Đang nghĩ ngợi thì Tư Đồ vỗ vỗ vai ta, nói: “Tuệ Như, suy nghĩ gì vậy? Hay là… ngươi hối hận, nhớ thái tử gia?” còn nói, “Đừng sợ, ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn đâu…”
Ta nghĩ, nói gì vậy, trốn không thoát sao? Khóe mắt dư quang nơi nơi nhìn đến Tiểu Phúc Tử cùng lão cha, đối với những lời này của Tư Đồ đều đồng loạt gật đầu…
Ta đành phải than thở, vì sao những người bên cạnh ta càng ngày càng phát triển theo xu hướng du côn thế nhỉ?
Vất vả lắm mới tìm được một còn lừa núi khỏe mạnh để cưỡi, ta thẳng tiến đến Thục Trung Lôi gia trong mộng của mình. Ba vị kia tất nhiên vẫn nhàn nhã đi theo phía sau con lừa, lâu lâu lại đá cho nó một cước, chê nó quá chậm chạp…
Không biết đã trèo qua mấy đỉnh núi, vượt qua bao nhiêu vực thẳm, trước mắt chúng ta bỗng nhiên sáng ngời. Một vùng bồn địa* rộng lớn hiện ra trước mắt. Phía dưới bồn địa thôn xóm san sát, phong cảnh như trảnh. Có đủ loại nhà sàn đặc sắc, cũng có cả những phòng xá lâm viên thông thường ở Trung Nguyên. Càng khiến ta lấy làm lạ chính là, từ trên đỉnh núi nhìn lại, những gian nhà dựng lên chằn chịt nhưng rất có quy hoạch. Hình như được xây dựng dựa theo bát quái ngũ hành, nhưng lại không giống bát quái ngũ hành bình thường, đặc biệt là khu trung tâm, tạo cho ta một cảm giác kỳ lạ. Nó giống như một công viên nằm giữ vùng đô thị hiện đại vậy. Ở chính giữa còn có một pho tượng sừng sững…
(*Bồn địa là vùng đất trũng lớn nằm giữ những ngọn đồi núi bao quanh.)
Đây chính là Lôi gia, huyện Thục Trung Bách Thạch. Trong ấn tượng của ta, Thục Trung lạc hậu không ngờ lại có những kiến trúc hiện đại như vậy. Thật sự làm ta đại khai nhãn giới. Điều này có phải đã cho thấy, địa phương Thục Trung này đích xác có một mối liên hệ khó hiểu với hiện đại hay không?
Chúng ta đi vào trong bồn địa. Ngã tư đường rộng mở, nhà sàn sạch sẽ, trong đó có vô số hỗn loạn những tòa nhà Trung Nguyên phú quý bức người. Nếu như không hiểu rõ tình hình của nước khác, ta quả thực không thể tin được nơi này lại có một danh xưng hoang dã là Thục Trung.
Trong không khí truyền đến đủ loại mùi thịt nướng. Hương vị này cũng không giống với thịt nướng thông thường, mang theo một loại hương vị kỳ lạ. Không khỏi khiến cả ba người chúng ta thèm nhỏ dãi… Nói thật ra, dọc đường đi phải ăn gió nằm sương, tay nghề của Tiểu Phúc Tử cũng không được tốt lắm. Chúng ta đã sớm nảy sinh ảo tưởng về một bữa tiệc lớn.
Ngửi được mùi này, sao lại không khiến cho chúng ta như chó hoang kiếm ăn mà tự động theo mùi mà đi? Đặc biệt là lão cha, người mặc dù gầy nhưng lại rất nhanh đói. Ngửi thấy mùi hương liền phóng lên trước làm đầu tàu gương mẫu dẫn đường. Tiểu Phúc Tử cùng Tư Đồ đi hàng hai. Ta và con lừa hấp tấp đi theo phía sau. Nhưng đuổi không kịp, chỉ có thể than thở một tiếng: Vì sao lừa không ăn thịt, chỉ toàn ăn cỏ. Bằng không, ngửi mùi hương này, nó còn không vui mừng chạy đi tìm hay sao?
Nghĩ nghĩ, ta không khỏi bật cười. Bởi vì, bà người chạy phía trước, tư thế đó chẳng phải là con lừa ba đầu sao… Thấy đó, đuổi không kịp, cuối cùng ta đành phải tự tìm vui để an ủi mình.
Ta thật vất vả chạy lên, thấy đại khái có khoảng hai, ba nghìn người, túm lụm lại làm thành một vòng tròn. Bên trong có tiếng âm nhạc vang lên, có người vừa múa vừa hát. Tiểu Phúc Tử cùng Tư Đồ, lão cha sớm đã bị người ta đẩy lên hàng trên cùng. Khách từ phương xa tới sẽ được mời lên hàng đầu. Nhưng hình ảnh mà ta nhìn thấy, không phải là hình ảnh lão cha cùng Tiểu Phúc Tử, Tư Đồ mỗi người một tay cầm một miếng thịt bò hoặc thịt heo to tướng, béo ngậy, ăn ngấu ăn nghiến. Mà hiển hiện trước mặt ta là hình ảnh ba người đang ngơ ngác ngồi trên chiếu. Ánh mắt ba người có vẻ ngu si, đặc biệt là ánh mắt lúc nhìn xuống chiếu…
Càng chạy càng gần, rốt cuộc ta cũng thấy được cảnh toàn. Ánh mắt ta cũng không khỏi có chút ngu si. Chậu bồn kia, màu đỏ, màu đen, màu vàng nhung nhúc, là cái gì?
Đó dĩ nhiên là một cái chậu bồn sâu, có châu chấu, sâu xanh, còn có vô số những con côn trùng không biết là con gì…
Ta hiểu được. Đám người mặc trang phục dị tộc này đang cho chim ăn. Khó trách ba vị kia dù đang đói đến cực thảm cũng không thèm ăn. Nhưng đám chim chóc nào mà lại được cưng quý như thế, còn phải dùng đủ loại côn trùng đến để cho chúng ăn?
Ta đang suy nghĩ, con lừa đã bị người nào đó giữ chặt. Một ông lão mặt đầy nếp nhăn đan tươi cười rạng rỡ tiến lên giữ lấy con lừa của ta, kéo ta thẳng đến giữa vòng. Ta vừa thấy liền than, nguy rồi, không phải cho chim ăn…
Ngoại trừ ba người đang ngồi ngơ ngác ở giữa vòng kia ra, những người khác mỗi người cầm hai, ba con sâu bỏ thẳng vào trong miệng, nhai, nhai. Ta nghe thấy âm thanh nhai sâu trong miệng bọn họ, giòn nhẹ như ăn đậu tằm (đậu xanh) vậy…
Ta nghĩ, sắc mặt của ta bây giờ khẳng định cũng chẳng tốt hơn sắc mặt của lão cha, Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ bao nhiêu. Bởi vì ông lão mặt đầy nếp nhăn đang tươi cười hớn hở kia, người ở đây thường gọi là Phúc thúc, đang dùng một cây đũa gỗ khều lên một con trùng mập ú đưa đến trước mặt ta, còn làm một tư thế mời…
Còn cười hì hì, tự thưởng trước một miếng…
Nhai, nhai…
Ta nhìn thấy con trùng nổ ra, chất lỏng màu vàng rượm bắn tung tóe rồi biến mất trong kẽ răng của hắn. Cái chân trùng thật dài biến mất sau môi hắn. Đám chất lỏng màu vàng không biết là cái gì đang vương vãi quanh miệng cũng bị hắn dùng đầu lưỡi khua một vòng, liếm hết không chừa lại chút nào…
Ta nghĩ, ta có thể bảo trì tư thái tuyệt đẹp ngồi trên chiếu, đối với sự mời mọc của hắn còn hơi hơi cười cười, liên tục gật đầu, hữu lễ giống mấy vị quan ngoại giao. Ta thật sự là một người có lực khống chế tuyệt vời. Thật sự là dù Thái Sơn có sập xuống trước mắt… ánh mắt cũng không chớp cái nào. Ta không khỏi bội phục chính mình.
Không ngờ đối với tiếng phổ thông của chúng ta, Phúc thúc có thể nghe hiểu được. Thấy chúng ta không nói gì, liền liên thanh nói: “Khách phương xa, các ngươi hôm nay có lộc ăn lắm đấy. Hôm nay là lễ ăn trùng. Một năm chỉ có duy nhất một ngày hội này mà thôi. Lại đây, lại đây, các khách quan, nếm thử, nếm thử đi…”
Tuy vẻ mặt hắn tươi cười, trong ánh mắt tất cả đều là thành ý, hoàn toàn là một ông lão đôn hậu, nhưng ta vẫn muốn tung một chưởng đánh thẳng vào mặt lão, đập tan những nếp nhăn trên mặt lão.
Nhưng chung quy, ta vẫn không thực hành, chẳng qua chỉ hơi cười cười, nhìn con trùng trước mắt một khắc trước còn bay tới bay lui trên trời.
Nhưng lại liên tục lắc đầu, hết lần này đến lần khác từ chối lời mời rất nhiệt tình của ông lão Phúc thúc đang muốn đút con trùng cho ta ăn.
Phúc thúc nghĩ rằng con này không hợp khẩu vị với ta, vội mang thêm mấy cái bồn nữa ra. Trong đó có một chậu chứa đầy những con vàng óng vàng ánh, nhưng ta nhìn mãi cũng đã nhận ra chúng là con gì… là mấy thứ thường gặp ở trong nhà xí đó. Không cần ta phải nói ra, chắc hẳn mọi người đều đã biết là con gì rồi…
Nhìn thấy cái chậu đó được mang ra, mọi người, hai mắt không ngừng túa ra lục quang , đồng loạt nhấc đũa thọc thẳng vào mấy thứ trong chậu. Sau khi gắp được liền tống thẳng vào miệng, ăn rất ngon lành. Ta rốt cuộc không thể bảo trì phong độ ngoại giao tuyệt hảo nãy giờ nữa, cắm đầu cắm cổ mà chạy, tránh cái chậu càng xa càng tốt…
Nhưng còn chạy nhanh hơn cả ta, tựa như sấm vang chớp dật, đương nhiên chính là ba vị võ công cao cường kia…
Rời xa chỗ đó, rời xa cái mùi hương trước kia từng mang đến cho chúng ta cảm giác cực thèm, hiện giờ lại thấy trong đầu dậy lên cái mùi không mấy thoải mái. Chúng ta rốt cuộc quyết định, tìm đến một gia đình đứng đắn ăn bữa tiệc lớn…
Đáng tiếc, hôm nay xem ra thật sự là một ngày hội lớn. Nhà nhà ăn trùng, người người ăn trùng. Chúng ta vòng vo hết nửa ngày, ngay cả một nắm cơm cũng không kiếm được…
Ta nghĩ, nói gì vậy, trốn không thoát sao? Khóe mắt dư quang nơi nơi nhìn đến Tiểu Phúc Tử cùng lão cha, đối với những lời này của Tư Đồ đều đồng loạt gật đầu…
Ta đành phải than thở, vì sao những người bên cạnh ta càng ngày càng phát triển theo xu hướng du côn thế nhỉ?
Vất vả lắm mới tìm được một còn lừa núi khỏe mạnh để cưỡi, ta thẳng tiến đến Thục Trung Lôi gia trong mộng của mình. Ba vị kia tất nhiên vẫn nhàn nhã đi theo phía sau con lừa, lâu lâu lại đá cho nó một cước, chê nó quá chậm chạp…
Không biết đã trèo qua mấy đỉnh núi, vượt qua bao nhiêu vực thẳm, trước mắt chúng ta bỗng nhiên sáng ngời. Một vùng bồn địa* rộng lớn hiện ra trước mắt. Phía dưới bồn địa thôn xóm san sát, phong cảnh như trảnh. Có đủ loại nhà sàn đặc sắc, cũng có cả những phòng xá lâm viên thông thường ở Trung Nguyên. Càng khiến ta lấy làm lạ chính là, từ trên đỉnh núi nhìn lại, những gian nhà dựng lên chằn chịt nhưng rất có quy hoạch. Hình như được xây dựng dựa theo bát quái ngũ hành, nhưng lại không giống bát quái ngũ hành bình thường, đặc biệt là khu trung tâm, tạo cho ta một cảm giác kỳ lạ. Nó giống như một công viên nằm giữ vùng đô thị hiện đại vậy. Ở chính giữa còn có một pho tượng sừng sững…
(*Bồn địa là vùng đất trũng lớn nằm giữ những ngọn đồi núi bao quanh.)
Đây chính là Lôi gia, huyện Thục Trung Bách Thạch. Trong ấn tượng của ta, Thục Trung lạc hậu không ngờ lại có những kiến trúc hiện đại như vậy. Thật sự làm ta đại khai nhãn giới. Điều này có phải đã cho thấy, địa phương Thục Trung này đích xác có một mối liên hệ khó hiểu với hiện đại hay không?
Chúng ta đi vào trong bồn địa. Ngã tư đường rộng mở, nhà sàn sạch sẽ, trong đó có vô số hỗn loạn những tòa nhà Trung Nguyên phú quý bức người. Nếu như không hiểu rõ tình hình của nước khác, ta quả thực không thể tin được nơi này lại có một danh xưng hoang dã là Thục Trung.
Trong không khí truyền đến đủ loại mùi thịt nướng. Hương vị này cũng không giống với thịt nướng thông thường, mang theo một loại hương vị kỳ lạ. Không khỏi khiến cả ba người chúng ta thèm nhỏ dãi… Nói thật ra, dọc đường đi phải ăn gió nằm sương, tay nghề của Tiểu Phúc Tử cũng không được tốt lắm. Chúng ta đã sớm nảy sinh ảo tưởng về một bữa tiệc lớn.
Ngửi được mùi này, sao lại không khiến cho chúng ta như chó hoang kiếm ăn mà tự động theo mùi mà đi? Đặc biệt là lão cha, người mặc dù gầy nhưng lại rất nhanh đói. Ngửi thấy mùi hương liền phóng lên trước làm đầu tàu gương mẫu dẫn đường. Tiểu Phúc Tử cùng Tư Đồ đi hàng hai. Ta và con lừa hấp tấp đi theo phía sau. Nhưng đuổi không kịp, chỉ có thể than thở một tiếng: Vì sao lừa không ăn thịt, chỉ toàn ăn cỏ. Bằng không, ngửi mùi hương này, nó còn không vui mừng chạy đi tìm hay sao?
Nghĩ nghĩ, ta không khỏi bật cười. Bởi vì, bà người chạy phía trước, tư thế đó chẳng phải là con lừa ba đầu sao… Thấy đó, đuổi không kịp, cuối cùng ta đành phải tự tìm vui để an ủi mình.
Ta thật vất vả chạy lên, thấy đại khái có khoảng hai, ba nghìn người, túm lụm lại làm thành một vòng tròn. Bên trong có tiếng âm nhạc vang lên, có người vừa múa vừa hát. Tiểu Phúc Tử cùng Tư Đồ, lão cha sớm đã bị người ta đẩy lên hàng trên cùng. Khách từ phương xa tới sẽ được mời lên hàng đầu. Nhưng hình ảnh mà ta nhìn thấy, không phải là hình ảnh lão cha cùng Tiểu Phúc Tử, Tư Đồ mỗi người một tay cầm một miếng thịt bò hoặc thịt heo to tướng, béo ngậy, ăn ngấu ăn nghiến. Mà hiển hiện trước mặt ta là hình ảnh ba người đang ngơ ngác ngồi trên chiếu. Ánh mắt ba người có vẻ ngu si, đặc biệt là ánh mắt lúc nhìn xuống chiếu…
Càng chạy càng gần, rốt cuộc ta cũng thấy được cảnh toàn. Ánh mắt ta cũng không khỏi có chút ngu si. Chậu bồn kia, màu đỏ, màu đen, màu vàng nhung nhúc, là cái gì?
Đó dĩ nhiên là một cái chậu bồn sâu, có châu chấu, sâu xanh, còn có vô số những con côn trùng không biết là con gì…
Ta hiểu được. Đám người mặc trang phục dị tộc này đang cho chim ăn. Khó trách ba vị kia dù đang đói đến cực thảm cũng không thèm ăn. Nhưng đám chim chóc nào mà lại được cưng quý như thế, còn phải dùng đủ loại côn trùng đến để cho chúng ăn?
Ta đang suy nghĩ, con lừa đã bị người nào đó giữ chặt. Một ông lão mặt đầy nếp nhăn đan tươi cười rạng rỡ tiến lên giữ lấy con lừa của ta, kéo ta thẳng đến giữa vòng. Ta vừa thấy liền than, nguy rồi, không phải cho chim ăn…
Ngoại trừ ba người đang ngồi ngơ ngác ở giữa vòng kia ra, những người khác mỗi người cầm hai, ba con sâu bỏ thẳng vào trong miệng, nhai, nhai. Ta nghe thấy âm thanh nhai sâu trong miệng bọn họ, giòn nhẹ như ăn đậu tằm (đậu xanh) vậy…
Ta nghĩ, sắc mặt của ta bây giờ khẳng định cũng chẳng tốt hơn sắc mặt của lão cha, Tiểu Phúc Tử và Tư Đồ bao nhiêu. Bởi vì ông lão mặt đầy nếp nhăn đang tươi cười hớn hở kia, người ở đây thường gọi là Phúc thúc, đang dùng một cây đũa gỗ khều lên một con trùng mập ú đưa đến trước mặt ta, còn làm một tư thế mời…
Còn cười hì hì, tự thưởng trước một miếng…
Nhai, nhai…
Ta nhìn thấy con trùng nổ ra, chất lỏng màu vàng rượm bắn tung tóe rồi biến mất trong kẽ răng của hắn. Cái chân trùng thật dài biến mất sau môi hắn. Đám chất lỏng màu vàng không biết là cái gì đang vương vãi quanh miệng cũng bị hắn dùng đầu lưỡi khua một vòng, liếm hết không chừa lại chút nào…
Ta nghĩ, ta có thể bảo trì tư thái tuyệt đẹp ngồi trên chiếu, đối với sự mời mọc của hắn còn hơi hơi cười cười, liên tục gật đầu, hữu lễ giống mấy vị quan ngoại giao. Ta thật sự là một người có lực khống chế tuyệt vời. Thật sự là dù Thái Sơn có sập xuống trước mắt… ánh mắt cũng không chớp cái nào. Ta không khỏi bội phục chính mình.
Không ngờ đối với tiếng phổ thông của chúng ta, Phúc thúc có thể nghe hiểu được. Thấy chúng ta không nói gì, liền liên thanh nói: “Khách phương xa, các ngươi hôm nay có lộc ăn lắm đấy. Hôm nay là lễ ăn trùng. Một năm chỉ có duy nhất một ngày hội này mà thôi. Lại đây, lại đây, các khách quan, nếm thử, nếm thử đi…”
Tuy vẻ mặt hắn tươi cười, trong ánh mắt tất cả đều là thành ý, hoàn toàn là một ông lão đôn hậu, nhưng ta vẫn muốn tung một chưởng đánh thẳng vào mặt lão, đập tan những nếp nhăn trên mặt lão.
Nhưng chung quy, ta vẫn không thực hành, chẳng qua chỉ hơi cười cười, nhìn con trùng trước mắt một khắc trước còn bay tới bay lui trên trời.
Nhưng lại liên tục lắc đầu, hết lần này đến lần khác từ chối lời mời rất nhiệt tình của ông lão Phúc thúc đang muốn đút con trùng cho ta ăn.
Phúc thúc nghĩ rằng con này không hợp khẩu vị với ta, vội mang thêm mấy cái bồn nữa ra. Trong đó có một chậu chứa đầy những con vàng óng vàng ánh, nhưng ta nhìn mãi cũng đã nhận ra chúng là con gì… là mấy thứ thường gặp ở trong nhà xí đó. Không cần ta phải nói ra, chắc hẳn mọi người đều đã biết là con gì rồi…
Nhìn thấy cái chậu đó được mang ra, mọi người, hai mắt không ngừng túa ra lục quang , đồng loạt nhấc đũa thọc thẳng vào mấy thứ trong chậu. Sau khi gắp được liền tống thẳng vào miệng, ăn rất ngon lành. Ta rốt cuộc không thể bảo trì phong độ ngoại giao tuyệt hảo nãy giờ nữa, cắm đầu cắm cổ mà chạy, tránh cái chậu càng xa càng tốt…
Nhưng còn chạy nhanh hơn cả ta, tựa như sấm vang chớp dật, đương nhiên chính là ba vị võ công cao cường kia…
Rời xa chỗ đó, rời xa cái mùi hương trước kia từng mang đến cho chúng ta cảm giác cực thèm, hiện giờ lại thấy trong đầu dậy lên cái mùi không mấy thoải mái. Chúng ta rốt cuộc quyết định, tìm đến một gia đình đứng đắn ăn bữa tiệc lớn…
Đáng tiếc, hôm nay xem ra thật sự là một ngày hội lớn. Nhà nhà ăn trùng, người người ăn trùng. Chúng ta vòng vo hết nửa ngày, ngay cả một nắm cơm cũng không kiếm được…
/323
|