Vân Thiển một thân quần áo xanh lục, dung mạo xinh đẹp, cái cằm vi ngang lộ ra vài phần kiêu ngạo, bên hông quấn quít lấy một cây roi, nhìn qua biết chút võ nghệ. Thân là công tử phủ tướng quân có chút công phu ngược lại cũng bình thường, bất quá nhìn tư thế kia của hắn cũng chỉ là công phu mèo quào, trên căn bản không được lên mặt bàn, so với Vân Dật mà nói thì còn kém rất nhiều.
Nhìn xem Vân Thiển đến gần, Vân Tư Vũ bĩu môi, rất tùy ý đưa chân đá một cái. Vân Thiển cảm giác được có đồ vật gì đó đụng vào chân của mình, không khỏi cúi đầu nhìn lại, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, cái gì tức giận thế cũng không có, run rẩy kêu lên: "A...côn trùng...rất nhiều côn trùng..."
"Tam công tử..." Tiểu thị hầu hạ sau lưng luống cuống tay chân tìm nhánh cây cho hắn đẩy ra, nguyên một đám sắc mặt cũng khó nhìn, xem ra đối với con giun ngọ nguậy này cũng có chút ít rất là sợ hãi.
Đợi đến bàn chân đầy con giun đều bị đẩy ra, Vân Thiển mới thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi lên trên đất, thân thể còn đang không ngừng run rẩy, hình tượng cái gì cũng không có.
Qua một hồi lâu, sắc mặt Vân Thiển mới có một chút chuyển biến tốt đẹp, hung dữ trừng mắt liếc nhanh nhìn Vân Tư Vũ, sau đó do tiểu thị đỡ rời khỏi. Vốn là còn muốn nói lời "Lần sau muốn ngươi xem kỹ!" Lời nói hung ác này nhưng là hắn thật sự là không còn khí lực nói ra.
Vân Tư Vũ nhìn xem đám người cứ như vậy tầng tầng lớp lớp rời đi, phủi tay lắc đầu nói: "Tiểu quỷ nhát gan!" Sau đó ngồi xổm người xuống, đem những con giun kia lại bắt bỏ vào trong bình, ôm cái bình chạy ra, hắn muốn đi cho cá của hắn ăn.
Phong Lăng Hề nhìn xem hắn rời đi, lúc này mới xoay người biến mất, mặc dù bị người quấy rầy giấc ngủ nhưng là tâm tình hiện tại của cô cũng rất tốt.
Bởi vì sự kiện dạo hồ lần trước, Vân Dật trong khoảng thời gian này cũng không thích ra cửa, thật sự là không muốn ra ngoài bị người vây xem, bất quá hôm nay hắn nhưng lại không thể không ra cửa, bởi vì Ninh vương quân hẹn hắn.
Ninh vương Lục Nhã Âm cũng là một trong bốn đại tài tử, nhưng trong đó có một người duy nhất trong bốn đại tài tử đã gả cho người, là gả cho muội muội ruột của nữ hoàng bệ hạ - Ninh vương Hoàng Vũ Mặc.
Mặc kệ ai ra xem, đây đều là nam tử rất tốt có quy tắc và nghiêm túc, Ninh vương muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, bản thân cũng là tuấn tú lịch sự, ôn tồn tao nhã, cho dù hiện tại đã có đang quân*, vẫn như cũ có không ít khuê nữ nhi ngóng trông có thể đi vào Ninh vương phủ, cho nên Ninh vương quân đi tới chỗ nào đều là đối tượng để nữ tử hâm mộ.
(*đang quân: chồng hoặc vợ chính.)
Một người là Ninh vương quân, một người là công tử trấn quốc phủ tướng quân, hai người nam tử như vậy ra đường tự nhiên mang theo không ít người, hơn nữa thân phận của hai người rất khó không làm cho người ta chú ý. Cho nên hai người cũng không thích nhất quyết phải qua lại trên đường làm cho người ta xem xét, liền chọn một điếm Ngọc Khí, chuẩn bị vào ngồi một chút.
Buồng lò sưởi ngọc ở kinh thành là một trong hai điếm Ngọc Khí, phục vụ tự nhiên chu đáo, vừa thấy hai người này liền có người hướng dẫn lên trên lầu nhã gian, trên lầu nhã gian đều trưng bày chút ít bảo bối khó có được, hơn nữa đều có chuyên gia hầu hạ, cũng sẽ không có những người khác tới quấy rầy.
Hai người vừa rồi lên lầu, còn chưa kịp tiến vào nhã gian liền nghe hai người đi ngang qua bên cạnh hưng phấn nói: "Đây không phải là biết phong lâu Giải Ngữ sao?"
"Nữ nhân bên cạnh hắn là ai a?"
"Còn có thể là ai? Nhàn vương đấy! Ngươi gặp qua khách nhân khác xuất hiện bên cạnh hắn sao?"
"Nhàn vương này đúng là diễm phúc thật tốt, bất quá giống như có một đoạn thời gian rất dài không có người nghị luận sự tích chói lọi của Nhàn vương."
"Giống như nói là rời kinh thành đi, như thế nào hiện tại đã trở lại?"
"Nói nhảm, người ta là vương gia, Nhàn vương phủ đều ở kinh thành, nàng còn có thể không trở lại sao?"
"Cũng đúng, nghe nói nữ hoàng bệ hạ rất coi trọng vị Nhàn vương này."
"Ngươi đây lại không hiểu, nữ hoàng bệ hạ nếu như thật coi trọng nàng, có thể phong cho nàng cái 'nhàn rỗi' vương sao?"
Mấy người vừa nói vừa đi xuống lầu, cũng không thèm để ý lời nói của mình có hay không bị người khác nghe thấy, dù sao chủ đề về quan hệ của Nhàn vương đều nhiều hơn đi, Nhàn vương người ta căn bản cũng không để ý.
Nghe được mấy người đó nói chuyện Lục Nhã Âm không khỏi dừng bước lại, thấp giọng nói: "Nhàn vương đã hồi kinh sao?" Giương mắt nhìn về phía lầu dưới, lại nhìn thấy bóng dáng một nam một nữ biến mất tại cửa, hiển nhiên chỉ là trải qua buồng lò sưởi ngọc thôi.
Vân Dật nghe được lời của hắn, không khỏi cười hỏi: "Ngươi biết Nhàn vương?" Tuy nói Nhàn vương này danh tiếng không nhỏ nhưng lại luôn thần long kiến thủ bất kiến vĩ*, hắn chưa từng thấy qua. Bất quá hắn cũng không nghĩ biết một chút về nàng, chỉ là thuận miệng hỏi, cô gái có hành vi phóng đãng như vậy, hay là ít tiếp xúc thì tốt hơn.
(*có thể hiểu là có con rồng trấn thủ ở đây nhưng không thể gặp mặt nó. Nhàn vương nổi tiếng nhưng chưa được gặp qua hắn.)
Lục Nhã Âm phục hồi tinh thần lại, lôi kéo hắn đi vào nhã gian nói ra: "Vương gia nhà ta nghe nói, nữ hoàng bệ hạ tựa như muốn tứ hôn cho Nhàn vương." Hắn đối với vị Nhàn vương này nghe nhiều nên thuộc tất cả đều là công của Ninh vương.
"Tứ hôn?" Vân Dật không khỏi nhíu mày: "Không phải nói Nhàn vương xem thanh lâu là nhà sao? Nếu nam tử kia gả cho nàng chẳng phải là cả đời đều phá hủy?"
Lục Nhã Âm cầm lấy một khối ngọc bội óng ánh trong suốt nhìn xem, trong miệng nói ra: "Cũng không hẳn như vậy, Nhàn vương tuy nói phong lưu một chút, bất quá là người vương gia chung thủy, hơn nữa ta xa xa gặp một lần, bộ dạng cô gái câu nhân như vậy cũng không nhiều."
Câu nhân? Vân Dật không khỏi cười nói: "Nói năng gì đấy?" Cái từ này bình thường đều là dùng ở trên thân nam tử đi? Hơn nữa bình thường là để hình dung hồ ly tinh.
Lục Nhã Âm cũng không giải thích nhiều, chờ Vân Dật có cơ hội nhìn thấy vị Nhàn vương kia tự nhiên sẽ rõ.
Hai người vốn là cũng không phải vì mua đồ mà tiến vào, bất quá đã tiến vào dù sao cũng chọn hai kiện, Lục Nhã Âm chọn một khối ngọc bội, Vân Dật chọn một cây trâm ngọc, làm cho người bên cạnh bọc lại liền chuẩn bị rời đi.
Ai biết thời điểm Vân Dật ra ngoài đi gấp một chút, không cẩn thận liền đụng phải một người, cái gì đó trong tay còn chưa giao cho tiểu thị liền trượt đi ra ngoài, cũng may đối phương nhanh tay kịp thời bắt lấy.
Vân Dật cũng là người tập võ, phản ứng xem như mau, vội vàng tiếp nhận đồ, nhìn về phía đối phương đang định nói xin lỗi, lại nghe Lục Nhã Âm mở miệng nói: "Thì ra là Tô tướng quân."
Tô Văn nhìn về phía hắn gật đầu nhẹ: "Ninh vương quân."
Lục Nhã Âm đột nhiên nghĩ đến 'Vân Dật cũng trưởng thành, là thời điểm cho phép người, nếu không phải là nam tử tốt nhất thì giờ đều muốn lập gia đình, vị Tô tướng quân này ngược lại là người rất tốt để chọn, tuổi trẻ tài cao, vừa rồi không có đang quân', lập tức không khỏi nói thêm một câu: "Cũng may gặp được Tô tướng quân thân thủ nhanh nhẹn, nếu không Vân Dật mua thứ này xem như mất trắng."
Nghe vậy, Tô Văn không khỏi nhìn về phía Vân Dật, nàng chỉ xa xa gặp qua Vân Dật hai lần, hơn nữa bị Lục Nhã Âm hấp dẫn sự chú ý nên trong khoảng thời gian ngắn ngược lại không có nhận ra hắn, lúc này ở gần nhìn, ngược lại không phụ nổi danh của hắn.
Bất quá bởi vì biết rõ nữ hoàng bệ hạ có ý đối với Vân Dật, nàng tự nhiên không có tâm tư khác. Cũng bởi vì ý đồ của nữ hoàng bệ hạ nên giờ phút này nhìn thấy Vân Dật nàng khó tránh khỏi cẩn thận quan sát một phen.
Sự tình quan hệ phượng hậu vị không thể qua loa, cho nên Tô Văn gần đây liên tục rất chú ý chuyện của Vân Dật, cảm thấy hắn mới có thể đủ sức đảm nhiệm, bất quá việc này cuối cùng còn muốn xem ý tứ của nữ hoàng bệ hạ.
Vân Dật bị nàng nhìn có chút khó xử, Lục Nhã Âm lại nhịn không được ngoéo môi một cái, xem ra hấp dẫn.
Tô Văn quan sát xong, nhớ tới mình còn có chuyện, vội vàng cáo từ.
Lục Nhã Âm nhìn Vân Dật, vừa cười vừa nói: "Ta nói cho ngươi biết, Tô tướng quân này đúng là người nữ hoàng bệ hạ rất coi trọng, đừng xem tuổi nàng không lớn lắm nhưng lại lập được chiến công, dáng vẻ đường đường, tuổi trẻ tài cao, hơn nữa cũng không phải là người đa tình hoa tâm, chưa từng nghe nói nàng cùng nam tử nhà ai dính dấp không rõ..."
Nhìn xem Vân Thiển đến gần, Vân Tư Vũ bĩu môi, rất tùy ý đưa chân đá một cái. Vân Thiển cảm giác được có đồ vật gì đó đụng vào chân của mình, không khỏi cúi đầu nhìn lại, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, cái gì tức giận thế cũng không có, run rẩy kêu lên: "A...côn trùng...rất nhiều côn trùng..."
"Tam công tử..." Tiểu thị hầu hạ sau lưng luống cuống tay chân tìm nhánh cây cho hắn đẩy ra, nguyên một đám sắc mặt cũng khó nhìn, xem ra đối với con giun ngọ nguậy này cũng có chút ít rất là sợ hãi.
Đợi đến bàn chân đầy con giun đều bị đẩy ra, Vân Thiển mới thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi lên trên đất, thân thể còn đang không ngừng run rẩy, hình tượng cái gì cũng không có.
Qua một hồi lâu, sắc mặt Vân Thiển mới có một chút chuyển biến tốt đẹp, hung dữ trừng mắt liếc nhanh nhìn Vân Tư Vũ, sau đó do tiểu thị đỡ rời khỏi. Vốn là còn muốn nói lời "Lần sau muốn ngươi xem kỹ!" Lời nói hung ác này nhưng là hắn thật sự là không còn khí lực nói ra.
Vân Tư Vũ nhìn xem đám người cứ như vậy tầng tầng lớp lớp rời đi, phủi tay lắc đầu nói: "Tiểu quỷ nhát gan!" Sau đó ngồi xổm người xuống, đem những con giun kia lại bắt bỏ vào trong bình, ôm cái bình chạy ra, hắn muốn đi cho cá của hắn ăn.
Phong Lăng Hề nhìn xem hắn rời đi, lúc này mới xoay người biến mất, mặc dù bị người quấy rầy giấc ngủ nhưng là tâm tình hiện tại của cô cũng rất tốt.
Bởi vì sự kiện dạo hồ lần trước, Vân Dật trong khoảng thời gian này cũng không thích ra cửa, thật sự là không muốn ra ngoài bị người vây xem, bất quá hôm nay hắn nhưng lại không thể không ra cửa, bởi vì Ninh vương quân hẹn hắn.
Ninh vương Lục Nhã Âm cũng là một trong bốn đại tài tử, nhưng trong đó có một người duy nhất trong bốn đại tài tử đã gả cho người, là gả cho muội muội ruột của nữ hoàng bệ hạ - Ninh vương Hoàng Vũ Mặc.
Mặc kệ ai ra xem, đây đều là nam tử rất tốt có quy tắc và nghiêm túc, Ninh vương muốn thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, bản thân cũng là tuấn tú lịch sự, ôn tồn tao nhã, cho dù hiện tại đã có đang quân*, vẫn như cũ có không ít khuê nữ nhi ngóng trông có thể đi vào Ninh vương phủ, cho nên Ninh vương quân đi tới chỗ nào đều là đối tượng để nữ tử hâm mộ.
(*đang quân: chồng hoặc vợ chính.)
Một người là Ninh vương quân, một người là công tử trấn quốc phủ tướng quân, hai người nam tử như vậy ra đường tự nhiên mang theo không ít người, hơn nữa thân phận của hai người rất khó không làm cho người ta chú ý. Cho nên hai người cũng không thích nhất quyết phải qua lại trên đường làm cho người ta xem xét, liền chọn một điếm Ngọc Khí, chuẩn bị vào ngồi một chút.
Buồng lò sưởi ngọc ở kinh thành là một trong hai điếm Ngọc Khí, phục vụ tự nhiên chu đáo, vừa thấy hai người này liền có người hướng dẫn lên trên lầu nhã gian, trên lầu nhã gian đều trưng bày chút ít bảo bối khó có được, hơn nữa đều có chuyên gia hầu hạ, cũng sẽ không có những người khác tới quấy rầy.
Hai người vừa rồi lên lầu, còn chưa kịp tiến vào nhã gian liền nghe hai người đi ngang qua bên cạnh hưng phấn nói: "Đây không phải là biết phong lâu Giải Ngữ sao?"
"Nữ nhân bên cạnh hắn là ai a?"
"Còn có thể là ai? Nhàn vương đấy! Ngươi gặp qua khách nhân khác xuất hiện bên cạnh hắn sao?"
"Nhàn vương này đúng là diễm phúc thật tốt, bất quá giống như có một đoạn thời gian rất dài không có người nghị luận sự tích chói lọi của Nhàn vương."
"Giống như nói là rời kinh thành đi, như thế nào hiện tại đã trở lại?"
"Nói nhảm, người ta là vương gia, Nhàn vương phủ đều ở kinh thành, nàng còn có thể không trở lại sao?"
"Cũng đúng, nghe nói nữ hoàng bệ hạ rất coi trọng vị Nhàn vương này."
"Ngươi đây lại không hiểu, nữ hoàng bệ hạ nếu như thật coi trọng nàng, có thể phong cho nàng cái 'nhàn rỗi' vương sao?"
Mấy người vừa nói vừa đi xuống lầu, cũng không thèm để ý lời nói của mình có hay không bị người khác nghe thấy, dù sao chủ đề về quan hệ của Nhàn vương đều nhiều hơn đi, Nhàn vương người ta căn bản cũng không để ý.
Nghe được mấy người đó nói chuyện Lục Nhã Âm không khỏi dừng bước lại, thấp giọng nói: "Nhàn vương đã hồi kinh sao?" Giương mắt nhìn về phía lầu dưới, lại nhìn thấy bóng dáng một nam một nữ biến mất tại cửa, hiển nhiên chỉ là trải qua buồng lò sưởi ngọc thôi.
Vân Dật nghe được lời của hắn, không khỏi cười hỏi: "Ngươi biết Nhàn vương?" Tuy nói Nhàn vương này danh tiếng không nhỏ nhưng lại luôn thần long kiến thủ bất kiến vĩ*, hắn chưa từng thấy qua. Bất quá hắn cũng không nghĩ biết một chút về nàng, chỉ là thuận miệng hỏi, cô gái có hành vi phóng đãng như vậy, hay là ít tiếp xúc thì tốt hơn.
(*có thể hiểu là có con rồng trấn thủ ở đây nhưng không thể gặp mặt nó. Nhàn vương nổi tiếng nhưng chưa được gặp qua hắn.)
Lục Nhã Âm phục hồi tinh thần lại, lôi kéo hắn đi vào nhã gian nói ra: "Vương gia nhà ta nghe nói, nữ hoàng bệ hạ tựa như muốn tứ hôn cho Nhàn vương." Hắn đối với vị Nhàn vương này nghe nhiều nên thuộc tất cả đều là công của Ninh vương.
"Tứ hôn?" Vân Dật không khỏi nhíu mày: "Không phải nói Nhàn vương xem thanh lâu là nhà sao? Nếu nam tử kia gả cho nàng chẳng phải là cả đời đều phá hủy?"
Lục Nhã Âm cầm lấy một khối ngọc bội óng ánh trong suốt nhìn xem, trong miệng nói ra: "Cũng không hẳn như vậy, Nhàn vương tuy nói phong lưu một chút, bất quá là người vương gia chung thủy, hơn nữa ta xa xa gặp một lần, bộ dạng cô gái câu nhân như vậy cũng không nhiều."
Câu nhân? Vân Dật không khỏi cười nói: "Nói năng gì đấy?" Cái từ này bình thường đều là dùng ở trên thân nam tử đi? Hơn nữa bình thường là để hình dung hồ ly tinh.
Lục Nhã Âm cũng không giải thích nhiều, chờ Vân Dật có cơ hội nhìn thấy vị Nhàn vương kia tự nhiên sẽ rõ.
Hai người vốn là cũng không phải vì mua đồ mà tiến vào, bất quá đã tiến vào dù sao cũng chọn hai kiện, Lục Nhã Âm chọn một khối ngọc bội, Vân Dật chọn một cây trâm ngọc, làm cho người bên cạnh bọc lại liền chuẩn bị rời đi.
Ai biết thời điểm Vân Dật ra ngoài đi gấp một chút, không cẩn thận liền đụng phải một người, cái gì đó trong tay còn chưa giao cho tiểu thị liền trượt đi ra ngoài, cũng may đối phương nhanh tay kịp thời bắt lấy.
Vân Dật cũng là người tập võ, phản ứng xem như mau, vội vàng tiếp nhận đồ, nhìn về phía đối phương đang định nói xin lỗi, lại nghe Lục Nhã Âm mở miệng nói: "Thì ra là Tô tướng quân."
Tô Văn nhìn về phía hắn gật đầu nhẹ: "Ninh vương quân."
Lục Nhã Âm đột nhiên nghĩ đến 'Vân Dật cũng trưởng thành, là thời điểm cho phép người, nếu không phải là nam tử tốt nhất thì giờ đều muốn lập gia đình, vị Tô tướng quân này ngược lại là người rất tốt để chọn, tuổi trẻ tài cao, vừa rồi không có đang quân', lập tức không khỏi nói thêm một câu: "Cũng may gặp được Tô tướng quân thân thủ nhanh nhẹn, nếu không Vân Dật mua thứ này xem như mất trắng."
Nghe vậy, Tô Văn không khỏi nhìn về phía Vân Dật, nàng chỉ xa xa gặp qua Vân Dật hai lần, hơn nữa bị Lục Nhã Âm hấp dẫn sự chú ý nên trong khoảng thời gian ngắn ngược lại không có nhận ra hắn, lúc này ở gần nhìn, ngược lại không phụ nổi danh của hắn.
Bất quá bởi vì biết rõ nữ hoàng bệ hạ có ý đối với Vân Dật, nàng tự nhiên không có tâm tư khác. Cũng bởi vì ý đồ của nữ hoàng bệ hạ nên giờ phút này nhìn thấy Vân Dật nàng khó tránh khỏi cẩn thận quan sát một phen.
Sự tình quan hệ phượng hậu vị không thể qua loa, cho nên Tô Văn gần đây liên tục rất chú ý chuyện của Vân Dật, cảm thấy hắn mới có thể đủ sức đảm nhiệm, bất quá việc này cuối cùng còn muốn xem ý tứ của nữ hoàng bệ hạ.
Vân Dật bị nàng nhìn có chút khó xử, Lục Nhã Âm lại nhịn không được ngoéo môi một cái, xem ra hấp dẫn.
Tô Văn quan sát xong, nhớ tới mình còn có chuyện, vội vàng cáo từ.
Lục Nhã Âm nhìn Vân Dật, vừa cười vừa nói: "Ta nói cho ngươi biết, Tô tướng quân này đúng là người nữ hoàng bệ hạ rất coi trọng, đừng xem tuổi nàng không lớn lắm nhưng lại lập được chiến công, dáng vẻ đường đường, tuổi trẻ tài cao, hơn nữa cũng không phải là người đa tình hoa tâm, chưa từng nghe nói nàng cùng nam tử nhà ai dính dấp không rõ..."
/129
|