt to, mặt vuông chữ điền, tuổi chừng ba mươi mốt ba mươi hai, nữ chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, diện mạo xinh xắn. Người nam vừa tung hứng viên sỏi nhỏ trong tay mình vừa nói:
- Đấy, anh đã nói sẽ có người cứu cậu nhóc đó mà. Em lo lắng hơi quá rồi.
Cô gái nói:
- Anh biết bà lão đó là ai không?
Người nam đáp:
- Bà lão đó hình như tên là Mai, em gái của tộc trưởng gia tộc họ Hoàng hiện tại.
Cô gái nói:
- Mấy đại gia tộc quả nhiên danh bất hư truyền, võ công của mấy người cấp cao rất ghê gớm.
- Phải, hi vọng bọn Bạch Hổ biết khó mà lui, những đại gia tộc này không dễ trêu vào đâu.
Cô gái trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Cũng chưa chắc đâu, tên Thiên Tôn đã cử hai gã Hỏa và Phong hộ pháp sang đây thì quyết không về tay không đâu.
Người nam vuốt cằm đáp:
- Em nói cũng có lý, chúng ta về thôi, ở đây không có việc gì nữa rồi.
Cặp nam nữ nhanh chóng rời đi.
Nhắc lại bà Mai và Nam. Bà Mai vừa lái xe vừa hỏi Nam:
- Cháu kể lại mọi chuyện về bọn chúng cho bà nghe đi.
Nam biết độ nguy hiểm của hai gã kia nên không dám giấu bà Mai, cậu bắt đầu kể cho bà Mai. Bà Mai nghe xong thì thở dài:
- Hai tên ban nãy chắc chắn không tầm thường, đặc biệt là tên đánh cháu ban nãy, võ công của hắn ta rất lợi hại. Nếu bà muốn đánh bại hắn ta thì cũng phải mất khoảng ba trăm chiêu.
- Nhiều đến thế cơ ạ?
Nam hít sâu một hơi sợ hãi. Ba trăm chiêu đối với cao thủ như bà Mai thì Nam hiểu võ công của tên kia rất mạnh; hơn nữa bà Mai tuổi đã cao, thể chất suy yếu đi nhiều, đâu còn như lúc trẻ, khi đánh nhau chắc chắn sẽ cực kỳ hung hiểm, sơ sẩy một cái là mất mạng ngay. Nam lại nghe bà Mai nói tiếp:
- Bọn chúng không từ bỏ chuyện với cháu đâu nên mấy ngày sắp tới bà nghĩ cháu nên hạn chế đi vào trời tối hay đến nơi hoang vắng, nguy hiểm lắm đấy. Còn về danh tính của bọn chúng thì bà sẽ điều tra rõ.
- Dạ vâng.
Qua tai họa vừa nãy, Nam tự nhận thức được an nguy của bản thân như thế nào nên không dám trái lời bà Mai. Nam tự nhủ: “Nhất định phải luyện thành võ công ghi trên trống đồng, những kẻ bắt cóc mình võ công quá ghê gớm, không có ai có thể bảo vệ được mình ngoài chính bản thân mình.”
Bà Mai dừng xe trước dãy phòng trọ của Nam, sau đó dặn dò Nam:
- Đi đường nhớ chú ý đấy cháu nhé.
- Dạ vâng ạ.
...
Nhắc lại hai gã Hỏa hộ pháp và Diệp đường chủ. Bọn chúng chạy về khách sạn mà bọn chúng thuê. Phong hộ pháp thấy bọn chúng trở về với tâm trạng bực bội thì ngạc nhiên:
- Sao thế? Có gì không ổn à?
Tên Diệp đường chủ biết khôn nên đã chuồn đi trước. Chuyện hôm nay bất thành, hai gã hộ pháp sẽ rất tức giận, nếu tên đường chủ còn ở đây không khéo bị hai gã hộ pháp giận cá chém thớt, đánh một chưởng thì hắn ô hô ai tai lập tức.
Gã Hỏa hộ pháp trả lời Phong hộ pháp:
- Phải, khi tôi sắp hạ thủ được thằng nhóc đó thì có một mụ già bất ngờ đánh lén. Mụ già đó tuổi cao lắm rồi mà võ công rất ghê gớm, thiếu chút nữa thì tôi đã bị trọng thương dưới chưởng lực của mụ ta. Có vẻ như chúng ta đã gây hấn đến mấy đại gia tộc ở đây.
Phong hộ pháp nói:
- Bình tĩnh đi, trước mắt chúng ta tạm dừng các hoạt động đợi động tĩnh từ bọn chúng rồi mới tính các bước tiếp theo.
Đương lúc gã Phong hộ pháp nói thì điện thoại gã đổ chuông, là số điện thoại vệ tinh. Gã Phong vừa nhìn thấy số này thì biến hẳn sắc mặt, lập tức nghe máy. Hắn nói chuyện với người ở đầu bên kia một hồi lâu mới kết thúc. Gã quay sang nói với Hỏa hộ pháp:
- Người của chúng ta bên phía nước R gặp phải phiền toán lớn, chúng ta phải qua đó giúp.
Gã Hỏa hộ pháp vẫn chưa hết bực bội:
- Hừ, hai tên kia làm gì sao không qua đó giúp mà lại là chúng ta chứ.
- Hai tên kia bị điều sang nước W làm việc rồi, không còn ai để qua nước R hỗ trợ nữa. Đây là mệnh lệnh của Thiên Tôn đấy, chúng ta phải từ bỏ chuyện ở đây thôi, cũng là cơ hội để chúng ta điều chỉnh lại kế hoạch, tránh bị bọn gia tộc phá hỏng.
- Hừ, về thì về.
Gã Hỏa hộ pháp nghe thấy là mệnh lệnh của chính ông chủ thì giật mình, sự khủng khiếp của ông ta ra sao thì hắn đã quá rõ rồi.
Nam đang đi trên hành lang bệnh viện thì bỗng giật mình khi thấy một người đàn ông vừa đi về phía Nam vừa nhìn vào trong những phòng bệnh ở đằng xa. Nam nhận ra được gã này, hắn chính là tên đại ca của đám lưu manh đã đánh với cậu tối hôm đó. Trận đấu đó tuy giữa trời tối mịt nhưng Nam vẫn dựa theo hình thể, dáng điệu của hắn mà đoán ra được. Trong lòng Nam không khỏi cảm thấy lo lắng: “Sao hắn ta lại đến được đây? Chả lẽ hắn phát hiện được Đinh đang nằm ở đây nên đến để giết người diệt khẩu.” Đầu Nam suy nghĩ mọi khả năng nhưng hai chân vẫn tiếp tục bước tới trước, vẻ mặt vẫn vờ như không nhận ra hắn ta.
Ngay khi hai người đi ngang qua nhau, đột nhiên một luồng kình phong ập thẳng vào Nam, thì ra tên đường chủ đó đã nhận ra Nam từ trước; cho nên khi hai người đến gần nhau, hắn ta lập tức tung một chưởng vào hông Nam. Nam tuy bị bất ngờ nhưng vẫn không hoảng loạn, vội tung chưởng đáp trả, dùng cứng đấu cứng.
Song chưởng đụng nhau, cả hai đều lùi lại nửa bước, cả cánh tay bị tê dại, xương cốt ê ẩm. Tên Diệp đường chủ thầm kinh hãi: “Tại sao mới chỉ mười ngày thôi mà võ công của thằng nhãi này tăng lên nhiều đến thế chứ?”
Nam nói:
- Khôn hồn thì biến đi, có tao ở đây mày chẳng làm gì được đâu.
Tên Diệp đường chủ dù tức giận nhưng rất nhiều người đang ở đây và họ bắt đầu để ý đến chỗ hai người, hắn không thể làm gì được nữa nên hắn hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Nam đợi hắn ta đi thật xa rồi mới lấy điện thoại gọi cho Đinh. Đinh bắt máy:
- Gọi tao có chuyện gì thế?
- Mày nói mẹ mày xin bác sĩ chuyển phòng ngay đi, tao vừa bắt gặp tên tối hôm nọ ở bệnh viện. Tao e bọn chúng đã biết mày đang nằm ở đây. Hắn ta tìm không thấy mày nên đã bỏ đi rồi.
- Ừ ừ, tao cám ơn nhé.
Đinh nghe thế thì hoảng hồn, khi Nam tắt cuộc gọi thì Đinh nói lại với mẹ và cảnh sát ngay.
Nam rời khỏi bệnh viện không bao lâu thì bị chặn đường bởi gã Diệp đường chủ. Đây là điều đương nhiên, gã đường chủ này sao có thể chịu nổi sự sỉ nhục của Nam với hắn ban nãy cơ chứ. Nam không tin giữa thanh thiên bạch nhật thế này, gã ta dám động thủ nên cậu nói:
- Có vẻ như lời cảnh cáo của tao vô nghĩa với mày đấy nhỉ.
Tên Diệp đường chủ cười khẩy không đáp. Bỗng dưng Nam cảm giác có người đặt tay lên vai mình, sau đó là một luồng kình lực cực kỳ ghê gớm truyền sang, chỉ cần đối phương ấn tay một phát là xương cốt toàn thân cậu sẽ nát nhừ mà chết. Nam trong lòng hoảng sợ, sống lưng chợt lạnh toát: “Từ đâu xuất hiện cao thủ đáng sợ thế này?” Cậu liếc mắt qua nhìn thì thấy đó là một người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi, thân hình cao lớn rắn chắc như một quả núi, tai cậu nghe hắn ta nói:
- Anh bạn, đừng hỏi gì nhiều, tôi mời cậu đi cùng tôi đến chỗ này.
Gã này tuy nói tiếng Việt khá chính xác nhưng khẩu âm vẫn còn lơ lớ, dễ dàng đoán được gã từ đâu đến. Nam biết tình thế hiện tại của mình nguy hiểm đến thế nào, bản thân không thể kháng cự nên đành phải gật đầu chấp nhận.
Cậu bị bắt lên xe ô tô rồi bị bọn chúng đưa đi trong yên lặng. Xe bọn chúng chạy một đoạn đường khá xa rồi mới dừng lại. Vừa bước xuống xe, Nam lập tức đưa mắt nhìn quanh thì phát hiện khu vực chúng đưa cậu đến là nơi vắng vẻ đầy cỏ lác. Nam hít sâu một hơi, hỏi:
- Các người đưa tôi đến đây làm gì?
Tên Diệp đường chủ đáp:
- Làm gì thì mày cũng dễ biết được, dám cản đường làm ăn của bọn tao thì mày tới số rồi. Hỏa hộ pháp, ngài hãy hạ thủ thằng ranh này đi.
Gã Hỏa hộ pháp nói:
- Mày điều tra rõ thằng nhóc này chưa?
Tên đường chủ gật đầu:
- Dạ rồi, chính là thằng ranh này đã phá đám chúng ta, hơn nữa, nó chỉ là thằng sinh viên rác rưởi mà thôi.
- Rác rưởi mà biết võ công, cũng đáng khen ngợi. Nhóc con, tiếc là mày lỡ nhúng tay vào chuyện của bọn tao, chỉ có thể tự trách bản thân lắm chuyện mà thôi.
Gã Hỏa hộ pháp vận kình vung chưởng đánh tới Nam. Kình lực hùng hồn ập đến như sóng biển, bao trùm phạm vi gần bốn mét, Nam cảm thấy ngực mình nhức nhối, cậu biết dù mình tung người nhảy lùi lại cũng không sao tránh nổi chưởng của đối phương, huống hồ còn có tên đường chủ đứng gần đó, chỉ còn cách toàn lực chống đỡ. Cậu dốc hết sức bình sinh, hai tay cùng tống ra đẩy chưởng đánh lại.
Võ công hai bên quá chênh lệch, chưởng lực của Nam đụng phải chưởng lực của đối phương thì bị đánh tan nát, Nam sợ đến tái xanh mặt mày. Đúng lúc này, gã Hỏa hộ pháp bất ngờ xoay người lại, vội thu chưởng đang đánh tới Nam và đánh về phía sau. Một tiếng nổ to như sấm vang lên, gã Hỏa hộ pháp chấn động cả người, hai chân loạng choạng lùi hai ba bước mới đứng vững. Nam nhân cơ hội này thi triển khinh công nhảy vọt sang trái hai mét rồi búng tới trước hai mét nữa, sau hai chân khua lên bước tiếp bốn bước, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Nam định thần lại, thở hắt ra một hơi rồi quay sang nhìn người vừa cứu mạng mình, Nam cả mừng:
- Bà, cám ơn bà đã cứu cháu.
Thì ra là bà Mai. Dù không biết vì sao bà Mai lại có thể đến đây nhưng rõ ràng bà đã phá vỡ âm mưu giết người của bọn Hỏa hộ pháp.
Sau một chưởng trực diện, tên Hỏa hộ pháp bị đẩy lùi về hơn ba mét, cả cánh tay mình ê ẩm. Tên Hỏa hộ pháp hít sâu một hơi điều hòa chân khí đang loạn lên trong kinh mạch. Cơn đau trên tay hắn không hề thuyên giảm, hơn nữa đối phương có thể vọt tới sau lưng hắn đánh một chưởng mà hắn không hề hay biết, khiến hắn không khỏi khiếp hãi: “Bà già này là thần thành phương nào, võ công thật ghê gớm.” Hắn không dám manh động, bèn vận công lên hai tay đề phòng bà Mai lại tấn công hắn.
Bà Mai thì vẫn bình thản đứng nguyên tại chỗ mà nói:
- Đây không phải là chỗ để chúng bây lộng hành, khôn hồn thì đi đi.
- Hôm nay ông đây bỏ qua, bà già cẩn thận đấy.
Tên Hỏa hộ pháp hừ một tiếng tức giận, dọa dẫm bà Mai một câu rồi mới cùng tên Diệp đường chủ ngồi lên xe ô tô chạy đi. Bà Mai đưa mắt theo dõi bọn chúng chạy thật xa rồi mới quay sang nói với Nam:
- Chúng ta lên xe trước đã rồi nói gì thì nói sau, bà cần cháu giải thích rõ chuyện này đấy.
Nam gật đầu:
- Dạ vâng ạ, cháu không dám giấu bà đâu ạ.
Đến khi xe ô tô của hai bà cháu biến mất ở xa tít tắp thì phía sau một thân cây to cách chỗ hai bà cháu đứng hơn ba mươi mét xuất hiện cặp nam nữ. Nam mày rậm, mắt to, mặt vuông chữ điền, tuổi chừng ba mươi mốt ba mươi hai, nữ chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, diện mạo xinh xắn. Người nam vừa tung hứng viên sỏi nhỏ trong tay mình vừa nói:
- Đấy, anh đã nói sẽ có người cứu cậu nhóc đó mà. Em lo lắng hơi quá rồi.
Cô gái nói:
- Anh biết bà lão đó là ai không?
Người nam đáp:
- Bà lão đó hình như tên là Mai, em gái của tộc trưởng gia tộc họ Hoàng hiện tại.
Cô gái nói:
- Mấy đại gia tộc quả nhiên danh bất hư truyền, võ công của mấy người cấp cao rất ghê gớm.
- Phải, hi vọng bọn Bạch Hổ biết khó mà lui, những đại gia tộc này không dễ trêu vào đâu.
Cô gái trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Cũng chưa chắc đâu, tên Thiên Tôn đã cử hai gã Hỏa và Phong hộ pháp sang đây thì quyết không về tay không đâu.
Người nam vuốt cằm đáp:
- Em nói cũng có lý, chúng ta về thôi, ở đây không có việc gì nữa rồi.
Cặp nam nữ nhanh chóng rời đi.
Nhắc lại bà Mai và Nam. Bà Mai vừa lái xe vừa hỏi Nam:
- Cháu kể lại mọi chuyện về bọn chúng cho bà nghe đi.
Nam biết độ nguy hiểm của hai gã kia nên không dám giấu bà Mai, cậu bắt đầu kể cho bà Mai. Bà Mai nghe xong thì thở dài:
- Hai tên ban nãy chắc chắn không tầm thường, đặc biệt là tên đánh cháu ban nãy, võ công của hắn ta rất lợi hại. Nếu bà muốn đánh bại hắn ta thì cũng phải mất khoảng ba trăm chiêu.
- Nhiều đến thế cơ ạ?
Nam hít sâu một hơi sợ hãi. Ba trăm chiêu đối với cao thủ như bà Mai thì Nam hiểu võ công của tên kia rất mạnh; hơn nữa bà Mai tuổi đã cao, thể chất suy yếu đi nhiều, đâu còn như lúc trẻ, khi đánh nhau chắc chắn sẽ cực kỳ hung hiểm, sơ sẩy một cái là mất mạng ngay. Nam lại nghe bà Mai nói tiếp:
- Bọn chúng không từ bỏ chuyện với cháu đâu nên mấy ngày sắp tới bà nghĩ cháu nên hạn chế đi vào trời tối hay đến nơi hoang vắng, nguy hiểm lắm đấy. Còn về danh tính của bọn chúng thì bà sẽ điều tra rõ.
- Dạ vâng.
Qua tai họa vừa nãy, Nam tự nhận thức được an nguy của bản thân như thế nào nên không dám trái lời bà Mai. Nam tự nhủ: “Nhất định phải luyện thành võ công ghi trên trống đồng, những kẻ bắt cóc mình võ công quá ghê gớm, không có ai có thể bảo vệ được mình ngoài chính bản thân mình.”
Bà Mai dừng xe trước dãy phòng trọ của Nam, sau đó dặn dò Nam:
- Đi đường nhớ chú ý đấy cháu nhé.
- Dạ vâng ạ.
...
Nhắc lại hai gã Hỏa hộ pháp và Diệp đường chủ. Bọn chúng chạy về khách sạn mà bọn chúng thuê. Phong hộ pháp thấy bọn chúng trở về với tâm trạng bực bội thì ngạc nhiên:
- Sao thế? Có gì không ổn à?
Tên Diệp đường chủ biết khôn nên đã chuồn đi trước. Chuyện hôm nay bất thành, hai gã hộ pháp sẽ rất tức giận, nếu tên đường chủ còn ở đây không khéo bị hai gã hộ pháp giận cá chém thớt, đánh một chưởng thì hắn ô hô ai tai lập tức.
Gã Hỏa hộ pháp trả lời Phong hộ pháp:
- Phải, khi tôi sắp hạ thủ được thằng nhóc đó thì có một mụ già bất ngờ đánh lén. Mụ già đó tuổi cao lắm rồi mà võ công rất ghê gớm, thiếu chút nữa thì tôi đã bị trọng thương dưới chưởng lực của mụ ta. Có vẻ như chúng ta đã gây hấn đến mấy đại gia tộc ở đây.
Phong hộ pháp nói:
- Bình tĩnh đi, trước mắt chúng ta tạm dừng các hoạt động đợi động tĩnh từ bọn chúng rồi mới tính các bước tiếp theo.
Đương lúc gã Phong hộ pháp nói thì điện thoại gã đổ chuông, là số điện thoại vệ tinh. Gã Phong vừa nhìn thấy số này thì biến hẳn sắc mặt, lập tức nghe máy. Hắn nói chuyện với người ở đầu bên kia một hồi lâu mới kết thúc. Gã quay sang nói với Hỏa hộ pháp:
- Người của chúng ta bên phía nước R gặp phải phiền toán lớn, chúng ta phải qua đó giúp.
Gã Hỏa hộ pháp vẫn chưa hết bực bội:
- Hừ, hai tên kia làm gì sao không qua đó giúp mà lại là chúng ta chứ.
- Hai tên kia bị điều sang nước W làm việc rồi, không còn ai để qua nước R hỗ trợ nữa. Đây là mệnh lệnh của Thiên Tôn đấy, chúng ta phải từ bỏ chuyện ở đây thôi, cũng là cơ hội để chúng ta điều chỉnh lại kế hoạch, tránh bị bọn gia tộc phá hỏng.
- Hừ, về thì về.
Gã Hỏa hộ pháp nghe thấy là mệnh lệnh của chính ông chủ thì giật mình, sự khủng khiếp của ông ta ra sao thì hắn đã quá rõ rồi.
/178
|