Chẳng có ai lại muốn làm vật thế mạng.
Con người vốn là loài để sống luôn đặt mình làm ưu tiên, những kẻ ngốc mới đặt người khác lên trước mình.
“Con người sống vì người khác, ngu ngốc cho đến chết cũng không biết. Tiêu Chinh ông có thấy đúng không?”
Người đàn ông trước mặt cười khinh, cách một mặt kính cũng có thể cảm nhận được điều mà ông ta đang vui vẻ.
Cười trên nỗi đau của người khác, phô trương đến mức muốn xuyên qua không gian, len lỏi sự chế nhạo vào trong phòng giam.
Chỉ vài giây trước có người đến thăm tù, Tiêu Chinh còn không nghĩ mình sẽ gặp lại người này.
“Lâm Phạn. Bớt làm trò đi.”
Tiêu Chinh nghiêm mặt, ngồi đối diện với Lâm Phạn để nói qua điện thoại gắn qua.
“Thế à? Vậy để tôi nói cho ông biết, Tưởng Linh cũng cầu xin tôi tha cho Trạch Liêm đấy giống y hệt bộ dạng của Hoành Như.”
“Bọn họ đều quỳ xuống cầu xin tha chồng mình một mạng đó!”
Lão già bật cười, ánh mắt cực kì thách thức, chọc cho Tiêu Chinh điên lên.
“Tên khốn! Thì ra tất cả đều là do ông?”
“Ờ, haha, phải vậy rồi. Cho đến bây giờ ông mới nhận ra? Cũng muộn rồi.”
…
“Muộn rồi, sao cô lại lang thang ở ngoài đường như thế này?”
Tiêu Sở Lam ngã trên đất, nước mưa làm ướt hết cả người cô từ trên xuống dưới.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, như mơ màng nói:
“Là vậy sao? Thật sự là vậy sao?”
“Muộn rồi, hối hận không kịp nữa.”
Trạch Vũ nhìn cô nhếch nhác bất giác nhíu mày, cầm tay cô kéo lên.
Lại khiến cô trên dưới đều lộ ra hết trước mắt hắn do dính nước mưa.
Tiêu Sở Lam hất tay mình ra, cố gắng che chắn cho bản thân.
Hắn đột nhiên lại cảm thấy rất tức giận.
“Trên người em còn có chỗ nào tôi chưa thấy?”
Cô bật cười, thì ra bảo vệ danh dự của chính mình lại có cảm giác như vậy.
Đến bây giờ Tiêu Sở Lam đã bừng tỉnh, “kẻ đó” nói cô ngu ngốc nhu nhược dễ bị tính kể, quả thật không sai.
Cô hất tay ra, nhễ nhại nước mưa tưới đẫm.
“Còn!”
“Trái tim.”
“Anh cần xem không?”
“Tôi moi đống đổ vỡ ấy ra cho anh xem?”
Trạch Vũ đứng hình một lúc lâu.
Bộ dạng này của cô hắn lần đầu nhìn thấy, đây vẫn còn là cô nhóc mà anh ta từng quen?
“Mau đứng dậy, tôi đưa em về.”
Tiêu Sở Lam cười không ngừng được, giống một kẻ điên.
“Nhà? Nhà của tôi là ở đâu? Nhà của tôi bị anh hại cho tan nát rồi, hay anh còn muốn đem tôi trở về “nơi ngục tù” đó của anh à?”
Trạch Vũ không hiểu nổi, hắn không giận cô, cô lại giận hắn?
“Thế em muốn gì? Muốn chết ngoài này chứ gì? Được, tôi thành toàn cho em!”
Hắn cứ vậy rời đi, bỏ mặc cô lại đó.
Tiêu Sở Lam vốn không có hi vọng gì, từ đầu chí cuối vẫn luôn như thế.
Giây phút này chỉ khiến cô nhận ra bản thân ngu ngốc thế nào, tiếc nuối thế nào.
Cô gượng dậy, đi lang thang dưới mưa.
Nhưng đi chẳng được bao lâu, bụng dưới của cô đã quặn thắt, cô chững lại ôm bụng mình, dưới chân dòng nước hòa tan màu đỏ nhạt.
Tầm nhìn hạn chế, Trạch Vũ phía sau vẫn luôn cho xe đi theo cô thấy vậy đột nhiên cảm thấy rất lo lắng, sốt ruột định bước xuống thì thấy Chu Diểu chạy tới.
Sau đó tận mắt nhìn thấy Tiêu Sở Lam được Chu Diểu bế đi.
Trạch Vũ tức giận đập mạnh tay vào vô lăng.
“Đúng là điên rồi! Mình từ bao giờ lại làm chuyện mấy chuyện vô nghĩa này?”
Trạch Vũ bây giờ cũng giống như kẻ điên vậy.
…
“Lâm Phạn ông điên rồi!”
Lâm Phạn chẳng để tâm Tiêu Chinh có bao nhiêu bất mãn, trái lại còn thản nhiên thừa nhận.
“Phải, tôi là gã điên mà?”
“Chuyện điên rồ đâu phải tôi mới làm một hai lần? Thậm chí còn hơn thế nữa, ông không phải biết rất rõ hửm?”
Tiêu Chinh đập mạnh vào tấm kính chắn.
“Lâm Phạn!”
“ n oán đời trước ông tính toán xong rồi, vậy thì thế hệ sau đừng có động tới bọn nó!”
“Nếu tôi cứ động thì sao?” Lâm Phạn bĩu môi, “Chẳng nhẽ kẻ đang phải thụ án 20 năm tù giam là ông sẽ giãy chết trong này đề phản đối tôi à? Tôi không có hứng thú với một tên đàn ông già đâu?”
Đối với sự vô trách nhiệm của Lâm Phạn thì Tiêu Chinh dường như mất bình tĩnh cũng phải ngưng lại suy xét kĩ.
“Ông rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì? Chuyện của thế hệ trước, thù của ông cũng đã tính lên đầu chúng tôi, rốt cuộc ông còn muốn đội lên đầu lớp trẻ? Lâm Phạn, đừng có ích kỷ như thế.”
Lâm Phạn bật cười, hắn lắc đầu.
“Xong? Ai nói thế?”
“Nếu phải trả, ba mạng còn thiếu một đấy!”
“…”
Lâm Phạn hất tay một cái bâng quơ.
“Thôi thấy, nếu là chọn người chết thay thì… cũng không còn lựa chọn nào khác, Tiêu gia ngoài ông ra chỉ còn một người thôi nhỉ?”
“Vậy thì…”
“Không được động tới con gái tôi!”
Lâm Phạn giơ tay đầu hàng. Tỏ vẻ như vô tội:
“Thôi nào, tôi cũng không nói sẽ làm gì mà?”
Ông ta hạ tay xuống, nhìn ông với vẻ mặt sói già gian trá:
“Còn đợi ông đấy, Tiêu Chinh, nợ phải trả tôi không có chuyện để yên cho qua đâu!”
Con người vốn là loài để sống luôn đặt mình làm ưu tiên, những kẻ ngốc mới đặt người khác lên trước mình.
“Con người sống vì người khác, ngu ngốc cho đến chết cũng không biết. Tiêu Chinh ông có thấy đúng không?”
Người đàn ông trước mặt cười khinh, cách một mặt kính cũng có thể cảm nhận được điều mà ông ta đang vui vẻ.
Cười trên nỗi đau của người khác, phô trương đến mức muốn xuyên qua không gian, len lỏi sự chế nhạo vào trong phòng giam.
Chỉ vài giây trước có người đến thăm tù, Tiêu Chinh còn không nghĩ mình sẽ gặp lại người này.
“Lâm Phạn. Bớt làm trò đi.”
Tiêu Chinh nghiêm mặt, ngồi đối diện với Lâm Phạn để nói qua điện thoại gắn qua.
“Thế à? Vậy để tôi nói cho ông biết, Tưởng Linh cũng cầu xin tôi tha cho Trạch Liêm đấy giống y hệt bộ dạng của Hoành Như.”
“Bọn họ đều quỳ xuống cầu xin tha chồng mình một mạng đó!”
Lão già bật cười, ánh mắt cực kì thách thức, chọc cho Tiêu Chinh điên lên.
“Tên khốn! Thì ra tất cả đều là do ông?”
“Ờ, haha, phải vậy rồi. Cho đến bây giờ ông mới nhận ra? Cũng muộn rồi.”
…
“Muộn rồi, sao cô lại lang thang ở ngoài đường như thế này?”
Tiêu Sở Lam ngã trên đất, nước mưa làm ướt hết cả người cô từ trên xuống dưới.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, như mơ màng nói:
“Là vậy sao? Thật sự là vậy sao?”
“Muộn rồi, hối hận không kịp nữa.”
Trạch Vũ nhìn cô nhếch nhác bất giác nhíu mày, cầm tay cô kéo lên.
Lại khiến cô trên dưới đều lộ ra hết trước mắt hắn do dính nước mưa.
Tiêu Sở Lam hất tay mình ra, cố gắng che chắn cho bản thân.
Hắn đột nhiên lại cảm thấy rất tức giận.
“Trên người em còn có chỗ nào tôi chưa thấy?”
Cô bật cười, thì ra bảo vệ danh dự của chính mình lại có cảm giác như vậy.
Đến bây giờ Tiêu Sở Lam đã bừng tỉnh, “kẻ đó” nói cô ngu ngốc nhu nhược dễ bị tính kể, quả thật không sai.
Cô hất tay ra, nhễ nhại nước mưa tưới đẫm.
“Còn!”
“Trái tim.”
“Anh cần xem không?”
“Tôi moi đống đổ vỡ ấy ra cho anh xem?”
Trạch Vũ đứng hình một lúc lâu.
Bộ dạng này của cô hắn lần đầu nhìn thấy, đây vẫn còn là cô nhóc mà anh ta từng quen?
“Mau đứng dậy, tôi đưa em về.”
Tiêu Sở Lam cười không ngừng được, giống một kẻ điên.
“Nhà? Nhà của tôi là ở đâu? Nhà của tôi bị anh hại cho tan nát rồi, hay anh còn muốn đem tôi trở về “nơi ngục tù” đó của anh à?”
Trạch Vũ không hiểu nổi, hắn không giận cô, cô lại giận hắn?
“Thế em muốn gì? Muốn chết ngoài này chứ gì? Được, tôi thành toàn cho em!”
Hắn cứ vậy rời đi, bỏ mặc cô lại đó.
Tiêu Sở Lam vốn không có hi vọng gì, từ đầu chí cuối vẫn luôn như thế.
Giây phút này chỉ khiến cô nhận ra bản thân ngu ngốc thế nào, tiếc nuối thế nào.
Cô gượng dậy, đi lang thang dưới mưa.
Nhưng đi chẳng được bao lâu, bụng dưới của cô đã quặn thắt, cô chững lại ôm bụng mình, dưới chân dòng nước hòa tan màu đỏ nhạt.
Tầm nhìn hạn chế, Trạch Vũ phía sau vẫn luôn cho xe đi theo cô thấy vậy đột nhiên cảm thấy rất lo lắng, sốt ruột định bước xuống thì thấy Chu Diểu chạy tới.
Sau đó tận mắt nhìn thấy Tiêu Sở Lam được Chu Diểu bế đi.
Trạch Vũ tức giận đập mạnh tay vào vô lăng.
“Đúng là điên rồi! Mình từ bao giờ lại làm chuyện mấy chuyện vô nghĩa này?”
Trạch Vũ bây giờ cũng giống như kẻ điên vậy.
…
“Lâm Phạn ông điên rồi!”
Lâm Phạn chẳng để tâm Tiêu Chinh có bao nhiêu bất mãn, trái lại còn thản nhiên thừa nhận.
“Phải, tôi là gã điên mà?”
“Chuyện điên rồ đâu phải tôi mới làm một hai lần? Thậm chí còn hơn thế nữa, ông không phải biết rất rõ hửm?”
Tiêu Chinh đập mạnh vào tấm kính chắn.
“Lâm Phạn!”
“ n oán đời trước ông tính toán xong rồi, vậy thì thế hệ sau đừng có động tới bọn nó!”
“Nếu tôi cứ động thì sao?” Lâm Phạn bĩu môi, “Chẳng nhẽ kẻ đang phải thụ án 20 năm tù giam là ông sẽ giãy chết trong này đề phản đối tôi à? Tôi không có hứng thú với một tên đàn ông già đâu?”
Đối với sự vô trách nhiệm của Lâm Phạn thì Tiêu Chinh dường như mất bình tĩnh cũng phải ngưng lại suy xét kĩ.
“Ông rốt cuộc đang mưu tính chuyện gì? Chuyện của thế hệ trước, thù của ông cũng đã tính lên đầu chúng tôi, rốt cuộc ông còn muốn đội lên đầu lớp trẻ? Lâm Phạn, đừng có ích kỷ như thế.”
Lâm Phạn bật cười, hắn lắc đầu.
“Xong? Ai nói thế?”
“Nếu phải trả, ba mạng còn thiếu một đấy!”
“…”
Lâm Phạn hất tay một cái bâng quơ.
“Thôi thấy, nếu là chọn người chết thay thì… cũng không còn lựa chọn nào khác, Tiêu gia ngoài ông ra chỉ còn một người thôi nhỉ?”
“Vậy thì…”
“Không được động tới con gái tôi!”
Lâm Phạn giơ tay đầu hàng. Tỏ vẻ như vô tội:
“Thôi nào, tôi cũng không nói sẽ làm gì mà?”
Ông ta hạ tay xuống, nhìn ông với vẻ mặt sói già gian trá:
“Còn đợi ông đấy, Tiêu Chinh, nợ phải trả tôi không có chuyện để yên cho qua đâu!”
/37
|