Đường đường là thái tử không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, bị một bà lão bảy tám chục tuổi bắt về làm tân phu. Ta càng nghĩ càng buồn cười, bật cười ha ha. Cười không ngừng, gập người ôm bụng mà cười.
Người bắt cóc chú rể kia, gương mặt gầy trơ xương cũng hiện lên ý cười, hoàn toàn không để ý gì đến những tên sát thủ bạch y đang vây chung quanh ông… Người đó, chính là lão cha.
Bà lão đầu bạc như sương kia, hiển nhiên không biết vì sao đang lúc lâm nguy mà chúng ta lại đua nhau cười to như thế. Bà lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng các ngươi còn có thể thoát khỏi nơi này hay sao?”
Ta cười hì hì đứng dậy, nói với bà: “Vì sao bà lại cho rằng chúng ta sẽ bỏ đi?”
Bà cũng cười, khuôn mặt hồng hào rung rinh theo tiếng cười: “Ta vốn đang nghĩ xem trong tình huống thế này, thái tử phi sẽ hành động như thế nào. Không ngờ vẫn nằm ngoài ý liệu của ta. Bất kể là trong tình huống gì, thái tử phi Đại Tề vẫn sẽ có biện pháp. Không ngờ ngay cả thuốc nổ của Lôi gia bảo mà thái tử phi cũng có thể trộm được. Thật sự là phi phàm…”
Trong lòng ta thất kinh, không biết đối phương là thần thánh phương nào. Ngay cả thân phận của ta mà cũng điều tra rõ ràng được đến vậy. Tiểu Phúc Tử thuận tay cầm mấy cây pháo hoa của Lôi gia bảo, kỳ thật cũng không phải để chuẩn bị cho vụ này. Chẳng qua chỉ vì tò mò muốn xem một chút mà thôi. Giống như hắn vẫn thường xuyên xẹt ngang xẹt dọc mang mấy món ăn ngon lạ về ăn thử vậy thôi. Không thể ngờ được, lần này lại có công dụng lớn như vậy. Ta vẫn tươi cười nói: “Thái tử Đại Tề bị các ngươi bắt cóc, mà theo như ngươi nói, hình như tình huống của chúng ta cũng phải giống như thái tử mới đúng, tùy ý các ngươi muốn làm gì thì làm. Chỉ có điều, hiện giờ xem ra, chúng ta tự nhiên hành động mà ngươi cũng không cảm thấy kỳ lạ hay sao?”
Kỳ thật, sự kỳ lạ mà ta nói, cũng thật là phi thường kỳ quái. Không biết vì sao Tề Thụy Lâm lại bị bà ta bắt được. Bên cạnh hắn cũng có không ít cao thủ Thanh Phượng Môn hộ tống. Nhưng nhìn bộ dáng của hắn, hình như hành động cực kỳ bất tiện. Bằng không, với tính cách của hắn, nhìn thấy ta rồi thì mặc kệ là trong tình huống nào cũng sẽ tiến lên kêu gọi, trêu đùa một, hai câu…
Bà lão đầu bạc kia cười khúc khích, lấy tay xoa nhẹ tóc mai trắng phau, cười nói: “Các ngươi nghĩ rằng, các ngươi thật sự có thể tự nhiên hành động? Để ta xem nào, các ngươi vượt qua rừng rậm Yêu Hồng, cũng chưa đầy một ngày. Ồ, phải một khắc nữa mới đủ một ngày. Hay là để chúng ta từ từ xem xem, một khắc nữa sẽ xảy ra chuyện gì nhé?”
Ta nhìn mảnh khăn đỏ che mặt của bà, đôi mắt lộ ra ngoài tỏa ra một thứ ánh sáng vô cùng kỳ dị. Nghe xong lời bà ta nói, dự cảm có điềm xấu trong lòng ta càng ngày càng nặng nề. Rừng Yêu Hồng mà bà nói, chẳng lẽ chính là khu rừng rậm mọc đầy những bông hoa nhỏ màu hồng phấn kia sao. Nhưng mấy đóa hoa trong khu rừng đó cũng không có độc tính gì. Ta không tin, y thuật của ta và lão cha mà vẫn bị người ta hạ độc. Nếu vậy, mười mấy năm y thuật của ta cũng coi như công toi… Nếu vậy, không bằng ta đập đầu vào miếng đậu hũ chết quách đi cho xong…
Ta nhàn nhạt nói: “Bà đừng làm ta sợ nha. Ta bị yếu tim đó. Nhưng ta thấy, bà mới là người bị trúng độc nặng rồi đó, không ngờ dám dùng phương pháp này để kết hôn với thái tử Đại Tề…”
Bà ta mỉm cười, tấm khăn che mặt phập phồng. Bà nói: “Tề Thụy Lâm sớm nên là người của ta. Hôn lễ hôm nay chẳng qua chỉ là một vở tuồng, diễn cho các ngươi xem mà thôi. Khắp cả nước Đại Tề, ai ai cũng lan truyền rằng ngươi vô cùng kỳ diệu. Ta thật muốn nhìn xem, lúc vị hôn phu của mình kết hôn với người khác, ngươi có thể phát hiện nay không, sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó.” Nói đến đây, bà lại cười, “Quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng. Khuôn mặt hắn đã bị lụa trắng che phủ, không ngờ vậy mà ngươi cũng nhận ra được…”
Ta nhàn nhạt nói: “Khuôn mặt hắn có thể bị ngươi che dấu, nhưng dáng người thì không thể che dấu được. Huống chi, chúng ta và hắn đã quá quen thuộc rồi…”
Kỳ thật, nói trắng ra thì cũng không có gì. Ta nhìn thấy tay hắn. Ngón tay thon dài, đốt tay chỗ đầu ngón tay tròn trịa hơn những đốt còn lại. Hình dạng này, chỉ có Tề Thụy Lâm mới có. Ta đương nhiên biết, một ngàn người sẽ có một ngàn dấu vân tay, vậy thì sao lại không phải là một ngàn người còn có một ngàn hình dáng ngón tay…
Lão bà tóc bạc kia lại cười khúc khích, nói: “Thì ra thái tử phi quả thật là vô cùng quan tâm đến thái tử. Chỉ có điều, không bao lâu nữa, ngươi cũng sẽ không khác gì hắn…”
Ta đột nhiên cả kinh. Chẳng lẽ những gì bà ta nói đều là sự thật. Rừng Yêu Hồng kia thật sự có điểm đặc biệt, khiến chúng ta bất tri bất giác sập bẫy?
Ta đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân vô cùng bủn rủn. Muốn nâng ngón tay nhưng cũng không sao nâng nổi chứ đừng nói gì đến nhấc chân bước đi. Trên dưới toàn thân, nơi duy nhất có khả năng động đậy chính là mí mắt. Ngoại trừ có thể chớp chớp mắt ra, ta có cảm giác, máu trong thân thể đều lưu hành chậm lại. Nhưng kỳ quái chính là, nếu vậy thì hẳn là ta phải ngã xuống đất rồi, nhưng không có, chẳng qua chỉ đứng thẳng tắp. Bắp thịt bủn rủn mà cứng ngắc. Ta không biết vì sao lại có cảm giác kỳ lạ như thế. Hai loại cảm giác hoàn toàn tương phản này, nhưng lại đồng thời tập trung trong xúc giác của ta một cách quái dị như thế…
Bà lão tóc bạc cười nói: “Xem ra, thời gian đã đến rồi. Thái tử phi điện hạ có phải là miệng không thể mấp máy, tay không thể cử động, bắp thịt toàn thân cứng ngắc nhưng lại cảm thấy bủn rũn vô cùng rồi không?” Bà che miệng cười: “Ồ, ta cũng quên mất, thái tử phi hiện giờ ngay cả nói chuyện cũng không thể được…”
Ta mở to hai mắt nhìn bà, trông thấy bà chỉ huy thuộc hạ nâng Tiểu Phúc Tử, Tư Đồ, lão cha lên cáng. Còn ta, có vẻ nhận được đãi ngộ tốt hơn, được nâng lên một cỗ kiệu lớn. Bọn họ giống như nâng một con búp bê gỗ vậy, dìu ta đi đứng như rô bốt, đi vào trong cỗ kiệu. Ta lại nghĩ, cỗ kiệu này cũng thật lớn, hai ba người ngồi vẫn còn dư. Có phải sẽ để Tề Thụy Lâm ngồi chung với ta hay không? Nói thật, trong đầu ta vẫn có chút hy vọng, muốn nhìn xem có phải hắn cũng giống như ta, toàn thân đều cứng ngắc hay không… Hai người chúng ta cũng đã lâu rồi không liếc mắt đưa tình, đã lâu rồi không đấu mắt với nhau…
Đáng tiếc, đi lên ngồi chung, không ngờ lại là ma nữ đầu bạc kia, vẫn còn dùng khăn đỏ che mặt. Vừa vào đến nơi, an vị ngồi đối diện với ta, ánh mắt đã không ngừng đánh giá ta từ trên xuống dưới, chẳng thèm nói tiếng nào. Làm như ta chính là sinh vật kỳ quái trong điện ảnh… Cương thi.
Tuy nói rằng toàn thân cứng ngắc, thật có phần giống với cương thi trong phim, nhưng đầu óc vẫn có thể suy nghĩ được. Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu được vì sao chúng ta lại trúng độc. Còn đám người Lôi Chấn Trung đi theo chúng ta lại chẳng bị gì hết. Chẳng lẽ bọn họ đã uống thuốc giải độc trước rồi? Lúc chúng ta cùng Lôi Chấn Trung băng qua khu rừng Yêu Hồng, trong rừng cũng không phải là không có người khác.
Cũng có vài gã tiều phu đang đốn củi, thợ săn đi săn thú. Tất cả đều bình thường như thế. Cũng không đến nỗi âm trầm khủng bố giống như trong tưởng tượng của ta, rừng rậm không bóng người. Ngoại trừ vô số những đóa hoa nhỏ màu hồng phấn phập phồng trong không khí. Chẳng lẽ, hoa nhỏ đó có độc? Nhưng chẳng những Lôi Chấn Trung đã ăn, mà cả lũ chim chóc cũng mổ không ngừng, đâu thấy bị trúng độc gì đâu. Vì sao chỉ mỗi chúng ta bị trúng độc?
Người bắt cóc chú rể kia, gương mặt gầy trơ xương cũng hiện lên ý cười, hoàn toàn không để ý gì đến những tên sát thủ bạch y đang vây chung quanh ông… Người đó, chính là lão cha.
Bà lão đầu bạc như sương kia, hiển nhiên không biết vì sao đang lúc lâm nguy mà chúng ta lại đua nhau cười to như thế. Bà lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng các ngươi còn có thể thoát khỏi nơi này hay sao?”
Ta cười hì hì đứng dậy, nói với bà: “Vì sao bà lại cho rằng chúng ta sẽ bỏ đi?”
Bà cũng cười, khuôn mặt hồng hào rung rinh theo tiếng cười: “Ta vốn đang nghĩ xem trong tình huống thế này, thái tử phi sẽ hành động như thế nào. Không ngờ vẫn nằm ngoài ý liệu của ta. Bất kể là trong tình huống gì, thái tử phi Đại Tề vẫn sẽ có biện pháp. Không ngờ ngay cả thuốc nổ của Lôi gia bảo mà thái tử phi cũng có thể trộm được. Thật sự là phi phàm…”
Trong lòng ta thất kinh, không biết đối phương là thần thánh phương nào. Ngay cả thân phận của ta mà cũng điều tra rõ ràng được đến vậy. Tiểu Phúc Tử thuận tay cầm mấy cây pháo hoa của Lôi gia bảo, kỳ thật cũng không phải để chuẩn bị cho vụ này. Chẳng qua chỉ vì tò mò muốn xem một chút mà thôi. Giống như hắn vẫn thường xuyên xẹt ngang xẹt dọc mang mấy món ăn ngon lạ về ăn thử vậy thôi. Không thể ngờ được, lần này lại có công dụng lớn như vậy. Ta vẫn tươi cười nói: “Thái tử Đại Tề bị các ngươi bắt cóc, mà theo như ngươi nói, hình như tình huống của chúng ta cũng phải giống như thái tử mới đúng, tùy ý các ngươi muốn làm gì thì làm. Chỉ có điều, hiện giờ xem ra, chúng ta tự nhiên hành động mà ngươi cũng không cảm thấy kỳ lạ hay sao?”
Kỳ thật, sự kỳ lạ mà ta nói, cũng thật là phi thường kỳ quái. Không biết vì sao Tề Thụy Lâm lại bị bà ta bắt được. Bên cạnh hắn cũng có không ít cao thủ Thanh Phượng Môn hộ tống. Nhưng nhìn bộ dáng của hắn, hình như hành động cực kỳ bất tiện. Bằng không, với tính cách của hắn, nhìn thấy ta rồi thì mặc kệ là trong tình huống nào cũng sẽ tiến lên kêu gọi, trêu đùa một, hai câu…
Bà lão đầu bạc kia cười khúc khích, lấy tay xoa nhẹ tóc mai trắng phau, cười nói: “Các ngươi nghĩ rằng, các ngươi thật sự có thể tự nhiên hành động? Để ta xem nào, các ngươi vượt qua rừng rậm Yêu Hồng, cũng chưa đầy một ngày. Ồ, phải một khắc nữa mới đủ một ngày. Hay là để chúng ta từ từ xem xem, một khắc nữa sẽ xảy ra chuyện gì nhé?”
Ta nhìn mảnh khăn đỏ che mặt của bà, đôi mắt lộ ra ngoài tỏa ra một thứ ánh sáng vô cùng kỳ dị. Nghe xong lời bà ta nói, dự cảm có điềm xấu trong lòng ta càng ngày càng nặng nề. Rừng Yêu Hồng mà bà nói, chẳng lẽ chính là khu rừng rậm mọc đầy những bông hoa nhỏ màu hồng phấn kia sao. Nhưng mấy đóa hoa trong khu rừng đó cũng không có độc tính gì. Ta không tin, y thuật của ta và lão cha mà vẫn bị người ta hạ độc. Nếu vậy, mười mấy năm y thuật của ta cũng coi như công toi… Nếu vậy, không bằng ta đập đầu vào miếng đậu hũ chết quách đi cho xong…
Ta nhàn nhạt nói: “Bà đừng làm ta sợ nha. Ta bị yếu tim đó. Nhưng ta thấy, bà mới là người bị trúng độc nặng rồi đó, không ngờ dám dùng phương pháp này để kết hôn với thái tử Đại Tề…”
Bà ta mỉm cười, tấm khăn che mặt phập phồng. Bà nói: “Tề Thụy Lâm sớm nên là người của ta. Hôn lễ hôm nay chẳng qua chỉ là một vở tuồng, diễn cho các ngươi xem mà thôi. Khắp cả nước Đại Tề, ai ai cũng lan truyền rằng ngươi vô cùng kỳ diệu. Ta thật muốn nhìn xem, lúc vị hôn phu của mình kết hôn với người khác, ngươi có thể phát hiện nay không, sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó.” Nói đến đây, bà lại cười, “Quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng. Khuôn mặt hắn đã bị lụa trắng che phủ, không ngờ vậy mà ngươi cũng nhận ra được…”
Ta nhàn nhạt nói: “Khuôn mặt hắn có thể bị ngươi che dấu, nhưng dáng người thì không thể che dấu được. Huống chi, chúng ta và hắn đã quá quen thuộc rồi…”
Kỳ thật, nói trắng ra thì cũng không có gì. Ta nhìn thấy tay hắn. Ngón tay thon dài, đốt tay chỗ đầu ngón tay tròn trịa hơn những đốt còn lại. Hình dạng này, chỉ có Tề Thụy Lâm mới có. Ta đương nhiên biết, một ngàn người sẽ có một ngàn dấu vân tay, vậy thì sao lại không phải là một ngàn người còn có một ngàn hình dáng ngón tay…
Lão bà tóc bạc kia lại cười khúc khích, nói: “Thì ra thái tử phi quả thật là vô cùng quan tâm đến thái tử. Chỉ có điều, không bao lâu nữa, ngươi cũng sẽ không khác gì hắn…”
Ta đột nhiên cả kinh. Chẳng lẽ những gì bà ta nói đều là sự thật. Rừng Yêu Hồng kia thật sự có điểm đặc biệt, khiến chúng ta bất tri bất giác sập bẫy?
Ta đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân vô cùng bủn rủn. Muốn nâng ngón tay nhưng cũng không sao nâng nổi chứ đừng nói gì đến nhấc chân bước đi. Trên dưới toàn thân, nơi duy nhất có khả năng động đậy chính là mí mắt. Ngoại trừ có thể chớp chớp mắt ra, ta có cảm giác, máu trong thân thể đều lưu hành chậm lại. Nhưng kỳ quái chính là, nếu vậy thì hẳn là ta phải ngã xuống đất rồi, nhưng không có, chẳng qua chỉ đứng thẳng tắp. Bắp thịt bủn rủn mà cứng ngắc. Ta không biết vì sao lại có cảm giác kỳ lạ như thế. Hai loại cảm giác hoàn toàn tương phản này, nhưng lại đồng thời tập trung trong xúc giác của ta một cách quái dị như thế…
Bà lão tóc bạc cười nói: “Xem ra, thời gian đã đến rồi. Thái tử phi điện hạ có phải là miệng không thể mấp máy, tay không thể cử động, bắp thịt toàn thân cứng ngắc nhưng lại cảm thấy bủn rũn vô cùng rồi không?” Bà che miệng cười: “Ồ, ta cũng quên mất, thái tử phi hiện giờ ngay cả nói chuyện cũng không thể được…”
Ta mở to hai mắt nhìn bà, trông thấy bà chỉ huy thuộc hạ nâng Tiểu Phúc Tử, Tư Đồ, lão cha lên cáng. Còn ta, có vẻ nhận được đãi ngộ tốt hơn, được nâng lên một cỗ kiệu lớn. Bọn họ giống như nâng một con búp bê gỗ vậy, dìu ta đi đứng như rô bốt, đi vào trong cỗ kiệu. Ta lại nghĩ, cỗ kiệu này cũng thật lớn, hai ba người ngồi vẫn còn dư. Có phải sẽ để Tề Thụy Lâm ngồi chung với ta hay không? Nói thật, trong đầu ta vẫn có chút hy vọng, muốn nhìn xem có phải hắn cũng giống như ta, toàn thân đều cứng ngắc hay không… Hai người chúng ta cũng đã lâu rồi không liếc mắt đưa tình, đã lâu rồi không đấu mắt với nhau…
Đáng tiếc, đi lên ngồi chung, không ngờ lại là ma nữ đầu bạc kia, vẫn còn dùng khăn đỏ che mặt. Vừa vào đến nơi, an vị ngồi đối diện với ta, ánh mắt đã không ngừng đánh giá ta từ trên xuống dưới, chẳng thèm nói tiếng nào. Làm như ta chính là sinh vật kỳ quái trong điện ảnh… Cương thi.
Tuy nói rằng toàn thân cứng ngắc, thật có phần giống với cương thi trong phim, nhưng đầu óc vẫn có thể suy nghĩ được. Ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu được vì sao chúng ta lại trúng độc. Còn đám người Lôi Chấn Trung đi theo chúng ta lại chẳng bị gì hết. Chẳng lẽ bọn họ đã uống thuốc giải độc trước rồi? Lúc chúng ta cùng Lôi Chấn Trung băng qua khu rừng Yêu Hồng, trong rừng cũng không phải là không có người khác.
Cũng có vài gã tiều phu đang đốn củi, thợ săn đi săn thú. Tất cả đều bình thường như thế. Cũng không đến nỗi âm trầm khủng bố giống như trong tưởng tượng của ta, rừng rậm không bóng người. Ngoại trừ vô số những đóa hoa nhỏ màu hồng phấn phập phồng trong không khí. Chẳng lẽ, hoa nhỏ đó có độc? Nhưng chẳng những Lôi Chấn Trung đã ăn, mà cả lũ chim chóc cũng mổ không ngừng, đâu thấy bị trúng độc gì đâu. Vì sao chỉ mỗi chúng ta bị trúng độc?
/323
|