Vừa bước vào nhà, Trạch Vũ ngay tức khắc nắm cô ném vào trong, khuôn mặt phập phừng nóng giận, ném câu hỏi về phía Tiêu Sở Lam.
“Cô cảm thấy cuộc sống mới của mình có tuyệt vời không?”
Tiêu Sở Lam chẳng nói gì, quay đầu đi nơi khác, nhàn nhạt buông ra một câu:
“Nếu phải chịu cảm giác bị bỏ rơi trong bóng tối hay bị ngã một lần cả thân trầy xước, sợ hãi về một cái chết vô hình đáng sợ. Thì em cho rằng một cái chết là điều tuyệt vời duy nhất mà em không dám làm.”
Trạch Vũ chẳng đoái hoài đến những ý nghĩ của cô có thể trở nên đáng sợ thế nào, anh ta chỉ biết cơn tức của mình không cho phép cô được phép đi cùng với bất kì người đàn ông nào khác.
Giây phút thấy cô được người khác bảo vệ, anh ta đã nghiến răng ken két vì ganh ghét, thậm chí phải đặt ra câu hỏi.
Tiêu Sở Lam xứng đáng nhận được những điều này?
Không xứng!
“Bớt nói nhảm, tôi đang hỏi cô đấy?”
“Kiều Kiều lại vì ai mà… cô rốt cuộc đang nghĩ thứ gì trong đầu? Muốn tìm một người tốt để yêu đương? Cô còn không xem lại mình đáng chết thế nào.”
Tiêu Sở Lam biết mình đáng chết thế nào, nhưng đối với câu nói ấy, đôi mắt cô trầm buồn, ríu lại như ngăn thứ sóng sánh tràn khỏi bờ mi.
“Trạch Vũ, anh thấy em có đáng chết không? Hại chết Kiều Kiều của chúng ta còn…”
Còn đem lòng rung động yêu anh.
Lời này không thể nói ra, Tiêu Sở Lam chỉ ngậm ngùi nuốt nó lại.
Nghe một người đã chia cách tình yêu của mình bộc bạch về tình yêu, nếu là bất kì ai nghe được chắc chắn cũng sẽ cảm thấy rất kinh tởm…
Trạch Vũ cong môi, nghe điều đó khiến anh càng trở nên tức giận.
“Cô có đáng chết không?”
“Tiêu Sở Lam, cô thật sự đáng chết, thật sự rất đáng chết! Kiều Kiều chết vì cô, cô còn mặt mũi nói chuyện yêu đương? Còn dám trước mặt tôi liếc mắt đưa tình với nó. Thằng đàn ông đó khiến cô quên mất bản thân đáng kinh tởm thế nào rồi à?”
Tiêu Sở Lam không biết vì sao anh cho rằng cô với Chu Diểu có loại quan hệ kia, nhưng cô không dám giải thích, chỉ cúi đầu.
“Em biết lỗi rồi...”
Dù sao cũng không gặp lại Chu Diểu nữa, giải thích không bằng để anh tự nhìn xem mình trong sạch.
Nhưng Trạch Vũ lại càng không tin, cho rằng cô thật sự ra ngoài ăn càn, tức giận kéo cô đi vào trong phòng.
Nơi mà anh chưa bao giờ cho phép cô đặt chân vào.
Tiêu Sở Lam đau tay muốn rụt lại, nhưng mọi sự phản kháng của cô đều trở nên vô nghĩa.
Trạch Vũ ném cô vào giường nỗi tức giận khiến lý trí anh giao động mạnh mẽ, anh cởi nút áo, kéo cà vạt đè lên cơ thể cô.
Vết thương trên tay Tiêu Sở Lam đau nhói co rút, Trạch Vũ lại chẳng màng quan tâm đè chặt, như thể sợ cô có cơ hội phản kháng vậy.
“Trạch Vũ, em đau quá… Trạch Vũ… mau bỏ tay em ra!”
Tiêu Sở Lam nhúc nhích cử động, tiếp theo sau đó là những nụ hôn giáng lên cơ thể cô… hay nói đúng hơn, Trạch Vũ đang cắn nó đến trào máu.
“A! Trạch Vũ! A! Em đau!”
Những tiếng thét thất thanh của Tiêu Sở Lam bay khắp căn phòng tối, nhưng vọng lại cũng chỉ là tiếng rên rỉ của cô.
Không phải tình thú rên rỉ, là cảm giác đau nhói như bị thú hoang cắn xé, Tiêu Sở Lam không kìm được đẩy anh ra, khước từ anh, ngay khi hõm cổ cô đầy vết hôn tím tái, cô khóc nước mắt chảy dài.
“Trạch Vũ! Dừng lại… anh hận em mà?”
Trạch Vũ lau khóe miệng, kìm chặt tay cô một lần nữa xuống gối, đôi mắt tràn ngập hận thù nhìn cô:
“Phải, tôi hận cô đến chết cũng không quên! Nhưng hận, tôi có thể xé nát mọi thứ của cô, cuộc sống, suy nghĩ, thể xác. Cả bên trong lẫn bên ngoài, tôi đều muốn khiến cô nát bấy đổ nát, để cô cảm nhận được tôi đã đau đớn đến thế nào!”
“Anh làm vậy với em… Kiều Kiều sẽ đau lòng đấy! Cô ấy nhìn thấy người cô ấy yêu thế này… có được không?”
“Tiêu Sở Lam, cô cảm thấy tôi lấy cô là vì điều gì?”
Cô im bặt, cô không trả lời được, bởi sở dĩ việc anh trói cô bên mình từ khi ấy, với chỉ một lý do duy nhất là trong người cô mang trái tim của anh, trái tim của Kiều Kiều.
Nhưng dường như anh chỉ muốn coi cô là một vật cảnh đem nhốt lại, như chiếc vỏ trai đựng chứa ngọc trai trân quý, vì ngọc trai mà được giữ lại.
Cô không hóa thành ngọc trai được, cũng không được phép hóa, một cái vỏ bị bỏ đi sao có quyền đòi hỏi đãi ngộ của ngọc trai?
Trạch Vũ cởi trần, vứt áo xuống đất.
“Bây giờ tôi muốn cô, tôi muốn cô trở thành An Kiều! Thay thế cho cô ấy thì cô phải phục vụ tôi, nhu cầu sinh lý của tôi, tôi cho cô làm vợ tôi chỉ dùng để làm như vậy, cô hiểu chưa?”
Tiêu Sở Lam không dám hiểu, làm người thay thế… cô có thể bắt chước được, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của anh bấy giờ cô lại không dám có ý nghĩ đó.
Tiêu Sở Lam sợ lắm, cô sợ đau, cô không dám làm chuyện kia với anh, khi nãy anh cắn cô như xé toạc một lớp thịt ở cổ, cô thật sự không dám…
“Trạch Vũ! Cầu xin anh, không phải hôm nay có được không?”
Hiện tại cô vừa sợ vừa đau, tay chân đau, cú ngã kia dường như có nội thương, cô cảm thấy cả thân mình ê nhức, thậm chí là đau đớn như bị bẻ thành hai khúc.
Trạch Vũ nhìn cô sợ hãi, rất đúng ý anh, hành động tiếp theo càng làm Tiêu Sở Lam cảm thấy sợ hãi hơn.
“Không được, đêm nay cô phải phục vụ tôi…”
“Cô cảm thấy cuộc sống mới của mình có tuyệt vời không?”
Tiêu Sở Lam chẳng nói gì, quay đầu đi nơi khác, nhàn nhạt buông ra một câu:
“Nếu phải chịu cảm giác bị bỏ rơi trong bóng tối hay bị ngã một lần cả thân trầy xước, sợ hãi về một cái chết vô hình đáng sợ. Thì em cho rằng một cái chết là điều tuyệt vời duy nhất mà em không dám làm.”
Trạch Vũ chẳng đoái hoài đến những ý nghĩ của cô có thể trở nên đáng sợ thế nào, anh ta chỉ biết cơn tức của mình không cho phép cô được phép đi cùng với bất kì người đàn ông nào khác.
Giây phút thấy cô được người khác bảo vệ, anh ta đã nghiến răng ken két vì ganh ghét, thậm chí phải đặt ra câu hỏi.
Tiêu Sở Lam xứng đáng nhận được những điều này?
Không xứng!
“Bớt nói nhảm, tôi đang hỏi cô đấy?”
“Kiều Kiều lại vì ai mà… cô rốt cuộc đang nghĩ thứ gì trong đầu? Muốn tìm một người tốt để yêu đương? Cô còn không xem lại mình đáng chết thế nào.”
Tiêu Sở Lam biết mình đáng chết thế nào, nhưng đối với câu nói ấy, đôi mắt cô trầm buồn, ríu lại như ngăn thứ sóng sánh tràn khỏi bờ mi.
“Trạch Vũ, anh thấy em có đáng chết không? Hại chết Kiều Kiều của chúng ta còn…”
Còn đem lòng rung động yêu anh.
Lời này không thể nói ra, Tiêu Sở Lam chỉ ngậm ngùi nuốt nó lại.
Nghe một người đã chia cách tình yêu của mình bộc bạch về tình yêu, nếu là bất kì ai nghe được chắc chắn cũng sẽ cảm thấy rất kinh tởm…
Trạch Vũ cong môi, nghe điều đó khiến anh càng trở nên tức giận.
“Cô có đáng chết không?”
“Tiêu Sở Lam, cô thật sự đáng chết, thật sự rất đáng chết! Kiều Kiều chết vì cô, cô còn mặt mũi nói chuyện yêu đương? Còn dám trước mặt tôi liếc mắt đưa tình với nó. Thằng đàn ông đó khiến cô quên mất bản thân đáng kinh tởm thế nào rồi à?”
Tiêu Sở Lam không biết vì sao anh cho rằng cô với Chu Diểu có loại quan hệ kia, nhưng cô không dám giải thích, chỉ cúi đầu.
“Em biết lỗi rồi...”
Dù sao cũng không gặp lại Chu Diểu nữa, giải thích không bằng để anh tự nhìn xem mình trong sạch.
Nhưng Trạch Vũ lại càng không tin, cho rằng cô thật sự ra ngoài ăn càn, tức giận kéo cô đi vào trong phòng.
Nơi mà anh chưa bao giờ cho phép cô đặt chân vào.
Tiêu Sở Lam đau tay muốn rụt lại, nhưng mọi sự phản kháng của cô đều trở nên vô nghĩa.
Trạch Vũ ném cô vào giường nỗi tức giận khiến lý trí anh giao động mạnh mẽ, anh cởi nút áo, kéo cà vạt đè lên cơ thể cô.
Vết thương trên tay Tiêu Sở Lam đau nhói co rút, Trạch Vũ lại chẳng màng quan tâm đè chặt, như thể sợ cô có cơ hội phản kháng vậy.
“Trạch Vũ, em đau quá… Trạch Vũ… mau bỏ tay em ra!”
Tiêu Sở Lam nhúc nhích cử động, tiếp theo sau đó là những nụ hôn giáng lên cơ thể cô… hay nói đúng hơn, Trạch Vũ đang cắn nó đến trào máu.
“A! Trạch Vũ! A! Em đau!”
Những tiếng thét thất thanh của Tiêu Sở Lam bay khắp căn phòng tối, nhưng vọng lại cũng chỉ là tiếng rên rỉ của cô.
Không phải tình thú rên rỉ, là cảm giác đau nhói như bị thú hoang cắn xé, Tiêu Sở Lam không kìm được đẩy anh ra, khước từ anh, ngay khi hõm cổ cô đầy vết hôn tím tái, cô khóc nước mắt chảy dài.
“Trạch Vũ! Dừng lại… anh hận em mà?”
Trạch Vũ lau khóe miệng, kìm chặt tay cô một lần nữa xuống gối, đôi mắt tràn ngập hận thù nhìn cô:
“Phải, tôi hận cô đến chết cũng không quên! Nhưng hận, tôi có thể xé nát mọi thứ của cô, cuộc sống, suy nghĩ, thể xác. Cả bên trong lẫn bên ngoài, tôi đều muốn khiến cô nát bấy đổ nát, để cô cảm nhận được tôi đã đau đớn đến thế nào!”
“Anh làm vậy với em… Kiều Kiều sẽ đau lòng đấy! Cô ấy nhìn thấy người cô ấy yêu thế này… có được không?”
“Tiêu Sở Lam, cô cảm thấy tôi lấy cô là vì điều gì?”
Cô im bặt, cô không trả lời được, bởi sở dĩ việc anh trói cô bên mình từ khi ấy, với chỉ một lý do duy nhất là trong người cô mang trái tim của anh, trái tim của Kiều Kiều.
Nhưng dường như anh chỉ muốn coi cô là một vật cảnh đem nhốt lại, như chiếc vỏ trai đựng chứa ngọc trai trân quý, vì ngọc trai mà được giữ lại.
Cô không hóa thành ngọc trai được, cũng không được phép hóa, một cái vỏ bị bỏ đi sao có quyền đòi hỏi đãi ngộ của ngọc trai?
Trạch Vũ cởi trần, vứt áo xuống đất.
“Bây giờ tôi muốn cô, tôi muốn cô trở thành An Kiều! Thay thế cho cô ấy thì cô phải phục vụ tôi, nhu cầu sinh lý của tôi, tôi cho cô làm vợ tôi chỉ dùng để làm như vậy, cô hiểu chưa?”
Tiêu Sở Lam không dám hiểu, làm người thay thế… cô có thể bắt chước được, nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của anh bấy giờ cô lại không dám có ý nghĩ đó.
Tiêu Sở Lam sợ lắm, cô sợ đau, cô không dám làm chuyện kia với anh, khi nãy anh cắn cô như xé toạc một lớp thịt ở cổ, cô thật sự không dám…
“Trạch Vũ! Cầu xin anh, không phải hôm nay có được không?”
Hiện tại cô vừa sợ vừa đau, tay chân đau, cú ngã kia dường như có nội thương, cô cảm thấy cả thân mình ê nhức, thậm chí là đau đớn như bị bẻ thành hai khúc.
Trạch Vũ nhìn cô sợ hãi, rất đúng ý anh, hành động tiếp theo càng làm Tiêu Sở Lam cảm thấy sợ hãi hơn.
“Không được, đêm nay cô phải phục vụ tôi…”
/37
|