Mọi người chạy tới phòng khách, chỉ thấy Hoa Như Lệnh ôm ngực thở hổn hễn trên ghế, bộ mặt tái nhợt như một người chết vậy. Hoa Mãn Lâu chạy tới bên cạnh cha mình, nắm lấy tay y xem xét mạch tượng, giọng nói đầy lo lắng:
- Cha, ngài có sao không ! Tống thần y, mong ngươi nhanh nhanh chữa trị cho cha ta, dù có tốn bao nhiêu tiền bạc cũng phải cứu lấy người.
- Thiếu gia cứ yên tâm, có lão phu ở đây đảm bảo Hoa đại hiệp không mệnh hệ gì cả.
Vị này gọi là Dược hiệp - Tống đại phu. Tên gọi là gì không rõ nhưng y có một thân sở học chữa bệnh cứu người rất là nổi tiếng, võ lâm Giang Nam khen ngợi ban tặng cho danh hiệu Dược Hiệp đủ thấy trình độ chữa bệnh bốc thuốc của người này cao siêu cỡ nào.
Chỉ thấy y lấy từ trong túi vải bên người một lọ sứ, đổ ra một viên thuốc màu đen, hương thơm ngào ngạt. Sau đó cho Hoa Như Lệnh dùng, một lát sau sắc mặt vị Hoa đại hiệp này trở nên tốt hơn, hai mắt cũng trở nên thanh tĩnh.
- Hàng xịn nha! Hai mắt của Cao Tuấn sáng ngời nhìn chằm chằm cái lọ trong tay Dược hiệp. Nếu như không có người ngoài thì đảm bảo hắn sẽ giở tuyệt kỹ Diệu Thủ Không Không ăn trộm một phen.
Hoa Như Lệnh đã không còn nguy hiểm gì, hắn nhanh chóng bắt lấy tay con mình, có chút nức nở:
- Hắn .... hắn tới rồi. Vật kia cũng ... cũng không thấy.
- Vật kia ?! Đó là cái gì, vì sao không thấy.
Lục Tiểu Phụng cất tiếng.
- Đó là bảo vật của Hoa gia chúng ta. Vừa nãy sau khi mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, trong lòng ta cảm thấy không yên nên đi tuần tra một lần. Quả nhiên, bảo vật đã không cánh mà bay.
- Nói như thế là y dùng kế giương đông kích tây, làm cho mọi người vì chuyện của Ô chưởng môn mà có cơ hội đi ăn trộm bảo vật ?!
Hoa Như Lệnh gật gật đầu đồng ý với lời của họ Lục. Khổ trí thiền sư cũng bước lên, hỏi:
- Chẳng lẽ chính là ... cái thứ kia.
Hoa Như Lệnh gật đầu, Khổ Trí thiền sư chắp tay niệm một chuỗi phật hiệu, không rõ đang bi hay đang thán nữa.
Hoa Mãn Lâu kinh ngạc, có chút bất ngờ nói rằng:
- Cha, Hoa gia chúng ta còn có bảo vật gì sao, vì sao con chưa từng nghe nói tới ?!
- Đúng vậy, Hoa bá phụ cũng nên nói đi, nếu không mọi người chẳng ai giúp được cho người cả.
Cao Tuấn tiếp lời, hắn có chút hứng thú với bảo bối này. Nhưng hắn không có tâm tình ăn trộm nó, vì dù sao cũng là hàng của Hoa gia, coi như là đồ của bằng hữu rồi thì hắn không bao giờ đi chôm. Nhưng lòng hiếu kỳ luôn luôn chiến thắng tâm lý.
Lúc này, Hoa Như Lệnh vẫn ngồi thù lù một đống, chẳng nói chẳng rành gì cả. Kim Cửu Linh lên tiếng:
- Hoa đại hiệp đã không muốn nói thì tại hạ có thể đoán, vật này chắc hẳn là Hãn Hãi Ngọc Phật hay không ?
Hoa Như Lệnh gật gật đầu, Lục Tiểu Phung cảm thấy bất ngờ:
- Kim huynh sao biết chuyện này ?!
- Thực không dám giấu diếm, cách đây mấy ngày ta được triều đình mật báo, nước Hãn Hải có một vị vương tử gọi là Khổng Tước, người này tài trí hơn người, dã tâm không nhỏ. Hắn chiêu mộ binh mã lên kế hoạch soán ngôi vua, chỉ thiếu một cái Ngọc Phật này nữa là đủ lý do đoạt quyền rồi.
- Thế Hãn Hải Ngọc Phật ở nhà Hoa gia bị người khác hay biết ?!
Cao Tuấn nhíu mày, Hoa Như Lệnh lắc đầu
- Không, chuyện này ngoại trừ lão phu cùng Khổ Trí đại sư ra thì không còn ai biết.
- Nếu như không có người khác biết, thì tin tức này do chính miệng tên Khổng Tước kia truyền ra rồi. Xem ra thời cơ của hắn đã tới, chỉ còn thiếu chút gió đông nữa là xong.
Cao Tuấn gật gù, cảm thấy chuyện này khá là lý thú. Ba nhà có tiền nhất thiên hạ thì hai nhà Diêm - Hoắc lại liên quan tới Đại Kim Bằng Vương Quốc, còn Hoa gia cũng có chút lắt léo với nước Hãn Hải này.
Lúc này, Hoa Như Lệnh dẫn mọi người đi vào trong bí đạo, cơ quan bên trong được bố trí trùng trùng, cho dù con mũi cũng khó mà chui vào. Cao Tuấn nhìn thủ pháp cơ quan thuật tinh xảo này, nhất thời trong đầu nghĩ tới một người.
Tới gian mật thất, Hoa Như Lệnh chỉ vào dấu giày trên tường, bên cạnh còn có chữ viết " Buổi trưa ngày mai, nợ máu trả bằng máu."
- Ủa ?! Tên đạo tặc này cũng ngộ nha, lấy được bảo vật rồi lại còn hẹn người khác đánh nhau, coi bộ gan của y không hề nhỏ.
Cao Tuấn mỉm cười một cách thích thú.
- Cao huynh nói chẳng sai, Lục mỗ cảm giác người này ... có chút bị điên.
- Ha hả, nói đúng hơn là hắn không phải là người. Nếu như là người thì không bao giờ cướp xong lại tới đòi mạng.
- Đúng vậy, xem ra chuyện này coi như xong. Địch thủ là một tên quỷ chết bầm, không thể nào bắt được.
- Nếu như bắt quỷ thì người thường không làm được gì rồi, Hoa bá phụ nên mới đạo sĩ tới trừ tà đi thôi.
Cao Tuấn cùng Lục Tiểu Phụng cười nói vui vẻ, Hoa Mãn Lâu ở bên cảm thấy kỳ lạ
- Cao huynh, tiểu Phụng, chuyện này thật không giống tính cách của hai người chút nào. Trên thế gian này làm gì có chuyện ma quỷ không đâu.
- Nếu y không phải ma quỷ, thì làm sao vào được trong này. Không lẽ y có chìa khóa mở cửa, biết rõ vị trí cơ quan ?!
Hoa Như Lệnh cũng lắc đầu:
- Không thể nào, mật thất này do lão phu mời diệu thủ Chu Đình thiết kế. Chỉ mình lão phu biết lối vào mà thôi, người khác muốn vào chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
- Giả sữ Chu Đình là tên đạo tặc giày sắt kia thì sao ?!
Kim Cửu Linh nghi vấn nhưng bị Cao Tuấn phản bác.
- Không có chuyện đó, Chu Đình là một người kiêu ngạo nên hắn tuyệt đối không phải là một tên đạo tặc giỏi.
- Ngươi dám khẳng định vậy sao ?!
- Đương nhiên.
- Ta cũng tin Chu Đình không làm chuyện như thế.
Lục Tiểu Phụng quả quyết, Hoa Như Lệnh cũng gật đầu đồng ý:
- Lão phu tin tưởng nhân cách của y, nếu không sẽ không mời hắn tới thiết kế cơ quan này.
- Nhưng có một người có thể làm cho Chu Đình làm ra chuyện như vậy.
Kim Cửu Linh lại nói.
- Bà chủ ?!
- Đúng, nếu có người bắt bà chủ uy hiếp hắn, thì chắc chắn Chu Đình sẽ làm ra chuyện như vậy.
***
Mọi người đi ra mật thất, bỗng Khổ Trí thiền sư la lên thất thanh:
- Thất diệp đoạn trường thảo !!!
Mọi người kinh ngạc nhìn theo phía ánh mắt của đại sư, ở bên trong góc khuất có một cây cỏ nhỏ mọc ra, trên thân có đúng bảy cái lá.
- Thất Diệp Đoạn Trường Thảo là cái gì vậy đại sư ?! Dược thảo hay là độc thảo ?!
Cao Tuấn hỏi, hắn không khỏi liên tưởng tới Đoạn Trường Thảo ở Tuyệt Tình cốc, chắc hẳn đây là một thứ độc được đi.
- Nó không phải là dược thảo hay độc thảo gì, nhưng một khi nó xuất hiện, chắc chắn có người phải chết ?!
- Nghe có vẻ hơi ... hoang đường nhỉ. Chúng ta ở đây toàn là cao thủ, không lẽ tự dưng chết bất đắc kỳ tử sao ?!
Kim Cửu Linh không tin tưởng chút nào. Bỗng dưng sắc mặt hắn khẽ biến đổi, dưới chân lướt nhanh ra xa, đao bên hông rút ra bổ một phát vào không khí.
- Keng !
Tiếng kim loại va chạm, nửa đoạn phi châm bị chặt đứt rơi xuống đất.
- Có ám khí, mọi người mau mau cẩn thận.
Kim Cửu Linh hô to, sau đó nhanh chóng múa đao bảo vệ quanh người. Mọi người đều đồng loạt lấy ra binh khí, cẩn thận đề phòng bốn phía. Nhưng xem ra, đối thủ một đòn không giết chết đã không ra tay nữa rồi.
Ra khỏi mật đạo, vẻ mặt ai cũng mang nét sầu lo. Lúc này, một tên hạ nhân chạy tới, sắc mặt tái mét:
- Lão gia, lão gia, không xong rồi. Tất cả khách khứa đều bị trúng độc, công lực toàn thân đều bị phong kín cả rồi.
- Cái gì ?!
Hoa Như Lệnh hô to, nhanh chóng đi ra ngoài. Lúc này, có một đám người đã chặn bọn họ lại, đi đầu là vũ nữ nước Hãn Hải kia.
- Hoa Như Lệnh. Ta còn có chuyện muốn hỏi.
Giọng nói rất là kiêu ngạo, phỏng chừng y thị xem Hoa Như Lệnh chỉ là một người hầu của mình.
- Ngươi là ai, ngươi không phải người quốc vương Hãn Hải phái tới, nói, ngươi là kẻ nào !
- Ta đương nhiên chính là người được quốc vương Hãn Hãi phái tới, bất quá chính là tân vương sắp sửa đăng cơ mà thôi. Thảo dân Hoa Như Lệnh, thấy bản phi còn không mau quỳ xuống hành lễ !
- Hừ, hóa ra ngươi chính là vị vương phi của Khổng Tước kia
Hoa Như Lệnh hừ lạnh.
- Đương nhiên.
- Không có tín vật cùng chiếu thư của lão quốc vương, đừng hòng một ai đem Ngọc Phật ra khỏi Hoa gia. Kể cả ngươi cũng vậy.
Nhưng vị Khổng Tước vương phi này không thèm nhiều lời, y thị vỗ tay một cái, sau lưng ả có sáu đứa bé từ từ đi tới, trong tay đều cầm Gia Cát Liên Nỏ.
- Vương phi điện hạ cũng có sở thích luyến ai nha ! Đúng là hiếm có, hiếm có nha.
Cao Tuấn cười ha hả, không ngờ người phụ nữ này lại yêu thích nam nhân, lại là một đứa bẻ. Không biết ban đêm ả còn làm ra chuyện tà ác nào nữa không.
- Các ngươi chớ nên đắc ý quá sớm.
Vương Phi lạnh giọng, sau đó ả vỗ tiếp hai tiếng, bỗng nhiên xung quanh vang lên một tiếng tiêu, thanh âm rất lớn khiến lỗ tai có cảm giác ong ong lên.
Cao Tuấn nhanh chóng điểm lên người mình mấy huyệt đạo nhưng cũng chỉ giảm một phần nào tác dụng của thanh âm đó, nó giống như một loại chấn động đánh sâu vào trong não, khiến toàn thân hắn bủn rủn không còn chút sức lực nào.
- Tiên sư nó, gặp quỷ rồi. Ả đàn bà này biết dùng Âm Ba công.
Cao Tuấn quát lớn, hy vọng dùng tiếng la của mình ngăn chặn được phần nào.
Vương Phi thấy mấy người bị chấn động, nhanh chóng phất tay, tức thì sáu cái Gia Cát Liên Nỏ giống hệt như sau thanh tiểu liên bắn ra liên tục hàng trăm mũi tên sắt vào đám người Cao Tuấn.
Họ vừa bị Âm Ba công công kích, vừa bị mũi tên bắn tới. Chẳng lẽ phải không còn đường nào thoát chết cả sao ?!
- Cha, ngài có sao không ! Tống thần y, mong ngươi nhanh nhanh chữa trị cho cha ta, dù có tốn bao nhiêu tiền bạc cũng phải cứu lấy người.
- Thiếu gia cứ yên tâm, có lão phu ở đây đảm bảo Hoa đại hiệp không mệnh hệ gì cả.
Vị này gọi là Dược hiệp - Tống đại phu. Tên gọi là gì không rõ nhưng y có một thân sở học chữa bệnh cứu người rất là nổi tiếng, võ lâm Giang Nam khen ngợi ban tặng cho danh hiệu Dược Hiệp đủ thấy trình độ chữa bệnh bốc thuốc của người này cao siêu cỡ nào.
Chỉ thấy y lấy từ trong túi vải bên người một lọ sứ, đổ ra một viên thuốc màu đen, hương thơm ngào ngạt. Sau đó cho Hoa Như Lệnh dùng, một lát sau sắc mặt vị Hoa đại hiệp này trở nên tốt hơn, hai mắt cũng trở nên thanh tĩnh.
- Hàng xịn nha! Hai mắt của Cao Tuấn sáng ngời nhìn chằm chằm cái lọ trong tay Dược hiệp. Nếu như không có người ngoài thì đảm bảo hắn sẽ giở tuyệt kỹ Diệu Thủ Không Không ăn trộm một phen.
Hoa Như Lệnh đã không còn nguy hiểm gì, hắn nhanh chóng bắt lấy tay con mình, có chút nức nở:
- Hắn .... hắn tới rồi. Vật kia cũng ... cũng không thấy.
- Vật kia ?! Đó là cái gì, vì sao không thấy.
Lục Tiểu Phụng cất tiếng.
- Đó là bảo vật của Hoa gia chúng ta. Vừa nãy sau khi mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, trong lòng ta cảm thấy không yên nên đi tuần tra một lần. Quả nhiên, bảo vật đã không cánh mà bay.
- Nói như thế là y dùng kế giương đông kích tây, làm cho mọi người vì chuyện của Ô chưởng môn mà có cơ hội đi ăn trộm bảo vật ?!
Hoa Như Lệnh gật gật đầu đồng ý với lời của họ Lục. Khổ trí thiền sư cũng bước lên, hỏi:
- Chẳng lẽ chính là ... cái thứ kia.
Hoa Như Lệnh gật đầu, Khổ Trí thiền sư chắp tay niệm một chuỗi phật hiệu, không rõ đang bi hay đang thán nữa.
Hoa Mãn Lâu kinh ngạc, có chút bất ngờ nói rằng:
- Cha, Hoa gia chúng ta còn có bảo vật gì sao, vì sao con chưa từng nghe nói tới ?!
- Đúng vậy, Hoa bá phụ cũng nên nói đi, nếu không mọi người chẳng ai giúp được cho người cả.
Cao Tuấn tiếp lời, hắn có chút hứng thú với bảo bối này. Nhưng hắn không có tâm tình ăn trộm nó, vì dù sao cũng là hàng của Hoa gia, coi như là đồ của bằng hữu rồi thì hắn không bao giờ đi chôm. Nhưng lòng hiếu kỳ luôn luôn chiến thắng tâm lý.
Lúc này, Hoa Như Lệnh vẫn ngồi thù lù một đống, chẳng nói chẳng rành gì cả. Kim Cửu Linh lên tiếng:
- Hoa đại hiệp đã không muốn nói thì tại hạ có thể đoán, vật này chắc hẳn là Hãn Hãi Ngọc Phật hay không ?
Hoa Như Lệnh gật gật đầu, Lục Tiểu Phung cảm thấy bất ngờ:
- Kim huynh sao biết chuyện này ?!
- Thực không dám giấu diếm, cách đây mấy ngày ta được triều đình mật báo, nước Hãn Hải có một vị vương tử gọi là Khổng Tước, người này tài trí hơn người, dã tâm không nhỏ. Hắn chiêu mộ binh mã lên kế hoạch soán ngôi vua, chỉ thiếu một cái Ngọc Phật này nữa là đủ lý do đoạt quyền rồi.
- Thế Hãn Hải Ngọc Phật ở nhà Hoa gia bị người khác hay biết ?!
Cao Tuấn nhíu mày, Hoa Như Lệnh lắc đầu
- Không, chuyện này ngoại trừ lão phu cùng Khổ Trí đại sư ra thì không còn ai biết.
- Nếu như không có người khác biết, thì tin tức này do chính miệng tên Khổng Tước kia truyền ra rồi. Xem ra thời cơ của hắn đã tới, chỉ còn thiếu chút gió đông nữa là xong.
Cao Tuấn gật gù, cảm thấy chuyện này khá là lý thú. Ba nhà có tiền nhất thiên hạ thì hai nhà Diêm - Hoắc lại liên quan tới Đại Kim Bằng Vương Quốc, còn Hoa gia cũng có chút lắt léo với nước Hãn Hải này.
Lúc này, Hoa Như Lệnh dẫn mọi người đi vào trong bí đạo, cơ quan bên trong được bố trí trùng trùng, cho dù con mũi cũng khó mà chui vào. Cao Tuấn nhìn thủ pháp cơ quan thuật tinh xảo này, nhất thời trong đầu nghĩ tới một người.
Tới gian mật thất, Hoa Như Lệnh chỉ vào dấu giày trên tường, bên cạnh còn có chữ viết " Buổi trưa ngày mai, nợ máu trả bằng máu."
- Ủa ?! Tên đạo tặc này cũng ngộ nha, lấy được bảo vật rồi lại còn hẹn người khác đánh nhau, coi bộ gan của y không hề nhỏ.
Cao Tuấn mỉm cười một cách thích thú.
- Cao huynh nói chẳng sai, Lục mỗ cảm giác người này ... có chút bị điên.
- Ha hả, nói đúng hơn là hắn không phải là người. Nếu như là người thì không bao giờ cướp xong lại tới đòi mạng.
- Đúng vậy, xem ra chuyện này coi như xong. Địch thủ là một tên quỷ chết bầm, không thể nào bắt được.
- Nếu như bắt quỷ thì người thường không làm được gì rồi, Hoa bá phụ nên mới đạo sĩ tới trừ tà đi thôi.
Cao Tuấn cùng Lục Tiểu Phụng cười nói vui vẻ, Hoa Mãn Lâu ở bên cảm thấy kỳ lạ
- Cao huynh, tiểu Phụng, chuyện này thật không giống tính cách của hai người chút nào. Trên thế gian này làm gì có chuyện ma quỷ không đâu.
- Nếu y không phải ma quỷ, thì làm sao vào được trong này. Không lẽ y có chìa khóa mở cửa, biết rõ vị trí cơ quan ?!
Hoa Như Lệnh cũng lắc đầu:
- Không thể nào, mật thất này do lão phu mời diệu thủ Chu Đình thiết kế. Chỉ mình lão phu biết lối vào mà thôi, người khác muốn vào chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
- Giả sữ Chu Đình là tên đạo tặc giày sắt kia thì sao ?!
Kim Cửu Linh nghi vấn nhưng bị Cao Tuấn phản bác.
- Không có chuyện đó, Chu Đình là một người kiêu ngạo nên hắn tuyệt đối không phải là một tên đạo tặc giỏi.
- Ngươi dám khẳng định vậy sao ?!
- Đương nhiên.
- Ta cũng tin Chu Đình không làm chuyện như thế.
Lục Tiểu Phụng quả quyết, Hoa Như Lệnh cũng gật đầu đồng ý:
- Lão phu tin tưởng nhân cách của y, nếu không sẽ không mời hắn tới thiết kế cơ quan này.
- Nhưng có một người có thể làm cho Chu Đình làm ra chuyện như vậy.
Kim Cửu Linh lại nói.
- Bà chủ ?!
- Đúng, nếu có người bắt bà chủ uy hiếp hắn, thì chắc chắn Chu Đình sẽ làm ra chuyện như vậy.
***
Mọi người đi ra mật thất, bỗng Khổ Trí thiền sư la lên thất thanh:
- Thất diệp đoạn trường thảo !!!
Mọi người kinh ngạc nhìn theo phía ánh mắt của đại sư, ở bên trong góc khuất có một cây cỏ nhỏ mọc ra, trên thân có đúng bảy cái lá.
- Thất Diệp Đoạn Trường Thảo là cái gì vậy đại sư ?! Dược thảo hay là độc thảo ?!
Cao Tuấn hỏi, hắn không khỏi liên tưởng tới Đoạn Trường Thảo ở Tuyệt Tình cốc, chắc hẳn đây là một thứ độc được đi.
- Nó không phải là dược thảo hay độc thảo gì, nhưng một khi nó xuất hiện, chắc chắn có người phải chết ?!
- Nghe có vẻ hơi ... hoang đường nhỉ. Chúng ta ở đây toàn là cao thủ, không lẽ tự dưng chết bất đắc kỳ tử sao ?!
Kim Cửu Linh không tin tưởng chút nào. Bỗng dưng sắc mặt hắn khẽ biến đổi, dưới chân lướt nhanh ra xa, đao bên hông rút ra bổ một phát vào không khí.
- Keng !
Tiếng kim loại va chạm, nửa đoạn phi châm bị chặt đứt rơi xuống đất.
- Có ám khí, mọi người mau mau cẩn thận.
Kim Cửu Linh hô to, sau đó nhanh chóng múa đao bảo vệ quanh người. Mọi người đều đồng loạt lấy ra binh khí, cẩn thận đề phòng bốn phía. Nhưng xem ra, đối thủ một đòn không giết chết đã không ra tay nữa rồi.
Ra khỏi mật đạo, vẻ mặt ai cũng mang nét sầu lo. Lúc này, một tên hạ nhân chạy tới, sắc mặt tái mét:
- Lão gia, lão gia, không xong rồi. Tất cả khách khứa đều bị trúng độc, công lực toàn thân đều bị phong kín cả rồi.
- Cái gì ?!
Hoa Như Lệnh hô to, nhanh chóng đi ra ngoài. Lúc này, có một đám người đã chặn bọn họ lại, đi đầu là vũ nữ nước Hãn Hải kia.
- Hoa Như Lệnh. Ta còn có chuyện muốn hỏi.
Giọng nói rất là kiêu ngạo, phỏng chừng y thị xem Hoa Như Lệnh chỉ là một người hầu của mình.
- Ngươi là ai, ngươi không phải người quốc vương Hãn Hải phái tới, nói, ngươi là kẻ nào !
- Ta đương nhiên chính là người được quốc vương Hãn Hãi phái tới, bất quá chính là tân vương sắp sửa đăng cơ mà thôi. Thảo dân Hoa Như Lệnh, thấy bản phi còn không mau quỳ xuống hành lễ !
- Hừ, hóa ra ngươi chính là vị vương phi của Khổng Tước kia
Hoa Như Lệnh hừ lạnh.
- Đương nhiên.
- Không có tín vật cùng chiếu thư của lão quốc vương, đừng hòng một ai đem Ngọc Phật ra khỏi Hoa gia. Kể cả ngươi cũng vậy.
Nhưng vị Khổng Tước vương phi này không thèm nhiều lời, y thị vỗ tay một cái, sau lưng ả có sáu đứa bé từ từ đi tới, trong tay đều cầm Gia Cát Liên Nỏ.
- Vương phi điện hạ cũng có sở thích luyến ai nha ! Đúng là hiếm có, hiếm có nha.
Cao Tuấn cười ha hả, không ngờ người phụ nữ này lại yêu thích nam nhân, lại là một đứa bẻ. Không biết ban đêm ả còn làm ra chuyện tà ác nào nữa không.
- Các ngươi chớ nên đắc ý quá sớm.
Vương Phi lạnh giọng, sau đó ả vỗ tiếp hai tiếng, bỗng nhiên xung quanh vang lên một tiếng tiêu, thanh âm rất lớn khiến lỗ tai có cảm giác ong ong lên.
Cao Tuấn nhanh chóng điểm lên người mình mấy huyệt đạo nhưng cũng chỉ giảm một phần nào tác dụng của thanh âm đó, nó giống như một loại chấn động đánh sâu vào trong não, khiến toàn thân hắn bủn rủn không còn chút sức lực nào.
- Tiên sư nó, gặp quỷ rồi. Ả đàn bà này biết dùng Âm Ba công.
Cao Tuấn quát lớn, hy vọng dùng tiếng la của mình ngăn chặn được phần nào.
Vương Phi thấy mấy người bị chấn động, nhanh chóng phất tay, tức thì sáu cái Gia Cát Liên Nỏ giống hệt như sau thanh tiểu liên bắn ra liên tục hàng trăm mũi tên sắt vào đám người Cao Tuấn.
Họ vừa bị Âm Ba công công kích, vừa bị mũi tên bắn tới. Chẳng lẽ phải không còn đường nào thoát chết cả sao ?!
/48
|