Một con tim sống thì nó sẽ đập rất vội vã khi thấy nó yêu và cả người nó sợ hãi.
Tiêu Sở Lam không dám nhìn, bây giờ cô ngàn vạn lần không dám nhìn.
Mỗi cái liếc mắt của Trạch Vũ đều khiến cô sợ đến phát run, tim điên cuồng đập loạn.
Hắn đem cô về nhà, vứt cô lên giường, sau đó hắn lại chạy đi tắm, để cô ngồi trên giường nơm nớp lo sợ.
Tiếp theo là loại chuyện gì, cô không dám nghĩ tới…
Nhưng chuyện càng không dám nghĩ thì lại càng đến, Trạch Vũ từ trong phòng tắm nói vọng ra:
“Tiêu Sở Lam, cô lấy khăn tắm vào đây cho tôi!”
Cô không tình nguyện, nhưng hắn nói vậy, cô đành phải bước xuống giường, đi tới tủ quần áo rút ra một tấm khăn.
Lại nghĩ chỉ cần đưa cho Trạch Vũ là được, Tiêu Sở Lam đứng ngoài cửa đưa tấm khăn lên.
“Anh, khăn ở đây…”
Trạch Vũ mở cửa, cầm lấy khăn, còn kéo cả cô vào lòng mình.
Tiêu Sở Lam mở mắt, đã thấy mình ngã vào vòng tay của Trạch Vũ.
Hắn đang ở trong tầm mắt cô, im lặng không nói gì.
“Để em ra ngoài.”
“Ngồi yên đấy.”
Hắn vuốt tóc cô, người hắn ướt át hại cô cũng bị ướt theo.
“Trạch Vũ tôi…”
“Ngồi yên, tôi không định làm gì cô đâu.”
Hắn tự nhiên ôm cô, thật khó hiểu.
Trạch Vũ không hiểu vì sao lại không giống ngày thường, hắn ôm cô rất nhẹ nhàng.
Hôm nay hắn đổi tính nết rồi? Hay là say rượu…
Không đúng Trạch Vũ rất khó bị chuốc say, chưa kể hắn khi nãy cũng không hề uống rượu.
Vậy thì tại sao…
“Trạch Vũ, em là Sở Lam.”
“Im lặng.”
“...”
Tiêu Sở Lam im lặng, cho tới khi Trạch Vũ buông cô ra.
“Ra ngoài.”
Tiêu Sở Lam hơi hoang mang, chỉ vậy thôi?
“...”
Không cần biết nữa, bây giờ cô được phép rời khỏi thì phải rời đi nhanh một chút.
Lúc này khi chỉ còn một mình, Trạch Vũ cúi đầu nhìn vào tay mình.
Hắn không muốn gì, chỉ muốn ôm cô một lúc.
Còn vì sao… hắn cũng không muốn biết.
Trạch Vũ bây giờ muốn giết cô, muốn chà đạp cô, nhưng đôi lúc cũng muốn ôm cô một cách nhẹ nhàng.
Hôm nay khi hắn thấy Chu Diểu ôm cô ở trên cầu, hắn có thấy, trong mắt Chu Diểu vừa là xót thương, vừa là trân trọng.
Cho nên hắn muốn ôm thử một lúc.
Người khác được ôm thì hắn cũng phải được ôm, hắn nghĩ vậy.
Ôm xong rồi hắn sẽ ngay lập tức trở lại trạng thái thường ngày thôi, chắc chắn cảm giác nhất thời này không thể kéo dài lâu.
Nhưng ngay khi này, Trạch Vũ khi nhìn vào bàn tay mình, cười một cách lố bịch.
Đáng nhẽ ra hôm nay hắn phải hành cô một trận mới đúng, sau những gì hắn thấy cô ở cùng Chu Diểu.
Song cuối cùng hắn lại bỏ qua cho cô một cách dễ dàng.
Trạch Vũ cùng cô bao lần ân ái, lại chưa bao giờ để ý cân nặng của cô, cho đến lúc nãy hắn ôm cô, lại phát hiện cô đã gầy đi rất nhiều rồi.
Không, hắn đều biết, nhưng chưa bao giờ hắn lại chú ý như thế. Hắn không nên quan tâm mới phải.
Trạch Vũ bật cười, cảm thấy hôm nay mình bị điên rồi.
Hắn mặc vào quần áo, cầm tấm khăn bước ra ngoài.
Vừa rời phòng tắm hắn đã đi ra ban công, châm thuốc hút phì phèo.
Tiêu Sở Lam thấy hành động Trạch Vũ kỳ lạ, tưởng bản thân lại chọc anh cái gì, lo sợ ngồi im một chỗ không nhúc nhích.
Hắn không nói gì, cô cũng không dám chủ động hỏi, bây giờ chọc hắn thì cô chắc chắn sẽ là người chịu thiệt…
Trạch Vũ hút thuốc xong mới vào, nhưng hắn sau khi nhìn thấy điện thoại, lại cầm áo khoác bỏ ra ngoài.
“Anh… đi đâu thế?”
“Sở Du đang bệnh, tôi phải ở cạnh em ấy.”
“Hôm nay tôi không về, ở nhà cô tự lo liệu đi.”
Nói xong hắn bước đi, bỏ lại cô một mình trong ngôi nhà mới.
Tuy rất buồn, nhưng cũng rất vui, cô có thể yên tâm ngủ yên một giấc rồi.
Dạo này vì lo lắng quá nên Tiêu Sở Lam bị khó ngủ, mắt một vòng quầng thâm, sức khỏe cũng đi xuống trông thấy.
Cô thở phào một hơi, giờ thì đỡ hơn rồi, mối lo không ở nhà cô cũng không sợ nữa.
Nhớ đến điện thoại sắp hết pin, Sở Lam nhanh chóng lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại đã sập nguồn từ lâu rồi.
Chẳng trách… hôm nay lại không thấy thông báo tin tức kêu lên lần nào.
Ngay khi cô cắm sạc khởi nguồn điện thoại, lại bị loạt tin nhắn tinh tinh inh ỏi.
Trời ạ, đều là tin nhắn chúc mừng sinh nhật.
Bạn cũ không thân thả icon chúc mừng cô sinh nhật, ba mẹ cô gọi cả chục cuộc, nhắn tin gọi cô về ăn cơm.
[Ba mẹ hỏi Trạch Vũ mà nó nói con đang ở nhà, con về ăn cơm với ba mẹ đi.]
Tiêu Sở Lam chợt cảm thấy ấm lòng, ra bọn họ vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật cô.
Cô rất muốn về nhà ăn một bữa, nhưng rất sợ phải đối mặt với những câu hỏi như “chồng con đâu”, sợ họ nghĩ nhiều nên cô chỉ có thể từ chối.
[Con đang ăn sinh nhật với chồng con ở nhà hàng rồi ạ. Khó quá đi… con cũng nhớ ba mẹ.]
[Vậy đành thôi, bọn ta cũng tranh không lại chồng con, mấy hôm trước con cũng có chọn chúng ta đâu.]
Tiêu Sở Lam phì cười, hai người đang dỗi cô đây mà.
[Vài hôm nữa con về ạ, yêu ba mẹ!]
Nhắn xong tâm trạng cô cũng được thả lỏng, cô đặt điện thoại xuống bàn.
Hôm nay sinh nhật, cô còn tưởng không có ai nhớ, vậy mà lại có nhiều người nhớ như thế. Cô rất vui.
Chỉ là Trạch Vũ… chắc anh sinh hận nên cũng quên sinh nhật cô rồi.
Không sao, Sở Du đang bệnh, nếu anh ở bên cô ấy sẽ càng tốt hơn.
Ngay lúc này, cửa nhà Sở Du vang lên hồi chuông.
Sau khi mở cửa thấy Trạch Vũ, cô ta rất bất ngờ.
“Sao anh lại tới đây vậy? Em không nhớ mình đã gọi anh tới…”
“Ừm, qua gặp em xin lỗi thôi, anh đã bỏ em một mình ở đó mà.”
Cô ta có vẻ không tin lắm, nhưng vẫn mở cửa cho hắn vào.
Hắn vừa vào đã ngả người lên ghế sofa, thở phào một hơi.
“Anh ở đây một đêm được chứ?”
“Dạ…”
“Yên tâm, anh chỉ nằm ở đây thôi.”
“Nhưng sao thế? Nhà anh… xảy ra chuyện gì à?”
“Không có.”
Thấy hắn có vẻ không muốn nói, Sở Du cũng không hỏi nữa.
Trạch Vũ nằm nghĩ, nhớ về câu hỏi của mẹ Sở Lam, hơi đau đầu.
“Coi như hôm nay tha cho cô vậy.”
“Dạ?” Sở Du tưởng nói mình nên cô ta quay sang.
“Không có gì đâu.”
Sở Du cũng im lặng.
Tiêu Sở Lam không dám nhìn, bây giờ cô ngàn vạn lần không dám nhìn.
Mỗi cái liếc mắt của Trạch Vũ đều khiến cô sợ đến phát run, tim điên cuồng đập loạn.
Hắn đem cô về nhà, vứt cô lên giường, sau đó hắn lại chạy đi tắm, để cô ngồi trên giường nơm nớp lo sợ.
Tiếp theo là loại chuyện gì, cô không dám nghĩ tới…
Nhưng chuyện càng không dám nghĩ thì lại càng đến, Trạch Vũ từ trong phòng tắm nói vọng ra:
“Tiêu Sở Lam, cô lấy khăn tắm vào đây cho tôi!”
Cô không tình nguyện, nhưng hắn nói vậy, cô đành phải bước xuống giường, đi tới tủ quần áo rút ra một tấm khăn.
Lại nghĩ chỉ cần đưa cho Trạch Vũ là được, Tiêu Sở Lam đứng ngoài cửa đưa tấm khăn lên.
“Anh, khăn ở đây…”
Trạch Vũ mở cửa, cầm lấy khăn, còn kéo cả cô vào lòng mình.
Tiêu Sở Lam mở mắt, đã thấy mình ngã vào vòng tay của Trạch Vũ.
Hắn đang ở trong tầm mắt cô, im lặng không nói gì.
“Để em ra ngoài.”
“Ngồi yên đấy.”
Hắn vuốt tóc cô, người hắn ướt át hại cô cũng bị ướt theo.
“Trạch Vũ tôi…”
“Ngồi yên, tôi không định làm gì cô đâu.”
Hắn tự nhiên ôm cô, thật khó hiểu.
Trạch Vũ không hiểu vì sao lại không giống ngày thường, hắn ôm cô rất nhẹ nhàng.
Hôm nay hắn đổi tính nết rồi? Hay là say rượu…
Không đúng Trạch Vũ rất khó bị chuốc say, chưa kể hắn khi nãy cũng không hề uống rượu.
Vậy thì tại sao…
“Trạch Vũ, em là Sở Lam.”
“Im lặng.”
“...”
Tiêu Sở Lam im lặng, cho tới khi Trạch Vũ buông cô ra.
“Ra ngoài.”
Tiêu Sở Lam hơi hoang mang, chỉ vậy thôi?
“...”
Không cần biết nữa, bây giờ cô được phép rời khỏi thì phải rời đi nhanh một chút.
Lúc này khi chỉ còn một mình, Trạch Vũ cúi đầu nhìn vào tay mình.
Hắn không muốn gì, chỉ muốn ôm cô một lúc.
Còn vì sao… hắn cũng không muốn biết.
Trạch Vũ bây giờ muốn giết cô, muốn chà đạp cô, nhưng đôi lúc cũng muốn ôm cô một cách nhẹ nhàng.
Hôm nay khi hắn thấy Chu Diểu ôm cô ở trên cầu, hắn có thấy, trong mắt Chu Diểu vừa là xót thương, vừa là trân trọng.
Cho nên hắn muốn ôm thử một lúc.
Người khác được ôm thì hắn cũng phải được ôm, hắn nghĩ vậy.
Ôm xong rồi hắn sẽ ngay lập tức trở lại trạng thái thường ngày thôi, chắc chắn cảm giác nhất thời này không thể kéo dài lâu.
Nhưng ngay khi này, Trạch Vũ khi nhìn vào bàn tay mình, cười một cách lố bịch.
Đáng nhẽ ra hôm nay hắn phải hành cô một trận mới đúng, sau những gì hắn thấy cô ở cùng Chu Diểu.
Song cuối cùng hắn lại bỏ qua cho cô một cách dễ dàng.
Trạch Vũ cùng cô bao lần ân ái, lại chưa bao giờ để ý cân nặng của cô, cho đến lúc nãy hắn ôm cô, lại phát hiện cô đã gầy đi rất nhiều rồi.
Không, hắn đều biết, nhưng chưa bao giờ hắn lại chú ý như thế. Hắn không nên quan tâm mới phải.
Trạch Vũ bật cười, cảm thấy hôm nay mình bị điên rồi.
Hắn mặc vào quần áo, cầm tấm khăn bước ra ngoài.
Vừa rời phòng tắm hắn đã đi ra ban công, châm thuốc hút phì phèo.
Tiêu Sở Lam thấy hành động Trạch Vũ kỳ lạ, tưởng bản thân lại chọc anh cái gì, lo sợ ngồi im một chỗ không nhúc nhích.
Hắn không nói gì, cô cũng không dám chủ động hỏi, bây giờ chọc hắn thì cô chắc chắn sẽ là người chịu thiệt…
Trạch Vũ hút thuốc xong mới vào, nhưng hắn sau khi nhìn thấy điện thoại, lại cầm áo khoác bỏ ra ngoài.
“Anh… đi đâu thế?”
“Sở Du đang bệnh, tôi phải ở cạnh em ấy.”
“Hôm nay tôi không về, ở nhà cô tự lo liệu đi.”
Nói xong hắn bước đi, bỏ lại cô một mình trong ngôi nhà mới.
Tuy rất buồn, nhưng cũng rất vui, cô có thể yên tâm ngủ yên một giấc rồi.
Dạo này vì lo lắng quá nên Tiêu Sở Lam bị khó ngủ, mắt một vòng quầng thâm, sức khỏe cũng đi xuống trông thấy.
Cô thở phào một hơi, giờ thì đỡ hơn rồi, mối lo không ở nhà cô cũng không sợ nữa.
Nhớ đến điện thoại sắp hết pin, Sở Lam nhanh chóng lấy điện thoại ra, phát hiện điện thoại đã sập nguồn từ lâu rồi.
Chẳng trách… hôm nay lại không thấy thông báo tin tức kêu lên lần nào.
Ngay khi cô cắm sạc khởi nguồn điện thoại, lại bị loạt tin nhắn tinh tinh inh ỏi.
Trời ạ, đều là tin nhắn chúc mừng sinh nhật.
Bạn cũ không thân thả icon chúc mừng cô sinh nhật, ba mẹ cô gọi cả chục cuộc, nhắn tin gọi cô về ăn cơm.
[Ba mẹ hỏi Trạch Vũ mà nó nói con đang ở nhà, con về ăn cơm với ba mẹ đi.]
Tiêu Sở Lam chợt cảm thấy ấm lòng, ra bọn họ vẫn nhớ hôm nay là sinh nhật cô.
Cô rất muốn về nhà ăn một bữa, nhưng rất sợ phải đối mặt với những câu hỏi như “chồng con đâu”, sợ họ nghĩ nhiều nên cô chỉ có thể từ chối.
[Con đang ăn sinh nhật với chồng con ở nhà hàng rồi ạ. Khó quá đi… con cũng nhớ ba mẹ.]
[Vậy đành thôi, bọn ta cũng tranh không lại chồng con, mấy hôm trước con cũng có chọn chúng ta đâu.]
Tiêu Sở Lam phì cười, hai người đang dỗi cô đây mà.
[Vài hôm nữa con về ạ, yêu ba mẹ!]
Nhắn xong tâm trạng cô cũng được thả lỏng, cô đặt điện thoại xuống bàn.
Hôm nay sinh nhật, cô còn tưởng không có ai nhớ, vậy mà lại có nhiều người nhớ như thế. Cô rất vui.
Chỉ là Trạch Vũ… chắc anh sinh hận nên cũng quên sinh nhật cô rồi.
Không sao, Sở Du đang bệnh, nếu anh ở bên cô ấy sẽ càng tốt hơn.
Ngay lúc này, cửa nhà Sở Du vang lên hồi chuông.
Sau khi mở cửa thấy Trạch Vũ, cô ta rất bất ngờ.
“Sao anh lại tới đây vậy? Em không nhớ mình đã gọi anh tới…”
“Ừm, qua gặp em xin lỗi thôi, anh đã bỏ em một mình ở đó mà.”
Cô ta có vẻ không tin lắm, nhưng vẫn mở cửa cho hắn vào.
Hắn vừa vào đã ngả người lên ghế sofa, thở phào một hơi.
“Anh ở đây một đêm được chứ?”
“Dạ…”
“Yên tâm, anh chỉ nằm ở đây thôi.”
“Nhưng sao thế? Nhà anh… xảy ra chuyện gì à?”
“Không có.”
Thấy hắn có vẻ không muốn nói, Sở Du cũng không hỏi nữa.
Trạch Vũ nằm nghĩ, nhớ về câu hỏi của mẹ Sở Lam, hơi đau đầu.
“Coi như hôm nay tha cho cô vậy.”
“Dạ?” Sở Du tưởng nói mình nên cô ta quay sang.
“Không có gì đâu.”
Sở Du cũng im lặng.
/37
|