Tối hôm qua có một cơn mưa nhỏ.
Sáng sớm, đẩy cửa sổ ra đã ngửi thấy được một mùi vị tươi mát.
Tô Đào hít sâu một hơi.
Cảnh vật trên núi của thôn trang thật đẹp.
Tính ra, nàng và Lục Tễ đã đến thôn trang suối nước nóng cũng gần một tháng.
Trong lúc này, độc của Lục Tễ cũng hết bảy tám phần rồi.
Vài ngày nữa là có thể giải độc triệt để rồi.
Tô Đào nhìn núi rừng xa xa sau cơn mưa, thầm nghĩ tất cả đều đang chuyển biến tốt dần.
Nàng lại thưởng thức cảnh sắc trong chốc lát, mới đến thư phòng tìm Lục Tễ.
Không sai.
Với tính cách của Lục Tễ, sau khi đến thôn trang không bao lâu hắn lại mở thêm một gian thư phòng, hắn thường xuyên ở trong thư phòng đó.
Gần đây thân thể của hắn càng ngày càng tốt, thời gian hắn ở lại thư phòng cũng càng ngày càng dài.
Tô Đào vừa đi đến thư phòng, vừa ngầm oán thầm, Lục Tễ thật là một người thích bận rộn, sợ là không sửa được tính cách này rồi.
Một lát sau, đã đến thư phòng.
Tô Đào đẩy cánh cửa, nàng vừa muốn mở miệng gọi Lục Tễ thì phát hiện Lục Tễ ngồi ở trước thư án, trong tay còn cầm lấy một vật tương tự với thiếp mời.
Biểu cảm hắn nghiêm trọng, giống như là có chuyện khó khăn gì vậy.
Tô Đào tiến lên, nàng nghi ngờ nói: "Phu quân, làm sao vậy, có chuyện gì không?"
Nghe thấy giọng nói của Tô Đào, Lục Tễ phục hồi tinh thần lại, hắn đưa thiếp mời cho Tô Đào.
Tô Đào cúi đầu nhìn qua, tấm thiệp này là trong nội cung đưa tới.
Trên thư nói rất lâu không thấy Lục Tễ, Hoàng Thượng rất lo lắng cho thân thể Lục Tễ, vừa vặn gần đây trong nội cung có một yến hội, muốn mời Lục Tễ và Tô Đào vào nội cung.
Còn nói đến lúc đó có thể cho thái y xem thật kỹ thân thể Lục Tễ, không nói chừng sẽ có phương thuốc tốt.
Lông mày Tô Đào khẽ chau lại.
Mấy ngày qua, nàng và Lục Tễ luôn ở thôn trang suối nước nóng, biểu hiện với bên ngoài cũng rất bình thường.
Lục Tễ thường xuyên diễn trò, để người ta mua cho nàng rất nhiều thứ, giống như nhân sinh đi đến đoạn đường cuối cùng, cái gì cũng không quan tâm, để lộ dáng vẻ tận tình hưởng lạc.
Tất cả mọi người không hề hoài nghi, Hoàng Thượng cũng thế.
Nhưng Hoàng Thượng vẫn là người có tính đa nghi, mặc dù không sinh nghi đối với Lục Tễ, nhưng nghĩ lại, miễn cho sự tình phức tạp, nên mới có yến hội này.
Nói cái gì mà bắt mạch cho Lục Tễ, đơn giản là muốn thăm dò tình hình bệnh của Lục Tễ, có phải sắp chết thật không.
Tô Đào thầm nghĩ đến vẻ mặt của Lục Tễ ban nãy, có phải cũng là bởi vì việc này hay không?
Tô Đào cũng có chút khẩn trương, dù sao độc của Lục Tễ cũng sắp hết rồi.
Lúc này, để thái y bắt mạch cho Lục Tễ, nhất định có thể phát hiện có điều không đúng, nếu Hoàng Thượng biết được thì phải làm sao bây giờ?
Tô Đào vội vàng nói: "Phu quân, vậy phải làm sao bây giờ?"
Lục Tễ ngước mắt: "Niên Niên, không cần phải lo lắng, Kế thần y nói đến lúc đó sẽ cho ta uống một loại thuốc."
Tất nhiên là y thuật của ngự y trong nội cung không thể so sánh với Kế thần y rồi.
Sáng sớm Kế thần y đã cho Lục Tễ uống một chén thuốc, sau khi uống xong, mạch của hắn sẽ tạm thời biến thành bệnh nặng, ngự y cũng sẽ không phát hiện ra chút manh mối nào.
Tô Đào thở phào một cái: "Như vậy là được rồi."
Vậy là không phải lo gì nữa.
Nhưng nếu đã có biện pháp giải quyết thì ban nãy Lục Tễ lo lắng chuyện gì?
Lục Tễ rũ mắt.
Hắn mới nghĩ đến Tô Đào.
Hoàng Thượng có suy nghĩ xấu xa như vậy, nếu ngày mai gặp Tô Đào...
Hắn không muốn cho Tô Đào vào nội cung chút nào.
Nhưng Tô Đào là thê tử của hắn, sao có thể không đi được.
Lục Tễ đành phải đè suy nghĩ của hắn xuống: "Ừ, ngày mai chúng ta cùng đi."
Tô Đào gật đầu: "Ta sẽ bảo Tuyết Liễu chuẩn bị xiêm y và đồ trang sức."
Từ khi Lục Tễ bị bệnh, họ gần như chưa hề lộ diện trước mặt người khác.
Có thể suy ra rằng lần này sẽ có rất người chờ xem Lục Tễ và Tô Đào.
Lục Tễ thì không sao, dù sao hắn cũng là vị tướng lập được nhiều chiến công cho triều Đại Chu, mọi người cũng chỉ tò mò về tình trạng sức khỏe của hắn.
Nhưng Tô Đào lại khác.
Thật ra trong lòng Tô Đào cũng hiểu rõ, mấy người trong kinh vẫn luôn xem thường xuất thân của nàng.
Họ cảm thấy nàng chỉ dựa vào nhan sắc mới mê hoặc Lục Tễ, nên họ không hề coi trọng nàng.
Chỉ là họ không dám nói ở trước mặt nàng mà thôi.
Thực tế, bây giờ trong mắt người ngoài, Lục Tễ "Không còn sống lâu nữa".
Vì vậy chắc chắn họ sẽ có nhiều lời khó nghe với nàng, họ đều chờ đợi xem chuyện cười của nàng.
Dĩ nhiên trong tình huống này, nàng phải ăn mặc thật xinh đẹp, không thể giống như ý của mấy người kia được!
Nói làm liền làm, Tô Đào đứng dậy: "Phu quân, ta về trước đây."
Tô Đào nói xong cũng vội vàng rời đi.
Lục Tễ bật cười.
Tô Đào thật sự chính là người nói sao sẽ làm vậy.
Sau khi Tô Đào trở lại phòng, nàng bảo Tuyết Liễu và Phòng ma ma tìm xiêm y và đồ trang sức.
Từ từ đã.
Mấy ngày này vì diễn trò, Lục Tễ đã mua cho Tô Đào không ít đồ.
Ngoại trừ xiêm y và đồ trang sức thì còn có cả những vật phải vận chuyển qua đường biển mới có được, bỏ ra một khoản tiền khá lớn.
Một tiểu tham tiền như Tô Đào cảm thấy rất đau lòng, nhưng cũng là bởi vị muốn mê hoặc người đời, là chuyện nhất định phải chi tiêu, nàng cũng không đau lòng nữa.
Nhưng cũng vì vậy, nàng có được nhiều xiêm y và đồ trang sức hơn.
Trước đó nàng cảm thấy nàng sẽ không đeo hết chúng.
Bây giờ thì đúng là đủ để mặc trong yến hội ngày mai.
Một lát, Tuyết Liễu đã chuẩn bị xong xiêm y và đồ trang sức.
Tuyết Liễu cố ý chọn cho Tô Đào một bộ váy hoa Hải Đường, lại thêm chút trang sức lấp lánh, mặc trên người rất có khí thế.
Tô Đào rất hài lòng.
Ngày hôm sau nàng thay bộ y phục, nhìn người trong gương, nàng âm thầm gật đầu.
Ừ, quả nhiên rất đẹp.
Vì không muốn quá nổi bật, mọi khi nàng tham gia yến hội đều chọn xiêm y có màu sắc màu trắng thuần khiết, đồ trang sức cũng không khác biệt lắm.
Lần này coi như đã sửa lại không ít.
Tuyết Liễu nhìn nàng với ánh mắt kinh diễm.
Khi không trang điểm thì ngoại hình của phu nhân khá tươi tắn, sau khi trang điểm thì màu giữa lông mày và mắt sẽ nổi rõ hơn.
Đặc biệt là bây giờ, với làn da mọng như tuyết, nàng giống như một tiên nữ hút hồn, đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Tuyết Liễu khen: "Phu nhân ăn mặc cái này đẹp mắt lắm, người nên thường xuyên mặc như vậy."
Mấy ngày qua, trong kinh thế đã có không ít lời đồn đại không tốt về phu nhân.
Tuyết Liễu bình tĩnh như vậy nghe xong mà cũng tức chết.
Nàng thầm nghĩ Tô Đào đi dự tiệc nên mặc như vậy, có thể vả mặt những phu nhân kia.
Nàng lại nghĩ, Hầu gia cũng sắp khỏi bệnh rồi, chắc chắn sẽ có thể sống lâu hơn nữa.
Đợi những người trong kinh kia biết được, chỉ sợ sẽ rất đặc sắc đây.
Tuyết Liễu có chút không thể chờ đợi được rồi, nhưng việc này tạm thời còn chưa vội, chỉ có thể chờ đợi.
Chủ tớ hai người vừa chuẩn bị xong, Lục Tễ đã tới.
Ánh mắt của hắn khựng lại.
Thường ngày Tô Đào không hề chú tâm vào ngoại hình, bây giờ mặc bộ trang phục này đúng là đẹp không thể tả.
Nhất là bộ y phục hoa Hải Đường màu đỏ của nàng.
Vẻ mặt Lục Tễ đen tối không rõ: "Niên Niên, hay nàng thay bộ y phục khác nhé?"
Hắn không muốn Hoàng Thượng thấy Tô Đào mặc như vậy.
Tô Đào có chút khó hiểu: "Phu quân, chẳng lẽ chàng không thích màu đỏ sao?"
Nàng nhớ tới trước kia hình như Lục Tễ rất thích màu sắc trong trắng thuần khiết.
Nhưng nàng rất hài lòng với bộ xiêm y này, nàng cũng không muốn đổi lại.
Lục Tễ không thể làm gì khác hơn: "Không có gì, chúng ta đi thôi."
…
Trong nội cung.
Yến hội đã chuẩn bị xong, một đám đại thần phu nhân có riêng phần mình ngồi xuống, có tập hợp một chỗ nói chuyện phiếm.
Đương nhiên, phân nửa câu chuyện đều xoay quanh Lục Tễ và Tô Đào.
Từ khi Lục Tễ nhiễm bệnh thì chưa hề xuất hiện.
Mọi người chỉ có thể thấy hôm nay Lục Tễ mua cho Tô Đào cái gì, sáng mai lại mua cho Tô Đào cái gì.
Đúng là biết mình không sống được lâu, mới có thể tùy ý như thế.
Đám đại thần không cảm thấy gì, nhưng đám phu nhân thì không bao giờ hết chuyện.
Các nàng cũng đều là thê tử, nhưng chưa ai từng chiếm được sự sủng ái của trượng phu như thế.
Tô Đào này đúng là tốt số, một thiên kim giả lại có nhân duyên gả cho Lục Tễ, còn được Lục Tễ coi trọng như vậy.
Trong đó có một vị phu nhân nói: "Tĩnh Viễn Hầu không sống được bao lâu, nếu ngài ấy chết, để ta xem nàng ta còn có thể kiêu ngạo không, nàng ta là gà rừng, chỉ sợ sẽ rơi từ đầu Phượng Hoàng xuống thôi.”
Câu nói này cũng nói lên tiếng lòng của mọi người.
Đúng vậy, nếu Lục Tễ chết, Tô Đào còn là gì nữa, nàng ta sẽ không được sống yên ổn nữa.
Các nàng còn muốn nói nữa, chỉ thấy sắc mặt vị phu nhân kia trắng bệch, miệng mấp máy liên tục, giống như là đã gặp quỷ vậy.
Các nàng vội vàng quay đầu, thì thấy Lục Tễ và Tô Đào sánh bước bên nhau đi tới.
Cái này... Chẳng phải là Lục Tễ và Tô Đào đã nghe thấy toàn bộ sao?
Những người này mềm nhũn cả người, sắp ngã xuống đến nơi.
Trước đó phu nhân kia đã mềm nhũn như bùn, dĩ nhiên bây giờ nàng ta đã sợ tới mức ngồi phịch xuống đất.
Cho dù sau này Tô Đào không còn quyền thế nữa, nhưng bây giờ Lục Tễ vẫn còn sống, Lục Tễ nói một câu, tính mạng của các nàng và cả nhà cũng chưa chắc đã giữ được.
Hôm nay các nàng váng đầu rồi nên mới có thể phát ngôn bừa bãi ở đây!
Bên cạnh có thái giám nhìn thấy Lục Tễ và Tô Đào, vội vàng nói: "Tĩnh Viễn Hầu, Hầu phu nhân, Hoàng Thượng và hoàng hậu đang ở bên trong chờ hai người."
Hắn nói xong cũng dẫn Lục Tễ và Tô Đào đi vào trong.
Tô Đào đã nghe thấy lời nói của đám phu nhân kia, nhưng nàng cũng không có liếc mắt họ một cái, trực tiếp đi theo thái giám vào bên trong.
Tô Đào càng như thế, trong lòng đám phu nhân càng lo lắng.
Nếu như Tô Đào nói thẳng với các nàng thì còn được, nhưng hiện nay Tô Đào lại làm như không nhìn thấy các nàng, có phải vì trong lòng nàng không thèm để tâm đến hay không?
Tô Đào vẫn đang là Hầu phu nhân, còn không phải nghĩ làm gì các nàng, mà là các nàng phải thế nào.
Đám phu nhân đều trầm tư, cũng không có sức lực làm loạn nữa.
Bên kia.
Lục Tễ và Tô Đào cũng đi vào bên trong.
Lục Tễ và Tô Đào vừa định hành lễ, Hoàng Thượng liền nói: "Ái khanh bình thân."
Hoàng Thượng vừa dứt lời, đã đứng lên khỏi ghế rồng đỡ Lục Tễ: "Ái khanh, đã lâu không gặp, thân thể ngươi đã tốt hơn chưa?"
Hoàng Thượng nói xong, trong mắt còn chớp chớp nước mắt, tỏ vẻ lo lắng cho thần tử.
Nếu như không biết chân tướng, chỉ sợ là bọn họ cũng nghĩ hoàng thượng đang rất lo lắng cho Lục Tễ.
Thật ra Hoàng Thượng hận không thể giết Lục Tễ ngay, chỉ có thể nói là hành động của Hoàng Thượng không tệ.
Lục Tễ đứng dậy chắp tay: "Thân phận thần thấp kém, nào dám để bệ hạ lo lắng."
Hai người thật sự tỏ vẻ quân thần tương đắc, lại hàn huyên một hồi lâu, mới ngồi xuống.
Hoàng Thượng ân cần nói: “Gần đây, trẫm luôn lo lắng cho thân thể của ngươi, Chu thái y của thái y viện có y thuật không tệ, để hắn xem bệnh bắt mạch cho ngươi đi, nói không chừng có thể có tiến triển."
Tất nhiên là Lục Tễ cảm động nói: "Thần tạ ơn Hoàng Thượng."
Hai người nói xong, Chu thái y tiến lên cẩn thận bắt mạch cho Lục Tễ.
Lục Tễ đã uống thuốc của Kế thần y trước đó, nên không chỉ mạch của hắn giống như bị bệnh mà ngay cả sắc mặt cũng vô cùng yếu ớt.
Chu thái y cũng không điều tra ra gì.
Từ lúc Lục Tễ bị bệnh đến bây giờ cũng sắp ba tháng, dựa vào chẩn đoán của Chu thái y, Lục Tễ sống tối đa thêm được hơn hai tháng.
Trong lòng Hoàng Thượng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trên mặt lại ân cần lo lắng đến cực điểm.
Lại diễn một hồi lâu mới xong, một đoàn người đi đến tiền điện, chuẩn bị mở tiệc.
Lục Tễ và Tô Đào cũng tự nhiên ngồi ở vị trí đầu tiên bên cạnh Hoàng Thượng.
Một đám đại thần đều cảm thấy khá nắm chắc.
Nhưng thánh sủng của Lục Tễ thật sự không hề giảm.
Trong lòng đám phu nhân cũng tính toán riêng phần mình, dựa vào sự coi trọng của Hoàng Thượng đối với Lục Tễ, chỉ sợ nếu Lục Tễ chết rồi, phần vinh sủng này cũng sẽ không giảm bớt, ngược lại sẽ càng được ban thưởng nhiều hơn.
Đến lúc đó cho dù phu nhân Tĩnh Viễn Hầu có thành góa phụ thì thân phận cũng càng cao quý hơn.
Vừa rồi đắc tội Tô Đào nên trong lòng đám phu nhân càng sầu não hơn.
Lúc này các nàng mới suy nghĩ thông suốt sự tình, xem ra cả đời này Tô Đào cũng sẽ ở trên đầu các nàng.
Các nàng cũng không dám coi thường Tô Đào nữa rồi.
Hoàng Thượng và hoàng hậu nói xong, yến hội lại bắt đầu, trong bữa tiệc cực kì náo nhiệt.
Lúc trước Hoàng Thượng luôn nghĩ đến chuyện thân thể của Lục Tễ, cũng không có rảnh rỗi nghĩ cái khác.
Xác định bệnh trạng của Lục Tễ xong, cuối cùng Hoàng Thượng cũng có tâm tư nghĩ cái khác.
Hắn không khống chế được nhìn về hướng Tô Đào.
Từ lần trước hắn nổi lên tâm tư đối với Tô Đào, hắn thường xuyên đã mơ tới Tô Đào.
Hôm nay thấy Tô Đào, dù là hoàng thượng có tam cung Lục Viện, hắn cũng không nhịn được hít vào một hơi.
Nhan sắc Tô Đào rất đẹp, khó ai sánh bằng.
Vừa nghĩ tới sau này hắn có thể có được mỹ nhân như vậy, Hoàng Thượng chỉ cảm thấy tâm thần dao động.
Lục Tễ tai thính mắt tinh, tuy Hoàng Thượng chỉ trộm nhìn thoáng qua, nhưng hắn cũng chú ý tới.
Sắc mặt Lục Tễ trầm xuống, hắn hận không thể móc mắt hoàng thượng ra.
Hắn lặng lẽ nghiêng người sang, gắp đồ ăn cho Tô Đào: "Niên Niên, ăn đi."
Lục Tễ lặng lẽ che chắn trước mặt Tô Đào.
Hoàng Thượng không thấy gì khác lạ, chỉ cho là Lục Tễ muốn gắp rau cho Tô Đào.
Cuộc đời này hắn kiêng kỵ Lục Tễ nhất, nhưng cuối cùng hắn cũng trở thành người giống như Lục Tễ, có được đồ vật của Lục Tễ.
Thấy Lục Tễ và Tô Đào tình cảm, hắn không ghen ghét.
Trái lại, hắn lại có một loại cảm giác chinh phục và kích động.
Nếu như Lục Tễ biết hoàng thượng đang nghĩ gì, chỉ sợ Lục Tễ sẽ không chỉ móc mắt của hắn thôi.
Lục Tễ không muốn Hoàng Thượng lại nhìn Tô Đào nữa, hắn vẫn hơi nghiêng người.
Nhưng nếu như vô duyên vô cớ hành động như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta hoài nghi, cần phải nghĩ ra lý do hợp lý mới được.
Ngay sau đó, hắn hỏi Tô Đào: "Niên Niên, nàng có muốn ăn tôm không?"
Trên ghế có rất nhiều đồ ăn, trong đó có tôm hùm cũng không tệ, màu sắc và hương vị đều ngon, Tô Đào gật đầu: "Có."
Tô Đào nói xong, Lục Tễ cầm một con tôm lên, sau đó tự mình bóc vỏ cho Tô Đào.
Trái tim Tô Đào nhảy lên, sao Lục Tễ lại bóc tôm cho nàng?
Tuy ở nhà Lục Tễ cũng thường xuyên bóc tôm cho nàng, nhưng dù sao hôm nay cũng đang ở bên ngoài...
Quả nhiên, mọi người đều lén lút nhìn về phía họ.
Rất nhanh, một con tôm đã được đưa tới, Tô Đào đành phải nuốt vào.
Kết quả là, suốt cả bữa tiệc, Lục Tễ chỉ bóc tôm cho Tô Đào.
Mọi người càng bối rối hơn.
Tĩnh Viễn Hầu đối xử với phu nhân thật tốt, các nàng không ngờ được.
Cho dù Lục Tễ không còn sống lâu nữa, nhưng từng có một trượng phu như Lục Tễ, dù hắn không sống lâu, sau này cũng sẽ không hối hận, dù sao đã từng có được.
Tô Đào thật là tốt số, các nàng càng hâm mộ nàng hơn.
Rất nhanh, mọi người đã ăn xong.
Lúc này cũng đến ban đêm, trong nội cung khắp nơi đều đốt đèn, cảnh vật rất đẹp.
Mọi người lần lượt đi ngự hoa viên ngắm cảnh.
Lục Tễ cũng không xã giao với ai, hắn luôn ở cùng với Tô Đào.
Hai người đi tới một cái vắng người, nơi đây có gió có hoa đung đưa lay động.
Xa xa có hương hoa truyền đến, đúng là một nơi đáng để đi.
Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, nàng quay đầu nhìn về phía Lục Tễ: "Phu quân, sao hôm nay chàng lại bóc tôm cho ta?"
Lục Tễ: "Ở nhà ta cũng làm vậy mà?"
Tô Đào: "..."
Tuy nói như thế, nhưng dù sao có nhiều người nhìn như vậy mà!
Được rồi, nàng quả thực rất vui vẻ, cũng cảm thấy có một chút hư vinh nho nhỏ.
Nhưng làm người không thể quá kiêu căng, nàng vẫn phải khiêm tốn một chút.
Nếu sau này mọi người biết Lục Tễ còn sống lâu hơn nữa, chỉ sợ họ sẽ ghen ghét nàng lắm đây.
Thấy Tô Đào nói vậy, Lục Tễ không nhịn được khẽ cười một cái.
Thật sự là tinh quái, nàng luôn nghĩ tới những chuyện không liên quan.
Lục Tễ trả lời Tô Đào: "Được, ta biết rồi."
Hôm nay, hắn cũng không muốn cho Hoàng Thượng lại thấy...mặt Tô Đào nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Tễ cũng có chút trầm xuống.
Hôm nay, hắn lại càng xác định rằng hoàng thượng là kẻ tham lam háo sắc.
Hắn có chút đã hối hận, sớm biết như vậy hắn đã không mang theo Tô Đào đến rồi.
Hắn không muốn để Hoàng Thượng thấy Tô Đào, dù chỉ một lần.
Lục Tễ càng nghĩ, con mắt sắc càng tối đi, hắn không nhịn được cúi đầu xuống hung hăng hôn môi Tô Đào.
Tô Đào hoảng sợ: "Chàng làm cái gì vậy!"
Tuy nơi này rất yên lặng, nhưng đợi lát nữa có người tới nhìn thấy thì phải làm sao?
Giọng nói Lục Tễ trầm xuống, hắn nhìn đôi mắt trong trẻo của Tô Đào: "Được, ta không làm bậy nữa."
Lục Tễ đột nhiên muốn giấu Tô Đào đi, chỉ để một mình hắn nhìn thấy nàng.
Hai người vừa nói dứt lời, Tô Đào đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân.
Tô Đào ngước mắt, người đến là bạn học của Lục Tễ, Lý đại nhân và phu nhân của hắn.
Trái tim Tô Đào đập thình thịch.
Ban nãy Lý đại nhân và Lý phu nhân có nghe thấy họ nói gì không?
Tô Đào nhìn kỹ đến phương hướng của họ, lại nhìn… cây cổ thụ bên cạnh, nàng nhẹ nhàng thở ra.
Tầm mắt của bọn họ có lẽ đã bị cây cổ thụ chặn rồi, không thấy được.
Lý đại nhân và Lý phu nhân không thấy được thật, bọn hắn đi dạo qua đây.
Lý đại nhân nhìn thấy Lục Tễ, hắn còn chắp tay chào Lục Tễ.
Lục Tễ cũng chào lại Lý đại nhân.
Lại hàn huyên hai câu, Tô Đào và Lục Tễ rời đi.
Tô Đào có chút tức giận, may mắn là không thấy được, nếu họ thấy, không biết sẽ truyền ra tin đồn thế nào nữa.
Trong mắt mọi người, Lục Tễ có bệnh nặng sắp chết.
Nhưng lúc này, nếu có người thấy Lục Tễ ở đây hôn Tô Đào...
Không cần nghĩ, mọi người chắc chắn sẽ nói Tô Đào là hồ ly tinh, vẫn có thể mê hoặc người ta!
Mãi cho đến khi ngồi xe ngựa trên đường trở về, Tô Đào vẫn còn tức giận, nàng nghiêng mặt, không thèm nhìn tới Lục Tễ.
Lục Tễ cũng biết vừa rồi là hắn quá lớn mật.
Một khi đụng tới chuyện có liên quan đến Tô Đào, hắn có chút không khống chế nổi bản thân.
Lục Tễ nhắm hai mắt lại, lòng hắn thầm nghĩ sau này hắn nhất định phải khống chế một chút.
Lục Tễ cầm chặt tay Tô Đào: "Niên Niên, nàng tức giận sao?"
Tô Đào bỏ tay Lục Tễ ra, sau đó hừ một tiếng.
Không sai, nàng tức giận rồi!
Lục Tễ này càng ngày càng lớn mật, rất thích chọc ghẹo nàng.
Về sau hắn phải sửa tật này đi!
Lục Tễ thấy thế lại cầm chặt tay Tô Đào, mười ngón đan vào nhau, khiến cho nàng không thể buông ra.
Quả nhiên, Tô Đào vô thức hất tay lên, nhưng không gỡ tay ra được.
Tô Đào tức giận nghiêng mặt qua nhìn Lục Tễ một cái.
Lục Tễ uống thuốc kia của Kế thần y nên sắc mặt có chút tái nhợt.
Đôi mi hắn cong cong, làn da trắng nõn, có một loại vẻ đẹp yếu ớt.
Nhìn dáng vẻ này của Lục Tễ, Tô Đào lại có chút mềm lòng.
Thật ra việc này không phải là chuyện lớn gì, trong nhà hắn cũng thường xuyên hôn nàng.
Hôm nay chỉ không nói chính xác là hôn ở đâu mà thôi.
Tô Đào suy nghĩ một chút, quyết định tha thứ cho Lục Tễ.
Nàng chưa kịp nói chuyện, chợt nghe thấy Lục Tễ trầm giọng ho khan một tiếng.
Giống như hắn đang chịu đựng, cuối cùng không ngăn được mà ho.
Tô Đào lại càng hoảng sợ: "Phu quân, chàng làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?"
Lục Tễ bị bệnh mấy ngày nay, muốn giả bộ giống bệnh nhân thế nào hắn là người rõ nhất.
Hắn hơi chớp mắt: "Không có gì, có lẽ hôm nay uống cái thuốc kia, có chút không thích ứng."
Hắn càng như vậy, Tô Đào càng lo lắng.
Đúng vậy a, thuốc này có thể tạo ra mạch ốm yếu cho Lục Tễ, nói không chừng cũng có hại với thân thể.
Thực tế, độc trong Lục Tễ cũng chưa hết hẳn.
Tô Đào lo lắng sờ lên trán Lục Tễ, may mà không phát sốt.
Nàng lại hỏi Lục Tễ: "Phu quân, chàng còn không thoải mái ở đâu nữa không?"
Lục Tễ lắc đầu: "Không có gì, nàng đừng lo lắng."
Sao có thể nói không lo lắng là không lo lắng được, Tô Đào sốt ruột mà không thể làm gì.
Mãi cho đến khi trở về thôn trang suối nước nóng.
Tô Đào vừa thấy Kế thần y liền vội vàng nói: "Kế thần y, người nhanh xem giúp phu quân của ta, có lẽ vì uống thuốc của người nên thân thể của hắn đang không thoải mái."
Kế thần y vừa uống rượu xong, trên người còn mang theo mùi rượu.
Nhưng đầu óc của hắn rất thanh tỉnh.
Hôm nay hắn sử dụng dược liệu, đều là loại có dược tính ôn hòa, làm sao có thể không thoải mái?
Hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền thấy Lục Tễ nháy mắt với hắn.
Kế thần y lại ngậm miệng lại.
Hắn ở cùng với Lục Tễ và Tô Đào hơn một tháng, đương nhiên sẽ hiểu ý Lục Tễ.
Chắc là chọc Tô Đào tức giận nên cố ý giả bộ bị bệnh, giả bộ đáng thương đây.
Kế thần y vuốt chòm râu: "Vậy sao, để lão phu xem kỹ nào."
Hắn giả vờ giả vịt bắt mạch Lục Tễ, sau đó nói: "Là có chút tác dụng phụ, nhưng không có gì đáng ngại, chỉ cần ngủ một đêm thì tốt rồi."
Thuốc có ba phần độc, nên hắn sẽ không kê thêm đơn thuốc cho Lục Tễ.
Tô Đào nghe vậy thì yên tâm: "Vậy là tốt rồi, cám ơn Kế thần y."
Nói dứt lời, nàng lại đưa Lục Tễ vào nhà trong.
Nàng giúp Lục Tễ dém góc chăn: "Phu quân, chàng nghỉ ngơi đi."
Lục Tễ nắm tay Tô Đào không buông.
Hắn hỏi Tô Đào: "Niên Niên, nàng còn giận sao?"
Dưới ánh nến, đôi mắt Lục Tễ nhẹ nhàng chớp chớp.
Trái tim Tô Đào lập tức mềm nhũn: "Đã sớm không còn giận rồi."
Người này khó chịu vậy rồi, còn băn khoăn nàng có tức giận không làm cái gì.
Tô Đào nói: "Phu quân, chàng đừng nói nữa, nhanh nằm ngủ đi, như thế mới có thể khỏe hẳn."
Lục Tễ gật đầu: "Được."
Lại một lát sau, Tô Đào mới rời khỏi.
Lục Tễ mở mắt.
Nếu để cho Tô Đào biết hắn giả bộ bệnh, chỉ sợ nàng sẽ càng tức giận.
Hắn cũng biết lần này hắn có chút vô sỉ, nhưng chỉ một lần này thôi.
Hắn chỉ không muốn thấy Tô Đào không vui mà thôi, hắn nghĩ.
...
Sáng sớm hôm sau, Tô Đào lại tới thăm Lục Tễ.
Lục Tễ cũng không vô sỉ giả bộ bệnh nữa.
Những ngày tiếp theo, Lục Tễ tiếp tục giải độc.
Độc của hắn đã gần hết, lại uống thuốc thêm vài ngày nữa, cuối cùng cũng triệt tiêu hết độc trong người.
Kế thần y cũng nghiêm túc cẩn thận xem mạch cho Lục Tễ.
Ước chừng sau thời gian uống cạn chung trà, Kế thần y mới mở miệng nói: "Chúc mừng Hầu gia, phu nhân, hôm nay độc trên người Hầu gia coi như đã được phá giải hoàn toàn."
Trong người Lục Tễ không còn chút độc tố nào nữa.
Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, Lục Tễ chính là một người khỏe mạnh bình thường rồi.
Không còn bị độc tố quấy phá nữa, có thể sống thêm nhiều năm.
Kế thần y hao phí nhiều tâm huyết cho khiên cơ độc như vậy, cuối cùng ngày hôm nay cũng tự tay phá giải độc này, coi như là thực hiện được tâm nguyện trong đời.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Kế thần y cũng có vài phần phức tạp khó tả.
Tô Đào thì đỏ cả vành mắt.
Tuy nàng đã sớm biết có ngày hôm nay, nhưng khi cái ngày này thật sự đến, nàng vẫn không nhịn được khóc.
Nàng ôm lấy Lục Tễ: "Phu quân, thật tốt quá!"
Lục Tễ ôm lấy Tô Đào, nhẹ giọng ừ một cái.
Đúng vậy, thật tốt quá.
Liên tục bị tra tấn nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng kết thúc.
Hồi tưởng lại tất cả, vậy mà như là một giấc mộng.
Người trong phòng nghe vậy cũng đều vui mừng khôn xiết, cao hứng không thôi.
Lương Nguyên đã đỏ tròng mắt.
Hắn sợ bị người khác thấy, còn lén lút quay mặt đi chỗ khác dụi mắt một cái.
Quả là một chuyện vui.
Kế thần y nói: "Độc của Hầu gia cũng đã được giải, lão phu cũng nên đi."
Hắn vốn muốn chu du thiên hạ, lần này có thể ở lại lâu như vậy, chỉ là vì muốn chế ngự khiên cơ độc.
Tất cả mọi người biết rõ tính cách của Kế thần y, cũng không ai ngăn cản.
Tô Đào cũng bình phục tâm tình.
Kế thần y muốn đi cũng được, nhưng trước khi đi nàng phải mở ra một bữa tiệc, chuẩn bị nhiều rượu ngon cho Kế thần y.
Đối với chuyện này, Kế thần y biểu hiện đồng ý.
Hắn yêu rượu nhất, thêm nữa, cũng chỉ ở lại thêm một hai ngày.
Tô Đào liền nói: "Ta đi phân phó đầu bếp, ban đêm chúng ta sẽ mở tiệc."
Nàng dứt lời liền hấp tấp rời đi, giống như một cơn gió.
Mọi người cũng lần lượt lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại Lục Tễ và Kế thần y.
Lục Tễ trịnh trọng nói cảm ơn Kế thần y.
Kế thần y khoát tay áo: "Không có gì."
Lục Tễ rất có thành ý, trả cho hắn rất nhiều ngân tiễn, hắn cũng được lợi, có cảm ơn hay không cũng không quan trọng.
...
Tô Đào phân phó một tiếng, phòng bếp bắt đầu bận rộn rồi.
Giao phó xong chuyện, nàng trở về phòng.
Ngoài phòng chỉ có Lương Nguyên trông coi, nàng hỏi Lương Nguyên: "Hầu gia và Kế thần y có trong phòng không?"
Cũng một lúc lâu rồi, không biết hai người bọn họ đang nói gì.
Đang suy nghĩ, cửa mở ra, Kế thần y đi ra trước.
Tô Đào thầm nghĩ chắc Lục Tễ hỏi Kế thần y xem sau này hắn nên chú ý thứ gì.
Tô Đào nói: "Kế thần y, đồ ăn đã chuẩn bị xong, rượu ngon ta cũng gọi người trong phủ đưa đến rồi."
Vừa nghe đến rượu ngon, ánh mắt Kế thần y sáng lên, luôn miệng nói: "Được, được, được."
Buổi tối, mọi người đều ăn uống rất vui vẻ.
Sáng ngày hôm sau, Kế thần y liền đi.
Tô Đào hỏi Lục Tễ: "Phu quân, khi nào chúng ta trở về?"
Việc ở nơi này đã xong, Lục Tễ cũng không cần phải ngâm ôn tuyền nữa, có thể trở về trong phủ rồi.
Lục Tễ lắc đầu: "Không vội, hai ngày nữa đi."
Tô Đào gật đầu: "Cũng được."
Ở nơi nào cũng giống nhau thôi.
…
Buổi tối hôm qua lại có một trận mưa.
Không khí trong núi cực kỳ mát mẻ, Tô Đào mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy giống như lạc vào tiên cảnh.
Thật ra, thôn trang trên núi rất tốt, tốt hơn nhiều so với trong phủ, nàng có chút không muốn đi trở về.
Tô Đào lại nằm một lát, sau đó mới dậy.
Nàng mặc đồ sau đó hỏi Tuyết Liễu: "Phu quân của ta đâu?"
Sáng sớm, đẩy cửa sổ ra đã ngửi thấy được một mùi vị tươi mát.
Tô Đào hít sâu một hơi.
Cảnh vật trên núi của thôn trang thật đẹp.
Tính ra, nàng và Lục Tễ đã đến thôn trang suối nước nóng cũng gần một tháng.
Trong lúc này, độc của Lục Tễ cũng hết bảy tám phần rồi.
Vài ngày nữa là có thể giải độc triệt để rồi.
Tô Đào nhìn núi rừng xa xa sau cơn mưa, thầm nghĩ tất cả đều đang chuyển biến tốt dần.
Nàng lại thưởng thức cảnh sắc trong chốc lát, mới đến thư phòng tìm Lục Tễ.
Không sai.
Với tính cách của Lục Tễ, sau khi đến thôn trang không bao lâu hắn lại mở thêm một gian thư phòng, hắn thường xuyên ở trong thư phòng đó.
Gần đây thân thể của hắn càng ngày càng tốt, thời gian hắn ở lại thư phòng cũng càng ngày càng dài.
Tô Đào vừa đi đến thư phòng, vừa ngầm oán thầm, Lục Tễ thật là một người thích bận rộn, sợ là không sửa được tính cách này rồi.
Một lát sau, đã đến thư phòng.
Tô Đào đẩy cánh cửa, nàng vừa muốn mở miệng gọi Lục Tễ thì phát hiện Lục Tễ ngồi ở trước thư án, trong tay còn cầm lấy một vật tương tự với thiếp mời.
Biểu cảm hắn nghiêm trọng, giống như là có chuyện khó khăn gì vậy.
Tô Đào tiến lên, nàng nghi ngờ nói: "Phu quân, làm sao vậy, có chuyện gì không?"
Nghe thấy giọng nói của Tô Đào, Lục Tễ phục hồi tinh thần lại, hắn đưa thiếp mời cho Tô Đào.
Tô Đào cúi đầu nhìn qua, tấm thiệp này là trong nội cung đưa tới.
Trên thư nói rất lâu không thấy Lục Tễ, Hoàng Thượng rất lo lắng cho thân thể Lục Tễ, vừa vặn gần đây trong nội cung có một yến hội, muốn mời Lục Tễ và Tô Đào vào nội cung.
Còn nói đến lúc đó có thể cho thái y xem thật kỹ thân thể Lục Tễ, không nói chừng sẽ có phương thuốc tốt.
Lông mày Tô Đào khẽ chau lại.
Mấy ngày qua, nàng và Lục Tễ luôn ở thôn trang suối nước nóng, biểu hiện với bên ngoài cũng rất bình thường.
Lục Tễ thường xuyên diễn trò, để người ta mua cho nàng rất nhiều thứ, giống như nhân sinh đi đến đoạn đường cuối cùng, cái gì cũng không quan tâm, để lộ dáng vẻ tận tình hưởng lạc.
Tất cả mọi người không hề hoài nghi, Hoàng Thượng cũng thế.
Nhưng Hoàng Thượng vẫn là người có tính đa nghi, mặc dù không sinh nghi đối với Lục Tễ, nhưng nghĩ lại, miễn cho sự tình phức tạp, nên mới có yến hội này.
Nói cái gì mà bắt mạch cho Lục Tễ, đơn giản là muốn thăm dò tình hình bệnh của Lục Tễ, có phải sắp chết thật không.
Tô Đào thầm nghĩ đến vẻ mặt của Lục Tễ ban nãy, có phải cũng là bởi vì việc này hay không?
Tô Đào cũng có chút khẩn trương, dù sao độc của Lục Tễ cũng sắp hết rồi.
Lúc này, để thái y bắt mạch cho Lục Tễ, nhất định có thể phát hiện có điều không đúng, nếu Hoàng Thượng biết được thì phải làm sao bây giờ?
Tô Đào vội vàng nói: "Phu quân, vậy phải làm sao bây giờ?"
Lục Tễ ngước mắt: "Niên Niên, không cần phải lo lắng, Kế thần y nói đến lúc đó sẽ cho ta uống một loại thuốc."
Tất nhiên là y thuật của ngự y trong nội cung không thể so sánh với Kế thần y rồi.
Sáng sớm Kế thần y đã cho Lục Tễ uống một chén thuốc, sau khi uống xong, mạch của hắn sẽ tạm thời biến thành bệnh nặng, ngự y cũng sẽ không phát hiện ra chút manh mối nào.
Tô Đào thở phào một cái: "Như vậy là được rồi."
Vậy là không phải lo gì nữa.
Nhưng nếu đã có biện pháp giải quyết thì ban nãy Lục Tễ lo lắng chuyện gì?
Lục Tễ rũ mắt.
Hắn mới nghĩ đến Tô Đào.
Hoàng Thượng có suy nghĩ xấu xa như vậy, nếu ngày mai gặp Tô Đào...
Hắn không muốn cho Tô Đào vào nội cung chút nào.
Nhưng Tô Đào là thê tử của hắn, sao có thể không đi được.
Lục Tễ đành phải đè suy nghĩ của hắn xuống: "Ừ, ngày mai chúng ta cùng đi."
Tô Đào gật đầu: "Ta sẽ bảo Tuyết Liễu chuẩn bị xiêm y và đồ trang sức."
Từ khi Lục Tễ bị bệnh, họ gần như chưa hề lộ diện trước mặt người khác.
Có thể suy ra rằng lần này sẽ có rất người chờ xem Lục Tễ và Tô Đào.
Lục Tễ thì không sao, dù sao hắn cũng là vị tướng lập được nhiều chiến công cho triều Đại Chu, mọi người cũng chỉ tò mò về tình trạng sức khỏe của hắn.
Nhưng Tô Đào lại khác.
Thật ra trong lòng Tô Đào cũng hiểu rõ, mấy người trong kinh vẫn luôn xem thường xuất thân của nàng.
Họ cảm thấy nàng chỉ dựa vào nhan sắc mới mê hoặc Lục Tễ, nên họ không hề coi trọng nàng.
Chỉ là họ không dám nói ở trước mặt nàng mà thôi.
Thực tế, bây giờ trong mắt người ngoài, Lục Tễ "Không còn sống lâu nữa".
Vì vậy chắc chắn họ sẽ có nhiều lời khó nghe với nàng, họ đều chờ đợi xem chuyện cười của nàng.
Dĩ nhiên trong tình huống này, nàng phải ăn mặc thật xinh đẹp, không thể giống như ý của mấy người kia được!
Nói làm liền làm, Tô Đào đứng dậy: "Phu quân, ta về trước đây."
Tô Đào nói xong cũng vội vàng rời đi.
Lục Tễ bật cười.
Tô Đào thật sự chính là người nói sao sẽ làm vậy.
Sau khi Tô Đào trở lại phòng, nàng bảo Tuyết Liễu và Phòng ma ma tìm xiêm y và đồ trang sức.
Từ từ đã.
Mấy ngày này vì diễn trò, Lục Tễ đã mua cho Tô Đào không ít đồ.
Ngoại trừ xiêm y và đồ trang sức thì còn có cả những vật phải vận chuyển qua đường biển mới có được, bỏ ra một khoản tiền khá lớn.
Một tiểu tham tiền như Tô Đào cảm thấy rất đau lòng, nhưng cũng là bởi vị muốn mê hoặc người đời, là chuyện nhất định phải chi tiêu, nàng cũng không đau lòng nữa.
Nhưng cũng vì vậy, nàng có được nhiều xiêm y và đồ trang sức hơn.
Trước đó nàng cảm thấy nàng sẽ không đeo hết chúng.
Bây giờ thì đúng là đủ để mặc trong yến hội ngày mai.
Một lát, Tuyết Liễu đã chuẩn bị xong xiêm y và đồ trang sức.
Tuyết Liễu cố ý chọn cho Tô Đào một bộ váy hoa Hải Đường, lại thêm chút trang sức lấp lánh, mặc trên người rất có khí thế.
Tô Đào rất hài lòng.
Ngày hôm sau nàng thay bộ y phục, nhìn người trong gương, nàng âm thầm gật đầu.
Ừ, quả nhiên rất đẹp.
Vì không muốn quá nổi bật, mọi khi nàng tham gia yến hội đều chọn xiêm y có màu sắc màu trắng thuần khiết, đồ trang sức cũng không khác biệt lắm.
Lần này coi như đã sửa lại không ít.
Tuyết Liễu nhìn nàng với ánh mắt kinh diễm.
Khi không trang điểm thì ngoại hình của phu nhân khá tươi tắn, sau khi trang điểm thì màu giữa lông mày và mắt sẽ nổi rõ hơn.
Đặc biệt là bây giờ, với làn da mọng như tuyết, nàng giống như một tiên nữ hút hồn, đẹp đến mức khiến người khác không thể rời mắt.
Tuyết Liễu khen: "Phu nhân ăn mặc cái này đẹp mắt lắm, người nên thường xuyên mặc như vậy."
Mấy ngày qua, trong kinh thế đã có không ít lời đồn đại không tốt về phu nhân.
Tuyết Liễu bình tĩnh như vậy nghe xong mà cũng tức chết.
Nàng thầm nghĩ Tô Đào đi dự tiệc nên mặc như vậy, có thể vả mặt những phu nhân kia.
Nàng lại nghĩ, Hầu gia cũng sắp khỏi bệnh rồi, chắc chắn sẽ có thể sống lâu hơn nữa.
Đợi những người trong kinh kia biết được, chỉ sợ sẽ rất đặc sắc đây.
Tuyết Liễu có chút không thể chờ đợi được rồi, nhưng việc này tạm thời còn chưa vội, chỉ có thể chờ đợi.
Chủ tớ hai người vừa chuẩn bị xong, Lục Tễ đã tới.
Ánh mắt của hắn khựng lại.
Thường ngày Tô Đào không hề chú tâm vào ngoại hình, bây giờ mặc bộ trang phục này đúng là đẹp không thể tả.
Nhất là bộ y phục hoa Hải Đường màu đỏ của nàng.
Vẻ mặt Lục Tễ đen tối không rõ: "Niên Niên, hay nàng thay bộ y phục khác nhé?"
Hắn không muốn Hoàng Thượng thấy Tô Đào mặc như vậy.
Tô Đào có chút khó hiểu: "Phu quân, chẳng lẽ chàng không thích màu đỏ sao?"
Nàng nhớ tới trước kia hình như Lục Tễ rất thích màu sắc trong trắng thuần khiết.
Nhưng nàng rất hài lòng với bộ xiêm y này, nàng cũng không muốn đổi lại.
Lục Tễ không thể làm gì khác hơn: "Không có gì, chúng ta đi thôi."
…
Trong nội cung.
Yến hội đã chuẩn bị xong, một đám đại thần phu nhân có riêng phần mình ngồi xuống, có tập hợp một chỗ nói chuyện phiếm.
Đương nhiên, phân nửa câu chuyện đều xoay quanh Lục Tễ và Tô Đào.
Từ khi Lục Tễ nhiễm bệnh thì chưa hề xuất hiện.
Mọi người chỉ có thể thấy hôm nay Lục Tễ mua cho Tô Đào cái gì, sáng mai lại mua cho Tô Đào cái gì.
Đúng là biết mình không sống được lâu, mới có thể tùy ý như thế.
Đám đại thần không cảm thấy gì, nhưng đám phu nhân thì không bao giờ hết chuyện.
Các nàng cũng đều là thê tử, nhưng chưa ai từng chiếm được sự sủng ái của trượng phu như thế.
Tô Đào này đúng là tốt số, một thiên kim giả lại có nhân duyên gả cho Lục Tễ, còn được Lục Tễ coi trọng như vậy.
Trong đó có một vị phu nhân nói: "Tĩnh Viễn Hầu không sống được bao lâu, nếu ngài ấy chết, để ta xem nàng ta còn có thể kiêu ngạo không, nàng ta là gà rừng, chỉ sợ sẽ rơi từ đầu Phượng Hoàng xuống thôi.”
Câu nói này cũng nói lên tiếng lòng của mọi người.
Đúng vậy, nếu Lục Tễ chết, Tô Đào còn là gì nữa, nàng ta sẽ không được sống yên ổn nữa.
Các nàng còn muốn nói nữa, chỉ thấy sắc mặt vị phu nhân kia trắng bệch, miệng mấp máy liên tục, giống như là đã gặp quỷ vậy.
Các nàng vội vàng quay đầu, thì thấy Lục Tễ và Tô Đào sánh bước bên nhau đi tới.
Cái này... Chẳng phải là Lục Tễ và Tô Đào đã nghe thấy toàn bộ sao?
Những người này mềm nhũn cả người, sắp ngã xuống đến nơi.
Trước đó phu nhân kia đã mềm nhũn như bùn, dĩ nhiên bây giờ nàng ta đã sợ tới mức ngồi phịch xuống đất.
Cho dù sau này Tô Đào không còn quyền thế nữa, nhưng bây giờ Lục Tễ vẫn còn sống, Lục Tễ nói một câu, tính mạng của các nàng và cả nhà cũng chưa chắc đã giữ được.
Hôm nay các nàng váng đầu rồi nên mới có thể phát ngôn bừa bãi ở đây!
Bên cạnh có thái giám nhìn thấy Lục Tễ và Tô Đào, vội vàng nói: "Tĩnh Viễn Hầu, Hầu phu nhân, Hoàng Thượng và hoàng hậu đang ở bên trong chờ hai người."
Hắn nói xong cũng dẫn Lục Tễ và Tô Đào đi vào trong.
Tô Đào đã nghe thấy lời nói của đám phu nhân kia, nhưng nàng cũng không có liếc mắt họ một cái, trực tiếp đi theo thái giám vào bên trong.
Tô Đào càng như thế, trong lòng đám phu nhân càng lo lắng.
Nếu như Tô Đào nói thẳng với các nàng thì còn được, nhưng hiện nay Tô Đào lại làm như không nhìn thấy các nàng, có phải vì trong lòng nàng không thèm để tâm đến hay không?
Tô Đào vẫn đang là Hầu phu nhân, còn không phải nghĩ làm gì các nàng, mà là các nàng phải thế nào.
Đám phu nhân đều trầm tư, cũng không có sức lực làm loạn nữa.
Bên kia.
Lục Tễ và Tô Đào cũng đi vào bên trong.
Lục Tễ và Tô Đào vừa định hành lễ, Hoàng Thượng liền nói: "Ái khanh bình thân."
Hoàng Thượng vừa dứt lời, đã đứng lên khỏi ghế rồng đỡ Lục Tễ: "Ái khanh, đã lâu không gặp, thân thể ngươi đã tốt hơn chưa?"
Hoàng Thượng nói xong, trong mắt còn chớp chớp nước mắt, tỏ vẻ lo lắng cho thần tử.
Nếu như không biết chân tướng, chỉ sợ là bọn họ cũng nghĩ hoàng thượng đang rất lo lắng cho Lục Tễ.
Thật ra Hoàng Thượng hận không thể giết Lục Tễ ngay, chỉ có thể nói là hành động của Hoàng Thượng không tệ.
Lục Tễ đứng dậy chắp tay: "Thân phận thần thấp kém, nào dám để bệ hạ lo lắng."
Hai người thật sự tỏ vẻ quân thần tương đắc, lại hàn huyên một hồi lâu, mới ngồi xuống.
Hoàng Thượng ân cần nói: “Gần đây, trẫm luôn lo lắng cho thân thể của ngươi, Chu thái y của thái y viện có y thuật không tệ, để hắn xem bệnh bắt mạch cho ngươi đi, nói không chừng có thể có tiến triển."
Tất nhiên là Lục Tễ cảm động nói: "Thần tạ ơn Hoàng Thượng."
Hai người nói xong, Chu thái y tiến lên cẩn thận bắt mạch cho Lục Tễ.
Lục Tễ đã uống thuốc của Kế thần y trước đó, nên không chỉ mạch của hắn giống như bị bệnh mà ngay cả sắc mặt cũng vô cùng yếu ớt.
Chu thái y cũng không điều tra ra gì.
Từ lúc Lục Tễ bị bệnh đến bây giờ cũng sắp ba tháng, dựa vào chẩn đoán của Chu thái y, Lục Tễ sống tối đa thêm được hơn hai tháng.
Trong lòng Hoàng Thượng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trên mặt lại ân cần lo lắng đến cực điểm.
Lại diễn một hồi lâu mới xong, một đoàn người đi đến tiền điện, chuẩn bị mở tiệc.
Lục Tễ và Tô Đào cũng tự nhiên ngồi ở vị trí đầu tiên bên cạnh Hoàng Thượng.
Một đám đại thần đều cảm thấy khá nắm chắc.
Nhưng thánh sủng của Lục Tễ thật sự không hề giảm.
Trong lòng đám phu nhân cũng tính toán riêng phần mình, dựa vào sự coi trọng của Hoàng Thượng đối với Lục Tễ, chỉ sợ nếu Lục Tễ chết rồi, phần vinh sủng này cũng sẽ không giảm bớt, ngược lại sẽ càng được ban thưởng nhiều hơn.
Đến lúc đó cho dù phu nhân Tĩnh Viễn Hầu có thành góa phụ thì thân phận cũng càng cao quý hơn.
Vừa rồi đắc tội Tô Đào nên trong lòng đám phu nhân càng sầu não hơn.
Lúc này các nàng mới suy nghĩ thông suốt sự tình, xem ra cả đời này Tô Đào cũng sẽ ở trên đầu các nàng.
Các nàng cũng không dám coi thường Tô Đào nữa rồi.
Hoàng Thượng và hoàng hậu nói xong, yến hội lại bắt đầu, trong bữa tiệc cực kì náo nhiệt.
Lúc trước Hoàng Thượng luôn nghĩ đến chuyện thân thể của Lục Tễ, cũng không có rảnh rỗi nghĩ cái khác.
Xác định bệnh trạng của Lục Tễ xong, cuối cùng Hoàng Thượng cũng có tâm tư nghĩ cái khác.
Hắn không khống chế được nhìn về hướng Tô Đào.
Từ lần trước hắn nổi lên tâm tư đối với Tô Đào, hắn thường xuyên đã mơ tới Tô Đào.
Hôm nay thấy Tô Đào, dù là hoàng thượng có tam cung Lục Viện, hắn cũng không nhịn được hít vào một hơi.
Nhan sắc Tô Đào rất đẹp, khó ai sánh bằng.
Vừa nghĩ tới sau này hắn có thể có được mỹ nhân như vậy, Hoàng Thượng chỉ cảm thấy tâm thần dao động.
Lục Tễ tai thính mắt tinh, tuy Hoàng Thượng chỉ trộm nhìn thoáng qua, nhưng hắn cũng chú ý tới.
Sắc mặt Lục Tễ trầm xuống, hắn hận không thể móc mắt hoàng thượng ra.
Hắn lặng lẽ nghiêng người sang, gắp đồ ăn cho Tô Đào: "Niên Niên, ăn đi."
Lục Tễ lặng lẽ che chắn trước mặt Tô Đào.
Hoàng Thượng không thấy gì khác lạ, chỉ cho là Lục Tễ muốn gắp rau cho Tô Đào.
Cuộc đời này hắn kiêng kỵ Lục Tễ nhất, nhưng cuối cùng hắn cũng trở thành người giống như Lục Tễ, có được đồ vật của Lục Tễ.
Thấy Lục Tễ và Tô Đào tình cảm, hắn không ghen ghét.
Trái lại, hắn lại có một loại cảm giác chinh phục và kích động.
Nếu như Lục Tễ biết hoàng thượng đang nghĩ gì, chỉ sợ Lục Tễ sẽ không chỉ móc mắt của hắn thôi.
Lục Tễ không muốn Hoàng Thượng lại nhìn Tô Đào nữa, hắn vẫn hơi nghiêng người.
Nhưng nếu như vô duyên vô cớ hành động như vậy, khó tránh khỏi làm cho người ta hoài nghi, cần phải nghĩ ra lý do hợp lý mới được.
Ngay sau đó, hắn hỏi Tô Đào: "Niên Niên, nàng có muốn ăn tôm không?"
Trên ghế có rất nhiều đồ ăn, trong đó có tôm hùm cũng không tệ, màu sắc và hương vị đều ngon, Tô Đào gật đầu: "Có."
Tô Đào nói xong, Lục Tễ cầm một con tôm lên, sau đó tự mình bóc vỏ cho Tô Đào.
Trái tim Tô Đào nhảy lên, sao Lục Tễ lại bóc tôm cho nàng?
Tuy ở nhà Lục Tễ cũng thường xuyên bóc tôm cho nàng, nhưng dù sao hôm nay cũng đang ở bên ngoài...
Quả nhiên, mọi người đều lén lút nhìn về phía họ.
Rất nhanh, một con tôm đã được đưa tới, Tô Đào đành phải nuốt vào.
Kết quả là, suốt cả bữa tiệc, Lục Tễ chỉ bóc tôm cho Tô Đào.
Mọi người càng bối rối hơn.
Tĩnh Viễn Hầu đối xử với phu nhân thật tốt, các nàng không ngờ được.
Cho dù Lục Tễ không còn sống lâu nữa, nhưng từng có một trượng phu như Lục Tễ, dù hắn không sống lâu, sau này cũng sẽ không hối hận, dù sao đã từng có được.
Tô Đào thật là tốt số, các nàng càng hâm mộ nàng hơn.
Rất nhanh, mọi người đã ăn xong.
Lúc này cũng đến ban đêm, trong nội cung khắp nơi đều đốt đèn, cảnh vật rất đẹp.
Mọi người lần lượt đi ngự hoa viên ngắm cảnh.
Lục Tễ cũng không xã giao với ai, hắn luôn ở cùng với Tô Đào.
Hai người đi tới một cái vắng người, nơi đây có gió có hoa đung đưa lay động.
Xa xa có hương hoa truyền đến, đúng là một nơi đáng để đi.
Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, nàng quay đầu nhìn về phía Lục Tễ: "Phu quân, sao hôm nay chàng lại bóc tôm cho ta?"
Lục Tễ: "Ở nhà ta cũng làm vậy mà?"
Tô Đào: "..."
Tuy nói như thế, nhưng dù sao có nhiều người nhìn như vậy mà!
Được rồi, nàng quả thực rất vui vẻ, cũng cảm thấy có một chút hư vinh nho nhỏ.
Nhưng làm người không thể quá kiêu căng, nàng vẫn phải khiêm tốn một chút.
Nếu sau này mọi người biết Lục Tễ còn sống lâu hơn nữa, chỉ sợ họ sẽ ghen ghét nàng lắm đây.
Thấy Tô Đào nói vậy, Lục Tễ không nhịn được khẽ cười một cái.
Thật sự là tinh quái, nàng luôn nghĩ tới những chuyện không liên quan.
Lục Tễ trả lời Tô Đào: "Được, ta biết rồi."
Hôm nay, hắn cũng không muốn cho Hoàng Thượng lại thấy...mặt Tô Đào nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lục Tễ cũng có chút trầm xuống.
Hôm nay, hắn lại càng xác định rằng hoàng thượng là kẻ tham lam háo sắc.
Hắn có chút đã hối hận, sớm biết như vậy hắn đã không mang theo Tô Đào đến rồi.
Hắn không muốn để Hoàng Thượng thấy Tô Đào, dù chỉ một lần.
Lục Tễ càng nghĩ, con mắt sắc càng tối đi, hắn không nhịn được cúi đầu xuống hung hăng hôn môi Tô Đào.
Tô Đào hoảng sợ: "Chàng làm cái gì vậy!"
Tuy nơi này rất yên lặng, nhưng đợi lát nữa có người tới nhìn thấy thì phải làm sao?
Giọng nói Lục Tễ trầm xuống, hắn nhìn đôi mắt trong trẻo của Tô Đào: "Được, ta không làm bậy nữa."
Lục Tễ đột nhiên muốn giấu Tô Đào đi, chỉ để một mình hắn nhìn thấy nàng.
Hai người vừa nói dứt lời, Tô Đào đã nghe thấy một loạt tiếng bước chân.
Tô Đào ngước mắt, người đến là bạn học của Lục Tễ, Lý đại nhân và phu nhân của hắn.
Trái tim Tô Đào đập thình thịch.
Ban nãy Lý đại nhân và Lý phu nhân có nghe thấy họ nói gì không?
Tô Đào nhìn kỹ đến phương hướng của họ, lại nhìn… cây cổ thụ bên cạnh, nàng nhẹ nhàng thở ra.
Tầm mắt của bọn họ có lẽ đã bị cây cổ thụ chặn rồi, không thấy được.
Lý đại nhân và Lý phu nhân không thấy được thật, bọn hắn đi dạo qua đây.
Lý đại nhân nhìn thấy Lục Tễ, hắn còn chắp tay chào Lục Tễ.
Lục Tễ cũng chào lại Lý đại nhân.
Lại hàn huyên hai câu, Tô Đào và Lục Tễ rời đi.
Tô Đào có chút tức giận, may mắn là không thấy được, nếu họ thấy, không biết sẽ truyền ra tin đồn thế nào nữa.
Trong mắt mọi người, Lục Tễ có bệnh nặng sắp chết.
Nhưng lúc này, nếu có người thấy Lục Tễ ở đây hôn Tô Đào...
Không cần nghĩ, mọi người chắc chắn sẽ nói Tô Đào là hồ ly tinh, vẫn có thể mê hoặc người ta!
Mãi cho đến khi ngồi xe ngựa trên đường trở về, Tô Đào vẫn còn tức giận, nàng nghiêng mặt, không thèm nhìn tới Lục Tễ.
Lục Tễ cũng biết vừa rồi là hắn quá lớn mật.
Một khi đụng tới chuyện có liên quan đến Tô Đào, hắn có chút không khống chế nổi bản thân.
Lục Tễ nhắm hai mắt lại, lòng hắn thầm nghĩ sau này hắn nhất định phải khống chế một chút.
Lục Tễ cầm chặt tay Tô Đào: "Niên Niên, nàng tức giận sao?"
Tô Đào bỏ tay Lục Tễ ra, sau đó hừ một tiếng.
Không sai, nàng tức giận rồi!
Lục Tễ này càng ngày càng lớn mật, rất thích chọc ghẹo nàng.
Về sau hắn phải sửa tật này đi!
Lục Tễ thấy thế lại cầm chặt tay Tô Đào, mười ngón đan vào nhau, khiến cho nàng không thể buông ra.
Quả nhiên, Tô Đào vô thức hất tay lên, nhưng không gỡ tay ra được.
Tô Đào tức giận nghiêng mặt qua nhìn Lục Tễ một cái.
Lục Tễ uống thuốc kia của Kế thần y nên sắc mặt có chút tái nhợt.
Đôi mi hắn cong cong, làn da trắng nõn, có một loại vẻ đẹp yếu ớt.
Nhìn dáng vẻ này của Lục Tễ, Tô Đào lại có chút mềm lòng.
Thật ra việc này không phải là chuyện lớn gì, trong nhà hắn cũng thường xuyên hôn nàng.
Hôm nay chỉ không nói chính xác là hôn ở đâu mà thôi.
Tô Đào suy nghĩ một chút, quyết định tha thứ cho Lục Tễ.
Nàng chưa kịp nói chuyện, chợt nghe thấy Lục Tễ trầm giọng ho khan một tiếng.
Giống như hắn đang chịu đựng, cuối cùng không ngăn được mà ho.
Tô Đào lại càng hoảng sợ: "Phu quân, chàng làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?"
Lục Tễ bị bệnh mấy ngày nay, muốn giả bộ giống bệnh nhân thế nào hắn là người rõ nhất.
Hắn hơi chớp mắt: "Không có gì, có lẽ hôm nay uống cái thuốc kia, có chút không thích ứng."
Hắn càng như vậy, Tô Đào càng lo lắng.
Đúng vậy a, thuốc này có thể tạo ra mạch ốm yếu cho Lục Tễ, nói không chừng cũng có hại với thân thể.
Thực tế, độc trong Lục Tễ cũng chưa hết hẳn.
Tô Đào lo lắng sờ lên trán Lục Tễ, may mà không phát sốt.
Nàng lại hỏi Lục Tễ: "Phu quân, chàng còn không thoải mái ở đâu nữa không?"
Lục Tễ lắc đầu: "Không có gì, nàng đừng lo lắng."
Sao có thể nói không lo lắng là không lo lắng được, Tô Đào sốt ruột mà không thể làm gì.
Mãi cho đến khi trở về thôn trang suối nước nóng.
Tô Đào vừa thấy Kế thần y liền vội vàng nói: "Kế thần y, người nhanh xem giúp phu quân của ta, có lẽ vì uống thuốc của người nên thân thể của hắn đang không thoải mái."
Kế thần y vừa uống rượu xong, trên người còn mang theo mùi rượu.
Nhưng đầu óc của hắn rất thanh tỉnh.
Hôm nay hắn sử dụng dược liệu, đều là loại có dược tính ôn hòa, làm sao có thể không thoải mái?
Hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện, liền thấy Lục Tễ nháy mắt với hắn.
Kế thần y lại ngậm miệng lại.
Hắn ở cùng với Lục Tễ và Tô Đào hơn một tháng, đương nhiên sẽ hiểu ý Lục Tễ.
Chắc là chọc Tô Đào tức giận nên cố ý giả bộ bị bệnh, giả bộ đáng thương đây.
Kế thần y vuốt chòm râu: "Vậy sao, để lão phu xem kỹ nào."
Hắn giả vờ giả vịt bắt mạch Lục Tễ, sau đó nói: "Là có chút tác dụng phụ, nhưng không có gì đáng ngại, chỉ cần ngủ một đêm thì tốt rồi."
Thuốc có ba phần độc, nên hắn sẽ không kê thêm đơn thuốc cho Lục Tễ.
Tô Đào nghe vậy thì yên tâm: "Vậy là tốt rồi, cám ơn Kế thần y."
Nói dứt lời, nàng lại đưa Lục Tễ vào nhà trong.
Nàng giúp Lục Tễ dém góc chăn: "Phu quân, chàng nghỉ ngơi đi."
Lục Tễ nắm tay Tô Đào không buông.
Hắn hỏi Tô Đào: "Niên Niên, nàng còn giận sao?"
Dưới ánh nến, đôi mắt Lục Tễ nhẹ nhàng chớp chớp.
Trái tim Tô Đào lập tức mềm nhũn: "Đã sớm không còn giận rồi."
Người này khó chịu vậy rồi, còn băn khoăn nàng có tức giận không làm cái gì.
Tô Đào nói: "Phu quân, chàng đừng nói nữa, nhanh nằm ngủ đi, như thế mới có thể khỏe hẳn."
Lục Tễ gật đầu: "Được."
Lại một lát sau, Tô Đào mới rời khỏi.
Lục Tễ mở mắt.
Nếu để cho Tô Đào biết hắn giả bộ bệnh, chỉ sợ nàng sẽ càng tức giận.
Hắn cũng biết lần này hắn có chút vô sỉ, nhưng chỉ một lần này thôi.
Hắn chỉ không muốn thấy Tô Đào không vui mà thôi, hắn nghĩ.
...
Sáng sớm hôm sau, Tô Đào lại tới thăm Lục Tễ.
Lục Tễ cũng không vô sỉ giả bộ bệnh nữa.
Những ngày tiếp theo, Lục Tễ tiếp tục giải độc.
Độc của hắn đã gần hết, lại uống thuốc thêm vài ngày nữa, cuối cùng cũng triệt tiêu hết độc trong người.
Kế thần y cũng nghiêm túc cẩn thận xem mạch cho Lục Tễ.
Ước chừng sau thời gian uống cạn chung trà, Kế thần y mới mở miệng nói: "Chúc mừng Hầu gia, phu nhân, hôm nay độc trên người Hầu gia coi như đã được phá giải hoàn toàn."
Trong người Lục Tễ không còn chút độc tố nào nữa.
Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, Lục Tễ chính là một người khỏe mạnh bình thường rồi.
Không còn bị độc tố quấy phá nữa, có thể sống thêm nhiều năm.
Kế thần y hao phí nhiều tâm huyết cho khiên cơ độc như vậy, cuối cùng ngày hôm nay cũng tự tay phá giải độc này, coi như là thực hiện được tâm nguyện trong đời.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Kế thần y cũng có vài phần phức tạp khó tả.
Tô Đào thì đỏ cả vành mắt.
Tuy nàng đã sớm biết có ngày hôm nay, nhưng khi cái ngày này thật sự đến, nàng vẫn không nhịn được khóc.
Nàng ôm lấy Lục Tễ: "Phu quân, thật tốt quá!"
Lục Tễ ôm lấy Tô Đào, nhẹ giọng ừ một cái.
Đúng vậy, thật tốt quá.
Liên tục bị tra tấn nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng kết thúc.
Hồi tưởng lại tất cả, vậy mà như là một giấc mộng.
Người trong phòng nghe vậy cũng đều vui mừng khôn xiết, cao hứng không thôi.
Lương Nguyên đã đỏ tròng mắt.
Hắn sợ bị người khác thấy, còn lén lút quay mặt đi chỗ khác dụi mắt một cái.
Quả là một chuyện vui.
Kế thần y nói: "Độc của Hầu gia cũng đã được giải, lão phu cũng nên đi."
Hắn vốn muốn chu du thiên hạ, lần này có thể ở lại lâu như vậy, chỉ là vì muốn chế ngự khiên cơ độc.
Tất cả mọi người biết rõ tính cách của Kế thần y, cũng không ai ngăn cản.
Tô Đào cũng bình phục tâm tình.
Kế thần y muốn đi cũng được, nhưng trước khi đi nàng phải mở ra một bữa tiệc, chuẩn bị nhiều rượu ngon cho Kế thần y.
Đối với chuyện này, Kế thần y biểu hiện đồng ý.
Hắn yêu rượu nhất, thêm nữa, cũng chỉ ở lại thêm một hai ngày.
Tô Đào liền nói: "Ta đi phân phó đầu bếp, ban đêm chúng ta sẽ mở tiệc."
Nàng dứt lời liền hấp tấp rời đi, giống như một cơn gió.
Mọi người cũng lần lượt lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại Lục Tễ và Kế thần y.
Lục Tễ trịnh trọng nói cảm ơn Kế thần y.
Kế thần y khoát tay áo: "Không có gì."
Lục Tễ rất có thành ý, trả cho hắn rất nhiều ngân tiễn, hắn cũng được lợi, có cảm ơn hay không cũng không quan trọng.
...
Tô Đào phân phó một tiếng, phòng bếp bắt đầu bận rộn rồi.
Giao phó xong chuyện, nàng trở về phòng.
Ngoài phòng chỉ có Lương Nguyên trông coi, nàng hỏi Lương Nguyên: "Hầu gia và Kế thần y có trong phòng không?"
Cũng một lúc lâu rồi, không biết hai người bọn họ đang nói gì.
Đang suy nghĩ, cửa mở ra, Kế thần y đi ra trước.
Tô Đào thầm nghĩ chắc Lục Tễ hỏi Kế thần y xem sau này hắn nên chú ý thứ gì.
Tô Đào nói: "Kế thần y, đồ ăn đã chuẩn bị xong, rượu ngon ta cũng gọi người trong phủ đưa đến rồi."
Vừa nghe đến rượu ngon, ánh mắt Kế thần y sáng lên, luôn miệng nói: "Được, được, được."
Buổi tối, mọi người đều ăn uống rất vui vẻ.
Sáng ngày hôm sau, Kế thần y liền đi.
Tô Đào hỏi Lục Tễ: "Phu quân, khi nào chúng ta trở về?"
Việc ở nơi này đã xong, Lục Tễ cũng không cần phải ngâm ôn tuyền nữa, có thể trở về trong phủ rồi.
Lục Tễ lắc đầu: "Không vội, hai ngày nữa đi."
Tô Đào gật đầu: "Cũng được."
Ở nơi nào cũng giống nhau thôi.
…
Buổi tối hôm qua lại có một trận mưa.
Không khí trong núi cực kỳ mát mẻ, Tô Đào mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy giống như lạc vào tiên cảnh.
Thật ra, thôn trang trên núi rất tốt, tốt hơn nhiều so với trong phủ, nàng có chút không muốn đi trở về.
Tô Đào lại nằm một lát, sau đó mới dậy.
Nàng mặc đồ sau đó hỏi Tuyết Liễu: "Phu quân của ta đâu?"
/78
|