Thay Thế: Người Anh Yêu Không Phải Tôi!
Chương 22 - Đều chỉ là trên danh nghĩa, nó không thuộc về mình
/37
|
Tiêu Sở Lam muốn gọi điện thoại cho Trạch Vũ, xin anh ta cho phép mình trở về nhà với ba mẹ.
“Alo, Trạch Vũ anh có đó không?”
“Anh ấy đang tắm ạ.”
Đầu dây bên kia truyền tới, là giọng của Sở Du.
“À… vậy em có thể nói anh ấy chị về nhà mẹ được không?”
“Vâng… nhưng sao chị lại phải báo cáo chuyện đó cho anh ấy thế ạ? Hai người có quan hệ gì…”
“Ừm… không có gì đâu.”
Sở Lam chần chừ, cô nói sai rồi, cô ấy không biết quan hệ của hai người bọn họ, bây giờ lại nói những lời mờ ám như thế… Cô sợ Sở Du sẽ nghi ngờ, vội vàng nghĩ ra biện pháp để né tránh:
“Anh ấy nói với chị rằng anh ấy có chai rượu rất ngon muốn mời ba chị, chị lấy được rồi nên muốn báo cho anh ấy một tiếng thôi.”
“Vâng… ra là thế. Em còn nghĩ… Thôi, em sẽ nói ngay với anh ấy khi mà anh ấy tắm xong ạ.”
“…”
“Ừm.”
Tiêu Sở Lam chủ động tắt máy, đặt úp điện thoại lên bàn.
Cô cầm túi xách, định sẽ trở về nhà mẹ của mình trong hôm nay, kể từ sinh nhật cô cho tới nay đã được một tuần rồi, Trạch Vũ cũng không về nhà trong một tuần này, để cô ở nhà một mình thực sự rất nhàm chán.
Dù sao Trạch Vũ cũng không muốn quản cô, vậy việc cô trở về nhà cũng không quá đáng nhỉ?
Nghĩ rằng anh đang vui vẻ ở với Sở Du, Tiêu Sở Lam cũng không nghĩ thêm gì nữa.
Cô đặt lại điện thoại trên bàn và sẽ không để nó làm phiền trong hôm nay, sau đó lượn xuống nhà lấy một chiếc xe trong gara ra để đi.
Đều là xe của Trạch Vũ mua, có điều người đứng tên lại là cô.
Tiêu Sở Lam không đi đâu, ít dùng, nên dần dần cô cũng quên mất những thứ này là của mình.
“Đều chỉ là trên danh nghĩa, nó không thuộc về mình.”
Tiêu Sở Lam cười như trực khóc, đồng tử lay chuyển không dừng lại một điểm, cô cũng không phải không nhận ra.
Đồ đi mượn thì cuối cùng cũng phải trả lại.
Cô cố gạt đi ý nghĩ đó trong đầu, chí ít cô cũng phải che giấu thật tốt tâm tình hiện giờ của mình, để trở về nhà với tâm trạng hạnh phúc.
Cô đạp ga xe, đi băng băng trên đường, trước khi cô đâm đầu vào chuyện tình yêu ngớ ngẩn kia, lúc cô 6 tuổi cô đã từng mong muốn sống một cuộc sống thoải mái tự tại, không bệnh tật gì, có một vài người bạn tốt.
Cũng lúc đó, ba cô đưa cô đi gặp An Kiều.
“Xin chào! Tớ là An Kiều, sinh sau cậu hai tháng, tớ rất thích cậu, chúng ta làm quen được không?”
“Tớ… Tớ có thể ôm cậu không?”
Tiêu Sở Lam đã ôm An Kiều, cảm giác rất tốt, cái ôm ấy rất ấm áp.
Cô lại nhớ An Kiều rất hay nhõng nhẽo đòi ôm, mỗi lần ôm cô đều an ủi cô thế này:
“Tớ không sống thiếu cậu được đâu, cuộc sống của tớ mà không có cậu thì nhàm chán lắm! Nhất định không được bỏ cuộc nhé! Hãy sống thật hạnh phúc, tớ mới có thể sống tốt được.”
Khi đó Tiêu Sở Lam không nói, nhưng thật tiếc rằng chính bản thân cô cũng thấy vậy.
Giống với lời An Kiều bộc bạch, An Kiều không thể sống thiếu Tiêu Sở Lam.
Ngay cả Tiêu Sở Lam cũng thế, cô không thể sống thiếu An Kiều.
Xe dừng trước đèn đỏ, cô gục đầu trên vô lăng một lúc, tinh thần xuống dốc thật khó có thể vực dậy, đây không còn là chuyện sống hay không, đây là chuyện sống thế nào.
“Đừng quên mạng sống của cô là của ai!” Lời nói không ngừng thì thầm vào tai Sở Lam.
Cô không thể rõ là của cô hay của Trạch Vũ, nhưng điều đó đốc thúc cô phải tiếp tục sống một cuộc đời chẳng ra làm sao.
“Sở Lam, Sở Lam!”
Nghe có người gọi, Sở Lam mới ngước đầu lên, quay sang bên cạnh nhìn.
“Chu Diểu?”
Anh ta đi xe máy, đầu còn đội mũ bảo hiểm, bên ngoài trời đang nắng chang chang, mồ hôi anh lại nhễ nhại.
“…”
“Thật là, đèn xanh rồi, em mau đi, mọi người phía sau em đang mắng em kìa.”
Cô quên mất bản thân đang tham gia giao thông trên đường, cho tới giờ nhận ra rồi mới nhanh chóng đánh lái cho xe đi qua đường.
Đi đến quãng vắng, cô mới dừng lại chờ Chu Diểu, ít nhất cô cũng muốn cám ơn anh một chút.
Chưa kịp mở lời, Chu Diểu đã đưa cho cô một cây kem.
“… Gì vậy?”
“Anh mới mua đó, cho em.”
Tiêu Sở Lam gật gù.
“Ồ.”
“Ăn đi, trời nóng lắm.”
Chu Diểu cười hì hì, thật ra anh ta trông có vẻ nóng hơn cô, cô ngồi trong ô tô có điều hòa đương nhiên không có vấn đề gì.
Nhưng thấy Chu Diểu nhiệt tình như thế, cô cũng không nỡ từ chối mà nhận lấy.
“Ừm, tôi cám ơn nhưng mà… một bác sĩ như anh không có ô tô sao?”
Chu Diểu nhìn cô đầy thản nhiên: “Có chứ.”
“Vậy tại sao anh lại đi xe máy?”
“Thì nó tiện hơn, với cả đi xe máy không phải cũng là một sở thích sao? Tôi thật ra tính cách thích khám phá, đi ô tô vừa cồng kềnh lại bí bách, tôi không thích.”
“Như cái hộp vậy, mở mái che cũng không có cảm giác thích thú bằng đi xe máy.”
Tiêu Sở Lam mỉm cười gật đầu, đây nói cũng có lý đấy chứ?
“Em có muốn đi cùng với tôi thử xem không?" Chu Diểu vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc mũ bảo hiểm thứ hai treo trên xe. "Vừa hay trên xe của tôi còn một chiếc.”
Tiêu Sở Lam nhìn cái mũ trong tay anh, lại nhìn ô tô.
“Anh không phải đi làm việc sao?”
“À, tôi bị sa thải rồi.” Chu Diểu thản nhiên nói.
Nghe vậy cô lại giật mình, đầy tội lỗi nhìn anh.
“Có phải do Trạch Vũ…”
Chu Diểu lắc đầu: “Chồng em tay không dài đến mức ấy đâu, đừng nghĩ nhiều.”
Anh ta không để lộ bản thân mình buồn, còn quay ra nói đùa:
“Hay em chê tôi đó?”
“Không có, tôi…”
Tiêu Sở Lam không biết bản thân đang nghĩ gì, cô muốn về nhà kia mà, chuyện này cũng đâu có liên quan đến Chu Diểu mà cô phải báo cáo…
“Em nghĩ tôi không đủ kinh tế để em có thể dựa vào hả?”
“Nói gì vậy? Tôi là người đã có chồng rồi đó! Với lại… tôi đang trên đường về nhà, rất vội.”
Cuối cùng cô vẫn lỡ miệng nói ra.
“Đằng nào cũng ly hôn thôi, em cần gì…”
Chu Diểu chợt thấy cô buồn bã, ngay lập tức giữ im lặng.
Lời nói đó khiến Sở Lam cũng thức tỉnh đôi phần.
Bây giờ Trạch Vũ đã có Sở Du rồi, không còn bao lâu nữa cô sẽ rời khỏi Trạch Vũ.
Cô nhìn chiếc ô tô đáng nhẽ ra thuộc về mình lại cũng không thuộc về mình, nhanh chóng đưa ra quyết định bạo gan.
“Tôi thấy ô tô ngột ngạt lắm, không phiền thì tôi có thể quá giang anh một đoạn không?”
Chu Diểu rất vui vẻ, cầm mũ bảo hiểm trong tay đưa cho cô, anh mỉm cười:
“Em tiếp nhận tôi là được rồi.”
Sở Lam nhận lấy, không nói gì.
“Alo, Trạch Vũ anh có đó không?”
“Anh ấy đang tắm ạ.”
Đầu dây bên kia truyền tới, là giọng của Sở Du.
“À… vậy em có thể nói anh ấy chị về nhà mẹ được không?”
“Vâng… nhưng sao chị lại phải báo cáo chuyện đó cho anh ấy thế ạ? Hai người có quan hệ gì…”
“Ừm… không có gì đâu.”
Sở Lam chần chừ, cô nói sai rồi, cô ấy không biết quan hệ của hai người bọn họ, bây giờ lại nói những lời mờ ám như thế… Cô sợ Sở Du sẽ nghi ngờ, vội vàng nghĩ ra biện pháp để né tránh:
“Anh ấy nói với chị rằng anh ấy có chai rượu rất ngon muốn mời ba chị, chị lấy được rồi nên muốn báo cho anh ấy một tiếng thôi.”
“Vâng… ra là thế. Em còn nghĩ… Thôi, em sẽ nói ngay với anh ấy khi mà anh ấy tắm xong ạ.”
“…”
“Ừm.”
Tiêu Sở Lam chủ động tắt máy, đặt úp điện thoại lên bàn.
Cô cầm túi xách, định sẽ trở về nhà mẹ của mình trong hôm nay, kể từ sinh nhật cô cho tới nay đã được một tuần rồi, Trạch Vũ cũng không về nhà trong một tuần này, để cô ở nhà một mình thực sự rất nhàm chán.
Dù sao Trạch Vũ cũng không muốn quản cô, vậy việc cô trở về nhà cũng không quá đáng nhỉ?
Nghĩ rằng anh đang vui vẻ ở với Sở Du, Tiêu Sở Lam cũng không nghĩ thêm gì nữa.
Cô đặt lại điện thoại trên bàn và sẽ không để nó làm phiền trong hôm nay, sau đó lượn xuống nhà lấy một chiếc xe trong gara ra để đi.
Đều là xe của Trạch Vũ mua, có điều người đứng tên lại là cô.
Tiêu Sở Lam không đi đâu, ít dùng, nên dần dần cô cũng quên mất những thứ này là của mình.
“Đều chỉ là trên danh nghĩa, nó không thuộc về mình.”
Tiêu Sở Lam cười như trực khóc, đồng tử lay chuyển không dừng lại một điểm, cô cũng không phải không nhận ra.
Đồ đi mượn thì cuối cùng cũng phải trả lại.
Cô cố gạt đi ý nghĩ đó trong đầu, chí ít cô cũng phải che giấu thật tốt tâm tình hiện giờ của mình, để trở về nhà với tâm trạng hạnh phúc.
Cô đạp ga xe, đi băng băng trên đường, trước khi cô đâm đầu vào chuyện tình yêu ngớ ngẩn kia, lúc cô 6 tuổi cô đã từng mong muốn sống một cuộc sống thoải mái tự tại, không bệnh tật gì, có một vài người bạn tốt.
Cũng lúc đó, ba cô đưa cô đi gặp An Kiều.
“Xin chào! Tớ là An Kiều, sinh sau cậu hai tháng, tớ rất thích cậu, chúng ta làm quen được không?”
“Tớ… Tớ có thể ôm cậu không?”
Tiêu Sở Lam đã ôm An Kiều, cảm giác rất tốt, cái ôm ấy rất ấm áp.
Cô lại nhớ An Kiều rất hay nhõng nhẽo đòi ôm, mỗi lần ôm cô đều an ủi cô thế này:
“Tớ không sống thiếu cậu được đâu, cuộc sống của tớ mà không có cậu thì nhàm chán lắm! Nhất định không được bỏ cuộc nhé! Hãy sống thật hạnh phúc, tớ mới có thể sống tốt được.”
Khi đó Tiêu Sở Lam không nói, nhưng thật tiếc rằng chính bản thân cô cũng thấy vậy.
Giống với lời An Kiều bộc bạch, An Kiều không thể sống thiếu Tiêu Sở Lam.
Ngay cả Tiêu Sở Lam cũng thế, cô không thể sống thiếu An Kiều.
Xe dừng trước đèn đỏ, cô gục đầu trên vô lăng một lúc, tinh thần xuống dốc thật khó có thể vực dậy, đây không còn là chuyện sống hay không, đây là chuyện sống thế nào.
“Đừng quên mạng sống của cô là của ai!” Lời nói không ngừng thì thầm vào tai Sở Lam.
Cô không thể rõ là của cô hay của Trạch Vũ, nhưng điều đó đốc thúc cô phải tiếp tục sống một cuộc đời chẳng ra làm sao.
“Sở Lam, Sở Lam!”
Nghe có người gọi, Sở Lam mới ngước đầu lên, quay sang bên cạnh nhìn.
“Chu Diểu?”
Anh ta đi xe máy, đầu còn đội mũ bảo hiểm, bên ngoài trời đang nắng chang chang, mồ hôi anh lại nhễ nhại.
“…”
“Thật là, đèn xanh rồi, em mau đi, mọi người phía sau em đang mắng em kìa.”
Cô quên mất bản thân đang tham gia giao thông trên đường, cho tới giờ nhận ra rồi mới nhanh chóng đánh lái cho xe đi qua đường.
Đi đến quãng vắng, cô mới dừng lại chờ Chu Diểu, ít nhất cô cũng muốn cám ơn anh một chút.
Chưa kịp mở lời, Chu Diểu đã đưa cho cô một cây kem.
“… Gì vậy?”
“Anh mới mua đó, cho em.”
Tiêu Sở Lam gật gù.
“Ồ.”
“Ăn đi, trời nóng lắm.”
Chu Diểu cười hì hì, thật ra anh ta trông có vẻ nóng hơn cô, cô ngồi trong ô tô có điều hòa đương nhiên không có vấn đề gì.
Nhưng thấy Chu Diểu nhiệt tình như thế, cô cũng không nỡ từ chối mà nhận lấy.
“Ừm, tôi cám ơn nhưng mà… một bác sĩ như anh không có ô tô sao?”
Chu Diểu nhìn cô đầy thản nhiên: “Có chứ.”
“Vậy tại sao anh lại đi xe máy?”
“Thì nó tiện hơn, với cả đi xe máy không phải cũng là một sở thích sao? Tôi thật ra tính cách thích khám phá, đi ô tô vừa cồng kềnh lại bí bách, tôi không thích.”
“Như cái hộp vậy, mở mái che cũng không có cảm giác thích thú bằng đi xe máy.”
Tiêu Sở Lam mỉm cười gật đầu, đây nói cũng có lý đấy chứ?
“Em có muốn đi cùng với tôi thử xem không?" Chu Diểu vừa nói vừa chỉ tay vào chiếc mũ bảo hiểm thứ hai treo trên xe. "Vừa hay trên xe của tôi còn một chiếc.”
Tiêu Sở Lam nhìn cái mũ trong tay anh, lại nhìn ô tô.
“Anh không phải đi làm việc sao?”
“À, tôi bị sa thải rồi.” Chu Diểu thản nhiên nói.
Nghe vậy cô lại giật mình, đầy tội lỗi nhìn anh.
“Có phải do Trạch Vũ…”
Chu Diểu lắc đầu: “Chồng em tay không dài đến mức ấy đâu, đừng nghĩ nhiều.”
Anh ta không để lộ bản thân mình buồn, còn quay ra nói đùa:
“Hay em chê tôi đó?”
“Không có, tôi…”
Tiêu Sở Lam không biết bản thân đang nghĩ gì, cô muốn về nhà kia mà, chuyện này cũng đâu có liên quan đến Chu Diểu mà cô phải báo cáo…
“Em nghĩ tôi không đủ kinh tế để em có thể dựa vào hả?”
“Nói gì vậy? Tôi là người đã có chồng rồi đó! Với lại… tôi đang trên đường về nhà, rất vội.”
Cuối cùng cô vẫn lỡ miệng nói ra.
“Đằng nào cũng ly hôn thôi, em cần gì…”
Chu Diểu chợt thấy cô buồn bã, ngay lập tức giữ im lặng.
Lời nói đó khiến Sở Lam cũng thức tỉnh đôi phần.
Bây giờ Trạch Vũ đã có Sở Du rồi, không còn bao lâu nữa cô sẽ rời khỏi Trạch Vũ.
Cô nhìn chiếc ô tô đáng nhẽ ra thuộc về mình lại cũng không thuộc về mình, nhanh chóng đưa ra quyết định bạo gan.
“Tôi thấy ô tô ngột ngạt lắm, không phiền thì tôi có thể quá giang anh một đoạn không?”
Chu Diểu rất vui vẻ, cầm mũ bảo hiểm trong tay đưa cho cô, anh mỉm cười:
“Em tiếp nhận tôi là được rồi.”
Sở Lam nhận lấy, không nói gì.
/37
|