Còn có chuyện, không thể không nói.
Trong phòng ngủ của Tạ Khánh có một số đồ vật quái đản lạ lùng. An Đạt biết, muốn làm nhiếp ảnh gia về địa lý con người, hiển nhiên là đi qua rất nhiều nơi, mang về ít đồ lưu niệm bày trong phòng ngủ cũng không phải là chuyện không được.
Nhưng mà có một vật, An Đạt thật sự không thể chịu đựng được.
Chính là cái tượng gỗ điêu khắc □ cỡ lớn.
Cái thứ kia trông giống một người lùn ngoài hành tinh, mỗi ngày hầu như đều giương lên thân mình cao gấp đôi lão Nhị* đối diện giường trong phòng ngủ.
Cái đó thật đáng sợ.
Lúc bọn họ ở trên giường ngủ □ , đều có một bức tượng đại pháo nhắm vào bọn họ, An Đạt có loại cảm giác bực mình vì bị nhìn ngó.
Vì thế, cậu đem cái tượng điêu khắc gỗ kia xoay sang hương khác, để cho nó đứng quay lưng về phía giường.
Thế nhưng khi buổi tối sau khi cậu đánh răng chuẩn bị ngủ, cậu phát hiện cái đồ vật kia lại bị chuyển trở lại.
Cậu trầm mặc một lát, lấy tay lại xoay nó đi.
Lúc nửa đêm, An Đạt cảm thấy có chút khát nước, dậy uống nước, mới vừa xuống giường, liền nhìn thấy lờ mờ dưới ánh trăng, có một thứ vĩ đại gì đó thẳng tắp nhắm vào mình…
An Đạt đột nhiên có loại xúc động muốn đi vào phòng bếp lấy dao phay.
Tượng điêu khắc gỗ đương nhiên sẽ không tự mình chuyển động, trong phòng này ngoài An Đạt ra, cũng chỉ có một người.
An Đạt quát gọi Tạ Khánh đang chìm trong mộng đẹp dậy, chỉ vào cái tượng điêu khắc gỗ kia hỏi: “Anh nhất định phải bày cái thứ này như vậy sao?”
Tạ Khánh trong mắt đầy mông lung, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, thấy An Đạt chỉ cái gì đó hơn nửa ngày, mới kịp phản ứng: “Vì sao không thể?”
“Anh không thấy là rất kỳ quái sao?”
“Sao lại kỳ quái?”
An Đạt biết, Tạ Khánh có lối suy nghĩ không giống người thường, đành phải nói: “Em cảm thấy rất quái gở.”
Tạ Khánh lộ ra biểu tình thật thương tâm thật tiếc nuối, nói: “Vậy sao? Nhưng mà anh cảm thấy rất đáng yêu mà.”
Chắc chỉ có anh là cảm thấy đáng yêu đi?
Tạ Khánh tội nghiệp nhìn An Đạt, An Đạt không chút nào lùi bước trừng mắt nhìn hắn.
“Tiểu Đạt Đạt, chẳng lẽ em không nhận được sức mạnh từ trong tượng điêu khắc thần thánh này sao?” Tạ Khánh nói.
An Đạt nói : “Hoàn toàn không.”
Tạ Khánh nói tiếp: “Nhưng mà thời xưa mọi người đều có thể, anh cũng có thể, nhìn thấy tượng điêu khắc gỗ này, em không cảm nhận được sự vĩ đại của nền văn minh nhân loại sao?”
An Đạt không chút khách khí nói: “Thật xin lỗi, em xuất thân là ngành kỹ thuật, tư duy cảm tính tương đối thiếu hụt. Hơn nữa em cảm thấy cho anh có thể giống với người xưa từ trong cái thứ quái dị này cảm nhận được ‘sức mạnh’, là bởi vì anh cùng với bọn họ giống nhau đều là dã nhân(man di, mọi rợ =))).”
Cuối cùng, dã nhân vẫn là không tình nguyện mà đem cái tượng điêu khắc gỗ kia cất đi.
Sự kiện này có ý nghĩa mở ra một thời đại mới, chủ yếu xác lập địa vị của An Đạt trong nhà.
——————
Người ta vẫn nói là ‘xuân phong đắc ý mã đề tật’* biểu hiện ở bệnh lười bộc phát ở trên người Tạ Khánh. Từ khi An Đồng đi mất, cửa hàng bán hoa lại quay trở về tình trạng bữa đực bữa cái. An Đạt nghe thấy có hàng xóm bàn tán: “Tiệm hoa này cuối cùng sẽ phải sập tiệm sao?”
An Đạt nhịn không được khóe miệng run rẩy một chút.
An Đạt tan sở trở về thấy cửa hàng bán hoa đóng cửa, cảm thấy có phần đáng tiếc. Cậu đi lên gác, mở cửa, Tạ Khánh không ở trong phòng khách.
Cậu tìm được Tạ Khánh ở trên ban công, người kia đang quay lưng về phía cậu, trong tay cầm cameras hướng ra bên ngoài chọn cảnh.
An Đạt giờ mới hiểu được, có những thứ đã ngấm vào máu, tựa như bẩm sinh, làm thế nào cũng không thể quên được.
An Đạt nghĩ tới cửa hàng bán hoa dưới lầu.
Cửa hàng kia sợ là thật sự phải sập tiệm.
An Đạt không biết tại sao lúc đó Tạ Khánh lại nghĩ đến chuyện mở một tiệm hoa, có thể chỉ là bởi vì tâm huyết dâng trào(suy nghĩ nông nổi), thế nhưng tiệm hoa kia nhất định chỉ là thứ giao thời, nó thậm chí ngay cả cái tên tử tế cũng không có.
An Đạt nhìn Tạ Khánh, Tạ Khánh thật là rất hợp cầm cameras, loại dáng điệu này làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Như vậy Tạ Khánh mới thật sự là Tạ Khánh, chuyên chú, cẩn thận, thế nhưng lại có loại cảm giác ngỗ ngược có lẽ nên gọi là khí chất nghệ sĩ.
Bình thường Tạ Khánh cợt nhả, luôn khiến cho người ta không biết nói gì kia giống như là giả vậy.
Tựa như cái cửa hàng bán hoa kia, chung quy không có khả năng giữ lại đến cuối cùng.
An Đạt lại nghĩ tới lần thứ hai gặp Tạ Khánh, hắn mặc tạp dề buồn cười, đứng ở trong một đống hoa, tỏ ra có chút buồn cười không phù hợp, thế nhưng lại lưu cho mình ký ức ấm áp.
An Đạt cứ ngơ ngác nhìn Tạ Khánh như vậy, cho đến một lúc sau Tạ Khánh xoay người lại, thấy An Đạt, sửng sốt, tiếp đó nói: “Đại hiệp, lần sau lúc em trở về làm phiền em gọi một tiếng, khinh công của em lợi hại như vậy, trái tim của anh có thể không chịu nổi.”
An Đạt nhếch nhếch môi.
… Tạ Khánh quả nhiên vẫn là Tạ Khánh vô sỉ kia.
Hắn bỏ cameras xuống, một mặt nhẹ nhàng đi về phía An Đạt, nịnh hót cười: “Tiểu Đạt Đạt, hôm nay anh muốn ăn thịt lợn xào**.”
An Đạt trừng mắt nhìn hắn: “Vậy thì liên quan gì đến em.”
Tạ Khánh kéo tay An Đạt lắc tới lắc lui: “Tiểu Đạt Đạt, thức ăn anh đã mua hết rồi, chỉ đợi em thôi.”
An Đạt rốt cục chịu thua, tự mình đi đến phòng bếp, đeo tạp dề lên.
Tạ Khánh cười híp mắt theo sát sau mông An Đạt, bị An Đạt đuổi trở về: “Đừng có cản trở.”
Tạ Khánh hoan hô một tiếng, hoa lệ xoay một vòng, miệng ngâm nga lên: “Nếu ta có khinh công, võ nghệ cao cường ~ ”
An Đạt vừa cắt thịt vừa lắc đầu, này cá tính rốt cuộc là như thế nào ra tới.
An Đạt làm thức ăn xong, hai người cùng nhau ăn cơm, cậu liền lui vào trong phòng làm việc. Gần đây An Đạt lại có chút bận bởi vì công ty sắp tổ chức hội nghị phát triển sản phẩm. Là kỹ sư kỹ thuật có tiền đồ nhất trong công ty, việc phát triển năm nay sẽ có một bài diễn thuyết là do cậu phụ trách.
Tạ Khánh trái lại rất thức thời, một mình ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng khách, xem tv hoặc là chơi game, nhưng đều cố gắng không phát ra tiếng động.
Đáng tiếc Tạ Khánh vẫn là Tạ Khánh, dã tính trong thân thể vẫn luôn vẫy gọi hắn, thật sự nhịn không được, hắn vẫn sẽ chui vào phòng làm việc quấy rối An Đạt.
“Tiểu Đạt Đạt, đã lâu không kể chuyện cười cho em nghe, anh kể cho em một chuyện nhé.”
“… Nếu em nhớ không lầm, thì ‘đã lâu’ trong miệng anh đại khái chỉ là mười phút trước.”
Dù thế nào, An Đạt vẫn đang chuẩn bị kỹ càng công việc trước khi buổi giới thiệu sản phẩm bắt đầu. Trong buổi giới thiệu sản phẩm hôm ấy, An Đạt mặc âu phục màu đen do công ty đặt may, thiết kế của âu phục là chiết eo, Tạ Khánh từ lúc tỉnh dậy liền nhìn chằm chằm cái eo của An Đạt.
“Sao lại giống như chào hàng bảo hiểm thế.” Tạ Khánh chua chua nói.
An Đạt mặc kệ hắn, xử lý tóc, chỉnh lại cà vạt của mình.
“Cũng không phải đi xem mắt…” Tạ Khánh ở phía sau lẩm bẩm.
An Đạt hít thở sâu, không muốn khiến cho buổi sáng tốt đẹp bị phá hủy.
“Em đi đây.” Cậu xoay người, nói với Tạ Khánh đang vẻ mặt khó chịu.
Tạ Khánh lúc này mới nhào tới, ôm lấy eo An Đạt, vừa cọ vừa không cho cậu đi: “Tiểu Đạt Đạt em ăn mặc quyến rũ như vậy đi ra ngoài, anh không muốn đâu, anh không muốn đâu, anh không muốn ~ ”
Người này đang hồ ngôn loạn ngữ(nói nhảm, nói linh tinh) cái gì chứ, An Đạt tái mặt, gỡ ngón tay của hắn đang bám víu ở giữa eo ra, chiến đấu anh dũng một hồi lâu, rốt cục chịu không nổi rống: “Bỏ tay ra! Em bị muộn rồi!”
Trong phòng ngủ của Tạ Khánh có một số đồ vật quái đản lạ lùng. An Đạt biết, muốn làm nhiếp ảnh gia về địa lý con người, hiển nhiên là đi qua rất nhiều nơi, mang về ít đồ lưu niệm bày trong phòng ngủ cũng không phải là chuyện không được.
Nhưng mà có một vật, An Đạt thật sự không thể chịu đựng được.
Chính là cái tượng gỗ điêu khắc □ cỡ lớn.
Cái thứ kia trông giống một người lùn ngoài hành tinh, mỗi ngày hầu như đều giương lên thân mình cao gấp đôi lão Nhị* đối diện giường trong phòng ngủ.
Cái đó thật đáng sợ.
Lúc bọn họ ở trên giường ngủ □ , đều có một bức tượng đại pháo nhắm vào bọn họ, An Đạt có loại cảm giác bực mình vì bị nhìn ngó.
Vì thế, cậu đem cái tượng điêu khắc gỗ kia xoay sang hương khác, để cho nó đứng quay lưng về phía giường.
Thế nhưng khi buổi tối sau khi cậu đánh răng chuẩn bị ngủ, cậu phát hiện cái đồ vật kia lại bị chuyển trở lại.
Cậu trầm mặc một lát, lấy tay lại xoay nó đi.
Lúc nửa đêm, An Đạt cảm thấy có chút khát nước, dậy uống nước, mới vừa xuống giường, liền nhìn thấy lờ mờ dưới ánh trăng, có một thứ vĩ đại gì đó thẳng tắp nhắm vào mình…
An Đạt đột nhiên có loại xúc động muốn đi vào phòng bếp lấy dao phay.
Tượng điêu khắc gỗ đương nhiên sẽ không tự mình chuyển động, trong phòng này ngoài An Đạt ra, cũng chỉ có một người.
An Đạt quát gọi Tạ Khánh đang chìm trong mộng đẹp dậy, chỉ vào cái tượng điêu khắc gỗ kia hỏi: “Anh nhất định phải bày cái thứ này như vậy sao?”
Tạ Khánh trong mắt đầy mông lung, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ, thấy An Đạt chỉ cái gì đó hơn nửa ngày, mới kịp phản ứng: “Vì sao không thể?”
“Anh không thấy là rất kỳ quái sao?”
“Sao lại kỳ quái?”
An Đạt biết, Tạ Khánh có lối suy nghĩ không giống người thường, đành phải nói: “Em cảm thấy rất quái gở.”
Tạ Khánh lộ ra biểu tình thật thương tâm thật tiếc nuối, nói: “Vậy sao? Nhưng mà anh cảm thấy rất đáng yêu mà.”
Chắc chỉ có anh là cảm thấy đáng yêu đi?
Tạ Khánh tội nghiệp nhìn An Đạt, An Đạt không chút nào lùi bước trừng mắt nhìn hắn.
“Tiểu Đạt Đạt, chẳng lẽ em không nhận được sức mạnh từ trong tượng điêu khắc thần thánh này sao?” Tạ Khánh nói.
An Đạt nói : “Hoàn toàn không.”
Tạ Khánh nói tiếp: “Nhưng mà thời xưa mọi người đều có thể, anh cũng có thể, nhìn thấy tượng điêu khắc gỗ này, em không cảm nhận được sự vĩ đại của nền văn minh nhân loại sao?”
An Đạt không chút khách khí nói: “Thật xin lỗi, em xuất thân là ngành kỹ thuật, tư duy cảm tính tương đối thiếu hụt. Hơn nữa em cảm thấy cho anh có thể giống với người xưa từ trong cái thứ quái dị này cảm nhận được ‘sức mạnh’, là bởi vì anh cùng với bọn họ giống nhau đều là dã nhân(man di, mọi rợ =))).”
Cuối cùng, dã nhân vẫn là không tình nguyện mà đem cái tượng điêu khắc gỗ kia cất đi.
Sự kiện này có ý nghĩa mở ra một thời đại mới, chủ yếu xác lập địa vị của An Đạt trong nhà.
——————
Người ta vẫn nói là ‘xuân phong đắc ý mã đề tật’* biểu hiện ở bệnh lười bộc phát ở trên người Tạ Khánh. Từ khi An Đồng đi mất, cửa hàng bán hoa lại quay trở về tình trạng bữa đực bữa cái. An Đạt nghe thấy có hàng xóm bàn tán: “Tiệm hoa này cuối cùng sẽ phải sập tiệm sao?”
An Đạt nhịn không được khóe miệng run rẩy một chút.
An Đạt tan sở trở về thấy cửa hàng bán hoa đóng cửa, cảm thấy có phần đáng tiếc. Cậu đi lên gác, mở cửa, Tạ Khánh không ở trong phòng khách.
Cậu tìm được Tạ Khánh ở trên ban công, người kia đang quay lưng về phía cậu, trong tay cầm cameras hướng ra bên ngoài chọn cảnh.
An Đạt giờ mới hiểu được, có những thứ đã ngấm vào máu, tựa như bẩm sinh, làm thế nào cũng không thể quên được.
An Đạt nghĩ tới cửa hàng bán hoa dưới lầu.
Cửa hàng kia sợ là thật sự phải sập tiệm.
An Đạt không biết tại sao lúc đó Tạ Khánh lại nghĩ đến chuyện mở một tiệm hoa, có thể chỉ là bởi vì tâm huyết dâng trào(suy nghĩ nông nổi), thế nhưng tiệm hoa kia nhất định chỉ là thứ giao thời, nó thậm chí ngay cả cái tên tử tế cũng không có.
An Đạt nhìn Tạ Khánh, Tạ Khánh thật là rất hợp cầm cameras, loại dáng điệu này làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Như vậy Tạ Khánh mới thật sự là Tạ Khánh, chuyên chú, cẩn thận, thế nhưng lại có loại cảm giác ngỗ ngược có lẽ nên gọi là khí chất nghệ sĩ.
Bình thường Tạ Khánh cợt nhả, luôn khiến cho người ta không biết nói gì kia giống như là giả vậy.
Tựa như cái cửa hàng bán hoa kia, chung quy không có khả năng giữ lại đến cuối cùng.
An Đạt lại nghĩ tới lần thứ hai gặp Tạ Khánh, hắn mặc tạp dề buồn cười, đứng ở trong một đống hoa, tỏ ra có chút buồn cười không phù hợp, thế nhưng lại lưu cho mình ký ức ấm áp.
An Đạt cứ ngơ ngác nhìn Tạ Khánh như vậy, cho đến một lúc sau Tạ Khánh xoay người lại, thấy An Đạt, sửng sốt, tiếp đó nói: “Đại hiệp, lần sau lúc em trở về làm phiền em gọi một tiếng, khinh công của em lợi hại như vậy, trái tim của anh có thể không chịu nổi.”
An Đạt nhếch nhếch môi.
… Tạ Khánh quả nhiên vẫn là Tạ Khánh vô sỉ kia.
Hắn bỏ cameras xuống, một mặt nhẹ nhàng đi về phía An Đạt, nịnh hót cười: “Tiểu Đạt Đạt, hôm nay anh muốn ăn thịt lợn xào**.”
An Đạt trừng mắt nhìn hắn: “Vậy thì liên quan gì đến em.”
Tạ Khánh kéo tay An Đạt lắc tới lắc lui: “Tiểu Đạt Đạt, thức ăn anh đã mua hết rồi, chỉ đợi em thôi.”
An Đạt rốt cục chịu thua, tự mình đi đến phòng bếp, đeo tạp dề lên.
Tạ Khánh cười híp mắt theo sát sau mông An Đạt, bị An Đạt đuổi trở về: “Đừng có cản trở.”
Tạ Khánh hoan hô một tiếng, hoa lệ xoay một vòng, miệng ngâm nga lên: “Nếu ta có khinh công, võ nghệ cao cường ~ ”
An Đạt vừa cắt thịt vừa lắc đầu, này cá tính rốt cuộc là như thế nào ra tới.
An Đạt làm thức ăn xong, hai người cùng nhau ăn cơm, cậu liền lui vào trong phòng làm việc. Gần đây An Đạt lại có chút bận bởi vì công ty sắp tổ chức hội nghị phát triển sản phẩm. Là kỹ sư kỹ thuật có tiền đồ nhất trong công ty, việc phát triển năm nay sẽ có một bài diễn thuyết là do cậu phụ trách.
Tạ Khánh trái lại rất thức thời, một mình ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng khách, xem tv hoặc là chơi game, nhưng đều cố gắng không phát ra tiếng động.
Đáng tiếc Tạ Khánh vẫn là Tạ Khánh, dã tính trong thân thể vẫn luôn vẫy gọi hắn, thật sự nhịn không được, hắn vẫn sẽ chui vào phòng làm việc quấy rối An Đạt.
“Tiểu Đạt Đạt, đã lâu không kể chuyện cười cho em nghe, anh kể cho em một chuyện nhé.”
“… Nếu em nhớ không lầm, thì ‘đã lâu’ trong miệng anh đại khái chỉ là mười phút trước.”
Dù thế nào, An Đạt vẫn đang chuẩn bị kỹ càng công việc trước khi buổi giới thiệu sản phẩm bắt đầu. Trong buổi giới thiệu sản phẩm hôm ấy, An Đạt mặc âu phục màu đen do công ty đặt may, thiết kế của âu phục là chiết eo, Tạ Khánh từ lúc tỉnh dậy liền nhìn chằm chằm cái eo của An Đạt.
“Sao lại giống như chào hàng bảo hiểm thế.” Tạ Khánh chua chua nói.
An Đạt mặc kệ hắn, xử lý tóc, chỉnh lại cà vạt của mình.
“Cũng không phải đi xem mắt…” Tạ Khánh ở phía sau lẩm bẩm.
An Đạt hít thở sâu, không muốn khiến cho buổi sáng tốt đẹp bị phá hủy.
“Em đi đây.” Cậu xoay người, nói với Tạ Khánh đang vẻ mặt khó chịu.
Tạ Khánh lúc này mới nhào tới, ôm lấy eo An Đạt, vừa cọ vừa không cho cậu đi: “Tiểu Đạt Đạt em ăn mặc quyến rũ như vậy đi ra ngoài, anh không muốn đâu, anh không muốn đâu, anh không muốn ~ ”
Người này đang hồ ngôn loạn ngữ(nói nhảm, nói linh tinh) cái gì chứ, An Đạt tái mặt, gỡ ngón tay của hắn đang bám víu ở giữa eo ra, chiến đấu anh dũng một hồi lâu, rốt cục chịu không nổi rống: “Bỏ tay ra! Em bị muộn rồi!”
/35
|