Chương 1
"Ring ring ring." Một hồi chuông điện thoại reo lên như muốn nhắc nhở chủ nhân
nghe máy.
"Cạch." Người đàn ông đi tới bàn, nhấc chiếc điện thoại lên, giọng nói trầm ổn: "A
lô,mẹ ạ?"
Đầu dây bên kia lên tiếng, giọng nói của người phụ nữ rất dễ nghe, rất từ tốn,
toát ra vẻ đẹp sang trọng, quý phái: "Con à, nhớ chiều nay có hẹn gặp tiểu thư Anna, lúc 3h. Đừng làm mẹ mất mặt." Nói xong bà chỉ nghe tiếng dạ rồi cúp máy luôn. Hai mẹ con bà vốn ít nói chuyện, bà chỉ biết quan tâm theo cách của mình, con trai bà lại rất tinh ý, thường thường hai người không biểu đạt cảm xúc nhưng tình cảm không hề thua kém những người khác.
Người đàn ông bên này đang suy tư, công việc của anh rất nặng nề, bận rộn, bởi
thế mà con người anh cũng dần cứng cỏi, trưởng thành, không phải mùi vị của
một người đàn ông hào hoa như 2 năm về trước, thay vào đó là một thân hình
cao lớn, săn chắc, khuôn mặt già dặn, đứng đắn, lúc nào cũng nghiêm túc.
Ba mươi tuổi rồi, nhưng tuổi xuân của anh càng lúc càng mãnh liệt, thời gian để lại trên con người anh là những nét đậm đà của một người đàn ông lịch thiếp, trầm ổn, không vì bão táp mà lùi bước. Chính vì thế mà ai cũng muốn có thể trở thành bạn gái của anh, rất nhiều người chân thành yêu anh chứ không phải thứ
tình yêu thương mại, đầy mùi tiền bạc. Nhưng chẳng có ai làm anh xiêu lòng, có lẽ
lòng anh mong muốn những thứ mới mẻ giống như quy luật trên thương trường,
cũng có thể là anh không thực sự cần đến cái gọi là tình yêu hay phụ nữ. Bà Trần-
mẹ anh mong mỏi đã lâu, bỏ công sức nhưng không đám nào thành, anh không
làm càn, rất khéo léo từ chối bên kia và chẳng bao giờ kêu ca, trách móc mẹ anh
phiền phức. Ở xã hội này, anh chính là tiêu chuẩn của cái gọi là phái mạnh: tiền tài, ngoại hình và sự ngưỡng mộ của phái nữ.
………………………………………………………………………………..
Trong căn hộ hai tầng khá rộng, cổ kính, thoang thoảng mùi hoa tử đằng, người
phụ nữ nhã nhẵn, giản dị đang gõ của phòng con gái, nhẹ giọng gọi:
-Tiểu Hoa, con xong chưa? Chỉ nghe thấy tiếng một cô thiếu nữ vang ra
-Con sắp xong rồi. một lúc sau cô ra mở cửa, một cô gái 21 tuổi khuôn mặt nhẹ
nhàng, thanh thoát, điển hình là gia đình có nề nếp, giáo dục rất tốt. Cô mặc 1
chiếc váy trơn màu trắng tinh khiết, trông rất nữ tính. Cô nhìn mẹ, rồi cười nhẹ,
rất dịu dàng tới bên bà, khoác tay đi xuống lầu.Căn nhà tuy không quá rộng lớn,
sanh trọng nhưng trông rất trang nhã, toát lên sự tươi mát, thanh thoát. Họ đều
cười, hàn thuyên đôi câu, nhưng dường như trong mắt cô gái đang có phiền
muộn..
Một chiếc xe chở họ chuyển bánh đến một khách sạn lớn của trung tâm thành
phố. Trên xe lúc này, người con gái nắm chặt chiếc điện thoai rung liên hồi, rõ
ràng lòng khẩn trương và mong đợi nhưng kiên quyết không bắt máy. Tâm tư cô
ưu phiền , mà mẹ cô chỉ hỏi han qua loa chứ không tra hỏi kĩ càng, con gái lớn,
đôi khi kiểm soát quá sẽ mất quyền được kiểm soát. Bà vỗ tay con gái rồi tiến vào
trong đại sảnh, còn chưa kịp đi vào nhà hàng thì cô gái đột nhiên buông tay, xin
phép rồi đi thẳng vào nhà wc, cô hấp tấp mười phần suýt vấp ngã. Mẹ cô đi 1
mình tới bàn đặt trước có đội vợ chồng cùng một người đàn ông trông nhút nhát
nhưng khá hòa nhã.
Trong nhà wc lúc này, cô gái đang cố gắng dùng sức chống đỡ người lên bồn rửa,
chỉ sợ run rẩy sẽ không ngần ngại mà ngã nhào ra đất.
-a lô. Giọng cô gái run run, ngay sau đó là một giọng vui sướng của một người
đàn ông:
- Tiểu Hoa, em đang ở đâu, anh muốn tìm em. Bên kia không kìm được xúc động
mà chảy nước mắt.
- “Đừ..ng tì.m em nữa, em rất buồn, anh đừng làm em khó xử, anh không còn
thuộc về em đâu”.
Đau 1 lần còn hơn day dứt lâu dài, buông tay chưa chắc đã là chuyện xấu .Đầu
dây bên kia nghe xong chỉ chết lặng rồi………câu chuyện hai người kéo dài 15 phút
chẳng biết chuyện gì xảy ra nhưng cô gái đang rất xúc động, quên cả lễ nghĩa mà
nghẹn ngào
- Chương, em xin lỗi, em lập tức tới bệnh viện.
Nói xong cô như lao ra ngoài bắt xe mà chạy thẳng tới bệnh viện.
Đúng lúc đó, mẹ cô nhận được 1 cú đt cũng xin phép nhà kia đi nói chuyện,
không ngờ bắt gặp cô con gái chạy hớt hải ra khỏi tòa nhà, bà chỉ thở dài nhưng
trong lòng lại bớt ưu tư. Bà có muốn gả con gái đi đâu, chỉ là con bé khóc nói chia
tay với tiểu Chương, đúng lúc nhà ông Trung nói muốn xem xét gặp mắt đứa con này, thật dại dột và bồng bột nhận lời . Đầu dây bên kia thấy bà bắt máy nhưng
không nói gì, liên cao giọng gọi
- “Mẹ, đang ở đâu. Được nghỉ phép đang ngồi xe về.” tiếng trầm trầm nhưng dễ
nghe của một người con gái lọt qua đt
Cô nghe thấy tiếng ồn ào trong đt , biết bà không ở nhà nên hỏi thẳng, vòng vo
chẳng phải phong thái của cô.Bà giật mình, đứa con cả gọi đt cho bà bằng số lạ,
chả trách bà không nhận ra, giọng nó đã trầm giờ càng trầm hơn, có lẽ thu lạnh làm cổ nó trở nên đau rát, bà vui sướng ra mặt nhưng không thèm biểu lộ, bà vẫn còn đang dỗi h nhiều lắm, nói
-không phải 1 tuần nữa sao về sớm thế, còn nhớ đến cái nhà này à?
Bên kia im lặng một hồi rồi nhếch miệng cười, chậm rãi mà cất lời:
- chó điên cũng không quên chủ, thôi đừng lúc nào cũng vậy, trả lời con mẹ ở đâu?
Bà nghe vậy cười rạng rỡ, con gái lớn 5 tháng chưa về nhà, bà đương nhiên vui, quay đầu nhìn gia đình kia, thấy họ cười mà không hề thấy tức giận vì phải chờ đợi, khiến bà áy náy . Bà nghĩ 1 hồi, người ta muốn thông gia đâu nói rõ ai với ai, phải xem bản lĩnh của thiếu gia nhà họ rồi, con gái bà chỉ có bằng và hơn,tuyệt đối không có kém. Thật sự đáng buồn là bà tính sai nước, sau đó còn bị cô làm cho mất mặt với người ngoài gấp bội nữa kìa.
-Đường xxxx khách sạn zzzzzzz. Nói xong, tâm trạng còn đang vui vẻ thì cô đã
cắt ngang với cái lí do vớ vẩn rằng không biết đường, bà nghiến răng không quan
tâm rồi cúp thẳng. Một người nhạy bén như cô, không lý nào không giải quyết
nổi, rõ ràng lại giả đần rằng lâu ngày quên đường, bây giờ không muốn đi cũng
muộn. Lời bà đã quyết, có cao tay mấy cũng phải chấp nhận.
Bà quay lại bên bàn, chưa kip ngồi đã cười cười xin lỗi:
- thật ngại quá, cháu có việc bận, chừng 1 lúc sẽ tới.
nói xong chỉ thấy họ cười cười rồi nói không sao, họ còn rất hiểu chuyện, nói rằng con gái mà bận rộn chứng tỏ rất thành đạt và nhiệt huyết không ngại chờ. Bà mừng trong lòng, có ba mẹ chồng như vậy sau này rất tốt.
………………….
Một lúc sau, cô gái bước vào đại sảnh, tay kéo 1 chiếc valy khá to, lập tức thu hút
sự chú ý của người khác. Cứ ngỡ dáng vẻ thướt tha ủy mị, lôi cuốn người khác
mới được chú ý, mà cô được mẹ mình vô cùng tán dương vẻ bên ngoài, rất chắc
chắn tổng kết rằng: thô kệch.
Cô còn chưa về tới nhà nên chẳng có quần áo để thay, nếu mẹ cô có trách cũng
chẳng phải lỗi của cô,liền mặc luôn vậy đi tới, còn mang cả vali.Mặc một chiếc áo
trắng không cổ, vì vòng 1 đẫy đà mà bó sát cho dù đã được nẹp, qua lớp áo rộng
cũng nhìn thấy vòng 2 săn chắc, chiếc quần đen hộp ôm lấy đôi chân dài, ống
quần được đút vào giày đen cao cổ ôm lấy bàn chân tới qua cổ chân, cô búi tóc
thấp không mái gò bó để lộ cái trán cao được người đời tán dương là trí tuệ. Cô
đeo kính che đi khuôn mặt với làn da khỏe khoắn.
Bước đi của cô chậm rãi, có hương vị bất cần, không nể nang ai, hay quan tâm tới
ánh nhìn xung quanh chỉ trỏ, 1 tay đút túi quần, 1 tay kéo valy rất khoa trương.
Dưới cặp kính kia là 1 khuôn mặt đậm mùi nguy hiểm, bắn ánh nhìn sắc lẹm về
phía bàn của bà mẹ, cô nhìn tình hình và ngửi thấy rõ mùi gian tà trong này. Mà
bà quay lưng với cô nên chẳng biết gì, cho tới khi tiếng bàn tán tăng thêm, 1 cô
gái hùng dũng chống vali, đứng cạnh bàn của bà, bỏ cặp kính, đeo vào trước ngực, cô đưa mắt nhìn ba người ngồi đó, và quay sang chào
-Mẹ, đây là…..
Cô còn cố ý kéo giọng dài thêm. Đầu tiên bà nhìn thấy trang phục của cô liền nhíu mày khó chịu, nhưng lập tức liền giả nả nói,
-Tử Đồng, đây là gia đình bác Trung
Theo đó cô nhìn sang thấy họ đang ngơ ngác nhìn mình, tên đàn ông bên cạnh thì tái mặt, cúi đầu, không dám nhìn trực diện, đúng là tên vô dụng, cô mắng nhiếc. Cô đưa tay ra trước mặt ngỏ ý muốn chào hỏi:
- Chào bác, cháu là Đồng Á Lệ, cứ gọi Tử Đồng.
Liếc mắt quét sạch khí thế của ba người, nụ cười trên miệng càng sâu hơn, đội
mắt mở to hơn bình thường như đang trừng trừng, công khai gây áp lực cho
người yếu thế.
- Chào cháu, ta là bố Từ Giang.
Mặc dù đang cười nhưng thực ra ông đang ái ngại cô gái trước mắt, có lẽ không
hợp với con ông, rất có cốt cách khuôn mặt lại chững chạc, ăn nói rõ ràng, cư xử
lại đúng mực, nhưng tâm địa lại khó nắm, người như thế chỉ e lấy về rất khó
thuần tính.
Nhìn toàn bộ sự việc 1 lúc, bộ não siêu cường bắt đầu hoạt động. đầu tiên cô
không báo mà về cuộc gặp này không phải cho cô, tiếp đó, ba người kia chỉ có thể
giúp cô thêm chắc chắn là mẹ cô đang tìm cách gả đứa em gái đáng yêu của cô đi,
mà tiểu Hoa ngoan ngoãn nghe lời lại không ở đây, có lẽ là không muốn lấy cái tên
đần độn kia, đúng lúc cô đen đủi về nhà, liền trở thành vật thế thân . Quá là perfect rồi. Suy xét xong cô quay sang nhìn mẹ nhếch mày hoàn hảo dọa bà:
- Thật là những trùng hợp tuyệt vời.
Nói xong còn phóng khoáng tặng cho mẹ cô một nụ cười cuốn hút vô cùng. Biết
ý đồ bị bại lộ, bà đành hắng giọng muốn nhắc nhở nó tránh làm bà bẽ mặt nếu
không cả cha cũng không giúp được nó. Cô rất tự nhiên vòng qua sau ghế, để ý
thấy nhà kia đang nhìn nhau cười trừ. Xoay 1 vòng chiếc vali lập tức chống tại
chân tường gần sát đó 1 cách thuần thục, cô đem cả người ngã cái rình ra sau
ghế, cực kỳ thô thiến trái ngược hoàn toàn với cô em gái tiểu Hoa của mình.
Từ khi cô xuất hiện, đôi bên trong trạng thái căng thẳng, cầm cự đến cạn máu thì
mẹ của anh chàng nhát chết chỉ biết cúi đầu kia mới lên tiếng, giọng nói rất bất
đắc dĩ, mối này lại không như ý rồi:
- Bà Đồng à, giao tình của chúng ta rất tốt, tôi mong hai nhà thêm gắn bó về sau
Dừng 1 chút bà thở dài tiếp. Vấn đề quan trọng là ở đây: “Tôi thấy cô bé này rất
tốt” bà Đồng nghe xong câu đó suýt thì té xỉu vì shock nặng, “nhưng thằng bé
nhà tôi vốn nhút nhát, chỉ mong có 1 cô vợ hiền lành tử tế, và nhu mì để nó còn
che chở, để chúng tôi bàn thêm rồi lần sau lại hẹn gặp được không?” Bà há bất
ngờ với sự xuất hiện của cô gái, không phải người đời tán dương cô hiền thụ,
đoan trang, lễ tiết, có học vấn cao sao, bà nghe nói dáng vẻ nhỏ nhắn, trắng
trẻo, lại khá yếu ớt cơ mà. Trước mặt bà không phải là cô gái nhỏ sắp bằng đàn
ông, da dẻ lại đen rám, dù mặt có khá sắc và xinh nhưng không trong sáng lắm,
nói năng lại lắm ý tứ, ăn mặc lại không ra dáng nữ tài gì cả.
Bên kia nghe xong, mặt còn đang vặn vẹo không để vào đâu thì cô con gái không
biết sĩ diện vì bị từ chối thẳng thừng kia lên tiếng, giọng nói còn rất phô trương:
- Ý bác là…<cười quỷ 1 cái> cháu không đủ tốt đủ giỏi làm con dâu bác
Mặc dù cô không có hứng thú làm dâu này nọ, nhưng tính cô lại rất thích ép
người khác tới vách núi, sau đó đánh nhanh thắng nhanh, chừa 1 đường sống
cho họ để họ coi cô như thần thánh sau đó răm rắp là theo lời cô, đó là cái cô
được học và học được, không những thế mà còn rất giỏi. Xem xem tên quái thai
kia sắp ngất xỉu là biết. Chẳng biết làm sao mà cô cứ ngang nhiên gọi anh chàng
xấu số kia là này là nọ, không phải do ghét, có trách thì trách hắn, cái bản mặt
vừa nhìn đã muốn cho ăn đánh, thiếu tí may mắn được làm em rể cô, trông bất
tài, yếu ớt như đàn bà. Họ bất ngờ bị doạ,không biết trả lời, chỉ cúi đầu chào 1 cái
rồi lôi tay con trai đi thẳng.
/7
|