Trời đã tối rồi, Tiêu Sở Lam hình như không hề nhận ra điều đó.
Có lẽ khái niệm về thời gian của tôi đang dần chạy tuột đi đâu mất. Có lẽ vì không tài nào có thể thôi suy nghĩ về những bận tâm đã trói buộc tôi bấy lâu, thế nên bây giờ tôi vẫn chưa về nhà.
Tiêu Sở Lam nân na đây đó, từ khi ở bệnh viện thú y trời đã bắt đầu tối. Ăn thêm một bữa thì mấy giờ cũng không rõ, phải cho tới khi xem điện thoại mới biết.
Đã gần chín giờ tối rồi.
Cô đang trên đường đi về nhà, một mình, khoảng tối, và bóng người lấp ló phía sau.
Trời thật sự rất tối, Tiêu Sở Lam lo sợ rút điện thoại, giả bộ như bận rộn nhắn tin cho bớt sợ.
Cho tới khi bước chân phía sau khoảng lặng dồn dập hơn, Tiêu Sở Lam không nghĩ được gì liền gọi điện cho Trạch Vũ.
Trời đã muộn như vậy cô vẫn chưa về, Tiêu Sở Lam nghĩ hẳn anh sẽ có chút lo lắng cho cô mà nghe máy, nhưng cuối cùng cô nghĩ nhiều sinh ảo tưởng, chồng cô vẫn không nghe máy như mọi lần.
Trong giây phút này, Tiêu Sở Lam bị dọa sợ như muốn điên vậy, tay chân cô run rẩy theo từng bước chân vội vã, khuôn mặt xanh mét rịn mồ hôi.
Dạo gần đây có vài tin hơi đáng sợ, một cô gái đi đêm đã bị biến thái giày vò cho tới chết, tay chân bị chặt ra và ném bên một con sông vắng người.
Vì có một con chó hoang tha tay cô gái đến đồn cảnh sát, sau cùng mới phát hiện cái chết tang thương của cô gái, còn gã điên đã làm ra chuyện này vẫn còn chưa bị bắt.
Tiêu Sở Lam sợ hãi không dám thở mạnh, liệu cô có chết ở đây không? Hay nếu là bị chặt ra ném bên sông thì liệu con chó có tha cô đi báo án, hay sẽ tha bộ phận nào của cô đi…
Tiêu Sở Lam đã luôn nghĩ về cái chết, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy cái chết lại đáng sợ và dọa người đến thế.
Hoặc có lẽ cô đã lầm, cô không hề sợ cái chết mà sợ sự bỏ rơi, việc hi vọng vào ai đó và bị dập tắt hi vọng một cách phũ phàng thật sự rất đáng sợ.
“Alo anh à? Anh đang đợi em phía trước phải không? Đợi em một chút, em sắp tới rồi.”
Sở Lam nói vào điện thoại, bước chân đi nhanh hơn.
Người phía sau đi theo cô cũng bước nhanh hơn, dường như không có ý định bỏ qua cho cô.
Trong tình cảnh nguy hiểm, con người ta khó lòng nào có thể giữ được bình tĩnh, cử chỉ bất an mất bình tĩnh của Sở Lam khi này kẻ đằng sau đều nhìn thấy, có lẽ vì thế mà anh ta càng đẩy nhanh hành động của mình hơn.
Tiêu Sở Lam bắt đầu chạy, nhưng chạy chẳng được bao lâu thì té ngã, tay chân đều trầy xước vết thương.
Cô không chạy được nữa, ngồi trên đất, run rẩy nhắm chặt mắt.
Giây phút cô cảm nhận bàn tay người đàn ông đang ngửa ra trước mặt mình, cô đã rất sợ hành động tiếp theo của anh ta.
Sở Lam sợ bị đánh, cô thật sự rất sợ bị đánh, mặt cô vẫn còn đang đau nhói.
“Em có làm sao không? Tôi dọa em sợ rồi à?”
Sở Lam nghe thấy âm thanh ấm áp, mở mắt ra, bàn tay người đàn ông trước mặt cô dường như không muốn đánh, mà muốn cô nắm lấy để đỡ cô dậy.
Tiêu Sở Lam không biết người này là ai, nhưng trông anh không giống kẻ biến thái trong tưởng tượng, cô vẫn không an tâm nắm tay anh.
Cô tự mình đứng dậy, suýt xoa đau, vết thương trên đầu gối rách ra đang rỉ máu khiến cô di chuyển hơi bất tiện.
“Có cần tôi cõng không? Em thế này sợ là không đi được đâu.”
“... Anh là ai? Tôi không có quen anh.”
Nhìn người đàn ông trước mặt bộ dạng vô hại, cô cũng bình tĩnh lại đôi chút.
Thấy mình quá vội, quên chưa tự giới thiệu, anh trai trước mặt luống cuống đáp:
“À quên mất, tôi tên là Chu Diểu.”
Vừa nghe tên anh, Sở Lam lại thấy mặt anh hơi quen quen.
“Chu? Anh có quan hệ gì với ông chủ tiệm mì hả?”
“Đó là ba tôi.”
“Anh là cái cậu cùng mẹ sang nước ngoài từ nhỏ đúng không? Hình như anh hơn tôi hai tuổi thì phải.”
“Em biết tôi? Tôi rất bất ngờ đấy.”
“Chú Chu nhắc rất nhiều về anh, ngày xưa chú ấy kể cho chúng tôi…”
Sở Lam bỗng chốc im bặt, cô thở dài.
Chu Diểu thấy cô có tâm sự, anh không tiện hỏi, chỉ dám thương xót nhìn cô.
“Anh đi theo tôi làm gì?”
“Khi nãy tôi đứng trong góc quan sát thấy em, lúc em bỏ đi trời bên ngoài tối quá, với một số chuyện đáng sợ xảy ra gần đây khiến tôi hơi không an tâm, nên mới đi theo.”
“Với lại trông em hơi buồn, tôi sợ…”
“Anh sợ cái gì?”
“Tôi sợ em nghĩ quẩn…”
“Bộ điên hả?”
Tiêu Sở Lam nhíu mày, cái tên không biết chui từ đâu ra này tự dưng lo thừa thãi như thế làm gì?
“Ơ thật đấy, tôi thấy em buồn lắm, uể oải mãi mới ăn xong bát mì, người bình thường thích mì ba tôi nấu chắc chắn sẽ không ăn như vậy, tôi nghĩ em buồn nên…”
“Dạ cảm ơn, nhờ anh mà tôi thành ra thế này đây, cảm ơn rất nhiều!”
Chu Diểu bị nói rất khó xử, anh cũng không cố tình, nhưng mà anh lần đầu tiên gặp cô đã yêu cô rồi, vốn muốn đi đến bắt chuyện nhưng cô lại chạy nhanh quá, cuối cùng lại thành ra thế này.
“Tôi… Tôi đưa em vào bệnh viện nha?”
“Không cần, anh đừng có đi theo tôi.”
Tiêu Sở Lam cứng đầu không muốn, lại còn muốn chạy, ai ngờ Chu Diểu cũng thuộc dạng thích làm theo ý mình, thấy cô đi không nổi thì ngay lập tức bế cô lên.
“Tên điên này! Anh định làm gì? Mau thả tôi ra!”
“Không được, tôi phải đưa em vào bệnh viện trước, đứng cố giãy, sẽ đau đấy.”
Có lẽ khái niệm về thời gian của tôi đang dần chạy tuột đi đâu mất. Có lẽ vì không tài nào có thể thôi suy nghĩ về những bận tâm đã trói buộc tôi bấy lâu, thế nên bây giờ tôi vẫn chưa về nhà.
Tiêu Sở Lam nân na đây đó, từ khi ở bệnh viện thú y trời đã bắt đầu tối. Ăn thêm một bữa thì mấy giờ cũng không rõ, phải cho tới khi xem điện thoại mới biết.
Đã gần chín giờ tối rồi.
Cô đang trên đường đi về nhà, một mình, khoảng tối, và bóng người lấp ló phía sau.
Trời thật sự rất tối, Tiêu Sở Lam lo sợ rút điện thoại, giả bộ như bận rộn nhắn tin cho bớt sợ.
Cho tới khi bước chân phía sau khoảng lặng dồn dập hơn, Tiêu Sở Lam không nghĩ được gì liền gọi điện cho Trạch Vũ.
Trời đã muộn như vậy cô vẫn chưa về, Tiêu Sở Lam nghĩ hẳn anh sẽ có chút lo lắng cho cô mà nghe máy, nhưng cuối cùng cô nghĩ nhiều sinh ảo tưởng, chồng cô vẫn không nghe máy như mọi lần.
Trong giây phút này, Tiêu Sở Lam bị dọa sợ như muốn điên vậy, tay chân cô run rẩy theo từng bước chân vội vã, khuôn mặt xanh mét rịn mồ hôi.
Dạo gần đây có vài tin hơi đáng sợ, một cô gái đi đêm đã bị biến thái giày vò cho tới chết, tay chân bị chặt ra và ném bên một con sông vắng người.
Vì có một con chó hoang tha tay cô gái đến đồn cảnh sát, sau cùng mới phát hiện cái chết tang thương của cô gái, còn gã điên đã làm ra chuyện này vẫn còn chưa bị bắt.
Tiêu Sở Lam sợ hãi không dám thở mạnh, liệu cô có chết ở đây không? Hay nếu là bị chặt ra ném bên sông thì liệu con chó có tha cô đi báo án, hay sẽ tha bộ phận nào của cô đi…
Tiêu Sở Lam đã luôn nghĩ về cái chết, nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy cái chết lại đáng sợ và dọa người đến thế.
Hoặc có lẽ cô đã lầm, cô không hề sợ cái chết mà sợ sự bỏ rơi, việc hi vọng vào ai đó và bị dập tắt hi vọng một cách phũ phàng thật sự rất đáng sợ.
“Alo anh à? Anh đang đợi em phía trước phải không? Đợi em một chút, em sắp tới rồi.”
Sở Lam nói vào điện thoại, bước chân đi nhanh hơn.
Người phía sau đi theo cô cũng bước nhanh hơn, dường như không có ý định bỏ qua cho cô.
Trong tình cảnh nguy hiểm, con người ta khó lòng nào có thể giữ được bình tĩnh, cử chỉ bất an mất bình tĩnh của Sở Lam khi này kẻ đằng sau đều nhìn thấy, có lẽ vì thế mà anh ta càng đẩy nhanh hành động của mình hơn.
Tiêu Sở Lam bắt đầu chạy, nhưng chạy chẳng được bao lâu thì té ngã, tay chân đều trầy xước vết thương.
Cô không chạy được nữa, ngồi trên đất, run rẩy nhắm chặt mắt.
Giây phút cô cảm nhận bàn tay người đàn ông đang ngửa ra trước mặt mình, cô đã rất sợ hành động tiếp theo của anh ta.
Sở Lam sợ bị đánh, cô thật sự rất sợ bị đánh, mặt cô vẫn còn đang đau nhói.
“Em có làm sao không? Tôi dọa em sợ rồi à?”
Sở Lam nghe thấy âm thanh ấm áp, mở mắt ra, bàn tay người đàn ông trước mặt cô dường như không muốn đánh, mà muốn cô nắm lấy để đỡ cô dậy.
Tiêu Sở Lam không biết người này là ai, nhưng trông anh không giống kẻ biến thái trong tưởng tượng, cô vẫn không an tâm nắm tay anh.
Cô tự mình đứng dậy, suýt xoa đau, vết thương trên đầu gối rách ra đang rỉ máu khiến cô di chuyển hơi bất tiện.
“Có cần tôi cõng không? Em thế này sợ là không đi được đâu.”
“... Anh là ai? Tôi không có quen anh.”
Nhìn người đàn ông trước mặt bộ dạng vô hại, cô cũng bình tĩnh lại đôi chút.
Thấy mình quá vội, quên chưa tự giới thiệu, anh trai trước mặt luống cuống đáp:
“À quên mất, tôi tên là Chu Diểu.”
Vừa nghe tên anh, Sở Lam lại thấy mặt anh hơi quen quen.
“Chu? Anh có quan hệ gì với ông chủ tiệm mì hả?”
“Đó là ba tôi.”
“Anh là cái cậu cùng mẹ sang nước ngoài từ nhỏ đúng không? Hình như anh hơn tôi hai tuổi thì phải.”
“Em biết tôi? Tôi rất bất ngờ đấy.”
“Chú Chu nhắc rất nhiều về anh, ngày xưa chú ấy kể cho chúng tôi…”
Sở Lam bỗng chốc im bặt, cô thở dài.
Chu Diểu thấy cô có tâm sự, anh không tiện hỏi, chỉ dám thương xót nhìn cô.
“Anh đi theo tôi làm gì?”
“Khi nãy tôi đứng trong góc quan sát thấy em, lúc em bỏ đi trời bên ngoài tối quá, với một số chuyện đáng sợ xảy ra gần đây khiến tôi hơi không an tâm, nên mới đi theo.”
“Với lại trông em hơi buồn, tôi sợ…”
“Anh sợ cái gì?”
“Tôi sợ em nghĩ quẩn…”
“Bộ điên hả?”
Tiêu Sở Lam nhíu mày, cái tên không biết chui từ đâu ra này tự dưng lo thừa thãi như thế làm gì?
“Ơ thật đấy, tôi thấy em buồn lắm, uể oải mãi mới ăn xong bát mì, người bình thường thích mì ba tôi nấu chắc chắn sẽ không ăn như vậy, tôi nghĩ em buồn nên…”
“Dạ cảm ơn, nhờ anh mà tôi thành ra thế này đây, cảm ơn rất nhiều!”
Chu Diểu bị nói rất khó xử, anh cũng không cố tình, nhưng mà anh lần đầu tiên gặp cô đã yêu cô rồi, vốn muốn đi đến bắt chuyện nhưng cô lại chạy nhanh quá, cuối cùng lại thành ra thế này.
“Tôi… Tôi đưa em vào bệnh viện nha?”
“Không cần, anh đừng có đi theo tôi.”
Tiêu Sở Lam cứng đầu không muốn, lại còn muốn chạy, ai ngờ Chu Diểu cũng thuộc dạng thích làm theo ý mình, thấy cô đi không nổi thì ngay lập tức bế cô lên.
“Tên điên này! Anh định làm gì? Mau thả tôi ra!”
“Không được, tôi phải đưa em vào bệnh viện trước, đứng cố giãy, sẽ đau đấy.”
/37
|