“WTF? KFC giảm giá? Discount lên đến 90%? Aaaaaa…. Con mẹ nó! Mấy người ở phía trước, tránh ra cho ta! Kẻ nào cùng lão nương tranh gà rán, ta liều mạng với hắn!...”
Giang Thu Ảnh vận mười hai thành công lực, chân đạp tay đẩy, một đường hung hăng xông đến, mắt thấy đùi gà vàng ươm xếp thành một đống đang chờ, trong lòng hạnh phúc đến muốn khóc! Nhưng còn chưa kịp chạm tay vào đùi gà, cảnh trước mặt bỗng nhòe đi, rồi biến mất.
Ơ…
Gà của ta???
…
Nặng nề mở mắt, Giang Thu Ảnh chỉ thấy núi đá vô tận, ánh tà dương đỏ như máu, bốn phía là trúc tía đung đưa. Cảnh sắc rất đẹp, cũng rất yên bình, chỉ là nàng không có tâm tình để thưởng thức. Bởi vì cảm giác đau đớn truyền đến từ khắp cơ thể.
Thanh âm mếu máo vang lên bên tai nàng:
“Ngươi, ngươi đừng hòng giả chết! Nam nhân anh tuấn tiêu sái như ta, tuyệt đối không dễ bị lừa gạt đâu… ô ô ô…”
Tiếng khóc này có thể nói là cực phẩm, kéo dài mà hữu lực, vang dội mãi không dứt, đến lúc ngắt hơi lại biến thành “ngao… ngao…”, nếu như nghe từ phía xa, chắc chắn sẽ tưởng nhầm thành tiếng sói tru. Còn về phần giọng nói… ừm, tựa như lão thiên đã tùy tiện đem tiếng của một con vịt đực chết gán cho hắn, bởi vậy mà tuy thanh âm lộ rõ sự quan tâm không giả, nhưng Giang Thu Ảnh thật không dám mở miệng cảm tạ.
“Còn nói muốn luyện công? Luyện công cái con mẹ nó, ta mới đánh mấy cái, ngươi đã ngã lăn ra… Ê, ta biết rồi! Ngươi không phải bị đánh ngất, mà là bị hình dáng anh tuấn của ta dọa đến tự kỷ…”
Thực sự là không chịu nổi nữa!
“Ta cứ thắc mắc vì sao lúc luận bàn, ngươi lại cứ nhìn chằm chằm vào ta… Giờ thì ta đã hiểu, ngươi chính là…”
Giang Thu Ảnh cố sức mở to mắt, quát lên: “Câm miệng!”
Hiện lên trước mắt nàng là một khuôn mặt của một người, cũng là kẻ đang tự nhận bản thân anh tuấn tiêu sái kia, cho dù đã nhìn qua một vạn lần, khóe miệng nàng vẫn như cũ co rút lại.
Ách, kỳ thực mà nói, khuôn mặt này tuyệt đối không xấu!
Mắt to, mũi thẳng, mày kiếm. Khuôn mặt đầy đặn, không béo không gầy. Chỉ là, hai con ngươi của hắn tuy vô cùng có thần, nhưng cự ly lại cách nhau quá xa, đuôi mắt gần như chạm đến hai lỗ tai rồi. Mày kiếm rất chuẩn, nhưng lại là hai thanh kiếm hoàn toàn trái ngược: một thanh vươn phá trời cao, thanh còn lại chúc phá địa ngục! Mũi hắn cũng cực kỳ thẳng, chỉ là thẳng một cách thái quá, tựa như một tòa giả sơn cao vút, tách rời hoàn toàn hai mắt sang hai bên. Nếu như có chút trí tưởng tượng, thực sự có thể hình dung đến dải ngân hà chia cách Ngưu Lang – Chức Nữ…
Rất cá tính! Rất đặc sắc! Rất… độc nhất vô nhị!
Kẻ này tên Đoàn Nguyên, là người đầu tiên mà Giang Thu Ảnh gặp được khi tới thế giới này. Lúc ấy, nàng mới chín tuổi, tỉnh lại trong một căn nhà hoang, không có một chút ký ức nào về cỗ thân thể này, sau đó đói gần chết mới liều mình đi ăn trộm một cái bánh bao, bị người đánh cho tơi tả, may mắn được hắn cứu đi. Hắn nhận nàng làm đệ đệ, ba năm trước hai người may mắn được vào Âu Dương phủ làm gia đinh.
Lại nói, thế giới này lấy võ vi tôn, chân lý thuộc về kẻ mạnh, Âu Dương phủ là tướng quân phủ, đệ tử gia tộc hay gia đinh đều được dạy phương pháp tu luyện đấu khí, Giang Thu Ảnh cũng không phải ngoại lệ. Tuy chỉ là công pháp bất nhập lưu, nhưng cũng coi như cường thân kiện thể, so với lưu lạc ngoài đường thì tốt hơn nhiều lắm.
Tám năm trôi qua, Giang Thu Ảnh đã quen với việc bản thân mang linh hồn nữ nhi lại xuyên vào nam nhi thân, tính cách của nàng cũng bị nam hóa không ít. Ngày thường, đối với công việc chẻ củi đun nước hay tu tập đấu khí đều chăm chỉ mười phần, lại thêm có được cơ duyên, hiện tại đã là Bát cấp võ đồ.
Nơi đây là Tử Trúc Lâm ở phía sau hậu viện, cũng là địa điểm luyện công thường ngày của Giang Thu Ảnh cùng Đoàn Nguyên. Lần này bị ngất là do một ngày trước nàng tình cờ nhìn thấy một con sói bị thương, nữ nhi tâm chợt nổi lên, đem phần thức ăn tối của mình cho nó, mới dẫn đến bị đói khiến thể lực không đủ.
Khó nhọc chống tay ngồi dậy, Giang Thu Ảnh hít sâu một hơi, rồi tựa vào một tảng đá, nhanh chóng tiến vào trạng thái nhập định. Thần thức tiến vào khí hải, ở nơi này, không ngờ có một cây đậu nhỏ.
Cây đậu này, chính là bí mật của nàng.
Tạp dịch không được tiến vào Tàng thư các của gia tộc, cũng may Giang Thu Ảnh nhân duyên không sai, nữ nhi của Trần sư phụ rất thích nàng, cách vài ngày lại lén mang đến một ít thư tịch, cho nên nàng đối với thế giới này cũng có được chút thường thức.
Khí hải đối với võ giả cực kỳ trọng yếu, nó là một loại tinh thần không gian, bên trong chỉ chứa đựng căn nguyên linh lực, chưa từng nghe nói tới có thể xuất hiện đồ vật này nọ.
Vậy mà trong khí hải của Giang Thu Ảnh, lại ẩn chứa một loại thực vật có sinh mệnh. Cây đậu này không rõ là xuất hiện từ trước, hay là phúc lợi hình thành sau khi nàng xuyên qua, bản thân nó rất thần kỳ, có thể hấp thu đấu khí để phát triển.
Giang Thu Ảnh tập trung tinh thần lực, cẩn thận nhìn kỹ cây đậu nhỏ.
Mười hai!
So với ngày hôm qua, quả nhiên đã mọc thêm một quả đậu!
Đây chính là chỗ thần kỳ của cây đậu nhỏ, nó có thể thông qua hấp thụ đấu khí trong khí hải để ra quả. Cường độ tu luyện càng nặng, tốc độ ra quả theo đó cũng càng nhanh. Kỳ quái hơn là, quả này còn có thể trở thành thực thể, bằng cách nào đó “chạy” từ bên trong khí hải của nàng ra ngoài.
Đây vốn là đấu khí thế giới, không phải khoa kỹ thế giới của nàng ở kiếp trước, cho nên đối với những chuyện kỳ quái này, Giang Thu Ảnh mặc nhiên chấp nhận, tự dặn bản thân không cần thiết phải kinh hãi.
Nàng khẽ động một tia ý niệm, trên tay lập tức xuất hiện mười hai hạt nhỏ màu xanh ngọc, tỏa ra mùi thơm nhẹ rất dễ chịu.
Đêm nay, nàng còn phải nhờ vào chúng để trùng kích bình cảnh đây này.
Trong mấy năm qua, Giang Thu Ảnh đều là dựa vào phục dụng loại đậu thần bí này để tăng tiến tu vi, nếu không, bằng vào tư chất của nàng, hiện tại có lẽ còn chưa đạt tới Tam cấp võ đồ đâu! Có điều, tu vi càng cao, hiệu quả càng giảm đi rõ ràng, bởi vậy từ Tứ cấp võ đồ trở đi, nàng đành phải tăng số quả phục dụng mỗi lần. Cho đến nửa năm trước, dù một lần ăn vào ba quả, linh lực cũng tăng lên rất ít, Giang Thu Ảnh liền hạ quyết tâm, tích lũy một số lượng lớn rồi mới tiếp tục sử dụng.
Vốn muốn chờ thêm một đoạn thời gian, nhưng chỉ còn chưa đến mười ngày nữa sẽ tới ngày các học viện chiêu sinh, hiện tại nàng đã là Bát cấp võ đồ, nếu như có thể tiến thêm một bước, vậy sẽ có tư cách tham gia tuyển chọn. Cơ hội này mỗi năm chỉ có một lần, Giang Thu Ảnh tuyệt không muốn bỏ qua.
“Giang Ảnh, sao đến lúc này ngươi mới về? Có biết nhân gia đợi ngươi rất lâu hay không?”
Từ Tử Trúc Lâm về hậu viện, sau khi chia tay Đoàn Nguyên, vì mải chìm trong suy nghĩ nên Giang Thu Ảnh không để ý xung quanh, nghe được nữ nhân thanh âm mới giật mình tỉnh lại. Trước mặt nàng là một thiếu nữ khoảng mười tám mười chín tuổi, thân hình hơi mập, chính là con gái của Trần sư phụ, tên Trần Hỉ Lan.
Lại đến nữa rồi!
Có thể nói, Đoàn Nguyên cùng Trần Hỉ Lan là minh chứng tốt nhất cho định luật : có xuyên qua tất có bất thường! Người khác xuyên qua không phải công chúa cũng là thiên kim, không phải thiên tài cũng là kỳ nữ, Giang Thu Ảnh nàng lại biến thành một nam nhân Giang Ảnh không có điểm nào nổi trội. Lão thiên gia có lẽ vì vậy cảm thấy áy náy, cho nên rất hào phóng tặng kèm hai cái siêu cấp cực phẩm nhân vật xoay quanh nàng.
Ách, kỳ thực, Trần Hỉ Lan không phải xấu : mặt vuông da nâu, mày rậm mắt hẹp, mũi cao thẳng, môi mỏng, thân hình cao lớn, chính là hùng nam tiêu chuẩn! Đáng tiếc, những thứ này lại tập hợp trên người một nữ nhân, khiến người ngoài khó có thể bình luận! Chưa nói đến, nữ nhân này còn mặc trên người một chiếc váy dài hoa vàng, áo ngoài xanh thẫm, trên đầu cài thêm một loại hoa màu đỏ mà Giang Thu Ảnh không nhớ nổi tên… ừm… ừ… quả thực là…
Nhìn thấy Giang Thu Ảnh, Trần Hỉ Lan trên mặt hiện lên vui vẻ, nhanh chóng tiến lại gần, trên tay là một cái hộp nhỏ: “Cho ngươi!”
“Cái gì đây?”
Giang Thu Ảnh nhận lấy, cười cười mở hộp. Hơn một năm qua, nàng đã quen với việc cách vài ngày Trần Hỉ Lan lại mang một món lễ vật nhỏ đến tặng. Ban đầu, nàng cũng từ chối không muốn nhận, vài lần như vậy chọc cho hùng nữ nhân này dã tính bạo phát, tu vi bát cấp võ sĩ của nàng ta không phải nói chơi, chỉ một quyền đã khiến nàng một tháng không thể rời giường. Từ sau lần đó, Giang Thu Ảnh đành phải chấp nhận, dần dần đã trở thành thói quen. Hơn nữa, Trần Hỉ Lan đưa tới đều là thứ tốt đối với phương diện tu luyện, không nhận thì quá lãng phí rồi.
“Hửm? Khăn tay?”
Giang Thu Ảnh ngơ ngác nhìn mảnh lụa màu trắng trước mắt: “Ai tú vậy? Sao lại chọn hình con vịt?”
“Vịt?” – Gương mặt vốn đang tươi cười của Trần Hỉ Lan nhanh chóng đen lại, hét lên: “Ngươi mới là vịt! Cả nhà ngươi đều là vịt! Đây rõ ràng là uyên ương! Nghe rõ chưa? Uyên - ương!”
“Ách, nghe rõ nghe rõ…” – Thanh âm như sấm gầm bên tai khiến Giang Thu Ảnh cảm thấy thiên địa cũng đang chao đảo. Phải thêm một lúc, nàng mới định thần lại được, vội vàng cười lấy lòng:
“Hắc hắc, nhìn kỹ lại, quả nhiên là uyên ương! Mười phần uyên ương, không thể nghi ngờ!”
“Hứ!”
Trần Hỉ Lan vẫn còn tức giận, nhưng nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, tâm trở nên mềm nhũn, trên mặt lại gợn lên một tầng mây đỏ: “Ngươi… ngươi biết là tốt rồi!”
Nhìn nữ nhân trước mặt hai tay đan vào nhau, thân hình đung đưa nũng nịu, mắt liếc đầy ẩn ý, Giang Thu Ảnh chợt cảm thấy ớn lạnh, trong lòng đã dâng lên dự cảm không lành: “Ngươi… khăn này…?”
“Ân…, là do chính tay ta làm! Lão cha nói, nữ nhân nên biết chút việc của nữ nhân! Sau này hai ta thành thân rồi, ta…”
“Thành thân?” – Giang Thu Ảnh trợn mắt hét lên, rồi lập tức nhận ra bản thân thất thố, vội vàng nhỏ giọng lại, cố gắng ngăn không cho nỗi kinh hoàng hiện lên trên mặt. “Hỉ Lan, không phải ta đã nói với ngươi rồi? Mẫu thân ta trước khi lâm chung đã dặn dò qua…”
“Biết rồi, biết rồi!” – Trần Hỉ Lan phẩy tay. “Truyền thống của gia tộc ngươi, không thành thân trước hai mươi tuổi! Nhưng mà, ta cũng không bắt ngươi lập tức thú ta nha. Lão cha nói, chỉ cần chúng ta trao đổi lễ vật, trước mắt đính ước, như vậy liền thành! Ngươi cũng biết, qua hai tháng nữa, nhân gia nếu còn chưa có ai, hắn sẽ gả ta cho tên phế vật kia, ta thà chết cũng không muốn!”
Lão thiên a!
Giang Thu Ảnh rất muốn khóc!
Thành thân là chuyện của các ngươi, liên quan ta cái rắm a?
Nguyên bản, hai mươi năm trước, Trần sư phụ cùng thê tử nghe tin Âu Dương tướng quân gặp nạn, ngày đêm chạy tới cứu viện. Lần ấy, Âu Dương tướng quân nhặt về được một cái mạng, nhưng thê tử của Trần sư phụ lại trúng độc sinh non, sau đó cũng không qua khỏi. Âu Dương lão tướng quân áy náy vô cùng, không để ý thân phận cách biệt, lập ra lời thệ hai mươi năm sau sẽ thú nữ nhi của Trần sư phụ làm thiếu phu nhân.
Âu Dương lão tướng quân là người cực trọng chữ tín, hai mươi năm qua đều tâm tâm niệm niệm lời hẹn kia, cũng đối xử với phụ tử Trần sư phụ như người trong nhà. Có điều, cháu trai của lão quả thực là bất tranh khí, là kẻ nổi danh hoàn khố phế vật, trong kinh thành không ai không biết đến xú danh của hắn, khiến lão mỗi lần nghĩ đến đều thấy hổ thẹn với Trần sư phụ.
Đồng dạng, Trần sư phụ cũng cảm thấy nữ nhi của mình ngoại hình quá mức thô kệch, đứng cùng Âu Dương đại thiếu thì giống như gấu xám sánh vai thỏ trắng, khiến hắn là lão cha mà cũng không dám nhìn thẳng. Hai bên đều thẹn với đối phương, cho nên ba năm trước cùng nhau thống nhất, để cho Âu Dương Phong và Trần Hỉ Lan tự chọn ý trung nhân, nếu qua ba năm vẫn chưa tìm được, vậy sẽ phải thành thân.
Mà hai tháng sau, chính là đến kỳ hạn kia!
Trần Hỉ Lan nhìn trúng Giang Ảnh, tự nhiên là bám chặt không buông. Mà Giang Thu Ảnh trong thân xác Giang Ảnh… Con mẹ nó! Lão nương đối với hoa bách hợp thực sự không có hứng thú! Cho dù nàng đối với Trần Hỉ Lan có rất nhiều hảo cảm, nhưng việc này quả thực không cách nào giúp nổi.
Cho nên, mười ngày nữa, nàng nhất định phải vượt qua khảo hạch, trở thành học viện đệ tử, ly khai những phiền phức này.
Cố gắng trấn an Trần Hỉ Lan vài câu, chờ đến khi nàng ta hài lòng rời khỏi, Giang Thu Ảnh đóng chặt cửa phòng, lần nữa lấy ra mười hai hạt đậu nhỏ.
Bảo bối! Vận mệnh của ta, phải dựa vào ngươi rồi!
Giang Thu Ảnh vận mười hai thành công lực, chân đạp tay đẩy, một đường hung hăng xông đến, mắt thấy đùi gà vàng ươm xếp thành một đống đang chờ, trong lòng hạnh phúc đến muốn khóc! Nhưng còn chưa kịp chạm tay vào đùi gà, cảnh trước mặt bỗng nhòe đi, rồi biến mất.
Ơ…
Gà của ta???
…
Nặng nề mở mắt, Giang Thu Ảnh chỉ thấy núi đá vô tận, ánh tà dương đỏ như máu, bốn phía là trúc tía đung đưa. Cảnh sắc rất đẹp, cũng rất yên bình, chỉ là nàng không có tâm tình để thưởng thức. Bởi vì cảm giác đau đớn truyền đến từ khắp cơ thể.
Thanh âm mếu máo vang lên bên tai nàng:
“Ngươi, ngươi đừng hòng giả chết! Nam nhân anh tuấn tiêu sái như ta, tuyệt đối không dễ bị lừa gạt đâu… ô ô ô…”
Tiếng khóc này có thể nói là cực phẩm, kéo dài mà hữu lực, vang dội mãi không dứt, đến lúc ngắt hơi lại biến thành “ngao… ngao…”, nếu như nghe từ phía xa, chắc chắn sẽ tưởng nhầm thành tiếng sói tru. Còn về phần giọng nói… ừm, tựa như lão thiên đã tùy tiện đem tiếng của một con vịt đực chết gán cho hắn, bởi vậy mà tuy thanh âm lộ rõ sự quan tâm không giả, nhưng Giang Thu Ảnh thật không dám mở miệng cảm tạ.
“Còn nói muốn luyện công? Luyện công cái con mẹ nó, ta mới đánh mấy cái, ngươi đã ngã lăn ra… Ê, ta biết rồi! Ngươi không phải bị đánh ngất, mà là bị hình dáng anh tuấn của ta dọa đến tự kỷ…”
Thực sự là không chịu nổi nữa!
“Ta cứ thắc mắc vì sao lúc luận bàn, ngươi lại cứ nhìn chằm chằm vào ta… Giờ thì ta đã hiểu, ngươi chính là…”
Giang Thu Ảnh cố sức mở to mắt, quát lên: “Câm miệng!”
Hiện lên trước mắt nàng là một khuôn mặt của một người, cũng là kẻ đang tự nhận bản thân anh tuấn tiêu sái kia, cho dù đã nhìn qua một vạn lần, khóe miệng nàng vẫn như cũ co rút lại.
Ách, kỳ thực mà nói, khuôn mặt này tuyệt đối không xấu!
Mắt to, mũi thẳng, mày kiếm. Khuôn mặt đầy đặn, không béo không gầy. Chỉ là, hai con ngươi của hắn tuy vô cùng có thần, nhưng cự ly lại cách nhau quá xa, đuôi mắt gần như chạm đến hai lỗ tai rồi. Mày kiếm rất chuẩn, nhưng lại là hai thanh kiếm hoàn toàn trái ngược: một thanh vươn phá trời cao, thanh còn lại chúc phá địa ngục! Mũi hắn cũng cực kỳ thẳng, chỉ là thẳng một cách thái quá, tựa như một tòa giả sơn cao vút, tách rời hoàn toàn hai mắt sang hai bên. Nếu như có chút trí tưởng tượng, thực sự có thể hình dung đến dải ngân hà chia cách Ngưu Lang – Chức Nữ…
Rất cá tính! Rất đặc sắc! Rất… độc nhất vô nhị!
Kẻ này tên Đoàn Nguyên, là người đầu tiên mà Giang Thu Ảnh gặp được khi tới thế giới này. Lúc ấy, nàng mới chín tuổi, tỉnh lại trong một căn nhà hoang, không có một chút ký ức nào về cỗ thân thể này, sau đó đói gần chết mới liều mình đi ăn trộm một cái bánh bao, bị người đánh cho tơi tả, may mắn được hắn cứu đi. Hắn nhận nàng làm đệ đệ, ba năm trước hai người may mắn được vào Âu Dương phủ làm gia đinh.
Lại nói, thế giới này lấy võ vi tôn, chân lý thuộc về kẻ mạnh, Âu Dương phủ là tướng quân phủ, đệ tử gia tộc hay gia đinh đều được dạy phương pháp tu luyện đấu khí, Giang Thu Ảnh cũng không phải ngoại lệ. Tuy chỉ là công pháp bất nhập lưu, nhưng cũng coi như cường thân kiện thể, so với lưu lạc ngoài đường thì tốt hơn nhiều lắm.
Tám năm trôi qua, Giang Thu Ảnh đã quen với việc bản thân mang linh hồn nữ nhi lại xuyên vào nam nhi thân, tính cách của nàng cũng bị nam hóa không ít. Ngày thường, đối với công việc chẻ củi đun nước hay tu tập đấu khí đều chăm chỉ mười phần, lại thêm có được cơ duyên, hiện tại đã là Bát cấp võ đồ.
Nơi đây là Tử Trúc Lâm ở phía sau hậu viện, cũng là địa điểm luyện công thường ngày của Giang Thu Ảnh cùng Đoàn Nguyên. Lần này bị ngất là do một ngày trước nàng tình cờ nhìn thấy một con sói bị thương, nữ nhi tâm chợt nổi lên, đem phần thức ăn tối của mình cho nó, mới dẫn đến bị đói khiến thể lực không đủ.
Khó nhọc chống tay ngồi dậy, Giang Thu Ảnh hít sâu một hơi, rồi tựa vào một tảng đá, nhanh chóng tiến vào trạng thái nhập định. Thần thức tiến vào khí hải, ở nơi này, không ngờ có một cây đậu nhỏ.
Cây đậu này, chính là bí mật của nàng.
Tạp dịch không được tiến vào Tàng thư các của gia tộc, cũng may Giang Thu Ảnh nhân duyên không sai, nữ nhi của Trần sư phụ rất thích nàng, cách vài ngày lại lén mang đến một ít thư tịch, cho nên nàng đối với thế giới này cũng có được chút thường thức.
Khí hải đối với võ giả cực kỳ trọng yếu, nó là một loại tinh thần không gian, bên trong chỉ chứa đựng căn nguyên linh lực, chưa từng nghe nói tới có thể xuất hiện đồ vật này nọ.
Vậy mà trong khí hải của Giang Thu Ảnh, lại ẩn chứa một loại thực vật có sinh mệnh. Cây đậu này không rõ là xuất hiện từ trước, hay là phúc lợi hình thành sau khi nàng xuyên qua, bản thân nó rất thần kỳ, có thể hấp thu đấu khí để phát triển.
Giang Thu Ảnh tập trung tinh thần lực, cẩn thận nhìn kỹ cây đậu nhỏ.
Mười hai!
So với ngày hôm qua, quả nhiên đã mọc thêm một quả đậu!
Đây chính là chỗ thần kỳ của cây đậu nhỏ, nó có thể thông qua hấp thụ đấu khí trong khí hải để ra quả. Cường độ tu luyện càng nặng, tốc độ ra quả theo đó cũng càng nhanh. Kỳ quái hơn là, quả này còn có thể trở thành thực thể, bằng cách nào đó “chạy” từ bên trong khí hải của nàng ra ngoài.
Đây vốn là đấu khí thế giới, không phải khoa kỹ thế giới của nàng ở kiếp trước, cho nên đối với những chuyện kỳ quái này, Giang Thu Ảnh mặc nhiên chấp nhận, tự dặn bản thân không cần thiết phải kinh hãi.
Nàng khẽ động một tia ý niệm, trên tay lập tức xuất hiện mười hai hạt nhỏ màu xanh ngọc, tỏa ra mùi thơm nhẹ rất dễ chịu.
Đêm nay, nàng còn phải nhờ vào chúng để trùng kích bình cảnh đây này.
Trong mấy năm qua, Giang Thu Ảnh đều là dựa vào phục dụng loại đậu thần bí này để tăng tiến tu vi, nếu không, bằng vào tư chất của nàng, hiện tại có lẽ còn chưa đạt tới Tam cấp võ đồ đâu! Có điều, tu vi càng cao, hiệu quả càng giảm đi rõ ràng, bởi vậy từ Tứ cấp võ đồ trở đi, nàng đành phải tăng số quả phục dụng mỗi lần. Cho đến nửa năm trước, dù một lần ăn vào ba quả, linh lực cũng tăng lên rất ít, Giang Thu Ảnh liền hạ quyết tâm, tích lũy một số lượng lớn rồi mới tiếp tục sử dụng.
Vốn muốn chờ thêm một đoạn thời gian, nhưng chỉ còn chưa đến mười ngày nữa sẽ tới ngày các học viện chiêu sinh, hiện tại nàng đã là Bát cấp võ đồ, nếu như có thể tiến thêm một bước, vậy sẽ có tư cách tham gia tuyển chọn. Cơ hội này mỗi năm chỉ có một lần, Giang Thu Ảnh tuyệt không muốn bỏ qua.
“Giang Ảnh, sao đến lúc này ngươi mới về? Có biết nhân gia đợi ngươi rất lâu hay không?”
Từ Tử Trúc Lâm về hậu viện, sau khi chia tay Đoàn Nguyên, vì mải chìm trong suy nghĩ nên Giang Thu Ảnh không để ý xung quanh, nghe được nữ nhân thanh âm mới giật mình tỉnh lại. Trước mặt nàng là một thiếu nữ khoảng mười tám mười chín tuổi, thân hình hơi mập, chính là con gái của Trần sư phụ, tên Trần Hỉ Lan.
Lại đến nữa rồi!
Có thể nói, Đoàn Nguyên cùng Trần Hỉ Lan là minh chứng tốt nhất cho định luật : có xuyên qua tất có bất thường! Người khác xuyên qua không phải công chúa cũng là thiên kim, không phải thiên tài cũng là kỳ nữ, Giang Thu Ảnh nàng lại biến thành một nam nhân Giang Ảnh không có điểm nào nổi trội. Lão thiên gia có lẽ vì vậy cảm thấy áy náy, cho nên rất hào phóng tặng kèm hai cái siêu cấp cực phẩm nhân vật xoay quanh nàng.
Ách, kỳ thực, Trần Hỉ Lan không phải xấu : mặt vuông da nâu, mày rậm mắt hẹp, mũi cao thẳng, môi mỏng, thân hình cao lớn, chính là hùng nam tiêu chuẩn! Đáng tiếc, những thứ này lại tập hợp trên người một nữ nhân, khiến người ngoài khó có thể bình luận! Chưa nói đến, nữ nhân này còn mặc trên người một chiếc váy dài hoa vàng, áo ngoài xanh thẫm, trên đầu cài thêm một loại hoa màu đỏ mà Giang Thu Ảnh không nhớ nổi tên… ừm… ừ… quả thực là…
Nhìn thấy Giang Thu Ảnh, Trần Hỉ Lan trên mặt hiện lên vui vẻ, nhanh chóng tiến lại gần, trên tay là một cái hộp nhỏ: “Cho ngươi!”
“Cái gì đây?”
Giang Thu Ảnh nhận lấy, cười cười mở hộp. Hơn một năm qua, nàng đã quen với việc cách vài ngày Trần Hỉ Lan lại mang một món lễ vật nhỏ đến tặng. Ban đầu, nàng cũng từ chối không muốn nhận, vài lần như vậy chọc cho hùng nữ nhân này dã tính bạo phát, tu vi bát cấp võ sĩ của nàng ta không phải nói chơi, chỉ một quyền đã khiến nàng một tháng không thể rời giường. Từ sau lần đó, Giang Thu Ảnh đành phải chấp nhận, dần dần đã trở thành thói quen. Hơn nữa, Trần Hỉ Lan đưa tới đều là thứ tốt đối với phương diện tu luyện, không nhận thì quá lãng phí rồi.
“Hửm? Khăn tay?”
Giang Thu Ảnh ngơ ngác nhìn mảnh lụa màu trắng trước mắt: “Ai tú vậy? Sao lại chọn hình con vịt?”
“Vịt?” – Gương mặt vốn đang tươi cười của Trần Hỉ Lan nhanh chóng đen lại, hét lên: “Ngươi mới là vịt! Cả nhà ngươi đều là vịt! Đây rõ ràng là uyên ương! Nghe rõ chưa? Uyên - ương!”
“Ách, nghe rõ nghe rõ…” – Thanh âm như sấm gầm bên tai khiến Giang Thu Ảnh cảm thấy thiên địa cũng đang chao đảo. Phải thêm một lúc, nàng mới định thần lại được, vội vàng cười lấy lòng:
“Hắc hắc, nhìn kỹ lại, quả nhiên là uyên ương! Mười phần uyên ương, không thể nghi ngờ!”
“Hứ!”
Trần Hỉ Lan vẫn còn tức giận, nhưng nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mắt, tâm trở nên mềm nhũn, trên mặt lại gợn lên một tầng mây đỏ: “Ngươi… ngươi biết là tốt rồi!”
Nhìn nữ nhân trước mặt hai tay đan vào nhau, thân hình đung đưa nũng nịu, mắt liếc đầy ẩn ý, Giang Thu Ảnh chợt cảm thấy ớn lạnh, trong lòng đã dâng lên dự cảm không lành: “Ngươi… khăn này…?”
“Ân…, là do chính tay ta làm! Lão cha nói, nữ nhân nên biết chút việc của nữ nhân! Sau này hai ta thành thân rồi, ta…”
“Thành thân?” – Giang Thu Ảnh trợn mắt hét lên, rồi lập tức nhận ra bản thân thất thố, vội vàng nhỏ giọng lại, cố gắng ngăn không cho nỗi kinh hoàng hiện lên trên mặt. “Hỉ Lan, không phải ta đã nói với ngươi rồi? Mẫu thân ta trước khi lâm chung đã dặn dò qua…”
“Biết rồi, biết rồi!” – Trần Hỉ Lan phẩy tay. “Truyền thống của gia tộc ngươi, không thành thân trước hai mươi tuổi! Nhưng mà, ta cũng không bắt ngươi lập tức thú ta nha. Lão cha nói, chỉ cần chúng ta trao đổi lễ vật, trước mắt đính ước, như vậy liền thành! Ngươi cũng biết, qua hai tháng nữa, nhân gia nếu còn chưa có ai, hắn sẽ gả ta cho tên phế vật kia, ta thà chết cũng không muốn!”
Lão thiên a!
Giang Thu Ảnh rất muốn khóc!
Thành thân là chuyện của các ngươi, liên quan ta cái rắm a?
Nguyên bản, hai mươi năm trước, Trần sư phụ cùng thê tử nghe tin Âu Dương tướng quân gặp nạn, ngày đêm chạy tới cứu viện. Lần ấy, Âu Dương tướng quân nhặt về được một cái mạng, nhưng thê tử của Trần sư phụ lại trúng độc sinh non, sau đó cũng không qua khỏi. Âu Dương lão tướng quân áy náy vô cùng, không để ý thân phận cách biệt, lập ra lời thệ hai mươi năm sau sẽ thú nữ nhi của Trần sư phụ làm thiếu phu nhân.
Âu Dương lão tướng quân là người cực trọng chữ tín, hai mươi năm qua đều tâm tâm niệm niệm lời hẹn kia, cũng đối xử với phụ tử Trần sư phụ như người trong nhà. Có điều, cháu trai của lão quả thực là bất tranh khí, là kẻ nổi danh hoàn khố phế vật, trong kinh thành không ai không biết đến xú danh của hắn, khiến lão mỗi lần nghĩ đến đều thấy hổ thẹn với Trần sư phụ.
Đồng dạng, Trần sư phụ cũng cảm thấy nữ nhi của mình ngoại hình quá mức thô kệch, đứng cùng Âu Dương đại thiếu thì giống như gấu xám sánh vai thỏ trắng, khiến hắn là lão cha mà cũng không dám nhìn thẳng. Hai bên đều thẹn với đối phương, cho nên ba năm trước cùng nhau thống nhất, để cho Âu Dương Phong và Trần Hỉ Lan tự chọn ý trung nhân, nếu qua ba năm vẫn chưa tìm được, vậy sẽ phải thành thân.
Mà hai tháng sau, chính là đến kỳ hạn kia!
Trần Hỉ Lan nhìn trúng Giang Ảnh, tự nhiên là bám chặt không buông. Mà Giang Thu Ảnh trong thân xác Giang Ảnh… Con mẹ nó! Lão nương đối với hoa bách hợp thực sự không có hứng thú! Cho dù nàng đối với Trần Hỉ Lan có rất nhiều hảo cảm, nhưng việc này quả thực không cách nào giúp nổi.
Cho nên, mười ngày nữa, nàng nhất định phải vượt qua khảo hạch, trở thành học viện đệ tử, ly khai những phiền phức này.
Cố gắng trấn an Trần Hỉ Lan vài câu, chờ đến khi nàng ta hài lòng rời khỏi, Giang Thu Ảnh đóng chặt cửa phòng, lần nữa lấy ra mười hai hạt đậu nhỏ.
Bảo bối! Vận mệnh của ta, phải dựa vào ngươi rồi!
/4
|