Võ Đang Cửu Dương Công, tuyệt học thiên bảng danh chấn thiên hạ, là môn nội công trấn giáo của phái Võ Đang. Nhưng cách đây trăm năm trước, cuộc binh biến lịch sử xảy ra giữa khiến vô số giang hồ nhân sĩ bị cuốn vào, người người ngã xuống. bí tịch cũng từ đó mà thất truyền không rõ tung tích.
Không ngờ người thanh niên này lại có trong tay bản bí tịch tuyệt thế này, đã vậy con đem tặng cho mình. Nhạc Bất Quần dù có đa nghi cỡ nào cũng nhất thời sửng sốt, hai mắt mở to nhìn chằm chằm bốn chữ trên bìa sách.
Ninh Trung Tắc ngồi cạnh chồng mình cũng kích động không kém, nhưng bà nhanh chóng kéo nhẹ tay áo ông xã của mình tỏ ý nhắc nhở. Nhạc Bất Quần biết lúc nãy mình tỏ ra thất thố nên hơi xấu hổ, cười khan nói:
- Thật sự … đây là một ân tình quá lớn. Nhạc mỗ khó lòng mà tiếp nhận, xin Cao huynh đệ cầm lại đi.
- Khà khà, đồ vật đã tặng thì sao mà cầm về được chứ.
- Nhưng Nhạc mỗ sẽ không vì một bản bí tịch mà bất hòa với Tả sư huynh, Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta trên dưới một lòng, xin Cao huynh đệ nhận lại đi.
- Ây dà, thế thì như vầy đi. Coi như hai chúng ta trao đổi một chút, ta đem bí tịch này đổi lấy Tử Hà Thần Công của quý phái, thế nào ?!
- Trao đổi !
- Đúng, bộ quyển Cửu Dương công này không xứng để đổi lấy Tử Hà Thần Công sao ?!
- Không phải, nhưng mà …
Nhạc Bất Quần còn chưa hết câu thì bên ngoài lại vang lên tiếng vó ngựa, một tốp người nhảy xuống bước vào trong căn miếu hoang, kẻ đi đầu chính là người thanh niên dáng vẻ đô con, chính là con trai lớn của Tả Lãnh Thiên gọi là Tả Phi Anh, bên cạnh y là một vi trong thập tam thái bảo gọi là Thang Anh Ngạc. ba người còn lại chính là đám đệ tử kiếm tông của phái Hoa Sơn, dẫn đầu là Phong Bất Bình với gương mặt đằng đằng sát khí.
- ối chà, Nhạc chưởng môn cũng có mặt ở đây à ?! Vậy thì may quá, ta còn tưởng phải vác xác lên tận điện Triêu Phong mới gặp được ngươi chứ.
Tả Phi Anh khinh khỉnh, căn bản không xem Nhạc Bất Quần vào mắt, giọng nói cực kỳ xấc láo. Nhạc Bất Quần cũng cảm thấy tức giận trong lòng, thì Thang Anh Ngạc đã nhanh chóng nói:
- Nhạc sư huynh đã lâu không gặp. Mấy ngày trước ngươi không chịu tiếp nhận cờ lệnh của Tả sư huynh làm cho người rất khó chịu nên mới sai chúng ta phải tim được tận mặt người mà giao phó.
- Không biết Thang sư đệ có gì muốn nói ?!
- Số là thế này, Tả sư huynh thần thông quảng đại đã điều tra rõ vụ việc của phái Hoa Sơn cách đây mười mấy năm trước, người cảm thấy chức vị chưởng môn của Nhạc sư huynh hiện thời không còn phù hợp nữa nên mới hạ lệnh cách chức của ngươi, chưởng môn hiện giờ của Hoa Sơn chính là Phong sư huynh đây. Ngươi mau mau tiếp nhận cờ lệnh, đừng làm trái ý.
- Ha ha … Tả Lãnh Thiên quả thực ngông cuồng xấc láo, hắn tưởng mình là hoàng đế chắc ?! Mà có cho là hoàng đế thì chiếu lệnh của hắn chẳng là cái đinh gỉ gì cả. Mập gia cảm thấy bọn bây cút nhanh đi thì hơn, nếu không một lát nữa sẽ phải vừa bò vừa khóc mà ra khỏi cửa đó.
- Hừ, tiểu tử vô tri. Người đâu cắt lưỡi y cho ta.
Phong Bất Bình vung tay tức thì một gã đệ tử phía sau xông tới, trường kiếm lăm lăm bổ xuống đầu họ Cao. Xem ra chẳng hề nể mặt của Nhạc Bất Quần chút nào, sẵn sàng ra tay giết người của hắn.
Gương mặt họ Nhạc đen lại, bây giờ hắn thề nếu như có đầy đủ thực lực sẽ tận tay giết chết Tả Lãnh Thiên cùng đám thuộc hạ của hắn.
Ngay khi trường kiếm vừa cách yết hầu Cao Tuấn một tấc thì có một bàn tay ngọc duỗi ra chặn lại, một ánh bạc lóe lên bắn xuyên qua mi tâm của gã đệ tử nọ. Chỉ thấy thân hình hắn run rẩy nhè nhẹ rồi từ từ quỵ xuống, chết không nhắm mắt.
- Ngươi …
- Hừ, một đám không biết sống chết. Đã vậy bổn tọa tác thành cho các ngươi, đi xuống địa ngục đi.
Đông Phương Bất Bại vung tay bắn ra mười mũi kim châm, rất nhanh đã xuyên thủng yếu huyệt của mấy gã này. Một kim mất mạng, ngay cả lời trăn trối cũng không kịp nói.
- Ây dà, tỷ tỷ lại nổi nóng nữa rồi. Mập gia còn chưa kịp chơi đùa với bọn chúng một phen thì đã chết sạch !
Cao Tuấn làm bộ thở dài, sau đó quay sang cười nói với Nhạc Bất Quần:
- Xem ra làm phiền Nhạc chưởng môn thu dọn một chút rồi.
- Cao thiếu hiệp ra tay giúp đỡ, Nhạc mỗ vô cùng cảm kích. Đây chính là bí tịch Tử Hà Thần Công xin người nhận lấy.
- Vậy có phải nhanh không. Khà khà, chúc Nhạc chưởng môn nhanh chóng tăng cao cảnh giới võ học nhé. Bây giờ không làm phiền hai vị nữa, bọn ta đi gặp Lệnh Hồ huynh đệ, dù gì cũng có chút chuyện muốn nói với hắn.
- Xung nhi hiện đang ở phía sau hậu viên chăm sóc cho các sư đệ, Cao thiếu hiệp chờ ta cho người gọi y lên vậy.
- Không sao cả đâu, để hai ta đi xuống tìm y là được rồi. Hai vị cứ từ từ ôn chuyện tâm tình đi nha, xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng đó.
Cao Tuấn cười một cách bỉ ổi, nhanh chóng nắm tay Đông Phương Bất Bại chạy về phía hậu điện để lại gương mặt ửng đỏ của Ninh Trung Tắc cùng vẻ mặt cực kỳ quái dị của họ Nhạc.
“ Trời ạ, Nhạc mỗ mấy chục tuổi đầu còn bị một thằng nhãi chọc quê … thật là”
Câm lên bí tịch Cửu Dương công trong tay, hai mắt Nhạc Bất Quần lấp lóe sự cuồng nhiệt lẫn vui sướng
- Đại sư ca, không lẽ ngươi thật sự phải đối địch với Tả Lãnh Thiên hay sao ?!
- Hừ, họ Tả quả thật không xem ai ra gì. Chuyện của phái Hoa Sơn chúng ta đã đến phiên hắn can dự vào đâu, đã vậy còn dám ngang nhiên phái người truy sát giết chết đệ tử của ta, thù này không báo Nhạc Bất Quần ta làm sao còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa.
- Nhưng mà … ngươi không nghĩ đây chính là cái bẫy của Ma giáo hay sao ?! Bọn chúng cố ý gây xích mích chia rẽ Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta để dễ bề thanh toán.
- Không phải thế, bọn chúng muốn làm ngư ông, chờ sau khi ta cùng Tả Lãnh Thiên đánh nhau chí tử thì ra tay bắt gọn một mẻ. Kế này tuy rằng rất đơn giản nhưng ta … quả thật ta không cầm lòng được. Sư muội à, chỉ cần học thành Cửu Dương công phối hợp với Tử Hà thần công, ta tin chắc Tả Lãnh Thiên không phải là đối thủ của ta. Ha ha … chỉ cần chờ tới đại hội luận võ sắp tới đây, chính là thời khác Nhạc Bất Quần ta bước lên đỉnh cao của võ lâm … phái Hoa Sơn của ta sẽ là môn phái đứng đầu trong chính đạo.
- Sư huynh … sư huynh ..
- Sư muội, cuộc đời này ta bỏ ra biết bao công sức chỉ vì muốn phục hưng phái Hoa Sơn, muốn cho Hoa Sơn là thái sơn bắc đẩu của võ lâm.
- Thiếp sẽ ủng hộ chàng, dù chàng có làm gì đi chăng nữa thì thiếp luôn tình nguyện ở mãi bên chàng.
Ninh Trung Tắc tựa đầu vào vai chồng, giọng nói nhẹ nhè đầy tình ý.
Không ngờ người thanh niên này lại có trong tay bản bí tịch tuyệt thế này, đã vậy con đem tặng cho mình. Nhạc Bất Quần dù có đa nghi cỡ nào cũng nhất thời sửng sốt, hai mắt mở to nhìn chằm chằm bốn chữ trên bìa sách.
Ninh Trung Tắc ngồi cạnh chồng mình cũng kích động không kém, nhưng bà nhanh chóng kéo nhẹ tay áo ông xã của mình tỏ ý nhắc nhở. Nhạc Bất Quần biết lúc nãy mình tỏ ra thất thố nên hơi xấu hổ, cười khan nói:
- Thật sự … đây là một ân tình quá lớn. Nhạc mỗ khó lòng mà tiếp nhận, xin Cao huynh đệ cầm lại đi.
- Khà khà, đồ vật đã tặng thì sao mà cầm về được chứ.
- Nhưng Nhạc mỗ sẽ không vì một bản bí tịch mà bất hòa với Tả sư huynh, Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta trên dưới một lòng, xin Cao huynh đệ nhận lại đi.
- Ây dà, thế thì như vầy đi. Coi như hai chúng ta trao đổi một chút, ta đem bí tịch này đổi lấy Tử Hà Thần Công của quý phái, thế nào ?!
- Trao đổi !
- Đúng, bộ quyển Cửu Dương công này không xứng để đổi lấy Tử Hà Thần Công sao ?!
- Không phải, nhưng mà …
Nhạc Bất Quần còn chưa hết câu thì bên ngoài lại vang lên tiếng vó ngựa, một tốp người nhảy xuống bước vào trong căn miếu hoang, kẻ đi đầu chính là người thanh niên dáng vẻ đô con, chính là con trai lớn của Tả Lãnh Thiên gọi là Tả Phi Anh, bên cạnh y là một vi trong thập tam thái bảo gọi là Thang Anh Ngạc. ba người còn lại chính là đám đệ tử kiếm tông của phái Hoa Sơn, dẫn đầu là Phong Bất Bình với gương mặt đằng đằng sát khí.
- ối chà, Nhạc chưởng môn cũng có mặt ở đây à ?! Vậy thì may quá, ta còn tưởng phải vác xác lên tận điện Triêu Phong mới gặp được ngươi chứ.
Tả Phi Anh khinh khỉnh, căn bản không xem Nhạc Bất Quần vào mắt, giọng nói cực kỳ xấc láo. Nhạc Bất Quần cũng cảm thấy tức giận trong lòng, thì Thang Anh Ngạc đã nhanh chóng nói:
- Nhạc sư huynh đã lâu không gặp. Mấy ngày trước ngươi không chịu tiếp nhận cờ lệnh của Tả sư huynh làm cho người rất khó chịu nên mới sai chúng ta phải tim được tận mặt người mà giao phó.
- Không biết Thang sư đệ có gì muốn nói ?!
- Số là thế này, Tả sư huynh thần thông quảng đại đã điều tra rõ vụ việc của phái Hoa Sơn cách đây mười mấy năm trước, người cảm thấy chức vị chưởng môn của Nhạc sư huynh hiện thời không còn phù hợp nữa nên mới hạ lệnh cách chức của ngươi, chưởng môn hiện giờ của Hoa Sơn chính là Phong sư huynh đây. Ngươi mau mau tiếp nhận cờ lệnh, đừng làm trái ý.
- Ha ha … Tả Lãnh Thiên quả thực ngông cuồng xấc láo, hắn tưởng mình là hoàng đế chắc ?! Mà có cho là hoàng đế thì chiếu lệnh của hắn chẳng là cái đinh gỉ gì cả. Mập gia cảm thấy bọn bây cút nhanh đi thì hơn, nếu không một lát nữa sẽ phải vừa bò vừa khóc mà ra khỏi cửa đó.
- Hừ, tiểu tử vô tri. Người đâu cắt lưỡi y cho ta.
Phong Bất Bình vung tay tức thì một gã đệ tử phía sau xông tới, trường kiếm lăm lăm bổ xuống đầu họ Cao. Xem ra chẳng hề nể mặt của Nhạc Bất Quần chút nào, sẵn sàng ra tay giết người của hắn.
Gương mặt họ Nhạc đen lại, bây giờ hắn thề nếu như có đầy đủ thực lực sẽ tận tay giết chết Tả Lãnh Thiên cùng đám thuộc hạ của hắn.
Ngay khi trường kiếm vừa cách yết hầu Cao Tuấn một tấc thì có một bàn tay ngọc duỗi ra chặn lại, một ánh bạc lóe lên bắn xuyên qua mi tâm của gã đệ tử nọ. Chỉ thấy thân hình hắn run rẩy nhè nhẹ rồi từ từ quỵ xuống, chết không nhắm mắt.
- Ngươi …
- Hừ, một đám không biết sống chết. Đã vậy bổn tọa tác thành cho các ngươi, đi xuống địa ngục đi.
Đông Phương Bất Bại vung tay bắn ra mười mũi kim châm, rất nhanh đã xuyên thủng yếu huyệt của mấy gã này. Một kim mất mạng, ngay cả lời trăn trối cũng không kịp nói.
- Ây dà, tỷ tỷ lại nổi nóng nữa rồi. Mập gia còn chưa kịp chơi đùa với bọn chúng một phen thì đã chết sạch !
Cao Tuấn làm bộ thở dài, sau đó quay sang cười nói với Nhạc Bất Quần:
- Xem ra làm phiền Nhạc chưởng môn thu dọn một chút rồi.
- Cao thiếu hiệp ra tay giúp đỡ, Nhạc mỗ vô cùng cảm kích. Đây chính là bí tịch Tử Hà Thần Công xin người nhận lấy.
- Vậy có phải nhanh không. Khà khà, chúc Nhạc chưởng môn nhanh chóng tăng cao cảnh giới võ học nhé. Bây giờ không làm phiền hai vị nữa, bọn ta đi gặp Lệnh Hồ huynh đệ, dù gì cũng có chút chuyện muốn nói với hắn.
- Xung nhi hiện đang ở phía sau hậu viên chăm sóc cho các sư đệ, Cao thiếu hiệp chờ ta cho người gọi y lên vậy.
- Không sao cả đâu, để hai ta đi xuống tìm y là được rồi. Hai vị cứ từ từ ôn chuyện tâm tình đi nha, xuân tiêu một khắc giá ngàn vàng đó.
Cao Tuấn cười một cách bỉ ổi, nhanh chóng nắm tay Đông Phương Bất Bại chạy về phía hậu điện để lại gương mặt ửng đỏ của Ninh Trung Tắc cùng vẻ mặt cực kỳ quái dị của họ Nhạc.
“ Trời ạ, Nhạc mỗ mấy chục tuổi đầu còn bị một thằng nhãi chọc quê … thật là”
Câm lên bí tịch Cửu Dương công trong tay, hai mắt Nhạc Bất Quần lấp lóe sự cuồng nhiệt lẫn vui sướng
- Đại sư ca, không lẽ ngươi thật sự phải đối địch với Tả Lãnh Thiên hay sao ?!
- Hừ, họ Tả quả thật không xem ai ra gì. Chuyện của phái Hoa Sơn chúng ta đã đến phiên hắn can dự vào đâu, đã vậy còn dám ngang nhiên phái người truy sát giết chết đệ tử của ta, thù này không báo Nhạc Bất Quần ta làm sao còn mặt mũi nào gặp mọi người nữa.
- Nhưng mà … ngươi không nghĩ đây chính là cái bẫy của Ma giáo hay sao ?! Bọn chúng cố ý gây xích mích chia rẽ Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta để dễ bề thanh toán.
- Không phải thế, bọn chúng muốn làm ngư ông, chờ sau khi ta cùng Tả Lãnh Thiên đánh nhau chí tử thì ra tay bắt gọn một mẻ. Kế này tuy rằng rất đơn giản nhưng ta … quả thật ta không cầm lòng được. Sư muội à, chỉ cần học thành Cửu Dương công phối hợp với Tử Hà thần công, ta tin chắc Tả Lãnh Thiên không phải là đối thủ của ta. Ha ha … chỉ cần chờ tới đại hội luận võ sắp tới đây, chính là thời khác Nhạc Bất Quần ta bước lên đỉnh cao của võ lâm … phái Hoa Sơn của ta sẽ là môn phái đứng đầu trong chính đạo.
- Sư huynh … sư huynh ..
- Sư muội, cuộc đời này ta bỏ ra biết bao công sức chỉ vì muốn phục hưng phái Hoa Sơn, muốn cho Hoa Sơn là thái sơn bắc đẩu của võ lâm.
- Thiếp sẽ ủng hộ chàng, dù chàng có làm gì đi chăng nữa thì thiếp luôn tình nguyện ở mãi bên chàng.
Ninh Trung Tắc tựa đầu vào vai chồng, giọng nói nhẹ nhè đầy tình ý.
/48
|