Hắn liếc mắt nhìn mọi người đang nhìn hắn tràn đầy hy vọng kia. Cái liếc mắt này lại khiến Đình Cốc Phong cảm thấy, bất luận là hắn nói gì thì cũng không thể thay đổi được. Ánh mắt đó kiên định như thạch lại sáng bóng như hắc mã não*, như muốn xuyên thấu vào tận đáy lòng người khác.
Đình Cốc Phong cúi đầu, nói: “Môn chủ, thuộc hạ sẽ chuẩn bị chiến hạm cho ngài…”
Ngư Bá Thiên gặp được ân nhân nhưng trong mắt ân nhân lại không có hắn. Thậm chí còn không nhớ nổi hắn là ai. Người đó mặc dù đã cho hắn đứng dậy nhưng ánh mắt chưa từng dừng lại trên người hắn. Ánh mắt người đó luôn xuyên thấu về phía chân trời, nhìn về vùng biển rộng lớn thấp thoáng sau những mái nhà. Biểu tình trên mặt vẫn kiên định như ngọc thạch.
Ngư Bá Thiên thất vọng rất nhiều, nhưng trong lòng lại thầm hạ quyết tâm. Hắn không cho mình làm lái thuyền, nhưng mình vẫn có thể âm thầm đi theo mà. Sau khi ra quyết định, trong lòng hắn dường như dễ chịu hơn rất nhiều. Thính lực của hắn rất tốt. Mặc dù đã bị người của Hắc Phong Bang cách trở khỏi ân nhân rất xa, nhưng hắn vẫn cẩn thận lắng nghe xem bọn họ nói gì. Chỉ có điều, không nghe được bọn họ nói gì mà lại nghe thấy phía sau mình có người đang nói chuyện. Nội dung vô cùng kỳ quái. Hắn làm bộ như không thèm để ý, xoay người sang chỗ khác. Lại phát hiện mình đang đứng bên cạnh vị công tử cao quý kia cùng gã sai vặt của hắn. Nghe thấy vị công tử cao quý kia nhàn nhạt nói với gã sai vặt: “Ngay cả ta chẳng qua chỉ hóa trang gương mặt một chút mà hắn cũng không nhận ra, huống chi là ngươi?”
Câu trả lời của gã sai vặt cũng phi thường kỳ quái, cũng không phải là giọng điệu mà một gã sai vặt nên có. Hắn nói: “Không bằng chúng ta hãy đánh cược đi. Ta không cần giải thích gì với hắn cũng có thể khiến hắn nhận ra ta. Không biết ngươi có dám đánh cược với ta hay không?”
Ngư Bá Thiên nhìn thấy trong đôi mắt vị công tử cao quý kia toát ra một loại ánh mắt nói không nên lời. Giống như con chó đực nhà hắn lúc trông thấy một con chó cái xinh đẹp, mà con chó cái kia lại không hề có cảm giác gì với nó vậy đó. Đương nhiên, hắn là một kẻ thô thiển nên chỉ có thể hình dung như thế mà thôi.
Ngư Bá Thiên nhìn thấy vị công tử cao quý kia lắc lắc quạt xếp, nói: “Nếu như không cho người thử, ngươi sẽ không cam lòng từ bỏ. Được, chúng ta liền lấy mười ngày để làm hạn định. Trong vòng mười ngày, nếu như ngươi có thể làm cho hắn nhận ra ngươi, bổn vương không còn lời nào để nói, chỉ đành để hắn dẫn ngươi đi. Nhưng nếu như hắn không nhận ra ngươi, vậy thì ngươi phải thành thành thật thật theo ta đi đến vương quốc của ta, làm vương hậu của ta. Sau đó sinh cho ta một đống con trai con gái…”
Hắn nhìn thấy vị công tử cao quý kia ghé sát miệng vào hai gò má tên sai vặt mà… hôn. Tên sai vặt đỏ bừng cả mặt, tức giận vô cùng nhưng lại không làm gì được. Hắn chẳng hiểu gì cả, lại thấy ân nhân của mình đã đi xa từ lúc nào rồi liền không quản đến đám người kỳ quái đó nữa, chạy đuổi theo.
***
Ta cùng Tuyên Vương đánh cược lần này, trong lòng cũng vô cùng lo lắng. Hiện giờ ta đã hoàn toàn thay đổi. Tuy nói linh hồn bên trong vẫn là Giả Tuệ Như nhưng mọi người vẫn thường quen nhìn vẻ bề ngoài chứ chẳng thiết quan tâm đến bên trong. Huống chi, ta lại chỉ là một hồn phách hư vô mờ ảo, khoác lên mình lớp da thịt mỹ nữ?
Ta thấy Tiểu Phúc Tử có mười phần thần khí, được cả đám người tiền hô hậu ủng, ngay cả ánh mắt cũng không hề quay lại lướt qua ta đến một lần. Xem ra đúng thật, Tiểu Phúc Tử đã trở thành vua tại giang hồ. Mọi người nhìn hắn, quả thật không phải đang nhìn người mà làm như đang nhìn một vị quan âm bồ tát cứu khổ cứu nạn vậy, vô cùng cảm kích. Đặc biệt là cái tên cao to như ngôi tháp sắt đen thui kia. Ở trước mặt Tiểu Phúc Tử bỗng nhiên lại trở nên dịu ngoan như con mèo đen. Vẻ mặt đề phòng như hung thần ác sát khi nhìn chúng ta kia liền biến mất không thấy tăm hơi. Ở trước mặt Tiểu Phúc Tử, hắn chính là một con hắc đại miêu (mèo đen to) còn dịu ngoan hơn cả mèo con nữa.
Tạm thời có thể kéo dài thêm mười ngày, cũng khiến lòng ta có chút thả lỏng.
Trở về thuyền, phía trên sàn tàu bày biện rượu ngon món ngon. Ta ngồi đối diện Tuyên Vương. Hắn không tẩy hóa trang, có lẽ vì biết ta không quá bằng lòng muốn nhìn thấy tướng mạo sẵn có của hắn.
Hắn chỉ chỉ trên bàn, nói: “Đây là cá pecca* vừa mới được câu lên hôm nay. Ta kêu người đem hấp rồi chưng với tương hoa quả cực phẩm. Ngươi ăn thử xem?”
Ta đang nhớ lại chuyện hôm nay đối diện với Tiểu Phúc Tử mà lại không nhận ra nhau, không khỏi buồn bực nên không nghe thấy lời hắn nói. Hắn vỗ thật mạnh chiếc đũa lên bàn, hại ta hoảng sợ. Nhìn thấy trên bàn bày đầy món ngon, đột nhiên nhớ ra, món cá pecca này do chính ta yêu cầu.
Không biết sao sáng nay trong đầu ta lại hiện ra một câu thơ: “Người qua lại trên sông, yêu thích loài cá pecca xinh đẹp. Một chiếc thuyền lá, ra vào phong ba.” Hiện giờ thân đang lênh đênh trên sông, tiến ra biển lớn, không khỏi cảm thán, khi nào mới được ăn cá pecca đây? Thật ra ý của ta là: khi nào mới có thể trở về sông nước, tốt nhất là đừng ra biển…
Không thể ngờ được hắn lại ghi tạc trong lòng, lăng xăng đi tìm cá pecca về. Ta nghĩ. Bây giờ cũng không phải là mùa của cá pecca. Hơn nữa, tình huống hiện tại, cho dù có là thịt rồng ta cũng không muốn ăn…
Sắc mặt tức giận của Tuyên Vương hơi trùng xuống, rốt cuộc bốc hơi, đảo mắt lại tràn ngập nhu tình… Cách một lớp hóa trang, ta không nhìn ra nét mặt của hắn, chỉ nhìn thấy ánh mắt.
Hắn gắp một phần thịt cá pecca đặt vào chén của ta, cười nói: “Ngươi thử xem?”
Đương nhiên là ta không ăn, tự mình gắp một phần rau xanh bỏ vào miệng, nói: “Cá pecca quá béo, ta ăn rau xanh vẫn tốt hơn…”
Hắn thở dài một hơi, nói: “Như nhi…”
Ta nghe thấy mà toàn thân phát run, lửa giận trong lòng bốc lên, buông mạnh đũa, nói: “Cấm ngươi gọi ta là Như nhi. Ta không phải là Như nhi của ngươi. Ngươi là ai chứ? Chẳng là cái gì mà dám gọi ta là Như nhi?”
Từ khi ta bị chuyển đến thân thể này một cách kỳ quái, chưa từng phát hỏa lớn đến như vậy. Vẫn luôn tận lực cố gắng nhẫn nại, nhẫn nại nhún nhường trước người này. Mỗi ngày đều nuôi ảo tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Hôm sau tỉnh lại, ta sẽ trở lại hoàng cung, trở lại bên cạnh Thụy ca. Nhưng mỗi buổi sáng thức dậy, ngoại trừ thất vọng vẫn chỉ có thất vọng. Ta không biết ta còn có thể kiên nhẫn chịu đựng được bao lâu, cũng không biết sáng mai có thể kết thúc hay không. Nhưng nghe một tiếng Như nhi như thế, rốt cuộc ta cũng không thể kiên nhẫn chịu đựng được nữa. Trong đáy lòng của ta, chỉ có duy nhất một người có thể gọi ta như vậy…
Ta thấy Tuyên Vương đột nhiên giơ tay lên mặt lột một cái, khuôn mặt vốn có của hắn hiện ra như một con sư tử sắp sửa xé xác con mồi. Ta không khỏi lui về sau từng bước. Hắn đi nhanh đến, hai tay bắt lấy bả vai của ta, lạnh lùng nhìn ta nói: “Ngươi không muốn nhìn thấy ta, không muốn ta gọi ngươi, không muốn ta đụng vào ngươi. Ngươi còn có gì không muốn nữa hả? Ngươi muốn trở lại bên cạnh hắn sao? Cả đời này ngươi cũng đừng mơ tưởng nữa. Từ nay về sau, đối mặt với ngươi chỉ có ta thôi, người gọi ngươi là Như nhi, cũng chỉ có ta…”
Đình Cốc Phong cúi đầu, nói: “Môn chủ, thuộc hạ sẽ chuẩn bị chiến hạm cho ngài…”
Ngư Bá Thiên gặp được ân nhân nhưng trong mắt ân nhân lại không có hắn. Thậm chí còn không nhớ nổi hắn là ai. Người đó mặc dù đã cho hắn đứng dậy nhưng ánh mắt chưa từng dừng lại trên người hắn. Ánh mắt người đó luôn xuyên thấu về phía chân trời, nhìn về vùng biển rộng lớn thấp thoáng sau những mái nhà. Biểu tình trên mặt vẫn kiên định như ngọc thạch.
Ngư Bá Thiên thất vọng rất nhiều, nhưng trong lòng lại thầm hạ quyết tâm. Hắn không cho mình làm lái thuyền, nhưng mình vẫn có thể âm thầm đi theo mà. Sau khi ra quyết định, trong lòng hắn dường như dễ chịu hơn rất nhiều. Thính lực của hắn rất tốt. Mặc dù đã bị người của Hắc Phong Bang cách trở khỏi ân nhân rất xa, nhưng hắn vẫn cẩn thận lắng nghe xem bọn họ nói gì. Chỉ có điều, không nghe được bọn họ nói gì mà lại nghe thấy phía sau mình có người đang nói chuyện. Nội dung vô cùng kỳ quái. Hắn làm bộ như không thèm để ý, xoay người sang chỗ khác. Lại phát hiện mình đang đứng bên cạnh vị công tử cao quý kia cùng gã sai vặt của hắn. Nghe thấy vị công tử cao quý kia nhàn nhạt nói với gã sai vặt: “Ngay cả ta chẳng qua chỉ hóa trang gương mặt một chút mà hắn cũng không nhận ra, huống chi là ngươi?”
Câu trả lời của gã sai vặt cũng phi thường kỳ quái, cũng không phải là giọng điệu mà một gã sai vặt nên có. Hắn nói: “Không bằng chúng ta hãy đánh cược đi. Ta không cần giải thích gì với hắn cũng có thể khiến hắn nhận ra ta. Không biết ngươi có dám đánh cược với ta hay không?”
Ngư Bá Thiên nhìn thấy trong đôi mắt vị công tử cao quý kia toát ra một loại ánh mắt nói không nên lời. Giống như con chó đực nhà hắn lúc trông thấy một con chó cái xinh đẹp, mà con chó cái kia lại không hề có cảm giác gì với nó vậy đó. Đương nhiên, hắn là một kẻ thô thiển nên chỉ có thể hình dung như thế mà thôi.
Ngư Bá Thiên nhìn thấy vị công tử cao quý kia lắc lắc quạt xếp, nói: “Nếu như không cho người thử, ngươi sẽ không cam lòng từ bỏ. Được, chúng ta liền lấy mười ngày để làm hạn định. Trong vòng mười ngày, nếu như ngươi có thể làm cho hắn nhận ra ngươi, bổn vương không còn lời nào để nói, chỉ đành để hắn dẫn ngươi đi. Nhưng nếu như hắn không nhận ra ngươi, vậy thì ngươi phải thành thành thật thật theo ta đi đến vương quốc của ta, làm vương hậu của ta. Sau đó sinh cho ta một đống con trai con gái…”
Hắn nhìn thấy vị công tử cao quý kia ghé sát miệng vào hai gò má tên sai vặt mà… hôn. Tên sai vặt đỏ bừng cả mặt, tức giận vô cùng nhưng lại không làm gì được. Hắn chẳng hiểu gì cả, lại thấy ân nhân của mình đã đi xa từ lúc nào rồi liền không quản đến đám người kỳ quái đó nữa, chạy đuổi theo.
***
Ta cùng Tuyên Vương đánh cược lần này, trong lòng cũng vô cùng lo lắng. Hiện giờ ta đã hoàn toàn thay đổi. Tuy nói linh hồn bên trong vẫn là Giả Tuệ Như nhưng mọi người vẫn thường quen nhìn vẻ bề ngoài chứ chẳng thiết quan tâm đến bên trong. Huống chi, ta lại chỉ là một hồn phách hư vô mờ ảo, khoác lên mình lớp da thịt mỹ nữ?
Ta thấy Tiểu Phúc Tử có mười phần thần khí, được cả đám người tiền hô hậu ủng, ngay cả ánh mắt cũng không hề quay lại lướt qua ta đến một lần. Xem ra đúng thật, Tiểu Phúc Tử đã trở thành vua tại giang hồ. Mọi người nhìn hắn, quả thật không phải đang nhìn người mà làm như đang nhìn một vị quan âm bồ tát cứu khổ cứu nạn vậy, vô cùng cảm kích. Đặc biệt là cái tên cao to như ngôi tháp sắt đen thui kia. Ở trước mặt Tiểu Phúc Tử bỗng nhiên lại trở nên dịu ngoan như con mèo đen. Vẻ mặt đề phòng như hung thần ác sát khi nhìn chúng ta kia liền biến mất không thấy tăm hơi. Ở trước mặt Tiểu Phúc Tử, hắn chính là một con hắc đại miêu (mèo đen to) còn dịu ngoan hơn cả mèo con nữa.
Tạm thời có thể kéo dài thêm mười ngày, cũng khiến lòng ta có chút thả lỏng.
Trở về thuyền, phía trên sàn tàu bày biện rượu ngon món ngon. Ta ngồi đối diện Tuyên Vương. Hắn không tẩy hóa trang, có lẽ vì biết ta không quá bằng lòng muốn nhìn thấy tướng mạo sẵn có của hắn.
Hắn chỉ chỉ trên bàn, nói: “Đây là cá pecca* vừa mới được câu lên hôm nay. Ta kêu người đem hấp rồi chưng với tương hoa quả cực phẩm. Ngươi ăn thử xem?”
Ta đang nhớ lại chuyện hôm nay đối diện với Tiểu Phúc Tử mà lại không nhận ra nhau, không khỏi buồn bực nên không nghe thấy lời hắn nói. Hắn vỗ thật mạnh chiếc đũa lên bàn, hại ta hoảng sợ. Nhìn thấy trên bàn bày đầy món ngon, đột nhiên nhớ ra, món cá pecca này do chính ta yêu cầu.
Không biết sao sáng nay trong đầu ta lại hiện ra một câu thơ: “Người qua lại trên sông, yêu thích loài cá pecca xinh đẹp. Một chiếc thuyền lá, ra vào phong ba.” Hiện giờ thân đang lênh đênh trên sông, tiến ra biển lớn, không khỏi cảm thán, khi nào mới được ăn cá pecca đây? Thật ra ý của ta là: khi nào mới có thể trở về sông nước, tốt nhất là đừng ra biển…
Không thể ngờ được hắn lại ghi tạc trong lòng, lăng xăng đi tìm cá pecca về. Ta nghĩ. Bây giờ cũng không phải là mùa của cá pecca. Hơn nữa, tình huống hiện tại, cho dù có là thịt rồng ta cũng không muốn ăn…
Sắc mặt tức giận của Tuyên Vương hơi trùng xuống, rốt cuộc bốc hơi, đảo mắt lại tràn ngập nhu tình… Cách một lớp hóa trang, ta không nhìn ra nét mặt của hắn, chỉ nhìn thấy ánh mắt.
Hắn gắp một phần thịt cá pecca đặt vào chén của ta, cười nói: “Ngươi thử xem?”
Đương nhiên là ta không ăn, tự mình gắp một phần rau xanh bỏ vào miệng, nói: “Cá pecca quá béo, ta ăn rau xanh vẫn tốt hơn…”
Hắn thở dài một hơi, nói: “Như nhi…”
Ta nghe thấy mà toàn thân phát run, lửa giận trong lòng bốc lên, buông mạnh đũa, nói: “Cấm ngươi gọi ta là Như nhi. Ta không phải là Như nhi của ngươi. Ngươi là ai chứ? Chẳng là cái gì mà dám gọi ta là Như nhi?”
Từ khi ta bị chuyển đến thân thể này một cách kỳ quái, chưa từng phát hỏa lớn đến như vậy. Vẫn luôn tận lực cố gắng nhẫn nại, nhẫn nại nhún nhường trước người này. Mỗi ngày đều nuôi ảo tưởng rằng đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng. Hôm sau tỉnh lại, ta sẽ trở lại hoàng cung, trở lại bên cạnh Thụy ca. Nhưng mỗi buổi sáng thức dậy, ngoại trừ thất vọng vẫn chỉ có thất vọng. Ta không biết ta còn có thể kiên nhẫn chịu đựng được bao lâu, cũng không biết sáng mai có thể kết thúc hay không. Nhưng nghe một tiếng Như nhi như thế, rốt cuộc ta cũng không thể kiên nhẫn chịu đựng được nữa. Trong đáy lòng của ta, chỉ có duy nhất một người có thể gọi ta như vậy…
Ta thấy Tuyên Vương đột nhiên giơ tay lên mặt lột một cái, khuôn mặt vốn có của hắn hiện ra như một con sư tử sắp sửa xé xác con mồi. Ta không khỏi lui về sau từng bước. Hắn đi nhanh đến, hai tay bắt lấy bả vai của ta, lạnh lùng nhìn ta nói: “Ngươi không muốn nhìn thấy ta, không muốn ta gọi ngươi, không muốn ta đụng vào ngươi. Ngươi còn có gì không muốn nữa hả? Ngươi muốn trở lại bên cạnh hắn sao? Cả đời này ngươi cũng đừng mơ tưởng nữa. Từ nay về sau, đối mặt với ngươi chỉ có ta thôi, người gọi ngươi là Như nhi, cũng chỉ có ta…”
/323
|