Ta đảo mắt nhìn qua chỗ Mẫu Vân Cơ. Bà đang được một đám người hộ vệ, ánh mắt nhàn nhạt, thỉnh thoảng lại quét về phía Cửu Biến Quỷ Nữ, không hề vũ điệu mê hồn kia ảnh hưởng chút nào. Mà những người bên cạnh bà, thần thái cũng rất tự nhiên, hoàn toàn không bị ảnh hưởng đến. Ta không khỏi kỳ quái. Chẳng lẽ bọn họ có vũ khí bí mật gì hay sao? Nếu chúng ta không muốn bị Cửu Biến Quỷ Nữ ảnh hưởng nữa, thì cũng chỉ còn cách tìm ở chỗ bà ta. Xem ra, Mẫu Vân Cơ này sớm đã có chuẩn bị. Có lẽ trên người đã có sẵn dược vật đặc thù dùng để an thần định khí…
Những phỏng đoán của chúng ta về thế lực của Mẫu Vân Cơ xem chừng vẫn chưa đủ. Chỉ một Cửu Biến Quỷ Nữ thôi mà đã khiến cho chúng ta đại loạn rồi. Còn Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử vẫn đang bị Hộ Long Vệ quấn quýt không rời. Diệp Bất Phàm cùng Thanh Loan không nhảy vào chiến cuộc. Nghe Quỳnh Hoa nói, bọn họ đang bị cao thủ ngăn lại ở ngoài sơn trang. Quỳnh Hoa nói: “Xem ra, chỉ có để phượng vĩ ra trận thì mới được…”
Ta lắc lắc đầu, nói: “Hiện giờ giữa viện, mọi người đều đang hỗn chiến. Nếu bắn ra phượng vĩ, nhất định sẽ gây thương tích cho người nhà. Huống chi, Mẫu Vân Cơ kia vẫn là hoàng hậu, nếu như thật sự xảy ra sơ xuất gì, ngược lại còn mất nhiều hơn được…”
Ta nghĩ. Hoàng thượng muốn khiển trách Mẫu Vân Cơ là một chuyện, nhưng nếu chúng ta động thủ làm bà bị thương, lại là một chuyện hoàn toàn khác. Hiện giờ, cái cớ của trận đại chiến này, chẳng qua chỉ là muốn tróc nã đạo tặc trong số những người bên cạnh bà. Nếu thật sự ngay cả hoàng hậu cũng bị thương, mặc kệ là cái cớ ấy có đường hoàng cỡ nào thì kết quả, khả năng đều sẽ chỉ khiến cho thái tử rơi vào thế bị động.
Nếu là đấu với kẻ thù trên chiến trường, đánh không thắng còn có thể cho cung thủ xếp thành hàng ngang bắn tỉa. Nhưng hiện giờ, Mẫu Vân Cơ đang đứng ở chính giữa chiến trường, ngược lại tựa như một bia ngắm sống, làm cho chúng ta phải bó chân bó tay, vô kế khả thi.
Xem ra, vị hoàng hậu này cũng là một người thông minh. Sau khi quan sát tình thế hai bên, bà đã nhìn ra được cục diện toàn cảnh. Bà mỉm cười, ra hiệu cho một tên thái giám nâng chiếc ghế dựa lúc nãy đã bị ngã đổ xuống đất dậy, sau đó khoai thai, thư thái mà ngồi xuống, tựa như đang ngồi trên núi mà xem hổ đấu vậy. Ta đọc hiểu được khẩu ngữ của bà, bà đang nói với người bên cạnh rằng: “Ta cũng muốn nhìn xem. Thái tử sẽ làm thế nào để đối phó với ai gia. Có phải muốn gánh lấy đại danh giết mẹ, không những hắn phải trả lại ngôi vị thái tử mà còn phạm vào tội chết nữa hay không. Ai gia vì sao lại không thành toàn cho hắn chứ?”
Trong lòng ta thất kinh. Tề Thụy Lâm mặc dù đang bao vây hoàng hậu và đám người kia, nhưng hiển nhiên đúng như những gì ta lo lắng, đội một cái đầu chuột to tướng, không dám tiến lên. Tất cả những cao thủ phe ta đều không thể thoát thân ra khỏi trận đấu của mình, cũng không có cách nào ‘đánh giặc phải đánh tướng cầm đầu trước’ được. Phía bên kia, vũ điệu mê hồn của Cửu Biến Quỷ Nữ hiển nhiên đã gắt gao ngăn chặn được thế công của lão cha. Lão cha bị mê dụ, cước bộ cong vẹo. Mắt thấy đã không còn duy trì được bao lâu nữa rồi.
Kỳ thật, mục đích của Mẫu Vân Cơ chính là ta, cũng giống như mục đích của Tề Thụy Lâm chính là thế lực ngầm bên cạnh hoàng hậu vậy. Bọn họ đều vì muốn gạt bỏ cánh tay phải của đối phương. Một khi đã như vậy, không phải là ta sẽ phải đứng ra đánh vỡ cục diện bế tắc này hay sao?
Ta không khỏi nở nụ cười…
Quỳnh Hoa vẫn canh giữ bên cạnh ta, thấy ta cười bèn nhìn ta đầy cảnh giác, đề phòng. Ta thấy vậy, trong lòng liền hiểu. Nàng đã được chủ tử cảnh cáo, muốn nàng giữ ta ở ngoài trận làm khán giả, đặc biệt không được để ta nhiều chuyện xen chân vào. Xem ra, sau lần ở Tuyên Vương phủ đã khiến cho mọi người tăng vọt cảnh giác tính làm bừa làm càn của ta đến mức chưa từng có…
Ta liếc mắt nhìn Quỳnh Hoa một cái, thu hồi vẻ tươi cười, nhíu mày nói với nàng: “Quỳnh Hoa, mọi người đều đang chiến đấu kịch liệt, vì sao ngươi không tiến lên giúp một tay? Bên cạnh ta có nhiều hộ vệ như vậy rồi, chẳng lẽ còn không bảo vệ được ta sao?”
Quả nhiên, Quỳnh Hoa nhàn nhạt trả lời: “Chủ tử dặn ta phải bảo hộ thái tử phi, ta không được đi đâu hết…”
Ta thở dài một hơi, nhìn ra giữa viện. Mắt thấy tình hình chiến đấu đã đến hồi kịch liệt, chiến hỏa đẫm máu. Ta nói: “Quỳnh Hoa, để tránh tăng thêm phiền phức cho thái tử, hay là ngươi che chở cho ta, tìm một chỗ trốn trước đi. Ngươi xem, hoàng hậu nương nương hình như đang sai người tấn công về phía này kìa…”
Quả nhiên, có vài tên cao thủ bên cạnh Mẫu Vân Cơ điên cuồng tấn công về phía ta. Tề Thụy Lâm vội chỉ huy Thiết Y Vệ bố trận để ngăn cản. Nhưng bố trận quân trường làm sao có thể ngăn cản được đám nhân sĩ võ lâm cứ thích xẹt tới xẹt lui kia? Mắt thấy, thế trận kia đã bị đánh vỡ, tạo ra một chỗ hổng…
Quỳnh Hoa bối rối. Nghe xong đề nghị của ta, vội chỉ huy đám Vệ binh tay cầm thiết thuẫn đang vây quanh chúng ta, bảo hộ chúng ta lui dần ra cạnh cửa. Thối lui đến cửa đại môn, ta cười nói: “Quỳnh Hoa, có lẽ chúng ta đã bị trong ngoài giáp công rồi…”
Quỳnh Hoa kinh hãi. Chỉ thấy ngoài cửa, vài tên Hộ Long Vệ đã thoát khỏi sự ngăn chặn của Thanh Phượng Môn đang tấn công về phía chúng ta. Nàng gấp đến độ di chuyển bao quanh, chỉ thiếu điều muốn nhảy vũ khúc xoay tròn luôn thôi. Ta thở dài, nói: “Quỳnh Hoa, có lẽ, chúng ta phải tự cứu mình mới được…”
Nàng nghe ta nói ‘tự cứu’, có lẽ đã sớm quên phăng hết những lời chủ tử dặn dò trước đó, liên tục hỏi: “Phải làm như thế nào?” Lại hoài nghi hỏi: “Thái tử phi, chủ tử nói, ngài không được làm chuyện gì mạo hiểm…”
Ta nhàn nhạt nói: “Hiện giờ, thái tử có cố cũng không thắng được. Thanh Phượng Môn cũng ngăn không được công kích của người ta. Ba vị cao thủ bên cạnh ta cũng bị người ta cuốn lấy rồi. Bên cạnh ta bây giờ chỉ có mình ngươi. Quỳnh Hoa, chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngươi có thể ngăn cản được ba tên Hộ Long Vệ kia?”
Ta chỉ chỉ ba gã Hộ Long Vệ đang chạy bổ về phía chúng ta. Bọn họ một đường thẳng tắp, đem phi đao chém đến, quyết giết cho được. Mắt thấy, đã sắp chạy đến trước mặt chúng ta rồi…
Quỳnh Hoa lúc này, cũng hơi kích động. Xem ra, nàng cũng nhận thức được rất rõ thực lực của chính mình. Biết rằng chỉ với một mình nàng mà đấu với mấy tên Hộ Long Vệ áo giáp đầy người kia, là không thể bảo hộ cho ta được. Ta thấy ánh mắt nàng đảo nhìn chung quanh, có lẽ là muốn tìm Tề Thụy Lâm để cầu cứu…
Ta đương nhiên không thể để nàng cầu cứu…
Ta nhíu mày nói: “Quỳnh Hoa, thái tử hiện tại trong chiến cuộc khẩn yếu, đang chỉ huy mọi người chạy chung quanh làm nhiễu loạn vũ điệu mê hồn thiên biến vạn hóa của Cửu Biến Quỷ Nữ, không đếm xỉa đến chúng ta đâu. Quỳnh Hoa, tánh mạng của ta cũng chỉ có thể dựa vào ngươi…”
Nói xong, ta dùng ánh mắt tràn ngập hy vọng mà nhìn nàng, tựa như cha mẹ đang tha thiết hy vọng đứa con của mình vậy. Thấy nàng đã đại loạn, rốt cuộc nói: “Chủ tử, bây giờ phải làm gì? Nếu như ngài có gì sơ xuất, dù ta có lấy cái chết để tạ tội cũng không xong…”
Ta nhàn nhạt mỉm cười: “Quỳnh Hoa, thật ra ta có cách. Nhưng ngươi khẳng định đã được thái tử chỉ thị, bảo ta đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng phương pháp này của ta, không mạo hiểm thì khẳng định không được. Ây da, hay là bỏ đi, cứ để đám Hộ Long Vệ ấy một đao chém chết ta đi cho rồi…”
Hộ Long Vệ cách chúng ta càng lúc càng gần. Quỳnh Hoa thấy tình thế đã quá mức nguy cấp, không ngờ ta còn ở đó mà nói hờn nói mát, bèn nói: “Chủ tử, vì sao ngài lại nói như vậy. Ngài nói muốn làm thế nào thì bây giờ liền cứ làm thế ấy. Về phía thái tử gia, có muốn trách phạt gì, ta sẽ tự mình gánh vác!”
Ta rốt cuộc gật gật đầu, lại gần nói nhỏ vào tai nàng vài câu. Khuôn mặt nàng liền hiện ra vẻ đỏ ửng khả nghi, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu, sau đó quay qua dặn dò vài câu với đám Thiết Vệ đang bảo hộ chúng ta. Nhóm Thiết Vệ Quân cầm thiết thuẫn đứng lên, dựa vào tường làm thành một vòng, che chở chúng ta kín như bưng, không một kẽ hở. Không có ai chú ý đến những việc chúng ta đang làm, ngay cả đối phương cũng không có ai chú ý…
Những phỏng đoán của chúng ta về thế lực của Mẫu Vân Cơ xem chừng vẫn chưa đủ. Chỉ một Cửu Biến Quỷ Nữ thôi mà đã khiến cho chúng ta đại loạn rồi. Còn Tư Đồ và Tiểu Phúc Tử vẫn đang bị Hộ Long Vệ quấn quýt không rời. Diệp Bất Phàm cùng Thanh Loan không nhảy vào chiến cuộc. Nghe Quỳnh Hoa nói, bọn họ đang bị cao thủ ngăn lại ở ngoài sơn trang. Quỳnh Hoa nói: “Xem ra, chỉ có để phượng vĩ ra trận thì mới được…”
Ta lắc lắc đầu, nói: “Hiện giờ giữa viện, mọi người đều đang hỗn chiến. Nếu bắn ra phượng vĩ, nhất định sẽ gây thương tích cho người nhà. Huống chi, Mẫu Vân Cơ kia vẫn là hoàng hậu, nếu như thật sự xảy ra sơ xuất gì, ngược lại còn mất nhiều hơn được…”
Ta nghĩ. Hoàng thượng muốn khiển trách Mẫu Vân Cơ là một chuyện, nhưng nếu chúng ta động thủ làm bà bị thương, lại là một chuyện hoàn toàn khác. Hiện giờ, cái cớ của trận đại chiến này, chẳng qua chỉ là muốn tróc nã đạo tặc trong số những người bên cạnh bà. Nếu thật sự ngay cả hoàng hậu cũng bị thương, mặc kệ là cái cớ ấy có đường hoàng cỡ nào thì kết quả, khả năng đều sẽ chỉ khiến cho thái tử rơi vào thế bị động.
Nếu là đấu với kẻ thù trên chiến trường, đánh không thắng còn có thể cho cung thủ xếp thành hàng ngang bắn tỉa. Nhưng hiện giờ, Mẫu Vân Cơ đang đứng ở chính giữa chiến trường, ngược lại tựa như một bia ngắm sống, làm cho chúng ta phải bó chân bó tay, vô kế khả thi.
Xem ra, vị hoàng hậu này cũng là một người thông minh. Sau khi quan sát tình thế hai bên, bà đã nhìn ra được cục diện toàn cảnh. Bà mỉm cười, ra hiệu cho một tên thái giám nâng chiếc ghế dựa lúc nãy đã bị ngã đổ xuống đất dậy, sau đó khoai thai, thư thái mà ngồi xuống, tựa như đang ngồi trên núi mà xem hổ đấu vậy. Ta đọc hiểu được khẩu ngữ của bà, bà đang nói với người bên cạnh rằng: “Ta cũng muốn nhìn xem. Thái tử sẽ làm thế nào để đối phó với ai gia. Có phải muốn gánh lấy đại danh giết mẹ, không những hắn phải trả lại ngôi vị thái tử mà còn phạm vào tội chết nữa hay không. Ai gia vì sao lại không thành toàn cho hắn chứ?”
Trong lòng ta thất kinh. Tề Thụy Lâm mặc dù đang bao vây hoàng hậu và đám người kia, nhưng hiển nhiên đúng như những gì ta lo lắng, đội một cái đầu chuột to tướng, không dám tiến lên. Tất cả những cao thủ phe ta đều không thể thoát thân ra khỏi trận đấu của mình, cũng không có cách nào ‘đánh giặc phải đánh tướng cầm đầu trước’ được. Phía bên kia, vũ điệu mê hồn của Cửu Biến Quỷ Nữ hiển nhiên đã gắt gao ngăn chặn được thế công của lão cha. Lão cha bị mê dụ, cước bộ cong vẹo. Mắt thấy đã không còn duy trì được bao lâu nữa rồi.
Kỳ thật, mục đích của Mẫu Vân Cơ chính là ta, cũng giống như mục đích của Tề Thụy Lâm chính là thế lực ngầm bên cạnh hoàng hậu vậy. Bọn họ đều vì muốn gạt bỏ cánh tay phải của đối phương. Một khi đã như vậy, không phải là ta sẽ phải đứng ra đánh vỡ cục diện bế tắc này hay sao?
Ta không khỏi nở nụ cười…
Quỳnh Hoa vẫn canh giữ bên cạnh ta, thấy ta cười bèn nhìn ta đầy cảnh giác, đề phòng. Ta thấy vậy, trong lòng liền hiểu. Nàng đã được chủ tử cảnh cáo, muốn nàng giữ ta ở ngoài trận làm khán giả, đặc biệt không được để ta nhiều chuyện xen chân vào. Xem ra, sau lần ở Tuyên Vương phủ đã khiến cho mọi người tăng vọt cảnh giác tính làm bừa làm càn của ta đến mức chưa từng có…
Ta liếc mắt nhìn Quỳnh Hoa một cái, thu hồi vẻ tươi cười, nhíu mày nói với nàng: “Quỳnh Hoa, mọi người đều đang chiến đấu kịch liệt, vì sao ngươi không tiến lên giúp một tay? Bên cạnh ta có nhiều hộ vệ như vậy rồi, chẳng lẽ còn không bảo vệ được ta sao?”
Quả nhiên, Quỳnh Hoa nhàn nhạt trả lời: “Chủ tử dặn ta phải bảo hộ thái tử phi, ta không được đi đâu hết…”
Ta thở dài một hơi, nhìn ra giữa viện. Mắt thấy tình hình chiến đấu đã đến hồi kịch liệt, chiến hỏa đẫm máu. Ta nói: “Quỳnh Hoa, để tránh tăng thêm phiền phức cho thái tử, hay là ngươi che chở cho ta, tìm một chỗ trốn trước đi. Ngươi xem, hoàng hậu nương nương hình như đang sai người tấn công về phía này kìa…”
Quả nhiên, có vài tên cao thủ bên cạnh Mẫu Vân Cơ điên cuồng tấn công về phía ta. Tề Thụy Lâm vội chỉ huy Thiết Y Vệ bố trận để ngăn cản. Nhưng bố trận quân trường làm sao có thể ngăn cản được đám nhân sĩ võ lâm cứ thích xẹt tới xẹt lui kia? Mắt thấy, thế trận kia đã bị đánh vỡ, tạo ra một chỗ hổng…
Quỳnh Hoa bối rối. Nghe xong đề nghị của ta, vội chỉ huy đám Vệ binh tay cầm thiết thuẫn đang vây quanh chúng ta, bảo hộ chúng ta lui dần ra cạnh cửa. Thối lui đến cửa đại môn, ta cười nói: “Quỳnh Hoa, có lẽ chúng ta đã bị trong ngoài giáp công rồi…”
Quỳnh Hoa kinh hãi. Chỉ thấy ngoài cửa, vài tên Hộ Long Vệ đã thoát khỏi sự ngăn chặn của Thanh Phượng Môn đang tấn công về phía chúng ta. Nàng gấp đến độ di chuyển bao quanh, chỉ thiếu điều muốn nhảy vũ khúc xoay tròn luôn thôi. Ta thở dài, nói: “Quỳnh Hoa, có lẽ, chúng ta phải tự cứu mình mới được…”
Nàng nghe ta nói ‘tự cứu’, có lẽ đã sớm quên phăng hết những lời chủ tử dặn dò trước đó, liên tục hỏi: “Phải làm như thế nào?” Lại hoài nghi hỏi: “Thái tử phi, chủ tử nói, ngài không được làm chuyện gì mạo hiểm…”
Ta nhàn nhạt nói: “Hiện giờ, thái tử có cố cũng không thắng được. Thanh Phượng Môn cũng ngăn không được công kích của người ta. Ba vị cao thủ bên cạnh ta cũng bị người ta cuốn lấy rồi. Bên cạnh ta bây giờ chỉ có mình ngươi. Quỳnh Hoa, chẳng lẽ ngươi cho rằng, ngươi có thể ngăn cản được ba tên Hộ Long Vệ kia?”
Ta chỉ chỉ ba gã Hộ Long Vệ đang chạy bổ về phía chúng ta. Bọn họ một đường thẳng tắp, đem phi đao chém đến, quyết giết cho được. Mắt thấy, đã sắp chạy đến trước mặt chúng ta rồi…
Quỳnh Hoa lúc này, cũng hơi kích động. Xem ra, nàng cũng nhận thức được rất rõ thực lực của chính mình. Biết rằng chỉ với một mình nàng mà đấu với mấy tên Hộ Long Vệ áo giáp đầy người kia, là không thể bảo hộ cho ta được. Ta thấy ánh mắt nàng đảo nhìn chung quanh, có lẽ là muốn tìm Tề Thụy Lâm để cầu cứu…
Ta đương nhiên không thể để nàng cầu cứu…
Ta nhíu mày nói: “Quỳnh Hoa, thái tử hiện tại trong chiến cuộc khẩn yếu, đang chỉ huy mọi người chạy chung quanh làm nhiễu loạn vũ điệu mê hồn thiên biến vạn hóa của Cửu Biến Quỷ Nữ, không đếm xỉa đến chúng ta đâu. Quỳnh Hoa, tánh mạng của ta cũng chỉ có thể dựa vào ngươi…”
Nói xong, ta dùng ánh mắt tràn ngập hy vọng mà nhìn nàng, tựa như cha mẹ đang tha thiết hy vọng đứa con của mình vậy. Thấy nàng đã đại loạn, rốt cuộc nói: “Chủ tử, bây giờ phải làm gì? Nếu như ngài có gì sơ xuất, dù ta có lấy cái chết để tạ tội cũng không xong…”
Ta nhàn nhạt mỉm cười: “Quỳnh Hoa, thật ra ta có cách. Nhưng ngươi khẳng định đã được thái tử chỉ thị, bảo ta đừng hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng phương pháp này của ta, không mạo hiểm thì khẳng định không được. Ây da, hay là bỏ đi, cứ để đám Hộ Long Vệ ấy một đao chém chết ta đi cho rồi…”
Hộ Long Vệ cách chúng ta càng lúc càng gần. Quỳnh Hoa thấy tình thế đã quá mức nguy cấp, không ngờ ta còn ở đó mà nói hờn nói mát, bèn nói: “Chủ tử, vì sao ngài lại nói như vậy. Ngài nói muốn làm thế nào thì bây giờ liền cứ làm thế ấy. Về phía thái tử gia, có muốn trách phạt gì, ta sẽ tự mình gánh vác!”
Ta rốt cuộc gật gật đầu, lại gần nói nhỏ vào tai nàng vài câu. Khuôn mặt nàng liền hiện ra vẻ đỏ ửng khả nghi, nhưng cuối cùng vẫn gật gật đầu, sau đó quay qua dặn dò vài câu với đám Thiết Vệ đang bảo hộ chúng ta. Nhóm Thiết Vệ Quân cầm thiết thuẫn đứng lên, dựa vào tường làm thành một vòng, che chở chúng ta kín như bưng, không một kẽ hở. Không có ai chú ý đến những việc chúng ta đang làm, ngay cả đối phương cũng không có ai chú ý…
/323
|