- Phù ! ... Phù !
Tiếng thở dốc dồn dập từ đằng xa vang lên, một người toàn thân mặt đồ đỏ chót đang dựa lưng vào thân cây thở ra từng hơi hỗn hển, hiển nhiên hắn bị người nào đó truy sát ?
Truy Sát ?! Vì sao phải truy sát hắn, mọi người nói lý lẽ với nhau vài câu thì hòa giải được ngay thôi, cớ gì phải đi giết người ?!
Nếu như có ai dám hỏi Cao Tuấn một câu như thế thì chắc chắn hắn sẽ đập người này một trận. Ngươi nói xem một người bị nguyên một đại bang hơn mười vạn người truy sát, hơn ba trăm cao thủ cấp bậc tiên thiên, mấy ngàn cao thủ nhất lưu đuổi theo thì hắn có còn thở nổi không ?
Cao Tuấn đẹp trai tiêu sái, ngọc phụ lâm phong từ một đời Đao Khách bị biến thành một tên dâm tặc đệ nhất thiên hạ rồi! Cho dù Vạn Lý Độc Hành Điền Bá Quang gặp phải y cũng phải gọi bằng cụ. Vì sao ?! Đương nhiên hắn leo lên một người không nên leo.
Muốn tìm hiểu mọi chuyện cần quay về thời gian ba ngày trước. Lúc này, Cao Tuấn bị cánh cửa không gian hút vào và lạc tới thế giới này. Hắn phát hiện quần áo trên người hắn biến mất, không còn một mảnh vải che thân và hắn đang rơi tự do trên cao.
- Mập gia chắc chắn là người bị té chết sau khi xuyên không rồi !
Vẻ mặt của Cao Tuấn méo xệch, nhưng chẳng lẽ hắn lại chờ chết sao. Đương nhiên là không rồi, Cao Tuấn lấy quần áo ở trong nhẫn không gian ra nhưng ngặt nỗi, bản thân hắn giờ đang ở không trung, không thể nào mặc vào được.
Vì vậy, hắn lấy một cái trường bào rất lớn làm dù, giảm phần nào tốc độ rơi của mình.
- Tõm !
Coi như Cao Tuấn gặp may mắn, hắn rơi vào một nước. Chỉ thấy trước mặt mình bị che phủ bởi một màn xanh nhạt, rồi bỗng dưng hắn cảm giác hai tay mình ôm phải một thứ gì đó mềm mại, trơn bóng.
Thử bóp nhẹ một cái, thứ kỳ lạ đó hình như biến đổi, nó cục cựa muốn giãy ra khỏi hai tay của y. Nhưng Cao Tuấn đời nào buông tay, hắn bèn ôm lấy thứ kỳ lạ đó vào trong lòng, rồi mặc kệ mọi chuyện mà trồi lên mặt nước.
- Rào ! Rào !
Một người, à không hai người từ dưới nước ngoi lên. Lúc này Cao Tuấn mới phát hiện ra, thứ kỳ lạ mà mình ôm trong tay là ... một người !
Chính xác là một người con gái, cực kỳ xinh đẹp. Có thể dùng chữ tuyệt mỹ để hình dung.
Cao Tuấn nuốt một ngụm nước, hai mắt đầy ánh sáng nhìn mỹ nhân trong lòng. Dục hỏa trong lòng đã bị thêu đốt tới đỉnh điểm, hắn không nghĩ ngợi gì cả, nhanh chóng ẵm lấy mỹ nhân phi thân lên bờ, tìm được một căn nhà gỗ nhỏ cạnh đó.
Hắc hắc, mọi chuyện không nói cũng rõ, lửa gặp rơm chắc chắn sẽ bùng cháy.
Vui sướng mấy bận, mây mưa cả đêm. Cho tới sáng ngày hôm sau, Cao Tuấn tỉnh lại phát hiện mình làm ra một tội ác tày trời.
Mỹ nhân nằm cuộn mình trong lòng hắn, dưới thân còn điểm xuyến một đóa hoa hồng tươi rói. Đầu óc Cao Tuấn ong ong lên vài tiếng.
- Chết cha, Mập gia ... mập gia làm hại con gái nhà lành rồi ! Làm sao, làm sao bây giờ ?! Chạy ?! Nhưng không được, ca là đàn ông thì ca phải chịu trách nhiệm. Nhưng không chạy, lỡ người nhà họ biết chuyện thì không biết ăn nói ra sao ?!
Cao Tuấn vò đầu bứt tai, trong lòng rối như tơ vò. Mỹ nhân ai chẳng thèm muốn, nhưng phải có mạng mới được. Hiện giờ Cao Tuấn cũng chưa biết mình đang ở đâu, cái thế giới này là thế giới nào. Hắn còn phải đi tìm chìa khóa để về lại điện Luân Hồi. Nhưng còn cô gái này là ai, mình phải làm sao để ăn nói với nhà của nàng đây ?! Không lẽ nói, Mập gia vô tình chơi xong con gái của hai người, thôi thì cứ gả quách cho ta là xong.
Tiên sư nó, hắn mà nói thế đảm bảo một trăm phần trăm sẽ bị người ta đuổi đánh ra khỏi nhà.
Nhưng chẳng lẽ buông tay bỏ chạy ?! Mỹ nhân nha, ngàn người khó gặp, vạn người khó cầu. Cao Tuấn cũng không nỡ lòng nào.
- Thôi kệ, trước mắt để lại một bức thơ xin lỗi nàng, nói rằng chờ một thời gian sóng yên gió lặng Mập gia sẽ tới rước nàng về dinh, lễ cưới hẳn hoi không thiếu chút gì. Dù sao ca cũng là tân chủ nhân của điện Luân Hôi mà, có quyền hạn đem ba người từ thế giới khác trở về nên không sợ chia ly.
Cao Tuấn tự nhủ như thế, sau đó hắn đắp chăn lại cho người ngọc, khẽ thơm lên đôi môi đỏ mọng của nàng một cái.
Lấy giấy bút ra viết lại vài dòng, ngẫm nghĩ hình như có điều gì đó không được đúng cho lắm nên hắn bèn ghi lại tên tuổi của mình - Tây Phương Thất Bại - Cao Tuấn.
Viết xong thư để lại trên bàn, hắn nhanh chóng bỏ đi.
***
Nhưng nhà của mỹ nhân này rất là rộng, hắn đi loanh quanh một hồi mà chẳng gặp được ai, hình như chỉ có một mình nàng sinh sống ở nơi đó vậy.
- Đứng lại, ngươi là ai, vì sao dám đi vào cấm địa của bổn giáo !
Cao Tuấn còn đang mò đường thì một giọng nói trầm hùng vang lên.
- Ồ có người, may quá đi. Vị huynh đệ này, tại hạ vô tình lạc bước vào trong này nhưng không biết lối ra. Làm phiền dẫn ta ra có được không.
- Ngươi ... đột nhập vào trong thánh giáo. Người đâu, bắt y lại. Hắn chính là gian tế !
Người đàn ông nọ không nói hai lời liền quát lớn, tức thì rất nhanh xuất hiện vô số người, toàn thân mặt áo màu tím đeo khăn che mặt, trong tay cầm thanh đao hình thù kỳ quái, có chút không giống nhân sĩ võ lâm trung nguyên.
- Ồ, từ từ đã. Tại hạ không có ý đó, chỉ là ta vô tình ... từ trên trời rơi xuống thôi.
Cao Tuấn giơ hai tay lên cao, sắc mặt cực kỳ vô tội. Nhưng người đàn ông trung niên nọ căn bản không nghe, hắn phất tay ra lệnh cho thủ hạ tiến lên.
- Giết !
Tiếng hô giết vang trời, Cao Tuấn coi như tiền lễ hậu binh đầy đủ nhưng ngươi đã bất nhân đừng trách ta bất nghĩa. Hắn rút ra Vô sắc đao, Trảm Mã Bình Thiên Hạ bắn ra xung quanh đánh bật mười người tử y. Thân pháp Thần Hành Bách Biến tự như một con rắn len lỏi giữa đám người này, chỉ trong chốc mắt đã biến mất ngoài xa xa.
- Hảo thân pháp !
Ở một nơi cách đó không xa, có một đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú thân ảnh của Cao Tuấn. Trong tay nàng còn cầm một lá thư, không rõ là đang suy tư chuyện gì.
- Nói cho Hướng tả sứ hạ lệnh toàn giáo truy sát người này, nhất định phải bắt sống, nếu như chết cũng phải đem xác của y về cho ta. Bổn tọa không tin hắn có bản lãnh chạy khỏi Hắc Mộc Nhai.
Người này hạ lệnh một câu, sau đó liền phi thân biến mất.
Nếu như Cao Tuấn mà ở đây thì chắc chắn hắn sẽ bị hù cho vỡ mật.
Dựa vào thân pháp Thân Hành Bách Biến đi xuyên qua bụi hoa không vươn một chiếc lá, Cao Tuấn tựa như một con cá chạch len lỏi giữa đám môn đồ mặc tử y mà chạy ra ngoài. Nhưng cao thủ không phải không có.
Chỉ thấy hắn đi tới đại môn thì bị một đám bốn người chặn lại, một người bước lên một bước, kiếm trong tay còn chưa rút ra nhưng sát khí lạnh lẽo bức người.
- Thân pháp của các hạ quả nhiên bất phàm, bình sinh Giang mỗ chưa từng gặp qua. Nhưng hôm nay, giáo chủ có lệnh phải bắt bằng được ngươi, ta cũng đành thất lễ thôi.
Người họ Giang này nói xong liền phi thân tới trước, trường kiếm thuận thế bay ra khỏi vỏ kiếm, hóa thành cầu vồng đâm vào cổ họng của Cao Tuấn.
- Keng !
Cao Tuấn bạt đao, trường đao tựa như một con rồng biến ảo ra mười đường đao kình. Trảm Mã Bình Thiên Hạ nhất xuất thử hỏi ai dám tranh phong.
Họ Giang thấy đao pháp của đối thủ biến hóa ảo diệu khôn lường, biết một mình mình căn bản không thể nào là đối thủ của y nên nháy mắt ra hiệu cho ba gã đồng bọn, bốn người rút binh khi vây công Cao Tuấn.
Bốn người này tuy rằng chỉ là cao thủ nhất lưu mà thôi nhưng phối hợp nhuẫn nhuyễn, trận pháp tứ tượng được vận hành linh hoạt vây Cao Tuấn lại bên trong.
Cao Tuấn dù có tinh thông trận pháp kỳ môn đi chăng nữa thì trong nhất thời không thể nào thoát ra được. Chỉ trong vài phút, xung quanh đã bị tầng tầng môn đồ mặc tử y bao phủ.
- Tiên sư nó, nếu giờ không chạy thì một lát nữa Mập gia sẽ bị đám này dìm nước miếng mà chết.
Đao trong tay Cao Tuấn biến ảo ra kỳ chiêu, sau đó một tay đánh ra một quyền về một người khác. Quyền này đơn giản nhưng kình lực không nhỏ, chỉ thấy đối phương nhanh chong huy chưởng đón đỡ nhưng cũng bị Cao Tuấn đánh văng ra xa.
- Thiếu Lâm trường quyền. Ngươi là đệ tử Thiếu Lâm ?!
Họ Giang thấy công phu của đối thủ liền nhận ra chiêu số, tức thì quát lớn.
- Tặc tử, dám lẻn vào thánh giáo mưu đồ phá hoại. Hôm nay Giang mỗ không thay trời hành đạo giết chết ngươi thì làm sao còn mặt mũi gặp mặt huynh đệ đồng đạo, gặp mặt Đông Phương giáo chủ cơ chứ. Xem chiêu.
Họ Giang quát to, trường kiếm trong tay thay đổi trở nên hung ác hơn, lăng lệ hơn, mỗi chiêu mỗi thức đều nhắm vào tử huyệt trên người Cao Tuấn.
- Mụ nó, tên khốn này bị điên à. Mập gia không phát uy ngươi tưởng ta là quả hồng mềm mặc ngươi nắn ngươi sờ à !
Cao Tuấn hừ lạnh, tả thủ hóa thành trảo chộp vào thân kiếm, trảo này mang theo nội lực dương cương đánh tan mũi kiếm, thân hình của y nhanh chóng lướt tới người họ Giang.
- Thiết Sa chưởng
Họ Giang kinh hô, nội công nhanh chóng vận lên song thủ, tiếp lấy một chưởng này.
- Ầm ! Ầm !
Chưởng lực hai bên va chạm vào nhau liền bắn ra làn sóng xung kích mạnh mẽ ra xung quanh. Sau đó một bóng người bị đánh bay ra phía sau như con diều đứt dây, còn Cao Tuấn thì chỉ lùi lại hai bước, khóe miệng nhếch lên một cái, khịt mũi :
- Chỉ có chút xíu đó mà cũng không chặn được, vậy mà còn đòi bắt giữ Cao mỗ. Đúng là không biết tự lượng sức.
Ném lại một câu mang đầy sự khinh thường, cả người Cao Tuấn hóa thành một đạo tàn ảnh bay vọt lên tường thành, biến mất trong cánh rừng xanh um.
Tiếng thở dốc dồn dập từ đằng xa vang lên, một người toàn thân mặt đồ đỏ chót đang dựa lưng vào thân cây thở ra từng hơi hỗn hển, hiển nhiên hắn bị người nào đó truy sát ?
Truy Sát ?! Vì sao phải truy sát hắn, mọi người nói lý lẽ với nhau vài câu thì hòa giải được ngay thôi, cớ gì phải đi giết người ?!
Nếu như có ai dám hỏi Cao Tuấn một câu như thế thì chắc chắn hắn sẽ đập người này một trận. Ngươi nói xem một người bị nguyên một đại bang hơn mười vạn người truy sát, hơn ba trăm cao thủ cấp bậc tiên thiên, mấy ngàn cao thủ nhất lưu đuổi theo thì hắn có còn thở nổi không ?
Cao Tuấn đẹp trai tiêu sái, ngọc phụ lâm phong từ một đời Đao Khách bị biến thành một tên dâm tặc đệ nhất thiên hạ rồi! Cho dù Vạn Lý Độc Hành Điền Bá Quang gặp phải y cũng phải gọi bằng cụ. Vì sao ?! Đương nhiên hắn leo lên một người không nên leo.
Muốn tìm hiểu mọi chuyện cần quay về thời gian ba ngày trước. Lúc này, Cao Tuấn bị cánh cửa không gian hút vào và lạc tới thế giới này. Hắn phát hiện quần áo trên người hắn biến mất, không còn một mảnh vải che thân và hắn đang rơi tự do trên cao.
- Mập gia chắc chắn là người bị té chết sau khi xuyên không rồi !
Vẻ mặt của Cao Tuấn méo xệch, nhưng chẳng lẽ hắn lại chờ chết sao. Đương nhiên là không rồi, Cao Tuấn lấy quần áo ở trong nhẫn không gian ra nhưng ngặt nỗi, bản thân hắn giờ đang ở không trung, không thể nào mặc vào được.
Vì vậy, hắn lấy một cái trường bào rất lớn làm dù, giảm phần nào tốc độ rơi của mình.
- Tõm !
Coi như Cao Tuấn gặp may mắn, hắn rơi vào một nước. Chỉ thấy trước mặt mình bị che phủ bởi một màn xanh nhạt, rồi bỗng dưng hắn cảm giác hai tay mình ôm phải một thứ gì đó mềm mại, trơn bóng.
Thử bóp nhẹ một cái, thứ kỳ lạ đó hình như biến đổi, nó cục cựa muốn giãy ra khỏi hai tay của y. Nhưng Cao Tuấn đời nào buông tay, hắn bèn ôm lấy thứ kỳ lạ đó vào trong lòng, rồi mặc kệ mọi chuyện mà trồi lên mặt nước.
- Rào ! Rào !
Một người, à không hai người từ dưới nước ngoi lên. Lúc này Cao Tuấn mới phát hiện ra, thứ kỳ lạ mà mình ôm trong tay là ... một người !
Chính xác là một người con gái, cực kỳ xinh đẹp. Có thể dùng chữ tuyệt mỹ để hình dung.
Cao Tuấn nuốt một ngụm nước, hai mắt đầy ánh sáng nhìn mỹ nhân trong lòng. Dục hỏa trong lòng đã bị thêu đốt tới đỉnh điểm, hắn không nghĩ ngợi gì cả, nhanh chóng ẵm lấy mỹ nhân phi thân lên bờ, tìm được một căn nhà gỗ nhỏ cạnh đó.
Hắc hắc, mọi chuyện không nói cũng rõ, lửa gặp rơm chắc chắn sẽ bùng cháy.
Vui sướng mấy bận, mây mưa cả đêm. Cho tới sáng ngày hôm sau, Cao Tuấn tỉnh lại phát hiện mình làm ra một tội ác tày trời.
Mỹ nhân nằm cuộn mình trong lòng hắn, dưới thân còn điểm xuyến một đóa hoa hồng tươi rói. Đầu óc Cao Tuấn ong ong lên vài tiếng.
- Chết cha, Mập gia ... mập gia làm hại con gái nhà lành rồi ! Làm sao, làm sao bây giờ ?! Chạy ?! Nhưng không được, ca là đàn ông thì ca phải chịu trách nhiệm. Nhưng không chạy, lỡ người nhà họ biết chuyện thì không biết ăn nói ra sao ?!
Cao Tuấn vò đầu bứt tai, trong lòng rối như tơ vò. Mỹ nhân ai chẳng thèm muốn, nhưng phải có mạng mới được. Hiện giờ Cao Tuấn cũng chưa biết mình đang ở đâu, cái thế giới này là thế giới nào. Hắn còn phải đi tìm chìa khóa để về lại điện Luân Hồi. Nhưng còn cô gái này là ai, mình phải làm sao để ăn nói với nhà của nàng đây ?! Không lẽ nói, Mập gia vô tình chơi xong con gái của hai người, thôi thì cứ gả quách cho ta là xong.
Tiên sư nó, hắn mà nói thế đảm bảo một trăm phần trăm sẽ bị người ta đuổi đánh ra khỏi nhà.
Nhưng chẳng lẽ buông tay bỏ chạy ?! Mỹ nhân nha, ngàn người khó gặp, vạn người khó cầu. Cao Tuấn cũng không nỡ lòng nào.
- Thôi kệ, trước mắt để lại một bức thơ xin lỗi nàng, nói rằng chờ một thời gian sóng yên gió lặng Mập gia sẽ tới rước nàng về dinh, lễ cưới hẳn hoi không thiếu chút gì. Dù sao ca cũng là tân chủ nhân của điện Luân Hôi mà, có quyền hạn đem ba người từ thế giới khác trở về nên không sợ chia ly.
Cao Tuấn tự nhủ như thế, sau đó hắn đắp chăn lại cho người ngọc, khẽ thơm lên đôi môi đỏ mọng của nàng một cái.
Lấy giấy bút ra viết lại vài dòng, ngẫm nghĩ hình như có điều gì đó không được đúng cho lắm nên hắn bèn ghi lại tên tuổi của mình - Tây Phương Thất Bại - Cao Tuấn.
Viết xong thư để lại trên bàn, hắn nhanh chóng bỏ đi.
***
Nhưng nhà của mỹ nhân này rất là rộng, hắn đi loanh quanh một hồi mà chẳng gặp được ai, hình như chỉ có một mình nàng sinh sống ở nơi đó vậy.
- Đứng lại, ngươi là ai, vì sao dám đi vào cấm địa của bổn giáo !
Cao Tuấn còn đang mò đường thì một giọng nói trầm hùng vang lên.
- Ồ có người, may quá đi. Vị huynh đệ này, tại hạ vô tình lạc bước vào trong này nhưng không biết lối ra. Làm phiền dẫn ta ra có được không.
- Ngươi ... đột nhập vào trong thánh giáo. Người đâu, bắt y lại. Hắn chính là gian tế !
Người đàn ông nọ không nói hai lời liền quát lớn, tức thì rất nhanh xuất hiện vô số người, toàn thân mặt áo màu tím đeo khăn che mặt, trong tay cầm thanh đao hình thù kỳ quái, có chút không giống nhân sĩ võ lâm trung nguyên.
- Ồ, từ từ đã. Tại hạ không có ý đó, chỉ là ta vô tình ... từ trên trời rơi xuống thôi.
Cao Tuấn giơ hai tay lên cao, sắc mặt cực kỳ vô tội. Nhưng người đàn ông trung niên nọ căn bản không nghe, hắn phất tay ra lệnh cho thủ hạ tiến lên.
- Giết !
Tiếng hô giết vang trời, Cao Tuấn coi như tiền lễ hậu binh đầy đủ nhưng ngươi đã bất nhân đừng trách ta bất nghĩa. Hắn rút ra Vô sắc đao, Trảm Mã Bình Thiên Hạ bắn ra xung quanh đánh bật mười người tử y. Thân pháp Thần Hành Bách Biến tự như một con rắn len lỏi giữa đám người này, chỉ trong chốc mắt đã biến mất ngoài xa xa.
- Hảo thân pháp !
Ở một nơi cách đó không xa, có một đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú thân ảnh của Cao Tuấn. Trong tay nàng còn cầm một lá thư, không rõ là đang suy tư chuyện gì.
- Nói cho Hướng tả sứ hạ lệnh toàn giáo truy sát người này, nhất định phải bắt sống, nếu như chết cũng phải đem xác của y về cho ta. Bổn tọa không tin hắn có bản lãnh chạy khỏi Hắc Mộc Nhai.
Người này hạ lệnh một câu, sau đó liền phi thân biến mất.
Nếu như Cao Tuấn mà ở đây thì chắc chắn hắn sẽ bị hù cho vỡ mật.
Dựa vào thân pháp Thân Hành Bách Biến đi xuyên qua bụi hoa không vươn một chiếc lá, Cao Tuấn tựa như một con cá chạch len lỏi giữa đám môn đồ mặc tử y mà chạy ra ngoài. Nhưng cao thủ không phải không có.
Chỉ thấy hắn đi tới đại môn thì bị một đám bốn người chặn lại, một người bước lên một bước, kiếm trong tay còn chưa rút ra nhưng sát khí lạnh lẽo bức người.
- Thân pháp của các hạ quả nhiên bất phàm, bình sinh Giang mỗ chưa từng gặp qua. Nhưng hôm nay, giáo chủ có lệnh phải bắt bằng được ngươi, ta cũng đành thất lễ thôi.
Người họ Giang này nói xong liền phi thân tới trước, trường kiếm thuận thế bay ra khỏi vỏ kiếm, hóa thành cầu vồng đâm vào cổ họng của Cao Tuấn.
- Keng !
Cao Tuấn bạt đao, trường đao tựa như một con rồng biến ảo ra mười đường đao kình. Trảm Mã Bình Thiên Hạ nhất xuất thử hỏi ai dám tranh phong.
Họ Giang thấy đao pháp của đối thủ biến hóa ảo diệu khôn lường, biết một mình mình căn bản không thể nào là đối thủ của y nên nháy mắt ra hiệu cho ba gã đồng bọn, bốn người rút binh khi vây công Cao Tuấn.
Bốn người này tuy rằng chỉ là cao thủ nhất lưu mà thôi nhưng phối hợp nhuẫn nhuyễn, trận pháp tứ tượng được vận hành linh hoạt vây Cao Tuấn lại bên trong.
Cao Tuấn dù có tinh thông trận pháp kỳ môn đi chăng nữa thì trong nhất thời không thể nào thoát ra được. Chỉ trong vài phút, xung quanh đã bị tầng tầng môn đồ mặc tử y bao phủ.
- Tiên sư nó, nếu giờ không chạy thì một lát nữa Mập gia sẽ bị đám này dìm nước miếng mà chết.
Đao trong tay Cao Tuấn biến ảo ra kỳ chiêu, sau đó một tay đánh ra một quyền về một người khác. Quyền này đơn giản nhưng kình lực không nhỏ, chỉ thấy đối phương nhanh chong huy chưởng đón đỡ nhưng cũng bị Cao Tuấn đánh văng ra xa.
- Thiếu Lâm trường quyền. Ngươi là đệ tử Thiếu Lâm ?!
Họ Giang thấy công phu của đối thủ liền nhận ra chiêu số, tức thì quát lớn.
- Tặc tử, dám lẻn vào thánh giáo mưu đồ phá hoại. Hôm nay Giang mỗ không thay trời hành đạo giết chết ngươi thì làm sao còn mặt mũi gặp mặt huynh đệ đồng đạo, gặp mặt Đông Phương giáo chủ cơ chứ. Xem chiêu.
Họ Giang quát to, trường kiếm trong tay thay đổi trở nên hung ác hơn, lăng lệ hơn, mỗi chiêu mỗi thức đều nhắm vào tử huyệt trên người Cao Tuấn.
- Mụ nó, tên khốn này bị điên à. Mập gia không phát uy ngươi tưởng ta là quả hồng mềm mặc ngươi nắn ngươi sờ à !
Cao Tuấn hừ lạnh, tả thủ hóa thành trảo chộp vào thân kiếm, trảo này mang theo nội lực dương cương đánh tan mũi kiếm, thân hình của y nhanh chóng lướt tới người họ Giang.
- Thiết Sa chưởng
Họ Giang kinh hô, nội công nhanh chóng vận lên song thủ, tiếp lấy một chưởng này.
- Ầm ! Ầm !
Chưởng lực hai bên va chạm vào nhau liền bắn ra làn sóng xung kích mạnh mẽ ra xung quanh. Sau đó một bóng người bị đánh bay ra phía sau như con diều đứt dây, còn Cao Tuấn thì chỉ lùi lại hai bước, khóe miệng nhếch lên một cái, khịt mũi :
- Chỉ có chút xíu đó mà cũng không chặn được, vậy mà còn đòi bắt giữ Cao mỗ. Đúng là không biết tự lượng sức.
Ném lại một câu mang đầy sự khinh thường, cả người Cao Tuấn hóa thành một đạo tàn ảnh bay vọt lên tường thành, biến mất trong cánh rừng xanh um.
/48
|