Lại nói hai người Cao Tuấn cùng Đông Phương Bất Bại hứng trí bừng bừng quay lại Hắc Mộc Nhai, dự tính sẽ mây mưa mấy tháng sống một cuộc sống dân dã mà tự do tự tại. Nhưng thằng nhãi Cao Tuấn này chẳng biết có phải kiếp trước xem phim kiếm hiệp nhiều quá hay không mà đâm ra … yêu thích song tu.
Mà nói song tu cho nó văn vẻ, chứ thật ra chính là đoạn Dịch Cân Đoán Cốt Thiên nọ mà thôi, thật ra hắn nghĩ nếu như hai người cùng cắm một chân lại với nhau, mặt đối mặt, tay đối tay thì chắc chắn sẽ có đột phá về nội công. Và thế là thằng nhãi này cùng với Đông Phương tỷ tỷ thử các loại phương pháp tư thế. Cuối cùng qua sáu mươi chín phép thử cả hai đã tìm ra lời giải đáp, Cao Tuấn thành công đưa nội lực của mình chạy vào trong người Đông Phương tỷ tỷ sau đó đi một vòng chu thiên rồi quay ngược trở lại.
Đông Phương Bất Bại cũng thế, hai người liên tục vận công như thế cho tới khi trời sáng thì cảm thấy tinh thần sảng khoái, đầu óc linh mẫn lạ thường, nội lực trong cơ thể tăng trưởng nhanh hơn lúc luyện công gấp mười lần.
Việc tốt như thế thử hỏi người luyện võ ai mà không động tâm được cơ chứ.
Vậy là hai người đóng cửa, suốt bảy ngày bảy đêm song tu đại pháp, mây mưa mấy bận đỉnh Vu Sơn đã dạo mấy khi. Và rồi Đông Phương Bất Bại thành công đột phá cảnh giới tông sư đỉnh cao của nàng, chân chính trở thành một cao thủ hóa cảnh, khoảng cách tới phá toái hư không chẳng còn xa xôi nữa.
Còn thằng nhãi Cao Tuấn thì, chậc phải nói là hắn …. Biến đổi cực kỳ to lớn. từ giọng nói cho tới gương mặt trở nên trong trẻo ra, da mặt mịn màn hơn thiếu đi vài phần nam tính nhưng lại đẹp hơn mấy phần nữ tính. Khi hắn tự mình soi gương thì xém chút nữa ngấy xỉu tại chỗ luôn rồi.
Đông Phương Bất Bại cũng hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra, vốn lại nội công trong cơ thể nàng do tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển mà thành. Môn công pháp này vốn dĩ do một tên thái giám sáng chế ra, nên hắn dựa theo cơ thể thiếu hụt của hắn mà tạo ra bức đồ hình luyện công.
Đông Phương Ngọc dù sao cũng là phận con gái nên tu luyện môn công pháp này dễ dàng hơn nhiều, chỉ là tính cách càng lúc càng nóng nảy và táo bạo như đàn ông mà thôi. Còn nếu như đàn ông mà tu luyện nó mà không tự thiến thì sẽ có hậu quả tai hại. một mặt là dục tính trong cơ thể tăng cao, nếu như không thỏa mãn tức khắc sẽ bị nổ chết. Còn nếu như thỏa mãn xong rồi thì chắc chắn hóc – môn sinh dục nam sẽ chậm rại biến mất mà thay thế bằng hóc- môn sinh dục nữ, ngoại hình, giọng nói sẽ từ từ biến hóa trông y như một cô gái vậy.
- Tỷ tỷ … cứu Mập gia đi, tỷ tỷ … hu hu, Mập gia không phải gay, mập gia không muốn làm gay … hu hu.
Cao Tuấn ôm chăn khóc nức nở.
- Ha ha … tiểu bại hoại, à nha… sau này phải gọi là tiểu muội muội rồi, đừng sợ. Sau này ai mà ăn hiếp ngươi thì có tỷ tỷ, ta sẽ giúp muội muội đánh hắn. ha ha …
Đông Phương Ngọc cười to trêu chọc hắn một phen làm cho Cao Tuấn càng khóc thê thảm hơn. Chắc có lẽ hóc – môn sinh dục nữ trong người hắn quá nhiều hay sao mà trở nên cực kỳ mít ướt.
Cuối cùng Đông Phương Bất Bại phải đem bí tịch Quỳ Hoa Bảo Điển cho hắn tu luyện, ở lại bên cạnh hắn giúp hắn lý giải về môn công pháp này cũng như cách vận hành nội công ra sao. Nhưng cơ thể người đàn ông có vài chỗ khác biệt với phái nữ, nếu như tiếp tục tu luyện theo sơ đồ này thì sẽ càng lúc càng biến đổi. Trừ phi luyện đến cảnh giới đại thành, lúc đó mới thoát thai hoán cốt trở lại nguyên trạng còn không thì sẽ cực kỳ biến thái …
Cao Tuấn chịu rồi, cũng tại vì mình trong lúc tinh trùng thượng não nghĩ ra cái gì mà song tu này nọ, bây giờ phải nhận lấy quả báo. Hắn khóc rống lên, đành ấm ức chui vào trong chăn bắt đầu những tháng ngày bế quan cấm dục trường kỳ của mình.
**
Sáu tháng trôi qua, Cao Tuấn cũng nhanh chong đột phá đến tầng thứ bảy của Quỳ Hoa Bảo Điển, tu vi nội công đã đặt chân vào hàng của cao thủ cấp bậc Tông Sư đỉnh cao rồi. Chỉ cần vượt qua cấp tám cao nhất là luyện thành thần công thì hắn sẽ phản phác quy chân, quay lại con người đàn ông chân chính của mình
Công lao này đa phần đều do sự giúp đỡ to lớn của Đông Phương Ngọc, nếu như không có nàng thì chỉ sợ hắn còn phải lần mò tự mình tu luyện rồi. cũng vì chuyện này mà làm cho Đông Phương tỷ tỷ hao tổn tâm trí, thể lực suy giảm nghiêm trọng. Một mặt vừa hướng dẫn hắn tu luyện một mặt vừa phải nấu cơm chăm sóc hắn hằng ngày, ngay cả quần áo cũng một tay nàng tự mình giặt giũ cho hắn, làm trọn vẹn phận vợ hiền lương thục đức.
Cuộc sống cứ tưởng như vậy trôi qua thì một hôm, có một tên đệ tử thân tín chạy tới báo lại, Nhậm Ngã Hành mang theo mười vị cao thủ tấn công lên Hắc Mộc Nhai. Hai người Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong bị bắt, hắn bây giờ đang truy lùng Đông Phương Bất Bại khắp nơi và sắp sửa đi tới nơi này.
- Được rồi, ngươi nhanh chóng lui đi.
Đông Phương Bất Bại khẽ phất tay, nhưng người nọ vẫn kiên quyết nói:
- Giáo chủ, thứ cho thuộc hạ không thể tuân lệnh. Ngày hôm nay giáo chủ lâm vào cảnh khốn khó, thuộc hạ làm sao trơ mắt nhìn giáo chủ gặp nạn mà không cứu chứ.
- Ta bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, tự bổn tọa có cách đối phó.
- Nhưng mà …
Đông Phương Ngọc vòng qua người hắn mà đi, nàng bỏ lại một câu:
- Vậy thì ngươi ở lại đây trông chừng Cao nhị giáo chủ. Hắn đang trong giai đoạn bế quan cực kỳ quan trọng không thể bị người khác quấy rầy, nghe rõ chưa.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
**
-Đông Phương Bất Bại mau ra đây, lão phu chờ ngươi đã mười hai năm rồi. Ha ha, ngươi giam cầm ta mười hai năm, thù này nợ này hôm nay phải trả cho xong.
Nhậm Ngã Hành vận lên nội lực quát vang, tiếng nói của gã vang vọng khắp bốn phía khiến cành đào trong hoa viên bị chấn động rơi rụng lả tả.
- Đông Phương Bất Bại ngươi đúng là con rùa đen, có giỏi thì cùng lão phu đại chiến ba trăm hiệp.
- Hừ, bại tướng dưới tay cũng kiêu căng khoác loác. Bổn tọa đã tự tay đánh bại ngươi một lần thì cũng có thể đánh bại ngươi lần thứ hai.
Đông Phương Ngọc trong bộ trường bào màu trắng từ trên không hạ xuống, nét mặt lạnh lùng đầy vẻ uy nghiêm của một bậc đế vương nhìn xuống chúng sinh. Nàng xuất hiện tựa như một chiến thần bất khả xâm phạm.
- Nói hay lắm, hôm nay lão phu muốn thử xem Hấp Tinh Đại Pháp của ta cao hay Quỳ Hoa Bảo Điển của ngươi lợi hại, tiếp chiêu.
Nhậm Ngã Hành vung chưởng đánh tới, kình lực dời non lấp biển xông thẳng tới đối thủ. Uy lực một chưởng này không nói cũng rõ, mạnh mẽ mà hùng mạnh, trầm ổn mà dứt khoát.
Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng vung tay vỗ nhẹ một cái, một luồn nội lực vô hình vô sức nhưng được cô đọng lại thành một thủ ấn đập xuống, đánh tan chưởng kình của họ Nhậm, uy lực vẫn không giảm tiếp tục xuyên qua người hắn.
Cách không đánh ra một chưởng lại mang theo uy lực bá đạo kinh người như vậy đủ thấy cảnh giới nội công của Đông Phương Bất Bại cao hơn Nhậm Ngã Hành một bậc rồi.
Họ Nhậm thấy thế liền nổi giận, hắn bị giam cầm mười hai năm dưới đáy Tây Hồ, ngày ngày khổ công tu luyện hy vọng một khi thoát khốn sẽ giết chết tên khốn kiếp này. Vậy mà giờ đây nhưng thứ mà hắn tự hào nhất lại chẳng là cái đinh gì trong mắt địch thủ cả, người ta một chưởng đã đánh nát môt đòn hùng mạnh nhất của hắn, tựa như đánh nát sự tự tôn của gã vậy.
- Ya …. Lệnh Hồ Xung, Dương Trung hai người các ngươi còn chờ đến khi nào.
Nhậm Ngã Hành quát lên, chưởng lực liên tục biến ảo tấn công liên miên không dứt. Bỗng từ trên đỉnh nóc nhà, một bóng người tay cầm trường kiếm đen tuyền phi thân bay xuống, kiếm trong tay hóa thành một vệt sáng dùng tốc độ ánh sáng đâm tới người Đông Phương Bất Bại.
- Phá kiếm thức – Độc Cô Cửu Kiếm.
- Keng !
Đông Phương Bất Bại đã không còn bình tĩnh như lúc trước nữa, nàng nhanh chóng lách người né tráng, thuận tiện bắn ra một châm đánh mạnh vào thân kiếm. Nhưng thật bất ngờ, lúc này ở phía sau nàng có một bóng người xuất hiện, trường kiếm tấn công như chớp vào hậu tâm.
Tiêu Tương Nhất Kiếm.
Bị ba đối thủ vây công, Đông Phương Bất Bại liền dần dần rơi xuống thế hạ phong. Trong lúc sơ hở, Đông Phương cô nương bị một kiếm của Lệnh Hồ Xung đâm xuyên qua bả vai máu tươi chảy ra xối xả, một cánh tay này của nàng đã bị phế bỏ. Nhậm Ngã Hành thấy vậy liền nhanh chóng phi thân phóng tới, một chưởng hùng mạnh võ xuống đỉnh đầu kẻ dịch toan giết chết đối phương.
Đông Phương Bất Bại vỗ lên một chưởng, hai chưởng đối nhau thì nàng cảm thấy nội công trong cơ thể như bị một con quái thú hút lấy vậy, nhanh chóng tuôn trào ra ngoài.
- Ha ha … Đông Phương Bất Bại nếm thử tư vị của Hấp Tinh đai pháp thế nào. Ha ha, hôm nay lão phu sẽ hút cạn nội lực của ngươi, cho ngươi chết không toàn thây.
- Hừ, mơ tưởng.
Nàng dùng toàn lực đánh ra một chưởng, thân người thuận thế bay ngược về phía sau, thoát ly khỏi tầm ảnh hưởng của Hấp Tinh Đại Pháp. Bất quá nàng phản ứng nhanh cỡ nào đi chăng nữa thì cũng bị hút sạch một phần ba nội lực, xem ra đã bị mất đi lợi thế của mình rồi.
- Đông Phương ma đầu, đền tội đi.
Chẳng hiểu vì lẽ gì mà Lệnh Hồ Xung liên tục xuất ra sát chiêu dồn nàng vào chỗ chiết. mỗi kiếm đều thâm độc đâm thẳng vào yếu huyết của nàng.
- Hừ, bản tọa đã xem lầm ngươi rồi. Lệnh Hồ Xung ngươi chẳng qua chỉ là hạng người bỉ ổi thấy sắc quên hữu. Ngươi không nhớ trước kia ai là người tặng cho ngươi bảo kiếm ?! Ai là người đã từng cứu mạng ngươi hai lần. Ngươi chẳng xứng đáng với hai chữ anh hùng, chỉ là hạng tiểu nhân mà thôi.
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói, tay phải liên tục bắn ra ngân châm đánh tới đối phương. Nhưng nàng dù sao cũng bị thương lại bị phế một cánh tay, rất nhanh bị ba người quần công áp sát từng bước một.
“Phía sau là vực sâu, chẳng lẽ Đông Phương Bất Bại ta phải chết ở nơi này sao ?!”
Nàng nhìn xuống đáy vực thẳm, trong lòng có vô vàn điều ước nhưng chưa nói thành lời. Nàng vẫn chưa sinh con cho hắn, chưa làm tròn phận người vợ cho hắn, cùng như chưa cùng hắn ước hẹn đầu bạc răng long.
- Chết để cho chàng sống, nếu có kiếp sau chúng ta sẽ vẫn là phu thê.
Một giọt nước mắt chảy dài trên má, Đông Phương Bất Bại vung tay đánh bay Lệnh Hồ Xung ra xa, tiếp đó mặc kệ bị Dương Trung chém trúng bả vai, nàng phóng người tới phía trước, mũi châm lạnh lẽo vô hình vô sắc tựa như lưu tinh bắn tới.
- A ….. mắt của ta, mắt của ta … Đông Phương Bất Bại ngươi phải chết… phải chết …
Một châm đâm xuyên mắt của của Nhậm Ngã Hành, nàng mỉm cười chua chát, một đòn cuối cùng này vẫn không giết chết được gã. Đúng là số phận trêu ngươi mà.
Thân hình nàng từ từ bay ngược trở lại và rơi xuống ….
Dù cho có chết, nàng vẫn muốn tự mình quyết định mạng sống của mình.
Đông Phương Bất Bại vĩnh viễn bất bại, bởi vì một khi thất bại … thì chỉ có cái chết chờ đón nàng.
“Cao lang … vĩnh biệt”
Mà nói song tu cho nó văn vẻ, chứ thật ra chính là đoạn Dịch Cân Đoán Cốt Thiên nọ mà thôi, thật ra hắn nghĩ nếu như hai người cùng cắm một chân lại với nhau, mặt đối mặt, tay đối tay thì chắc chắn sẽ có đột phá về nội công. Và thế là thằng nhãi này cùng với Đông Phương tỷ tỷ thử các loại phương pháp tư thế. Cuối cùng qua sáu mươi chín phép thử cả hai đã tìm ra lời giải đáp, Cao Tuấn thành công đưa nội lực của mình chạy vào trong người Đông Phương tỷ tỷ sau đó đi một vòng chu thiên rồi quay ngược trở lại.
Đông Phương Bất Bại cũng thế, hai người liên tục vận công như thế cho tới khi trời sáng thì cảm thấy tinh thần sảng khoái, đầu óc linh mẫn lạ thường, nội lực trong cơ thể tăng trưởng nhanh hơn lúc luyện công gấp mười lần.
Việc tốt như thế thử hỏi người luyện võ ai mà không động tâm được cơ chứ.
Vậy là hai người đóng cửa, suốt bảy ngày bảy đêm song tu đại pháp, mây mưa mấy bận đỉnh Vu Sơn đã dạo mấy khi. Và rồi Đông Phương Bất Bại thành công đột phá cảnh giới tông sư đỉnh cao của nàng, chân chính trở thành một cao thủ hóa cảnh, khoảng cách tới phá toái hư không chẳng còn xa xôi nữa.
Còn thằng nhãi Cao Tuấn thì, chậc phải nói là hắn …. Biến đổi cực kỳ to lớn. từ giọng nói cho tới gương mặt trở nên trong trẻo ra, da mặt mịn màn hơn thiếu đi vài phần nam tính nhưng lại đẹp hơn mấy phần nữ tính. Khi hắn tự mình soi gương thì xém chút nữa ngấy xỉu tại chỗ luôn rồi.
Đông Phương Bất Bại cũng hiểu ra được chuyện gì đã xảy ra, vốn lại nội công trong cơ thể nàng do tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển mà thành. Môn công pháp này vốn dĩ do một tên thái giám sáng chế ra, nên hắn dựa theo cơ thể thiếu hụt của hắn mà tạo ra bức đồ hình luyện công.
Đông Phương Ngọc dù sao cũng là phận con gái nên tu luyện môn công pháp này dễ dàng hơn nhiều, chỉ là tính cách càng lúc càng nóng nảy và táo bạo như đàn ông mà thôi. Còn nếu như đàn ông mà tu luyện nó mà không tự thiến thì sẽ có hậu quả tai hại. một mặt là dục tính trong cơ thể tăng cao, nếu như không thỏa mãn tức khắc sẽ bị nổ chết. Còn nếu như thỏa mãn xong rồi thì chắc chắn hóc – môn sinh dục nam sẽ chậm rại biến mất mà thay thế bằng hóc- môn sinh dục nữ, ngoại hình, giọng nói sẽ từ từ biến hóa trông y như một cô gái vậy.
- Tỷ tỷ … cứu Mập gia đi, tỷ tỷ … hu hu, Mập gia không phải gay, mập gia không muốn làm gay … hu hu.
Cao Tuấn ôm chăn khóc nức nở.
- Ha ha … tiểu bại hoại, à nha… sau này phải gọi là tiểu muội muội rồi, đừng sợ. Sau này ai mà ăn hiếp ngươi thì có tỷ tỷ, ta sẽ giúp muội muội đánh hắn. ha ha …
Đông Phương Ngọc cười to trêu chọc hắn một phen làm cho Cao Tuấn càng khóc thê thảm hơn. Chắc có lẽ hóc – môn sinh dục nữ trong người hắn quá nhiều hay sao mà trở nên cực kỳ mít ướt.
Cuối cùng Đông Phương Bất Bại phải đem bí tịch Quỳ Hoa Bảo Điển cho hắn tu luyện, ở lại bên cạnh hắn giúp hắn lý giải về môn công pháp này cũng như cách vận hành nội công ra sao. Nhưng cơ thể người đàn ông có vài chỗ khác biệt với phái nữ, nếu như tiếp tục tu luyện theo sơ đồ này thì sẽ càng lúc càng biến đổi. Trừ phi luyện đến cảnh giới đại thành, lúc đó mới thoát thai hoán cốt trở lại nguyên trạng còn không thì sẽ cực kỳ biến thái …
Cao Tuấn chịu rồi, cũng tại vì mình trong lúc tinh trùng thượng não nghĩ ra cái gì mà song tu này nọ, bây giờ phải nhận lấy quả báo. Hắn khóc rống lên, đành ấm ức chui vào trong chăn bắt đầu những tháng ngày bế quan cấm dục trường kỳ của mình.
**
Sáu tháng trôi qua, Cao Tuấn cũng nhanh chong đột phá đến tầng thứ bảy của Quỳ Hoa Bảo Điển, tu vi nội công đã đặt chân vào hàng của cao thủ cấp bậc Tông Sư đỉnh cao rồi. Chỉ cần vượt qua cấp tám cao nhất là luyện thành thần công thì hắn sẽ phản phác quy chân, quay lại con người đàn ông chân chính của mình
Công lao này đa phần đều do sự giúp đỡ to lớn của Đông Phương Ngọc, nếu như không có nàng thì chỉ sợ hắn còn phải lần mò tự mình tu luyện rồi. cũng vì chuyện này mà làm cho Đông Phương tỷ tỷ hao tổn tâm trí, thể lực suy giảm nghiêm trọng. Một mặt vừa hướng dẫn hắn tu luyện một mặt vừa phải nấu cơm chăm sóc hắn hằng ngày, ngay cả quần áo cũng một tay nàng tự mình giặt giũ cho hắn, làm trọn vẹn phận vợ hiền lương thục đức.
Cuộc sống cứ tưởng như vậy trôi qua thì một hôm, có một tên đệ tử thân tín chạy tới báo lại, Nhậm Ngã Hành mang theo mười vị cao thủ tấn công lên Hắc Mộc Nhai. Hai người Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong bị bắt, hắn bây giờ đang truy lùng Đông Phương Bất Bại khắp nơi và sắp sửa đi tới nơi này.
- Được rồi, ngươi nhanh chóng lui đi.
Đông Phương Bất Bại khẽ phất tay, nhưng người nọ vẫn kiên quyết nói:
- Giáo chủ, thứ cho thuộc hạ không thể tuân lệnh. Ngày hôm nay giáo chủ lâm vào cảnh khốn khó, thuộc hạ làm sao trơ mắt nhìn giáo chủ gặp nạn mà không cứu chứ.
- Ta bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi, tự bổn tọa có cách đối phó.
- Nhưng mà …
Đông Phương Ngọc vòng qua người hắn mà đi, nàng bỏ lại một câu:
- Vậy thì ngươi ở lại đây trông chừng Cao nhị giáo chủ. Hắn đang trong giai đoạn bế quan cực kỳ quan trọng không thể bị người khác quấy rầy, nghe rõ chưa.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
**
-Đông Phương Bất Bại mau ra đây, lão phu chờ ngươi đã mười hai năm rồi. Ha ha, ngươi giam cầm ta mười hai năm, thù này nợ này hôm nay phải trả cho xong.
Nhậm Ngã Hành vận lên nội lực quát vang, tiếng nói của gã vang vọng khắp bốn phía khiến cành đào trong hoa viên bị chấn động rơi rụng lả tả.
- Đông Phương Bất Bại ngươi đúng là con rùa đen, có giỏi thì cùng lão phu đại chiến ba trăm hiệp.
- Hừ, bại tướng dưới tay cũng kiêu căng khoác loác. Bổn tọa đã tự tay đánh bại ngươi một lần thì cũng có thể đánh bại ngươi lần thứ hai.
Đông Phương Ngọc trong bộ trường bào màu trắng từ trên không hạ xuống, nét mặt lạnh lùng đầy vẻ uy nghiêm của một bậc đế vương nhìn xuống chúng sinh. Nàng xuất hiện tựa như một chiến thần bất khả xâm phạm.
- Nói hay lắm, hôm nay lão phu muốn thử xem Hấp Tinh Đại Pháp của ta cao hay Quỳ Hoa Bảo Điển của ngươi lợi hại, tiếp chiêu.
Nhậm Ngã Hành vung chưởng đánh tới, kình lực dời non lấp biển xông thẳng tới đối thủ. Uy lực một chưởng này không nói cũng rõ, mạnh mẽ mà hùng mạnh, trầm ổn mà dứt khoát.
Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng vung tay vỗ nhẹ một cái, một luồn nội lực vô hình vô sức nhưng được cô đọng lại thành một thủ ấn đập xuống, đánh tan chưởng kình của họ Nhậm, uy lực vẫn không giảm tiếp tục xuyên qua người hắn.
Cách không đánh ra một chưởng lại mang theo uy lực bá đạo kinh người như vậy đủ thấy cảnh giới nội công của Đông Phương Bất Bại cao hơn Nhậm Ngã Hành một bậc rồi.
Họ Nhậm thấy thế liền nổi giận, hắn bị giam cầm mười hai năm dưới đáy Tây Hồ, ngày ngày khổ công tu luyện hy vọng một khi thoát khốn sẽ giết chết tên khốn kiếp này. Vậy mà giờ đây nhưng thứ mà hắn tự hào nhất lại chẳng là cái đinh gì trong mắt địch thủ cả, người ta một chưởng đã đánh nát môt đòn hùng mạnh nhất của hắn, tựa như đánh nát sự tự tôn của gã vậy.
- Ya …. Lệnh Hồ Xung, Dương Trung hai người các ngươi còn chờ đến khi nào.
Nhậm Ngã Hành quát lên, chưởng lực liên tục biến ảo tấn công liên miên không dứt. Bỗng từ trên đỉnh nóc nhà, một bóng người tay cầm trường kiếm đen tuyền phi thân bay xuống, kiếm trong tay hóa thành một vệt sáng dùng tốc độ ánh sáng đâm tới người Đông Phương Bất Bại.
- Phá kiếm thức – Độc Cô Cửu Kiếm.
- Keng !
Đông Phương Bất Bại đã không còn bình tĩnh như lúc trước nữa, nàng nhanh chóng lách người né tráng, thuận tiện bắn ra một châm đánh mạnh vào thân kiếm. Nhưng thật bất ngờ, lúc này ở phía sau nàng có một bóng người xuất hiện, trường kiếm tấn công như chớp vào hậu tâm.
Tiêu Tương Nhất Kiếm.
Bị ba đối thủ vây công, Đông Phương Bất Bại liền dần dần rơi xuống thế hạ phong. Trong lúc sơ hở, Đông Phương cô nương bị một kiếm của Lệnh Hồ Xung đâm xuyên qua bả vai máu tươi chảy ra xối xả, một cánh tay này của nàng đã bị phế bỏ. Nhậm Ngã Hành thấy vậy liền nhanh chóng phi thân phóng tới, một chưởng hùng mạnh võ xuống đỉnh đầu kẻ dịch toan giết chết đối phương.
Đông Phương Bất Bại vỗ lên một chưởng, hai chưởng đối nhau thì nàng cảm thấy nội công trong cơ thể như bị một con quái thú hút lấy vậy, nhanh chóng tuôn trào ra ngoài.
- Ha ha … Đông Phương Bất Bại nếm thử tư vị của Hấp Tinh đai pháp thế nào. Ha ha, hôm nay lão phu sẽ hút cạn nội lực của ngươi, cho ngươi chết không toàn thây.
- Hừ, mơ tưởng.
Nàng dùng toàn lực đánh ra một chưởng, thân người thuận thế bay ngược về phía sau, thoát ly khỏi tầm ảnh hưởng của Hấp Tinh Đại Pháp. Bất quá nàng phản ứng nhanh cỡ nào đi chăng nữa thì cũng bị hút sạch một phần ba nội lực, xem ra đã bị mất đi lợi thế của mình rồi.
- Đông Phương ma đầu, đền tội đi.
Chẳng hiểu vì lẽ gì mà Lệnh Hồ Xung liên tục xuất ra sát chiêu dồn nàng vào chỗ chiết. mỗi kiếm đều thâm độc đâm thẳng vào yếu huyết của nàng.
- Hừ, bản tọa đã xem lầm ngươi rồi. Lệnh Hồ Xung ngươi chẳng qua chỉ là hạng người bỉ ổi thấy sắc quên hữu. Ngươi không nhớ trước kia ai là người tặng cho ngươi bảo kiếm ?! Ai là người đã từng cứu mạng ngươi hai lần. Ngươi chẳng xứng đáng với hai chữ anh hùng, chỉ là hạng tiểu nhân mà thôi.
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói, tay phải liên tục bắn ra ngân châm đánh tới đối phương. Nhưng nàng dù sao cũng bị thương lại bị phế một cánh tay, rất nhanh bị ba người quần công áp sát từng bước một.
“Phía sau là vực sâu, chẳng lẽ Đông Phương Bất Bại ta phải chết ở nơi này sao ?!”
Nàng nhìn xuống đáy vực thẳm, trong lòng có vô vàn điều ước nhưng chưa nói thành lời. Nàng vẫn chưa sinh con cho hắn, chưa làm tròn phận người vợ cho hắn, cùng như chưa cùng hắn ước hẹn đầu bạc răng long.
- Chết để cho chàng sống, nếu có kiếp sau chúng ta sẽ vẫn là phu thê.
Một giọt nước mắt chảy dài trên má, Đông Phương Bất Bại vung tay đánh bay Lệnh Hồ Xung ra xa, tiếp đó mặc kệ bị Dương Trung chém trúng bả vai, nàng phóng người tới phía trước, mũi châm lạnh lẽo vô hình vô sắc tựa như lưu tinh bắn tới.
- A ….. mắt của ta, mắt của ta … Đông Phương Bất Bại ngươi phải chết… phải chết …
Một châm đâm xuyên mắt của của Nhậm Ngã Hành, nàng mỉm cười chua chát, một đòn cuối cùng này vẫn không giết chết được gã. Đúng là số phận trêu ngươi mà.
Thân hình nàng từ từ bay ngược trở lại và rơi xuống ….
Dù cho có chết, nàng vẫn muốn tự mình quyết định mạng sống của mình.
Đông Phương Bất Bại vĩnh viễn bất bại, bởi vì một khi thất bại … thì chỉ có cái chết chờ đón nàng.
“Cao lang … vĩnh biệt”
/48
|