Một nội gián nào đó nhìn về người bay tới bên giường kia, run rẩy rùng mình một cái, người này là người ư? Sao lại giống như quỷ thế?
Bất quá nhìn thấy tiểu hồ ly và bạc băng không có phản ứng, nàng cũng không có ngốc đến nhảy ra ngoài quyết một trận tử chiến với người đó, chỉ là trông ngóng ở trước cửa sổ âm thầm quan sát.
Khuôn mặt Dạ Tinh cứng ngắc đứng bên giường, lẳng lặng mà nhìn bánh bao nhỏ thật vui vẻ lăn qua lăn lại ở trên giường, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Mà bánh bao nhỏ sau khi phát hiện có người đang nhìn mình, không khỏi cũng mở to một đôi mắt ngập nước long lanh nhìn chằm chằm Dạ Tinh, nhìn một lúc lâu, đột nhiên nhếch miệng cười một cái, bò tới mép giường.
Mặt Dạ Tinh không hề cảm xúc nhìn bánh bao nhỏ đang bò đến, duỗi ra móng vuốt nhỏ nắm lấy ống tay áo của nàng, sau đó run rẩy đứng lên.
Bánh bao nhỏ còn thiếu mấy ngày nữa mới được ba tháng. Mặc dù so với những đứa trẻ bình thường thì phát triển tốt hơn, thế nhưng đứng lên vẫn còn rất vất vả, chân nhỏ run đến mức được gọi là một cái rất lợi hại, cuối cùng không ổn trực tiếp nhào về phía Dạ Tinh.
Dạ Tinh vội vàng duỗi tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy nó, sợ nó sơ ý một chút lăn xuống giường; mà bánh bao nhỏ thiếu chút nữa ngã xuống lại hoàn toàn không có bị dọa. Bởi vì Dạ Tinh hơi khom người xuống, nó nhìn chuẩn cơ hội liền bắt một cái được vạt áo của nàng, chân nhỏ giẫm một cái lại giẫm một cái, bộ dáng kia rõ ràng là muốn bò lên trên người nàng.
Bánh bao nhỏ là lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Tinh, thế nhưng hiển nhiên nó rất thích Dạ Tinh.
Tiểu hồ ly và bạc băng nhìn ánh mắt sáng lấp lánh kia của bánh bao nhỏ thiếu chút nữa mừng đến phát khóc lên: ‘Ô ô... tiểu ác ma rốt cuộc tìm được món đồ chơi mới, chúng nó rốt cuộc có thể giải thoát.’
Dạ Tinh nhìn nó ra sức phấn đấu nhưng không tức giận chút nào, bánh bao nhỏ không ngừng leo lên. Nàng do dự một chút đưa tay ôm nó lên, nàng dù sao vẫn phải mang bánh bao nhỏ đi, mà mang theo giống như có chút không thích hợp.
Rốt cục đạt tới độ cao thích hợp bánh bao nhỏ cười rất vui vẻ, sau đó nó trực tiếp dùng móng vuốt nhỏ nâng mặt Dạ Tinh lên, thoa một ngụm nước miếng lên mặt nàng.
Sống lưng Dạ Tinh trong nháy mắt cứng ngắc, mặc dù nàng thấy qua bánh bao nhỏ làm ra cử động nhiệt tình như vậy với Thái hậu. Thế nhưng đến phiên mình, nàng cảm thấy rất không quen. Bất quá thân thể là cứng, nhưng gương mặt than kia lại không có trở nên càng thêm cứng ngắc, trái lại nhu hòa rất nhiều. Mặc dù vẫn là gương mặt không hề có cảm xúc.
Dạ Tinh đã xem như là đưa ra phản ứng rất lớn, hơn nữa tuyệt đối được cho là thân thiện. Nhưng bánh bao nhỏ rõ ràng rất không vừa ý, thoa xong nước miếng liền trừng con mắt ngập nước long lanh nhìn nàng. Tựa hồ đang chờ đợi cái gì, thấy nàng vẫn không có phản ứng, nụ cười nhỏ trên mặt không còn. Sau đó khuôn mặt nhỏ sụ xuống, lại sau đó mím miệng nhỏ, cuối cùng từng giọt từng giọt lệ rơi xuống.
Dạ Tinh rất luống cuống, nàng không biết mình đã làm sai điều gì. Nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm ở chung với tiểu hài tử, cũng không biết những tiểu hài tử khác có thể đau lòng hay không. Thế nhưng nàng rõ ràng cảm giác bánh bao nhỏ rất đau lòng, nhưng, nàng rốt cuộc làm sao xúc phạm tới nó?
Nhìn bánh bao nhỏ không ngừng tơi xuống từng giọt, Dạ Tinh mím môi môi, mặt mũi tràn đầy âm trầm, trên người bay ra một tia sát khi như có như không.
Rõ ràng làm cho Dạ Tinh lộ ra sát khí nhưng bánh bao nhỏ cũng coi như viên mãn.
Mà một nội gián nào đó vẫn trông ngóng cẩn thận quan sát ở trước cửa sổ lại thay đổi sắc mặt, rất sợ Dạ Tinh dưới cơn nóng giận bóp chết bánh bao nhỏ, cũng bất chấp Dạ Tinh đáng sợ hay không đáng sợ vội vàng vọt vào. Nhưng Dạ Tinh ngay cả khóe mắt cũng không thưởng cho nàng, chớ đừng nói đến là bởi vì nàng đột nhiên xuất hiện mà giật mình hoặc là đề phòng.
Một nội gián nào đó cũng không hoảng sợ, nàng vừa nhìn Dạ Tinh thì biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng, đối phương khẳng định là sớm đã phát hiện nàng, chỉ có điều mặc kệ nàng thôi.
Cảm nhận được sát khí trên người Dạ Tinh, bánh bao nhỏ khóc đến càng đau lòng. Mặc dù Dạ Tinh rất cẩn thận không có để sát khí kia lan đến gần nó, nhưng bánh bao nhỏ thật sâu cảm thấy Dạ Tinh không thích nó. Bánh bao nhỏ vẫn luôn nhận được tình cảm của nhiều người, nhưng lần đầu tiên nó gặp phải người không thích nó như thế. Tâm tư nhỏ bé yếu đuối sắp không chịu nổi đau buồn.
Đương nhiên Minh Thất chính thức chán ghét nó trực tiếp bị tâm tư nhỏ của nó loại bỏ ra ngoài. Bởi vì nó không thích tên bại hoại kia.
Một nội gián nào đó nhìn Dạ Tinh, cẩn thận từng li từng tí một mở miệng nói: Đại tỷ, tiểu hài tử hôn ngươi là yêu thích ngươi, ngươi nên hôn trở lại, nếu không nó sẽ cho rằng ngươi không thích nó. Được rồi, thật sự là một nội gián nào đó cũng là nói lung tung. Nàng lại không sinh qua hài tử, làm sao sẽ biết nhiều như vậy? Nàng chẳng qua là cảm thấy nếu như không nữa đánh vỡ phần quỷ dị này, tâm tư nhỏ bé của nàng cũng sắp không chịu đựng nổi phần quỷ dị này mà run như cầy sấy.
Đại tỷ? Một nội gián nào đó cũng thật là biết gọi người, Dạ Tinh có thể nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều. Gương mặt đó của Dạ Tinh nhìn qua lại giống như tiểu nữ hài không lớn lên, thế nhưng bởi vì mặt than cộng thêm thân tựa khí chất u linh và khí thế đánh đâu thắng đó, thật lòng làm cho người không có cách nào xem nàng là thành tiểu nữ hài. Nhưng trên thực tế, nàng mới vừa vặn trưởng thành mà thôi, mà nơi này tròn mười bốn tuổi coi như trưởng thành.
Bất quá Dạ Tinh sẽ rối rắm vấn đề xưng hô như vậy sao? Đương nhiên không biết.
Nàng chỉ là mặt không hề có cảm xúc nhìn bánh bao nhỏ khóc đến đau lòng, cân nhắc lời của một nội gián nào đó nói, nghĩ đến Thái hậu tựa hồ mỗi lần đều có hôn nhẹ bánh bao nhỏ. Nàng không khỏi mím mím môi, sau đó nhẹ nhàng dùng môi đụng một cái vào cái trán của bánh bao nhỏ, ném ra hai chữ: Không khóc...
Dạ Tinh rất ít khi mở miệng nói chuyện, giọng nói của nàng có chút trầm thấp nhưng rất êm tai. Trong giọng nói không có một chút nào cảm
Bất quá nhìn thấy tiểu hồ ly và bạc băng không có phản ứng, nàng cũng không có ngốc đến nhảy ra ngoài quyết một trận tử chiến với người đó, chỉ là trông ngóng ở trước cửa sổ âm thầm quan sát.
Khuôn mặt Dạ Tinh cứng ngắc đứng bên giường, lẳng lặng mà nhìn bánh bao nhỏ thật vui vẻ lăn qua lăn lại ở trên giường, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Mà bánh bao nhỏ sau khi phát hiện có người đang nhìn mình, không khỏi cũng mở to một đôi mắt ngập nước long lanh nhìn chằm chằm Dạ Tinh, nhìn một lúc lâu, đột nhiên nhếch miệng cười một cái, bò tới mép giường.
Mặt Dạ Tinh không hề cảm xúc nhìn bánh bao nhỏ đang bò đến, duỗi ra móng vuốt nhỏ nắm lấy ống tay áo của nàng, sau đó run rẩy đứng lên.
Bánh bao nhỏ còn thiếu mấy ngày nữa mới được ba tháng. Mặc dù so với những đứa trẻ bình thường thì phát triển tốt hơn, thế nhưng đứng lên vẫn còn rất vất vả, chân nhỏ run đến mức được gọi là một cái rất lợi hại, cuối cùng không ổn trực tiếp nhào về phía Dạ Tinh.
Dạ Tinh vội vàng duỗi tay ra nhẹ nhàng đỡ lấy nó, sợ nó sơ ý một chút lăn xuống giường; mà bánh bao nhỏ thiếu chút nữa ngã xuống lại hoàn toàn không có bị dọa. Bởi vì Dạ Tinh hơi khom người xuống, nó nhìn chuẩn cơ hội liền bắt một cái được vạt áo của nàng, chân nhỏ giẫm một cái lại giẫm một cái, bộ dáng kia rõ ràng là muốn bò lên trên người nàng.
Bánh bao nhỏ là lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Tinh, thế nhưng hiển nhiên nó rất thích Dạ Tinh.
Tiểu hồ ly và bạc băng nhìn ánh mắt sáng lấp lánh kia của bánh bao nhỏ thiếu chút nữa mừng đến phát khóc lên: ‘Ô ô... tiểu ác ma rốt cuộc tìm được món đồ chơi mới, chúng nó rốt cuộc có thể giải thoát.’
Dạ Tinh nhìn nó ra sức phấn đấu nhưng không tức giận chút nào, bánh bao nhỏ không ngừng leo lên. Nàng do dự một chút đưa tay ôm nó lên, nàng dù sao vẫn phải mang bánh bao nhỏ đi, mà mang theo giống như có chút không thích hợp.
Rốt cục đạt tới độ cao thích hợp bánh bao nhỏ cười rất vui vẻ, sau đó nó trực tiếp dùng móng vuốt nhỏ nâng mặt Dạ Tinh lên, thoa một ngụm nước miếng lên mặt nàng.
Sống lưng Dạ Tinh trong nháy mắt cứng ngắc, mặc dù nàng thấy qua bánh bao nhỏ làm ra cử động nhiệt tình như vậy với Thái hậu. Thế nhưng đến phiên mình, nàng cảm thấy rất không quen. Bất quá thân thể là cứng, nhưng gương mặt than kia lại không có trở nên càng thêm cứng ngắc, trái lại nhu hòa rất nhiều. Mặc dù vẫn là gương mặt không hề có cảm xúc.
Dạ Tinh đã xem như là đưa ra phản ứng rất lớn, hơn nữa tuyệt đối được cho là thân thiện. Nhưng bánh bao nhỏ rõ ràng rất không vừa ý, thoa xong nước miếng liền trừng con mắt ngập nước long lanh nhìn nàng. Tựa hồ đang chờ đợi cái gì, thấy nàng vẫn không có phản ứng, nụ cười nhỏ trên mặt không còn. Sau đó khuôn mặt nhỏ sụ xuống, lại sau đó mím miệng nhỏ, cuối cùng từng giọt từng giọt lệ rơi xuống.
Dạ Tinh rất luống cuống, nàng không biết mình đã làm sai điều gì. Nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm ở chung với tiểu hài tử, cũng không biết những tiểu hài tử khác có thể đau lòng hay không. Thế nhưng nàng rõ ràng cảm giác bánh bao nhỏ rất đau lòng, nhưng, nàng rốt cuộc làm sao xúc phạm tới nó?
Nhìn bánh bao nhỏ không ngừng tơi xuống từng giọt, Dạ Tinh mím môi môi, mặt mũi tràn đầy âm trầm, trên người bay ra một tia sát khi như có như không.
Rõ ràng làm cho Dạ Tinh lộ ra sát khí nhưng bánh bao nhỏ cũng coi như viên mãn.
Mà một nội gián nào đó vẫn trông ngóng cẩn thận quan sát ở trước cửa sổ lại thay đổi sắc mặt, rất sợ Dạ Tinh dưới cơn nóng giận bóp chết bánh bao nhỏ, cũng bất chấp Dạ Tinh đáng sợ hay không đáng sợ vội vàng vọt vào. Nhưng Dạ Tinh ngay cả khóe mắt cũng không thưởng cho nàng, chớ đừng nói đến là bởi vì nàng đột nhiên xuất hiện mà giật mình hoặc là đề phòng.
Một nội gián nào đó cũng không hoảng sợ, nàng vừa nhìn Dạ Tinh thì biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng, đối phương khẳng định là sớm đã phát hiện nàng, chỉ có điều mặc kệ nàng thôi.
Cảm nhận được sát khí trên người Dạ Tinh, bánh bao nhỏ khóc đến càng đau lòng. Mặc dù Dạ Tinh rất cẩn thận không có để sát khí kia lan đến gần nó, nhưng bánh bao nhỏ thật sâu cảm thấy Dạ Tinh không thích nó. Bánh bao nhỏ vẫn luôn nhận được tình cảm của nhiều người, nhưng lần đầu tiên nó gặp phải người không thích nó như thế. Tâm tư nhỏ bé yếu đuối sắp không chịu nổi đau buồn.
Đương nhiên Minh Thất chính thức chán ghét nó trực tiếp bị tâm tư nhỏ của nó loại bỏ ra ngoài. Bởi vì nó không thích tên bại hoại kia.
Một nội gián nào đó nhìn Dạ Tinh, cẩn thận từng li từng tí một mở miệng nói: Đại tỷ, tiểu hài tử hôn ngươi là yêu thích ngươi, ngươi nên hôn trở lại, nếu không nó sẽ cho rằng ngươi không thích nó. Được rồi, thật sự là một nội gián nào đó cũng là nói lung tung. Nàng lại không sinh qua hài tử, làm sao sẽ biết nhiều như vậy? Nàng chẳng qua là cảm thấy nếu như không nữa đánh vỡ phần quỷ dị này, tâm tư nhỏ bé của nàng cũng sắp không chịu đựng nổi phần quỷ dị này mà run như cầy sấy.
Đại tỷ? Một nội gián nào đó cũng thật là biết gọi người, Dạ Tinh có thể nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều. Gương mặt đó của Dạ Tinh nhìn qua lại giống như tiểu nữ hài không lớn lên, thế nhưng bởi vì mặt than cộng thêm thân tựa khí chất u linh và khí thế đánh đâu thắng đó, thật lòng làm cho người không có cách nào xem nàng là thành tiểu nữ hài. Nhưng trên thực tế, nàng mới vừa vặn trưởng thành mà thôi, mà nơi này tròn mười bốn tuổi coi như trưởng thành.
Bất quá Dạ Tinh sẽ rối rắm vấn đề xưng hô như vậy sao? Đương nhiên không biết.
Nàng chỉ là mặt không hề có cảm xúc nhìn bánh bao nhỏ khóc đến đau lòng, cân nhắc lời của một nội gián nào đó nói, nghĩ đến Thái hậu tựa hồ mỗi lần đều có hôn nhẹ bánh bao nhỏ. Nàng không khỏi mím mím môi, sau đó nhẹ nhàng dùng môi đụng một cái vào cái trán của bánh bao nhỏ, ném ra hai chữ: Không khóc...
Dạ Tinh rất ít khi mở miệng nói chuyện, giọng nói của nàng có chút trầm thấp nhưng rất êm tai. Trong giọng nói không có một chút nào cảm
/129
|