Editor: demcodon
Hoàng Vũ Hiên không nghĩ tới Hoàng Ngọc Ngạn lại còn chấp nhất với Phong Lăng Hề như vậy, rõ ràng Hoàng Ngọc Ngạn sau khi về kinh ngoại trừ yên lặng một chút không chút nào dáng vẻ biểu hiện ra hắn còn chưa từ bỏ ý định với Phong Lăng Hề. Bởi vậy lần du lịch này nàng mới cho hắn đi theo để giải sầu, không nghĩ tới lại gây ra chuyện phiền toái.
Vì để Hoàng Ngọc Ngạn không lại u mê không tỉnh, cuối cùng mang cái mạng nhỏ của mình đi chơi. Thế nên Nữ hoàng bệ hạ quyết định thật nhanh tìm cho hắn một mối hôn sự trực tiếp tứ hôn, chờ Hoàng Ngọc Ngạn về kinh thì thành hôn.
Lúc Hoàng Ngọc Ngạn thấy được thánh chỉ cố gắng càng nhanh càng tốt đưa tới thì dường như còn ở trong mộng, có chút không tin Hoàng tỷ sẽ cưỡng ép bức bách hắn như vậy. Chờ khi phục hồi lại tinh thần thì không khỏi buồn bực mà ném thánh chỉ từ trong tay ra ngoài, vừa vặn đập trúng vào cửa phòng Hoàng Vũ Mặc.
Hoàng Vũ Mặc nhặt cuộn thánh chỉ kia lên thở dài một tiếng khuyên nhủ: Ngọc Ngạn, Hoàng tỷ cũng là vì muốn tốt cho đệ, đệ cũng đừng lại nghĩ đến Phong Lăng Hề nữa, đệ cũng biết nàng ta vô tình...
Đó là nàng bây giờ còn không thích đệ, chờ nàng thích đệ dĩ nhiên là sẽ đối xử dịu dàng giống như với Vân Tư Vũ vậy. Hoàng tỷ, đệ không muốn lập gia đình, tỷ giúp đệ nói tốt với Đại Hoàng tỷ có được không? Đệ không muốn lập gia đình... Nói đến đây thì hốc mắt đỏ lên.
Hoàng Vũ Mặc không chịu nổi nhìn hắn vừa đau lòng vừa khóc nên nàng lại nhẹ dạ, chỉ là Hoàng Vũ Mặc biết lần này mình không thể lại nhẹ dạ. Phong Lăng Hề sẽ không thích Hoàng Ngọc Ngạn, hắn tiếp tục như vậy chỉ có thể hại chính mình.
Chuyện tình cảm có ép buộc cũng không được, cho dù Hoàng tỷ thật sự tạo áp lực để cho Phong Lăng Hề cưới Ngọc Ngạn thì cuối cùng vẫn là hại hắn. Huống hồ Phong Lăng Hề căn bản là sẽ không bị cưỡng bức.
Lập tức lòng Hoàng Vũ Mặc hung ác nói ra: Đệ cũng đừng nằm mơ, đệ cho rằng Hoàng tỷ ở kinh thành làm sao sẽ biết chuyện của đệ nhanh như thế, sao lại đột nhiên tứ hôn thay cho đệ?
Hoàng Ngọc Ngạn nhìn nàng: Không phải là Hoàng tỷ nói cho Đại Hoàng tỷ hả?
Tự nhiên không phải tỷ, là Phong Lăng Hề truyền tin cho Hoàng tỷ, cho tỷ ấy chọn lựa giữa để cho đệ lập gia đình và nhặt xác thay cho đệ.
Hoàng Ngọc Ngạn ngây ngốc nhìn nàng, giống như nghe không hiểu nàng nói cái gì. Hoàng Vũ Mặc nhìn dáng dấp kia của hắn trong lòng cũng không dễ chịu, chỉ có thể an ủi: Cố gắng dưỡng thương, không cần phải suy nghĩ nhiều như thế.
Sợ Hoàng Ngọc Ngạn luẩn quẩn trong lòng nên Hoàng Vũ Mặc để ám vệ thời khắc đều chú ý đến. Tiểu thị bên cạnh Hoàng Ngọc Ngạn cũng đã đặc biệt dặn dò.
Hoàng Ngọc Ngạn ngồi hồi lâu mới giống như là hiểu rõ lời Hoàng Vũ Mặc nói mà nhào lên trên giường khóc lớn một hồi. Bất quá hắn cũng không có làm ra chuyện gì tự hại đến mình mà là mang theo Minh Tuyên đi tìm Phong Lăng Hề.
* * *
Bởi vì không chỉ một người mà là hai người đều hôn mê bất tỉnh nên một đám người không thể làm gì khác hơn là ở lại trong trang viên.
Lúc này trời vừa mới hừng sáng, Phong Lăng Hề ôm Vân Tư Vũ gặm đến vui vẻ, bị người quấy rối nên sắc mặt được gọi là một cái âm trầm, ôm lấy Vân Tư Vũ lại gặm hai cái không chịu động, cô không nghe được, không nghe được...
Nhàn vương điện hạ...
Bất đắc dĩ ngoài sân tiếng ma âm chui vào lỗ tai, Phong Lăng Hề nhụt chí ngồi dậy buồn bực kéo y phục mặc lên trên người. Vân Tư Vũ nằm ở trên giường, trên mặt còn đỏ ửng nhìn nàng một lúc, đột nhiên cười ha ha.
Phong Lăng Hề một tay kéo hắn nhét vào trong ngực, cũng cầm y phục của hắn mặc vào thân thể hắn: Cười trên sự đau khổ của người khác là đúng không? Đi cùng với ta!
Vân Tư Vũ tùy ý nàng loay hoay, trong miệng lại cười nói: Ta đi làm gì?
Tình địch tìm đến cửa chẳng lẽ chàng không muốn phòng bị cho tốt hả?
Nhìn phiền lòng.
Phong Lăng Hề tiếp tục mặc y phục vào cho hắn hừ hừ nói: Cùng đi, ăn không được xem trước một chút cũng được! Nói xong lại hôn một cái trên môi của hắn.
Vân Tư Vũ ngã vào trong lòng nàng cười khanh khách: Hề, sao nàng càng ngày càng sắc vậy?
Nói ta sắc? Cũng không biết là ai bắt đầu nhỉ.
Hử... Vân Tư Vũ ngừng tiếng cười lại, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, nói lầm bầm: Rõ ràng là nàng cố ý mê hoặc ta... Rõ ràng cũng là bởi vì nàng quá câu nhân mới làm hại hắn càng ngày càng sắc.
Phong Lăng Hề cười đến gần gò má đỏ ngầu trên mặt của hắn gặm một cái, lúc này mới lôi kéo hắn ra cửa.
Nhìn thấy Hoàng Ngọc Ngạn và Minh Tuyên thì vẻ mặt của Phong Lăng Hề tự nhiên không hề dễ chịu, kéo Vân Tư Vũ ôm vào trong ngực lạnh lùng nói: Hoàng tử Ngọc Ngạn có việc gì?
Hoàng Ngọc Ngạn nhìn nàng cắn môi nói: Hoàng tỷ tứ hôn cho ta.
Không biết hắn bây giờ đến nói cho Phong Lăng Hề biết chuyện này rốt cuộc còn đang chờ đợi cái gì. Thế nhưng rất hiển nhiên Phong Lăng Hề sẽ không như ý hắn.
Phong Lăng Hề nhíu mày, động tác của Hoàng Vũ Hiên cũng không phải chậm: Vậy chúc mừng!
Hốc mắt của Hoàng Ngọc Ngạn đỏ ửng, khóe môi đều bị cắn ra máu. Minh Tuyên có chút không nhìn nổi tức giận nói: Nhàn vương điện hạ...
Đáng tiếc lời nói của hắn còn chưa ra khỏi miệng thì Phong Lăng Hề tùy ý phất phất tay, thân thể nửa phần chưa động đùng một tiếng. Đầu Minh Tuyên nghiêng qua một bên, thân thể thuận thế nghiêng một cái ngã xuống đất, nửa bên mặt trong nháy mắt sưng lên như bánh màn thầu, không chỉ có như vậy còn có máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng, so với lúc Vân Tư Vũ đánh Hoàng Ngọc Ngạn thì nghiêm trọng hơn nhiều.
Phong Lăng Hề khẽ đảo mắt nhìn hắn từ trên cao xuống, lạnh lùng nói: Bản vương là ai phải đến phiên ngươi đến quơ tay múa chân? Xem ra thật sự tính khí của cô là càng ngày càng tốt. Nếu như lúc trước thì sao có thể khoan dung nhường nhịn đến có người một lần rồi hai lượt đến bắt nạt chứ.
Hoàng Ngọc Ngạn cũng bị dọa sợ, hiển nhiên không nghĩ tới Phong Lăng Hề chưa nói thì đã động tay chứ, hơn nữa còn ra tay nặng như vậy. Phong Lăng Hề trước đây nhường nhịn mặc dù không phải là bởi vì hắn nhưng cũng thật sự làm cho hắn không có chút nào sợ Phong Lăng Hề. Mặc dù người chung quanh trong lòng vẫn còn sợ hãi đối với cảnh Nhàn vương điện hạ đã từng giết người không chớp mắt kia.
Lúc này bánh bao nhỏ vừa đúng lúc được Khởi Vân ôm vào, vừa thấy Hoàng Ngọc Ngạn thì bàn tay nhỏ
Hoàng Vũ Hiên không nghĩ tới Hoàng Ngọc Ngạn lại còn chấp nhất với Phong Lăng Hề như vậy, rõ ràng Hoàng Ngọc Ngạn sau khi về kinh ngoại trừ yên lặng một chút không chút nào dáng vẻ biểu hiện ra hắn còn chưa từ bỏ ý định với Phong Lăng Hề. Bởi vậy lần du lịch này nàng mới cho hắn đi theo để giải sầu, không nghĩ tới lại gây ra chuyện phiền toái.
Vì để Hoàng Ngọc Ngạn không lại u mê không tỉnh, cuối cùng mang cái mạng nhỏ của mình đi chơi. Thế nên Nữ hoàng bệ hạ quyết định thật nhanh tìm cho hắn một mối hôn sự trực tiếp tứ hôn, chờ Hoàng Ngọc Ngạn về kinh thì thành hôn.
Lúc Hoàng Ngọc Ngạn thấy được thánh chỉ cố gắng càng nhanh càng tốt đưa tới thì dường như còn ở trong mộng, có chút không tin Hoàng tỷ sẽ cưỡng ép bức bách hắn như vậy. Chờ khi phục hồi lại tinh thần thì không khỏi buồn bực mà ném thánh chỉ từ trong tay ra ngoài, vừa vặn đập trúng vào cửa phòng Hoàng Vũ Mặc.
Hoàng Vũ Mặc nhặt cuộn thánh chỉ kia lên thở dài một tiếng khuyên nhủ: Ngọc Ngạn, Hoàng tỷ cũng là vì muốn tốt cho đệ, đệ cũng đừng lại nghĩ đến Phong Lăng Hề nữa, đệ cũng biết nàng ta vô tình...
Đó là nàng bây giờ còn không thích đệ, chờ nàng thích đệ dĩ nhiên là sẽ đối xử dịu dàng giống như với Vân Tư Vũ vậy. Hoàng tỷ, đệ không muốn lập gia đình, tỷ giúp đệ nói tốt với Đại Hoàng tỷ có được không? Đệ không muốn lập gia đình... Nói đến đây thì hốc mắt đỏ lên.
Hoàng Vũ Mặc không chịu nổi nhìn hắn vừa đau lòng vừa khóc nên nàng lại nhẹ dạ, chỉ là Hoàng Vũ Mặc biết lần này mình không thể lại nhẹ dạ. Phong Lăng Hề sẽ không thích Hoàng Ngọc Ngạn, hắn tiếp tục như vậy chỉ có thể hại chính mình.
Chuyện tình cảm có ép buộc cũng không được, cho dù Hoàng tỷ thật sự tạo áp lực để cho Phong Lăng Hề cưới Ngọc Ngạn thì cuối cùng vẫn là hại hắn. Huống hồ Phong Lăng Hề căn bản là sẽ không bị cưỡng bức.
Lập tức lòng Hoàng Vũ Mặc hung ác nói ra: Đệ cũng đừng nằm mơ, đệ cho rằng Hoàng tỷ ở kinh thành làm sao sẽ biết chuyện của đệ nhanh như thế, sao lại đột nhiên tứ hôn thay cho đệ?
Hoàng Ngọc Ngạn nhìn nàng: Không phải là Hoàng tỷ nói cho Đại Hoàng tỷ hả?
Tự nhiên không phải tỷ, là Phong Lăng Hề truyền tin cho Hoàng tỷ, cho tỷ ấy chọn lựa giữa để cho đệ lập gia đình và nhặt xác thay cho đệ.
Hoàng Ngọc Ngạn ngây ngốc nhìn nàng, giống như nghe không hiểu nàng nói cái gì. Hoàng Vũ Mặc nhìn dáng dấp kia của hắn trong lòng cũng không dễ chịu, chỉ có thể an ủi: Cố gắng dưỡng thương, không cần phải suy nghĩ nhiều như thế.
Sợ Hoàng Ngọc Ngạn luẩn quẩn trong lòng nên Hoàng Vũ Mặc để ám vệ thời khắc đều chú ý đến. Tiểu thị bên cạnh Hoàng Ngọc Ngạn cũng đã đặc biệt dặn dò.
Hoàng Ngọc Ngạn ngồi hồi lâu mới giống như là hiểu rõ lời Hoàng Vũ Mặc nói mà nhào lên trên giường khóc lớn một hồi. Bất quá hắn cũng không có làm ra chuyện gì tự hại đến mình mà là mang theo Minh Tuyên đi tìm Phong Lăng Hề.
* * *
Bởi vì không chỉ một người mà là hai người đều hôn mê bất tỉnh nên một đám người không thể làm gì khác hơn là ở lại trong trang viên.
Lúc này trời vừa mới hừng sáng, Phong Lăng Hề ôm Vân Tư Vũ gặm đến vui vẻ, bị người quấy rối nên sắc mặt được gọi là một cái âm trầm, ôm lấy Vân Tư Vũ lại gặm hai cái không chịu động, cô không nghe được, không nghe được...
Nhàn vương điện hạ...
Bất đắc dĩ ngoài sân tiếng ma âm chui vào lỗ tai, Phong Lăng Hề nhụt chí ngồi dậy buồn bực kéo y phục mặc lên trên người. Vân Tư Vũ nằm ở trên giường, trên mặt còn đỏ ửng nhìn nàng một lúc, đột nhiên cười ha ha.
Phong Lăng Hề một tay kéo hắn nhét vào trong ngực, cũng cầm y phục của hắn mặc vào thân thể hắn: Cười trên sự đau khổ của người khác là đúng không? Đi cùng với ta!
Vân Tư Vũ tùy ý nàng loay hoay, trong miệng lại cười nói: Ta đi làm gì?
Tình địch tìm đến cửa chẳng lẽ chàng không muốn phòng bị cho tốt hả?
Nhìn phiền lòng.
Phong Lăng Hề tiếp tục mặc y phục vào cho hắn hừ hừ nói: Cùng đi, ăn không được xem trước một chút cũng được! Nói xong lại hôn một cái trên môi của hắn.
Vân Tư Vũ ngã vào trong lòng nàng cười khanh khách: Hề, sao nàng càng ngày càng sắc vậy?
Nói ta sắc? Cũng không biết là ai bắt đầu nhỉ.
Hử... Vân Tư Vũ ngừng tiếng cười lại, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, nói lầm bầm: Rõ ràng là nàng cố ý mê hoặc ta... Rõ ràng cũng là bởi vì nàng quá câu nhân mới làm hại hắn càng ngày càng sắc.
Phong Lăng Hề cười đến gần gò má đỏ ngầu trên mặt của hắn gặm một cái, lúc này mới lôi kéo hắn ra cửa.
Nhìn thấy Hoàng Ngọc Ngạn và Minh Tuyên thì vẻ mặt của Phong Lăng Hề tự nhiên không hề dễ chịu, kéo Vân Tư Vũ ôm vào trong ngực lạnh lùng nói: Hoàng tử Ngọc Ngạn có việc gì?
Hoàng Ngọc Ngạn nhìn nàng cắn môi nói: Hoàng tỷ tứ hôn cho ta.
Không biết hắn bây giờ đến nói cho Phong Lăng Hề biết chuyện này rốt cuộc còn đang chờ đợi cái gì. Thế nhưng rất hiển nhiên Phong Lăng Hề sẽ không như ý hắn.
Phong Lăng Hề nhíu mày, động tác của Hoàng Vũ Hiên cũng không phải chậm: Vậy chúc mừng!
Hốc mắt của Hoàng Ngọc Ngạn đỏ ửng, khóe môi đều bị cắn ra máu. Minh Tuyên có chút không nhìn nổi tức giận nói: Nhàn vương điện hạ...
Đáng tiếc lời nói của hắn còn chưa ra khỏi miệng thì Phong Lăng Hề tùy ý phất phất tay, thân thể nửa phần chưa động đùng một tiếng. Đầu Minh Tuyên nghiêng qua một bên, thân thể thuận thế nghiêng một cái ngã xuống đất, nửa bên mặt trong nháy mắt sưng lên như bánh màn thầu, không chỉ có như vậy còn có máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng, so với lúc Vân Tư Vũ đánh Hoàng Ngọc Ngạn thì nghiêm trọng hơn nhiều.
Phong Lăng Hề khẽ đảo mắt nhìn hắn từ trên cao xuống, lạnh lùng nói: Bản vương là ai phải đến phiên ngươi đến quơ tay múa chân? Xem ra thật sự tính khí của cô là càng ngày càng tốt. Nếu như lúc trước thì sao có thể khoan dung nhường nhịn đến có người một lần rồi hai lượt đến bắt nạt chứ.
Hoàng Ngọc Ngạn cũng bị dọa sợ, hiển nhiên không nghĩ tới Phong Lăng Hề chưa nói thì đã động tay chứ, hơn nữa còn ra tay nặng như vậy. Phong Lăng Hề trước đây nhường nhịn mặc dù không phải là bởi vì hắn nhưng cũng thật sự làm cho hắn không có chút nào sợ Phong Lăng Hề. Mặc dù người chung quanh trong lòng vẫn còn sợ hãi đối với cảnh Nhàn vương điện hạ đã từng giết người không chớp mắt kia.
Lúc này bánh bao nhỏ vừa đúng lúc được Khởi Vân ôm vào, vừa thấy Hoàng Ngọc Ngạn thì bàn tay nhỏ
/129
|