Editor: demcodon
Bánh bao nhỏ trừng mắt nhìn, hiển nhiên đang nghi ngờ gia gia là món đồ gì? Bất quá sau khi suy nghĩ một chút thì nó cuối cùng cũng coi như là nhớ tới, cũng may nhờ khả năng ghi nhớ của nó tốt đến lạ kỳ. Nếu như là đứa nhỏ bình thường khẳng định không nhớ được, dù sao lúc đó bánh bao nhỏ còn bé như vậy.
Nhớ tới người gia gia kia rất yêu nó thì bánh bao nhỏ ngoan ngoãn tùy ý để cung thị ôm đi.
Mộ Dung Cầm liếc nhìn Âu Dương Lăng Ca, thấy hắn một bộ dáng bị người bội tình bạc nghĩa; xem ra vị Nhàn vương điện hạ này chỉ sợ đúng là Tam Hoàng nữ, không biết mấy năm qua Tam Hoàng nữ rốt cuộc trải qua chuyện gì lại thay đổi nhiều như vậy, hơn nữa lúc đầu là người chấp nhất Âu Dương Lăng Ca như vậy. Bây giờ rõ ràng đã có nam nhân khác còn đối xử lạnh lùng với Âu Dương Lăng Ca như vậy, chỉ sợ thật sự là bị đau thấu tim.
Bất quá nàng đối với vị Nhàn vương quân này cũng rất tò mò, có thể làm cho Minh Thất thua ở trên tay nam nhân là hắn chỉ sợ cũng không đơn giản.
Vân Tư Vũ trốn ở trong ngực Phong Lăng Hề yên lặng tỉnh lại. Sao định lực của hắn lại càng ngày càng kém thế, rõ ràng đã quên bánh bao nhỏ vẫn còn trong tay mà nhào tới, như vậy thật sự không tốt.
Phong Lăng Hề đuổi bánh bao nhỏ đi rồi, lúc này mới nhìn về phía Mộ Dung Cầm, nhếch môi nói: Mộ Dung tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu!
Mộ Dung Cầm cảm thấy ánh mắt của Phong Lăng Hề có chút làm cho người khác không thoải mái, giống như có thể nhìn thấu bí mật trong đáy lòng người. Nàng rõ ràng đã biết bí mật trong đáy lòng của ngươi nhưng lại mỉm cười nhìn ngươi biểu diễn, loại cảm giác đó làm cho người khác cảm giác mình không còn chỗ nào che thân, rất là lúng túng.
Mộ Dung Cầm không nhịn được nhíu nhíu mày, lần nữa hoài nghi người này rốt cuộc có phải là Phượng Lăng Tịch hay không? Lúc trước nàng đã từng quen biết Phượng Lăng Tịch, lúc đó toàn thân Phượng Lăng Tịch đều rất tối tăm. Thế nhưng làm cho nàng không cảm giác được quá nhiều uy hiếp. Phượng Lăng Tịch sở dĩ có thể muốn làm gì thì làm, nói cho cùng còn không phải là bởi vì Nữ hoàng bệ hạ thẹn trong lòng sao, cho nên dễ dàng tha thứ cho nàng ta nhiều hơn.
Mà bây giờ khuôn mặt đang tươi cười nghênh đón trên người của Nhàn vương điện hạ lại làm cho nàng bản năng cảm thấy thần kinh căng thẳng, âm thầm phòng bị.
Mộ Dung Cầm kỳ thật vẫn không thích Phượng Lăng Tịch. Lúc trước nếu như không phải Phượng Lăng Tịch đột nhiên quan tâm đến Âu Dương Lăng Ca, người kế tiếp muốn đối phó rất có thể chính là mẫu thân của nàng. Mộ Dung lão Tướng quân cũng là một đại trung thần, nước Phượng Tê rất nhiều quyết định không thể thiếu công lao của bà.
Mộ Dung Cầm là người của Phượng Linh Vân, trước lúc Phượng Lăng Tịch còn chưa mất tích thì nàng đã bội phục Phượng Linh Vân. Thế nhưng nàng không cảm thấy điều này có cái gì không đúng, nước Phượng Thiên yêu cầu chính là một vị Nữ hoàng anh minh, mà không phải một kẻ điên cuồng báo thù. Nàng chỉ là lựa chọn người mình muốn cống hiến.
Phong Lăng Hề tựa như cười mà không phải cười nhìn Mộ Dung Cầm. Cô dĩ nhiên biết Mộ Dung Cầm là người của Phượng Linh Vân, mà lúc trước cái chết của Phượng Lăng Tịch không thoát khỏi liên quan đến Phượng Linh Vân.
Lúc trước thế lực của Thánh Cung vẫn chỉ ở nước Hoàng Vũ quốc, mà giúp tranh giành ngôi vị Hoàng đế của nước Hoàng Vũ cũng làm cô bỏ ra không ít tâm tư. Mãi sau khi Hoàng Vũ Hiên ngồi vững vàng ngôi vị Hoàng đế thì cô mới rảnh rỗi mang thế lực phát triển về phía nước Phượng Thiên. Sau đó tự nhiên cũng tra xét nguyên nhân cái chết của Phượng Lăng Tịch, mặc dù trên căn bản có thể đoán được.
Mà kết quả cũng không ngoài dự đoán của cô. Lúc đó người mong muốn Phượng Lăng Tịch chết nhất không ai ngoài Phượng Linh Vân; mà trên thực tế cũng đúng là nàng ta làm, thậm chí lúc trước chuyện tình của Âu Dương Lăng Ca và Phượng Lăng Tịch cũng có công lao của Phượng Linh Vân. Thái độ của Âu Dương Dĩnh kiên quyết như vậy không thể thoát khỏi quan hệ với Phượng Linh Vân đổ thêm dầu vào lửa.
Bất quá mặc dù tra ra những việc này nhưng cô vẫn không có hành động gì. Cô vốn là cũng không có ý nguyện mãnh liệt muốn báo thù cho Phượng Lăng Tịch, hơn nữa Nhàn vương điện hạ sau khi thành hôn trải qua ngày tháng quá tiêu dao thật sự chẳng muốn động. Vì vậy cứ không giải quyết được gì.
Nếu như Phượng Linh Vân không đến trêu chọc cô thì cô cũng sẽ không chủ động làm cái gì. Đương nhiên nếu như Hoàng Vũ Hiên có chỗ nào yêu cầu trợ giúp thì cô cũng sẽ ra một chút lực, nói tóm lại cô không có dự định muốn đâm Phượng Linh Vân.
Bất quá bây giờ nhìn lại, Phượng Linh Vân tất nhiên muốn tới trêu chọc cô, như vậy cô cũng chỉ có thể ăn miếng trả miếng. Nếu như Phượng Linh Vân thật sự quá mức chấp nhất, nói không chừng chỉ có thể hoàn toàn giải quyết nàng ta.
Thật sự là phiền phức, quả nhiên cô lúc trước cũng không phải làm Vương gia phá hoại gì!
Vân Tư Vũ cảm giác được nàng đột nhiên không quá vui vẻ, không khỏi tò mò từ trong lòng nàng nhô đầu ra nhìn về phía Mộ Dung Cầm.
Mộ Dung Cầm đối đầu với tầm mắt của hắn trong lòng hơi động, hơi nghi ngờ một chút.
Trong đôi mắt tròn trịa long lanh của Vân Tư Vũ chứa đầy hiếu kỳ, trong suốt thấy không đáy mang theo một tia tâm tình tiêu cực, cộng thêm vào gương mặt tiểu hài tử trắng nõn mềm mại, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô hại nhưng hoàn toàn không hợp với xinh đẹp.
Một nam nhân như vậy lại làm cho Minh Thất hết hy vọng sụp đổ, chẳng lẽ Minh Thất yêu thích tiểu bạch thỏ?
Thấy Vân Tư Vũ vẫn đánh giá Mộ Dung Cầm thì Phong Lăng Hề không cao hứng, nụ cười trên mặt thu lại nhìn về phía Mộ Dung Cầm, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt giọng điệu
Bánh bao nhỏ trừng mắt nhìn, hiển nhiên đang nghi ngờ gia gia là món đồ gì? Bất quá sau khi suy nghĩ một chút thì nó cuối cùng cũng coi như là nhớ tới, cũng may nhờ khả năng ghi nhớ của nó tốt đến lạ kỳ. Nếu như là đứa nhỏ bình thường khẳng định không nhớ được, dù sao lúc đó bánh bao nhỏ còn bé như vậy.
Nhớ tới người gia gia kia rất yêu nó thì bánh bao nhỏ ngoan ngoãn tùy ý để cung thị ôm đi.
Mộ Dung Cầm liếc nhìn Âu Dương Lăng Ca, thấy hắn một bộ dáng bị người bội tình bạc nghĩa; xem ra vị Nhàn vương điện hạ này chỉ sợ đúng là Tam Hoàng nữ, không biết mấy năm qua Tam Hoàng nữ rốt cuộc trải qua chuyện gì lại thay đổi nhiều như vậy, hơn nữa lúc đầu là người chấp nhất Âu Dương Lăng Ca như vậy. Bây giờ rõ ràng đã có nam nhân khác còn đối xử lạnh lùng với Âu Dương Lăng Ca như vậy, chỉ sợ thật sự là bị đau thấu tim.
Bất quá nàng đối với vị Nhàn vương quân này cũng rất tò mò, có thể làm cho Minh Thất thua ở trên tay nam nhân là hắn chỉ sợ cũng không đơn giản.
Vân Tư Vũ trốn ở trong ngực Phong Lăng Hề yên lặng tỉnh lại. Sao định lực của hắn lại càng ngày càng kém thế, rõ ràng đã quên bánh bao nhỏ vẫn còn trong tay mà nhào tới, như vậy thật sự không tốt.
Phong Lăng Hề đuổi bánh bao nhỏ đi rồi, lúc này mới nhìn về phía Mộ Dung Cầm, nhếch môi nói: Mộ Dung tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu!
Mộ Dung Cầm cảm thấy ánh mắt của Phong Lăng Hề có chút làm cho người khác không thoải mái, giống như có thể nhìn thấu bí mật trong đáy lòng người. Nàng rõ ràng đã biết bí mật trong đáy lòng của ngươi nhưng lại mỉm cười nhìn ngươi biểu diễn, loại cảm giác đó làm cho người khác cảm giác mình không còn chỗ nào che thân, rất là lúng túng.
Mộ Dung Cầm không nhịn được nhíu nhíu mày, lần nữa hoài nghi người này rốt cuộc có phải là Phượng Lăng Tịch hay không? Lúc trước nàng đã từng quen biết Phượng Lăng Tịch, lúc đó toàn thân Phượng Lăng Tịch đều rất tối tăm. Thế nhưng làm cho nàng không cảm giác được quá nhiều uy hiếp. Phượng Lăng Tịch sở dĩ có thể muốn làm gì thì làm, nói cho cùng còn không phải là bởi vì Nữ hoàng bệ hạ thẹn trong lòng sao, cho nên dễ dàng tha thứ cho nàng ta nhiều hơn.
Mà bây giờ khuôn mặt đang tươi cười nghênh đón trên người của Nhàn vương điện hạ lại làm cho nàng bản năng cảm thấy thần kinh căng thẳng, âm thầm phòng bị.
Mộ Dung Cầm kỳ thật vẫn không thích Phượng Lăng Tịch. Lúc trước nếu như không phải Phượng Lăng Tịch đột nhiên quan tâm đến Âu Dương Lăng Ca, người kế tiếp muốn đối phó rất có thể chính là mẫu thân của nàng. Mộ Dung lão Tướng quân cũng là một đại trung thần, nước Phượng Tê rất nhiều quyết định không thể thiếu công lao của bà.
Mộ Dung Cầm là người của Phượng Linh Vân, trước lúc Phượng Lăng Tịch còn chưa mất tích thì nàng đã bội phục Phượng Linh Vân. Thế nhưng nàng không cảm thấy điều này có cái gì không đúng, nước Phượng Thiên yêu cầu chính là một vị Nữ hoàng anh minh, mà không phải một kẻ điên cuồng báo thù. Nàng chỉ là lựa chọn người mình muốn cống hiến.
Phong Lăng Hề tựa như cười mà không phải cười nhìn Mộ Dung Cầm. Cô dĩ nhiên biết Mộ Dung Cầm là người của Phượng Linh Vân, mà lúc trước cái chết của Phượng Lăng Tịch không thoát khỏi liên quan đến Phượng Linh Vân.
Lúc trước thế lực của Thánh Cung vẫn chỉ ở nước Hoàng Vũ quốc, mà giúp tranh giành ngôi vị Hoàng đế của nước Hoàng Vũ cũng làm cô bỏ ra không ít tâm tư. Mãi sau khi Hoàng Vũ Hiên ngồi vững vàng ngôi vị Hoàng đế thì cô mới rảnh rỗi mang thế lực phát triển về phía nước Phượng Thiên. Sau đó tự nhiên cũng tra xét nguyên nhân cái chết của Phượng Lăng Tịch, mặc dù trên căn bản có thể đoán được.
Mà kết quả cũng không ngoài dự đoán của cô. Lúc đó người mong muốn Phượng Lăng Tịch chết nhất không ai ngoài Phượng Linh Vân; mà trên thực tế cũng đúng là nàng ta làm, thậm chí lúc trước chuyện tình của Âu Dương Lăng Ca và Phượng Lăng Tịch cũng có công lao của Phượng Linh Vân. Thái độ của Âu Dương Dĩnh kiên quyết như vậy không thể thoát khỏi quan hệ với Phượng Linh Vân đổ thêm dầu vào lửa.
Bất quá mặc dù tra ra những việc này nhưng cô vẫn không có hành động gì. Cô vốn là cũng không có ý nguyện mãnh liệt muốn báo thù cho Phượng Lăng Tịch, hơn nữa Nhàn vương điện hạ sau khi thành hôn trải qua ngày tháng quá tiêu dao thật sự chẳng muốn động. Vì vậy cứ không giải quyết được gì.
Nếu như Phượng Linh Vân không đến trêu chọc cô thì cô cũng sẽ không chủ động làm cái gì. Đương nhiên nếu như Hoàng Vũ Hiên có chỗ nào yêu cầu trợ giúp thì cô cũng sẽ ra một chút lực, nói tóm lại cô không có dự định muốn đâm Phượng Linh Vân.
Bất quá bây giờ nhìn lại, Phượng Linh Vân tất nhiên muốn tới trêu chọc cô, như vậy cô cũng chỉ có thể ăn miếng trả miếng. Nếu như Phượng Linh Vân thật sự quá mức chấp nhất, nói không chừng chỉ có thể hoàn toàn giải quyết nàng ta.
Thật sự là phiền phức, quả nhiên cô lúc trước cũng không phải làm Vương gia phá hoại gì!
Vân Tư Vũ cảm giác được nàng đột nhiên không quá vui vẻ, không khỏi tò mò từ trong lòng nàng nhô đầu ra nhìn về phía Mộ Dung Cầm.
Mộ Dung Cầm đối đầu với tầm mắt của hắn trong lòng hơi động, hơi nghi ngờ một chút.
Trong đôi mắt tròn trịa long lanh của Vân Tư Vũ chứa đầy hiếu kỳ, trong suốt thấy không đáy mang theo một tia tâm tình tiêu cực, cộng thêm vào gương mặt tiểu hài tử trắng nõn mềm mại, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô hại nhưng hoàn toàn không hợp với xinh đẹp.
Một nam nhân như vậy lại làm cho Minh Thất hết hy vọng sụp đổ, chẳng lẽ Minh Thất yêu thích tiểu bạch thỏ?
Thấy Vân Tư Vũ vẫn đánh giá Mộ Dung Cầm thì Phong Lăng Hề không cao hứng, nụ cười trên mặt thu lại nhìn về phía Mộ Dung Cầm, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt giọng điệu
/129
|