Mùa xuân tháng ba, hoa đào nở khắp phủ Thường châu.
Phố lớn ngõ nhỏ đều có thể thấy những cành hoa nở chi chít, màu đỏ, màu phấn hồng hay màu trắng, run rẩy trong nắng, thật là cảnh đẹp khó gặp. Mỗi năm lúc hoa đào nở thu hút không biết bao nhiêu văn nhân thi sĩ đến phủ Thường châu, chỉ vì thưởng thức cái phong tình của ngàn đào chớm nở kia.
Khúc gia là danh môn vọng tộc hàng đầu phủ Thường châu, nhà chính nằm ở ngõ Bình An, đầu ngõ có hai cây bích đào, mỗi khi xuân đến, hoa nở đầy cành, làn gió xuân thổi qua sẽ làm những đóa hoa đỏ thắm nương theo rơi xuống, khiến cả ngõ nhỏ đều là cánh hoa đào, cũng tăng thêm vài phần thi vị.
Bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, thế nhưng trong ngõ Bình An, tam phòng Khúc gia lại vô cùng căng thẳng. Nha hoàn bà tử làm việc so với bình thường thêm vài phần cẩn thận, ai cũng cúi mắt thu mày, công việc so với thường ngày lại càng thêm trôi chảy.
Một cô bé khoảng chừng mười tuổi, mặc một bộ bối tử màu xanh nhạt, dẫn theo nha hoàn tùy thân Bích Xuân đi qua một sân đầy hoa đào,vạt váy điểm xuyết châu báu nhẹ nhàng quét qua, như một dường cắt duyên dáng ngang qua bầu trời đầy sắc hồng, làm cho Khúc đại phu nhân đang ở hành lang gấp khúc đông viện thấy mà kinh diễm, cũng không biết là kinh diễm cho sắc đào tươi đẹp trong gió xuân, hay kinh diễm cho phong tư người nọ giữa sắc hồng khắp trời.
- Liễm nha đầu!
Cô bé đang bước đi nghe tiếng gọi thì bèn nghiêng đầu lại nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay, đôi mắt trong trẻo như nước, trông vừa đẹp đẽ lại vừa ngây thơ, làn da mượt mà như ngọc, tuy rằng thần thái nhẹ nhàng, môi hồng nghiêm túc mím lại, nhưng ngũ quan xinh đẹp, cùng với dáng người như liễu mềm mại nhỏ nhắn, thực khiến người ta sinh tâm thương tiếc.
Khúc gia là vọng tộc ở Thường châu phủ, dòng đích ở ngõ Bình An có bốn phòng, bốn phòng lại có năm vị tiểu thư, đều được nâng niu trong tay mà lớn, thật là xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ, trong đó xem ra tứ tiểu thư Khúc Liễm của tam phòng là xuất sắc nhất, không chỉ kế thừa dung mạo xinh đẹp của mẹ nàng là Quý thị, mà thậm chí còn xuất sắc hơn, trông không khác gì Ngọc nữ bên cạnh Quan thế âm Bồ Tát, tuổi tuy còn nhỏ mà đã có phong thái vượt trội hơn người, sau này lớn lên thật khó lường trước được.
Khúc đại phu nhân luôn yêu thích những đứa trẻ khả ái, thấy Khúc Liễm đi trong làn gió xuân thổi tung những cánh hoa đào tăng thêm vài phần xinh đẹp, không khỏi cười đi đến.
Khúc Liễm thấy Khúc đại phu nhân đến, vội mang nha hoàn tiến lên hành lễ:
- Gặp qua đại bá mẫu!
Khúc đại phu nhân tiến lên đỡ nàng, cười nói:
- Mấy ngày không gặp, trông con lai gầy đi nhiều, Thấm nha đầu còn chưa hết bệnh sao?
Khúc Liễm thấp giọng nói:
- Dạ vâng, tỷ tỷ vẫn luôn mơ mơ màng màng, khi ngủ khi tỉnh, con cũng thật lo lắng!
Tiểu cô nương mười tuổi vừa ngẩng đầu lên, thanh âm êm ái, một đôi mắt mở to, long lanh sóng nước, tựa như chỉ cần lớn tiếng một chút sẽ dọa nàng sợ, thật làm lòng người thêm vài phần thương xót.
Khúc đại phu nhân sờ mặt của nàng, thấy vẻ mặt nàng có chút tiều tụy, liền biết là nàng phải chăm sóc tỷ tỷ đang lâm bệnh, ôn hòa lên tiếng:
- Không cần lo lắng, Thấm nha đầu là đứa có phúc khí, mẫu thân con lại thành tâm thắp hương bái phật như vậy, Phật tổ nhất định sẽ phù hộ cho con bé!
Trước đó vài ngày, khi Khúc Thấm của tam phòng cùng các đường tỷ muội đi chèo thuyền, không cẩn thận rơi xuống nước, tuy rằng cứu lên kịp thời, nhưng vì bị nhiễm lạnh, đến đêm bèn bắt đầu sốt cao. Tưởng là uống mấy thang thuốc, hạ sốt thì sẽ khỏe lại, song sốt cao quả thực giảm, nhưng người lại lúc mê lúc tỉnh, miệng luôn mê sảng, vẫn sốt nhẹ không hết, thực đã khiến mọi người trong Khúc gia hoảng sợ.
Đến giờ, Khúc Thấm không còn mê sảng nữa, nhưng người vẫn cứ mơ màng, vẫn phải nằm trên giường, lúc mê lúc tỉnh, thật đã dọa Khúc tam phu nhân Quý thị sợ hãi, mỗi ngày đều đến tiểu Phật đường thắp hương bái Phật, thành kính cầu Bồ Tát phù hộ cho Khúc Thấm nhanh khỏe lại.
Đối với Quý thị, Khúc đại phu nhân thật là không có gì để chê trách.
Quý thị cũng không phải là nguyên phối (1), mà là vợ kế của Khúc tam lão gia.
Nguyên phối của Khúc tam lão gia là con gái nhà Bình Dương hầu Lạc gia ở kinh thành, không ngờ rằng khi sinh trưởng nữ Khúc Thấm thì khó sinh mà chết, sau khi Khúc tam gia để tang thê tử nguyên phối một năm, thấy Khúc Thấm không người chăm sóc, Lạc gia lại mạnh mẽ ép buộc (nguyên văn: Lạc gia lại cường thế), liền cưới Quý thị.
Quý thị là người phủ Thường châu, là tiểu thư nhà quan lại sa sút, sở dĩ Khúc tam gia nhìn trúng bà, cũng là xem ở tính cách dịu ngoan nhu hòa của bà, nghĩ nàng sẽ đối xử tử tế với con gái do vợ trước sinh ra. Sau khi Quý thị gả đến, quả thực đối xử với Khúc Thấm tốt không còn gì để nói, dù sau này sinh con gái Khúc Liễm cùng con trai Khúc Loan, thì cũng không hề bất công.
Nhưng tính tình bà lại không tốt ở chỗ quá mềm yếu, gặp chuyện không có chủ kiến, chỉ biết khóc. Đặc biệt từ khi Khúc tam gia qua đời vào tám năm trước, Quý thị càng thêm không có chủ kiến, chỉ thầm nghĩ mấy mẹ con ráng mà sống với nhau.
Nay Khúc Thấm sinh bệnh, Quý thị hằng ngày không phải khóc thì thắp hương bái Phật, làm cả tam phòng khói hương lượn lờ, trông không khác gì chùa miếu, làm người ta nhìn thấy phải thở dài.
Khúc đại phu nhân hôm nay đến, cũng là đến thăm xem Quý thị thế nào, chỉ sợ Khúc Thấm mà không khỏe, bà lại khóc đến mù cả mắt.
Khúc Liễm đối với lời của Khúc đại phu nhân từ chối cho ý kiến, nhưng vẫn cảm tạ bà, lại hỏi:
- Đại bá mẫu đến tìm mẫu thân con sao?
- Đúng vậy, nghe nói Thấm nha đầu bệnh vẫn chưa dứt, ta có chút lo lắng cho nương ngươi…
Dừng một chút, lại nói:
- Thuận tiện cũng đến thăm Thấm nha đầu xem thế nào, lão phu nhân hồi sáng cũng nhắc đi nhắc lại đấy.
Khúc Liễm hiểu được Khúc đại phu nhân còn nói chưa hết lời, cũng hiểu rõ tính tình mẫu thân nhà mình, cảm thấy như vậy còn chưa đủ xấu hổ sao, nhưng vẫn quay lại nói lời cảm tạ, rồi mới cùng bà đi tìm mẫu thân ở Đào An cư.
Rất nhanh liền đến Đào An cư.
Bởi vì Quý thị ở góa, Đào An cư không có hoa tươi, trừ vài cây đào ra, thì cũng chỉ có một ít cây cảnh bốn mùa bình thường, trông nhẹ nhàng yên tĩnh. Chỉ là ở phía tây sương phòng của Đào An cư có khói đặc cuồn cuộn bay lên, nhìn như hiện trường hỏa hoạn, đánh vỡ sự tĩnh mịch này.
Khúc đại phu nhân thấy mà nhíu mày, từ xa đã ngửi được mùi hương Phật, hơn nữa mùi còn rất nặng, làm cho người ta thấy khó chịu, cũng không biết trong tiểu Phật đường kia đốt hết bao nhiêu hương.
Tần ma ma hầu hạ bên người Quý thị nghe nói Khúc đại phu nhân đến, bèn vội vàng ra tiếp đón, sau khi hành lễ xong liền cười nói:
- Đại phu nhân cùng tứ tiểu thư đến thăm phu nhân sao? Phu nhân hiện đang ở tiểu Phật đường, kính xin hai vị chờ một chút!
Nói xong, liền đưa mắt ra hiệu với Khúc Liễm rồi vội đi tiểu Phật đường gọi người.
Nha hoàn rất có ánh mắt, sau khi dâng trà bánh xong liền cùng các nha hoàn bà tử khác lui ra nín thở mà canh giữ ngoài cửa.
Khúc đại phu nhân đã sớm quen với tính cách của Quý thị, cũng không để ý, lại liếc nhìn Khúc Liễm một cái.
Khúc Liễm tự mình bưng trà cho bà, ngoài mặt bình thản, thậm chí có phần trong trẻo lạnh lùng, nhưng biểu cảm này kết hợp với phong tư ôn nhu giống tạc Quý thị lại vô hình trung mềm hóa đi, chỉ khiến người ta cảm thấy nàng thực nhu thuận nghe lời, giống như con thỏ nhỏ đáng yêu.
Quý thị đến rất nhanh.
Bà mặc một bộ bối tử màu đậm, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc hoa đinh hương (2), thoạt nhìn rất đơn giản, không có phụ tùng dư thừa, thật phù hợp với thân phận ở góa hiện nay của bà, song chẳng thể che giấu đi vẻ thiên sinh lệ chất vốn có, ngược lại càng tôn lên vẻ tinh tế ôn nhu, hơn nữa khóe mắt ửng đỏ, lệ nóng doanh tròng, quả là một tiểu phụ nhân vô cùng yểu điệu.
Khúc đại phu nhân có phần không được thoải mái, nhất là khi Quý thị vừa nhìn thấy thì liền kéo tay bà, dùng ánh mắt ướt sũng ấy mà dán vào người bà, càng làm cho Khúc đại phu nhân cảm thấy, may mắn là tính tình Khúc Liễm trong trẻo mà lạnh lùng, không giống Quý thị, bằng không không biết tương lai có bao nhiêu nam nhân đau lòng đến chết vì nàng.
- Đại tẩu, thật làm phiền tẩu đến thăm, muội không sao, nhưng Thấm nhi…
Nức nở một tiếng, nước mắt lại dâng lên.
Khúc đại phu nhân sợ bà vừa khóc sẽ không dứt được, vội nói
- Hôm nay tẩu sang đây, là có việc muốn nói cùng đệ muội, là việc tốt đấy!
Thấy Quý thị hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn sang, Khúc đại phu nhân có chút chịu không nổi, tiếp tục nói:
- Thấm nhi bệnh tình vẫn mãi không khỏe lại, tẩu cảm thấy có thể là do thuốc của Lưu đại phu không tốt, vừa rồi tẩu ở chỗ của lão phu nhân, cũng nói với bà chuyện của Thấm nhi, hôm qua Trần tri phủ phu nhân đến, có nói chuyện lão thái gia của Trì phủ cáo lão hồi hương (3), liền thương lượng với lão phu nhân, không bằng mời Trì lão gia đến xem Thấm nhi một lần!
Trì gia là thế gia lớn nổi danh ở phủ Thường châu, Trì lão gia này vốn là ngự y trong cung, nay lớn tuổi, liền cáo lão hồi hương, vài ngày trước mới về phủ Thường châu. Chẳng qua Trì lão gia cũng không phải người thích phô trương, khi về cũng khá yên tĩnh, vậy nên tin tức ông trở về cũng không có bao nhiêu người biết.
Quý thị cũng có nghe qua chuyện của Trì lão gia, không khỏi vui mừng quá đỗi, chắp tay lại, lẩm nhẩm “A di đà Phật”, rồi lại cảm ơn Khúc đại phu nhân và lão phu nhân một hồi.
- Muội phải đi cảm ơn lão phu nhân…Ai nha, Liễm nhi, còn không mau qua đây cảm ơn đại bá mẫu của con, chút nữa chúng ta phải qua thỉnh an lão phu nhân, cảm tạ lão nhân gia bà quan tâm đến tỷ tỷ con.
Quý thị đứng lên nói liên miên.
Khúc Liễm thấy mẫu thân bỗng nhiên nhanh nhẹn mười phần, không chút hoang mang đến đỡ bà, cười nói:
- Con biết rồi ạ, thật sự cần phải cảm ơn đại bá mẫu và tổ mẫu!
Nói xong, nàng liền thi lễ với Khúc đại phu nhân.
Quý thị vui cười mà nhìn, lại nói:
- Trà lão phu nhân cho ta lần trước còn lại một ít, Liễm nhi con nhanh đi pha một bình đến cho đại bá mẫu con nếm thử đi.
Khúc Liễm nhìn thoáng qua vẻ mặt tươi cười như cũ của Khúc đại phu nhân, liền xin phép đi pha trà.
Đưa con gái đi rồi, Quý thị lại nói chuyện với Khúc đại phu nhân:
- …Lúc trước đại phu còn nói Thấm nhi miễn là hết sốt thì sẽ không sao, nhưng chẳng biết làm sao mà chỉ trong chốc lát, Thấm nhi lại nói mê sảng, chẳng còn biết ai nữa…
Khúc tam phu nhân hồng cả mắt, rõ ràng là hết sức đau lòng.
- Muội lại nghĩ, có phải chăng do muội chưa đủ lòng thành, nên muội muốn ngày mai đi Tể Minh tự cầu phúc cho Thấm nhi.
Chân mày của Khúc đại phu nhân nhảy lên, vẻ mặt chợt nghiêm khắc hẳn, nhưng thấy vẻ lo sợ bất an của Quý thị, nhẫn nại đè xuống lời trách móc sắp dâng lên cửa miệng, ôn hòa nói:
- Đệ muội chớ vội, là do Thấm nhi bệnh đến mơ hồ, chờ Trì lão thái gia xem qua, thì chắc sẽ khỏe lên thôi.
Quý thị rụt bả vai lại, mặc dù Khúc đại phu nhân rất điềm đạm, nhưng bà trời sinh mẫn cảm, trực giác cho bà thấy trong giọng nói của bà ấy lộ ra vẻ hơi tức giận, sợ mình mà nói thêm, lại làm mất lòng Khúc đại phu nhân, nên chỉ có thể mệt mỏi gật đầu.
Lúc này, Khúc Liễm mang nước pha trà về.
Trên mặt Khúc đại phu nhân lần nữa lộ ra nụ cười, nói với Quý thị:
- Được rồi, chúng ta vào thăm Thấm nhi đi!
Quý thị vội vàng đứng dậy.
Cũng không ngờ rằng, đúng lúc này, nha hoàn hầu hạ bên cạnh Khúc Thấm hấp tấp chạy vào, vẻ mặt rất kích động, bẩm rằng:
- Phu nhân, tam cô nương, cô nương nhà ta tỉnh lại rồi!
Quý thị vừa nghe liền ứa nước mắt.
Đúng lúc, Khúc Liễm pha trà xong vào.
Đây là vui đến chảy cả nước mắt.
Khúc Liễm vội đỡ mẫu thân, nói với Khúc đại phu nhân:
- Đại bá mẫu, chúng ta vào thăm tỷ tỷ đi!
Khúc đại phu nhân cười gật đầu, liếc thấy Khúc Liễm làm vậy mà vừa hay khiến Quý thị thôi không khóc nữa, không khỏi có chút hài lòng.
Quả nhiên, tính tình Khúc Liễm không hề giống mẫu thân của nàng, đúng là quá tốt.
Phố lớn ngõ nhỏ đều có thể thấy những cành hoa nở chi chít, màu đỏ, màu phấn hồng hay màu trắng, run rẩy trong nắng, thật là cảnh đẹp khó gặp. Mỗi năm lúc hoa đào nở thu hút không biết bao nhiêu văn nhân thi sĩ đến phủ Thường châu, chỉ vì thưởng thức cái phong tình của ngàn đào chớm nở kia.
Khúc gia là danh môn vọng tộc hàng đầu phủ Thường châu, nhà chính nằm ở ngõ Bình An, đầu ngõ có hai cây bích đào, mỗi khi xuân đến, hoa nở đầy cành, làn gió xuân thổi qua sẽ làm những đóa hoa đỏ thắm nương theo rơi xuống, khiến cả ngõ nhỏ đều là cánh hoa đào, cũng tăng thêm vài phần thi vị.
Bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, thế nhưng trong ngõ Bình An, tam phòng Khúc gia lại vô cùng căng thẳng. Nha hoàn bà tử làm việc so với bình thường thêm vài phần cẩn thận, ai cũng cúi mắt thu mày, công việc so với thường ngày lại càng thêm trôi chảy.
Một cô bé khoảng chừng mười tuổi, mặc một bộ bối tử màu xanh nhạt, dẫn theo nha hoàn tùy thân Bích Xuân đi qua một sân đầy hoa đào,vạt váy điểm xuyết châu báu nhẹ nhàng quét qua, như một dường cắt duyên dáng ngang qua bầu trời đầy sắc hồng, làm cho Khúc đại phu nhân đang ở hành lang gấp khúc đông viện thấy mà kinh diễm, cũng không biết là kinh diễm cho sắc đào tươi đẹp trong gió xuân, hay kinh diễm cho phong tư người nọ giữa sắc hồng khắp trời.
- Liễm nha đầu!
Cô bé đang bước đi nghe tiếng gọi thì bèn nghiêng đầu lại nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay, đôi mắt trong trẻo như nước, trông vừa đẹp đẽ lại vừa ngây thơ, làn da mượt mà như ngọc, tuy rằng thần thái nhẹ nhàng, môi hồng nghiêm túc mím lại, nhưng ngũ quan xinh đẹp, cùng với dáng người như liễu mềm mại nhỏ nhắn, thực khiến người ta sinh tâm thương tiếc.
Khúc gia là vọng tộc ở Thường châu phủ, dòng đích ở ngõ Bình An có bốn phòng, bốn phòng lại có năm vị tiểu thư, đều được nâng niu trong tay mà lớn, thật là xuân lan thu cúc mỗi người một vẻ, trong đó xem ra tứ tiểu thư Khúc Liễm của tam phòng là xuất sắc nhất, không chỉ kế thừa dung mạo xinh đẹp của mẹ nàng là Quý thị, mà thậm chí còn xuất sắc hơn, trông không khác gì Ngọc nữ bên cạnh Quan thế âm Bồ Tát, tuổi tuy còn nhỏ mà đã có phong thái vượt trội hơn người, sau này lớn lên thật khó lường trước được.
Khúc đại phu nhân luôn yêu thích những đứa trẻ khả ái, thấy Khúc Liễm đi trong làn gió xuân thổi tung những cánh hoa đào tăng thêm vài phần xinh đẹp, không khỏi cười đi đến.
Khúc Liễm thấy Khúc đại phu nhân đến, vội mang nha hoàn tiến lên hành lễ:
- Gặp qua đại bá mẫu!
Khúc đại phu nhân tiến lên đỡ nàng, cười nói:
- Mấy ngày không gặp, trông con lai gầy đi nhiều, Thấm nha đầu còn chưa hết bệnh sao?
Khúc Liễm thấp giọng nói:
- Dạ vâng, tỷ tỷ vẫn luôn mơ mơ màng màng, khi ngủ khi tỉnh, con cũng thật lo lắng!
Tiểu cô nương mười tuổi vừa ngẩng đầu lên, thanh âm êm ái, một đôi mắt mở to, long lanh sóng nước, tựa như chỉ cần lớn tiếng một chút sẽ dọa nàng sợ, thật làm lòng người thêm vài phần thương xót.
Khúc đại phu nhân sờ mặt của nàng, thấy vẻ mặt nàng có chút tiều tụy, liền biết là nàng phải chăm sóc tỷ tỷ đang lâm bệnh, ôn hòa lên tiếng:
- Không cần lo lắng, Thấm nha đầu là đứa có phúc khí, mẫu thân con lại thành tâm thắp hương bái phật như vậy, Phật tổ nhất định sẽ phù hộ cho con bé!
Trước đó vài ngày, khi Khúc Thấm của tam phòng cùng các đường tỷ muội đi chèo thuyền, không cẩn thận rơi xuống nước, tuy rằng cứu lên kịp thời, nhưng vì bị nhiễm lạnh, đến đêm bèn bắt đầu sốt cao. Tưởng là uống mấy thang thuốc, hạ sốt thì sẽ khỏe lại, song sốt cao quả thực giảm, nhưng người lại lúc mê lúc tỉnh, miệng luôn mê sảng, vẫn sốt nhẹ không hết, thực đã khiến mọi người trong Khúc gia hoảng sợ.
Đến giờ, Khúc Thấm không còn mê sảng nữa, nhưng người vẫn cứ mơ màng, vẫn phải nằm trên giường, lúc mê lúc tỉnh, thật đã dọa Khúc tam phu nhân Quý thị sợ hãi, mỗi ngày đều đến tiểu Phật đường thắp hương bái Phật, thành kính cầu Bồ Tát phù hộ cho Khúc Thấm nhanh khỏe lại.
Đối với Quý thị, Khúc đại phu nhân thật là không có gì để chê trách.
Quý thị cũng không phải là nguyên phối (1), mà là vợ kế của Khúc tam lão gia.
Nguyên phối của Khúc tam lão gia là con gái nhà Bình Dương hầu Lạc gia ở kinh thành, không ngờ rằng khi sinh trưởng nữ Khúc Thấm thì khó sinh mà chết, sau khi Khúc tam gia để tang thê tử nguyên phối một năm, thấy Khúc Thấm không người chăm sóc, Lạc gia lại mạnh mẽ ép buộc (nguyên văn: Lạc gia lại cường thế), liền cưới Quý thị.
Quý thị là người phủ Thường châu, là tiểu thư nhà quan lại sa sút, sở dĩ Khúc tam gia nhìn trúng bà, cũng là xem ở tính cách dịu ngoan nhu hòa của bà, nghĩ nàng sẽ đối xử tử tế với con gái do vợ trước sinh ra. Sau khi Quý thị gả đến, quả thực đối xử với Khúc Thấm tốt không còn gì để nói, dù sau này sinh con gái Khúc Liễm cùng con trai Khúc Loan, thì cũng không hề bất công.
Nhưng tính tình bà lại không tốt ở chỗ quá mềm yếu, gặp chuyện không có chủ kiến, chỉ biết khóc. Đặc biệt từ khi Khúc tam gia qua đời vào tám năm trước, Quý thị càng thêm không có chủ kiến, chỉ thầm nghĩ mấy mẹ con ráng mà sống với nhau.
Nay Khúc Thấm sinh bệnh, Quý thị hằng ngày không phải khóc thì thắp hương bái Phật, làm cả tam phòng khói hương lượn lờ, trông không khác gì chùa miếu, làm người ta nhìn thấy phải thở dài.
Khúc đại phu nhân hôm nay đến, cũng là đến thăm xem Quý thị thế nào, chỉ sợ Khúc Thấm mà không khỏe, bà lại khóc đến mù cả mắt.
Khúc Liễm đối với lời của Khúc đại phu nhân từ chối cho ý kiến, nhưng vẫn cảm tạ bà, lại hỏi:
- Đại bá mẫu đến tìm mẫu thân con sao?
- Đúng vậy, nghe nói Thấm nha đầu bệnh vẫn chưa dứt, ta có chút lo lắng cho nương ngươi…
Dừng một chút, lại nói:
- Thuận tiện cũng đến thăm Thấm nha đầu xem thế nào, lão phu nhân hồi sáng cũng nhắc đi nhắc lại đấy.
Khúc Liễm hiểu được Khúc đại phu nhân còn nói chưa hết lời, cũng hiểu rõ tính tình mẫu thân nhà mình, cảm thấy như vậy còn chưa đủ xấu hổ sao, nhưng vẫn quay lại nói lời cảm tạ, rồi mới cùng bà đi tìm mẫu thân ở Đào An cư.
Rất nhanh liền đến Đào An cư.
Bởi vì Quý thị ở góa, Đào An cư không có hoa tươi, trừ vài cây đào ra, thì cũng chỉ có một ít cây cảnh bốn mùa bình thường, trông nhẹ nhàng yên tĩnh. Chỉ là ở phía tây sương phòng của Đào An cư có khói đặc cuồn cuộn bay lên, nhìn như hiện trường hỏa hoạn, đánh vỡ sự tĩnh mịch này.
Khúc đại phu nhân thấy mà nhíu mày, từ xa đã ngửi được mùi hương Phật, hơn nữa mùi còn rất nặng, làm cho người ta thấy khó chịu, cũng không biết trong tiểu Phật đường kia đốt hết bao nhiêu hương.
Tần ma ma hầu hạ bên người Quý thị nghe nói Khúc đại phu nhân đến, bèn vội vàng ra tiếp đón, sau khi hành lễ xong liền cười nói:
- Đại phu nhân cùng tứ tiểu thư đến thăm phu nhân sao? Phu nhân hiện đang ở tiểu Phật đường, kính xin hai vị chờ một chút!
Nói xong, liền đưa mắt ra hiệu với Khúc Liễm rồi vội đi tiểu Phật đường gọi người.
Nha hoàn rất có ánh mắt, sau khi dâng trà bánh xong liền cùng các nha hoàn bà tử khác lui ra nín thở mà canh giữ ngoài cửa.
Khúc đại phu nhân đã sớm quen với tính cách của Quý thị, cũng không để ý, lại liếc nhìn Khúc Liễm một cái.
Khúc Liễm tự mình bưng trà cho bà, ngoài mặt bình thản, thậm chí có phần trong trẻo lạnh lùng, nhưng biểu cảm này kết hợp với phong tư ôn nhu giống tạc Quý thị lại vô hình trung mềm hóa đi, chỉ khiến người ta cảm thấy nàng thực nhu thuận nghe lời, giống như con thỏ nhỏ đáng yêu.
Quý thị đến rất nhanh.
Bà mặc một bộ bối tử màu đậm, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc hoa đinh hương (2), thoạt nhìn rất đơn giản, không có phụ tùng dư thừa, thật phù hợp với thân phận ở góa hiện nay của bà, song chẳng thể che giấu đi vẻ thiên sinh lệ chất vốn có, ngược lại càng tôn lên vẻ tinh tế ôn nhu, hơn nữa khóe mắt ửng đỏ, lệ nóng doanh tròng, quả là một tiểu phụ nhân vô cùng yểu điệu.
Khúc đại phu nhân có phần không được thoải mái, nhất là khi Quý thị vừa nhìn thấy thì liền kéo tay bà, dùng ánh mắt ướt sũng ấy mà dán vào người bà, càng làm cho Khúc đại phu nhân cảm thấy, may mắn là tính tình Khúc Liễm trong trẻo mà lạnh lùng, không giống Quý thị, bằng không không biết tương lai có bao nhiêu nam nhân đau lòng đến chết vì nàng.
- Đại tẩu, thật làm phiền tẩu đến thăm, muội không sao, nhưng Thấm nhi…
Nức nở một tiếng, nước mắt lại dâng lên.
Khúc đại phu nhân sợ bà vừa khóc sẽ không dứt được, vội nói
- Hôm nay tẩu sang đây, là có việc muốn nói cùng đệ muội, là việc tốt đấy!
Thấy Quý thị hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn sang, Khúc đại phu nhân có chút chịu không nổi, tiếp tục nói:
- Thấm nhi bệnh tình vẫn mãi không khỏe lại, tẩu cảm thấy có thể là do thuốc của Lưu đại phu không tốt, vừa rồi tẩu ở chỗ của lão phu nhân, cũng nói với bà chuyện của Thấm nhi, hôm qua Trần tri phủ phu nhân đến, có nói chuyện lão thái gia của Trì phủ cáo lão hồi hương (3), liền thương lượng với lão phu nhân, không bằng mời Trì lão gia đến xem Thấm nhi một lần!
Trì gia là thế gia lớn nổi danh ở phủ Thường châu, Trì lão gia này vốn là ngự y trong cung, nay lớn tuổi, liền cáo lão hồi hương, vài ngày trước mới về phủ Thường châu. Chẳng qua Trì lão gia cũng không phải người thích phô trương, khi về cũng khá yên tĩnh, vậy nên tin tức ông trở về cũng không có bao nhiêu người biết.
Quý thị cũng có nghe qua chuyện của Trì lão gia, không khỏi vui mừng quá đỗi, chắp tay lại, lẩm nhẩm “A di đà Phật”, rồi lại cảm ơn Khúc đại phu nhân và lão phu nhân một hồi.
- Muội phải đi cảm ơn lão phu nhân…Ai nha, Liễm nhi, còn không mau qua đây cảm ơn đại bá mẫu của con, chút nữa chúng ta phải qua thỉnh an lão phu nhân, cảm tạ lão nhân gia bà quan tâm đến tỷ tỷ con.
Quý thị đứng lên nói liên miên.
Khúc Liễm thấy mẫu thân bỗng nhiên nhanh nhẹn mười phần, không chút hoang mang đến đỡ bà, cười nói:
- Con biết rồi ạ, thật sự cần phải cảm ơn đại bá mẫu và tổ mẫu!
Nói xong, nàng liền thi lễ với Khúc đại phu nhân.
Quý thị vui cười mà nhìn, lại nói:
- Trà lão phu nhân cho ta lần trước còn lại một ít, Liễm nhi con nhanh đi pha một bình đến cho đại bá mẫu con nếm thử đi.
Khúc Liễm nhìn thoáng qua vẻ mặt tươi cười như cũ của Khúc đại phu nhân, liền xin phép đi pha trà.
Đưa con gái đi rồi, Quý thị lại nói chuyện với Khúc đại phu nhân:
- …Lúc trước đại phu còn nói Thấm nhi miễn là hết sốt thì sẽ không sao, nhưng chẳng biết làm sao mà chỉ trong chốc lát, Thấm nhi lại nói mê sảng, chẳng còn biết ai nữa…
Khúc tam phu nhân hồng cả mắt, rõ ràng là hết sức đau lòng.
- Muội lại nghĩ, có phải chăng do muội chưa đủ lòng thành, nên muội muốn ngày mai đi Tể Minh tự cầu phúc cho Thấm nhi.
Chân mày của Khúc đại phu nhân nhảy lên, vẻ mặt chợt nghiêm khắc hẳn, nhưng thấy vẻ lo sợ bất an của Quý thị, nhẫn nại đè xuống lời trách móc sắp dâng lên cửa miệng, ôn hòa nói:
- Đệ muội chớ vội, là do Thấm nhi bệnh đến mơ hồ, chờ Trì lão thái gia xem qua, thì chắc sẽ khỏe lên thôi.
Quý thị rụt bả vai lại, mặc dù Khúc đại phu nhân rất điềm đạm, nhưng bà trời sinh mẫn cảm, trực giác cho bà thấy trong giọng nói của bà ấy lộ ra vẻ hơi tức giận, sợ mình mà nói thêm, lại làm mất lòng Khúc đại phu nhân, nên chỉ có thể mệt mỏi gật đầu.
Lúc này, Khúc Liễm mang nước pha trà về.
Trên mặt Khúc đại phu nhân lần nữa lộ ra nụ cười, nói với Quý thị:
- Được rồi, chúng ta vào thăm Thấm nhi đi!
Quý thị vội vàng đứng dậy.
Cũng không ngờ rằng, đúng lúc này, nha hoàn hầu hạ bên cạnh Khúc Thấm hấp tấp chạy vào, vẻ mặt rất kích động, bẩm rằng:
- Phu nhân, tam cô nương, cô nương nhà ta tỉnh lại rồi!
Quý thị vừa nghe liền ứa nước mắt.
Đúng lúc, Khúc Liễm pha trà xong vào.
Đây là vui đến chảy cả nước mắt.
Khúc Liễm vội đỡ mẫu thân, nói với Khúc đại phu nhân:
- Đại bá mẫu, chúng ta vào thăm tỷ tỷ đi!
Khúc đại phu nhân cười gật đầu, liếc thấy Khúc Liễm làm vậy mà vừa hay khiến Quý thị thôi không khóc nữa, không khỏi có chút hài lòng.
Quả nhiên, tính tình Khúc Liễm không hề giống mẫu thân của nàng, đúng là quá tốt.
/62
|